Chương 12: Yến vô hảo yến

Thành Ôn đi cùng Thành lão gia vào thư phòng, các vị quản sự đã ngồi sẵn từ trước, thư phòng rất lớn, nhóm quản sự đem sổ sách đặt trên bàn trà, nhỏ giọng nói chuyện.

Thành lão gia vừa đẩy cửa tiến vào tất cả mọi người đều im lặng, đứng dậy, mỉm cười.

Chẳng qua lúc mọi người lại nhìn thấy Thành Ôn theo phía sau, không khỏi đều có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng Tam gia đã trở lại, hôm nay đi theo tới nhất định sẽ là Tam gia, không ai nghĩ đến thế nhưng lại là Nhị gia.

Thành Ôn nhìn mọi người một cái, chớp mắt nhìn mọi người ngạc nhiên, trong lòng lại nổi lên một ít hưng phấn tiểu nhân, vô luận Thành Ôn có phải thích làm thương nhân hay không, y đời trước ở thương trường lăn lê bò lết nhiều năm, đã có thói quen hưởng thụ người khác kinh ngạc cùng tôn kính, loại cảm giác này có thể khiến Thành Ôn nhiệt huyết sôi trào.

Thành Ôn thực sự hưởng thụ biểu tình kinh ngạc của các vị quản sự, cái này làm cho hắn có chút hưng phấn, tựa hồ năm đó cái loại cảm giác thành thạo lại chậm rãi tìm trở về.

Thành lão gia cùng mọi người khách sáo một chút, mời mọi người ngồi xuống, lúc này mới quay đầu lại nhìn Thành Ôn, nói: “Tới đây, Ôn Nhi, gặp các vị quản sự đi, đây đều là các lão công thần đi theo vi phụ rất nhiều năm, ngươi phải kêu một tiếng thúc thúc bá bá.”

Thành Ôn cũng không chậm trễ, cũng không làm giá, từng bước từng bước gặp qua, các vị quản sự có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng lại đứng dậy đáp lễ, Thường Hàm Tam cười nói: “Nhị gia không được, chúng ta nói trắng ra chỉ là hạ nhân, nhị gia mới là thiếu chủ.”

Thành Ôn không nhanh không chậm, làm mọi người không đoán được y đang nghĩ gì, nhưng mọi người đều biết một chút, vị này cũng không giống như lời người ta vẫn hay đồn trên phố, vừa nhìn đã biết Nhị gia không phải người dễ trêu chọc, tuy rằng nói chuyện làm việc ôn ôn hòa hòa, nhưng ra quyết định rất dứt khoát.

Thành Ôn trả lời: “Thường gia lại đùa, đến bây giờ còn phân biệt chủ tử sao, ngài đi theo Thành gia thời gian dài như vậy, cha ta sẽ không còn coi ngài như người ngoài đâu.”

Thành Thư Chí thấy Thành Ôn xử sự ứng đối tự nhiên như vậy, trong lòng có chút vui mừng, đối Thường Hàm Tam cười nói: “Ngươi cũng đừng khách khí, Ôn Nhi nói rất đúng, đến hôm nay các ngươi đâu còn giống người ngoài, các ngươi nói nên như thế nào liền chính là như thế, các ngươi chính là trưởng bối để Ôn Nhi  học tập .”

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn, Thường Hàm Tam thu sổ sách của mọi người, đặt trên bàn trà trước mặt Thành Thư Chí, mời hắn xem, mỗi lần Thành Thư Chí xem xong một quyển, Thường Hàm Tam đều sẽ tự giác đem sổ sách đưa đến trước mặt Thành Ôn.

Thành Ôn mỉm cười nói với Thường Hàm Tam: “Làm phiền rồi.”

Thường Hàm Tam vội vàng lắc đầu, “Nhị gia đừng khách khí.”

Thường Hàm Tam đưa xong sổ sách  liền trở về chỗ ngồi, cùng người khác  dùng trà chờ lão gia xem xong sổ sách, vừa đánh giá Thành gia Nhị gia.

Nhị gia vẫn giống như mọi ngày, diện mạo văn nhã, thậm chí còn đẹp hơn nữ nhân, Thường Hàm Tam đi theo Thành gia đã nhiều năm, Thành Hạo năm đó còn chưa ra ngoài lang bạt làm ăn, Thường Hàm Tam đã ở thấy vài lần Thành Hạo ỷ được lão gia sủng ái, ở trước mặt lão gia giả vờ ngoan ngoãn, không ít lần khi dễ nhị gia, thường xuyên cười nhạo tướng mạo hắn.

Thường Hàm Tam tuy rằng là hạ nhân nhất phẩm, có chuyện gì cũng đều không thể nói ra, nhưng trong lòng cũng tự hiểu. Đặc biệt là thời gian dài làm hạ nhân, đôi mắt càng sáng như tuyết, ai tương đối có tiền đồ thì càng đừng nên làm sai, bằng không khóc cũng không kịp.

Thường Hàm Tam hiện giờ thấy Nhị gia như thế, lập tức cảm thấy có chỗ không giống ngày thường, hoá ra Nhị gia vẫn luôn giả ngu nhiều năm như vậy? Đúng là tâm cơ, Thường Hàm Tam nghĩ, không khỏi cảm thấy đầu lạnh gáy vào thời tiết đầu hạ, đánh một cái rùng mình.

Thành gia tuy rằng là Tuyền Giang đệ nhất đại môn, nhưng mấy năm nay Kiều gia làm ăn càng ngày càng đi lên, hơn nữa Kiều gia lại hào phóng, thổ phỉ trên đường đều nguyện ý kết giao Kiều gia làm bằng hữu, người khác càng không dám trêu chọc vào Kiều gia, các mối làm ăn cũng dần dần chia cắt hơn nửa Tuyền Giang. Còn có Du gia, tuy rằng Du gia cùng Thành gia là thế giao'¹', nhưng liền tính giao tình lại thâm, tiền bạc trước mặt, cũng là một đổi một, nếu không vì sao Thành lão gia phải liều mạng cưới khuê nữ Du gia về.

'¹' Thế giao: Thân thiết từ nhiều đời trước.

Cho nên Thành gia tuy rằng sản nghiệp rắn chắc, nhưng là càng ngày kinh tế càng đình trệ, Thành lão gia là người thủ cựu'²', như vậy liền càng thêm không có đột phá, tuy rằng các vị quản sự đều tận tâm tận lực, nhưng cũng vô lực xoay chuyển trời đất, sổ sách thoạt nhìn rất hoàn mỹ, cũng không có lỗ nhiều, nhưng kỳ thật đã không tốt lắm.

'²' Thủ cựu: Rất bảo thủ, chỉ biết khư khư giữ lấy cái cũ, không chịu tiếp thu cái mới.

Thành lão gia cũng coi là hoả nhãn kim tinh, sao có thể không nhìn ra, hắn trên mặt cười, càng xem đến cuối cùng, lại càng cảm thấy cười không nổi, nhưng không thể ở trước mặt mọi người làm mất mặt, đành phải duy trì nụ cười cứng đờ.

Thành Ôn luôn luôn mẫn cảm với các con số, vừa nhìn qua ở trong lòng đã có một cây cân.

Kỳ thật nếu Thành Ôn muốn chấn hưng'³' Thành gia, cũng không giống bữa ăn sáng, rốt cuộc đời trước hắn sống ở niên đại chậm hơn rất nhiều, có rất nhiều sự vật mới mẻ mà niên đại bế tắc này không có, là cực kỳ mới mẻ, cũng chính là thứ Thành gia khuyết thiếu, nhưng mà hiện tại thành gia không phải do Thành Ôn định đoạt.

'³' Chấn hưng: Làm cho hưng thịnh và phát triển.

Thành Ôn chỉ là khuôn mặt đạm nhiên nhìn lại sổ sách một lần, lại nhẹ nhàng khép lại, đặt ở một bên, bưng trà lên, khẽ thổi trên mặt chén cho nguội bớt rồi mới uống.

Đầu hạ thời tiết có chút nóng, Thường Hàm Tam thấy Thành lão gia nhìn sổ sách rất lâu mà không nói lời nào, lại quay đầu nhìn Nhị gia một bộ dáng “Cao thâm khó đoán” , không khỏi lấy tay áo xoa xoa thái dương thượng toát ra khí lạnh.

Thành lão gia rốt cuộc đem sổ sách lên bàn trà, uống hớp trà, nửa ngày mới mở miệng, “Chư vị đều thực tận tâm tận lực, điều này ta cũng nhìn ra được, các ngươi cũng đều đi theo ta mấy năm nay, bạc đãi ai, lòng ta đều không thoải mái…… Gần đây Tưởng lão bản từ kinh thành tới muốn cùng chúng ta làm ăn, các ngươi biết, bàn chuyện làm ăn, muốn chính là tiền, không có tiền thì làm sao làm ăn? Tay không bộ bạch lang sao ( chắc là câu tục ngữ nào đấy nhưng tôi không tìm thấy nên kệ đi )? Tưởng lão bản muốn chính là một vụ làm ăn lớn, các ngươi cảm thấy, nhân gia sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này sao? Cho nên, này xa xa vẫn là không đủ……”

Mọi người nghe thành lão gia khen thưởng để mở đầu, liền biết tiếp theo tất nhiên có lời cuối, quả nhiên không tồi, Thành lão gia đây là ám chỉ bọn họ, thu hoạch đầu quá kém, thành lão gia cũng biết mọi người có sĩ diện, cho nên không thể nói thẳng, mọi người cũng không ngốc, tự nhiên nghe hiểu.

Thành lão gia nói xong, lại uống miếng nước, quay đầu nói với Thành Ôn: “Ôn Nhi, ngươi có gì muốn nói không?”

Thành Ôn cười nói: “Ta còn phải học tập nhiều, không có gì muốn nói, cha nói rất đúng.”

Thành Thư Chí nghe Thành Ôn nói chính mình nói rất đúng, trong lòng thực hưởng thụ, gật gật đầu, nói với mọi người: “Sổ sách ta còn muốn xem kỹ lần nữa, các vị ở lại ăn cơm trưa đi, chờ ta xem qua, ngày khác sẽ sai người đưa đến cho các vị.”

Mọi người đều đáp ứng, vừa muốn khách sáo hai câu ra thư phòng, liền có hạ nhân chạy tới, nói với Thành Thư Chí: “Lão gia, có thiệp mời, nói là miêu lão bản mời Nhị gia trưa nay đến Hồn Xuân Lâu dùng bữa.”

“Miêu lão bản?”

Thành Thư Chí kỳ quái nói: “Cái gì Miêu lão bản, Tuyền Giang có người này sao?”

Thường Hàm Tam vội vàng tiến lên nói: “Lão gia khả năng không biết, là  đệ đệ Miêu Đại Soái trong kinh thành, Miêu Chính…… Miêu lão bản.”

Thành Thư Chí kinh ngạc nhảy dựng lên, quay đầu nói với Thành Ôn: “Ôn Nhi, làm sao ngươi quen Miêu lão bản?”

Thành Ôn vừa nghe ba chữ “Miêu lão bản”, tâm tình lập tức trầm xuống, Miêu Chính là loại dựa vào quan hệ trong nhà hoành hành ngang ngược, nếu huynh đệ Miêu Chính giống y và  Thành Hạo, nào còn đến phiên hắn hoành hành ngang ngược, chỉ tiếc người với người không giống nhau, lại cứ Miêu Chính được lợi như vậy.

Thành Ôn đáp lời nói: “Chỉ là ngày hôm qua ở sơn trang của Tưởng lão bản vừa khéo đụng tới.”

Thành Thư Chí thấy các vị quản sự đều đã ra ngoài mới đè thấp thanh âm nói với Thành Ôn: “Miêu lão bản tuy không phải nhân vật lớn, nhưng ca ca hắn chính là đại soái, chúng ta không thể trêu vào, loại người này ngày thường thấy phải tránh, nếu không thể tránh, cũng ngàn vạn đừng đi trêu chọc, danh tiếng hắn không tốt, đã từng giết nhiều mạng người, nhiều đến nỗi không đếm hết được, ngươi cần phải để tâm.”

Thành Ôn nói: “Lời cha nói, lòng ta hiểu rõ.”

Thành Thư Chí suy nghĩ, “Hắn mời ngươi tới, ngươi không đi cũng không được, liền đi ứng phó hai câu, ngàn vạn đừng trêu chọc hắn!”

Thành Ôn gật gật đầu, chỉ nhìn một cách đơn thuần Miêu Chính mời người đi nơi nào ăn cơm sẽ biết, Hồn Xuân Lâu là rạp hát, chẳng qua hát tuồng là ngụy trang, bên trong chính là tửu lầu, cũng giống lầu xanh có các hoa hoa cô nương thôi.

Trên mặt Thành Hạo sưng tấy, đại phu kê thuốc, nha hoàn đang nơm nớp lo sợ hắn bị trầy da, bỗng nhiên có hạ nhân lại đến nói: “Không ổn rồi Tam gia! Miêu Chính đệ đệ Miêu Đại Soái  tới Tuyền Giang, còn mời Nhị gia trưa nay đi dùng bữa!”

Thành Hạo vừa nghe, lập tức liền tức giận, hắn không suy xét Miêu Chính phẩm hạnh thế nào, liền cảm thấy, vì cái gì mọi nhân vật lớn đều mời Thành Ôn, Thành Ôn là cái thứ gì?

Thành Hạo lúc ấy liền đập vỡ đồ trên bàn, đáng sợ tới mức nha hoàn đều ở một bên run lên, cũng không dám khóc thành tiếng.

Thành Ôn mang theo hai tùy tùng tới Hồn Xuân Lâu, Hồn Xuân Lâu mặc kệ ban ngày hay buổi tối, đều cực kỳ náo nhiệt, phàm là người có tiền ở Tuyền Giang đều đến nơi đây tiêu xài, đánh bài, uống rượu, xem diễn, mỗi cái đều làm những người này cảm thấy chính mình càng thêm thể diện.

Thành Ôn đi vào, rất mau đã có người chào đón, cười nói: “Thành Nhị gia, bên này, mời.”

Thành Ôn đi theo người nọ lên, tới  trước cửa phòng thuê, người nọ cười nói: “Nhị gia, Miêu lão bản nói, sợ làm hỏng việc, mời nhị gia ở bên ngoài chờ.”

Thành Ôn hơi khó chịu khẽ nhíu mày, nhưng mà tùy tùng Miêu Chính cũng đứng ở bên ngoài chờ, Thành Ôn cũng không dám nói gì, chỉ cười nói: “Thật đúng là gọi người ngoài ý muốn, ta cho rằng Miêu lão bản là người thích náo nhiệt, mới mời ta đến Hồn Xuân Lâu ăn cơm.”

Người nọ bị Thành Ôn nói bóng gió chế nhạo, hơi trầm mặt, nhưng vẫn cứ cứng đờ cười, giúp Thành Ôn đẩy cửa ra.

Thuê phòng quả nhiên cũng gần giống quy cách phường trà cổ của Kiều gia, đều là ba mặt tường, một lan can, tầm nhìn đẹp, có thể nhìn thấy tuồng đài ở lầu một, Miêu Chính đang ngồi ở ghế bành (Ghế có lưng tựa và hai tay vịn)  giữa thuê phòng , cong chân, cầm trên tay một bầu rượu,ưỡn bụng to, mị mị đôi mắt nhìn đám hoa đán đang hát tuồng trên sân khấu kịch ở lầu một.

Miêu Chính thấy cửa mở, quay đầu nhìn lại, liền thấy Thành Ôn một thân  áo dài, trổ mã sạch sẽ, cổ áo cho dù là mùa hè cũng phải thật quy củ, này ngược lại làm Miêu Chính cảm thấy hứng thú.

Miêu Chính bỏ qua bầu rượu, phất tay nói với hạ nhân: “Đóng cửa đóng cửa, các ngươi có thể đi xuống, mau đóng cửa.”

Thành Ôn nhìn ánh mắt đối phương, hơi rũ mí mắt, che dấu đi sự chán ghét, vô cùng cẩn thận không để lộ ra ngoài…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro