Chương 2

Sau lần phong ba nho nhỏ đó, ta cũng Triệu Tân lại khôi phục như trước kia. Có lẽ so với trước kia còn tốt hơn một chút, ít nhất ta cũng không chán ghét hắn như vậy . Hắn càng ngày càng không thích đi chơi cùng bằng hữu của hắn, cũng không thích đi chơi máy tính với Vương Băng hay ngồi xem tranh xxx nữa, mà đem một túi đồ ăn mang đến bên phòng ta ngồi một bên vừa xem vừa ăn, đuổi cũng đuổi không đi. Ta muốn là đối hắn hung dữ một chút, hắn liền lập tức bày ra bộ dạng nàng dâu nhỏ bị chồng khi dễ đối phó với ta.

"Tiểu Phong a, ta lại không ảnh hưởng học tập của ngươi, ta an vị ở một bên đọc sách cũng không được sao?"

Ngay cả ta lão ba lão mẹ cũng ủng hộ hắn: "Tiểu Phong, ngươi như thế nào nhỏ mọn như vậy... Ta cũng không nhớ chúng ta đem ngươi giáo dục thành như vậy nha!"

Bị cha mẹ gây áp lực từ trên xuống, ta còn có thể nói cái gì, đành phải ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, bất quá vì để duy trì quyền lợi hợp pháp của mình, ta còn là cùng hắn giao ước qua tam điều:

Thứ nhất, không có thể ăn phát ra âm thanh, bởi vì ta sẽ nghĩ rằng chuột đến nhà ta mở tiệc;

Thứ hai, không thể nói chuyện, không thể phát ra âm thanh ảnh hưởng ta, cũng không thể cười trộm.

Đệ tam, không thể đánh rắm, hoặc là làm ra cái mùi gì gây ô nhiễm không khí.

Nhưng mà cuộc thi cuối kì cấp 3 lần đầu tiên ta làm bài không tốt, đứng thứ 5 trong lớp. Ta tự nhiên đem tất cả đều đổ trên người hắn, ai kêu hắn luôn đến quấy rầy ta? Bất quá ta ba mẹ không có phản ứng gì, ngược lại nói tiểu hài tử thành tích bình thường là được rồi , thi cao như vậy làm cái gì? — Nghe đi, đây là lời phụ mẫu nên nói sao?

Vương Băng thành tích đến là tiến bộ, lên thứ 17, hắn thật vui mừng, Triệu Tân cũng thật vui mừng, còn ta, coi như là vui mừng đi. Cái tên ngu ngốc kia rốt cục không có ảnh hưởng Vương Băng .

Mười ngày học bổ túc sau khi nghỉ đông rốt cuộc cũng đến . Triệu Tân chờ mong tiền mừng tuổi, bởi vì hắn phải về quê đón lễ mừng năm mới. Quê, tên như nghĩa là một nơi có rất nhiều thân thích họ hàng có khả năng được nhận tiền mừng tuổi, tiểu tử hắn thật hạnh phúc .

Nhà của ta không có thân thích gì, cho nên tết âm lịch chỉ có ta ở nhà cùng cha mẹ cùng nhau xem tivi. Tiệc tết âm lịch đối với ta vẫn như cũ thực nhàm chán, giống như chỉ là cần cứ thế mà qua là được rồi. Nhưng mà thật sự không có gì hay để làm, mọi người vẫn là ngoan ngoãn cố thủ coi tivi. Ngay lúc tiếng chuông trừ tịch vang lên, ta nhận được điện thoại của hắn.

"Tết âm lịch vui vẻ!"

Điện thoại bên kia còn có thể nghe thấy thanh âm của pháo hoa, từ khi thành phố chúng ta ở ra lệnh cấm bắn pháo hoa ta sau đó cũng chưa từng nghe thấy thanh âm này, bất quá quê hắn ở ở nông thôn, tự nhiên có thể không bị cấm mà bắn rồi. Ta còn nhớ rõ hắn từ bé liền đặc biệt lớn mật, pháo to như ngón chân cái cũng dám cầm ở trong tay châm, đợi cho đến khi sắp nổ đến nơi mới đem nó ném xuống, thường thường làm ta sợ tới mức phát run.

"Ân, tết âm lịch vui vẻ! Cũng giúp ta chuyển lời chúc đến thúc thúc a di, tết âm lịch vui vẻ."

"A, được rồi, à, ngươi cũng giúp ta chúc Hiệp thúc thúc a di bọn họ. Hắc hắc, ta đều đã quên. Đúng rồi, Tiểu Phong, ta ngày mai sẽ trở lại ."

"A? Sớm như vậy? Mùng hai tết đã về sao?"

"Cái gì? Còn ngại sớm a? Ta hận không thể lập tức sẽ trở lại gặp ngươi...... Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn gặp ta sao? Tiểu Phong, ta rất nhớ ngươi a!"

"Nga, hảo hảo. Trở về là tốt rồi." Ta nhàm chán ngáp. Ta vì cái gì nếu muốn gặp hắn a? Ta ước gì toàn bộ nghỉ đông hắn cứ ở nông thôn mà ngốc một mình đi, đừng đến phiền ta.

Kết quả hắn mới mùng hai tết sáng sớm đã trở lại, Triệu thúc thúc bọn họ vẫn còn vẻ mặt còn buồn ngủ. Hắn đưa ta một gói quà, là một cái từ điển điện tử màu bạc. Ta vẫn rất muốn có cái điện tử từ điển, bởi vì mỗi lần tra tự điển đều đặc biệt phiền toái, nhưng một cái đến 5,6 trăm, ta cũng không dám yêu cầu cha mẹ. Việc này không ai biết, hắn như thế nào... hắn dùng chính tiền mừng tuổi của mình, quà đắt tiền như vậy, ta nào dám,,.

Nhưng hắn lắc đầu: "Dù sao ngươi sinh nhật cũng sắp đến. Coi như quà sinh nhật đi!" Ta và hắn sinh nhật chỉ kém nhau có một ngày, nói như vậy, hắn sinh nhật cũng sắp đến. Hắn sẽ không chỉ dùng loại phương pháp này nhắc nhở ta sinh nhật của hắn đi?

Từ nhỏ đến lớn sinh nhật của chúng ta đều là cùng nhau tổ chức. Từ khi còn nhỏ hắn đều tặng ta quà sinh nhật, ba tuổi là đường, bốn tuổi là một miếng bánh ngọt, năm tuổi là một cái khăn tay mới...... Sau đó, ta cũng tặng hắn quà sinh nhật, nhưng đều là mấy thứ linh tinh, tùy tay ngắt một bông hoa hay cái gì đấy, không cần tiền, hơn nữa hắn cũng tỏ vẻ ra thực thích. Bất quá năm nay cũng không thể tiếp tục "keo kiệt" như vậy rồi.

Ngày đó sinh nhật, hắn từ chối lời mời của bằng hữu. Ban ngày ta cùng hắn đi dạo phố. Ta định tặng hắn quần áo cũng không bị keo kiệt đi, giá cũng không quá rẻ, mà ví tiền của ta cũng có thể chịu đựng được. Cửa hàng độc quyền giờ này thật náo nhiệt, cảm giác dân số toàn thành đều tụ tập về đây vậy, trong TV lại đang có một cái ca sĩ nhìn thật quen mắt đang hát một bài hát tê tâm liệt phế mà không tài nào nhớ được tên– nhìn biểu tình của hắn cũng biết tình yêu có bao nhiêu khổ.

Ta chọn một đôi giày chơi bóng màu lam cùng một áo khoác cùng màu, 400 đồng, như vậy, cũng sẽ không thiếu tình cảm của người khác. Thời điểm trả tiền một một nhân viên cửa hàng tuổi còn trẻ dùng thanh âm mà cả khu đều nghe thấy "thì thầm" nói với hắn: "Thực hạnh phúc a! Bạn gái mua quà cho cậu a."

Ta biết cái này không thể trách người khác. Bộ dáng của ta thật giống mẹ, càng ngày lại càng giống con gái hơn. Mùa đông do sợ lạnh, trước kì nghỉ đông hai tháng đã không thèm đi cắt tóc nữa, hiện tại tóc đằng sau đã có thể buộc được lên rồi, hơn nữa áo khoác mùa đông dày nặng không phân biệt nam nữ, bị hiểu lầm là con gái cũng thực bình thường, ta cũng không để ý. Nhưng mà hắn lại "ha ha" ngây ngô cười.

Vụng trộm đá hắn một phát, cũng lười giải thích, ta xoay người bước đi. Hắn cầm theo túi tiền đi theo sau ta, một đường còn nói vừa cười, líu ríu giống con chim nhỏ, làm cho ta thật muốn bắn chết hắn!

Sinh nhật theo lệ thường là của hắn thì tổ chức tại nhà ta, sinh nhật ta lại qua nhà hắn. Tránh không được cha mẹ hai bên thích đồ ngọt liền mua hai cái bánh gato to tướng. Dì Trương cùng mẹ cũng khen hắn mặc vào bộ đồ mới nhìn rất tuấn tú, hắn cũng không khách khí nhận: "Đương nhiên, mắt nhìn của Tiểu Phong rất tốt mà!"

Mắt nhìn của ta đương nhiên tốt, cái này không cần ngươi nói, chuyện này mọi người đều biết.

Sau sinh nhật vài ngày là đến lễ khai giảng. Vương Băng lại nói với ta, hai tháng nữa hắn sẽ cùng với gia đình đi du học.

"Nhanh như vậy? Trước kia cũng chưa nghe ngươi nói mà." Ta có điểm giật mình.

"Nga, Tiểu Tân không nói cho ngươi sao? Ta nói cho hắn rồi mà."

Ta có điểm mất hứng, cái tên ngu ngốc kia, như thế nào chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho ta biết.

"Đúng rồi, Tiểu Phong, ngươi tính xuất ngoại lưu học sao?"

Ta biết hiện tại có rất nhiều học sinh tốt nghiệp trung học xong liền xuất ngoại, nhưng mà nhà bọn họ đều rất có tiền. Cha mẹ ta chỉ đi làm ăn lương bình thường, không có cách nào chịu được gánh nặng học phí. Hơn nữa, ta cũng không định ra nước ngoài. Ta lắc đầu, nói ta không nghĩ tới.

Vương Băng liền nói, vậy về sau chúng ta cũng không thể gặp mặt .

"Chẳng lẽ ngươi đi rồi sẽ không trở về? Tương lai còn mấy chục năm nữa mà, chúng ta nhất định sẽ gặp lại ."

Hắn khóc ôm ta, nói sẽ không quên ta, còn nói sẽ viết thư cho ta — sau này ta cơ hồ hàng năm đều có thể nhận được thiệp chúc mừng của hắn.

Triệu Tân cũng thực luyến tiếc Vương Băng đi, ta biết hắn kỳ thật là luyến tiếc máy tính của Vương Băng. Sau lại Vương Băng nói máy tính này đã cũ, đi du học rồi cũng sẽ mua mới, cứ như vậy đưa cho hắn, cũng coi như quà chia tay. Hắn hưng phấn mà chỉ kém không lăn lộn trên mặt đất nữa thôi.

Ta quay đi, thực không muốn thừa nhận chính mình quen biết hắn.

Vương Băng đi rồi, mỗi ngày tan học chỉ còn một mình ta đi. Không lâu sau đó, trong túi sách của ta phát hiện một phong thư nữ sinh gửi cho ta, cũng có thể nói là thư tình. Phong thư màu hồng nhạt, có chỗ còn vẽ một trái tim nho nhỏ. Cô gái gửi thư cho ta tên là Lưu Nhã, là học sinh mới chuyển đến, thành tích không tồi, có mái tóc đen óng dài lại còn thêm đôi mắt đẹp. Ở trong thư nàng nói vừa chuyển đến liền thích ta .

Nói thật ta không biết nên xử lý như thế nào. Thời điểm này, chắc chỉ có hắn có thể giúp ta đi.

Nhìn thư, hắn thực nghiêm túc hỏi ta mấy vấn đề, Lưu Nhã bộ dáng thế nào, dáng người ra sao, dù sao đều là bên ngoài — đương nhiên ta cũng chưa từng quen biết nàng, tâm tư nàng thế nào ta cũng không biết.

Sau đó hắn hỏi ta: "Ngươi thích nàng sao?"

"Thích? Hình như không phải. Ta đối nữ sinh không có hứng thú." Ta tiếp tục làm bài. Thích, ta hiện tại thích chỉ có học tập.

"A? Tiểu Phong, ngươi thích nam sinh sao?"

Ta không nói được lời nào cho hắn luôn một cước, ta chỉ nói trước mắt ta là đối với nữ sinh không có hứng thú, nhưng cái này không có nghĩa là ta có hứng thú đối với nam sinh. Hắn vì cái gì lại muốn bẻ cong ý tứ của ta?

"Thực xin lỗi a...... Vậy ngươi muốn thế nào? Cự tuyệt sao?"

"Không sao." Ta là muốn cự tuyệt, có điều, trái tim con gái rất mong manh, không phải sao? Nếu nói không tốt, nàng sẽ đau lòng a. Mà ba mẹ luôn giáo dục ta phải tôn trọng nữ giới a.

Kỳ thật, ba mẹ vẫn muốn sinh được một cô con gái– chỉ tiếc là lại sinh ra ta. Nhớ lúc ta còn đang học lớp một, ba ta đi Thanh Đảo làm việc, lúc trở về cư nhiên mang theo về một bao lớn dây buộc tóc của con gái, chẳng qua do nhìn thấy đẹp nên liền mua! Nhưng cái bao dây buộc tóc đủ mọi màu sắc kia ta không có khả năng dùng mẹ ta cũng không khả năng dùng. Kết quả là ba và mẹ đứng ở cửa lớn nhà xưởng làm việc, thấy một cô gái lại đưa cho người ta một cái, tặng cả ngày mới hết.

"Tiểu Phong, ngươi đang suy nghĩ cái gì a?" Hắn gạt đi sách bài tập của ta, "Ngươi đã sắp 16 tuổi, còn không có kết giao bạn gái, phải không?"

"Đúng vậy, sao?" Ta cũng không phải ngươi, hoa tâm đại cây cải củ! "Đúng rồi, ngươi trước sau tổng cộng có bao nhiêu cái bạn gái?" Ta vẫn rất ngạc nhiên, lúc bắt đầu ta còn nhớ rõ bộ dáng mỗi một bạn gái mới của hắn, sau đó bởi vì nhiều quá ta cũng lười nhớ, dù sao ta cũng nhớ được đại khái bạn gái bên người hắn thường thường thay đổi.

"A? Tính cả Uông Tĩnh này nữa là vừa vặn 13 cái."

Cái gì? 13 cái? Hắn điên thật rồi!!! Ta có điểm mất hứng. Vì cái gì hắn có nhiều nhân duyên như vậy. Đương nhiên, ta biết vẫn có con gái thích ta, nhưng hứng thú của ta đối với các nàng so ra đều kém học tập. Bất quá ta cũng không muốn hắn thua hắn nhiều như vậy, rõ ràng chỉ kém nhau một ngày, dựa vào cái gì mà hắn kết giao đến 13 cái bạn gái mà ta lại ngay cả bàn tay con gái cũng chưa từng cầm qua.

"Ta quyết định cùng nàng kết giao !"

"A?" Hắn có điểm sửng sốt, sau đó lại phẫn nộ nói, "Các ngươi, học sinh tốt có phải hẹn hò sẽ cùng nhau học, cùng nhau lên thư viện đúng không?"

"Có lẽ thế." Ta cũng không có cùng nữ hài tử kết giao qua, ta làm sao mà biết được?

Đêm đó ta liền gọi điện thoại cho Lưu Nhã, nàng nghe thấy âm thanh của ta trong điện thoại liền có chút khẩn trương.

"Làm bạn gái của ta được không?"

*************

Nhưng mà kiếp sống trung học không hề thú vị của ta vì bạn gái xuất hiện mà trở nên thú vị.

Nhưng thời gian ta gặp hắn lại càng ít. Ngoại trừ ngẫu nhiên ăn cơm ở nhà đối phương, chỉ có cố định mỗi tuần hắn đến nhà Chu lão sư đón ta. Qua sự tình lần trước Chu lão sư cũng biết mặt hắn, cũng bảo ta nếu hắn nguyện ý có thể cùng học bổ túc với ta. Chỉ tiếc hắn thiên tư quá kém, cũng không hiểu được hảo tâm của Chu lão sư, nghe xong một bài hôm sau đã lại quên. Cuối cùng hắn lại cùng với Chu sư mẫu cùng nhau xem tivi nói chuyện phiếm chờ ta. Nhìn ra được Chu lão sư bọn họ thực thích hắn — hắn dường như thực dễ dàng khiến người lớn thích mình a.

Năm đầu cấp ba kết thúc anh họ ta liền rủ ta lên Bắc Kinh chơi. Ta ở tại nhà dì. Lúc mới bắt đầu ta còn kêu biểu ca mang ta đi chơi, xem Cố Cung Trường Thành là cái gì. Sau ta thật sự không còn hứng thú, liền lấy sách tham khảo ở nhà học, đến đầu tháng 8, lúc các lớp tự học bắt đầu mới trở về. Nhìn một đống lớn sách tham khảo, ta thật sự có chút buồn bực, ta đi Bắc Kinh là để học sao? Nếu thế còn không bằng ở nhà!

Hắn ngoài trừ phơi nắng đến đen thì không có gì thay đổi. Ta ở Bắc Kinh mua ít đồ vật cho hắn, còn có thúc thúc a di, đương nhiên còn có ta cha mẹ. Lúc chỉ óc hai chúng ta, hắn mới hỏi ta: "Vậy ngươi mua cho Lưu Nhã cái gì?"

Ta đến lúc này mới nhớ ra bạn gái của mình. Ta cơ hồ đem nàng đã quên sạch, cái gì vậy cũng không mua cho nàng. Cái này cũng khó trách, lúc còn ở Bắc Kinh Triệu Tân thường xuyên gọi điện thoại cho ta, khiến ta muốn quên đều quên không được, nhưng mà nàng, ta không liên hệ với nàng nàng cũng không gọi cho ta. Triệu Tân đem quà ta cho hắn trả lại cho ta, bảo ta đưa cho Lưu Nhã, còn nói cái gì mà "Ngươi như thế nào đối xử với con gái như vậy, con gái đều thích bạn trai tặng nàng quà ". Ta lúc trước chưa từng kết giao bạn gái qua làm thế nào lại biết con gái phiền phức như vậy? Ngươi thì thân kinh bách chiến chắc?

Cuối cùng hắn lấy ảnh chụp của ta ở Bắc Kinh kia đóng thành quyển coi như bồi thường. Nghe nói nghỉ hè này hắn cũng không nhàn rỗi, tham gia một cái lớp huấn luyện máy tính, xem ra hứng thú của hắn đối máy tính càng lúc càng lớn.

Năm hai trung học phân khoa. Ta định thi vào trường học viện Ngoại Ngữ, cho nên lựa chọn khoa Văn. Hắn chọn khoa Lý, bởi vì hắn và bằng hữu đều cho rằng nam sinh Khoa Văn thực ẻo lả. Lưu Nhã chọn khoa Lý. Không biết vì sau khi tách ra khỏi nàng ta lại cảm thấy nhẹ cả người.

Năm hai cấp ba nhàm chán bắt đầu, suốt một năm đều thực nhàm chán.

Ta rốt cục cùng Lưu Nhã chia tay .[ tha thứ cho ta nói là "Rốt cục"] nàng nói ta đối với nàng không tốt, nói ta đối với nàng rất xa lạ, nói ta không phải thiệt tình thích nàng. Điểm ấy ta thừa nhận, kết giao gần một năm chúng ta ngay cả cầm tay cũng chưa cầm, bình thường cũng rất ít gặp nhau, số lần đi dạo phố không vượt qua ba, tình nhân bình thường còn đi xem phim, chúng ta lại hoàn toàn không có. Ta nghĩ ta không thích nàng, nhưng lúc đầu là do chính mình đáp ứng cho nên cũng không thể nói chuyện chia tay trước. Cho nên khi nàng nói với ta: "Chúng ta chia tay đi! Dù sao ngươi cũng không coi trọng ta." Ta cũng không phản đối, còn có điểm vui mừng.

Ta không phải ngốc tử, nàng cho là ta không biết nàng bên ngoài có bạn trai khác sao? Cái này là do bằng hữu của Triệu Tân nói cho ta biết, nghe nói người kia cũng thực thích nàng. Kỳ thật ta cũng không trách nàng, nói thật ta đối với nàng xác thực không tốt, bởi vì ta tuyệt không thích nàng. Không có nàng bên người ta còn có vẻ thoải mái. Nhưng Triệu Tân khi biết chúng ta chia tay lại còn mang mấy chai bia tới tìm ta, đại khái là sợ ta luẩn quẩn trong lòng. Ta không có uống, bởi vì ta không có hứng thú với mấy cái thứ đồ uống có cồn. Hắn còn nói sẽ kêu vài huynh đệ đi giáo huấn một chút thằng con trai kia, cư nhiên dám cướp bạn gái của bằng hữu hắn. Ta đương nhiên là lập tức ngăn trở — ta nghĩ hắn đại khái đã quên ta từng đối hắn nói qua ta cũng không thích nàng.

Vốn tưởng rằng mùa mưa năm 17 tuổi cứ như thế mà qua đi, có điều ông trời lại chê cuộc sống của ta quá nhàm chán, muốn nảy sinh ra một sự kiện lớn như vậy!

Kỳ 2 mỗi người đều rất áp lực, trừ bỏ cuộc thi cuối kì còn rất nhiều bài kiểm tra khác. Tuy rằng trên 80 điểm đã tính là loại ưu rồi, nhưng học sinh muốn 100 điểm cũng không phải không thiếu. Ngay lúc ta chuẩn bị ôn thi hắn lại tới tìm ta.

Vừa vào phòng hắn liền đem cửa khóa trái, ta ngửi được trên người hắn là mùi rượu nồng nặc, ánh mắt cũng hồng hồng , hỏi hắn làm sao vậy, hắn lại ấp úng.

Hắn không nói, ta bắt đầu làm bài của ta, hắn đợi đến lúc ấy mới gian nan mở miệng: "Cái kia.. Tiểu Phong, Giang Thu Lệ, ân.. Nàng, nàng có." Giang Thu Lệ? Không phải là bạn gái mới nhất thứ mười bảy của hắn sao? Đó là cô gái so với chúng ta lớn hơn hai tuổi, có đôi lông mi dày cùng đôi môi đỏ tươi, có mị lực mà không có gái nào tuổi chúng ta có — thật không biết nàng là coi trọng Triệu Tân kia ở chỗ nào mà nguyện cùng hắn kết giao. Ta cũng gặp qua nàng hai lần.

"Có, có cái gì ? Nàng, mang thai ?" Ta cẩn thận hỏi.

"Ân, đúng, hôm nay mới có kết quả kiểm tra. Tiểu Phong, làm sao bây giờ a?"

Làm sao bây giờ? Ta trên mặt hạ xuống hắc tuyến, ta như thế nào biết làm sao bây giờ? Ta cũng chưa từng trải qua sự tình này, ngươi hỏi ta năm 1886 lịch sử Trung Quốc đã xảy ra chuyện gì hoặc bắt ta trả lời "Thường ở bờ sông đi sao có thể không thấp chân triết học đạo lý" ta còn biết, giờ đến cả bạn gái mang thai cũng lại hỏi ta như thế, ta làm sao biết nên như thế nào. Bất quá...

"Ngươi cùng nàng đã làm sao?" Ta còn định tự tát mình một cái, đây là thời điểm nào rồi mà ta còn tò mò cái việc này.

"Đúng vậy! Ngày hôm sau khi cùng nàng kết giao... Ta làm sao bây giờ a? Tiểu Phong giúp ta với!"

"Nàng là lần đầu tiên của ngươi?" Lời vừa ra khỏi miệng, ta lại muốn tự đấm chính mình... Ta như thế nào lại kì lạ như vậy a?

"Lần đầu tiên? Không phải, lần đầu tiên là với Vương Tuyết, đầu tháng 3... Ta làm sao bây giờ a, Tiểu Phong?"

Cái gì? Đầu tháng ba? Nghe thế, ta không khỏi có điểm nhụt chí. Tuy rằng ta thích học tập, nhưng cũng giống ngươi, cũng là một thiếu niên mới lớn thôi, thân thể cũng là có nhu cầu. Nhưng thời điểm ta để "tay phải" vất vả, hắn đã có cái loại kinh nghiệm này. A, không đúng, hiện tại không phải là lúc nghĩ cái này, ta vội vàng thu lại những tưởng tượng không đúng lúc của mình, ngồi nghiêm chỉnh, hỏi:

"Thế Giang Thu Lệ nàng tính làm sao bây giờ?"

"Nàng không muốn sinh... Nàng nói nàng muốn bỏ."

"Vậy cứ thế đi!"

"Nhưng.. Nhưng đó là hài tử của ta a! Ta muốn phụ trách!" Hắn có điểm cấp bách, mặt càng đỏ hơn, ánh mắt cũng cương quyết, dường như muốn bốc hỏa, hắn đang coi ta là hung thủ giết hại đứa nhỏ sao?

"Nga? Phụ trách, ngươi như thế nào phụ trách a? Ngươi lấy cái gì phụ trách a? Ngươi có việc làm có tiền có thể nuôi sống đứa nhỏ sao? Hơn nữa ngươi dám cho cha mẹ biết không? Còn có, ngươi tính lấy Giang Thu Lệ sao?"

"Không, ta... Nhưng... Đó là hài tử của ta."

"Đứa nhỏ thì làm sao? Ngươi thân thể khoẻ mạnh lại còn trẻ về sau cơ hội còn nhiều mà . Hơn nữa, Giang Thu Lệ cũng không muốn sinh a!"

"Ta là nam nhân a!"

"Không có người nói ngươi không phải nam nhân, ngươi nếu không nam nhân như thế nào khả năng có tiểu hài tử? Đồ ngốc!"

Ta biết hắn để ý là cái gì, nhưng mà, hiện tại không phải lúc để đùa giỡn như tiểu hài tử, hắn vẫn là đứa nhỏ, làm như thế nào làm cha của đứa trẻ được? Cho nên ta cẩn thận cố gắng giúp hắn phân tích tình huống trước mắt cùng với những chuyện phải làm, rốt cục, cuối cùng, hắn nhượng bộ .

"... Nga... Ta còn phải trở về đã." Đứng ở cửa, hắn lại quay đầu nói với ta: "Tiểu Phong, cám ơn ngươi, thật sự..."

Sau hắn vẫn quyết định không cần đứa nhỏ, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơn nữa bọn hắn còn tính định chọn mấy cái phòng khám ở nhà ga làm giải phẫu.

"Bởi vì rất tiện ... Ngươi cũng biết ta không có tiền. Còn có, đi bệnh viện không phải khai báo danh tính sao? Giang Thu Lệ cũng đồng ý ..."

"Không được! Ngươi tên ngu ngốc này, ngươi có đầu óc hay không a? Đi chỗ đó làm sao an toàn được? Ngươi có biết nguy hiểm đến thế nào sao? Ngươi cũng lớn như vậy rồi, còn không biết phải trái sao? Ta nói cho ngươi, đi chỗ đó đối với nàng hay với ngươi cũng đều không tốt. Ngươi không phải vẫn kêu gào muốn phụ trách sao? Như thế nào đến thời điểm phải phụ trách ngươi liền không chịu trách nhiệm như vậy? Các ngươi nhất định phải đi bệnh viện chính quy!." Ta thật muốn lấy từ điển đập thật mạnh vào đầu hắn, hắn thật đúng là một tên ngu ngốc không hơn không kém.

"Nhưng ta không có tiền."

"Ta cho ngươi mượn! Ta có người dì làm ở bệnh viện, ta đi nhờ nàng giúp." Nhìn bộ dáng khó xử của hắn, ta còn nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ nhờ nàng giữ bí mật, sẽ không để cha mẹ ngươi biết đâu." Nếu Triệu thúc thúc biết Triệu Tân làm cho con gái nhà mang thai, nhất định sẽ giết hắn ... Ai, ai bảo ta quen biết hắn nhiều năm như vậy chứ? Hơn nữa chúng ta cũng coi như là bằng hữu đi, là bằng hữu chẳng phải bây giờ là lúc giúp nhau sao — tuy rằng ta thấy cho tới bây giờ đều là ta giúp hắn, hắn hình như cũng chưa từng có giúp ta cái — ngẫu nhiên có làm vài lần thì cũng càng giúp càng rối.

Ta tìm được dì, giải thích tình huống xong, dì cũng không nói thêm gì, chỉ muốn chúng ta về chuẩn bị tiền thật tốt, cuối cùng lắc đầu:"Ai, bọn trẻ bây giờ thật là... Bất quá Tiểu Phong a, ngươi nói đúng, loại phẫu thuật này không thể để mấy cái phòng khám chẳng có bằng cấp tạp nham đó làm được... mấy hôm trước có một bệnh nhân mới vào đây, mới năm nhất cấp ba, con bé lấy thai ở mấy cái phòng khám đó, kết quả làm cũng không sạch sẽ, khiến cho nó bị xuất huyết nhiều quá... A , sớm biết thế thì đi mấy chỗ đó làm cái gì không biết?

Sau đó ta giúp hắn đưa Giang Thu Lệ vào bệnh viện. Đây là lần đầu tiên ta trốn học từ nhỏ tới giờ, cũng là lần đầu tiên đến bệnh viện phụ sản... đương nhiên, tất là đều là tên ngốc đó làm hại ta. Bởi vì có người quyên, cho nên cũng không tốn nhiều tiền lắm, giải phẫu cũng nhanh chóng mà thành công

Phẫu thuật xong Giang Thu Lệ sắc mặt tái nhợt nói với ta: "Cám ơn." Không có trang điểm cũng không có son, nàng quả thật nhìn so với chúng ta cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu, bởi vì phẫu thuật xong thân thể suy yếu lkhiến nàng càng có vẻ mềm mại suy yếu mà lại xinh đẹp. Ta lắc lắc đầu nói không có gì, ta nói ta là bạn của Triệu Tân mà... Nàng nghe xong kỳ quái liếc mắt nhìn ta một cái, ta cũng không hiểu lắm nàng nhìn ta như vậy là có ý gì. Sau đó Triệu Tân đưa Giang Thu Lệ về nhà, ta lại về trường học tiếp, lão sư cũng không có làm khó ta, bởi vì ta bình thường vốn là học sinh ngoan, học sinh ngoan cho dù không đi học cũng là bởi vì sinh bệnh hoặc là trong nhà có việc gấp, chuyện như vậy cũng là không thể đoán trước được, không ai biết ta trốn học giúp bạn đưa bạn gái đi phá thai đi...

Buổi tối hắn tới nhà ta, lại nói với ta "Cám ơn".

Ta nói không có gì, chúng ta là bạn bè mà... Hắn cũng lại dùng ánh mắt kỳ quái ấy mà nhìn ta, giống hệt Giang Thu Lệ.

Sau ta lại nghĩ, bản thân có phải hay không là người lắm chuyện, quản nhiều như vậy... nhưng mà, cái tên ngu ngốc kia, ta không giúp hắn thì ai sẽ giúp hắn đây?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: