Chương 64: Thanh Long nhất định phải chết

"A Tam và A Lục tại sao lại quen nhau?" Ngọc Quan Âm hỏi Tiểu Mã.

Lúc này cô nàng đang nằm nhoài trên chiếc giường trong căn phòng chật hẹp dành cho thuyền viên, trên người không mảnh vải che thân, phơi ra tấm lưng trắng như tuyết. Tiểu Mã phía sau đang thay thuốc cho vết thương ở lưng cô.

"Mặc kệ nó đi thôi," cô nàng lạnh nhạt nói, "Dù sao mấy ngày nữa lại bị chém tiếp, bây giờ chữa trị để làm gì chứ."

"Câm miệng." Tiểu Mã tát một phát vào mông cô nàng.

Cô nàng thích ngược đãi này thoải mái hừ hừ hai tiếng, lại quấn lấy hỏi, "Tại sao lại quen nhau?"

"Mắc mớ gì tới cậu!" Tiểu Mã không nhịn được nói.

Ngọc Quan Âm thấy thái độ gã như thế đâm bực mình, nhỏm dậy lầm rầm chửi bới. Tiểu Mã nhanh chóng cản cô nàng lại, "Đừng nhúc nhích! Đang bôi thuốc!"

"Trước đây bị tôi ... bị lão đại ra lệnh cho tôi bắt tới làm việc," gã không nhịn được sốt sắng nói, "Từng cứu lão đại, nhân cơ hội quấn lấy."

"Cậu ta thật sự là "cố vấn" của mấy người sao? Là phó chưởng quỹ của Kiêu Kỵ đường?"

"Cái rắm! Tiểu Mã khinh thường khịt khịt mũi, "Thằng nhóc đó cái rắm gì cũng không biết!"

"Tiểu Thanh Long thì sao?"

"Tiểu Thanh Long nào?" Tiểu Mã vừa nghe thấy cái tên này lập tức lông tơ dựng đứng hết cả.

Ngọc Quan Âm ngoảnh mặt hất hàm ra hiệu về phía căn phòng Tần Hạo đang ở, "Tiểu Thanh Long với A Lục sao lại quen nhau?"

"Mẹ nó cậu ta tên Tần Hạo, đừng có Thanh Long nọ Thanh Long kia," Tiểu Mã nói, "Thằng nhóc đó ở trong tù cứu lão đại."

"Anh thì sao?"

"Tôi làm sao?" Tiểu Mã không nặng không nhẹ dùng miếng băng gạc vỗ vào lưng cô nàng, làm cô nàng hừ nhẹn một tiếng, "Lão đại đã cứu tôi!"

"Năm đó lão đại đẹp trai vô cùng," gã say sưa hồi tưởng sùng bái nói, "Vác hai cây đao lớn, từ trên trời giáng xuống! Chỉ nghe một trận "Cheng cheng cheng"! Tiếng đao chém..."

Tiếng cười khúc khích của Ngọc Quan Âm làm gián đoạn hồi ức của gã, "Cười cái gì?!"

"Hai người bọn họ đều từng cứu lão đại, chỉ có anh là do lão đại cứu, vừa nhắc tới bọn họ anh liền không vui vẻ gì, có phải anh ghen tỵ với bọn họ đúng không nha?"

"Đánh rắm!" Tiểu Mã tái mặt.

"Anh nha, A Tam, Tần Hạo nữa, ba người các anh thật giống như hậu cung của A Lục đó."

Tiểu Mã phát một cái chát lên mông Ngọc Quan Âm, "Mồm toàn rắm thúi! Ai dạy cậu tiếng Trung thế hả?! Con mẹ nó cậu là hậu cung của ông đây nghe còn tạm được!"

Ngọc Quan Âm ưm một tiếng rồi lật người lại ôm eo Tiểu Mã, "Bệ hạ, vậy ngài phải sủng hạnh người ta cho thật tốt nha."

Tiểu Mã lật cô nàng trở lại, vỗ mạnh vào mông cô ba cái, sủng hạnh cô nàng thật tốt như cô nàng muốn. Ngọc Quan Âm mồ hôi đầm đìa cắn gối thở dốc – Tiểu Mã không cho cô nàng kêu thành tiếng, sợ thuyền viên tuần tra bên ngoài nghe thấy.

Trên người nàng Tiểu Mã chưa bao giờ thương hương tiếc ngọc, hông dập tới tấp dường như muốn phá nát người nàng, xoa nắn nhào nặn hai bầu ngực lớn như hai quả bóng trắng như bột. Hai thân thể một trắng nõn, một màu lúa mạch chen chúc quấn quýt lấy nhau trên chiếc giường chật hẹp, mồ hôi tong tong nhỏ xuống, thấm ướt chiếc đệm giường đơn bạc. Bắp thịt cả người Tiểu Mã cuồn cuộn, mặt mũi đỏ bừng, vết sẹo cũ càng hiện lên dữ tợn, "Chuyện lần này xong, cậu định đi đâu?"

"Không biết ... Ưm ..."

"Cậu định ở lại Thái Lan?"

"Ưm ... Không thể nha ... Bọn họ không muốn tôi ở đây ..."

Tiểu Mã mạnh mẽ đỉnh vào thật sâu, làm nàng hoảng hốt thở dốc một tiếng, cậy mạnh nói, "Không có chỗ đi, vậy chạy về Hongkong, Mã gia nuôi cậu!"

Ngọc Quan Âm chôn mặt trong gối, đột nhiên cả người run rẩy, giống như con cá nằm trên thớt lắc đầu quẫy đuôi mà run run, Tiểu Mã biết đây là nàng sắp đến, vậy nên động tác càng nhanh càng mạnh, điên cuồng "làm cá", vung thanh đao của Mã gia điên cuồng đâm chọc vào trong cơ thể con cá sống một trận, tay phải sờ soạng bộ phận "dư thừa" kia của cô nàng, thô bạo xoa tuốt. Ngọc Quan Âm bị khuấy thành một bát canh cá, bị treo trên thanh đao mà kịch liệt rung lắc theo động tác của gã, chỉ có thở ra mà không có hít vào, sảng khoái đến gần như không còn thần trí.

... (đăng duy nhất tại wattpad thaocua36)

Vào lúc chạng vạng của mấy ngày sau đó, thuyền hàng cập cảng Bangkok. Người con thứ ba của Kim Di Lặc, "Văn Thù" sớm đã dẫn theo một đám người đợi sẵn ở đó, kiểm tra kỹ càng đám người Hạ Lục Nhất một phen, sau đó mời họ lên một chiếc xe thương mại lớn.

Cũng giống như Ngọc Quan Âm, từ khi Văn Thù còn nhỏ đã bị Kim Di Lặc tiêm vào người một loại thuốc thí nghiệm chuyển giới, "thí nghiệm" của Ngọc Quan Âm tương đối thành công, mọc ra hai bầu vú cực kỳ ấn tượng, mà Văn Thù lại nghiễm nhiên biến thành dáng vẻ của một thái giám – vóc người cao gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, khí chất nhỏ nhẹ nhu mì như phụ nữ, khi nói chuyện giọng hơi nhỏ, nhã nhặn mà quái dị.

Gã ngồi bên trong buồng xe, hướng mắt về phía Ngọc Quan Âm và Hạ Lục Nhất, dùng chất giọng the thé gọi tên thật của Ngọc Quan Âm bằng tiếng Thái, "Tô Tân, cha nuôi chờ mày rất lâu rồi. Người rời nhà đi tất phải quay về nhà thôi."

Quay đầu nhìn về phía Hạ Lục Nhất, gã âm dương quái khí nói, "Ngũ đệ, đi đường vất vả rồi."

Hạ Lục Nhất bắt tay gã, ngón tay gã lạnh lẽo giống như rắn trượt vào lòng bàn tay Hạ Lục Nhất, trừng mắt nhìn Hạ Lục Nhất như khiêu khích. Hạ Lục Nhất nhìn gã qua loa cười trừ, buông lỏng bàn tay, tầm mắt chuyển sang phía bên ngoài cửa xe, hắn trước vẫn thường xuyên đến Bangkok nên phát hiện ra ngay con đường này không phải đi vào nội thành.

"Cha nuôi thay đổi địa bàn rồi?" Hắn giả vờ thuận miệng hỏi.

Văn Thù nheo mắt lại nở nụ cười, "Ngũ đệ, đừng lắm miệng. Biết quá nhiều, không tốt cho cha nuôi, cũng không tốt cho cậu."

Hạ Lục Nhất cũng cười cười, ngậm miệng lại, đồng thời trong lòng sớm đã thọc cho gã hai nhát dao.

Chiếc xe thương mại được kèm cặp bởi hai chiếc ô tô khác một trước một sau, dần dần rời khỏi nội thành đèn đuốc sáng rực. Từ lúc chạng vạng đi tới tận đêm khuya, đã ra khỏi địa giới Bangkok từ lâu. Hạ Lục Nhất thấy địa hình càng ngày càng hiểm trở quái gở, vầng trăng sáng phản chiếu đường núi quanh co, thăng trầm, cũng không biết đã vào núi sâu rừng già nào. Càng đi sâu vào trong núi, càng liên tục nhìn thấy những trạm gác có vài binh lính đứng túm tụm, trang bị đầy đủ súng ống như quân đội không chính quy, trên mặt tô vẽ vài vệt màu.

Trong lòng hắn xác định đây chính là sào huyệt thực sự của Kim Di Lặc. Giống như Ngọc Quan Âm trước đó đã dự đoán, Kim Di Lặc đã bị cảnh sát Thái Lan và lực lượng cảnh sát hình sự quốc tế giám sát rất chặt, không thể đưa cô ta tới chỗ cũ để xử lý. Mà việc Kim Di Lặc chịu mở lòng tiết lộ địa bàn này với Hạ Lục Nhất, hoặc là có vẻ tương đối thỏa mãn với đại lễ lần này mà hắn dâng lên, gia tăng sự tín nhiệm; hoặc chính là nổi lên sát ý đối với hắn, đưa hắn tới đây xử lý một thể.

Xe chạy vào một bãi đậu xe ở lưng chừng núi, diện tích cực kỳ rộng rãi đang đỗ mấy chiếc xe Jeep quân sự. Một đám người đang ở đây chờ nghênh đón bọn họ. Hai người dẫn đầu, một người thấp bé cường tráng, khuôn mặt nham nhiểm, hình xăm kín hai cánh tay một bên mãnh hổ một bên ác báo, là con cả của Kim Di Lặc, "Địa Tạng Vương"; tên còn lại dáng người không cao không thấp, đeo một cặp kính mắt, tướng mạo bình thường như một người có thể tùy tiện bắt gặp giữa cả đám người trên phố, cánh tay phải bó bột thạch cao treo trên cổ, là người con thứ hai của Kim Di Lặc, "Phổ Hiền".

Địa Tạng Vương đã chờ đến khá là thiếu kiên nhẫn, cầm một con dao găm sáng chói vung lên vung xuống. Tay trái Phổ Hiền vuốt vuốt cánh tay phải đang bó bột, nhìn dao trong tay Địa Tạng Vương, suy tư. Nhìn thấy đoàn xe từ xa đi tới, Địa Tạng Vương thu dao lại, khí thế hung hăng dẫn người là tiếp đón.

Tên vệ sĩ ngồi ghế phó lái nhảy xuống mở cửa xe ra. Ngọc Quan Âm hai tay còng ra sau lưng, bị Tiểu Mã thô lỗ đẩy xuống khỏi xe, lảo đảo vài bước không đứng vững, ngẩng đầu nhìn bọn họ, trên mặt nở một nụ cười mừng rỡ, "A, Đại ca, Nhị ca cũng quay về rồi, đã lâu không gặp."

"Quả nhiên là người một nhà, quan trọng nhất là phải có trước có sau nha." Cô nàng nói bằng tiếng Quảng Đông, sau đó tự gật gù rồi bắt đầu cười lớn.

Ở đây nhiều người như vậy, chỉ thấy cô ta là tên tù binh duy nhất phát ra tiếng cười ngu xuẩn, run rẩy vui mừng một nhành hoa. Tiểu Mã cũng nhảy xuống xe, một tay phát vào gáy cô nàng một nhát, "Đồ điên! Tránh ra đi! Câm miệng!"

Gã nắm cổ áo sau gáy cô nàng kéo sang một bên, nhường lối xuống cửa xe. Tần Hạo xuống xe, hai người đứng hai bên chỉnh tề, hết mực cung kính mời lão đại Hạ Lục Nhất xuống xe.

Địa Tạng Vương nhìn bọn họ nháo trò như thế, lúc trước còn bày ra bộ dạng hung ác bừng bừng khí thế bị nháo mất hơn một nửa, mắt trợn lên giận dữ liếc nhìn Ngọc Quan Âm một cái, quay sang gật gật đầu với Hạ Lục Nhất định chào hỏi – gã và Phổ Hiền, hai người bọn chúng quanh năm ở bên ngoài bôn ba thay Kim Di Lặc làm việc, mới gặp người "anh em" trên danh nghĩa Hạ Lục Nhất chẳng qua được mấy lần, còn chẳng có tình cảm với hắn bằng con chó hoang ven đường.

Phổ Hiền đi thẳng tới trước mặt Ngọc Quan Âm, nghiêng đầu nhìn cô nàng một chút, đột nhiên giơ tay tát cô nàng một cái!

Ngọc Quan Âm nhổ ra một ngụm máu tươi, nửa khuôn mặt đỏ bừng, nở nụ cười, "Nhị ca, tay anh còn chưa khỏe sao?" Mấy tháng trước lúc cô nàng chạy trốn, Phổ Hiền tuân lệnh truy đuổi, bị cô đánh gãy xương tay, giết chết mười mấy tên đàn em.

"Tiểu đệ," Phổ Hiền nắm cằm cô nàng, lạnh lẽo nói, "Tao rất tò mò cha nuôi sẽ cho mày chết như thế nào."

Ngọc Quan Âm ở trong tay gã cười khặc khặc khặc, như một con gà mái vui vẻ, "Tốt nhất là chết nhanh một chút."

Lão tam Văn Thù xuống xe cuối cùng, liếc mắt nhìn hai vị huynh đệ một cái, "Cha nuôi đâu?"

...

Cha nuôi đang ở trong thiền phòng nằm sâu trong rừng trúc.

Hạ Lục Nhất cùng ba "huynh đệ" khác ngồi xếp bằng ở đại sảnh bên ngoài phòng thiền uống trà, phía sau là bốn tử sĩ vác súng đứng im lìm mặt không cảm xúc, Tiểu Mã và Tần Hạo trực tiếp bị chặn lại ở bên ngoài đại sảnh.

Đứng ở bên ngoài nghe, vẫn có thể nghe thấy mơ hồ tiếng gào thét cùng tiếng thở dốc kéo dài không dứt từ bên trong phòng thiền truyền ra, đã giằng co hơn nửa giờ đồng hồ, giọng gần như đã khàn đi. Tiểu Mã tay nắm thành nắm đấm run run, hàm răng bắt đầu nghiến vào nhau ken két. Tần Hạo mặt mày lãnh đạm quan sát nhất cử nhất động bên trong phòng, lén lút giơ tay lên ghìm tay gã lại.

Nghe thấy tiếng từ bên trong vọng ra càng ngày càng yếu, Hạ Lục Nhất có chút lo lắng Ngọc Quan Âm cứ như vậy bị Kim Di Lặc đánh chết tươi. Liếc mắt nhìn mấy người khác vốn tập mãi thành quen, hắn mở miệng nói chuyện phiếm, "Cha nuôi làm chuyện này bên trong phòng thiền, là bắt chước Phật Hoan Lạc sao?"

"Chờ không nhịn được nữa sao?" Địa Tạng Vương nở nụ cười miệt thị, "Cha nuôi chơi chán rồi, tự khắc sẽ gọi cậu vào?"

"Nếu ngũ đệ sốt ruột, vậy tự mình vào đó tìm cha nuôi đi?" Văn Thù dùng chất giọng the thé khác thường nói, dùng tay ra hiệu mời.

Phổ Hiền nãy giờ vẫn nghiêm mặt xoa vuốt cánh tay bó bột thạch cao, không thèm để ý tới bọn họ một chút nào cả.

Hạ Lục Nhất cười cười, "Sao lại thế được? Các vị ca ca, uống trà đi."

Hắn đứng lên rót trà cho ba người bọn họ. Trà là loại trà đen Anh quốc, trong một phòng trà trang hoàng theo phong cách Trung Hoa nằm sâu giữa rừng trúc, mọi thứ cực kỳ hỗn loạn, không ra ngô ra khoai, như chính phong cách cá nhân vặn vẹo quái dị của Kim Di Lặc – một ông trùm buôn thuốc phiện, lại tự đặt cho mình một phật hiệu, dựng một phòng thiền để thực hiện những chuyện biến thái dị dạng, nghiễm nhiên tự mình tu thành một vị ác phật. Bụng bự có thể dung nạp mọi điều xấu xa thâm độc trên thế gian.

Trà còn chưa pha xong, Kim Di Lặc ở bên trong dùng tiếng Thái ra lệnh một tiếng. Văn Thù cười hì hì đứng lên, ra lệnh cho bên ngoài vài câu, hai tên đàn em của gã tiến vào, theo gã đi vào phòng thiền. Không lâu sau, gã dẫn hai tên đàn em kéo Ngọc Quan Âm máu me be bét ra ngoài.

Ngọc Quan Âm cơ thể trần truồng, vết roi trải rộng toàn thân, hạ thân bị Kim Di Lặc dùng các loại dụng cụ khác nhau tra tấn đến tan tác không thể nhìn nổi, ô uế giàn giụa giữa hai cẳng chân đang bị kéo lê trên mặt đất, lưu lại một dọc máu dài.

Tóc tai ngổn ngang che khuất khuôn mặt cô nàng, đầu rũ xuống không hề có chút phản ứng, không biết sống hay chết. Nhưng lúc nãy Hạ Lục Nhất nghe thấy lời dặn dò của Kim Di Lặc, ra lệnh Văn Thù dẫn cô ta xuống hình phòng tra hỏi cẩn thận. Nghĩ lại thì hẳn lúc nãy Kim Di Lặc chỉ là phát tiết đùa bỡn một phen, lưu lại cho cô ta nửa cái mạng, muốn buộc cô ta khai ra nơi cất giấu tài liệu quan trọng cô ta trộm được.

Văn Thù một đường đi thẳng ra ngoài sảnh, kéo theo Ngọc Quan Âm đã hôn mê bất tỉnh trước mắt Tiểu Mã và Tần Hạo. Tần Hạo lần thứ hai lén lút giơ tay đè tay Tiểu Mã. Tiểu Mã cũng không còn run rẩy nữa, mà đôi mắt đỏ ngầu như máu, gã cố che giấu cúi đầu thật thấp, ánh mắt lại chặt chẽ bám theo bóng lưng của Văn Thù và đàn em, quan sát rõ hướng đi của bọn họ.

Kim Di Lặc trong thiền phòng lại nói một câu, lần này là để cho những người con nuôi còn lại tiến vào bên trong. Hạ Lục Nhất quay đầu lại thật nhanh đối mắt với Tần Hạo, sau đó theo Địa Tạng Vương và Phổ Hiền vào phòng.

Bên trong phòng thiền đồ đạc bày biện vô cùng đơn giản, một ban thờ phật, một chiếc bàn và mấy cái bồ đoàn. Trước ban thờ phật ba nén nhang đã cháy hết. Trên chiếc bàn lưu lại dấu vết thân thể người nằm cùng những chất lỏng ám muội, bên cạnh đó là một loạt dụng cụ máu me loang lổ.

Hương nhang cùng mùi chất lỏng quái dị, mùi mồ hôi, mùi máu hòa trộn vào nhau đan dệt thành một loại hương vị cực kỳ khó có thể dùng lời diễn tả được, khiến cho Hạ Lục Nhất buồn nôn một trận. Hắn ngừng thở, đưa ánh mắt về phía Kim Di Lặc ngồi trên xe lăn bên cạnh chiếc bàn – cùng với hai tên tử sĩ đang đứng trong bóng tối sau lưng ông ta.

"Cha nuôi." Hắn chắp hai tay trước ngực chào, hết mực cung kính gọi một tiếng.

Kim Di Lặc nhắm mắt ngửa đầu dựa về phía sau, trên mặt còn mang theo vệt ửng hồng vừa hưng phấn cùng vài giọt mồ hôi mỏng, có chút mệt mỏi, khàn giọng nói, "Đến, ngồi đi."

Hạ Lục Nhất nhìn lướt qua bên trong phòng một lần, không có ghế, trong lòng biết ý ông ta, vì vậy khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn – tư thế giống như đang quỳ bái lão già này như bái một vị phật. Địa Tạng Vương cùng Phổ Hiền đứng đằng sau hắn hai bên trái phải, như hai vị kim cương hộ pháp.

"Lần này Tiểu Lục làm rất tốt," Kim Di Lặc vẫn nhắm nghiền hai mắt, "Muốn thưởng cái gì."

"Đây là Tiểu Lục cần phải hiếu kính cha nuôi." Hạ Lục Nhất nói.

"Ồ? Không muốn thưởng?" Kim Di Lặc phù phiếm nói như đang mơ ngủ, "Vậy cha nuôi cũng thật tò mò. "Mười hai thần tướng" ta phái đến Hongkong sáu người, còn mang theo mười mấy tên thủ hạ, tính đến giờ đã mất liên lạc được năm này, chẳng lẽ không phải bị con tự ý thu làm thưởng?"

"Lời này của cha nuôi oan uổng Tiểu Lục quá," Hạ Lục Nhất bình tĩnh nói, "Con chỉ biết Ngọc Quan Âm đã giết hai người trong số đó, những người khác con đều không biết, có lẽ còn đang trên thuyền trở về đây?"

Kim Di Lặc nở nụ cười trên khuôn mặt nhăn nhúm, rốt cục cũng mở mắt ra, trên mặt lộ ra ánh mắt mang theo ý cười nhưng lại khiến người ta sởn cả tóc gáy nhìn thẳng vào mặt hắn, "Tiểu Lục à, cha nuôi thực rất tò mò, ai cho con cái gan này đến đây ngỗ nghịch với cha nuôi? Ai xúi bẩy con con tới lừa dối cha nuôi?"

Ông ta đột nhiên nhấc mắt nhìn về phía Phổ Hiền đứng sau lưng Hạ Lục Nhất, "Con thật sự cho rằng cha nuôi không biết các ngươi đang làm gì?"

Phổ Hiền thay đổi sắc mặt, tay phải đột nhiên rút từ bên trong khối thạch cao ra! Nhưng nòng súng giấu trong đó còn chưa kịp nhắm vào Kim Di Lặc đã bị Địa Tạng Vương đứng bên cạnh sớm có phòng bị một cước đạp bay! Ngay sau đó Địa Tạng Vương nghiêng người nhảy lên, tay rút từ bên hông, ánh sáng lấp lóe, một con dao găm đâm thẳng vào bụng Phổ Hiền!

Cùng lúc đó, hai tên tử sĩ đứng phía sau Kim Di Lặc cũng đồng thời rút súng ra, nhắm ngay vào Hạ Lục Nhất đang định tấn công Địa Tạng Vương.

Phổ Hiền máu chảy ướt đẫm áo, đau đớn rên rỉ, bị Địa Tạng Vương ấn chặt xuống mặt đất. Hạ Lục Nhất cũng bị hai tên tử sĩ một lần nữa áp quỳ xuống.

Kim Di Lặc đẩy xe lăn trượt tới trước mặt Phổ Hiền. Địa Tạng Vương nắm tóc y xốc đầu Phổ Hiền dậy, Kim Di Lặc giơ tay tát y một cái thật tàn nhẫn!

Ông ta nắm gương mặt trắng bệch của Phổ Hiền, giọng nói dịu dàng ôn hòa như một người cha hiền từ, "Con thật sự cho rằng cha nuôi không biết con giả bộ bị thương, cố ý để cho Tiểu Ngọc trốn thoát? Nó dựa vào sự giúp đỡ của con trộm đồ của cha nuôi, con còn cùng với nó trong ứng ngoài hợp, lại còn lôi kéo Tiểu Lục Nhất đến ngụy trang, ám hại cha nuôi. Phổ Hiền à Phổ Hiền, cánh cứng rồi, tu thành chính quả rồi, muốn thay thế cha nuôi làm Phật gia sao?"

Phổ Hiền cắn răng không nói tiếng nào, tính khí y xưa nay luôn luôn như vậy, hòa vào giữa biển người cũng không thể nhìn thấy, ngàn vạn suy nghĩ đều dằn xuống đáy lòng.

Kim Di Lặc không hy vọng y nói cái gì, dịu dàng vỗ vỗ khuôn mặt y, dựng thẳng người nhìn về phía Hạ Lục Nhất.

"Tiểu Lục, con luôn luôn rất biết điều, rất nghe lời cha nuôi. Lần này lại cùng các ca ca tạo phản, làm cha nuôi rất đau lòng. Đắc tội cha nuôi, con có ích lợi gì chứ?"

Hạ Lục Nhất bị hai tên tử sĩ siết chặt cánh tay, cười lạnh nói, "Là ông phái người giết Thanh Long."

"Có chuyện như vậy sao?" Kim Di Lặc kinh ngạc nói, sau đó ông ta lại lắc đầu, giống như đang nhớ lại chuyện gì, "Há, đúng, cha nuôi già rồi, trí nhớ không tốt, đúng là có chuyện như vậy. Tiểu Ngọc nói cho con? Cũng đúng, chỉ có việc này mới có thể khiến cho con tức giận với cha nuôi, ta nhớ tình cảm giữa con và Thanh Long rất tốt. Có điều con nên cảm ơn cha nuôi mới đúng chứ. Thanh Long không chết, sao con có thể làm lão đại?"

Hạ Lục Nhất vô cùng phẫn nộ mà giãy giụa, bị hai tên tử sĩ ấn đầu áp xuống mặt đất, nửa khuôn mặt tì trên đất, tư thế vô cùng chật vật. "Cha nuôi!" Hắn thở hổn hển quát, "Tiểu Lục ngày hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nhưng chết cũng muốn làm ma hiểu chuyện! Thanh Long hiếu kính ông nhiều năm như vậy, tại sao nhất định muốn anh ấy phải chết?!"

"Chuyện này không liên quan đến con, hà tất con phải cố chấp đến như vậy?"

"Thanh Long đã cứu con, nuôi lớn con, con và anh ấy tình cảm như anh em ruột, cha nuôi tự xưng là bồ tát, sẽ không có chuyện ngay cả chút từ bi đó cũng không cho chứ!" Hạ Lục Nhất nói, đột nhiên tự giễu cười một tiếng, "Hay là biết được nguyên nhân rồi, sẽ khiến con chết càng khổ sở hơn?"

Kim Di Lặc nở nụ cười ôn hòa, "Cũng được, ai bảo con là con trai của cha nuôi cơ chứ, tất nhiên cha nuôi phải "từ bi" với con một chút."

Ông ta trượt xe lăn về phía ban thờ Phật, lấy từ phía sau ban thờ ra một tấm hình, vừa ngắm ba gương mặt trẻ tuổi trên tấm hình, vừa chậm rãi trượt trở về, ném xuống bên mặt Hạ Lục Nhất.

"Thanh Long nhất định phải chết. Bởi vì nó đã phát hiện ra tấm hình này, phát hiện ra ai là người giết cha ruột nó."


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro