Chương 16 - 17 - 18
Tuần Hoàn Liếm Cẩu
Tác giả: Trương Đại Cát
Editor: SacFructose
Chương 16.
"Sếp Trịnh, ngài đang nhìn gì đó?"
Tiền Tiền nghi hoặc nhìn sếp mình đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm một cửa tiệm bên đường.
"Không có gì, nhìn nhầm thôi."
"Vậy, sếp Trịnh..." Tiền Tiền có hơi do dự, không biết có nên nói không.
Sếp Trịnh quả thật rất nóng nảy: "Có gì thì nói đi."
"Bạn gái tôi nói bánh mousse của cửa tiệm này rất ngon, tôi muốn mua một phần về cho cô ấy."
"Vậy mua đi."
__________
Vương Thu hết hồn vỗ vỗ ngực, cũng may cậu chạy nhanh, lập tức thay đổi vị trí, nếu không lỡ bị đại ma đầu tóm được thì biết làm sao đây.
Có lẽ vẻ mặt cậu quá hoảng loạn, nhân viên phục vụ không nhịn được tiến lên dò hỏi: "Xin hỏi cô có cần giúp gì không ạ?"
"Không có, tôi tưởng bóp tiền của mình rớt mất nên mới hoảng sợ."
Vương Thu bịa đại một lý do để đuổi người đi, bưng ly kem lạnh trong tay an ủi bản thân.
Nhưng cậu còn chưa ăn được vài miếng, đã thấy thằng nhãi ranh Tiền Tiền lôi kéo Trịnh Quân với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện gì đứng trước mặt cậu.
"Sếp Trịnh, tôi nói là trợ lý Vương này, ngài còn không tin."
Ừm, xấu hổ quá đi.
Anh Tiền như một tên nhóc ngây thơ, còn vui vẻ tự đáp lời: "Không ngờ anh Vương mặc đồ nữ cũng đẹp như vậy nha!"
"Ngại quá." Vương Thu mỉm cười: "Tôi không rõ cậu đang nói cái gì?"
Tuy rằng cậu không để bụng chuyện mặc đồ nam hay mặc đồ nữ, nhưng mà cậu cũng không muốn bị người khác đàm tiếu sau lưng, điều đó làm cậu cảm thấy như bị mạo phạm.
"Ây dà, anh Vương anh đừng giả vờ nữa, em đã..."
"Cô là em gái mà Vương Thu từng nhắc đến phải không?" Đột nhiên Trịnh Quân nói chen vào, nghiêm túc, còn lộ ra một nụ cười lịch sự: "Ngại quá làm phiền cô rồi, ngày thường chúng tôi làm việc chung với Vương Thu, hai người giống nhau quá, cậu ta nhất thời kích động, hy vọng không có mạo phạm đến cô."
"Em gái của anh Vương?" Tiền Tiền ngây thơ vò đầu, nhưng mà cậu ta tin tưởng hoàn toàn với lời nói của Trịnh Quân, cậu ta nhìn sắc mặt trắng bệch của cô gái trước mặt mình, cho rằng mình đã làm người ta hoảng sợ, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi nha mỹ nữ, tôi không phải cố ý dọa cô đâu. Trước đây tôi không biết anh Vương có em gái song sinh, chúng tôi thật sự là đồng nghiệp..."
Không dám giấu gì cậu, Vương Thu cũng mới biết năm đó mẹ mình còn sinh cho mình một em gái song sinh.
Mà Trịnh Quân vừa nói lời có căn cứ kia nhìn nhìn Tiền Tiền, lại bảo: "Đồ của cậu đã mua xong rồi, bây giờ lái xe của tôi về bãi đỗ xe của công ty đi, sau đó tự về nhà là được."
"Vâng, sếp Trịnh."
Tiền Tiền ngây thơ mờ mịt, nhưng chân vẫn nhanh nhẹn, cầm túi đựng bánh kem đi mất.
Dư lại Trịnh Quân và Vương Thu hai mặt nhìn nhau.
__________
Vương Thu có hơi hốt hoảng, đứng dậy muốn chạy. Chỉ là khi cậu vừa đứng lên, đã nghe Trịnh Quân quát:
"Vương Thu, cậu đứng lại đó cho tôi."
"Tiên sinh, anh nhận lầm người rồi..."
Vương Thu dựa vào lời lúc nãy mà chống cự, cúi đầu không muốn nhìn đại ma đầu hung hăng.
"Vậy tôi sẽ gọi Tiền Tiền quay lại, nói cho cậu ta biết thật ra trợ lý Vương là con một..."
"Trịnh Quân!" Vương Thu vừa rống đã rén, đáng thương nhìn đại ma đầu: "Con gái người ta đang nhìn chúng ta kia, ngồi xuống nói chuyện được không?"
"Sao cuối tuần mà sếp Trịnh còn chạy bên ngoài nha, vất vả quá đi, có muốn gọi gì không?" Vương Thu đưa menu qua cho anh, vô cùng nịnh nọt: "Anh gọi gì cũng được, em mời cho."
"Ủa? Không phải gọi tôi là Trịnh Quân sao? Sao lại sửa miệng rồi?" Giọng điệu sếp Trịnh lành lạnh: "Cậu muốn hối lộ tôi à."
"Em nào dám... chỉ cảm thấy ngài làm việc bận rộn quá, mệt nhọc."
"Vậy phải cảm ơn cậu đã tìm được một trợ lý tốt như vậy." Trịnh Quân nhắc đến Tiền Tiền là lại tức giận, anh nói với Vương Thu về chuyện mà Tiền Tiền đã gây ra, lại nói tiếp: "Cũng may đã sửa thời gian đến hôm nay, bằng không sau đó càng bận hơn, chỉ là một ngày cuối tuần tốt đẹp đã không còn gì."
Nghe Trịnh Quân nói như vậy, Vương Thu cảm thấy có hơi đáng thương, đưa tay rút một tờ khăn giấy gấp thành một đóa hoa đưa qua.
"Nà, dỗ anh."
Trịnh Quân sửng sốt.
Hôm nay Vương Thu không giống ngày thường, cậu có trang điểm, nét mặt còn tinh xảo hơn ngày thường nhiều, mái tóc mềm mại tém về phía sau, nếu không phải Trịnh Quân đã quá quen với khuôn mặt này, có lẽ anh cũng không tin người trước mặt mình là vị trợ lý đã theo mình suốt 5 năm qua.
Hôm nay Vương Thu mặc một cái áo cổ chữ V màu trắng với váy kẻ ô vuông, bên trong là chiếc áo lá màu trắng, dáng vẻ trong sáng ngoan ngoãn, không nhìn ra được bộ dáng nghiêm túc cẩn thận của ngày thường.
Hiện tại cậu hoàn toàn là một vị thục nữ, Trịnh Quân nhìn gương mặt mà bình thường anh hay gắt gỏng, rơi vào trầm tư.
Anh suy nghĩ có phải bình thường mình đã quá hà khắc với cậu rồi không.
"Sếp Trịnh ơi?"
Trịnh Quân nói tới chủ đề không ăn nhập gì: "Thứ hai tôi sẽ lấy mấy thẻ giảm giá của công ty bách hóa cho cậu, cậu lấy dùng đi."
Vương Thu chớp mắt, có đôi khi đại ma đầu cũng đáng yêu lắm nha.
Chương 17:
Sau khi Trịnh Quân giúp Vương Thu giải vây xong đã chuẩn bị cáo từ, không biết vì sao, hôm nay ngồi cùng Vương Thu, anh cứ cảm thấy không được tự nhiên.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước..."
Sắc mặt Trịnh Quân cứng đờ, nhìn có hơi mắc cười.
Vương Thu thấy sắc mặt anh không đúng lắm, liền quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Trịnh Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc nãy Tiền Tiền mang bóp tiền lẫn chìa khóa xe của tôi đi về rồi."
Gòy xong.
Vương Thu cảm thấy tiền thưởng của Tiền Tiền đang lâm vào nguy hiểm, nghĩ nghĩ rồi đề nghị: "Vậy anh gọi điện thoại kêu cậu ấy đưa đến?"
Trịnh Quân có hơi muốn mắng người, nhưng cũng không thể trút giận lên người Vương Thu, anh thở ra, sắc mặt rất tệ.
"Di động của tôi để ở trên xe."
Mà xe của anh đã bị Tiền Tiền lái đi, không biết chạy đến đâu rồi."
"Vậy để em gọi cậu ấy giúp anh." Vương Thu vừa nói vừa lấy di động từ túi xách ra, sau đó trơ mắt nhìn nó đếm ngược mười giây rồi tắt máy.
A, xấu hổ quá.
"Sao thế?"
"Di động của em hết pin rồi." Vương Thu quơ quơ di động trước mặt Trịnh Quân: "Em đưa tiền mặt cho anh để anh gọi xe nha..."
Bàn tay đang lục bóp tiền của Vương Thu dừng lại.
Hôm nay cậu ra ngoài với mẹ, trong túi xách trừ son môi, phấn nền cũng chỉ có một bịch khăn giấy và chìa khóa nhà.
Cậu cũng không đem tiền theo.
"Em cũng không có tiền mặt."
Cậu và Trịnh Quân hai mặt nhìn nhau.
Một người không có một tờ giấy trên người, một người thì có giấy, chỉ là không có một đồng tiền, không khí vô cùng xấu hổ.
"Sếp Trịnh, hay là anh dùng mặt trả tiền đi?" (*)
(*) Gốc: 刷个脸, ý của Vương Thu là kêu ảnh dùng khuôn mặt đẹp trai của mình quyến rũ người khác để không phải trả tiền. Lấy chữ 刷卡 (quẹt thẻ), còn ảnh thì đi "quẹt mặt".
"Có điên không?"
Xã hội hiện đại, không tiền không di động, sếp lớn cũng khó bước đi.
__________
Trịnh Quân bắt đầu đau đầu, nhà anh ở cách đây cũng hơn 20km, đi bộ về có lẽ chân cũng rụng luôn.
Vương Thu đương nhiên cũng hiểu để Trịnh Quân đi bộ về nhà có bao nhiêu viễn vông, vì thế bọn họ trăm miệng một lời:
"Hay là..."
"Hay là..."
Vương Thu khiêm nhường: "Sếp Trịnh anh nói trước đi."
Vẻ mặt Trịnh Quân như ăn trúng ruồi bọ: "Hay là hôm nay sau khi về nhà rồi, tôi đuổi việc Tiền Tiền đi."
"Ha ha ha ha..." Vương Thu cảm thấy mình vẫn nên vì Tiền Tiền mà làm chút gì đó, vì thế nói: "Hay là anh về nhà em trước đi."
"Hả?"
Nhìn Trịnh Quân kinh ngạc, Vương Thu giải thích: "Nhà em cũng gần đây thôi."
Thật ra Vương Thu cũng cảm thấy sốt ruột, vốn dĩ cậu định gọi xe về nhà, ai ngờ bây giờ di động hết pin, túi cũng không có tiền, cũng may nhà cậu cách nơi này tầm 2, 3 km, miễn cưỡng vẫn có thể lội bộ về.
"Đi thôi, mời sếp Trịnh đến nhà em lấy tiền."
Vương Thu đứng lên, phát hiện Trịnh Quân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu.
"Sao vậy?"
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Vương Thu có hơi xấu hổ.
Trịnh Quân cười, nói với cậu: "Mang giày cao gót cao như vậy cũng không cao bằng tôi."
Quả nhiên, đại ma đầu chỉ đáng yêu nhất thời mà thôi.
Thu Thu tức giận.
__________
Mặt trời trên cao chiếu rọi, đi bộ vẫn rất mệt mỏi, đặc biệt là khi bạn mang giày cao gót đi cả một ngày trời rồi.
Chân Vương Thu bị cọ xát có hơi đau đớn, nên biết rằng, dù giày có đắt đến đâu đều sẽ cọ xát đau chân, da dê dù có mềm cũng không mềm bằng da người.
Hơn nữa hôm nay cậu đã đi rất lâu, chân sắp phồng hết cả, còn ra mồ hôi, càng cọ càng đau.
Gót chân nóng rát, ngón chân phía trước cũng bị chèn ép đau vô cùng.
Vương Thu nhíu mày, cố gắng rụt ngón chân về sau, chuẩn bị cắn môi kiên trì đi tiếp.
Trịnh Quân vốn đang im lặng đi đường đột nhiên đứng lại.
"Sao lại không đi nữa?"
Trịnh Quân ghét bỏ nhìn cậu: "Chân cậu bây giờ thọt có khác gì người què không? Còn đi nữa?"
Cậu có chỗ nào giống người què chứ, vẫn đang cố ra vẻ đoan trang đây này.
"Chút nữa thôi, em có thể."
"Có thể cái quần." Trịnh Quân kéo Vương Thu ngồi xuống chiếc ghế ven đường, ngồi xổm xuống bắt Vương Thu phải cởi giày ra, trên chân có 5, 6 vết phồng rộp, gót cũng bị trầy xước.
"Cậu muốn dùng máu mình nhuộm đỏ đôi giày trắng này sao?" Trịnh Quân cười nhạo, sau đó xoay lưng lại: "Lên đi, tôi cõng cậu."
__________
Đại ma đầu đang trêu ghẹo mình!
Vương Thu lập tức không chống đỡ được, đứng dậy, mặt đỏ tai hồng nói lắp:
"Không... không tiện lắm đâu."
Trịnh Quân kỳ quái quay đầu liếc cậu một cái, nghĩ nghĩ sau đó cởi áo vest ra, đưa tay buộc lên eo Vương Thu.
"Cậu đè xuống một chút, nhìn không thấy thằng nhỏ dưới váy cậu đâu."
Anh nhìn Vương Thu đang im lặng, không kiên nhẫn nói với cậu.
"Đừng lưỡng lự nữa, cậu cứ dùng dằng mãi, tối mịt cũng không tới nhà được đâu."
"Ò."
Vương Thu ngoan ngoãn leo lên, cảm thấy mặt mình có hơi nong nóng.
"Em có nặng lắm không?"
Trịnh Quân ghét bỏ: "Cậu biết trước đây tôi làm sao để kiếm học phí học cấp 3 không?"
"Kiếm thế nào?"
"Tôi đi làm việc vặt ở công trường, vác xi măng, một túi 50kg (*), một ngày tôi vác ba bốn mươi tấn. Cậu bây giờ mới được bao nhiêu kí chứ?"
(*) Các đơn vị đo lường trong truyện đều đã được đổi về các đơn vị hay sử dụng ở VN cho mọi người dễ hình dung.
Vương Thu nghe được có hơi lo lắng, tuy Trịnh lão cẩu có hơi "cẩu", nhưng sống cũng không dễ dàng, lúc cậu mười mấy tuổi khiêng bao gạo 25kg cũng đã lao lực, đừng nói đến chuyện khuân vác xi măng.
Hơn nữa làm việc ở công trường, hoàn cảnh khổ cực hơn nhiều, dù người thưởng thành làm ở đó cũng rất cực, đừng nói đến lúc ấy Trịnh Quân chỉ là một thằng nhóc choai choai.
Trịnh Quân không biết cậu đang nghĩ gì, cõng cõng đột nhiên hỏi:
"Bên trong váy cậu mang cái silicon gì thế?" Anh dừng một chút, như đang cố gắng cảm nhận: "Còn rất mềm mại."
A!
Thu Thu bùng cháy.
Chương 18:
Trịnh Quân ăn một chiêu thiết đầu công.
Vương Thu dùng đầu của mình đập vào đầu anh.
Xuýt!
Lưỡng bại câu thương.
"Hỏi một câu mà đã động đầu rồi?" Trịnh Quân cảm thấy mình oan uổng chết được: "Tôi cũng đâu có làm gì cậu."
"Anh..." Mặt Vương Thu đỏ bừng, giận bừng bừng, đang muốn mắng Trịnh Quân một trận, đã bị hạt mưa lớn rơi xuống đầu.
"Mưa rồi?"
"Ừm, có lẽ là mưa to." Trịnh Quân nhìn sắc trời, xốc xốc người trên lưng: "Cậu ôm chặt một chút, chạy đây."
"Anh... trời ơi anh chậm chút đi!" Suýt nữa Vương Thu đã ngã ngửa xuống, cậu lập tức câu cổ anh: "Em nhớ trên chân anh là giày da, chứ đâu phải Phong Hỏa Luân (*) ... A!"
__________
Vương Thu nhìn cả người mình đang tí tách, với Trịnh Quân không những đang tí tách mà còn hồng hộc, cảm thấy bọn họ có hơi ngu.
"Đứng ở cửa làm gì đó? Bị phạt đứng sao? Trực tiếp vào đi nha, lát nữa em lau sàn lại."
Đây là lần đầu tiên Trịnh Quân vào nhà Vương Thu.
Bình thường anh luôn tiếp xúc với một Vương Thu nghiêm túc cẩn thận, anh còn tưởng rằng nơi ở của một người đàn ông độc thân sẽ mang màu sắc lạnh lẽo như nhà mình.
Kết quả, anh đứng ở cửa sửng sốt cả người.
Đây là phong cách công chúa Disney chạy trốn gì đây?
Thật ra phong cách trang hoàng ở đây cũng không có vẻ nữ tính hay nơi nơi đều là ren hồng, mà là vừa tươi đẹp vừa ấm áp.
Mặt đất sạch sẽ bóng loáng, dưới ánh đèn huỳnh quang, cả căn nhà có vẻ như phát sáng lên.
Nhà không lớn, nhưng mỗi một vật trang trí đều có tác dụng riêng của nó. Vừa vào cửa đã thấy một loạt ngăn tủ dùng túi mềm để thiết kế theo phong cách kỳ ảo, tủ giày cũng là ghế đẩu, còn có một cái gương to dùng rèm che lại, trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua còn tưởng đó chỉ là một bức tranh sơn dầu.
Bên trong phòng khách còn mềm mại hơn, nhìn mấy cái sô pha đơn kia khiến người ta có cảm giác muốn chìm cả người vào đó không muốn thoát ra.
Trong phòng khách dùng tủ sách để ngăn thành một gian phòng làm việc nhỏ, ánh sáng tràn ngập khắp phòng khách, khiến nơi nơi đều có dáng vẻ ấm áp. Nhìn rRa chút nữa là một cái ban công nhỏ. Trịnh Quân nhìn nửa mặt tường đầy hoa cỏ, có lẽ dính mưa nên nhìn chật vật đi nhiều.
"Cần dọn hoa vào trong nhà không?"
"Hả?" Vương Thu ôm một cái khăn tắm lớn bước ra, sửng sốt, cậu lắc đầu: "Hoa cẩm tú cầu, hoa hẹ hồng những hoa đó thích mưa lắm, nếu yếu ớt em cũng đâu dám để ngoài đó... Anh lau bớt nước mưa trên người đi, lát nữa tắm một cái, giày ướt hết rồi hả?"
"Cậu tắm trước đi." Trịnh Quân nhíu mày, hiện tại Vương Thu cũng ướt nhem, vạt áo gấu váy đều đang nhỏ nước, cũng may trước khi mưa rơi xuống nhiều anh đã bảo cậu lấy áo vest của anh che trên đầu, lại được anh cõng sau lưng, nên nửa người trên của cậu vẫn khô ráo.
"Em chỉ cần thay đồ..." Vương Thu bị trừng mắt, chỉ có thể lùi bước: "Vậy anh ngồi đây trước một lát, em sẽ nhanh chóng đi ra."
Trịnh Quân nhìn Vương Thu chạy vào trong, sau đó anh mới lau lau nước mưa trên người.
Thật ra anh cũng còn ổn, chỉ là bị mưa xối mạnh, từ đầu gối xuống đều ướt chèm nhẹp, trong giày cũng thành sông. Anh nhìn quanh quất, thấy bên trong chỗ nào cũng sạch sẽ, anh chật vật cả người thế này, dù bước đến chỗ nào cũng thấy không nỡ.
Trịnh Quân dứt khoát ngồi xuống ở bậc thang bằng đá cẩm thạch.
Anh không có việc gì làm, chỉ có thể nhìn đông nhìn tây, cảm thấy mình như một thằng ở nhà quê mới lên.
Bên trái có một đài phun nước phun nhỏ hình nai con, còn có thể phát ra nhạc nhẹ, rất thú vị.
Phía trên tủ giày còn đặt món đồ chơi mê cung hòn bi (*), Vương Thu là con nít sao? Còn chơi trò này nữa.
Móc treo tường có hình xương rồng, giá áo còn có hoa văn lạc đà, chủ đề của góc này chẳng lẽ là sa mạc?
Nhà của trợ lý thật sự quá nhỏ, Trịnh Quân mím môi, nhưng mà anh rất thích.
(*) Mê cung hòn bi:
__________
Khi Vương Thu tắm rửa xong đi ra, Trịnh Quân đang chiến đấu với mê cung, viên bi kia vô cùng hoàn mỹ lọt vào lỗ, Vương Thu hình như còn nghe thấy Trịnh Quân nhỏ giọng hoan hô.
"Sao anh còn ngồi ngoài cửa?" Vương Thu bất đắc dĩ đi qua: "Anh đi tắm đi."
"Được." Trịnh Quân giương mắt, tay run lên.
"Anh sao vậy?" Vương Thu bị anh làm giật cả mình.
"Không sao." Người Trịnh Quân cũng đã tương đối khô, anh mới an tâm đi vào, bước đi nhanh nhẹn: "Tôi đi tắm đây."
"Phòng tắm ở phía trong cùng!"
Trịnh Quân ừm ừm lung tung lên tiếng, trợ lý của anh ở nhà vẫn mặc váy sao?
Có thể rụt rè một chút được không? Anh vẫn là người ngoài đấy.
__________
"Em lấy quần áo của anh đi giặt rồi, anh mặc tạm quần áo của em đi."
Vương Thu có hơi sầu, áo thì cũng tàm tạm vừa với Trịnh Quân, nhưng mà cậu không có cái quần nào vừa với anh cả.
"Sếp Trịnh..." Vương Thu ở ngoài phòng tắm hô to: "Hay là anh ở truồng được không?"
Trịnh Quân đang ở bên trong cảm khái sao đến dầu gội này cũng thơm như vậy, nghe thế cứng đờ, cảm thấy trợ lý của anh là một người tri nhân tri diện bất tri tâm, bề ngoài nhìn nghiêm túc, bên trong nội tâm lại không thể miêu tả nổi.
"Sếp Trịnh ơi?" Vương Thu ở bên ngoài cố gắng lục lọi, cuối cùng cũng tìm được một cái quần đi biển.
"Anh có rồi nè!"
Có quần để mặc rồi!
Ô vui quá xá là vui!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro