Chương 13: Ngọc bội
Ngày ấy Kiều gia mời Tưởng Mục Thăng ăn cơm, bởi vì Thành Ôn đột nhiên tới chơi, Tưởng Mục Thăng sai Nguyên Bắc tới dời ngày, Kiều gia cũng sảng khoái, liền sửa lại lịch.
Tưởng Mục Thăng nhìn ba chữ Hồn Xuân Lâu trên thiếp mời, có chút muốn bật cười, không nghĩ tới sản nghiệp Kiều gia lại rộng khắp như vậy, nơi như Tuyền Giang Hồn Xuân Lâu tiếng tăm lừng lẫy nổi tiếng là nơi ăn chơi tiêu xài vậy mà cũng là của hắn.
Tưởng Mục Thăng là thương nhân, không thiếu những lần ở loại địa điểm này làm ăn, liền mang theo Nguyên Bắc tới.
Kiều Quan Niên đã sớm chờ, Tưởng Mục Thăng vừa đến, đã bị mang tới thuê phòng, Nguyên Bắc đối với Kiều gia vẫn là vẻ lãnh đạm và gương mặt “ghét bỏ”, rốt cuộc Nguyên Bắc tính cách tương đối ngay thẳng, mà Kiều Quan Niên cá tính tiêu sái hơi mang vẻ ăn chơi trác táng, Nguyên Bắc tự nhiên đối hắn không có ấn tượng tốt.
Nguyên Bắc không vào trong thuê phòng mà chỉ đứng ở bên ngoài chờ, trong thuê phòng liền dư lại Tưởng Mục Thăng cùng Kiều Quan Niên.
Tưởng Mục Thăng ngồi xuống, cười nói: “Ta nói Kiều gia, ngài rốt cuộc chọc Tiểu Bắc như nào, Tiểu Bắc đi theo ta ngần ấy năm, còn chưa từng có chút ghét bỏ ai.”
Kiều Quan Niên cũng không ngại, một bên cười, một bên đứng lên rót rượu cho Tưởng Mục Thăng, nói: “Như vậy chẳng phải là càng tốt sao? Miễn cho cả ngày đanh mặt, giống như đầu gỗ.”
Tưởng Mục Thăng nhướng mày nói: “Cái đó còn phải cảm tạ Kiều gia?”
Kiều Quan Niên rót rượu, cũng ngồi xuống, mở quạt, giống như mấy công tử nhà giàu, “Nói chuyện chính đi, Tưởng lão bản đúng là không coi trọng ta gì cả, tới Tuyền Giang còn không tới chào hỏi ta, không chào hỏi cũng không sao nhưng ngươi lại còn cản trở ta làm ăn buôn bán, ta toàn nghe nói, Tưởng lão bản coi trọng Thành gia Nhị gia, ba lần bảy lượt đuổi theo người ta muốn cùng làm ăn buôn bán, công bằng ở đâu đây.”
Tưởng Mục Thăng thưởng thức ly rượu trên tay, trên mặt hiện lên nét cười, nhìn không ra trong lòng nghĩ cái gì, nói: “Kiều gia lại nói đùa rồi, Kiều gia gia nghiệp giàu có, nào có cần đến Tưởng mỗ.”
Kiều Quan Niên dùng cây quạt gõ gõ xuống bàn, cười nói: “Đấu với ta, ha ha, ngươi cho ta là trẻ lên bà sao.”
Kiều Quan Niên dứt lời lập tức đứng dậy, dường như rất hứng thú, cười nói: “Tưởng Mục Thăng, ngươi biết không, ngươi đối với người này quá có ý tứ.”
“Là Kiều gia quá nhàm chán sao?”
Kiều Quan Niên mới mặc kệ hắn phản bác, tiếp tục nói: “Người sáng suốt đều đã nhìn ra, ngươi đối với Thành nhị gia chính là y kêu một cái, ngươi liền muốn đem Thành gia đoạt lại tới đưa cho y, nhưng ngươi không lại có, chẳng lẽ ngươi là vì không thương tiếc lòng tự trọng của nhị gia mới làm như vậy sao? Lừa ai chứ, ta cũng là thương nhân, chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm, ta hiểu rõ ngươi, ngươi là tiếu diện hổ'¹', ngươi đối với người này căn bản không quá để tâm…… Mọi người đều suy nghĩ, vì sao Tưởng lão bản lại coi trọng Thành nhị gia như vậy, hay là hai người có quan hệ sâu xa gì đó, chẳng lẽ nhị gia và Tưởng lão bản đã từng có ân huệ, Tưởng lão bản muốn trả ân tình này? Tưởng Mục Thăng ngươi, bọn họ đều xem nhẹ một chút, ngươi đối tốt với Thành nhị gia chẳng qua chỉ là bên ngoài, lãnh đạm hơn chút, nếu thật muốn giúp hắn, hắn hôm nay sẽ chính là Thành gia đương gia!”
'¹' Tiếu Diện Hổ: Hổ mặt cười là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử
Ánh mắt Tưởng Mục Thăng lóe lên một chút, sau đó cười nói: “Kiều gia nói một nhiều như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Kiều Quan Niên lại dùng cây quạt gõ bàn, nói: “Thành thật khai báo.”
Tưởng Mục Thăng nói: “Kiều gia người kín miệng, ta đương nhiên tin tưởng Kiều gia, nhưng chuyện này không liên quan tới Kiều gia, hơn nữa là nợ cũ năm xưa……”
Hắn vừa nói vừa lấy ra khối ngọc bội kia, đặt trên tay thưởng thức, Kiều Quan Niên lập tức mở to hai mắt, nhưng rất nhanh đã thu lại sự kinh ngạc, khôi phục bộ dáng ăn chơi trác táng thường ngày, Tưởng Mục Thăng nở nụ cười, tiếp tục nói: “Kiều gia, ngọc bội này quen mắt sao? Ngươi ngày ấy cũng gặp được Thành nhị gia, hắn trên người cũng mang một cái như vậy.”
Kiều Quan Niên nói: “Ta ngày ấy đã thấy, chỉ là…… Cảm thấy có lẽ chỉ là cái tương tự thôi…… Cái ngọc bội này sao lại ở trên người của ngươi?”
Tưởng Mục Thăng giống như hồi tưởng, nói: “Mọi người đều biết Kiều gia rộng lớn, ở khắp mọi nơi đều có lãnh thổ, ngay cả thổ phỉ cũng dưới trướng ngươi, chỉ là không biết năm đó Kiều gia hỗn loạn đến mức thảm hại như nào, còn từng lên núi đương nhờ thổ phỉ.”
Kiều Quan Niên lúc này mới thu liễm bộ dáng ăn chơi trác táng, thế nhưng có nhiều chỗ thể hiện sự uy nghiêm, nhưng là lại chọn khóe miệng, cười khổ nói: “Ngươi đừng trêu ghẹo ta, ngươi cũng khác gì ta, bọn họ nhìn thấy ngươi bây giờ, chắc chắn không thấy được ngươi năm đó đã chịu những nỗi khổ gì.”
Tưởng Mục Thăng nhàn nhạt nâng mắt, nhìn Kiều Quan Năm liếc mắt một cái, nói: “Đương gia đã qua đời.”
Hắn nói câu này nhẹ như gió, Kiều Quan Niên lập tức đứng lên, dường như cảm thấy mình có hơi thất thố, lại chậm rãi ngồi về chỗ.
Tưởng Mục Thăng nói: “Ba tháng trước, có việc đi ngang qua, liền trở về xem thử……”
Hắn nói, nhẹ nhàng quơ quơ ngọc bội trong tay, nói: “Đây là hai việc cuối cùng hắn nhờ ta, một là đem tro cốt hắn về quê cũ, điều còn lại chắc Kiều gia cũng đã hiểu……”
Kiều Quan Niên sau khi nghe xong, thật lâu sau mới gật đầu.
Tưởng Mục Thăng cười nói: “Vẫn là câu nói kia, cũng chính như Kiều gia nói, ta là người làm ăn, không có quá nhiều thiện tâm, ta có thể giúp Thành nhị gia đến thế nào, mặt khác, phải xem năng lực của y.”
Kiều Quan Niên khẽ cười, “Gian thương.”
Hai người đang nói chuyện, Nguyên Bắc đột nhiên gõ cửa đi vào, mới vừa đẩy cửa nhìn đến biểu cảm của Kiều Quan Niên, thế nhưng có chút sửng, vừa rồi Kiều gia cùng Tưởng lão bản nói chuyện quan trọng, hắn thu lại bộ dáng ăn chơi trác táng làm Nguyên Bắc có chút kinh ngạc.
Nguyên Bắc đi đến trước mặt Tưởng Mục Thăng, cúi đầu, nhẹ giọng nói vài câu.
Kiều Quan Niên phe phẩy cây quạt, đôi mắt đào hoa cười hì hì nhìn chằm chằm Nguyên Bắc đánh giá, chờ Nguyên Bắc ngồi dậy, Tưởng Mục Thăng nhìn Kiều Quan Năm, nói: “Tiểu Bắc, về sau ở trước mặt Kiều gia không cần nói thầm, Kiều gia cũng không phải người ngoài, thứ hai…… Kiều gia là người biết võ, lỗ tai hắn thính lắm.”
Nguyên Bắc có chút giật mình, không nghĩ tới loại công tử có gia thế như Kiều gia lại là người biết võ, ánh mắt có chút hoài nghi đánh giá Kiều Quan Niên.
Kiều Quan năm đối Nguyên Bắc cợt nhả nói: “Ngươi đừng không tin ta.”
Tưởng Mục Thăng ngắt lời hắn, nói: “Kiều gia, hiện tại cũng không phải là thời điểm nói giỡn, còn phải mời ngươi giúp một chút.”
Kiều Quan Niên cười nói: “Tưởng lão bản nói sai rồi, chẳng phải ngươi mới vừa nói chỉ có thể giúp y, còn lại dựa vào năng lực của y, hiện tại chính là xem lúc dựa vào năng lực, Miêu Chính làm gì ta không liên quan, hơn nữa đệ đệ của Miêu Đại Soái, ngươi dám đắc tội sao?”
Tưởng Mục Thăng cười lạnh một cái, “Thiên hạ này còn có người ta không dám đắc tội sao.”
Hắn nói xong, lại đổi thành ý cười ôn hòa, nói: “Còn nữa, lần này người đắc tội Miêu Chính, cũng không phải là ta…… Đây là địa bàn của Kiều gia , còn phải nhờ Kiều gia giúp đỡ.”
Kiều Quan Niên chẳng hề để ý, “Gian thương chính là gian thương, ngươi muốn giúp hắn lại muốn ta xuất đầu, muốn ta đi đắc tội Miêu Chính, thiên hạ không có đạo lý này.”
Nguyên Bắc có chút sốt ruột, hắn vừa rồi dựa vào lan can lầu ba chờ, liếc mắt thấy giếng trời, liền thấy có người dẫn Thành nhị gia lên lầu hai, Nguyên Bắc hỏi thăm một chút, phát hiện hôm nay lầu hai đã bị Miêu Chính bao.
Danh tiếng Miêu Chính đã kém tới cực điểm rồi, ở kinh thành ngư long hỗn tạp, không biết sẽ đắc tội cái dạng người gì, cho nên người bình thường đều thực thu liễm, Miêu Chính lại bằng không, giết người phóng hỏa phá hủy trinh tiết các cô nương không có gì không dám làm, bởi vì trong nhà có thế lực, mỗi lần đều chỉ cần khoa tay múa chân mấy cái tiền trinh là có thể an ổn mọi việc, tuy rằng những người khác không nói gì, nhưng trong lòng đều cân đòn, đã sớm nhớ rõ ràng.
Miêu Chính là chay mặn không kỵ người, mặc kệ là nam hay là nữ, chỉ cần lớn lên đủ đẹp hắn đều thích, Nguyên Bắc không dám tự làm bừa, lập tức liền tới thông báo một tiếng.
Nguyên Bắc nói: “Gia, Miêu Chính danh tiếng kém như vậy, không thể lại trì hoãn.”
Kiều Quan Niên cười nói: “Ui, Tiểu Bắc sốt ruột rồi sao? Vậy ngươi cầu xin ta, ta liền qua đó.”
Nguyên Bắc nhìn hắn một cái cũng không thèm nhìn, Kiều Quan Niên cũng không ngại, cười cười đứng lên, “Đương gia đối với ta cũng có ân, này là ta trả ơn hắn, hôm nào ở hắn trước mộ, cũng phải dập đầu cho tốt.”
Nói rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Kiều Quan Niên bộ dáng cà lơ phất phơ, phe phẩy cây quạt vèo cái đã tới lầu hai, bên ngoài lầu hai có thật nhiều hạ nhân đứng canh, hai người Thành Ôn mang theo, còn lại là rất nhiều người Miêu Chính mang theo, sợ có người tới quấy rầy chuyện tốt của hắn.
Chẳng qua Kiều gia là cái dạng nhân vật gì, đám hạ nhân của Miêu Chính cũng không dám cản, Kiều Quan Niên liền đi vài bước đac tới cửa, một chân đá văng cửa thuê phòng.
Chẳng qua quang cảnh bên trong, lại làm Kiều Quan Niên chấn động.
Chỉ thấy Miêu Chính vẻ mặt phẫn nộ, trên mặt trướng đến đỏ bừng, tóc cùng mặt tất cả đều ướt, trên vai còn có một mảng vệt nước, tích táp chảy xuống, buồn cười cực kỳ.
Mà Thành nhị gia Thành Ôn nhàn nhã cầm một cái ly không, “Choang” một tiếng cái ly không nằm trên bàn, cười nói: “Xin lỗi, vừa rồi trượt tay.”
Kiều Quan Niên cố nén cười, chạy vọt vào, vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Ai ui uy Miêu lão bản, đây là làm sao vậy?”
Miêu Chính đang muốn tức giận, lại bị Kiều Quan Niên tranh lời, nói: “Hiện tại không phải thời điểm thích hợp, việc lớn không tốt Miêu lão bản, Miêu Đại Soái phái người tới tìm ngài, nghe nói ngài ở Diễn Lâu Tử cực kỳ tức giận!”
Miêu Chính vừa nghe, sợ đến một thân mồ hôi lạnh, lập tức trừng mắt nhìn Thành Ôn một cái, chỉ vào Thành Ôn nói: “Ngươi chờ đấy!”
Dứt lời, vung tay áo xoay người ra khỏi thuê phòng, vẫy tay gọi bọn hạ nhân đi theo, bước nhanh ra ,khỏi Hồn Xuân Lâu.
Miêu Chính mang một thân ướt đi xuống lầu, Tưởng Mục Thăng vừa lúc từ lầu ba đi xuống dưới, nhìn thấy Thành Ôn cùng Kiều Quan Niên đi ra từ thuê phòng.
Tưởng Mục Thăng vừa cười vừa đi tới lầu hai, nói: “Xem ra Tưởng mỗ phí công lo lắng, nhị gia thật đúng là có khí chất.”
Thành Ôn nghe tiếng nghiêng đầu qua, không nghĩ tới là Tưởng Mục Thăng, cười nhạt, nói: “Làm phiền Kiều gia cùng Tưởng lão bản.”
Tưởng Mục Thăng nói: “Miêu Chính danh tiếng không tốt, sau này nhị gia tận lực trốn tránh hắn, miễn cho việc xấu phát sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro