CHƯƠNG 11

Bản thân mình đối với Trường Uy không nên có tình cảm cảm thấy bất an, nhưng Ngữ Tu lại bất lực, chỉ có thể mặc kệ bản thân sa vào... Duy nhất có thể làm, cũng chỉ là cẩn thận để không bị phát hiện, miễn cho đến lúc đó ngay cả bằng hữu cũng không làm được. Ngữ Tu thầm hạ quyết tâm!
Mà trong lòng Ngữ Tu cũng không biết chuyện Trường Uy như trước thích kề cận Ngữ Tu. Cứ như vậy liền cùng nhau trải qua tháng sáu ở Đại học Đông Hải xem phượng hoàng đỏ như lửa (tôi thề là tôi không hiểu chỗ này nó viết gì luôn), hẹn nhau tháng bảy đi Khẩn Đinh xem rừng rậm nhiệt đới, mà bây giờ là cuối tháng tám, là một người lớn lên ở nước Mỹ như Trường Uy đây sẽ là thời cơ tốt nhất để lĩnh giáo uy lực của bão!
[Bão Ba Nhã đặc Báo... Bão Ba Nhã cường liệt đã đổ bộ vào bán đảo Hằng Xuân vào rạng sáng ngày hôm nay... Hôm nay và ngày mai các khu vực sau đây sẽ ngừng đi học, đi làm: Thành phố Đài Bắc,.. Thành phố Thai Trung...] Ngữ Tu nhìn chằm chằm màn hình tivi, tay vội vàng gọi điện thoại xác nhận hôm nay và ngày mai không cần đi làm, trong lòng suy nghĩ thực sự là ngày nghỉ liên tiếp, từ thứ năm hôm nay đến cuối tuần... Đối với Ngữ Tu phải dựa vào ngày kiếm ăn mà nói, đây cũng coi như là kiếm được!
Buổi tối gió thổi to hơn, mưa rơi cũng mạnh hơn... Ngữ Tu kiểm tra xong cửa sổ, tắm rửa rồi thay bộ đồ ngủ màu trắng chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên. Vừa nhìn dĩ nhiên lại là Lý Trường Uy ướt sũng!
"Trời ạ! Đây là xảy ra chuyện gì?" Ngữ Tu trong khẩu khí kinh ngạc tồn tại niềm vui sướng không gì dấu được.
"Nhà của tôi bị cúp điện, để tôi ở nhà cậu qua đêm đi!" Trường Uy nhấc lên một túi xách thể thao cỡ đại không thấm nước, nhếch nhác không chịu nổi, nhưng vẫn là cười đến rất vui vẻ. [Oh! Ngữ Tu nhà mình(chỗ này là "của mình" nhưng cứ dịch vậy cho ngọt) mặc áo ngủ thật là dễ thương.^^(tác giả nó ghi vậy chứ không phải tôi thêm vô đâu)] Trường Uy thích thú quan sát...
"Ai, xe của tôi vẫn ở trong nhà... khóa ở trong nhà để xe, không có điện cửa nhà để xe căn bản không mở được... Tôi ngồi taxi tới... Hắt xì!" Trường Uy hắt hơi một cái. Ngữ Tu khẩn trương lấy ra một khắn tắm lớn thúc giục anh đi tắm.
"Uống cốc MILO đi!" Ngữ Tu đưa cho Trường Uy một cốc MILO nóng, để anh không bị lạnh.
"Cảm ơn!" Trường Uy cười tiếp nhận, Ngữ Tu bỗng nhiên thất thần một chút. Trường Uy thật là một nam nhân rất tuấn tú, ngay cả tóc rối cũng rồi có phong cách. Ngữ Tu rất nhanh phục hồi tinh thần lại, thầm mắng mình thật là hết thuốc chữa!
"Ngữ Tu, cậu ngày mai không cần đi làm đi!" Trường Uy tắm xong, một bên lau tóc, một bên ngồi ở trên chiếu. Thở ra một hơi, tắm thật là thoải mái ^^
"Không cần. Còn anh?"
"Cũng không cần, cho nên... Chúng ta uống một liều đi!" Nói xong, Trường Uy từ trong túi lớn lấy ra một chai rượu Brandy Cognac, thúc giục Ngữ Tu đi lấy ly và đá.
"Tôi không có ly thủy tinh!... Bát có được không?" Bị sự bướng bỉnh của Trường Uy lây nhiễm, Ngữ Tu cũng vui đùa.
"Đừng làm rộn, ly thủy tinh cũng có thể nhé!" Trường Uy kéo Ngữ Tu qua ngồi bên cạnh mình, thay hai người rót nửa ly rượu,liền cứ như vậy uống. Ngữ Tu không thể uống rượu, cho nên lập tức liền mặt đỏ tới mang tai.
"Nga~ Cậu thé này thật đáng yeeu~ Ngữ Tu..." Trường Uy đối với bộ dáng Ngữ Tu yêu thích không buông. Thật hận không thể cứ như vậy đem cậu... Trường Uy thấy mình quân tử như vậy vừa cảm thấy kiêu ngạo vừa khổ sở... Kiêu ngạo tình cảm bản thân thánh khiết sâu đậm, nhưng bởi vì như này, người yêu cơ hồ ở trong lòng, nhưng ngay cả chạm cũng không dám chạm vào...
Ai... Hay là bởi vì bản thân thật lòng yêu người, cho nên mới không có cách nào xuống tay đi... Trường Uy cười khổ lắc đầu.....
Ngay lúc Trường Uy thiên đầu vạn tư, Ngữ Tu đột nhiên lẳng lặng nói ra một câu,
"Trường Uy, em thích anh"
(Từ giờ đổi thành xưng hô "anh-em" cho ngọt nhé)
Cái gì? Mình vừa mới nghe được cái gì? Trường Uy nhất thời không có phản ứng...
Ngữ Tu đang nói... Em thích anh... Ý của lời này là I LOVE YOU! Đúng hay không? Đúng không...
Trời ạ! Là anh uống quá chén cho nên nghe nhầm sao? Về sau mỗi lần hồi tưởng lại khoảnh khắc này, Trường Uy luôn luôn cho là mình tại khoảnh khắc này trong đầu đã bị trúng gió rồi.
"Trường Uy... Em biết anh đối với em rất tốt, nhưng em đối với anh lại sinh ra ý nghĩ không an phận, em biết... Anh sẽ cảm thấy rất... Ghê tởm, nhưng em chính là thích anh." Ngữ Tu biết mình cũng không có say, nhưng vẫn muốn Trường Uy biết tình cảm của bản thân. Cậu cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nhưng... không muốn giấu ở trong lòng...
"Coi như anh cảm thấy rất ghê tởm, em cũng... Em cũng là không có biện pháp khống chế bản thân... Xin lỗi..." Nghĩ đến bản thân có khả năng không thể làm bằng hữu của anh được nữa, Ngữ Tu không khỏi nghẹn ngào.
"Em thích anh..." Không nhận được sự hưởng ứng của Trường Uy, trong lòng Ngữ Tu hảo khổ, chung quy là bản thân mộng tưởng hão huyền, một người người nam nhân bình thường nào sẽ chấp nhận bản thân mình chứ, nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi vào ly rượu, nước mắt cùng rượu trong ly đắng như nhau. Ngữ Tu run rẩy đem ly rượu đặt trên bàn, biết bản thân đã không còn tư cách ngồi cạnh anh, Ngữ Tu muốn di chuyển cơ thể, tay bị kéo lại.
"Em một mực tự mình nói, lại không nghe câu trả lời của anh." Trường Uy thanh âm trầm ổn trước nay chưa từng có, Ngữ Tu sợ đến phát run.
"Anh cũng thích em... Ngữ Tu." Lời nói ôn nhu càng kích thích nước mắt của Ngữ Tu. Người này đến lúc này vẫn là không muốn thương tổn mình, Ngữ Tu trong lòng cảm thấy dễ chịu vừa khổ sở.
Mà Trường Uy hình như phát hiện Ngữ Tu hiểu lầm, kéo Ngữ Tu qua, buộc cậu nhìn thẳng vào anh. Người này chính là không có tự tin, cậu không nghĩ tới bản thân cũng có thể yêu trong lòng khó mở miệng sao? Không được! Đối với chuyện này, anh nhất định phải giải thích so với từ điển càng rõ ràng hơn!
"Anh thích em! Ngữ Tu! Anh thích em... Không phải là thích của bằng hữu, mà là anh thích em giống như baba anh thích mama anh." Thấy Ngữ Tu bởi vì hiểu mà thần tình ngây ngô, Trường Uy biết mình giải thích hoàn toàn có hiệu quả! Cũng không nhịn được nữa trong lòng mừng như điên, Trường Uy ôm chặt lấy Ngữ Tu, khiến Ngữ Tu gần như hít thở không thông.
"Em biết không, Anh sớm đã thích em rồi, chỉ sợ hù dọa em nên không có dũng khí thổ lộ, không nghĩ tới lại bị em giành trước một bước..." Trường Uy đầy nhiệt tình nói, hận không thể đem năm tháng này tới đấu tranh, một lần nói rõ.
"Em..." Ngữ Tu ngốc nghếch lúc này căn bản không phản ứng kịp, câu thế nào cũng không nghĩ tới tình cảm bản thân vậy mà lại có kết quả... Ngữ Tu mừng đến chảy nước mắt, khóc đến mặt hồng hồng khiến Trường Uy đau lòng không thôi.
"Hư... Đừng khóc..." Trường Uy dụ dỗ, nhưng nước mắt như hạt trân châu của người yêu không ngừng, Trường Uy cúi đầu ôn nhu hôn rụng nước mắt, cứ như vậy đặt lên đôi môi run rẩy của Ngữ Tu.
Tinh tế mà dịu dàng từ từ làm sâu sắc nụ hôn, Trường Uy thành thạo hướng dẫn đầu lưỡi mềm mại của Ngữ Tu trúc trắc cùng mình quấn quít, thẳng đến Ngữ Tu hít thở không thông mới lưu luyến buông ra, tiện đà ở trên đôi môi sưng đỏ của Ngữ Tu nhẹ mổ.
Lúc này Ngữ Tu mới phát hiện mình cũng bất tri bất giác mà ôm Trường Uy. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Ngữ Tu mắc cỡ không biết làm sao.
Trường Uy ôn nhu đem đầu Ngữ Tu tựa ở trước ngực mình thở thông suốt. Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Ngữ Tu, dịu dàng cúi đầu ở bên tai Ngữ Tu nỉ non...
"Chúng ta trở về phòng đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #đammỹ