Chương 61: Vui quá hóa buồn

Bên này Hà Sơ Tam đứng ở cửa sau nhà hàng tiễn lão đại đi, bên kia ba Hà đứng ở cửa trước nhà hàng ngồi ở mấy bàn khách đặt trên vỉa hè chúc rượu hàn huyên. Ba Hà chúc lần lượt từng bàn một, lúc này đã có chút men say, còn la hét muốn cùng mấy lão hàng xóm cũ uống thêm vài chén rượu mừng, được mẹ Ngô tận tình khuyên bảo, nói ông từng xuất huyết não cơ thể yếu, không thể uống nhiều thêm nữa. Mấy lão hàng xóm cũ lại la hét nói muốn con trai ông đi ra uống thay, ba Hà nói con trai mình "ba chén sẽ ngã", không cần phải lôi ra làm gì cho mất mặt. Mấy ông lão cười ha ha, nhất nhất muốn kéo Hà Sơ Tam tới ra mắt một chút. Ba Hà quay đầu lại nhìn nhìn, không thấy bóng dáng Hà Sơ Tam đâu cả, đành phải cử Hân Hân đi tìm.

Trong lúc chờ đợi Hà Sơ Tam xuất hiện, mấy ông lão hàng xóm cũ bàn tán xôn xao khen ngợi ba Hà có phúc, cực khổ hơn nửa đời người rồi, bây giờ có vợ lại có thêm con gái, hơn nữa còn dạy dỗ được một đứa con trai ngoan, biết đọc sách, lại có thể kiếm tiền, còn hiếu thuận, thực sự là kiếp trước tích đức vô vàn. Nói tới nói lui suốt một hồi, còn nói tới người bạn của A Tam cũng thật đáng gờm, vị A Sir kia tới gây chuyện còn đánh A Tam, vị bằng hữu kia của cậu thế mà còn đấm lại một quyền! Tất cả mọi người cho rằng sẽ thành chuyện lớn ồn ào, ai ngờ đâu vị bằng hữu có chỉ cần dăm ba câu đã dỗ được vị A Sir không khỏi vui mừng, ôn hòa rời đi.

Ba Hà mặt tràn đầy ý cười bưng chén rượu, nghe bọn họ miêu tả từng chi tiết nhỏ cảnh tượng khôi hài lúc nãy, trong lòng nổi cơn sóng: Ông biết A Tam và Hạ Lục Nhất thân thiết, dù sao cũng từng cứu vớt lẫn nhau trong cơn nguy khốn. Nhưng Hạ Lục Nhất lại vì A Tam mà đánh A Sir, chuyện này có chút sợ hãi. Nghĩ đến mấy lời nói giấu giấu giếm giếm của con trai, ông không khỏi bắt đầu hoài nghi mối quan hệ giữa hai người bọn họ không phải chỉ đơn giản là bạn bè bình thường như vậy.

Ông trông thấy Hà Sơ Tam được Hân Hân kéo tới – Hà Sơ Tam mặt mày hồng hào, ý cười dịu dàng. Bình thường không uống rượu mà tối nay cậu lại liên tiếp chủ động chúc rượu, pha trò với mấy cô mấy chú, nói rất hay, làm cho mọi người cười ha ha mãi không thôi.

Thằng nhóc thúi lại giở trò quái quỷ gì đây? Trống trong lòng ba Hà đập tùng tùng tùng – buổi tối lén lén lút lút không biết chuồn đi đâu, vừa xuất hiện thì vui đến mức cười không ngậm mồm vào được, hai chúng ta kết hôn, sao con lại vui cứ như chính mình kết hôn thế hả?

Đêm khuya, tiệc cưới ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc. Khách khứa dồn dập rời đi, chỉ còn lại đống chén đĩa ngổn ngang. Bốn người nhà họ Hà vẫn ở lại nhà hàng xử lý nốt công chuyện. Hà Sơ Tam và quản lý nhà hàng đối chiếu kiểm tra hóa đơn, mẹ Ngô và Hân Hân kiểm kê quần áo và quà tặng, còn ba Hà và mấy người hàng xóm cũ còn nán lại trò chuyện xôn xao ở cửa chính.

Một người phục vụ dọn dẹp vệ sinh đi tới gọi mẹ Ngô lại, nhờ bà đi xem xem một bao tải đồ đạc có phải của nhà bọn họ để lại hay không. Mẹ Ngô thấy Hà Sơ Tam và Hân Hân còn đang bận rộn ở phía xa nên tự mình đi xem. Nhân viên phục vụ dẫn mẹ Ngô vào phòng chứa đồ, chỉ vào một cái bao tải lớn nằm trong góc cho bà xem.

Mẹ Ngô bước tới mở bao tải ra xem, thấy một bao tải toàn cánh hoa hồng rách nát, một bó hoa nhỏ màu trắng, và một chiếc áo khoác âu phục màu đỏ thẫm nhàu nhĩ dính bẩn nhem nhuốc.

Phong cách khoa trương, màu sắc bắt mắt thế này đêm nay chỉ có duy nhất một vị khách mời mặc. Mẹ Ngô vẫn còn ấn tượng rất sâu về vị khách đẹp trai được ba Hà khen "tuổi nhỏ tài cao", còn được đám khách mời nói rằng đã ra tay đánh cảnh sát. Bà cảm thấy rất kỳ lạ, lại không nghĩ ra được chuyện gì, chỉ có thể buộc chặt miệng bao tải lại lần nữa, nói với nhân viên phục vụ, "Chắc là của chúng tôi, cứ để tạm ở đây đi. Lát nữa chúng tôi sẽ mang đi."

Bà quay trở lại hội trường, tiếp tục kiểm đếm quà tặng. Chỉ một chốc lát sau, bà thấy ở đằng xa Hà Sơ Tam đã thanh toán hóa đơn xong xuôi với quản lý. Hà Sơ Tam hơi say, mặt mũi ửng hồng, chân bước hơi lảo đảo đi về phía bà.

Bà đang định tiến lên đỡ lấy cậu, đột nhiên thấy Hà Sơ Tam liếc mắt nhìn xung quanh bốn phía – nhưng bởi vì say nên không nhìn thấy bà đang đứng trong góc – lập tức đi thẳng vào trong phòng chứa đồ. Cậu nhanh chóng mang bao tải ra, loạng chòa loạng choạng đi ra cửa sau, khi quay lại thì bao tải đã biến mất.

Mẹ Ngô cũng không có tính quản chuyện không đâu, thấy thế liền ngậm miệng lại, chỉ coi như chính mình chưa từng nhìn thấy chiếc bao tải kia, chỉ là trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Cả nhà bốn người đã xử lý xong chuyện ở nhà hàng, đồng loạt đứng ở cửa bắt taxi, kế hoạch là trước tiên bắt một chiếc đưa ba mẹ và Hân Hân về nhà, Hà Sơ Tam tự mình bắt một chiếc khác quay về phòng thuê.

Ba Hà càng lúc càng say, kéo mẹ Ngô thao thao bất tuyệt nói liên miên không dứt. Mẹ Ngô vừa đỡ và dỗ dành ba Hà, vừa đưa ánh mắt về phía Hà Sơ Tam đang đứng một bên.

Hà Sơ Tam tối nay uống rất nhiều rượu, tiệc rượu còn chưa kết thúc, cậu đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi, mặc dù vẫn còn cố gắng tỉnh táo để kiểm tra đối chiếu hóa đơn với quản lý nhà hàng, nhưng thực ra cậu đã đầu váng mắt hoa không hiểu quản lý nói những gì, thế mà cuối cùng vẫn nhớ quay lại phòng chứa đồ để đem chiếc bao tải kia đi vứt, việc đó hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Cậu say rượu nhưng không phải kiểu khoa trương, lúc này chỉ đứng dựa vào cột điện ven đường một cách yên tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía cuối con đường, trông như đang thẫn thờ.

Ngây ngốc đứng đó, đột nhiên ánh mắt cậu trở nên bừng sáng, khóe miệng cong lên nở nụ cười mỉm – không biết đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp gì.

Hân Hân mặc chiếc váy phù dâu mỏng manh đột nhiên hắt xì hơi một cái, Hà Sơ Tam tỉnh táo trở lại từ trong mộng đẹp, theo bản năng cởi áo khoác âu phục của chính mình, đi mấy bước khoác lên vai cô bé.

"A!" Mẹ Ngô đột nhiên thốt lên một tiếng trầm thấp kinh ngạc, lập tức hoảng hốt che miệng lại.

Hà Sơ Tam và Hân Hân đều quay đầu nhìn bà, bà chỉ lắc lắc đầu, lúng túng cười nói, "Không có chuyện gì, ba con nặng quá, suýt chút nữa mẹ không đỡ được ông ấy."

"Tôi nặng bao giờ! Cân nặng của tôi là tiêu chuẩn đó!" Ba Hà dựng thẳng sống lưng hét lên, mẹ Ngô vừa dỗ dành ông vừa dìu ông ra phía lề đường, cố gắng không để ông nhìn về phía Hà Sơ Tam.

Không bao lâu sau có một chiếc taxi đỗ lại, mẹ Ngô đỡ ba Hà ngồi vào hàng ghế sau, Hân Hân ngồi xuống ghế phó lái. Cách cửa sổ xe, mẹ Ngô nhìn Hà Sơ Tam muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói, "A Tam, con ... con có khỏe không? Tự mình về được không?"

"Con không sao," Hà Sơ Tam dịu dàng nói, "Hôm nay vất vả rồi, mẹ."

"Con ... Con sống một mình, phải tự chăm sóc bản thân."

"Vâng, mẹ."

Hà Sơ Tam tiễn người nhà đi, tự mình đón một chiếc taxi, trở về phòng thuê ở Tiêm Sa Chủy. Áo khoác cho Hân Hân mượn rồi, suốt dọc đường về cậu bị gió đêm thổi đến nỗi hắt xì hơi liên tục. Cảm giác say thoáng rút đi một chút, cậu cảm thấy trên lưng ẩm ướt lạnh lẽo, đoán rằng lúc nãy bận bịu ở nhà hàng nên ra mồ hôi. Vừa mở cửa nhà, cậu ngay lập tức vọt vào phòng tắm để tắm nước nóng.

Nhưng nước vừa mới xối xuống, cậu liền cảm thấy sau lưng đau rát! Đi tới soi vào gương cạnh bồn rửa mặt – cậu kinh hoàng phát hiện sau lưng mình toàn là vết cào đẫm máu!

--- Xí! Xuống móng vuốt cũng độc ác quá đi lão đại? Thật sự sung sướng tới mức ấy cơ à?

Cậu vừa đau vừa vui sướng, soi gương cười ngây ngô hai tiếng, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt cứng đờ, quay người nhặt chiếc áo sơ mi vừa mới cởi ra vứt trên giá – mặt trái chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, quả thực đã hằn nhiều vệt máu đỏ thẫm.

Nhớ đến tiếng kêu sợ hãi cùng vẻ mặt lúng túng của mẹ, cậu cầm áo sơ mi đứng chết lặng một lúc lâu, không nhịn được hắt xì hơi một cái thật to!

--- Vui quá hóa buồn, lần này kiểu gì cũng bị ba đánh gãy chân!

... (đăng duy nhất tại wattpad thaocua36)

Ở bên kia, cách đó mấy chục km, Hạ lão đại đứng giữa gió đêm lạnh lẽo, cũng hắt xì hơi một cái thật to.

Hắn đứng thẳng vai, khoác chiếc áo khoác mà vệ sĩ đưa cho, lấy khăn giấy từ một vệ sĩ khác, phóng khoáng ngông nghênh xì mũi một cái. Vứt chiếc khăn giấy vo viên xuống vũng máu trên mặt đất, hắn bước tới một bước, đạp một cú nặng nề vào mặt tên sát thủ người Thái Lan.

Tên sát thủ nằm trên mặt đất ho ra một búng máu, giãy dụa dưới chân hắn, khàn giọng chửi bới bằng tiếng Thái Lan.

Hạ Lục Nhất nghe xong ha ha cười lạnh, không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai nói, "Phật gia, Phật gia, mẹ nó ông đây lần đầu tiên nghe được đã thấy buồn cười! Lão ta mà cũng có mặt mũi xưng Phật gia? Mấy này nữa ở dưới đó nhìn thấy Phật gia của mày, nhớ đổi sang gọi lão là Quỷ gia!"

Nói xong hắn mạnh mẽ đạp xuống một cước! Trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng xương cổ răng rắc gãy giòn tan, không còn nửa tiếng mắng chửi. Hắn mặt không đổi sắc vừa cài lại khuy áo khoác, vừa đi ra ngoài, "Dọn dẹp thật sạch sẽ, đừng để lại người sống."

"Dạ!"

Hắn lạnh lùng vô tình bước ra khỏi gian nhà, vừa đi vừa không thoải mái co rút cái mông – vừa nãy động tác của hai chân quá lớn, làm cái mông vừa mới "hút thuốc" xong và các bắp thịt trên đùi đều trở nên đau nhức.

Hắn chui vào trong chiếc xe ô tô đang đỗ bên vệ đường, tư thế hết sức cẩn thận ngồi xuống. Tiểu Mã đang ngồi ở ghế sau gọi điện thoại ra chỉ thị cho đám đàn em, thấy hắn tiến vào liền vội vội vàng vàng cúp điện thoại, "Lão đại!"

"Đám người bên kia của mày cũng giải quyết xong hết rồi?"

"Vâng ạ! Cả người cả xe đều bị đốt rồi."

Hạ Lục Nhất vỗ vỗ mạnh mấy cái vào bả vai gã, "Ngoan."

"Khì khì!" Trong nháy mắt Tiểu Mã lại mặc yên vàng, ưỡn ngực trở thành con chiến mã hàng đầu. Vui mừng chưa nổi ba giây, A Nam mở cửa xe chui vào chỗ ghế phó lái, hết mực cung kính nói với lão đại, "Lão đại, chuyện Ngô Sir giải quyết xong rồi ạ."

Hạ Lục Nhất hết sức vui vẻ, cũng vỗ vỗ mạnh mấy cái vào bả vai A Nam, "Ngoan."

"..." Tiểu Mã lại một lần nữa phải sẻ chia tình cảm của lão đại.

Xe ô tô chạy ra khỏi hẻm nhỏ, rẽ vào đường lớn. Không bao lâu sau trên đường đi qua hiện trường một vụ tai nạn giao thông. Cảnh sát giao thông đã phong tỏa xung quanh, xe cứu thương gần đó đang có một người bị thương máu thịt be bét được nhấc lên cáng, người đi đường lác đác đứng bên ngoài chỉ chỏ. Nghe nói là một vị A Sir đã hoành hành ngang ngược ở khu vực này gần hai mươi năm nay, gần đây vừa bị giáng chức, có lẽ do bây giờ không bằng năm xưa, tâm trạng tồi tệ, đêm nay uống hơi nhiều một chút, chạy quá tốc độ vượt đèn đỏ, bị một chiếc xe ô tô khác đang đi nhanh tông phải! Chiếc xe bay lên không trung rồi rơi xuống đất gần như vỡ thành hai mảnh, xương đùi gãy đôi lòi ra khỏi thịt. Người vẫn còn thở nhưng có lẽ cả đời này đừng nghĩ tới chuyện đứng lên được nữa.

Hạ Lục Nhất để xe đậu ở một vị trí cách đó xa xa, mặt không đổi sắc xem một chốc lát, thấy xe cứu thương chạy băng băng khỏi đó hắn mới thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói, "Đi."

Xe ô tô lần thứ hai khởi động. Hạ lão đại lấy từ trong túi quần ra một chiếc kẹo que, vừa ngậm vào miệng vừa lười biếng mà thư thái ngửa mặt dựa lưng vào ghế.

"Đêm nay không về số 9 Long thành nữa, về nhà đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro