Chương 16: Lại gặp mặt

Lúc Vu Tần Lãng trở lại thành phố Giang thời tiết đã tiến vào mùa hạ, cả thành phố đều được ánh nắng bao trùm, một mảnh nhiệt tình như lửa.

Hợp đồng quảng cáo(1) là công ty giúp Vu Tần Lãng nhận

Nửa năm này Vu Tần Lãng đều đang quay phim, rất nhiều hoạt động đều bị đẩy đi, hiện tại cuối cùng cũng quay phim xong, công ty chắc chắn sẽ không dễ dàng lại cho cậu nhàn nhã.

Vu Tần Lãng mặc dù quạnh quẽ nhưng tính cách của cậu hiền lành, công ty sắp xếp cái gì cho cậu, bình thường cậu đều sẽ không cự tuyệt.

Đặc biệt là những năm vừa tiến vào ngành giải trí, lượng công việc của cậu rất lớn nhưng cậu đều gánh vác xong toàn bộ.

Về sau trở thành ảnh đế, dần dần địa vị của cậu trong giới không ai có thể làm lung lay được, công ty cũng sẽ cho cậu chọn hoạt động, chỉ là tính tình của cậu điềm tĩnh nên vẫn giống như trước đây, nên làm gì vẫn sẽ làm.

Hoạt động lần này Vu Tần Lãng trước đó cũng không biết là nội dung gì.

Đến nơi làm việc, cậu mới phát hiện là đại ngôn quốc tế của thương hiệu trang phục Châu Âu nào đó.

Vu Tần Lãng từ trước đến này không chú trọng những điều này, quần áo phần lớn là người đại diện và trợ lý giúp cậu chọn lựa cho nên cậu đối với thương hiệu không có bất cứ hiểu biết nào.

Tương tự với thương hiệu này, cậu trước đây cũng chưa từng nghe qua.

Có mặt ở hoạt động còn có một ít minh tinh khác, đều là cùng một công ty được cử đến cổ vũ cậu.

Vu Tần Lãng đã quen với dạng sắp xếp ràng buộc này của công ty, từ đầu đến cuối đều tốt tính đối đáp, mặc kệ là trưởng ban tổ chức hay là sư đệ, sư muội cùng công ty, cậu đều điềm đạm

Mãi đến lúc hoạt động kết thúc, cậu mới nhìn thấy người phụ trách phía sau của nhãn hiệu này.

Một khắc nhìn thấy Khương Ngôn Lan, nếu nói Vu Tần Lãng không cảm thấy kinh ngạc là gạt người.

Khương Ngôn Lan mỉm cười đi về hướng cậu, đứng vững trước mặt cậu, chậm rãi nói: "Chút nữa còn có tiệc tối"

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt trong nửa năm qua.

Huống chi hai người từng kết hôn rồi lại ly hôn, quan hệ thật khó để phân biệt, phóng viên trong sảnh lớn sớm đã giơ máy ảnh lên.

Tia sáng của đèn flash chiếu vào mặt bọn họ, lưu quang lấp lóe, tựa hồ như đều che lấp biểu cảm của họ.

Vu Tần Lãng gật đầu biểu thị đã biết.

Khương Ngôn Lan mỉm cười nhìn cậu: "Lầu hai có chuẩn bị phòng nghỉ, thời gian bắt đầu tiệc tối còn cách nửa tiếng, nếu như em mỏi mệt thì lên ngủ một lát."

Vu Tần Lãng cũng khẽ cười, thấp đầu nói tiếng cảm ơn.

Đôi mắt Khương Ngôn Lan vẫn chăm chú nhìn gương mặt của cậu "Đi thôi, tôi đi cùng em"

Vu Tần Lãng liếc hắn một cái, không đưa ra lời từ chối.

Mọi người vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ, cậu ít nhiều muốn chừa cho hắn một chút mặt mũi.

Ý cười trong mắt Khương Ngôn Lan càng sâu, xoay người đưa Tần Lãng ra sảnh lớn.

Đèn flash sau lưng chiếu láo liên không ngừng, có thể tưởng tượng ra được tiêu đề bát quái ngày mai, tất nhiên đều là tin tức ảnh đế Vu Tần Lãng và trưởng tử của Khương gia trùng phùng

Mãi đến khi hai người đi qua chỗ ngoặt, bốn phía yên tĩnh lại, Vu Tần Lãng mới thu hồi vẻ mặt, mi mắt trầm thấp rũ xuống, che hết thần sắc trong con ngươi.

Khương Ngôn Lan đẩy cửa phòng ra, quay đầu nhìn về phía Vu Tần Lãng nói: "Nghe nói mười ngày trước em vừa kết thúc quay phim"

Vu Tần Lãng ừ một tiếng xem như trả lời.

Cậu về thành phố Giang mười ngày, cả ngày đều ở nhà không gặp bất luận kẻ nào.

Khương Ngôn Lan ngược lại không giống như trước tức giận cậu không gặp mình, chỉ là sâu sắc liếc cậu một cái.

Hai người bước vào phòng nghỉ, Vu Tần Lãng cũng không khách sáo với Khương Ngôn Lan, trực tiếp ngả vào trong sopha nhắm mắt lại.

Cậu không để ý đến Khương Ngôn Lan, Khương Ngôn Lan cũng không thèm để ý, chỉ dịu dàng chăm chú nhìn cậu.

Sợ mình quấy rầy đến cậu, Khương Ngôn Lan thậm chí còn hô hấp chậm lại.

Bọn họ hiện tại ở trong cùng một căn phòng, không cãi nhau cũng chẳng oán hận.

Giống như bạn cũ nhiều năm, bình thản ở chung

Lại giống như chẳng quan tâm đến nửa năm này, chỉ là một giấc mộng thật nông giữa họ.

Vu Tần Lãng lặng lẽ thở dài trong lòng, ép buộc chính mình bình tĩnh lại. Mà trải qua giày vò đến trưa, cậu quả thật có chút mệt mỏi, rất nhanh thiếp đi.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu dường như cảm giác được hơi thở của Khương Ngôn Lan thoảng trên mặt mình, mà hắn thở dài cũng như có như không len vào tai cậu.

Giọng đàn ông nhẹ nhàng, mang theo thương yêu không dễ phát hiện: "Tần Lãng, em gầy..."

Vu Tần Lãng bỗng dưng cảm thấy đau xót, từ trong mơ màng giật mình tỉnh lại.

Cậu mở mắt ra liền đối với đôi con ngươi sâu sắc tối tăm của hắn

Khương Ngôn Lan không chớp mắt nhìn người đối diện.

Nửa năm này hắn trải qua đấu tranh thế nào mới không xúc động đến trói người trước mắt này mang về.

Hắn đã chậm rãi học được thông minh, biết có một số việc cần nhẫn nại.

Giờ đây, người này rốt cục trở lại thành phố Giang, trái tim của hắn mới như trở về trong lồng ngực.

Chỉ là đối phương gầy đi không ít, lòng hắn không khỏi thít lại.

Hai người lặng yên như thế nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Vu Tần Lãng lấy lại tinh thần trước, ngồi xuống, hỏi: "Tiệc tối bắt đầu rồi?"

Khương Ngôn Lan cũng đã khôi phục vẻ mặt, lắc đầu nói: "Chưa, nếu không em ngủ thêm một chút."

Vu Tần Lãng ngồi thẳng lại: "Không cần, ngủ nhiều đau đầu."

Khương Ngôn Lan tinh tế xem xét sắc mặt cậu, xác định cậu không có việc gì, mới nói khẽ: "Tôi gọi người đưa chút đồ ăn lên, em lót dạ trước một chút, buổi tối khẳng định phải uống rượu."

Vu Tần Lãng không cự tuyệt hắn, nói: "Được."

Khương Ngôn Lan ấn chuông, để người đưa bánh ngọt đến, sau đó quy củ ngồi đối diện trên ghế salon, thấp giọng nói: "A Lãng, tôi muốn cùng em nói chuyện."

Vu Tần Lãng không lên tiếng, chỉ là nhìn hắn một chút.

Thật ra cậu cũng không cảm thấy ngoài dự đoán, trước đó ở trong đại sảnh, Khương Ngôn Lan trước mặt mọi người gọi cậu lại, lại dẫn cậu đến đây, nghĩ nhất định là có chuyện muốn nói với cậu.

Khương Ngôn Lan nhìn cậu chăm chú, có chút căng thẳng: "Tôi...tôi muốn thẳng thắn với em một chuyện..."

Khương đại thiếu gia luôn bướng bỉnh bất kham từ lúc nào trở nên bộ dàng dịu dàng ngoan ngoãn này?

Vu Tần Lãng nghi ngờ nhìn lại hắn.

Khương Ngôn Lan ho nhẹ một tiếng, dời mắt đi

Trên mặt hắn tựa như mang theo chút thẹn thùng

Vu Tần Lãng cảm thấy kì lạ, dứt khoát nói: "Anh nói đi."

Khương Ngôn Lan lại đảo mắt, ánh mắt rơi xuống trên người cậu: "A Lãng, nhãn hiệu này là Khương Thị Kỳ hạ"

Vu Tần Lãng sửng sốt một chút, mới hiểu được ý tứ của hắn

Đại khái trang phục là Thiệp Túc sản nghiệp mới của Khương thị, khó trách cậu chưa từng nghe qua nhãn hiệu này.

Xem ra hợp đồng quảng cáo hôm nay cũng là Khương Ngôn Lan đặc biệt bày mưu đặt kế.

Vu Tần Lãng trầm mặc không nói chuyện.

Khương Ngôn Lan dừng một chút, lại hướng cậu giải thích: "Tìm em làm người đại diện(1) là việc trước kia đã định rồi"

Vu Tần Lãng không bình luận gì, chỉ là lại nhìn hắn.

Khương Ngôn Lan nói: "Chuyện này bắt đầu từ năm trước"

Vu Tần Lãng há to miệng, lại nói không ra lời.

Khương Ngôn Lan nhìn cậu, xác định cậu có phản ứng gì lớn mới tiếp tục nói: "Trang phục đã bắt đầu thiết kế từ năm trước, chỉ là đến mùa hè năm nay mới bắt đầu đưa ra thị trường"

Vu Tần Lãng cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ gì.

Khương Ngôn Lan không khỏi có chút luống cuống, hắn giơ tay lên muốn chạm vào người đối diện.

Nhưng dường như hắn nghĩ đến cái gì nên lại lập tức nhịn xuống.

"Không phải tôi cố ý giấu diếm em..." Cuối cùng Khương Ngôn Lan chỉ có thể nhỏ giọng lầm bầm.

Vu Tần Lãng vẫn như cũ cúi đầu, thật lâu mới nghe cậu chậm rãi mở miệng: "Nhãn hiệu này... Là tạo ra vì em?"

Khương Ngôn Lan gật gật đầu, khẽ nói: "Lúc đó... Chúng ta đang ồn ào ly hôn... Tôi muốn cho em vui vẻ..."

Hắn không có nói thêm gì đi nữa, chỉ dùng cặp ánh mắt đen láy kia chuyên chú nhìn Vu Tần Lãng

Vu Tần Lãng ngẩng đầu cùng hắn nhìn đối phương, như là chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng này của hắn, rất nhanh dời tầm mắt đi.

Khóe môi Khương Ngôn Lan không nhịn được giương lên, mặt ngoài lại ung dung thản nhiên, dịu dàng nói: "A Lãng, tôi đã đem sản nghiệp ở Vancouver chuyển dời về trong nước."

Vu Tần Lãng a một tiếng, lại không đáp lời

Khương Ngôn Lan cũng không để ý, mặt mày càng dịu dàng, cười nói: "Nhị đệ đưa A mậu đi bên kia, bọn hắn dự định định cư ở Vancouver."

Lúc trước Khương nhị thiếu có ý dời sản nghiệp qua, Vu Tần Lãng có biết một chút nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ là... Khương Ngôn Lan vậy mà quyết định về nước...

Khương Ngôn Lan từ hơn mười tuổi bắt đầu liền vẫn luôn ở nước ngoài.

Vancouver xem như quê hương thứ hai của hắn, tất cả sự nghiệp của hắn gần như đều ở bên kia.

Những cái vinh quang, tiền tài cùng địa vị kia đều là hắn khổ cực phấn đấu mà đạt được.

Nhưng bây giờ hắn lại dứt khoát trở về...

Hắn làm sao vứt bỏ?

Vu Tần Lãng cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì.

Cậu hơi cúi đầu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm thảm chân bằng nhung.

Khương Ngôn Lan yên lặng nhìn cậu một lúc, bỗng nhiên cười.

Vu Tần Lãng nghe được thanh âm, mặt không thay đổi giương mắt liếc hắn.

Khương Ngôn Lan cười cười, đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt cậu ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng nắm chặt tay cậu, giọng khàn khàn: "A Lãng, nửa năm này tôi không tìm bất kỳ ai."

Lông mi của Vu Tần Lãng bất giác rung động, nhưng cậu rất nhanh lại khôi phục trầm tĩnh không lộ một tia vết tích.

Khương Ngôn Lan ngẩng mặt lên tiếp cận ánh mắt cậu, chân thành nói: "Tôi biết em giận tôi ở bên ngoài làm loạn, tôi đã biết sai rồi, A Lãng, em đừng lại tức giận."

Vu Tần Lãng run lên hồi lâu, lắc đầu cười khổ, chậm rãi rút tay về: "Em không hề tức giận."

Khương Ngôn Lan một lần nữa nắm chặt tay cậu: "Tôi biết em tức giận"

Vu Tần Lãng không lên tiếng nhưng cũng không lại giãy dụa.

Khương Ngôn Lan cho là cậu mềm lòng, bận bịu lấy lòng nói: "Tôi cùng A Khải mấy tháng này đều chưa từng gặp mặt."

Vu Tần Lãng nghe vậy nhìn về phía hắn.

Nhưng trong mắt biểu tình gì cũng không có, thật giống như vốn dĩ đang không hề nghe hắn nói.

Khương Ngôn Lan không khỏi xiết chặt ngón tay cậu.

Hồi lâu Vu Tần Lãng rũ mắt, nói: "Nhưng em và Thương tiên sinh từng truyền ra chuyện xấu."

Khương Ngôn Lan cười.

Không biết có phải là do điều hoà bị giảm hay không mà lòng bàn tay Vu Tần Lãng lạnh buốt, Khương Ngôn Lan chậm rãi vuốt ve bàn tay cậu: "Chuyện xấu mà thôi."

Vu Tần Lãng nói: "Thế nhưng em không muốn lại cùng anh dây dưa là thật."

Sắc mặt của Khương Ngôn Lan trong nháy mắt liền thay đổi, nhưng rất nhanh trấn định lại, rét buốt nói: "A Lãng, em tin tôi, tôi thật sự là biết sai, cũng biết mình sai ở nơi nào, em tha thứ cho tôi một lần có được hay không?"

Vu Tần Lãng không nói chuyện, ngẩn người nhìn tấm thảm

Khương Ngôn Lan gấp đến độ không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ có thể đau xót nắm chặt hai tay của cậu, sợ cậu cứ như vậy không một tiếng mà đi.

Thật lâu qua đi Vu Tần Lãng mới khẽ nói: "Đứng lên đi."

Khương Ngôn Lan cảm thấy tay bị buông lỏng, gọi cậu: "A Lãng..."

Vu Tần Lãng đứng dậy, cũng không nhìn hắn mà thản nhiên nói: "Tiệc tối sắp bắt đầu."

--------------

Chú thích: 

(1) 代言 (đại ngôn) hợp đồng quảng cáo, làm người đại diện cho một thương hiệu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro