Chương 5:
Edit + Beta: Bánh bao
Bầu không khí trong sảnh tiếc thoáng chốc trở nên yên lặng, một tiếng "chồng ơi" kia quá mức gây chú ý, người không muốn cũng ngó tới hóng chuyện.
Da đầu Hạ Hoài Sơn run rẩy, nghi hoặc nhìn về phía xa.
Quan hệ của Hạ Trĩ và Thẩm Thời Kiêu lại tốt như vậy ư?
Ở một bên khác, sắc mặt Hạ Minh Hiên trắng bệch, Tần Hoàn Như khẽ than thở: "Trước nhiều người như vậy mà nó không sợ mất mặt, nhà họ Hạ chúng ta còn sợ mất mặt đấy."
"Rầm" một tiếng, Hạ Minh Hiên đen mặt nặng nề đặt ly rượu lên khay của người phục vụ gần đó, ghen tỵ nhìn Hạ Trĩ.
Nhất định là Hạ Trĩ cố ý làm vậy, nếu không Thẩm Thời Kiêu sẽ không để ý tới cậu ta.
Lúc này Thẩm Thời Kiêu nhanh chóng ngồi xổm xuống, xem xét tình huống của Hạ Trĩ.
"Còn đau không?"
"Không đau."
Xác định cậu không có chuyện gì, Thẩm Thời Kiêu hiểu rõ ôm lấy eo cậu chậm rãi đỡ cậu dậy.
Bàn tay của hắn thật lớn, đầu ngón tay cách một lớp vải vẫn truyền đến độ ấm, chạm vào eo của Hạ Trĩ, ngứa ngáy vô cùng.
Hạ Trĩ cụp mắt, bị sự vụng về của bản thân làm cho khóc.
Mất mặt quá.
Đám người Phương Đình Vũ cũng lại đây, thân thiết hỏi: "Không sao chứ?"
Hạ Trĩ lẩm bầm đáp: "Không sao."
Dàn nhạc vẫn tiếp tục diễn tấu, âm thanh du dương của đàn vi-ô-lông lại chậm rãi vang lên, tiệc rượu khôi phục lại bộ dáng ăn uống linh đình, cảnh tượng trò chuyện thật vui vẻ.
Phương Đình Vũ trêu ghẹo: "Hai người các cậu tình cảm quá ha."
Mấy lão già trong ban giám đốc vây quanh cũng không có ý định rời đi, cậu trai ngoan ngoãn lúc nãy chăm chú nhìn về phía bên này.
Cậu ta là do cha cố ý dẫn theo đến đây, mục đích là muốn liên hôn với Thẩm Thời Kiêu. Nhưng mà hình như Hạ Trĩ đã kết hôn với Thẩm Thời Kiêu rồi?
Cha chẳng đáng tin chút nào cả, may mắn vừa nãy cũng chưa nói ra đề nghị liên hôn, bằng không thật sự mất mặt vô cùng.
Hạ Trĩ được đỡ dậy nhưng vẫn cứ cúi đầu, theo góc nhìn của Thẩm Thời Kiêu, cúi đầu liền có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu.
Rất đáng yêu.
"Vừa nãy em không tìm thấy anh nên có chút sốt ruột." Hạ Trĩ ôm ngực, vẻ mặt dịu dàng mang theo vài phần lo lắng, "Sợ anh bỏ em đi."
Thế nào? Giống bạch liên hoa chưa?
Đây đều là những gì cậu học được trong tiểu thuyết đấy!
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Thẩm Thời Kiêu, đặt tay lên đầu Hạ Trĩ: "Sẽ không rời khỏi em đâu."
Mấy lão già khác biết được quan hệ của hai người thì chúc mừng vài câu, sau đó mất hứng thú mà đi ra chỗ khác.
Phương Đình Vũ vẫn đứng ở một bên, cảm thấy hình thức ở chung của hai người rất có gì đó, vì thế thân thiết chủ động giới thiệu: "Hạ Trĩ, xin chào, tôi là Phương Đình Vũ, là bạn thân của Thời Kiêu."
Hạ Trĩ muốn bắt tay với y, bỗng nhiên bị Thẩm Thời Kiêu ngăn lại, thay tay của mình vào.
"Nếu biết rồi thì ngày mai tìm thời gian họp mặt chút đi." Thẩm Thời Kiêu thấp giọng nói.
Phương Đình Vũ cười nhạo một tiếng: "Keo kiệt."
Lúc này, Hạ Hoài Sơn đi tới, ra vẻ quan tâm hỏi: "Trĩ Trĩ, vừa rồi ngã đau không? Lần sau nhất định phải cẩn thận."
Hạ Trĩ trừng mắt nhìn: "Cảm ơn ba đã quan tâm, con không sao. So với bị đuổi ra khỏi nhà phải lang thang ở bên ngoài, một mình làm công kiếm sống thì cái này không tính là gì đâu."
Vẻ mặt Hạ Hoài Sơn cứng ngắc: "Vậy thì tốt rồi."
"Ơ." Hạ Trĩ bỗng nhiên che miệng lại, ra vẻ lo lắng nhìn Thẩm Thời Kiêu, "Anh đừng hiểu lầm, ba em tuy rằng đuổi em ra khỏi nhà, nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương em."
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt Phương Đình Vũ nhìn Hạ Hoài Sơn cũng trở nên đầy ẩn ý.
Thẩm Thời Kiêu hiếm khi có ý muốn cười: "Anh hiểu mà."
Hạ Hoài Sơn tức giận trừng mắt, nhưng một câu cũng không dám phản bác.
Ông ta vốn định muốn mời Thẩm Thời Kiêu và Hạ Trĩ về nhà ăn cơm, nhưng Hạ Trĩ căn bản không cho ông ta cơ hội mở miệng.
Nhìn Hạ Hoài Sơn khịt mũi tức giận rời đi, Hạ Trĩ híp mắt tươi cười.
Đã quá!
Cậu ngẩng đầu, vừa khéo chạm mắt với Thẩm Thời Kiêu.
Ý thức được hai người còn đang tay nắm tay, nhẹ nhàng rút tay ra.
"Biểu hiện của tôi được chứ hả?"
Thẩm Thời Kiêu nhẹ giọng nói: "Ừm, rất tốt."
Buổi tiệc kết thúc, Hạ Trĩ theo Thẩm Thời Kiêu về nhà, đụng phải gia đình Hạ Hoài Sơn trên thảm đỏ, nửa ánh mắt cũng không nhìn lại.
Tần Hoàn Như mắng: "Ông xem đi! Con quạ đen này vừa bay lên biến thành phượng hoàng thì liền không nhận nhà chúng ta nữa, chúng ta có thể mong chờ nó giúp được gì đây?"
Hôm nay Hạ Hoài Sơn bị Hạ Trĩ xiên cho một dao cũng rất căm tức, tức giận nói: "Câm miệng!"
"Chỉ biết hung dữ với tôi!" Tần Hoàn Như tiếp tục oán giận, "Sớm biết thế này thì để Minh Hiên của chúng ta đi rồi."
Hạ Minh Hiên bình tĩnh mở miệng: "Hai người bọn họ gặp dịp thì chơi thôi, hai người cũng tin à."
Về đến nhà, Hạ Minh Hiên nhốt mình trong phòng, lại tìm tên của Thẩm Thời Kiêu.
Vài năm trước, bởi vì mẹ gã chưa có danh phận, gã cũng bị giấu đi. Mỗi lần nhà họ Hạ tổ chức tiệc, nhìn bộ dáng được vây quanh của Hạ Trĩ khiến gã ghen tị nghiến chặt răng. Hạ Trĩ giống như ánh trăng sáng, còn gã chỉ là con kiến bình thường nơi chỗ tối âm u.
Gã vất vả mới đi ra từ chỗ âm u ấy, dần thay thế được địa vị của Hạ Trĩ, trở thành thiếu gia duy nhất của nhà họ Hạ.
Gã không cho phép Hạ Trĩ tốt hơn mình!
Hay được mọi người chú ý hơn mình!
Ngón tay cầm chuột hơi trắng bệch, trong mắt Hạ Minh Hiên điên cuồng khởi động ghen tị và bất an.
Nhà họ Thẩm.
Hạ Trĩ tắm rửa xong, cầm hợp đồng đi tới phòng Thẩm Thời Kiêu.
Vừa khéo quản gia cũng vừa đi ra từ phòng Thẩm Thời Kiêu, dùng tay ra hiệu bảo cậu đừng lên tiếng.
"Thẩm tiên sinh phát tác bệnh buồn ngủ."
"Được, tôi chỉ là mang thứ này đến cho anh ấy thôi."
Hạ Trĩ nhẹ bước đi vào phòng, phát hiện hắn gục đầu trên bàn làm việc trong phòng sách, hai mắt nhắm nghiền.
Hạ Trĩ từng tìm kiếm căn bệnh này trên Internet, tên khoa học gọi là chứng ngủ rũ(1), rất khó trị tận gốc, bất kể ban ngày hay đêm tối, có thể chìm vào giấc ngủ bất cứ lúc nào.
(1) Chứng ngủ rũ: điển hình cho một dạng rối loạn thần kinh ảnh hưởng đến sự kiểm soát giấc ngủ và sự tỉnh táo của con người. Những người bị chứng ngủ rũ thường rơi vào tình trạng buồn ngủ quá mức vào ban ngày, các cơn ngủ đến không thể kiểm soát được. Đặc biệt là các cơn ngủ này có thể xảy ra ở bất cứ lúc nào, trong bất kỳ hoạt động nào trong ngày.
Có hai loại ngủ rũ là ngủ rũ với sự tê liệt nhất thời và ngủ rũ không có sự tê liệt nhất thời. Thực tế thống kê cho thấy, chứng ngủ rũ không quá phổ biến và thường bắt đầu trong độ tuổi từ 10- 25 tuổi.
Đặt hợp đồng lên bàn, Hạ Trĩ cảm thấy không quá an toàn, vì thể bỏ vào trong ngăn kéo thứ nhất.
"Tôi không phải cố ý nhìn lén riêng tư của anh đâu, kim chủ ba ba à."
Ngẩng đầu lên, gương mặt khi ngủ của Thẩm Thời Kiêu xuất hiện trong mắt cậu.
Hạ Trĩ hơi khom lưng, nằm trên bàn nhìn Thẩm Thời Kiêu. Khi ngủ của Thẩm Thời Kiêu không còn lạnh lùng nghiêm túc như ngày thường nữa, có thể là do mặc áo len màu xám, khí thế cũng trở nên dịu dàng hơn.
Quản gia sao không hiểu chuyện như vậy?
Ngủ ở đây làm sao mà thoải mái được?
Hạ Trĩ đảo mắt, rối rắm có nên đỡ hắn lên giường hay không.
"Kim chủ ba ba cũng thật đáng thương." Cậu nhỏ giọng, một mình nằm ở đây, ngày mai nhất định xương sống và eo sẽ rất đau nhức.
Cậu thật đúng là thiên sứ nhỏ mà.
Cứ như vậy, thiên sứ tốt bụng trên đầu đội vòng hào quang, khoác cánh tay của Thẩm Thời Kiêu lên vai mình, từng bước dìu hắn đi về phía phòng ngủ.
Trong lúc đó, mặt dây chuyền trên cổ nhảy ra khỏi cổ áo, ánh sáng màu bạc chiếu rọi, rất đáng chú ý.
Hạ Trĩ nhìn thoáng qua, rất đẹp.
"Nhìn không ra anh cũng hơi nặng đấy nhé."
May là vài năm qua đi làm công trải qua mưa gió, sức lực cũng tạm được, bằng không đỡ không nổi rồi.
Dìu người lên giường, Hạ Trĩ chu đáo đắp chăn cho hắn.
Nghĩ muốn tự khao bản thân một ly nước ô mai ướp lạnh.
Đáng tiếc nơi này không có.
Hic~
Ngày hôm sau là cuối tuần, mới sáng sớm Hạ Trĩ đã ngáp ngắn ngáp dài đi tới nhà ăn, khác với ngày hôm qua, hôm nay Thẩm Thời Kiêu không đến công ty, đang ngồi xem xét thị trường chứng khoán.
"Chào buổi sáng."
"Chào cậu."
Sau khi ngồi xuống, trước mắt Hạ Trĩ là một ly nước đen tuyền gì đó, Thẩm Thời Kiêu dường như đoán được nghi vấn của cậu, chủ động nói: "Nước ô mai, buổi sáng chỉ có thể uống một chút, không tốt cho dạ dày."
Hạ Trĩ uống một hớp nhỏ, có chút chột dạ.
Đây là trùng hợp sao?
Bệnh buồn ngủ sẽ không nghe thấy người bên cạnh nói gì chứ?
Chị Lý phụ trách chuẩn bị bữa sáng vừa khéo đi tới, cô mỉm cười: "Trong nhà mới có ô mai nên tôi có làm một ít."
Hạ Trĩ thở ra một hơi, ngọt ngào cười: "Cảm ơn chị Lý, em rất thích."
Cơm nước xong, Thẩm Thời Kiêu nói muốn dẫn cậu ra ngoài tụ tập với đám bạn bè, Hạ Trĩ vui vẻ đồng ý, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm.
Đây là một câu lạc bộ, trong phòng riêng có rất nhiều người, tuy rằng Hạ Trĩ không có qua lại với bọn họ, nhưng nhìn rất quen mắt, đều là những người thường xuyên xuất hiện ở tạp chí phỏng vấn tài chính và kinh tế.
Phương Đình Vũ thấy bọn họ đến, nói với mọi người: "Thời Kiêu và vợ cậu ta đến kìa."
Ngồi ở trung tâm là người đàn ông tên Bạch Kỳ, mặc một chiếc áo len màu đen nhướng mày: "Sao thế, Thời Kiêu không cần ánh trăng sáng của cậu ta nữa?"
Các vị ngồi ở đây đều là bạn bè của Thẩm Thời Kiêu, dĩ nhiên biết Thẩm Thời Kiêu luôn đặt ánh trăng sáng trong lòng, cho dù bị vứt bỏ thì vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Hạ Trĩ có chút xấu hổ, cười hì hì không nói chuyện.
Khi nào Thẩm Thời Kiêu còn chưa lên tiếng thì cậu không dám nói lung tung.
Thẩm Thời Kiêu liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, hơi có ý tứ cảnh cáo, người đàn ông nhún nhún vai không trêu ghẹo nữa.
Có thể chơi chung với Thẩm Thời Kiêu thì đều là các nhân tài kiệt xuất trong các ngành nghề, ngồi ở bên cạnh Hạ Trĩ chính là nhà sản xuất chương trình giải trí, Nhan Văn Thanh.
"Nghe nói gần đây các cậu chuẩn bị một chương trình giải trí mới, chủ đề liên quan đến diễn xuất của diễn viên đúng không?"
Thẩm Thời Kiêu đưa cho y một ly champagne, thuận miệng hỏi.
Nhan Văn Thanh vừa mừng vừa sợ nhận lấy rượu, gật đầu: "Đúng vậy, Thẩm tổng có hứng thú đầu tư không?"
Thẩm Thời Kiêu trả lời: "Vợ tôi cũng là diễn viên."
Nhan Văn Thanh lập tức hiểu được ý của Thẩm Thời Kiêu, chủ động hỏi: "Xin hỏi ngài có muốn tham gia chương trình của chúng tôi không?"
Chương trình "Diễn viên xuất sắc nhất" này là "chị em" với chương trình "Ca sĩ xuất sắc nhất" của năm trước, được tạo ra từ cùng một đội ngũ sản xuất, dùng ngón chân cũng biết năm nay sẽ lại bùng nổ.
Hạ Trĩ nhìn Thẩm Thời Kiêu, xác định hắn để mình tự quyết định, nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi có thể tham gia sao?"
Nhan Văn Thanh cười nói: "Tất nhiên là có thể."
Tôi có thể!
Tôi đồng ý~
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Trĩ đầy hào hứng, dù phấn khích nhưng vẫn cố kìm nén: "Được, tôi sẽ tham gia."
Việc này coi như chính thức quyết định, trong lòng vẫn còn kích động chưa nguôi, Hạ Trĩ lại gần nói nhỏ với Thẩm Thời Kiêu: "Cảm ơn anh."
Thẩm Thời Kiêu nhấp một hớp rượu, giọng điệu nhẹ nhàng: "Không cần cảm ơn."
Uống rượu xong, mọi người đề nghị tới câu lạc bộ chơi tiếp. Ông chủ của nơi tụ tập hôm nay là người đàn ông tên Bạch Kỳ ngồi ở trung tâm, y đề nghị chơi một trò chơi mới mẻ.
Sân chơi Bowling bên trong câu lạc bộ.
Trên bàn đặt rất nhiều chip(2), thắng một ván thì được lấy một cái.
(2) Chip:
Hôm nay người thu được nhiều chip nhất, có thể tùy ý ra điều kiện, không vượt quá giới hạn là được.
Bình thường đều là tặng một con du thuyền, hợp tác một dự án.
Đây cũng là một trong những thú vui của giới nhà giàu.
Nhưng mà bởi vì rất nhiều người không biết chơi bowling, không ít người buông tha cho trò này, ngồi ở một bên uống rượu nói chuyện.
Trên đường băng, tiếng bowling lăn rất vang, Bạch Kỳ và Phương Đình Vũ đứng ở hai đường băng thi đấu, đồng thời thả bóng.
"Rầm" một tiếng, tiếng va chạm của bowling vang lên, thành tích của hai người đều không tệ, cuối cùng chỉ còn lại hai ky còn đứng.
Nghe tiếng vỗ tay chung quanh, Hạ Trĩ lặng lẽ nhìn mấy con chip trên bàn.
Thẩm Thời Kiêu nói với cậu: "Chúng ta ở đây nghỉ ngơi là được rồi."
"Hạ Trĩ, muốn chơi không?" Bạch Kỳ ngồi gần Hạ Trĩ nhất, đưa ra lời mời, "Thử xem?"
Toàn bộ ánh mắt tập trung lại đây, hơn phân nửa mang theo tò mò và hoài nghi.
Dù sao nhìn Hạ Trĩ không giống như biết chơi.
Hạ Trĩ quay đầu nhìn Thẩm Thời Kiêu, Thẩm Thời Kiêu nghĩ cậu muốn mình giúp đỡ, chuẩn bị mở miệng.
Không ngờ Hạ Trĩ vui vẻ gật đầu: "Được."
Cắm ngón tay vào lỗ trên bóng, Hạ Trĩ cầm bowling đi tới đường băng, sau đó điều chỉnh tư thế, tiếp theo là xoay xoay vai.
Cánh tay gấp khúc duỗi thẳng ra hơi đong đưa, Hạ Trĩ hít sâu một hơi, tầm mắt lướt qua Thẩm Thời Kiêu ở một bên.
Eo của cậu rất đẹp, cùng với bóng lăn đi, động tác rất lưu loát.
Một bóng lăn đi, toàn bộ bowling bùm bùm ngã xuống toàn bộ.
Không riêng gì Bạch Kỳ, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Lấy được chip đầu tiên, Hạ Trĩ cười thật tươi, lập tức chạy đến trước mặt Thẩm Thời Kiêu, ngọt ngào nói: "Cho anh hết đó."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro