Chương 2( Thượng )


Chương thứ hai (Thượng)

Trần Ấn
dịch bởi QT ca ca
biên tập bởi Xuy Phong

Dựa vào cột, Ti Phi Tình ngồi trên chiếc giường nhỏ, đánh giá bài trí trong phòng, nhìn bức thư họa trên vật ngọc, không chút tục mị, bất giác âm thầm tán thưởng. Hắn căn bản rất buồn bực khi cẩm y nam tử kia tự mình quyết định mọi việc, đưa hắn mang đến nơi đây, nhưng lúc này cảm thấy đối với hắn lại có vài phần hảo cảm.

Nghe được ở gian ngoài thầy thuốc kia đang thấp giọng nhỏ nhẹ nói gì đó với cẩm y nam tử, Ti Phi Tình mỉm cười, nhớ tới lúc nãy thầy thuốc vừa mới bắt mạch cho hắn thì thần tình ngạc nhiên, ấp a ấp úng thỉnh cẩm y nam tử ra ngoài nói chuyện, lộ vẻ sợ hãi hắn biết được bệnh tình, không khỏi lắc lắc đầu, cũng không để ý bọn họ đang nói cái gì, chỉ chú ý đến cây đàn ngọc nổi bật trên án thư mà say mê. Nhìn thân đàn cổ xưa, chuôi đàn nhỏ nhẹ, chẳng lẽ đúng là tiêu vĩ cầm vô giá trong truyền thuyết?

Cánh cửa đẩy ra, cẩm y nam tử đã trở về, cầm trong tay mấy viên thuốc, còn có một ly trà, cười nói: "Thầy thuốc nói ngươi nhiễm phong hàn lại hoảng sợ, uống ít phong tán nhiệt, tĩnh dưỡng mấy ngày liền thì không phải ngại nữa——" rồi đem thuốc đưa tới.

Ti Phi Tình cũng không nói toạc ra, nhận thuốc uống vào, cẩm y nam tử ánh mắt chớp động, lại nói: "Mạnh mỗ quản lí tại hạ không nghiêm, làm công tử hoảng sợ, cũng may nhà ta xưa nay thanh tịnh, công tử không ngại thì lúc này cứ tĩnh dưỡng, cũng làm cho Mạnh mỗ không thẹn trong lòng." Hắn liếc trộm Ti Phi Tình một cái, thấy hắn cũng không không hờn giận, mỉm cười rồi nói tiếp: "Nếu công tử lo lắng trong nhà vướng bận, Mạnh mỗ sẽ lập tức cho người đưa thư báo đến quý phủ được không?" Thịnh tình thành khẩn, đúng là một lòng nghĩ muốn lưu lại Ti Phi Tình.

Ti Phi Tình với hắn chỉ là mới quen, thấy hắn nhiệt tình như thế, rất không quen, lập tức lắc đầu: "Không dám quấy rầy Mạnh công tử." Liền đứng dậy.

Mạnh công tử trong mắt hơi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng đã như vậy, hắn cười yếu ớt nói: "Nếu đã như vậy, Mạnh mỗ không tiện lưu công tử lại nữa, mong rằng công tử tha thứ cho việc lúc trước cấp dưới quấy nhiễu."

Hắn ba lần bốn lượt tạ tội, Ti Phi Tình cảm thấy rất ngượng ngùng, vái chào đáp lễ: "Mạnh công tử quá khách khí, Ti Phi Tình còn muốn tạ ơn công tử đã cứu chữa nữa——"

Mạnh công tử ồ lên một tiếng: "Ngươi cũng họ Ti ư? Trong thành Hàng Châu này cũng không có mấy nhà họ ti..." Ánh mắt nhìn một lượt Ti Phi Tình, hình như đã nhận ra: "Không biết công tử có quen biết với tiểu thư Ti Thanh Tụ của Ti gia ở Giang Nam không?"

"Đúng thật là tỷ tỷ trong nhà, Mạnh công tử ngươi..." Ti Phi Tình kinh ngạc nói, tỷ tỷ khi còn sống mặc dù thường xuyên theo phụ thân ra ngoài xã giao, nhưng đều mặc trang phục của nam tử, dùng tên giả, người này làm thế nào biết được tên thật của tỷ.

Mạnh công tử nói nhẹ nhàng, vuốt cằm: "Quả nhiên..." Hắn ý bảo Ti Phi Tình ngồi xuống, rồi tự mình kéo ghế dựa của hắn đối diện với chỗ ngồi của mình, mỉm cười: "Ta là người lúc trước bị tỷ tỷ ngươi từ hôn Mạnh Thiên Dương, ha ha"

Mạnh Thiên Dương? Ti Phi Tình trừng mắt: hắn dĩ nhiên biết, đó là vài năm trước tỷ tỷ đính hôn cùng Ngự Sử công tử, nhưng hai nhà đều tuân theo lễ tắc xa xưa, hai người chưa kết hôn thì không được gặp mặt. Hắn từng nghe cha mẹ đề cập qua Mạnh Thiên Dương yêu thích du sơn ngoạn thủy, tựa như là người hoàn hảo, nhưng không thể ngờ lại là người trước mặt mình, nhất thời giật mình.

Mạnh Thiên Dương cười đến ôn hòa: "Ta thấy ngươi ánh mắt của ngươi cùng tỷ tỷ đối với bức họa có vài phần giống nhau, quả nhiên không đoán sai. A, ngươi và ta cũng coi như có. . . . . ."

Ti Phi Tình thấy hắn tựa hồ không hề để ý việc bị từ hôn, thật là hoang mang. Mạnh Thiên Dương giống như biết tâm tư hắn, lạnh nhạt cười: "Ta vốn không hứng thú với việc lập gia thất, việc hôn nhân này cũng do gia phụ tự tiện thay ta quyết định mà thôi, ta cũng không tiện làm trái ý người. Vài năm nay phiêu bạt bên ngoài là vì không muốn lập gia đình, chỉ mong gia phụ sớm ngày có thể đánh mất ý niệm này trong đầu, ai ngờ lại nghe nói tỷ tỷ ngươi từ hôn gia phụ ——"

Vậy ra ngươi cũng không nghĩ muốn thành hôn! Ti Phi Tình đảo qua gương mặt hắn, mi mắt rủ xuống, trong lòng nói không nên lời, buồn bã nói: "Nếu ngươi không muốn lấy tỷ tỷ của ta, tại sao không chủ động từ hôn? Khiến, khiến tỷ tỷ ta phải qua đời như thế." Nhịn không được xiết chặt lòng bàn tay —— nếu ngươi sớm đi từ hôn ước, tỷ tỷ sẽ không phải dùng thế khó xử này, tìm đến suy nghĩ nông cạn, Ngự Sử cũng sẽ không giận chó đánh mèo với ti gia.

". . . . . . Là ta lo lắng không chu toàn. . . . . ." Mạnh Thiên Dương giấu đi vẻ tươi cười: "Tuy rằng ta không rõ lắm vì sao tỷ tỷ ngươi lại tự sát, nhưng cuối cùng cũng là ta đã sai lầm. Còn liên lụy cả nhà Ti gia suy tàn." Hắn than thở một tiếng: "Việc gia phụ gây nên, quả thật quá mức. Đáng tiếc lúc ấy ta ở xa khi quay về nơi đây cũng đã chậm mất rồi."

Hắn nhìn thấy Ti Phi Tình tái nhợt sắc mặt, trong lòng rầu rĩ. Dọc đường về Nam, tự nhiên nghe nói Ti thị đã có thể nói là cửa nát nhà tan rồi, nam tử yếu ớt trước mặt này lại bệnh nặng quấn thân, ý nghĩ thương xót tự nhiên nảy sinh. Không ý thức được, cầm lấy tay Phi Tình, hòa nhã nói: "Ta lần này đến Hàng Châu, đó là muốn đến trước phần mộ tỷ tỷ ngươi cúng tế. . . . . . Hôm nay ngươi thân thể không khoẻ, bây giờ nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai mang ta đi được không?"

Ti Phi Tình giương mắt, nhìn vẻ mặt cực kỳ thành khẩn của Mạnh Thiên Dương, hắn lắc đầu nói: "Không cần đi. Tỷ tỷ đã mất rồi, lại tế bái cũng không có tác dụng gì."

Hắn luôn luôn ít tiếp xúc với người khác, nói chuyện không quanh co. Mạnh Thiên Dương tuy biết hắn nói không sai, dù sao vẫn thấy chói tai, xưa nay hắn được cấp dưới nịnh hót quen rồi, khẽ cau mày bác bỏ, nhưng trông thấy khí sắc Ti Phi Tình không tốt, trong lòng có chút không vui nhưng đều tan thành mây khói hết rồi, mặt giãn ra nói: "Việc này ngày mai nói sau, trước tiên phải giúp ngươi đã." Kéo Ti Phi Tình đứng dậy.

Ti Phi Tình lúc này mới phát hiện ra tay mình vẫn bị Mạnh Thiên Dương nắm, hắn không có thói quen cùng người xa lạ thân cận quá mức, nhẹ nhàng kéo ra, Mạnh Thiên Dương lại càng nắm chặt, mỉm cười nói: "Tay ngươi rất lạnh, sau này nhất định phải kêu thầy thuốc pha nhiều chén thuốc bổ huyết mới được."

Hai chữ "sau này" từ miệng hắn nói ra, đúng là vô cùng tự nhiên, rõ ràng hợp lí. Ti Phi Tình giật mình nhìn bên cạnh hắn, Mạnh Thiên Dương giống như không hề chú ý mình vừa nói cái gì, chỉ mỉm cười mang Ti Phi Tình đến phòng ăn dùng bữa.

***

Tiếng đàn u nhã, tựa như tiếng lòng làm say lòng người. Ti Phi Tình đưa mười ngón tay khẽ gẫy tiêu vĩ cầm cổ xưa, đồng thời tâm hồn lại theo tiếng đàn nhẹ nhàng bay bổng.

Không hay không biết, hắn cư nhiên đã ở trong biệt thự của Mạnh Thiên Dương đợi hơn mười ngày. Ngày ấy không lay chuyển được Mạnh Thiên Dương, cuối cùng dẫn hắn đi đến mộ Ti Thanh Tụ bái tế một lần. Mạnh Thiên Dương thật không truy vấn Ti Thanh Tụ vì sao lại tự sát, là vì kiên trì muốn Ti Phi Tình lưu lại dưỡng bệnh, mỗi ngày thuốc bổ đan dược đem tới không ngừng, Ti Phi Tình khí sắc so với lúc trước đã tốt lên không ít.

Mặc dù Ti Phi Tình cảm thấy ở lại bên cạnh Mạnh Thiên Dương như anh rể của mình thế này có chút không tự nhiên, nhưng lúc này nếu hắn không dựa vào, nếu một mình rời đi, thì quả là không biết làm gì để mưu sinh, mặc dù không tự nguyện, nhưng đành phải tiếp tục ở đây. Hành tung của Mạnh Thiên Dương thật là thần bí, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian không hề ở trong biệt thự, sợ Ti Phi Tình bực mình, liền kêu hai đứa cấp dưới bồi hắn nói chuyện phiếm. Ti Phi Tình cùng với đám giang hồ hán tử làm gì có đề tài nói chuyện, hơn mười ngày ở đây, y chỉ mơ hồ nghe rằng cả ngày bọn họ nói cái gì mấy việc vặt vãnh lớn nhỏ của Phong Nhã lâu, hắn nhàm chán cực kỳ, chỉ biết đánh đàn tiêu khiển mà thôi.

Hắn dĩ nhiên không biết, Phong Nhã lâu này là thế lực lớn trong chốn giang hồ nhanh chóng quật khởi gần mấy năm qua, cơ hồ các nơi đều có phân đường của nó, lần này Mạnh Thiên Dương đến Hàng Châu, cố nhiên có ý đến tế bái Ti Thanh Tụ, nhưng chủ yếu vẫn là vì xử lý sự vụ của phân đường, việc này, Mạnh Thiên Dương đương nhiên sẽ không nói cho kẻ dốt đặc cán mai về giang hồ như Ti Phi Tình biết.

Gẩy mấy khúc đàn, Ti Phi Tình cảm thấy mệt mỏi, bỗng nghe tiếng cốc cốc ở cửa: "Công tử, Vân Thương đưa thuốc đến đây." Cửa vừa mở ra, áo xàm hán tử ngày ấy giục ngựa suýt nữa đè lên Ti Phi Tình bưng chén thuốc vào phòng.

Ti Phi Tình nói lời tạ ơn rồi uống thuốc, Vân Thương mặt không chút thay đổi nói: "Lâu chủ ngày mai sẽ dẫn đoàn người quay về tổng đường, đêm nay cũng thỉnh công tử thu dọn đồ một chút, sáng mai liền ra đi ."

"Cái gì tổng đường? Là muốn đi đâu?" Ti Phi Tình sửng sốt.

Vân Thương liếc mắt nhìn hắn: "Công tử tới rồi tự nhiên sẽ biết." Hắn từ trước đến nay xem thường Ti Phi Tình là thư sinh yếu ớt không dùng được vào việc gì, thật sự không nghĩ ra lâu chủ vì sao phải lưu Ti Phi Tình lại bên người. Tuy rằng lâu chủ ham mê nam sắc, nhưng nam tử trước mắt có bệnh như vậy, chỉ sợ gió to thổi đến là ngã rồi, làm sao chống lại sức ép của lâu chủ chứ, huống hồ luận về tư sắc, căn bản là không bằng tổng đường kia mà.

Hắn lắc đầu, đi thẳng ra ngoài.

Ti Phi Tình dù không lõi đời, nhưng cũng cảm giác được Vân Thương xem thường hắn, trong ngực khó chịu, cúi đầu ho đứng lên.

Đột nhiên một tấm áo ấm áp choàng qua vai, Mạnh Thiên Dương không biết từ khi nào đã tiến vào, nhẹ nhàng vỗ về ngực Ti Phi Tình, giúp hắn điều hòa hơi thở.

"Ngày mai phải đi sao?" Ti Phi Tình ngừng ho, kéo chặt tấm áo ấm áp, tựa hồ còn mang theo hơi ấm của Mạnh Thiên Dương.

"Đúng vậy, cho nên ta vào đây giúp ngươi thu dọn một chút." Mạnh Thiên Dương ở bên cạnh người hắn ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ngươi không cần làm, có cái gì muốn mang theo thì nói cho ta biết là được."

Ti Phi Tình nhìn nụ cười ấm áp của hắn, sửng sốt một hồi, nói: "Không nghĩ ngươi rời Hàng Châu đi, ta ——" hắn quýnh lên lại ho khan liên tục.

Mạnh Thiên Dương thở dài, vỗ nhẹ lưng hắn: "Nhìn hình dáng này của ngươi, còn muốn ta để ngươi một thân một mình ở lại nơi này?" Hắn cầm tay Ti Phi Tình tay đặt vào lòng bàn tay mình, nghiêm mặt nói: "Ti gia ngươi hôm nay ra nông nỗi này, ta cũng không thoát được can hệ. Nếu ta không gặp ngươi, thì không thể trách được, nhưng ngươi lại gặp ta, ta nhất định phải giúp đỡ và chiếu cố ngươi thật tốt." Nhớ lai lời thầy thuốc nói Ti Phi Tình chỉ sợ sống không quá năm nay, trong lòng hắn không vui, nói thế nào cũng muốn mang Ti Phi Tình trở về, tìm mọi cách kéo dài sinh mệnh của hắn.

Sự ấm áp từ bàn tay Mạnh Thiên Dương chảy vào trong lồng ngực Ti Phi Tình, làm hắn tự nhiên cảm thấy rất tin tưởng nam tử trước mắt, hắn gật gật đầu, không nói được gì. Mạnh Thiên Dương nhìn hắn một lúc lâu sau, bỗng nhiên kéo hắn vào lòng ngực, để đầu hắn dựa vào vai mình. Ti Phi Tình ngẩn ra, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

"Ngươi mệt mỏi rồi, ngủ một lúc trước đi, chuyện thu dọn đồ đạc tỉnh lại sẽ nói sau." Trên mặt Mạnh Thiên Dương hiện lên là vẻ nuông chiều không ý thức được.

Ti Phi Tình tâm tư đơn thuần, không cảm thấy được tư thế hai người lúc này rất mờ ám, hắn thật sự hơi mệt mỏi, hàm hồ ân một tiếng, khép hai mắt lại, ngửi được hơi thở ám áp từ Mạnh Thiên Dương, không bao lâu, hơi thở đã đi vào giấc ngủ.

Mạnh Thiên Dương ánh mắt sáng ngời, nhìn khuôn măt Ti Phi Tình tái nhợt, bỗng dưng lấy ngón tay chạm nhẹ vào đầu môi nhợt nhạt như cánh hoa của hắn, rồi xoay tay lại đặt lên miệng mình, đầu lưỡi khẽ liếm, nếm ra vị thuốc đông y lúc trước, không khỏi lộ ra nét cười khổ.

Ngày ấy giục ngựa ở Tây hồ, hắn đã lập tức chú ý tới một thân người màu xanh, đạm bạc như cành liễu mảnh mai của nam tử này, rồi sau đó là nụ cười lạnh nhạt của Ti Phi Tình, càng làm tim hắn đập nhanh một cách khó hiểu. Mặc dù Ti Phi Tình không phải loại lúc trước hắn ưa thích là những thiếu niên xinh đẹp, nhưng hắn lại kìm lòng không đặng phải đem Ti Phi Tình theo mình trở về. Nếu biết em ruột của Ti Thanh Tụ làm hắn động tâm như thế này, lại ốm yếu không chịu nổi, hắn sẽ không đành lòng bỏ sót. Mấy ngày liền ở chung, cũng không rõ rằng đến tột cùng hắn đối Ti Phi Tình là yêu hay là thương hại, nhưng bắt hắn buông tay hắn tuyệt đối không chịu.

Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp một lát, dịu dàng ôm lấy Ti Phi Tình đã ngủ say đặt trên giường, kéo cái mền tơ tằm thượng hạng qua, còn mình nằm ở bên cạnh Ti Phi Tình, khoát tay, dập tắt ánh nến, lẳng lặng lằng nghe từng hơi thở mỏng manh của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: