Chương 3

Thi giữa kì vừa hết thì đến thi cuối kì, ta cũng không có thời gian cũng chẳng còn tinh lực đâu mà quản chuyện của hắn và bạn gái của hắn. Ta tự thấy đã vì hắn mà hy sinh không ít, ta từ nhỏ đến lớn là lần đầu tiên trốn học a! Cho nên để bù lại ta càng cố gắng học gấp bội.

Thành tích cuối kì của ta cũng không có gì biến chuyển lắm, thứ năm toàn khoa, thứ ba trong lớp. Ngoài ra cũng có thêm hai tin mới. Một, được nhiên là của cái con người ngu ngốc kia, kiểm tra năm môn thì treo 4. Nghe nói chỉ có duy nhất hắn là như thế, mà trên thực tế,cái môn lịch sử bài thi năm nay độ khó cũng chỉ ở mức trung bình, khả năng có thể qua là đến 99,98%. Nếu đến như vậy mà hắn còn không qua thì đừng có học nữa thôi. Còn cái kia thì, chẳng hiểu sao hắn tự nhiên lại cùng Giang Thu Lệ chia tay. Hơn nữa tin này còn là do hắn trong lúc vô ý mà lộ ra. Ta rất ngạc nhiên, lúc trước nghe hắn nói lời thề son sắt muốn phụ trách, ta còn tưởng hắn sẽ quyết tâm ở cùng nàng đến cuối kia. Bất quá ta cũng không hỏi hắn nguyên nhân, cái đó không quan hệ tới ta, phải không? (her, không liên quan mới là, 1000% là do anh á)

Nghỉ hè vừa bắt đầu ta liền vì thi vào trường cao đẳng mà quyết tâm phấn đấu. 15 tháng 8 là bắt đầu học bù ở trường, chỉ có còn hơn một tháng tự do nữa thôi. Nghỉ đương thiên ta lại ôm một đống sách tham khảo cũng đề thi gì đóì. Dù sao ta là học sinh khoa văn, mấy cái môn vật lý đó cũng đã xong rồi, tất nhiên là muốn dồn hết tâm sức vào thi đại học chứ còn gì nữa.

Kết quả đây đều là vọng tưởng của ta. Ta nên sớm nhận ra mới phải!

Buổi tối ngày đầu tiên của kì nghỉ hè, ta với cha mẹ đang cùng xem một cái chương trình tivi, hắn lại đột nhiên xuất hiện mang một bát nước ô mai của dì Trương sang. Mùa hè uống loại nước này là tốt nhất, nước ô mai ngọt ngọt ướp lạnh là món ta thích nhất. Nhưng nhìn thấy hắn một bộ nhăn nhó ngượng ngùng, ta chỉ biết chắc chắn không có chuyện tốt. Cho nên cố nén mê hoặc của nước ô mai, ta lẩn ngay vào phòng của mình, đóng cửa lại, chờ a chờ.

Không đến một phút, ta đã bị cha mẹ kêu ra ngoài.

Không ngoài ta dự đoán, cha mẹ muốn ta giúp bổ túc cho hắn.

"Dù sao cũng là đang nghỉ hè mà."Ba nói.

"Thời gian còn nhiều lắm." Mẹ ta bổ sung.

"Ngươi cùng Tiểu Tân lại là bạn tốt từ nhỏ cơ mà!"

"Giúp đỡ nhau là việc nên làm a."

"Mà Triệu thúc, với dì Trương, bình thường cũng rất quý mến ngươi a!"

"Này còn ảnh hưởng đến tương lai Tiểu Tân a!"

Hai người là đang hát đối đáp sao? Ba mẹ thân ái của ta!

Ta biết này việc khổ sai này là muốn hay không cũng phải làm, còn không bằng vui vẻ mà nhận.

"Ngươi cứ 2h chiều thì đến đây đi!" Ta cầm một chén nước ô mai, cố gắng uống xuống nuốt trôi cơn tức.

Sau đó mỗi ngày sau khi ngủ trưa xong thì lại "đặng đặng đặng" ( cái này chắc là tiếng chạy cầu thang, mà cũng có thể là tiếng gõ cửa a) chạy lên tầng 4 tìm ta, mang theo nước ô mai, canh đậu xanh hoặc là dưa hấu ướp lạnh, còn có độc chiêu của hắn kêu là "Tiêu thử thánh phẩm"[ bất quá là chỉ là hoa quả với thịt nguội ướp lạnh thôi ]—tất cả những thứ không đáng bao nhiêu đồng tiền đó chính là thù lao dạy học bổ túc của ta a.

Sau ta phát hiện chính mình rơi vào một vũng bùn thật đáng sợ. Trình độ ngữ văn của hắn chỉ là sơ đẳng, toán học cũng chỉ biết cộng trừ nhân chia của tiểu học, tiếng Anh thì còn biết có 26 chữ cái, vật lý, hóa học hoàn toàn không hiểu, lịch sử lại còn rối tinh rối mù

"Ngươi là như thế nào tốt nghiệp sơ trung a?"

Hoàn hảo hắn cũng không phải cực kì ngu ngốc, ta cũng phi thường am hiểu cách dạy hắn [ không có biện pháp, ai kêu ta từ tiểu học bắt đầu trở thành lão sư bất đắc dĩ cho hắn? Sớm đã quen rồi ]. Ta tin tưởng học tập một tháng có thể giúp hắn thuận lợi đỗ qua được kì thi lại và đợt tốt nghiệp cấp 3. Ta đem tháng 7 quý giá cho hắn, cái tháng 8 kia sẽ hoàn toàn thuộc về ta. Đây là kế hoạch của ta, nhưng mà nếu không phải cha mẹ ta cùng cha mẹ hắn quyết định đi làm một tuần trăng mặt thứ hai, kế hoạch của ta đã thành công .

"Tiểu Phong, chúng ta sẽ đi hai tuần, ngươi ở nhà một mình liệu có ổn không?" Mẹ thật lo lắng hỏi đi hỏi lại, trong lòng mẹ ta vĩnh viễn là đứa nhỏ không bao giờ lớn.

"Không quan hệ, dì à, ta sẽ chiếu cố Tiểu Phong mà." Hắn tùy tiện ôm bụng ta nói, ta lập tức né tránh. Ta ghét cùng người khác thân mật tiếp xúc — nhất là hắn.

"Đúng vậy, Tiểu Tân sang ở nhà chúng ta là được rồi. Tiểu Phong đứa nhỏ này hoàn toàn không biết chăm sóc bản thân đâu ." Ba cũng tán thành.

"Đúng vậy, Tiểu Tân. Tiểu Phong đã dạy ngươi một tháng, ngươi hẳn là phải hảo hảo báo đáp Tiểu Phong đi. Cho nên này hai tuần này ngươi nhớ hảo hảo chiếu cố Tiểu Phong đi!" Xem ra dì Trương cũng thật cao hứng để hắn sang ở với ta.

Ta không muốn có người can thiệp cuộc sống riêng của ta, ta cũng có thể tự chăm sóc chính mình. Nhưng mà cha mẹ ta còn có Triệu thúc thúc với dì Trương lại hoàn toàn không nghĩ vậy.

"Không thành vấn đề, hai tuần này ta chính là bảo mẫu của Tiểu Phong, nấu cơm, giặt quần áo việc nhà cứ để cho ta làm là được rồi. Tiểu Phong chỉ cần hảo hảo học tập thôi." Hắn vỗ vỗ ngực mình.

Ta còn chưa kịp nói câu nào đã bị tiếng cười "ha hả" của bốn vị lão nhân gia kia dọa sợ.

Hắn lại còn nháy mắt với ta mấy cái — nam nhân mà còn học đá lông nheo cái gì nữa hả trời? Hơn nữa lại còn đá với nam nhân chứ! Đồ hâm.

Ta không hiểu vì cái gì cái người mà 8h vẫn phải có người gọi dậy bây giờ lại còn dậy sớm hơn cả ta chuẩn bị điểm tâm đầy đủ, nếu ngươi có thể dậy sớm như vậy vì cái gì mỗi ngày cứ phải bắt ta tới gọi ngươi?

Hôm nay điểm tâm là cháo thịt, dưa muối và bánh bao nhân đậu. Ta làm bộ như không thấy khuôn mặt tươi cười đến tỏa sáng kia của hắn, cố gắng ăn cơm. Điểm tâm sau xong ta như lệ thường đang định đứng lên thu dọn, hắn tranh với ta, còn nói: "Ngươi đi học đi! Việc khác cứ giao cho ta."

Cơm trưa cũng thực phong phú.

Buổi chiều ta đi học hắn ở nhà chơi máy tình một chút, luyện đánh chữ hoặc chơi một số trò chơi một từ tiếng anh đơn giản thì hắn bị bằng hữu gọi rủ đi bơi.

"Ngươi không đi sao?"

"Trời nắng gắt lắm "

"Sợ đen? Ngươi là nữ sinh sao?" Ta không để ý đến hắn, hiện tại tầng ô-zôn mỏng đi, mặt trời đối cơ thể con người tác hại quá lớn, nhưng mà giải thích với đứa ngu ngốc như hắn có ích lợi gì sao?

Buổi chiều hắn mang về một trái dưa hấu cùng mấy cân nho, sau đó đem dưa hấu bỏ vào trong nước, rửa sạch nho rồi bỏ vào ngăn đông lạnh.

Cơm chiều xong chúng ta cùng nhau ăn dưa hấu, sau đó cùng nhau xem tivi. Trước lúc xem tin tức, hắn đem nho đã để trong ngăn đông lạnh ra rã đông một chút, quả nho lạnh lạnh hơi cứng, hương vị phi thường tốt, chính là ăn nhiều quá miệng đông lạnh, thế là cứ túc tắc ăn dần dần mà cũng hết chỗ nho, ta đối hắn nói: "Ngươi về nhà mình đi!"

"A.. Ân.. Trở về.. Là. Kia.. Tiểu Phong, cái kia.." Cái bộ dáng nhăn nhó niết niết xoay xoay của hắn nhìn thật là ngứa mắt.

"Ngươi muốn ngủ ở nhà của ta?"

"Hắc hắc, Tiểu Phong ngươi thật thông minh a! Ân, có thể chứ? được không? Tiểu Phong..."

"Sô pha hoặc là sàn, ngươi lựa chọn đi!"

"Sô pha, sô pha thì tốt rồi."

"Tùy ngươi."

Ta ghét nhất là đêm mùa hè, nóng khủng khiếp, không có một tia gió, cho dù mở cửa sổ ra cũng vô dụng. Ta cũng không dám dùng quạt điện, bởi vì nếu ta ngủ khi mở quạt điện, ngày hôm sau nhất định đau đầu. Ta đành phải phạt tay, vừa quạt vừa phải cố ru mình vào giấc ngủ, nhưng cũng không đến nửa giờ lại nóng đến tỉnh lại. Ta lại phe phẩy quạt nhìn ra ngoài ban công, trời đầy sao, không biết ba mẹ ở thành phố xa lạ có khỏe không?

"Ngủ không được sao?" Có thể là bị ta đánh thức , hắn mặc mỗi cái quần đùi đi tới.

"Quá nóng ."

"Đúng vậy! Hôm nay ban ngày lên đến 38 độ đấy! Buổi tối hình như lại càng nóng hơn."

"Đúng vậy, ta lại không thể mở quạt điện."

"Vậy ngươi đi ngủ đi, ta quạt cho ngươi."

"Ngươi không ngủ sao?"

"Ta có thể vừa ngủ vừa quạt."

"Gạt người."

"Ngươi thử xem sẽ biết."

Hắn cướp đi cây quạt của ta, sau đó lôi kéo ta đi trở về phòng. Chờ ta trên giường ngủ ngon hắn mới nằm lên giường, tay phải thực tùy ý khoát lên vai của ta quạt quạt. Có lẽ là bởi vì nằm quạt điện, thân thể hắn lạnh hơn ta nhiều , có lẽ là hắn quạt mang đến cơn gió thổi đi khí nóng, ta ngủ thật sự thoải mái. Cảm giác được thi thoảng cây quạt mang đến gió nhẹ, ta mơ thấy hồi nhỏ cùng ông ngoại ngủ ở bên ngoài trên giường trúc, ông ngoại cũng là phe phẩy cây quạt, vừa quạt cho ta, vừa giúp ta đuổi muỗi.

Có thể là bởi vì rất thoải mái, ngày hôm sau ta lại có thể ngủ thẳng đến 10 giờ!

Những ngày còn lại, hắn vẫn như cũ ở lì nhà ta. Ban ngày thu dọn phòng ốc, thay đổi món ăn đa dạng, buổi tối lại còn nghĩ biện pháp giúp ta tránh nóng. Mà ta thì cũng chỉ có thể ngủ an ổn bên cạnh người hắn. Đại khái là do quen đi, ta càng ngày càng dậy muộn hơn, có ngày 12 giờ mới rời giường. Hắn cũng không đánh thức ta, còn nói bình thường là đi học ở trường nên ta cũng không được ngủ ngon, cho nên nghỉ hè phải cố gắng bồi bổ thân thể cho được tốt. Cho dù ta có đặt đồng hồ báo thức, hắn cũng không đợi đồng hồ kêu mà đã tắt chuông, hơn nữa hoàn toàn không để vào tai kháng nghị của ta. Ta thấy hắn vô lại như vậy cũng không còn cách nào.

Đó là một buổi sáng rất bình thường. Ta rất ít khi tỉnh dậy trước hắn – nhưng mà cây quạt không ngừng đánh vào mũi ta, chả còn cách nào—vừa ngủ vừa quạt được coi như là một kỹ năng đặc biệt của hắn đi?

Ta nhìn đồng hồ bên cạnh giường, mới hơn 5 giờ, thật là sớm a. Xoay người nhìn hắn nằm ngủ say một bên, tóc thật dài , phủ lên trên trán, mày đen, lông mi không hề thưa, cái mũi thẳng, còn có đôi môi hơi mỏng. Tuy rằng mỗi một bộ phận nếu nhìn chỉ thấy thực bình thường, nhưng khi ở chung với nhau lại trở thành khuôn mặt được vạn nữ nhân yêu thích.

Ánh mắt của ta dừng ở trên môi hắn.

Hắn cùng bạn gái cũng là có hôn môi đi? Ta sinh ra so với hắn chậm một ngày, thế nhưng phương diện này kém hắn thật nhiều a.

Sau đó ta vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm một chút vào môi hắn, hắn hoàn toàn không có phản ứng. Ta lại nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng làm một hành động đến chết ta cũng không hiểu vì sao mình lại làm......

Ta hôn hắn!

Môi của ta và hắn gặp nhau, ôn nhu mềm mại. Ta cũng không biết môi một người lại mềm mại như vậy, giống như là chạm phải bông. Còn có cảm giác ngọt ngào. Giống, kẹo đường?

Ta nhìn hắn, hắn vẫn là không hề động đậy. Ta liếm liếm một chút môi mình, sau đó rời giường bắt đầu một ngày mới.

Chuyện này chính là bí mật của ta, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ai hay biết. Qua thật lâu ta mới tìm được lý do tương đối hợp lí – tò mò, hơn nữa sáng sớm mới tỉnh ngủ con người ta là còn đang mơ màng đi, dễ dàng làm chuyện điên rồ. Đúng! Chính là như vậy! Nếu không, ta như thế nào có thể hôn một thằng con trai?! Hơn nữa còn là hắn , người cùng ta lớn lên từ nhỏ?

Cho nên ta quyết định sẽ đem chuyện sáng nay hoàn toàn xóa sạch, quên hẳn.

Hai tuần trôi qua bố mẹ cuối cùng cũng trở lại, bổ túc hè của ta cũng đã bắt đầu. Hắn vẫn mỗi ngày chơi điện tử, ngẫu nhiên cũng tới hỏi ta bài vở này nọ. Sau 15 ngày học bổ túc các thầy liền thả cho bọn ta một ngày nghỉ ngơi trước khi khai giảng. Ta cùng mẹ đi dạo phố mua này nọ, chạng vạng hắn đã đên nhà ta muốn cùng ta đi dạo.

Nhà của chúng ta là ở một khu nhà truyền thống, mặt sau chính là núi, còn có một con sông nhỏ, mùa hè thực mát mẻ, chúng ta thường đến nơi này chơi, nhưng mà sau khi lên cấp 2 ta cũng không còn đến nơi này nữa, bởi vì chạng vạng ta đều ở nhà xem tivi, chương trình này nọ, sau đó chính là học.

Đi dọc theo bờ sông, bốn phía là tiếng kêu râm ran của ếch với côn trùng, khác hẳn khi đi trên đường cái bên trên, giống như đang ở quê vậy. Ta phi thường thích cảm giác này, đột nhiên ta bắt đầu hối hận tại sao nhiều năm như vậy cũng không có ra đây một lần. Xa xa trời chiều ngả về tay, hết thảy bị chiếu rọi thành màu đỏ, kẻ thích nói chuyện như hắn đột nhiên cũng yên lặng , ta không định tìm đề tài để nói, cũng tìm không thấy đề tài, chính là yên lặng đi sau hắn.

Đại khái đi được nửa giờ, trời tối, ta cũng chuẩn bị định ra về — chỉ có điều vẫn không rõ tại sao hắn tự dưng lại hẹn ta ra đây, chỉ là vì thưởng thức cảnh này sao? Hắn khi nào thì trở nên phong nhã như vậy ?

"Trở về thôi."

Lúc này hắn mới quay lại nói với ta:

"Tiểu Phong, ta muốn thi đại học."

"Vậy ngươi liền thi a!" Ta cảm thấy không hiểu trả lời.

"Nhưng mà thành tích của ta kém như vậy, khẳng định thi không được !"

"Ta nghĩ cũng đúng." Ta không chút thương cảm bồi thêm một câu, đánh chó xuống nước.

"Tiểu Phong............" Nhìn hắn bộ dáng đáng thương hề hề thật là giống cẩu, ta còn nói:

"Kỳ thật, còn một năm nữa, nếu cố gắng không chừng thì thi vào trường chuyên khoa chắc cũng không thành vấn đề."

"Nhưng mà Tiểu Phong ngươi nhất định là thi vào trường đại học tốt nhất đúng không?" Thành phố của chúng ta có một trường đại học lớn nhất, đại học C, nhưng cũng không hẳn là tốt, chỉ cần ai có thành tích hơi tốt một chút thì đều muốn đi học ở thành phố khác.

"Ta có thể sẽ thi học viên ngoại ngữ ở thành phố T."

"Tiểu Phong, ngươi có biết ta vì sao muốn thi đại học không?"

"Ta làm sao mà biết?" Ta đá một hòn đã ven đường, hòn đó rơi vào lòng sông, "đông" một tiếng. Ta đột nhiên nhớ tới ngày xưa cùng hắn thi ném đá, hắn mỗi lần ném đều nhảy đến năm, sáu lần, còn ta thì cơ bản lúc nào cũng chìm thẳng xuống

"Tiểu Phong, ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi."

"Cái gì?" Ta xoay người nhìn hắn, hắn liền ôm ta, ở bên tai ta nói: "Tiểu Phong, ta thích ngươi! Ta thật sự thích ngươi!"

Đầu óc của ta "oanh" một cái , hắn là điên rồi sao? Cư nhiên nói thích ta?! Ta bị cái tên ngu ngốc này thích sao?!

"Uy, ngươi có bệnh a?! Ta là nam ! Không phải bạn gái của ngươi đâu!"

Kỳ nghỉ hè này hắn luôn ở cùng ta một chỗ, cho nên không thời gian tìm bạn gái, nhưng cái này cũng không thể trách ta nha! Là chính hắn một hai quấn lấy ta mà! Nếu chỉ vì thế này mà hắn muốn ta thay thế làm bạn gái cho hắn không phải rất hoang đường sao?

Ta đang muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn hôn trụ. Cứ như vậy ta mở to hai mắt trừng trừng nhìn mặt hắn, cảm nhận đôi môi cực nóng ướt át của hắn, khi lưỡi hắn lẻn vào trong miệng ta, khi cùng lưỡi ta mạnh mẽ giao triền, đầu óc ta cơ hồ đình công, trong đầu thầm nghĩ một điều duy nhất – cái hôn buối sáng hôm đó không phải là một nụ hôn chân chính a!!!

Nhưng tại sao ta lại nhớ lại cái việc đã định là sẽ quên đi cả đời kia chứ?!

Không biết qua bao lâu, hắn mới buông ta ra, nhỏ giọng nói với ta câu "Thực xin lỗi" rồi bỏ chạy. Ta ở tại chỗ đứng ngốc một hồi lâu, mới dùng sức sát thật mạnh môi mình, chậm rãi đi trở về nhà.

Buổi tối trước khi đi ngủ, ta xem lại thật kỹ mình trong gương, mặt mũi thanh tú, mặc dù có điểm hơi giống nữ sinh, nhưng mà hoàn toàn triệt để là một nam sinh a, từ nhỏ cũng ta lớn lên, hắn phải là người biết rõ nhất a?! Rốt cuộc thì chuyện gì đang sảy ra vậy

Ngày hôm sau lúc chuẩn bị đến trường ta nhìn thấy hắn ở dưới lầu, hình như là hắn đánh nhau với người ta, trên mặt toàn bộ đều là thương tích, đôi mắt hắc sắc kia còn giống gấu trúc hơn cả gấu trúc chân chính, trên hai cánh tay lộ ra cũng có vết thương.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn bị thương nặng như vậy, ta vẫn nghe nói là hắn đánh nhau rất lợi hại cơ mà, ta đang muốn hỏi hắn, hắn lại né tránh . Vì cái gì muốn trốn ta? Lòng ta đột nhiên trở nên thật khó chịu, hừ, muốn trốn ta, thế thì cứ trốn cho tốt vào.

Hắn vẫn không có tới tìm ta, ta cũng sẽ không chủ động đi tìm hắn, thậm chí cũng bắt đầu trốn hắn. Ngay cả cha mẹ đều cảm giác được chúng ta đang có chuyện gì đó.

Có một ngày mẹ nói với ta, hắn đã tuyệt giao với đám bạn trước đây, còn hướng dì Trương đảm bảo sẽ không gây chuyện nữa, muốn cố gắng chuẩn bị thi đại học. Cuối cùng mẹ ta còn nói: "Ngươi nhất định phải giúp Tiểu Tân hảo hảo học tập nha."

Giúp? Giúp như thế nào a? Ta là học khoa Văn hắn là học khoa Lý đầy! Hóa học với Vật lý của hắn từ lâu ta đã không còn động đến rồi a!

"Ta mặc kệ, Tiểu Tân bình thường chiếu cố ngươi như vậy, ngươi nhất định phải giúp hắn."

Đối mặt mẫu nương mệnh lệnh như vậy, ta biết có phản kháng cũng vô ích, cho dù ta không đáp ứng bà, thì ba cũng sẽ tiếp tục nói đến khi nào ta nhận mới thôi .

Ta tìm một ít tư liệu và bài tập mang sang cho hắn, nhưng đứng trước cửa nhà hắn đột nhiên ta có chút do dự, lúc này cửa đột nhiên mở ra, dì Trương giật mình nhìn ta: "Tiểu Phong, ngươi, ngươi đã đến rồi a?"

"Dì Trương hảo a!"

"Ân...... Ân...... Có chuyện gì sao?"

"Ta tìm Tiểu Tân."

"Tìm hắn có chuyện gì sao?" Giọng Dì Trương đột nhiên cao vút, nghe thực cảm thấy mất tự nhiên, dường như điểm gấp gáp.

"Dạ." Ta lắc lắc đống sách vở trên tay, "Ta giúp hắn tìm sách tham khảo. Hắn không ở nhà sao? Vậy dì cầm hộ hắn là được rồi."

Không ở nhà là tốt rồi, nói thật ta còn không muốn nhìn thấy hắn. Dù sao sách đã đưa cho dì Trương, nhiệm vụ công đạo mà mẹ giao cho cũng coi như là hoàn thành đi.

"A, không, hắn ở nhà...... Cháu cứ vào đi."

"Dì muốn đi ra ngoài sao?" Ta xem thấy nàng trên tay tay nải.

"Phải, a, không, không đi. Cháu vào đi!" Không biết vì cái gì, hôm nay dì Trương rất kỳ quái, vẫn trốn tránh ánh mắt của ta, nhưng khi ta bước vào rồi, lại vẫn cảm nhận được ánh mắt của nàng cũng không rời ta lấy một khắc

Ta đi vào trong phóng hắn, hắn đang học vật lý — hắn cư nhiên đang học vật lý!

Ta đá vào ghế dựa của hắn, hắn lúc này mới biết ta đã đến đây.

"Tiểu, Tiểu, Tiểu Phong?! Ngươi đã đến rồi?"

"Ta cũng không phải quỷ, không cần phải sợ như vậy đi?!" Ta đem sách đưa cho hắn, "Ngươi không phải muốn thi đại học sao? Ta có mấy quyển sách tham khảo, ngươi xem trước đi!"

Hắn nhận sách, nhìn ta nửa ngày, mới nói: "Chuyện hôm đó......"

"Đừng nói nữa!" Ta lớn tiếng đứng dậy, "Ta đã muốn quên, ngươi đừng nhắc lại nữa! Hảo hảo đọc sách đi! Ta về đây."

"Tiểu Phong, ta nói là thật lòng, ta là thật lòng......" Hắn vươn tay muốn nắm lấy ta, ta né tránh .

"Đến ăn cái gì đi!" Đúng lúc này dì Trương đột nhiên đẩy cửa ra, xem như giải vây cho ta .

Có điều hắn nhìn ta kháng cự, cũng không có nói cái gì nữa. Hôm nay sau hắn cũng không có tiếp tục trốn ta nữa .

Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, vậy là không phải cân nhắc lại quan hệ giữa ta và hắn rồi.

Từ lúc sinh ra đến khi nhận thức được, tuy rằng ta vẫn không muốn thừa nhận, nhưng mà hắn thật sự là người hiểu ta nhất, cũng là bộ phận mà 17 năm qua ta không thể sống thiếu.

Nhưng ta cả bằng hữu với hắn cũng không muốn làm, càng miễn bàn là người yêu .

Hơn nữa, chúng ta đều là con trai, con trai thích con trai, này không phải là đồng tính sao? "Biến thái" cả xã hội lẫn luân lý đạo đức đều không dung?

Ta cũng không phải không nghĩ tại sao hắn lại đối với ta tốt như vậy? Là vì thích sao?

Bởi vì hắn thích ta sao? Cho nên đối với ta tốt như vậy, vẫn đều thực quan tâm ta.

Nhưng cho tới nay hắn cũng đã có rất nhiều bạn gái, xung quanh hắn cũng chẳng thiếu gì các cô gái xinh xắn, hắn thậm chí còn có quan hệ "không thuần khiết" với các nàng, nói như vậy, hắn là cũng thích con gái. Nếu hắn thích con gái, vậy không có khả năng là đồng tính, càng không phải đồng tính luyến ái, vậy hắn nói thích ta là nói giỡn sao ? Đùa cợt, nhất định là như vậy đi. Bởi vì hắn gần đây đều không có bạn gái, cho nên mới thành như vậy, nam nhân sao, đều có thời điểm bất mãn mà.

Đối với kết luận trong lòng như vậy ta đột nhiên cảm thấy buồn hoảng. Ta như thế nào cũng nghĩ không ra, cho nên quyết định không nghĩ nữa, coi như đã giải quyết xong một vấn đề.

Nhưng đối với việc hắn bị thương ta vẫn còn rất ngạc nhiên . Theo lý mà nói hắn không phải là người dễ dàng chịu thua, bị người đánh như vậy nhất định hắn cũng trả miếng không tồi, cho dù hắn không động thủ hắn cũng có huynh đệ của hắn hỗ trợ. Lại nói ta đối với thân thủ của hắn cũng thập phần tin tưởng, làm hắn bị thương như vậy đối phương khẳng định không phải chỉ một người. Sau ta hỏi hắn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn cắn răng một chút, nhỏ giọng nói: "Là cha ta đánh."

"Ách?" Là Triệu thúc đánh sao? Triệu thúc quả thật rất mạnh, một cánh tay so với hai cánh tay của ta còn to hơn, liền ngay cả Triệu Tân cũng không phải là đối thủ của ông, khó trách hắn bị đánh cho thảm như vậy. Nhưng mà......

"Vì cái gì?" Nhớ rõ lần cuối cùng Triệu thúc đánh hắn là năm cuối cùng tiểu học, bởi vì hắn kéo ta ra ngoài ăn đồ ăn vặt sau trường học, kết quả ngay hôm đó ta liền thượng thổ hạ tả, Triệu thúc liền cho hắn một cái tát, khiến mặt bên trái của hắn sưng hết một tuần, sau đó Triệu thúc cũng không bao giờ đánh hắn nữa .

"... Không có gì đâu!"

"Không có gì mà lại đem ngươi đánh thảm như vậy? Gạt người! A, chẳng lẽ là chuyện tình Giang Thu Lệ mang thai hai người bọn họ đã biết?"

"Không phải đâu!" Hắn vội vàng phủ nhận, sau đó vung tay lên, thực không kiên nhẫn nói: "Việc này cùng Tiểu Phong ngươi không liên quan, ngươi cũng đừng hỏi nữa ."

Không quan hệ tới ta taliền không được hỏi ? Tốt lắm, chuyện của ngươi ta cũng không bao giờ quản nữa .

Có lẽ do nhìn thấy sắc mặt của ta đang trầm xuống ngày một sâu, hắn lại lập tức nói: "Kia, hiện tại là không thể nói với ngươi. Về sau có cơ hội rồi sẽ nói mà! Tiểu Phong đừng nóng giận a."

Ta tuy rằng gật gật đầu, coi như là đã tha thứ hắn, nhưng mà đáy lòng vẫn thực không thoải mái, bắt đầu từ khi nào, hắn đã học được cách nói dối ta ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: