Chương 1
Ta vẫn luôn nghĩ, vì cái gì ta lại quen hắn? Chẳng lẽ vì cái gọi là nghiệt duyên sao?
Từ nhỏ đến lớn, ta liền hiểu được, quen biết với hắn đúng là một sai lầm cực lớn, là lão thiên gia vui đùa... vì cái gì lại bắt ta quen biết với loại người này? Vì cái gì chúng ta lại ở trong cùng một tòa nhà, lại còn là tầng trên tầng dưới, cha mẹ không những cùng làm một cơ quan hơn nữa lại còn là hảo bằng hữu đến vài chục năm. Hắn lại còn sinh trước ta có đúng một ngày, hơn nữa, ở cùng với hắn lâu như vậy mà tại sao ta vẫn chịu được hắn quấy rầy ta?
Điều duy nhất may mắn là hắn là nam nhân, nếu không thân sinh phụ mẫu của ta nhất định sẽ chỉ hôn ta với hắn, bức ta phải lấy hắn! Cảm ơn trời đất!
Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, ta chính là cục cưng trong lòng các a di, nghe lời, ngoan ngoan học tập, không kiêng ăn, luôn rất sạch sẽ, lễ phép, nhìn qua nhìn lại cũng là một đứa trẻ mà ai cũng yêu mến. Mà hắn, 5 tuổi còn đái dầm, không nghe lời lão sư, lại còn lấy thịt trong bát ta, vụng trộm đem khăn tay bẩn của hắn đổi lấy khăn tay sạch của ta! Ta với hắn căn bản là không cùng một loại người! Đương nhiên hắn cũng không phải là bằng hữu của ta (cái này em đồng ý này) ... ít ra ta cũng không thừa nhận điều đó.
Nhưng bởi vì cha mẹ thấy chúng ta không được ở cùng nhau, hắn ở lầu 3 ta ở lầu 4, nên mới muốn chúng ta ngồi chung một xe đến nhà trẻ, còn muốn hắn chiếu cố ta... trên thực tế căn bản vẫn là ta chiếu cố hắn! Ta còn nhớ rõ một lần, chúng ta vẫn còn học ở lớp chồi, hắn cũng Đại Béo đánh nhau, lại bị Đại Béo cấu đến mặt chảy máu, vẫn là ta gọi lão sư đến ngăn lại... Đương nhiên, hắn đánh nhau với Đại Béo là do Đại Béo cướp đi đồ chơi của ta, ta mới mở lòng từ bi mà giúp hắn... thế mà hắn lại làm như lẽ đương nhiên mà lúc nào cũng đến tìm ta đi chơi, chảy nước mũi đứng ở trước cửa nhà ta. Xin người! Ngươi cách xa ta một chút! Ta và ngươi không giống nhau a!
Tiểu học chúng ta lại cùng học một lớp ( vì cha mẹ đều là công nhân viên chức nên chúng ta học đệ tử giáo). Ác mộng của ta lại bắt đầu. Đầu tiên là bị bắt đi học cùng hắn, tan học xong ta lại phải cùng với hắn học chung, tuy rằng đều là ta học còn hắn thì chơi, cuối cùng lúc ta đi ngủ thì hắn lại bị ba hắn kiểm tra bài tập. Đến lớp năm, ta lại bị bức phải giúp hắn, kẻ đứng thứ nhất từ dưới lên, học bổ túc! Tiểu học bài tập khó đến vậy sao? Đem thời gian hắn dùng để chơi bóng rổ, đá bóng, chơi bi, hay cùng bọn trẻ con trong khu chơi trò "quan binh bắt cường đạo" mà lấy để học thì không phải xong rồi sao? Ta ngoài bài tập trên lớp còn phải đi học lớp tiếng anh a!
Đến Cấp II chúng ta vẫn cùng học một trường, tuy rằng không cùng một lớp nữa _ cái này là đương nhiên, ta lớp trọng điểm (chắc là dạng lớp chọn mình) còn hắn là lớp phóng ngưu ( cái này chắc là hệ thường á) – nhưng ác mộng đối với ta đơn giản vẫn chưa kết thúc. Giờ mỗi buổi sáng lại phải gọi hắn rời giường, mặc dù cái thời gian chờ hắn sẽ bù đắp ta bằng một bữa sáng thật ngon a, so với món cơm chiên ngàn năm như một của mẹ ta thực khác nhau nhiều lắm, sau đó lại cùng nhau đi học. Tên kia còn trước mặt cha mẹ ta cợt nhả nói: "Không có biện pháp... Tiểu Phong không gọi, cháu liền không thể dậy nổi.... ha ha ha...." Xin ngươi, ngươi đừng có cười ngây ngô như thế trước mặt ta được không? Nếu buổi sáng không dậy nổi thì đêm cũng đừng có trốn trong chăn chơi game hay xem tiểu thuyết võ hiệp đến hai giờ sáng nữa đi!
Bất quá thật tốt, tan học chúng ta không cần cùng nhau đi về nữa, bởi vì ta mỗi tối phải đến nhà lão sư học thêm, mà hắn tan học đều cùng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn đi dạo phố hoặc chơi bóng rổ, hay có thể ngẫu nhiên đi đâu đó. Bất quá cho dù hắn mang một người đầy thương tích về nhà, Triệu thúc cũng không trách mắng hắn mà còn nói con trai phải đánh nhau một tí mới được, vết thương giống như huân chương của nam nhân vậy (khả năng chính vì như vậy mà hắn không kiêng nể gì đi? Bình thường ông bố nào lại mong muốn con mình đi đánh nhau để lấy cái loại "huân chương" đó chứ). Có điều cứ tối đến là hắn lại sang nhà ta copy bài tập. Đầu tháng ba bắt đầu giờ tự học buổi tối, nên chiều nào cũng cùng hắn đi ăn ở quán cơm gần trường. Bất quá ta vẫn thấy kỳ quái, đã bị giáo sư xếp vào loại thiếu niên bất hảo thường xuyên đánh nhau, theo đuổi nữ sinh, xem sách cấm (chắc là sách đen a, anh thật là hư hỏng mà...), nhưng hắn chưa bao giờ trốn học, cho dù có thức suốt đêm chơi trò chơi, ngày hôm sau hắn cũng cố gắng mang cái mặt gấu mèo của mình đi học cùng ta. Mà ngươi đi học cũng chỉ để đến trường rồi xem truyện, tranh xxx... (cái này chắc chẳng cần ta nói nhỉ, con trai bình thường, con trai bình thường ấy mà =))), hoặc cùng đám bạn nói chuyện phiếm, nếu thế còn đến trường để làm gì? Bất quá, ta cũng chả có tâm tư mà hỏi hắn. Đó là chuyện của hắn, không liên quan đến ta.
Thời điểm thi vào trung học, ta đỗ vào trường Trung Học Nhất Trung sáng giá, còn hắn thì không hề nghi ngờ đầu quân cho một cái trường chẳng đâu vào đâu. Mà hai cái trường này cũng một cái ở thành đông, một cái ở thành tây, ta thật vui mừng, ác mộng này cuối cùng cũng đã chấm dứt... nhưng.. lại thêm một tin dữ đến với ta.... hắn ở trường học, nổi tiếng cả ở trong cái trường bát tao đó, chính thức bị chuyển về cơ sở ở thành đông mà cái cơ sở này chỉ cách trường học ta có một con đường thôi! Nghe nói là ý của thầy giáo muốn bọn hắn gần đèn thì rạng, .... Vì cái gì mà bọn họ lại không sợ bọn ta gần mực thì đen chứ??? Cứ như vậy, nghiệt duyên giữa ta và hắn không hề có dấu hiệu kết thúc, ta lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng! Thượng đế a, phật tổ a, thánh mẫu Maria a.... vô luận là ai cũng tốt, mời đem hắn bên người ta đuổi đi đi!
"Ta ngày mai sẽ không gọi ngươi rời giường đâu!" Ta nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng, cầm chén đặt trên bàn.
"Vì cái gì?" Hắn làm ra một bộ biểu tình không thể hiểu nổi.
"Bởi vì trường ta từ 7h 40 phút đã bắt đầu giờ tự học rồi, mà trường của ngơi 8h10 mới đi học. Ngươi muốn ta muộn sao?" Ta lau miệng. "Ngươi ăn xong chưa?"
Bởi vì cơm là hắn làm, nên ta phải phụ trách dọn dẹp.. Nói thật, nấu ăn là sở trường duy nhất của hắn, hắn hoàn toàn kế thừa tay nghề tuyệt hảo của dì, đây cũng là lý do vì sao mà ta hạ mình cùng hắn ăn cơm chiều, cha mẹ chúng ta chiều nay cũng đi ăn đám cưới, trong nhà không có ai nấu cơm.
"Kia về sau làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?"
"Đến trường a! Ta đây cũng không thể cũng đi với ngươi rồi!"
"Kia cũng tốt a! Nhà trẻ 4 năm, tiểu học 6 năm, Cấp II 4 năm đều đi cùng nhau, ngươi không thấy phiền sao?" Ta nhìn hắn không có ý định ăn thêm cái gì, liền đứng dậy thu dọn chén bát.
"Không phiền! Đi cùng ngươi một chỗ làm sao mà thấy phiền được!"
Ngươi không thấy phiền nhưng mà ta thì phiền.
"Như vậy không phải tốt lắm sao? Ngươi có thể cũng bạn gái của ngươi, kêu Mao Lan Lan có phải không, cùng nhau đi học a! Nhà nàng cũng không phải ở gần đây sao?" Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ta cũng không thể không công nhận hắn càng ngày càng đẹp trai, cấp hai chúng ta còn không cao kém nhau nhiều lắm, đến khi thi vào cấp ba xong hắn đột nhiên nhảy lên 1m78, mà ta chỉ cao có 1m68, kém những mười phân! Là do di truyền sao? Lão ba của ta so với ba của hắn cũng thấp hơn! Bởi vì mỗi sáng rời giường ngại phải chải đầu rất phiền toái nên hắn đã cắt thành đầu con nhím, càng ngoài ý muốn tôn lên gương mặt góc cạnh cân xứng của hắn. Đến lúc nhuộm tóc hắn cũng nhuộm tóc thành màu vàng như nắng trông thật chói mắt. hơn nữa dạo này bộ truyện tranh Nhật Bản Slamdunk rất được yêu thích nên các nữ hài từ đều đang thích nhìn những thằng con trai chơi bóng rổ, mà hắn không chỉ có đẹp trai, hơn nữa kỹ thuật bóng rổ của hắn lại siêu cấp giỏi, vẫn là thành phần chủ lực của đội bóng trường hay trong khu phố. Cho nên nghe nói cấp 2 đã có rất nhiều con gái rụt rè theo đuổi hắn. Đến ngày lễ tình nhân hắn cũng có thể thu được đến mười mấy cái chocolate. Hơn nữa hắn trừ những học muội nhỏ tuổi hơn, còn có con gái cùng tuổi hay những đứa con gái trường khác hay con gái "ngoài xã hội" cũng theo đuổi hắn.
Ta chết cũng không nghĩ được, cái tên từ lúc còn ở nhà trẻ đã bắt đầu tốc váy con gái, đến lớn lên thì thấy con gái đẹp thì huýt sáo om sòm, nhìn thấy gái đẹp liền đỏ mặt như hắn cự nhiên cấp II bắt đầu đào hoa, con gái bên người thường xuyên thay đổi.
Mà ta cho đến bây giờ đến tay con gái cũng chưa từng cầm qua.
"Mao Lan Lan?" Hắn vẻ mặt khó chịu nhìn ta. "Chúng ta đã sớm chia tay! Ngươi không biết sao?"
Ta như thế nào sẽ biết a?
"Đúng rồi, bồ mới của ta bây giờ tên là Lâm Giai. Khi nào ta dẫn đến ngươi thử nhìn xem. Bộ dáng cũng không tệ lắm! Dáng người cũng đươc lắm nga!"
"Không cần! Cám ơn! Ta không có hứng thú!" Ta bắt đầu rửa chén.
"Tiểu Phong a, về sau mỗi ngày vẫn nên gọi ta rời giường thôi!" Hắn ở phía sau ta nói.
"Vì cái gì? Ngươi dậy sớm thế làm gì?" Trường trung học cách nhà ta cũng khá xa, đi xe cũng mất đến 20 phút, ta đây 7h phải gọi hắn rời giường.
"Không có gì. Đi học sớm một chút còn có thể luyện bóng rổ!"
"Tùy ngươi! Bất quá ta sẽ không chờ ngươi tắm đâu đấy! Còn có, buổi tối ta còn phải tự học, buổi chiều tan học không thể về cùng ngươi."
"Ách, tại sao lại tự học nữa rồi?"
"Đúng vậy," Ta đem bát đã rửa xong cho vào tủ bát trên tường.
"Vậy khi nào ngươi tan học?"
"9h40"
"Muộn như vậy? Không nên! Không nên, rất nguy hiểm!"
"Nguy hiểm? Nguy hiểm cái gì?" Ta quay sang lau khô tay.
"Bên kia buổi tối có rất nhiều bọn học sinh Tứ Trung. Bọn hắn đều là người xấu."
"Nga, phải không?" Ta quay đầu cười nhìn hắn. "Nhưng ta nhớ rõ bắt đầu từ ngày mai ngươi cũng là học sinh Tứ Trung mà."
"A?" Hắn nghẹn lời một chút.
Này.. ngu ngốc. Nhìn cái mặt xấu hổ của hắn, ta cũng cảm thấy một tia khoái trá vì được trả thù.
"Ta về nhà đây."
Ta gật gật đầu đáp ứng. Nếu hắn dậy không được, ta cũng sẽ không chờ hắn.
Vừa vào trường học mới, hoàn cảnh mới cùng đồng phục mới mang đến cho ta áp lực khiến ta phải chuyên chú học tập.
Đệ tử lớp này đều được xưng là những tinh hoa, nếu không cố gắng, thành tích nhất định sẽ đi xuống, mà muốn bảo trì thành tích của mình chỉ có một cách là cố gắng, tiếp tục cố gắng. hơn nữa trường học trọng điểm nên quản giáo cũng cực kì nghiêm, đối với chúng ta là lớp điểm của toàn trường nên lại càng nghiêm ngặt hơn, mỗi tháng đều có một kì kiểm tra, nửa kì thì có thi nửa kì, lão sư thỉnh thoảng còn có thể tùy ý mà kiểm tra. Bình thường bài tập cũng có rất nhiều. Cho dù như vậy, mọi người vẫn mua thêm nhiều sách tham khảo chính mình ngầm tăng sức học của mình lên. Cứ việc học tự học xong còn có học bù, thế mà mọi người vẫn ở chỗ khác học bổ túc.
Muốn làm đến tốt nhất, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Một ngày buổi tối ta sẽ đi đến nhà giáo sư hưu nổi tiếng, Chu lão sư học tiếng anh. Chu lão sư nhận rất ít đệ tử học bổ túc, hắn chịu giúp ta chỉ vì bạn bạn học của chồng con gái ông lại là biểu đệ của ba ta... quan hệ phức tạp phải không? Bất quá Trung Quốc chính là như vậy, cứ nói ra mồm là giảng về quan hệ nhân tình xã hôi. Cho nên ta phi thường quý trọng cơ hội khó có được này, tuy rằng nhà lão sư ở ngoại thành, nhưng ta cũng bất chấp mưa gió mà đi học.
Đương nhiên việc học tập vất vả như vậy khiến cho thời gian ta nhìn thấy hắn cũng ít đi. Vốn mỗi buổi sáng đi học còn gọi hắn rời giường, sau nhìn hắn thật sự quá mệt, thậm chí vài hôm còn vừa đi xe đạp vừa ngủ gật, thiếu chút nữa thì bị xe tông, cho nên ta cũng không đi tìm hắn nữa. Chỉ có mỗi ngày thời gian buổi trưa tan học, chúng ta mới cũng nhau về. Còn có buổi chiều tan học xong ăn cơm ở bên ngoài mới có thể nhìn thấy hắn cũng bằng hữu của mình trên đường phụ cận đi dạo, hút thuốc, uống rượu, theo gái.. Hắn hiện tại không hơn không kém trở thành một thiếu niên bất lương. Học sinh trường chúng ta chỉ cần nhìn thấy người mặc đồng phục trường Tứ Trung đều trốn rất xa, sợ bị học sinh Tứ Trung dây dưa, vơ vét tài sản gì đó. Mà ta bởi vì thường đi cùng với hắn, bọn họ đều sợ ta, cho nên ở trong lớp ta cũng chẳng có bằng hữu nào cả.
Ta cũng chẳng cần bằng hữu nào. Có một người tự xưng là bằng hữu cũng đủ khiến ta đau đầu rồi, nếu có đến vài cái nữa, ta sẽ ăn không tiêu.. Hơn nữa ở trong này cũng không có bằng hữu thực sự chỉ có địch nhân. Cho dù mặt ngoài là bằng hữu, thì thực tế sau lưng cũng đang trù tính làm thế nào để vượt qua ngươi, làm thế nào để đạp đổ ngươi xuống. Cho nên ta cảm thấy học sinh Tứ Trung so với những bạn học của ta còn tốt hơn, ít ra bọn họ còn có "nghĩa khí" bất luận cái "nghĩa khí kia là tốt hay xấu."
Hắn vốn định sau khi kết thúc tự học sẽ đến đón ta nhưng lại bị ta từ chối. Dù sao muốn hắn buổi tối ở bên ngoài chờ ta đến một tiếng, nói gì thì nói ta cũng hơi băn khoăn, hơn nữa ta chỉ muốn mong cách thật xa hắn, cũng không muốn người khác nhìn ngó nhiều. Bất quá nhờ phúc của hắn, học sinh Tứ Trung nhìn thấy ta đều thực khách khí, ít nhất thì bọn họ cũng không có uy hiếp ta hoặc là cướp tiền của ta, ngẫu nhiên mà xe đạp đứt xích còn có người chủ động giúp ta sửa chữa... mà bạn học của ta chỉ biết nhìn cũng chẳng biết làm gì.
Không bao lâu ta tìm được một bạn học cùng nhau đi về. Ở trường không phải cũng có người như vậy sao? Quan hệ cùng ngươi cũng không phải thực đặc biết, chỉ là bạn học bình thường mà thôi, ngay cả có phải bằng hữu không cũng không thể nói rõ, nhưng chỉ là vừa vặn cùng đường nên đi cùng nhau.
Hắn tên là Vương Băng, ở trong lớp thành tích cũng không đặc biệt, hình như là xếp thứ hai mươi mấy gì đó, vóc dáng so với ta còn thấp hơn một chút. Tóc nâu hơi xoăn xoăn, trên mũi có mấy điểm tàn nhang, còn đeo cả kính, giống như tiểu hài tử ngoại quốc, rất đáng yêu. Buổi sáng hắn ở dưới đường chờ ta, buổi tối hắn cũng lấy xe trước chờ ta, đương nhiên cũng có thời điểm ta chờ hắn. Hai ngươi trên đường đi chỉ nói chuyện thời tiết, bài tập ngày hôm qua, bài kiểm tra hôm nay, ở trường cũng rất ít khi nói chuyện phiếm. Có vẻ về sau Vương Băng còn hỏi quan hệ của ta với hắn, lòng ta không kiềm được nói cho hắn đoạn nghiệt duyên này, hắn có điểm kỳ quái sau đó hiểu ra nói: "Nguyên lai, các ngươi là thanh mai trúc mã a!"
Cái gì mà thanh mai trúc mã? Ghê tởm đã chết, ta cùng hắn quan hệ nhìn như tốt lắm thật ra là do bề trên áp bức thôi!
Sau Vương Băng cũng gặp hắn, nói chuyện cũng không tệ lắm. Có đôi khi ba người cùng nhau đi, giống như ta mới là người thừa vậy. Đương nhiên ta cũng không để ý, chỉ yên lặng đi theo ở phía sau. Nhưng mà có một tên ngu ngốc tự nhiên nói với ta: "Tiểu Phong ngươi đừng đế ý a, ta cũng Vương Băng chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi." Xin ngươi, ta để ý cái gì a?? Ngươi cũng hắn là bằng hữu bình thường, chẳng lẽ ta và ngươi là bằng hữu "không bình thường" sao? Nói đùa, ta không làm bằng hữu với ngươi đâu.
Đến khi hắn biết Vương Băng có máy tính, lại vô liêm sỉ muốn đến nhà Vương Băng chơi, ta đều đỏ cả mặt thay hắn, tuy rằng sau đó Vương Băng cũng mời ta đi, nhưng ta lấy lý do phải học bổ túc để từ chối. Sau đó chính là thi giữa kì, ta còn chưa nắm chắc có thể nằm ở top trên của lớp hay không, làm gì còn có thời gian mà chơi bời nữa.
Mỗi khi học bổ túc tan hắn đều đến đón ta, một mình ở dưới nhà của Chu lão sư chờ ta. Bởi vì nhà của Chu lão sư ở ngoại thành, người đi đường ít, đèn đường lại thường xuyên bị hỏng, hơn nữa thực không an toàn. Ta không muốn, nhưng nể mặt ba mẹ còn có cả Triệu thúc nữa nên không nỡ cự tuyệt. Có một lần cách nhà của Chu lão sư không xa còn có một tiểu nam hài bị giết, nghe nói trước khi bị giết còn bị xâm hại nữa. Có có một ngày Chu lão sư vì trong nhà có việc liền cho tan sớm trước nửa giờ, ta không đợi hắn liền một mình về nhà, trên đường cũng không gặp hắn, cũng không có gì không yên tâm, về nhà cứ theo lẽ thường đọc sách học tập. Thẳng đến lúc ngủ tự dưng bị gọi điện thoại đánh thức, nguyên lai hắn ở dưới nhà Chu lão sư chờ ta đến 11h mà không thấy liền xông vào tìm lão sư đòi người. Hắn một thân đầu trâu, vẻ mặt lại hung tợn, làm cho Chu lão sự sợ tới mức tưởng là cường đạo đến cướp. Chỉ còn thiếu nước gọi 110 báo nguy, sau mới biết là hiểu lầm. Nhưng sau hai sự kiện này thì ta cũng không thể cự tuyệt hảo ý của hắn nữa.
Bất quá phải nói rõ ràng, đây đều là hắn tự nguyện, ta cũng không muốn hắn đưa đón, cho nên, ta cũng không nợ hắn cái gì. Vì thế ta liền yên tâm thoải mái để hắn làm "bảo tiêu" của mình.
Đối với ngươi ta vẫn rất ngạc nhiên, hắn lấy thời gian đâu nhiều như vậy để theo giúp ta? Bằng hữu của hắn lại còn bạn gái hắn nữa chứ? Hắn chẳng lẽ không đi cùng bọn họ sao?
Thi cuối kì xong ta chỉ còn kém có 5 điểm liền đứng ở vị trí thứ hai, bất quá ta cũng không để ý, bởi vì ta thấy bài thi toán học in ấn cũng không rõ ràng lắm. Có cái số lẻ không phát hiện nên đã đánh mất 7 điểm. Nếu không phải như vậy, chắc chắn rằng ta đã xếp thứ nhất. Xếp hạng mới làm cho bạn học cảm thấy dấy lên kích thích, khí thế học tập cũng vì thế mà tăng vọt. Lúc ấy lưu hành một câu nói, Nhất Trung và Tứ Trung tan học đều là cùng một dạng, học sinh Nhất Trung tan học đều cố gắng còn thật sự học tập, còn Tứ Trung học sinh tan học đều hỗn loạn giống nhau, có một lần ta giúp đưa chìa khóa cho hắn, thấy trong phòng hoc có người đang ngồi chơi có, người ngủ cũng có, ca hát cũng có, người đang đánh nhau cũng có, làm ta tưởng đã tan học, còn thuận tiện cùng hắn nói chuyện vài câu, rời đi mới phát hiện trên bục giảng cự nhiên còn có một thầy giáo ngốc đang ở trên giảng bài.
Thành tích của ta cũng không có gì thay đổi, nhưng vị trí của Vương Băng đột nhiên tụt xuống 34, ta nghĩ, là vì thường xuyên cùng với cái tên ngu ngốc kia chơi máy tinh nên đã ảnh hưởng đến Vương Băng. Vương Băng đối với ta cũng không giống hắn, Vương Băng là bằng hưu duy nhất có thể tính của ta, ta thực thích hắn. Căn cứ vào cảm giác của mình ta nói cái tên ngu ngốc hắn tốt nhất là không nên quấy rầy Vương Băng nữa.
"Hắn còn muốn thi vào đại học, ngươi có biết không ngươi như vậy là đang hại hắn không?"
"Đúng, các ngươi đều là những người muốn thi vào đại học, cùng ta cái loại này lông bông không giống nhau! Các ngươi là tinh hoa của xã hội, còn bọn ta là cặn bã của xã hôi. Cặn bã làm sao có thể ở cùng một chỗ với tinh hoa? Ta không xứng!" Không biết vì cái gì tâm tình của hắn hôm đó thực không tốt, nghe ta nói xong liền biến sắc, ném lại những lời này xong liền trở về nhà.
Ta có điểm giận, hắn cự nhiên dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với ta? Hừ, ta chờ hắn hướng ta giải thích, cho nên ta cũng không đi tìm hắn.
Nhưng mà sau thật nhiều ngày hắn cũng không có chủ động tới tìm ta, đến trường hay tan học cũng không có cùng nhau đi. Đến thời điểm ngẫu nhiên hai nhà cùng nhau ăn cơm ta cũng cảm thấy hắn không kiên nhẫn dường như có ý tránh mặt ta. Hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Sau là dì Trương mới nói cho ta biết nguyên nhân. Hắn thường xuyên cùng ta với Vương Băng đi chơi, cho nên bạn học của hắn mới châm biếm hắn đang vọng tưởng cũng học sinh của trường trung học trọng điểm kết làm bằng hữu, căn bản là hai người ở hai thế giới khác nhau, học sinh trường mũi nhọn kia chỉ xem hắn như ngu ngốc mà đùa chơi thôi. Ta công nhận hắn ngu ngốc nhưng ta không có chơi đùa hắn! Lời của ta ngày đó như lửa đổ thêm dầu, cho nên hắn thực tức giận, cũng thực thương tâm. Cuối cùng, dì Trương còn nói: "Tiểu Phong a, ngươi cũng biết Tiểu Tân chính là tính tình quật cường như thế. Ai nói hắn cũng không nghe, chỉ có ngươi là có thể quản hắn. Tiểu Phong a, ngươi giúp a di một lần đi, khuyên nhủ hắn được không? Bảo hắn học tập... ít nhất cũng không gây chuyện thị phi nữa... ta cũng không mong hắn đỗ vào được đại học, nhưng hắn vẫn là đứa nhỏ cần bố mẹ quan tâm a!"
Buổi tối hôm đó ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn tuy rằng bất lương, nhưng lại không giống mấy tên lưu manh ngoài kia. Hắn không phải là người xấu, cái này ta có thể xác định, không chỉ bởi vì hắn có một bố mẹ hạnh phúc mĩ mãn, cũng không giống với thanh niên lưu lạc đầu đường xó chợ do gia đình không hạnh phúc. Mà là bởi vì ta biết hắn bản chất không hề xấu. Hút thuốc uống rượu ư, không rất nhiều người cũng như vậy sao? Hắn đánh nhau cũng tìm những người thực lực tương đương mà đánh, không khi dễ người yếu thế hơn. Thậm chí còn có thể hảo tâm giúp đỡ người khác, duy nhất không tốt là hắn không thích học tập mà thôi. Nhưng mà, làm sao có thể chỉ vì hắn không thích học tập mà nói hắn là đứa nhỏ hư đâu? Hắn thể thao cũng tốt, bóng rổ cũng thực tuyệt! Nói tới nữ hài tử... cơ hồ đều là các nàng chủ động theo đuổi hắn, cho dù là chia tay, cũng là hảo tụ hảo tán. Hắn là một đứa nhỏ hiểu thuận.... trước nay ta cũng đều bởi vì có quan hệ với hắn mà bị bạn học xa lánh, bởi vì hắn là cá biệt trong nhóm học sinh hư. Hiện tại ta cũng biết hắn cũng vì ta mà bị bạn bè xa lánh.
Cẩn thận nghĩ lại, có thể là ta hiểu lầm đi?
Ngày hôm sau, ta liền đi tìm hắn, vừa gặp đã giải thích ngay. Hắn đầu tiên là vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, sau đó cũng xin lỗi hướng ta giải thích. Cuối cùng ta hỏi hắn tương lai có tình toán gì không? Hắn hỏi ta: "Vậy ngươi thì sao? Thi đại học?"
"Đúng vậy." Ta với học tập thực thích, giống như hắn thích xem tranh xxx, chơi game. Ta không có dã tâm quá lớn. Tuy rằng cũng có tưởng tượng sau này mình làm cái gì. Nhưng tương lai vẫn là một đoạn sương mù, đi từng bước tính từng bước, thi đại học, đi làm, hoặc là làm nghiên cứu sinh, lại đi làm... tóm lại là giống như người bình thường đi.
"Ai, ta biết ngay là ngươi nhất định sẽ thi đại học.... Ta cũng không biết chính mình về sau sẽ làm cái gì. Có lẽ ở thành phố Tiểu Phong ở mở một cái tiệm game đi?"
"Vì cái gì muốn ở chỗ ta mở quán game chứ?" Ta biết mở quán game chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn, vừa là lão bản, vừa được cùng cao thủ so chiêu, đúng là mơ ước của bọn trẻ con tiểu học đi, bất quá quả thật xem như hắn vẫn còn có hy vọng."
"Chúng ta đã là thanh mai trúc mã mười mấy năm, nếu ngươi rời ta đi nhất định sẽ khiến ta không quen mà chết mất."
Cái gi mà tách ra rồi không chịu được, cũng mấy ngày rồi ta với ngươi không gặp nhau cũng không phải rất tốt hay sao...... Ta ở trong lòng le lưỡi, lời nói ghê tởm như vậy vẫn cứ là đem nói cho bạn gái của ngươi đi. Ta nghe xong chỉ biết cảm thấy cả người khởi nổi da gà (khẩu thị tâm phi a, sau này thích muốn chết, bày đặt... ) . Nói sau, cái gì thanh mai trúc mã, vì cái gì ngươi cũng dùng này từ hình dung chúng ta? Chúng ta là hai nam nhân, dùng từ như vậy không ghê tởm sao? Chúng ta chính là bạn cùng chơi thời thơ ấu thôi, ân, hiện tại, hiện tại ta còn đem ngươi làm bằng hữu, cứ như vậy — ta cho ngươi nhiều ân huệ a, rốt cục thừa nhận ngươi là bằng hữu của ta. Ta cũng không hy vọng xa vời ngươi cảm kích ta, ngươi là cứ làm cho tốt việc của mình đi đã!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro