Chương 6 : Quán trà cổ
Thành Thư Chí ngàn vạn tạ ơn đưa Tưởng Mục Thăng ra đại môn, nhìn Tưởng Mục Thăng lên xe ngựa.
Tuy rằng Tưởng Mục Thăng chỉ nói bừa một câu muốn cùng thành gia hợp tác, thực ra là nói muốn cùng Thành Ôn hợp tác, chẳng qua làm người làm ăn, không có gì tốt hơn lời hứa hẹn.
Người làm ăn muốn có chỗ đứng trong ngành, quan trọng nhất chính là thể diện, chính là lời hứa hẹn, không bao giờ được phép thất hứa, cho nên Thành Thư Chí một chút cũng không lo lắng Tưởng Mục Thăng sẽ nói không giữ lời, lời hứa này chắc chắn sẽ được thực hiện.
Mọi người nhìn theo xe ngựa của Tưởng Mục Thăng đi xa dần, Thành Thư Chí lúc này mới vui vẻ quay về nhà, đi được vài bước lại như là nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Thành Ôn: "Ôn Nhi à, ngươi quen biết với Tưởng lão bản sao?"
Thành Ôn chỉ dừng lại một chút, trong lòng mau chóng xoay chuyển, lập tức đáp lời nói: "Cũng không tính là quen biết, chỉ là từng gặp mặt một lần, là Tưởng lão bản nhớ rõ thôi."
Lời này của Thành Ôn cũng có thể cho là lời nói thật, cũng không biết chủ nhân lúc trước của thân thể này cùng Tưởng Mục Thăng có quan hệ gì.
Bất quá mặc kệ là có hay không, Thành Ôn đều có thể khẳng định một điều, đó chính là kỳ thật Tưởng Mục Thăng cũng không phải quá mức để ý mình, Tưởng Mục Thăng là thương nhân, quan trọng nhất chính là mặt mũi, lần này tới bái phỏng, hắn đã có thể có đủ mặt mũi, cũng cho Thành Ôn mặt mũi, trừ ý này ra, chỉ lộ ra nồng đậm xa cách, làm ai cũng không nhìn thấu.
Thành Hạo hôm nay thành làm nền, trong lòng cực kì hụt hẫng, Thành Thư Chí ngay từ đầu đã không quan tâm tới mình.
Thành Hạo vào cửa, nhìn phụ thân mình cười tủm tỉm kêu Thành Ôn đi dặn dò vấn đề làm ăn, rồi vung tay áo đi ra ngoài.
Thành Hạo vừa vào sân đã thấy mẫu thân Phượng Nhạn Bình, cũng chính là Thành thái thái, Phượng Nhạn Bình không biết đã xảy ra chuyện gì, cười nói với Thành Hạo, "Nhi tử, Tưởng lão bản đi rồi? Thế nào?"
Thành Hạo gục mặt xuống, "Còn có thể thế nào, Thành Ôn đã chiếm hết sự thu hút."
Phượng Nhạn Bình vừa nghe, mở to hai mắt, "Cái gì, ngươi bị cái tên suốt ngày tỏ vẻ uất ức đó cướp sự nổi bật?"
Thành Hạo liền đem chuyện Thành Ôn chuẩn bị củ cải cải trắng cho Tưởng lão bản ăn nói một lần, Phượng Nhạn Bình cười lạnh, "Này là chuyện nhỏ, đáng tức giận sao."
"Người có biện pháp?"
Phượng Nhạn Bình cười nói: "Cái bản tính yếu đuối của hắn, ngươi còn không biết sao? Chỉ là mèo mù gặp vớ được chuột chết, cha ngươi khôn khéo như vậy, hắn có thể không biết sao? Yên tâm, ta hiện tại sẽ đi tìm cha ngươi nói chuyện."
Thành Hạo kéo Phượng Nhạn Bình lại, Phượng Nhạn Bình lại vỗ vỗ tay hắn, "Nhi tử ngươi yên tâm, ở trong cái nhà này, lời nói của mẹ cũng có tầm ảnh hưởng lớn, ngươi mới vừa về nhà, phải nghỉ ngơi thật tốt, sau này toàn bộ sản nghiệp Thành gia, bảo đảm là của ngươi."
Phượng Nhạn Bình nói xong, xoa xoa thái dương mình, sửa sang lại y phục một chút, hướng phía trước đi đến.
Lúc nàng vừa đến, Thành Ôn còn ở cùng Thành Thư Chí nói chuyện, Phượng Nhạn Bình lắp bắp, cười nói với Thành Thư Chí: "Lão gia đang nói chuyện cùng Ôn Nhi sao? Ta có mấy câu muốn cùng lão gia nói, nếu bây giờ lão gia không rảnh, lát nữa ta lại đến cũng được."
Thành Thư Chí phất phất tay, nói với Thành Ôn: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày Tưởng lão bản tới, có gì ta lại tìm ngươi."
Thành Ôn liếc mắt nhìn Phượng Nhạn Bình một cái, tuy là ngoài mặt Phượng Nhạn Bình đang cười, nhưng trong mắt tất cả đều là ghen tỵ, tất cả đều không thể che dấu, Thành Ôn cũng không muốn cùng nàng dây dưa, rốt cuộc đối phương lại là trưởng bối của mình, hơn nữa còn là nữ nhân, nữ nhân thời đại này không giống đời trước, vẫn là tiêu chuẩn nữ tắc nhân gia, ( là kiểu thùy mị nết na, công dung ngôn hạnh ) Thành Ôn không muốn cùng nàng so tài ăn nói.
Thành Ôn vừa bước ra đại đường, ý cười trên mặt Phượng Nhạn Bình lập tức liền biến mất, từ trong lồng ngực rút ra một khăn tay thêu hoa, một bên lau nước mắt, một bên ủy khuất nói: "Lão gia, ngài hôm nay làm việc nhưng không địa đạo ( đoạn này khó qua không hiểu, tra từ điển cũng không thấy :< )."
Thành Thư Chí không thể gặp nước mắt nữ nhân, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, chạy nhanh đến dỗ dành nói: "Tốt lành, khóc cái gì?"
Phượng Nhạn Bình nói: "Lão gia nếu hỏi, ta cũng sẽ nói, nhưng đừng nói ta nói láo nói toét...... Ta muốn hỏi lão gia, Hạo Nhi có phải con ruột của ngài hay không, hắn đã đi ra ngoài hơn một năm, không có tin tức, ngài không nghĩ cho hắn, ta làm mẫu thân, chính là muốn moi tim moi phổi, nhi tử là máu mủ ruột thịt trên người ta. Lúc hắn trở về, ngài không hỏi thăm hắn thì thôi đi, cũng không thể chà đạp hắn như vậy, đều là nhi tử, hôm nay Tưởng lão bản tới, ngài một câu cũng không nói tới Hạo Nhi, cảm giác như trong nhà dường như chỉ có một mình Thành Ôn thiếu gia. Ta biết, ta không phải thái thái đầu tiên, người sống vĩnh viễn vẫn tốt hơn người chết, nếu lão gia cảm thấy ta liên lụy Hạo Nhi, ta hiện tại không muốn sống nữa!"
Phượng Nhạn Bình cứ như vậy nói ra một tràng dài, Thành Thư Chí càng đau đầu, "Ta làm sao có thể không đau Hạo Nhi, Hạo Nhi đi một năm, ta cũng ngày nhớ đêm mong, nhưng hôm nay Tưởng lão bản lại đến vì Ôn Nhi, ta còn có thể sống chết lôi kéo hắn xem Hạo Nhi của chúng ta?"
Phượng Nhạn Bình ngạnh cổ, nói: "Lão gia, ngài phải ngẫm lại, tính cách kia của Nhị gia, hợp làm thương nhân sao, Tưởng lão bản là người ngoài, hắn không biết, nhưng ngài không biết sao? Ta nói câu thật lòng, lần này Nhị gia dùng củ cải cải trắng câu dẫn Tưởng lão bản, chẳng lẽ lão gia trông cậy vào hắn lần sau dùng dưa muối bánh ngô lại câu lấy Tưởng lão bản sao? Đây đơn gian vận may tốt, lại không có lần sau. Gia nghiệp nếu đặt ở trên vai Nhị gia, vậy xong rồi!"
Thành Thư Chí bị nàng nói như vậy, trái tim đập bang bang, rốt cuộc Thành Ôn lúc trước thật sự cực kỳ yếu đuối, cũng không thích ra ngoài, bị người vô tâm nói một câu liền nghiêm trọng muốn chết muốn sống, lại còn có bệnh dở dở ương ương, xác thật không thích hợp đảm đương gia nghiệp.
Phượng Nhạn Bình nhìn hắn dao động, vội vàng yếu thế, dùng khăn xoa xoa nước mắt, tiến lên loạng choạng nói với Thành Thư Chí, "Lão gia, ngài nói xem ngài có phải bất công với Nhị gia hay không, Du gia đại cô nương ái mộ Hạo Nhi của chúng ta, chết cũng không gả cho Nhị gia, nhưng ngài một câu đồng tình cũng không có, còn không rèn sắt khi còn nóng, đem Du gia cô nương sắp cưới trở về, Du gia tuy rằng không địa vị lớn bằng Tưởng lão bản, nhưng cũng là gia môn lớn ở Tuyền Giang."
Thành Thư Chí thở dài, nội tâm đều hỗn loạn, hắn thật sự bất công, nhưng tuyệt đối không phải bất công với Thành Ôn, người có mắt đều có thể nhìn ra được, Thành Thư Chí rõ ràng thiên vị nhi tử, nhưng là lại sợ người khác nói hắn bất công, sẽ không còn mặt mũi.
Thành Thư Chí nói: "Ta nhìn lại, nhìn lại, Hạo Nhi cũng vậy, thích Du gia cô nương, sớm không tới muộn không tới, lại tới đúng lúc trọng đại như vậy!"
Buổi sáng hôm sau, Thường quản sự đến Thành gia, trong tay nâng một cái thiệp mời màu đỏ, Thành Thư Chí vội vàng muốn nhìn, Thường Hàm Tam lại nói: "Lão gia, đây là thiệp mời Tưởng lão bản đưa cho nhị gia, Nguyên Bắc tự mình đưa đến cửa, nói là mời Nhị gia buổi chiều đi phường trà cổ xưa uống trà."
Thành Thư Chí cầm thiệp mời tay run run, "Mời Nhị gia?"
Thường Hàm Tam gật gật đầu, "Đúng vậy lão gia, cái này là của Tưởng lão bản, thật là hiếm lạ, cũng không biết cùng Nhị gia có quan hệ sâu xa gì, ngay cả ta cũng đã nhìn ra, tám phần là cố ý."
Thành Thư Chí nghĩ nghĩ, "Liền sợ không phải sâu xa, liền sợ là lúc trước Ôn Nhi không hiểu chuyện, trêu chọc Tưởng lão bản."
"Ngài là nói?" Thường Hàm Tam mở to hai mắt, "Không thể nào, kia có bao nhiêu đại ân, lại là tiếu lí tàng đao*."
*Tiếu Lý Tàng Đao là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao. Theo cách nói thông thường là: Bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao. - Phải là cho đối phương yên tâm tin tưởng ta là người cùng phe, từ đó không phòng bị.*
Thành Thư Chí nói: "Hy vọng không phải, ngươi cũng là thương nhân, đi theo ta ngần ấy năm, ngươi đã từng gặp qua bầu trời rớt bánh có nhân sao? Tưởng Mục Thăng rớt này cũng không phải là bánh có nhân, có thể là đồ vật chết người."
Thường Hàm Tam trong lòng cũng run run, cầm thiệp mời đi thiên viện tìm Nhị gia.
Thành Ôn nhìn thiệp mời đẹp đẽ quý giá, thiệp mời đều làm rất công phu, Mai Ngọc liếc mắt một cái, cười nói: "Nhị gia, ngài khi nào còn thân thiết với Tưởng lão bản? Người khác cũng không biết. Lúc này lại tốt, sẽ không có ai dám khinh thường Nhị gia."
Thành Ôn nghe Mai Ngọc nói, trong lòng nghĩ Mai Ngọc nha hoàn thân thiết nhất, nếu Mai Ngọc cũng không biết manh mối, sợ là sẽ không ai biết chủ nhân của thân thể này cùng Tưởng Mục Thăng có liên quan gì.
Thành Ôn sờ sờ thiệp mời, mặc kệ là giấy, chữ viết hay là viền vàng, đều cực kỳ bắt mắt, cũng không biết Tưởng Mục Thăng rốt cuộc vì cái gì, cho hắn mặt mũi lớn như vậy.
Nhưng Thành Ôn biết một chút, đó chính là thương nhân không có lợi thì không dậy sớm, nếu không có nguyên nhân, không có khả năng y quá độ thiện tâm.
Mai Ngọc cười nói: "Thiếu gia, buổi chiều đi phường trà cổ, ăn mặc đẹp chút, nô tỳ đi tìm cho ngài vài món đồ tốt, phường trà cổ của Kiều lão bản vẫn luôn cùng ta lão gia tranh chấp, không thể làm người khác xem thường."
Thành Ôn nghe nói tới Kiều lão bản, là một trong ba chân kiềng của Tuyền Giang, một là Thành gia, một là Du gia, còn lại là Kiều gia. Kiều gia đã sa sút, hơn nữa nam đinh ( con trai nối dõi ) quá ít, căn bản không chống đỡ nổi gia nghiệp, Kiều lão bản còn chưa tới 30 tuổi, nhưng lại là một chủ nhân đa mưu túc trí, một thân khí chất thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng ở trong giới thương nhân lại rất có tiếng, làm việc nhanh nhẹn rứt khoát, có thể giữ có thể buông, lại có bản tính quá mức bất thường khó có thể nắm lấy, nói gió là bão, một khắc trước còn cười nghênh người, một khắc sau đã có thể trở mặt không quen người.
Thành Thư Chí cùng Kiều lão bản đều là lão bản có tiếng ở Tuyền Giang, sở dĩ nghĩ chạy nhanh đem Du gia cô nương Du Tịnh Dao cưới trở về, chính là sợ kiều lão bản ra tay trước, rốt cuộc ba cái gia tộc, mặc cho ai mượn sức giúp đỡ, gia tộc khác cũng sẽ không chịu nổi.
Thành lão gia cùng Kiều lão bản đã cùng làm ăn mấy lần, ý tưởng của Thành lão gia cổ hủ, không chịu nổi ý tưởng muốn đổi mới mọi thứ của Kiều lão bản, cảm thấy không phù hợp với thực tế, cũng tan rã trong không vui.
Thành Ôn hôm nay mặc sườn xám màu nguyệt bạch mà Mai Ngọc tìm được, tuy rằng y phục làm tăng thêm chút thể diện, nhưng lại không có gì phối cùng, rốt cuộc thái thái mất sớm sớm, không có nương (mẹ) giúp đỡ, Phượng Nhạn Bình lại quá keo kiệt, muốn mang đi một bàn chân, đều phải cầm đối bài đi kho hàng đăng ký, lúc trước Thành Ôn cũng sẽ không làm buôn bán, không được ưa thích cái này, làm sao có tiền đi mua đồ vật xa xỉ.
Thành Ôn xuống xe ngựa, phường trà cổ ở Tuyền Giang thực sự rất nổi danh, có không ít người đều là người ngưỡng mộ từ xa tới chỉ để uống một chén trà.
Thành Ôn mới vừa đi vào, liền thấy một nữ tử tuổi còn trẻ, trang điểm kiều diễm xa xỉ, ngồi ở bàn trong góc uống trà nghe hát, đó là Du gia Đại tiểu thư Du Tịnh Dao, theo bên cạnh còn có nghĩa muội Du Tịnh San.
Du Tịnh Dao lơ đãng vừa nhấc đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thành Ôn, lập tức mở to hai mắt, "Xoảng" một tiếng đem chén trà lỡ tay quăng vỡ, đôi tay bắt lấy tay âo Thành Ôn, khóc lóc kể lể nói: "Thành Ôn, ngươi...... Ngươi có phải còn giận ta không? Bằng không...... Bằng không ngày ấy ta đi, ngươi...... Ngươi đều không tới tìm ta. Thành Ôn, đừng giận ta, được không, ngươi đối với ta rất tốt, ta......"
Thành Ôn bị nàng bắt lấy tay áo, chỉ một thoáng có chút vô lực, không biết đây là cái loại gia giáo gì, mới có thể nuông chiều ra đại tiểu thư tự cho mình là đúng như vậy.
Du Tịnh Dao kéo kéo cánh tay hắn, thân thể vẫn luôn rất gần, thêm chút nữa là dán vào cơ thể Thành Ôn.
"Xem ra Tưởng mỗ tới không đúng lúc."
Một tiếng nói đùa mang theo ý cười truyền tới, Thành Ôn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, Tưởng Mục Thăng vừa lúc vào đến, một đôi mắt cười tủm tỉm, vẫn cứ là nụ cười nửa thật nửa giả của thương nhân.
______________________
Dạo này tôi bận quá nên không thể mỗi tuần một chap được :< nhưng mà tôi sẽ bù
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro