Chương 2: Hết thảy đều kết thúc
Sáng sớm hôm sau, lịch trình của Vu Tần Lãng vậy mà không thể thực hiện, bởi vì cậu bị Khương lão gia tử gọi về nhà cũ.
Khương gia danh tiếng một đời ở phạm vi đỉnh núi Giang thị, lại thêm Vu Tần Lãng là đại minh tinh vốn vô cùng được bên ngoài chú ý, chuyện phong lưu của Khương Ngôn Lan một khi vừa truyền ra, truyền thông liền cả ngày đuổi theo sau lưng Tần Lãng cùng Khương Ngôn Lan, càng khiến toàn bộ Khương gia đều chịu đủ phiền phức.
Cuối cùng Khương lão gia tử không thể không tự thân xuất mã mà đến xử lý chuyện của bọn họ.
Lúc về đến nhà cũ, Khương Ngôn Lan cùng lúc cũng đang ở đó. Vu Tần Lãng đi qua, không nhìn Khương Ngôn Lan, cung kính gọi "Cha."
Khương cha hướng cậu gật gật đầu, có chút hiền lành nói: "Ngồi đi."
Vu Tần Lãng chần chừ một lúc, đi đến bên cạnh Khương Ngôn Lan. Khóe miệng của Khương Ngôn Lan lập tức cong lên nhưng Vu Tần Lãng chỉ rũ mắt xem như không thấy biểu tình của hắn mà yên lặng ngồi xuống.
Lần trước Khương cha từng tìm Vu Tần Lãng nói chuyện qua, Vu Tần Lãng đã cho thấy thái độ của mình.
Hơn hết là Khương gia là một gia tộc lớn như thế, cho dù vì mặt mũi cũng rất khó chấp thuận chuyện ly hôn của hậu bối. Huống hồ gì chuyện Khương Ngôn Lan và người cũ của hắn dù thế nào vẫn tính là một vụ bê bối. Đứng ở lập trường của Khương gia mà nói, vẫn là hi vọng Tần Lãng có thể chịu đựng một chút, đưa ra khoan dung mà tha thứ một lần
Nhưng Vu Tần Lãng bình tĩnh lại kiên định hướng Khương cha tỏ thái độ rằng cậu muốn ly hôn.
Lần này Khương cha gọi cậu trở về chắc hẳn vẫn là vì chuyện này, ước chừng còn muốn khuyên cậu một chút.
Khương cha gọi hai người đến thư phòng, ngay trước mặt Vu Tần Lãng tức giận lớn tiếng mắng Khương Ngôn Lan. Cuối cùng hạ lệnh cưỡng chế hắn cùng tình cũ nhanh chóng chấm dứt. Khương Ngôn Lan ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Vu Tần Lãng, cũng không tiếp lời cha mình, mà Vu Tần Lãng biểu tình vẫn không thay đổi chỉ đưa ra vẻ lạnh nhạt.
Khương cha thấy Khương Ngôn Lan một lời cũng không nói càng buồn bực hơn, ông quát hắn: "Thế nào? Không muốn chấm dứt?" Cũng không đợi hắn đáp lời lại chuyển hướng đến Vu Tần Lãng, ngữ khí rõ ràng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Tần Lãng, nếu Khương Ngôn Lan cùng tên kia chấm dứt, con... cũng đừng để ý quá mà tha thứ cho nó một lần đi."
Trưởng bối có cân nhắc của trưởng bối, Vu Tần Lãng có thể hiểu lập trường của ông, chỉ là cậu cũng không có ý thỏa hiệp.
Cậu chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là chậm rãi đáp: "Cha, là con có lỗi với người."
Khương cha nghe vậy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ông dừng một chút, nhẹ nhàng hỏi: "Con quyết định rồi à?"
"Đúng vậy, cha, con đã suy nghĩ rất rõ ràng." Vu Tần Lãng khiêm nhường đáp, thần sắc không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Khương cha thở dài, kỳ thật đối với những tình nhân của các con trai mình, ông vẫn là hài lòng nhất với bạn đời của con trai trưởng, Vu Tần Lãng.
Vu Tần Lãng có tính cách ôn hòa nhã nhặn, quá đủ với thằng con trai vô sỉ của ông. Chỉ là đáng tiếc hắn không có mắt lại đem người làm cho tức giận bỏ đi.
Nghĩ đến đây, Khương cha không khỏi tức giận lườm Khương Ngôn Lan.
Vu Tần Lãng ra khỏi thư phòng, Khương Ngôn Lan đi phía sau cậu một lời cũng nói
Hai người trầm mặc dừng lại ở đại sảnh. Cuối cùng, vẫn là Vu Tần Lãng lên tiếng trước: "Em đi trước."
Khương Ngôn Lan lại cau mày: "Tần Lãng, em vì cái gì nhất định phải ly hôn?"
Đây là lần thứ hai Tần Lãng cho thấy quyết tâm của cậu.
Vu Tần Lãng yên lặng nhìn hắn, mấy giây sau nói khẽ: "Cha đã đồng ý... Nếu như anh cảm thấy chuyện ly hôn là từ em nói rất mất mặt, em có thể tuyên bố với bên ngoài..."
"Vu Tần Lãng." Khương Ngôn Lan lên tiếng cắt ngang, hung dữ nhìn chằm chằm vào mắt cậu "Suy nghĩ của em là như vậy?"
Vu Tần Lãng sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không... Được rồi, em đi trước."
Cậu cùng người nhà họ Khương chào hỏi, sau liền đi vào trong nội viện lấy xe.
Khương Ngôn Lan nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa. Chẳng qua là lần này thái độ hắn so với lần trước tốt hơn nhiều. Lần trước Khương cha gọi hắn qua, nói cho hắn biết Vu Tần Lãng đã quyết định ly hôn, hắn nghe xong thiếu chút nữa đem bàn đọc sách đá ngã, ngay trước mặt cha hắn nổi giận đùng đùng đóng sập cửa đi ra.
Xe của Vu Tần Lãng chầm chậm lái ra khỏi Khương gia.
Lên xe trước, cậu nhìn thấy Khương Ngôn Lan ủ dột đứng ở cổng nhìn chòng chọc cậu. Nhưng cậu không đi xem biểu tình của hắn. Vô luận như thế nào thì hôm nay Khương cha lại một lần đáp ứng, điều này liền chứng minh giữa cậu và Khương Ngôn Lan hết thảy đều đã kết thúc.
Buổi tối, thời điểm Tần Lãng rời đi, Khương Ngôn Lan vậy mà đến, theo bên người hắn là Giản Khải.
Phương Mạt thay Tần Lãng khó chịu, cậu sinh ngột ngạt cũng không muốn cùng Khương Ngôn Lan nói chuyện. Vu Tần Lãng vỗ vỗ Phương Mạt, trấn an cậu.
Phương Mạt kéo cậu đi vào phòng ngủ, đem Khương Ngôn Lan và Giản Khải nhốt ngoài cửa, tức giận "Anh Lan quá đáng!"
Vu Tần Lãng chỉ cười cười sờ đầu cậu.
Phương Mạt giữ chặt tay của cậu: "Anh Tần Lãng, anh chừng nào thì trở về?"
Còn chưa đi đã hỏi ngày cậu trở về, Vu Tần Lãng vừa cảm động vừa buồn cười: "Chưa đầy hai tháng liền đến tết, đạo diễn nói tranh thủ vẫn còn năm cũ hơ khô thẻ tre, lễ xuân chiếu phim"
Phương Mạt reo hò một tiếng: "Như vậy tốt quá, anh Tần Lãng anh không biết đâu, anh vừa cùng anh Lan kết hôn không đến ba tháng đã đi quay phim, anh ấy không biết có bao nhiêu oán giận..."
Thanh âm im bặt đi, Phương Mạt cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, cả mặt đầy vẻ xấu hổ cùng lo lắng.
Vu Tần Lãng lại giống không nghe thấy tiếng của cậu, vỗ vỗ cánh tay cậu, cười nói: "Ừ, ra ngoài đi, Ngôn Lan hắn đã muốn tới đập cửa rồi đó."
Như là muốn xác minh lời cậu nói, bên ngoài đồng thời vang lên tiếng đập cửa, thanh âm không kiên nhẫn của Khương Ngôn Lan từ bên ngoài truyền đến: "Tiểu Mạt, cậu quấn lấy Tần Lãng nói cái gì đó"
Miệng Phương Mạt nhếch lên, rất không tình nguyện mà đi mở cửa.
Vu Tần Lãng cười nhìn qua Phương Mạt, trong lòng lại giống như dời sông lấp biển, đắng chát đến không chịu được.
Lúc ấy ở trong giới, Phùng đạo - người khiến cho người khác tôn sùng nhất tìm tới cậu, nói có bộ phim rất thích hợp để cậu diễn, mời cậu đảm nhiệm nam chính, mà cậu cùng Khương Ngôn Lan mới kết hôn ba tháng, đang ở thời kỳ trăng mật làm sao tình nguyện tách ra? Nhưng Phùng đạo là tự mình mời, lại thêm cơ hội khó mà có được, Vu Tần Lãng khẽ cắn môi, bỏ qua ánh mắt không muốn của Khương Ngôn Lan, vẫn là lựa chọn đến đoàn làm phim báo danh.
Cậu đã nghĩ là còn nhiều thời gian.
Nhưng kỳ thật lại vỏn vẹn chỉ qua hai tháng.
Hai tháng sau truyền thông truyền ra tin tức Khương Ngôn Lan cùng người cũ tương phùng
Lòng cậu biết quyết định đi quay phim khiến Khương Ngôn Lan thất vọng nên chưa từng phàn nàn liền vội vàng trở về. Nói cho cùng cũng là cậu có lỗi, cậu muốn hướng Khương Ngôn Lan giải thích, muốn cùng hắn cố gắng nói chuyện một chút, lại không nghĩ ngay cả cơ hội cứu vãn hắn cũng không muốn cho cậu.
Vu Tần Lãng nhắm mắt lại, buông một tiếng thở dài không dễ phát hiện. Đợi một lần nữa mở mắt ra, vậy mà nhìn thấy Giản Khải đứng trước mặt.
Khương Ngôn Lan đang cùng Phương Mạt nói chuyện ở cửa nên không có chú ý tới tình hình bên này. Vu Tần Lãng thu hồi suy nghĩ, bình tĩnh nhìn Giản Khải.
Giản Khải dò xét cậu một lát, cười một tiếng: "Quả nhiên xinh đẹp, so với trên TV còn đẹp hơn."
Vu Tần Lãng nghĩ nghĩ, cuối cùng lại nói: "Giản tiên sinh, tôi không thích người xa lạ vào phòng mình, nhất là khi tôi chưa cho phép"
Khương Ngôn Lan cùng Phương Mạt đi tới vừa vặn lại nghe thấy.
Vu Tần Lãng thần tình cũng không đổi.
Khương Ngôn Lan hơi nhíu mày, sau lại liếc cậu một cái, kéo bả vai của Giản Khải qua, dịu dàng hỏi: "Có đói bụng không, chúng ta xuống lầu ăn một chút"
Giản Khải tủi thân dựa vào ngực hắn.
Hai người ra khỏi phòng, Phương Mạt tức tới mức cắn răng: "Nơi này rõ ràng là biệt thự của anh, bọn họ thế nào lại xem như nhà của mình?"
Vu Tần Lãng không nói chuyện, chỉ ôn nhu vỗ vỗ bả vai cậu, đi ra.
Ăn cơm xong, người đại diện tới đón Tần Lãng. Hành lý đều mang lên sau xe, mấy người đứng ở trong sân đối lập nhau không nói gì.
Phương Mạt chợt giật mình, cậu lôi kéo người đại diện về phòng khách nói chuyện, thuận tiện lừa Giản Khải rời khỏi, lưu lại Khương Ngôn Lan cùng Vu Tần Lãng.
Vu Tần Lãng không quá quen thuộc bầu không khí áp lực này, trầm mặc một lát, cuối cùng lại nói: "Thật có lỗi, hai tháng trước quyết định của em thực sự là suy nghĩ sai lầm... Mặc dù hơi trễ nhưng em vẫn muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, hi vọng anh đã nguôi giận."
Khương Ngôn Lan cười: "Tôi không có tức giận, sớm biết trong lòng em công việc là quan trọng nhất."
Dù là ai cũng đều nghe ra được trong lời nói của hắn nồng nặc ghen tị cùng oán hận.
Vu Tần Lãng trầm mặc mấy giây "Ngôn Lan, chúng ta đã từng nói qua hảo tụ hảo tán"
Khương Ngôn Lan hừ một tiếng: "Tôi có chỗ nào nói sai sao? Tân hôn tháng thứ ba em chạy đi khởi công quay phim, dường như Khương gia nuôi không nổi em"
Vu Tần Lãng làm như không nghe thấy, thở dài: "Chuyện này là lỗi của em, em cũng bởi vì vậy đã trả giá rất đắt"
... Vì vậy mà đã mất đi anh.
Cậu phải phí một sức lực lớn mới duy trì được biểu tình bình thường "Thế nhưng Ngôn Lan, anh mang Giản tiên sinh tới em rất khó chịu."
Khương Ngôn Lan giật mình, ánh mắt lóe lên một tia mất tự nhiên: "Tần Lãng, tôi không có ý tứ gì khác... Là Giản Khải quấn lấy muốn tới nhìn em một chút..."
Vu Tần Lãng lặng im một hồi, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt hắn "Chứ không phải thị uy?"
Khương Ngôn Lan há hốc mồm, vẻ mặt ngày thường trấn định khó tránh khỏi một tia bối rối. Vu Tần Lãng đã sáng tỏ ý hắn, trong lúc nhất thời không biết là buồn hay là trách cứ.
Khương Ngôn Lan dung túng Giản Khải đến nhường này, đại khái là đã yêu đối phương sâu vô cùng, cậu chỗ nào so ra mà vượt được y.
Giản Khải tuy rằng tùy hứng nhưng đến cùng là tuổi trẻ, Khương Ngôn Lan bao dung y thật sự không có gì kỳ lạ. Lại nói Vu Tần Lãng không ngờ tuổi của Giản Khải lại nhỏ như vậy. Y cùng Phương Mạt đồng dạng đại khái chừng hai mươi, ánh mắt đen láy linh động, gương mặt sáng chói vẻ thanh xuân, ngay cả bộ dáng bốc đồng cũng khiến người khác thương yêu.
Cậu xưa nay không biết loại hình của Khương Ngôn Lan là như thế này.
Cùng cậu hoàn toàn không giống.
Bất quá tình yêu vốn khó có thể lường trước, trước khi gặp được người mình yêu nào ai có thể xác định chính xác dáng vẻ của người đó.
Vu Tần Lãng thấy Giản Khải tránh khỏi tay Phương Mạt từ trong nhà chạy ra, cậu thu lại nỗi lòng, hướng Khương Ngôn Lan khẽ gật đầu: "Như vậy đi, gặp lại sau"
Khương Ngôn Lan không kịp đáp, Giản Khải đã dừng ở trước mặt hai người, đề phòng hắn tiếp cận Vu Tần Lãng. Vu Tần Lãng không nhìn y, cũng không tiếp tục nhìn Khương Ngôn Lan, nhẹ nhàng ôm lấy Phương Mạt đáy mắt đỏ ửng, sau đó cùng người đại diện lên xe.
Bên ngoài vẫn có phóng viên nằm vùng, đều bị người đại diện khéo léo tránh né.
...
Thời điểm Vu Tần Lãng ngày thứ hai đã xuất hiện tại đoàn làm phim, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi.
Bọn họ nhìn Vu Tần Lãng bằng ánh mắt hết sức phức tạp, đồng tình, quan tâm nhưng cũng không thiếu vẻ cười trên nỗi đau người khác.
Ai ai cũng cho rằng cậu bị vứt bỏ.
Vu Tần Lãng chuyên tâm nghiên cứu kịch bản cũng không để ý tới những sự dò xét của bọn họ, chỉ là lúc quay phim vẫn có mấy lần thất thần.
Ánh mắt mọi người càng thêm phức tạp.
Vu Tần Lãng ngầm cười khổ, cậu quả nhiên vẫn là để ý tới người kia, liền như vậy khiến tinh thần có chút không tập trung, ngay cả công việc đều không thể chuyên chú.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro