Chương 12: Lục Thanh Ly
Khương Ngôn Lan thấy Tần Lãng trầm mặc, lắc lắc cánh tay cậu thấp giọng nói: "A Lãng, bên ngoài trời lạnh, chúng ta lên xe đi."
Vu Tần Lãng nhìn hắn một lát rồi chậm rãi rút tay lại, đi về phía xe.
Thương Ẩn thấy hai người lên xe, nhàn nhạt phân phó lái xe: "Đi thôi."
Xe đi về phía nội thành, Vu Tần Lãng nhìn ánh đèn lấp lánh ngoài xe, thần sắc trong mắt cậu mờ ảo, cuối cùng chỉ còn sót lại rất nhiều bất đắc dĩ.
Khương Ngôn Lan cẩn thận từng li từng tí nhìn cậu, hắn muốn nắm tay cậu nhưng đều bị cậu nhẹ nhàng tránh đi. Thương Ẩn từ phía sau nhìn hai người trong gương một chút, nói: "Vu tiên sinh, tiệc tối có lẽ cũng đã kết thúc, không bằng tôi đưa cậu về thẳng nhà?"
Vu Tần Lãng nói: "Không phiền ngài, để tôi xuống ở đầu đường là được, tôi gọi trợ lý đến đón."
"Không phiền." Thương Ẩn cười một tiếng "Cậu là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, tôi có nghĩa vụ đưa cậu về nhà an toàn."
Vu Tần Lãng cười cười, còn muốn cự tuyệt.
Thương Ẩn lại cắt ngang: "Gọi Vu tiên sinh nghe rất xa lạ nhỉ, gọi cậu là Tần Lãng đi."
Vu Tần Lãng trầm mặc.
Tính cách của Thương Ẩn và Khương Ngôn Lan quả thật có chút giống nhau, đều rất bá đạo.
Khương Ngôn Lan nghe hai người nói chuyện, đột nhiên hỏi: "Tiểu Ẩn, khi nào thì cậu trở về?"
Thương Ẩn nói: "Ngày kia"
Khương Ngôn Lan ngạc nhiên: "Nhanh như thế?"
Thương Ẩn gật đầu: "Đầu tháng sau là giỗ một người bạn của tôi, tôi phải trở về."
Khương Ngôn Lan dừng một chút: "Ngày giỗ."
Thương Ẩn nghiêng đầu, híp mắt nhìn về bên ngoài cửa sổ: "Năm ngoái cậu đến San Francisco, tôi đã từng dẫn cậu đi đến bái tế."
Khương Ngôn Lan a một tiếng: "Cậu nhiều bạn như thế nhưng tôi chỉ không biết có mỗi cậu ta, có lẽ là do cậu ta đã qua đời."
Thương Ẩn hơi cúi đầu: "Cậu ấy tên Lục Thanh Ly."
Khương Ngôn Lan tựa hồ nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói: "A Ly?"
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vu Tần Lãng.
Trước khi lên xe Vu Tần Lãng hình như đã hỏi hắn A Ly là ai.
"Ừm, A Ly." Tiếng cười của Thương Ẩn không rõ ý vị: "Lần sau cậu đến San Francisco tôi lại dẫn cậu đi thăm cậu ấy."
Khương Ngôn Lan mơ hồ cảm thấy kì lạ, nói: "Người này rất quan trọng?"
Thương Ẩn trầm mặc một lát rồi mới cười lắc đầu: "Không...Không quan trọng."
Lúc hai người nói chuyện, Vu Tần Lãng luôn cụp mắt.
Khi bọn họ nói đến A Ly, Vu Tần Lãng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Thương Ẩn. Vừa vặn Thương Ẩn từ trong gương nhìn cậu, đối với cậu cười cười.
Trong mắt Vu Tần Lãng mang theo nghi hoặc, muốn cẩn thận hỏi rõ ràng nhưng lại ngại Khương Ngôn Lan ở đây, cậu chỉ có thể bảo trì im lặng không hé môi.
Vu Tần Lãng cử động, hành động của Thương Ẩn thật sự quá khó tin.
Hắn cố ý gợi về A Ly để khiến cậu sinh lòng nghi hoặc.
Nhưng hắn lại nói chuyện với Khương Ngôn Lan trước mặt Vu Tần Lãng, không chút né tránh cậu. Mà biểu hiện của Khương Ngôn Lan nói rõ hắn quả thật không biết người tên là Lục Thanh Ly kia.
Vậy nên...Trong chuyện này phỏng chừng có ẩn khuất.
Chỉ là, Khương Ngôn Lan đến cùng là không nhớ rõ, hay quả thật cũng không biết người kia?
Đáp án này Thương Ẩn khẳng định biết, nhưng xem dáng vẻ của hắn không định nói cho cậu.
Vu Tần Lãng đoán không ra ý tứ của Thương Ẩn. Cậu lại một lần nữa rũ mi mắt, dưới đáy lòng khe khẽ thở dài.
Chờ lúc cậu lấy lại tinh thần, xe đã dừng ở biệt thự ngoài của cậu.
Chỗ này của Vu Tần Lãng có rất ít người biết, Thương Ẩn lại trực tiếp đưa cậu về nơi này.
Vu Tần Lãng không khỏi nhìn Thương Ẩn một chút.
Vừa lúc Thương Ẩn quay đầu, hướng cậu mỉm cười: "Đây, đưa cậu về tận nơi, không phát hiện có paparazi theo dõi, cậu yên tâm đi."
Vu Tần Lãng nói cám ơn, đẩy cửa xuống xe.
Cậu cũng không mời hai người vào ngồi một chút.
Khương Ngôn Lan đối Thương Ẩn nói: "Ngày mai tôi gọi cho cậu, chúng ta tụ họp
Thương Ẩn cười như không cười: "Cậu giải quyết chuyện của mình trước đi rồi nói sau."
Khương Ngôn Lan cũng không thèm để ý trêu trọc của hắn, hừ một tiếng nói: "Vậy ngày mai liên hệ."
Thương Ẩn hướng hắn khoát tay.
Khương Ngôn Lan xuống xe.
Vu Tần Lãng không nghĩ đến Khương Ngôn Lan sẽ cùng lên, cậu do dự một chút, đến cùng cũng không ở ngay trước mặt Thương Ẩn khiến Khương Ngôn Lan khó xử.
Chờ xe Thương Ẩn rời đi, Vu Tần Lãng lúc này mới chuyển hướng đến Khương Ngôn Lan, nói: "Em gọi cho Tiểu Mạt đến đón anh."
Nói rồi cũng không đợi Khương Ngôn Lan trả lời, trực tiếp tiến vào sân trong.
Khương Ngôn Lan âm thầm theo sau.
Vu Tần Lãng không quan tâm đến hắn nữa, sau khi vào đại sảnh thì lên lầu thẳng.
Gọi cho Phương Mạt nói chuyện xong, Vu Tần Lãng đứng ở trên ban công thật lâu cũng không nhúc nhích.
Khương Ngôn Lan ở bên ngoài gõ cửa.
Vu Tần Lãng hạ quyết tâm không để ý đến hắn, nhưng tiếng đập cửa vẫn luôn không ngừng khiến cho người ta nghe chỉ cảm thấy phiền muộn.
Cuối cùng Vu Tần Lãng có chút thở dài, cậu mở cửa phòng ra.
Khương Ngôn Lan từ phía sau cậu ôm thật chặt ở cậu.
Vu Tần Lãng thấp giọng nói: "Thả em ra."
Khương Ngôn Lan hai tay quấn càng chặt hơn: "Không thả."
Vu Tần Lãng trầm mặc mấy giây, nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Khương Ngôn Lan đầu chôn ở cần cổ cậu: "Em trước hết nghe tôi nói."
Vu Tần Lãng liền không lên tiếng.
"A lãng..." Khương Ngôn Lan luôn gọi cậu như thế này.
Vu Tần Lãng bỗng cảm thấy một trận quặn đau, lại chịu đựng không nói chuyện.
Khương Ngôn Lan trầm thấp nói: "A lãng, tôi yêu em. Chuyện của Giản Khải, tôi không biết em có thể tức giận như thế, em muốn ly hôn, hỏi cũng không hỏi ý tứ của tôi, tôi cho là em... Trong lòng em một chút cũng không có tôi..."
Vu Tần Lãng mặc hắn ôm, bất giác có chút khó chịu.
Hiện tại nói những lời này thì có ích lợi gì.
Khương Ngôn Lan càng không ngừng tỉ mỉ hôn gương mặt cậu: "A Lãng, em đến cùng có thích tôi hay không..."
Vu Tần Lãng dùng sức tránh hắn, quay người cùng hắn mặt đối mặt, nhìn hắn chăm chú: "Bên người anh trước kia nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn nhìn không ra tâm tư một người là thật hay giả sao?"
Khương Ngôn Lan sững sờ.
Vu Tần Lãng rũ mắt: "... Anh cũng không phải không biết tính cách của em."
Nếu như không yêu hắn, cậu làm sao lại bằng lòng cùng hắn kết hôn, bằng lòng thư phục dưới thân hắn.
Khương Ngôn Lan ước chừng cũng đã hiểu ý cậu, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên, đưa tay muốn đem cậu kéo vào trong ngực.
Vu Tần Lãng lại né tránh cánh tay hắn: "Nhưng chúng ta hiện tại đã ly hôn."
Khương Ngôn Lan vội la lên: "Tôi tuyệt không muốn ly hôn!"
Vu Tần Lãng lắc đầu: "Lại nói những này cũng đã vô dụng."
Khương Ngôn Lan bắt lại tay của câu: "Em bởi vì chuyện của Giản Khải mà còn giận tôi đúng không?"
Vu Tần Lãng không nói.
Khương Ngôn Lan siết chặt ngón tay cậu: "Lần trước... Tôi biết lần trước câu trả lời của tôi khiến em tức giận, tôi thật sự không biết tại sao tôi lại không đành lòng khiển trách Giản Khải nặng nề, nhưng tôi... trong lòng tôi chỉ có em... Tôi thế nào lại khốn nạn như thế, cũng rõ ràng tâm ý của mình, cũng biết không thể tổn thương em."
Vu Tần Lãng như cũ trầm mặc, mắt nhìn chằm chằm mặt đất không biết suy nghĩ gì.
Khương Ngôn Lan càng nắm chặt cánh tay của cậu: "A Lãng, em tin tôi."
Vu Tần Lãng rốt cuộc có phản ứng, cười khổ một tiếng: "Em tin anh."
Cậu vốn dĩ không tin, cậu nhìn được, thái độ của Khương Ngôn Lan đối với Giản Khải thực sự mập mờ cưng chiều.
Nhưng lời nói của Thương Ẩn lộ ra rất nhiều ý tứ, cậu mơ hồ đã hiểu một chút.
Chỉ là cậu không còn dám nghĩ sâu vào.
Chuyện của Giản Khải cậu có lẽ có thể loại bỏ, nhưng trong lòng cậu lại có nghi hoặc mới.
Cậu rất muốn nói với Khương Ngôn Lan, trước tiên phải tìm hiểu xem Lục Thanh Ly là ai, sau đó mới nói đến chuyện yêu đương.
Nhưng cậu lại nhịn được.
Vì người nhà họ Khương xưa nay không nhắc đến Lục Thanh Ly trước mặt Khương Ngôn Lan, Thương Ẩn nửa chặn nửa che cũng không bóc trần, vậy đại biểu người bên cạnh Khương Ngôn Lan đều không hy vọng hắn biết chân tướng.
Nếu ép buộc Khương Ngôn Lan phải đối mặt, không thể chắc chắn được còn xảy ra chuyện gì.
Vu Tần Lãng đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như Khương Ngôn Lan chỉ là quên Lục Thanh Ly, một khi Khương Ngôn Lan khôi phục ký ức, cậu có thể tiếp nhận sự thật Khương Ngôn Lan vì một người mà tận lực mất trí nhớ không?
Có lẽ bởi vì quá yêu, trước kia lại phát sinh chuyện không thể dự tính trước nên Khương Ngôn Lan mới quên đi người kia.
Một khi hắn nhớ lại, sự tình sẽ trở nên như thế nào?
Đương nhiên hiện tại Vu Tần Lãng còn không nắm chắc được vị trí của Lục Thanh Ly trong lòng Khương Ngôn Lan, nhưng cậu cũng không dám mạo hiểm đi thúc đẩy Khương Ngôn Lan nhớ đến Lục Thanh Ly.
Cậu không khỏi nhìn về phía Khương Ngôn Lan, Khương Ngôn Lan cũng đang sáng rực nhìn cậu, trong đôi mắt của hắn đều là thân ảnh của cậu.
Vu Tần Lãng không khỏi cảm thấy đau xót.
Cậu nhắm mắt, ở trong lòng nhẹ nhàng gọi tên Khương Ngôn Lan, thế nhưng trong miệng lại chẳng nói ra một chữ mà chỉ có thể né tránh ánh mắt nóng rực của hắn.
Khương Ngôn Lan thấy cậu không nói lời nào thì cũng không dám nói nữa.
Nhưng hắn cũng chưa từng buông tay của Tần Lãng.
Hai người yên lặng đối mặt nhau, ai cũng không tiếp tục mở miệng. Cũng không biết trải qua bao lâu, người hầu đi lên bẩm báo, nói Phương Mạt đến.
Vu Tần Lãng gật gật đầu để người hầu đi xuống trước chào hỏi Phương Mạt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ngôn Lan "Tiểu Mạt tới."
Khương Ngôn Lan ừ một tiếng, lại bất động.
Vu Tần Lãng liếc hắn một cái, tránh tay hắn, trực tiếp ra khỏi căn phòng.
Ánh mắt Khương Ngôn Lan tối đi, hắn đi theo sau.
Phương Mạt hôm nay luôn bận bịu ở lễ đính hôn của Khương nhị thiếu, nhận điện thoại của Vu Tần Lãng liền lập tức chạy tới.
Vu Tần Lãng nói: "Vất vả cho em."
Phương Mạt lắc đầu, nhìn cậu một chút, lại nhìn một chút Khương Ngôn Lan ở phía sau, nhất thời không biết nên nói gì.
Vu Tần Lãng quay đầu, cũng nhìn Khương Ngôn Lan: "Tiểu Mạt tới đón anh, anh trở về đi."
Khương Ngôn Lan lẳng lặng nhìn cậu.
Vu Tần Lãng rũ mắt: "Em mệt mỏi."
Tính cách Khương Ngôn Lan kỳ thật rất bướng bỉnh, hắn không buông tha dán mắt vào cậu.
Vu Tần Lãng thở dài: "Em đáp ứng anh sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện giữa chúng ta."
Hiện tại đầu óc của cậu hỗn loạn, Thương Ẩn xuất hiện, còn có lời nói kia khiến cậu không thể không suy nghĩ nhiều.
Khương Ngôn Lan rốt cục nhả ra: "Em vừa mới thừa nhận trong lòng em có tôi, A Lãng, em không được khiến cho tôi thất vọng."
Ngay cả cầu xin cũng mang theo ý vị bá đạo, Vu Tần Lãng ngầm cười khổ, cậu nhìn về phía Phương Mạt: "Làm phiền em đưa đại thiếu gia trở về, đừng cho hắn uống rượu."
Cậu ngay trước mặt Khương Ngôn Lan và Phương Mạt nói chuyện, ý tứ không cần nói cũng biết.
Phương Mạt cười gật đầu: "Ta sẽ trông coi đại thiếu."
Khương Ngôn Lan vẻ mặt đau khổ, đến cùng cũng không có dây dưa nữa, cùng Phương Mạt rời đi.
Vu Tần Lãng đứng ở cửa chính đưa mắt nhìn xe rời đi.
Cậu thấy Khương Ngôn Lan hạ kính xe xuống, như đứa bé con mà đưa đầu ra ngoài hướng cậu vẫy tay.
Không biết làm sao, cậu đột nhiên cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro