Chương 14: Đi nơi nào

Thương Ẩn im lặng, cuối cùng thở dài: "Đây không phải là dự tính ban đầu của tôi."

Vu Tần Lãng nói: "Kỳ thật tôi phải cảm ơn anh."

Thương Ẩn cười khổ: "Cậu đừng để trong lòng, cậu như vậy tôi càng áy náy."

Vu Tần Lãng cười nhạt không nói.

Ánh mắt phức tạp của Thương Ẩn lướt qua mặt cậu.

Thật ra lúc trước gã chỉ là tò mò, hoặc là...Còn có một chút tâm tư riêng...Thế nhưng gã chưa hề nghĩ đến lại bởi vì vậy mà hoàn toàn chia rẽ Khương Ngôn Lan và Vu Tần Lãng.

Trước đó hai người ly hôn, gã tự nhiên biết rõ, ngày đó ở trước mặt Tần Lãng lộ ra một Lục Thanh Ly, trừ bỏ tâm tư riêng thì đại khái gã cũng có ý thay Khương Ngôn Lan dò xét ý tứ của cậu.

Mà phản ứng của Vu Tần Lãng thật sự vượt quá dự liệu của gã.

Gã nào có nghĩ đến Vu Tần Lãng cũng không truy hỏi chuyện về Lục Thanh Ly mà ngược lại hạ quyết tâm?

Thương Ẩn âm thầm thở dài trong lòng, chỉ sợ Khương Ngôn Lan hiện tại vẫn chưa hay biết gì, đang chờ Vu Tần Lãng về Khương gia.

Mà Vu Tần Lãng rời đi đối với Khương Ngôn Lan đến cùng là tốt hay xấu?

Thương Ẩn không cách nào dự tính.

Gã không nhịn được nhìn Vu Tần Lãng, trên mặt Vu Tần Lãng chỉ một biểu tình bình thản, dĩ nhiên khiến người ta đoán không ra buồn vui trong lòng.

Vu Tần Lãng lại không quản tâm tư của Thương Ẩn, cậu đang nghĩ, chuyện của Lục Thanh Ly liệu rằng cha mẹ Khương có biết hay không?

Cậu đoán, bọn họ khẳng định biết.

Lúc trước ly hôn, cả hai vị đều đứng về phía cậu.

Muốn nói không cảm động là giả, Vu Tần Lãng thậm chí còn cảm thấy tiếc nuối thật sâu.

Nhưng bây giờ nghĩ đến, cha mẹ Khương ước chừng cũng giống Thương Ẩn, chẳng qua là hy vọng cậu có thể thay thế vị trí của Lục Thanh Ly trong lòng Khương Ngôn Lan.

Có lẽ trong lòng hai người cũng thích Vu Tần Lãng, nhưng hơn cả thế chính là lấy thân phận cha mẹ của Khương Ngôn Lan, ký thác chờ đợi ở Vu Tần Lãng.

Đương nhiên, loại tâm tình này của họ, Vu Tần Lãng hiểu rõ, mà họ đối với cậu quả thật không tệ.

Cho nên... Này có thể trách ai được, quá khứ rất nhiều năm của Khương Ngôn Lan cậu chưa từng tham dự.

Mà bây giờ, cậu cũng không tìm trở về những năm tháng kia.

Thương Ẩn đưa Tần Lãng về biệt thự

Lúc Tần Lãng xuống xe, Thương Ẩn đột nhiên nói: "Nếu cậu đến San Francisco có thể tìm tôi."

Bình thường quay phim cần phải đi các quốc gia để lấy cảnh, không chừng một ngày nào đã đến San Francisco.

Vu Tần Lãng trầm mặc, gật đầu: "Được."

Thương Ẩn tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của cậu, cười nói: "Ý tôi là ngoài thời gian quay phim."

Vu Tần Lãng dừng một chút, cũng cười: "Nói sau đi."

Trước mắt lòng hiếu kỳ của cậu đối với Lục Thanh Ly còn chưa quyết liệt đến muốn chạy đi San Francisco tìm tòi thực hư.

Cho nên cậu chỉ sợ làm Thương Ẩn thất vọng.

Thương Ẩn nhìn cậu một trận, đột nhiên nhẹ giọng thở dài: "Chuyện này, là tôi không nên lắm miệng... Tóm lại về sau cậu gặp phải vấn đề thì điện thoại cho tôi, tôi nhất định giúp."

Vu Tần Lãng cười cười, không khách khí với gã: "Kia cảm ơn trước."

Thương Ẩn quay đầu xe, từ trong kính sau nhìn thấy Vu Tần Lãng cũng không quay đầu lại tiến vào cửa.

Gã nheo mắt, nhất thời không tìm ra từ để hình dung tâm tình của mình.

Đại khái gã không nghĩ đến, hóa ra lúc Vu Tần Lãng lộ tâm tư tàn nhẫn là bộ dáng như thế này.

Buổi tối tham dự một buổi biễu diễn thời trang quốc tế ra mắt trang phục mới, trước khi xuất phát, Vu Tần Lãng nhận được điện thoại của Khương Ngôn Lan.

Khương Ngôn Lan căn dặn cậu ăn trước ít đồ để lót dạ, lại hỏi cậu khi nào kết thúc.

Vu Tần Lãng nói thời gian đại khái với hắn, đang muốn cúp điện thoại thì Khương Ngôn Lan lại gọi tên của cậu, ngăn cản cậu cúp máy: "... Nếu không tôi để Tiểu Mạt tới đón em, các em cùng đi?"

Vu Tần Lãng nói: "Không cần làm phiền, để Tiểu Mạt chăm sóc anh."

"...A." Khương Ngôn Lan muốn nói lại ngưng, lên tiếng khụ khụ không chịu cúp máy.

Vu Tần Lãng không rõ dụng ý của hắn nhưng cũng không có ý định hỏi nhiều.

Thẳng đến khi Vu Tần Lãng đến hiện trường buổi họp báo, cậu mới hiểu được Khương Ngôn Lan vì sao lại ấp a ấp úng.

Trong nháy mắt khi Giản Khải nhìn thấy Vu Tần Lãng, sắc mặt của y cũng hơi đổi một chút.

Hai người ánh mắt đối nhau, Vu Tần Lãng đến cùng là xuất đạo sớm mấy năm, cậu hướng Giản Khải khẽ gật đầu, thần sắc bình thản quay người cùng trợ lý nói chuyện.

Giản Khải nhìn chằm chằm bóng lưng của Vu Tần Lãng, bờ môi cơ hồ muốn cắn ra máu.

Vu Tần Lãng trong lòng kỳ thật cũng đang cảm thán.

Cái này là thông cáo năm trước công ty giúp cậu nhận, trước khi cậu đến cũng không biết Giản Khải cũng sẽ tham gia.

Người tổ chức dường như cũng biết ân oán giữa hai người, thời điểm trên sân khấu cũng tận lực ngăn cách cả hai

Đương nhiên lấy địa vị của Vu Tần Lãng trong giới, cậu khẳng định là đứng ở chính giữa

Mà Giản Khải bị sắp xếp ở xa một bên sân khấu.

Vu Tần Lãng tham dự sự kiện một cách tận tâm, cho công chúng thấy thái độ lịch lãm sang trọng thường thấy.

Người tổ chức rất hài lòng, đưa Cachet (1) thật dày một chồng.

Sau hoạt động, Vu Tần Lãng một khắc cũng không lưu lại, trực tiếp mang trợ lý rời đi.

Nhưng cậu vẫn là không tránh được Giản Khải.

Giản Khải ở bãi đỗ xe như Tần Lãng, nhìn thấy Tần Lãng xuất hiện, y trực tiếp đến gần.

Vu Tần Lãng chần chừ một lúc, để trợ lý lên xe trước, mình ở nguyên tại chỗ chờ y.

Giản Khải dừng ở một mét có hơn, hất cằm lên liếc cậu: "Anh Ngôn Lan không tới đón anh?"

Vu Tần Lãng không quá ưa thích loại dáng vẻ khiêu khích phách lối này của y, nhưng lần này không biết vì cái gì, cậu vậy mà không cảm thấy phản cảm.

Đại khái là cậu nghe ra được vẻ cô đơn cùng không cam lòng trong lời nói của Giản Khải.

Vu Tần Lãng im lặng không lên tiếng cùng y đối mặt.

Giản Khải câu lên khóe môi: "Hoạt động này là anh Ngôn Lan thay tôi tìm."

Vu Tần Lãng dừng mấy giây, chân thành nói: "Kỳ thật lấy gia thế của Giản tiên sinh hoàn toàn không cần thiết dựa vào Khương Ngôn Lan."

Giản Khải cười một tiếng: "Tôi vui lòng."

Vu Tần Lãng gật gật đầu biểu thị đã hiểu, ôn hòa nói: "Nếu như Giản tiên sinh không có chuyện khác thì tôi đi trước."

Giản Khải không trả lời, chỉ tiếp cận cậu.

Thấy thế, Vu Tần Lãng nhắc nhở: "Nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng không chừng sẽ có phóng viên đột nhiên xuất hiện."

Giản Khải lại không mua màn phần này, như cũ chăm chú nhìn cậu chằm chằm.

Vu Tần Lãng nhíu nhíu mày, không để ý đến y nữa, quay người muốn đi.

"Anh gần đây khẳng định rất đắc ý, anh Ngôn Lan một mực không gặp tôi." Giản Khải sau lưng cậu hô.

Vu Tần Lãng bỗng nhiên dừng bước.

Giản Khải giương cao giọng: "Nhưng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp để anh ấy trở về."

Vu Tần Lãng quay đầu, nhìn y một lát, mỗi chữ mỗi câu hỏi: "Cậu yêu hắn?"

Ngữ khí của cậu không nghe ra cảm xúc gì, lại thêm khuôn mặt không đổi biểu tình nhưng có loại khí thế bức người.

Giản Khải ước chừng bị dọa sợ, nhất thời sững sờ ở nơi đó.

Vu Tần Lãng liếc y một cái thật sâu, quay đầu lên xe.

Giản Khải ngạc nhiên, y tựa hồ nhìn ra được từ trong ánh mắt của Vu Tần Lãng có ý vị thương xót.

Chỉ là thương xót kia là bộc lộ vì ai?

Chờ Giản Khải lấy lại tinh thần, xe của Vu Tần Lãng sớm rời khỏi bãi đỗ xe.

Vu Tần Lãng ngồi trên xe không nhịn được day day thái dương.

Điện thoại di động của cậu một mực vang, nhưng cậu thật sự không muốn nhận.

Trợ lý nhiều lần lặng lẽ quay đầu, há miệng muốn nhắc nhở.

Nhưng Vu Tần Lãng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc ngơ ngẩn, trợ lý đột nhiên cũng không dám đi quấy rầy.

Cảnh đêm của Giang thị quả nhiên rất đẹp, đèn đuốc sáng trưng tỏa ra ánh sáng lung linh.

Điện thoại còn đang vang, Vu Tần Lãng khe khẽ thở dài, ấn xuống nút nghe.

Thanh âm của Khương Ngôn Lan vội vàng truyền đến từ đầu kia: "Tần Lãng, hoạt động kết thúc?"

Vu Tần Lãng ừ một tiếng.

Ngữ khí của cậu nhẹ nhàng khiến người ta đoán không ra tâm tình, Khương Ngôn Lan càng gấp hơn: "Vậy em..." Hắn dừng một chút, mang theo vài phần ảo não mà nói: "Tần Lãng, tôi thật sự không biết em cũng sẽ tham dự..."

Vu Tần Lãng không muốn cùng hắn đàm luận chuyện này, nhàn nhạt cắt ngang hắn: "Không có gì."

Khương Ngôn Lan thật ra có phần hiểu rõ tính cách của cậu, thấy cậu như thế cũng không dám nói thêm nữa, chuyển đề tài nói: "Em bây giờ ở đâu, tôi để Tiểu Mạt đi đón em?"

Hắn vẫn cho là buổi tối Vu Tần Lãng sẽ về Khương gia.

Ban ngày lúc biết được hắn bị thương, cảnh tượng Vu Tần Lãng lo lắng chạy đến khiến hắn cảm giác được tâm ý của đối phương.

Vu Tần Lãng trầm mặc một lúc, nói: "Em mệt mỏi."

Khương Ngôn Lãng lập tức lầm bầm: "Thế nhưng Tần Lãng, tôi đang chờ em trở về."

Vu Tần Lãng nhắm mắt, hạ quyết tâm: "Có việc ngày mai rồi nói sau."

Trong nháy mắt Khương Ngôn Lan bên kia không có thanh âm.

Vu Tần Lãng cũng không nói, nhưng cậu cũng không nỡ cúp máy.

Hai người đều chỉ nghe thấy tiếng hít thở ẩn nhẫn của đối phương.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vu Tần Lãng mở miệng nói: "Có tin tức của Tiểu Mậu không?"

Khương Ngôn Lan nói: "Còn chưa có, nhị đệ gấp đến độ sắp điên rồi."

Vu Tần Lãng nhẹ giọng an ủi: "Nhất định sẽ không có chuyện gì."

Khương Ngôn Lan buồn buồn nói: "Chúng ta đã phái người đi tìm hiểu, có chút mặt mũi nhưng đối phương không dễ đối phó."

Vu Tần Lãng nghe vậy, không khỏi bật thốt lên: "Vậy anh cẩn thận một chút."

Cậu ý thức được ngữ điệu thất thố của mình, bỗng nhiên cũng có chút không biết làm sao.

Khương Ngôn Lan lại vui vẻ trở lại, trầm thấp gọi tên của cậu.

Nam nhân trầm thấp ngầm câm thanh âm, tựa như cổ xưa hồng chung, ung dung chạm vào đáy lòng của cậu.

Vu Tần Lãng chậm rãi nhắm mắt lại: "Ngôn Lan, em có chút mệt mỏi, cúp trước."

Nói rồi không đợi Khương Ngôn Lan trực tiếp cúp máy.

Trợ lý từ trong gương chiếu hậu lo âu nhìn cậu.

Vu Tần Lãng lấy lại bình tĩnh, để mình tỉnh táo lại.

Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, chờ tinh thần khôi phục chút, mở mắt ra, hỏi trợ lý trong khoảng thời gian này thông cáo nhiều hay không.

Lễ Xuân qua đi là giai đoạn bận rộn nhất của nghệ sĩ, hoạt động nhiều, đại ngôn cũng nhiều.

Trợ lý lật xem lộ trình, nói: "Vẫn tốt, sắp xếp không quá dày, anh Tần Lãng, anh đến lúc đó có thể nghỉ ngơi nhiều mấy ngày."

Vu Tần Lãng ở trong lòng tính toán.

Trợ lý cho là cậu không hài lòng với lượng hoạt động, bận bịu giải thích là bởi vì công ty biết được cậu đi Zürich Thụy Sĩ bồi cha mẹ nên mới cố ý cho cậu giảm bớt lượng công việc.

Đây cũng là vì cậu làm lớn trong công ty nên được hưởng thụ phúc lợi đặc thù.

Vu Tần Lãng cảm kích cười cười, hỏi: "Kịch bản kia của Phùng đạo khi nào khai mạc?"

Trợ lý mở ra: "15 tháng sau."

Vu Tần Lãng hơi trầm ngâm: "Cậu hỏi công ty một chút xem có thể hay không đem hoạt động khác đều trì hoãn."

Trợ lý kinh ngạc: "Đều trì hoãn?"

Vu Tần Lãng gật đầu: "Tôi muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

Trợ lý vội hỏi cậu làm sao vậy, có phải hay không thân thể có vấn đề.

Vu Tần Lãng cười nói không có việc gì, cuối cùng nói: "Phim của Phùng đạo tôi sẽ đúng giờ đi đoàn làm phim báo cáo."

Cậu lại một lần nữa nhắm mắt lại.

Thế nhưng không bao lâu điện thoại lại vang lên.

Lần này là Phương Mạt.

Vu Tần Lãng không do dự, nhận.

Phương Mạt gọi cậu một tiếng "anh Tần Lãng", sau đó trầm mặc.

Vu Tần Lãng cười hỏi: "Xảy ra chuyện gì, Tiểu Mạt?"

Phương Mạt vẫn không nói lời nào.

Vu Tần Lãng dịu dàng nói: "Ngôn Lan chọc tức em à?"

Phương Mạt rốt cục chịu để ý đến cậu, trầm trầm nói: "Anh Ngôn Lan vừa mới phát cáu một trận lớn, nói anh không về nhà. Em... Em cảm thấy... Anh có phải hay không muốn đi..."

Vu Tần Lãng cười lên: "Anh có thể đi đến nơi nào đây?"

Cậu là minh tinh, là nhân vật công chúng, có thể chạy trốn tới địa phương nào?

Phương Mạt ứng thanh nói: "Ban ngày anh căn dặn em, muốn em chăm sóc tốt cho anh Ngôn Lan, em suy nghĩ một lần, hóa ra anh đã sớm... Đã sớm..."

Cậu lại không nói tiếp, thanh âm nghẹn ngào.

Vu Tần Lãng trầm mặc một lát, nói: "Tiểu Mạt, em có thể hay không trước thay anh giấu diếm Ngôn Lan."

-------------------

Chú thích:

(1): Cachet/ Cát-xê: là phiên cách đọc của một từ tiếng Pháp: cachet, có nghĩa "tiền thù lao". Thông thường trong các chương trình biểu diễn nghệ thuật (ca nhạc, tạp kĩ...), ban tổ chức phải tính đến các chi phí, trong đó có tiền chi trả, bồi dưỡng cho những nghệ sĩ tham gia.

(2): 简启却不买他这份帐, 仍旧紧紧盯他 ( Giản khải lại không mua hắn phần này trướng, như cũ chăm chú chằm chằm hắn.): Mình cũng không hiểu câu này lắm, nếu mọi người hiểu thì giúp mình ha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro