Chương 4
Cuối tháng 9 thi lại, cái tên ngu ngốc kia còn hiên ngang nói với ta hắn nhất định sẽ qua hết, còn nói hiện tại đối học tập rất có hứng thú.
Nếu như vậy, dịp nghỉ quốc khánh bảy ngày kia nên là ở nhà mà học chứ không cần phải "thuận tiện" mà kéo ta đi chơi a!
Ta không rõ hắn lấy cái ý tưởng ngốc nghếch kia ở đâu ra, đương nhiên cũng vô pháp lý giải được việc bố mẹ ta không những không lo lắng đi chơi với hắn sẽ ảnh hưởng đến học tập của ta mà còn kiên trì cũng hắn thuyết phục ta đi nữa!
Xin người, ta hiện tại đã là cấp 3 a! Đối mặt với bước ngoặt lớn nhất của đời người a, các bậc phụ huynh khác đều là sợ con cái mình vì ham chơi là lơi lỏng học tập, mà ba mẹ ta còn khuyên ta đi chơi! Còn đặt ra cái danh là thả lỏng trước kì thi nữa chứ.
Thật là thả lỏng trước kì thi cũng phải là mấy ngày trước khi thi thả lỏng chứ? Tháng bảy năm sau mới thi vào trường cao đẳng hiện tại thả lỏng có ích lợi gì? Còn không phải muốn ta thi đại học nữa sao?
"Ta tin tưởng con ta có thể thoải mái thi mà thi ! Hơn nữa, đại học C đối với ngươi cũng không phải quá khó khăn đi!"
Lão mẹ cười hì hì nói.
"Ai nói ta muốn thi đại học C?"
"A? Ngươi đương nhiên là thi đại học C rồi! Ta và ngươi ba đều ở đây, nhà của ngươi ở đây, học đại học gần nhà không phải là tốt nhất sao?"
Trời ạ, lão nhân gia bình thường không phải đều muốn con mình thi vào trường tốt nhất sao? Vì cái gì ba mẹ của ta lại như thiếu dây thần kinh thế này?!
Ta thật muốn thét chói tai.
Lấy trứng chọi đá, ngày 30 tháng 9 vừa qua trưa, ta đã bị nhồi nhét đeo hết bao lớn bao nhỏ cùng hắn về quê.
"Thế này giống vợ chồng mới cưới về thăm nhà ghê!" Hắn ngồi trên xe ngây ngô cười, ta trừng hắn liếc mắt một cái hắn còn không ngoan ngoãn câm miệng, cho nên ta liền nhéo đùi hắn một cái, hắn phải thế này mới đóng lại cái miệng ríu ra ríu rít.
Kỳ thật quê hắn cách thành phố chúng ta rất gần, vốn chính là một thị trấn nhỏ gần đấy. Ngồi ô tô cũng chỉ mất có 45 phút. Có núi có sông có rừng có người, trừ bỏ không có nhà cao tầng cùng với có đồng ruộng thì so với thành phố chúng ta cũng chẳng khác gì.
Dọc theo quốc lộ đều là những ngôi nhà nhỏ hai ba tầng, đằng sau là ruộng. Lầu một đều làm mặt tiền cửa hiệu, sửa xe , bách hóa, tiệm cơm...... xuống xe còn một đám tiểu hài tử thò lò mũi xanh, vây quanh hắn "Ca ca""Thúc thúc" kêu không ngừng. Ta vốn không thích tiểu hài tử, hơn nữa có điểm say xe nên tâm tình không tốt, sắc mặt lại càng khó nhìn. Hắn sau đó cũng không nói gì, chỉ mang ta đến trước một ngôi nhà.
Trong nhà cũng chỉ có một phòng, bên trong bài trí cũng rất đơn giản, có giường, hai chiếc ghế. Hắn bảo ta ngồi ở trên giường chờ một chút, sau đó bưng tới nước rửa mặt.
"Hảo hảo nghỉ ngơi đi!"
Ta ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại cũng đã 9 giờ, hắn vẫn ngồi ở bên giường bồi ta.
"Tỉnh rồi? Vừa vặn, ăn cơm chiều thôi."
Ta trách hắn vì cái gì không còn sớm hơn một chút bảo ta, hắn lại nói cho ta biết: "Này ở nông thôn chính là như vậy mà! 3 giờ ăn cơm trưa, buổi tối 8 giờ ăn cơm chiều." Nghe xong hắn giải thích ta mới hơi chút yên tâm. Vốn chính là tự dưng đi theo hắn chạy tới nơi này chơi, nếu quấy rầy người nhà hắn sẽ không tốt lắm.
Xuống lầu đi theo hắn "ông ngoại" "bà ngoại" "cậu" "mợ" một đống lớn người đang ngồi ăn cơm chiều. Họ hàng nhà ta rất ít, ăn cơm luôn luôn lạnh lùng, ta cùng ăn cơm với nhiều người như vậy vẫn là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có điểm nhăn nhó. Hoàn hảo mỗi người đều đối ta tốt lắm, không ngừng giúp ta gắp rau, nhìn ra được mọi người đều rất thương hắn, cho nên mới đối tốt với bằng hữu của hắn là ta đi? Mà một đoàn tiểu hài tử đối hắn là phi thường kính nể.
Tuy rằng trên bàn cơm đều là thức ăn thực bình thường làm tại nhà, nhưng mà hương vị không tồi, đại khái là vì đồ ăn đều là tươi nguyên vừa mới hái xuống.
Thẳng đến lúc đi ngủ ta mới biết ta phải ngủ cùng hắn, hơn nữa chỉ có một cái giường đơn. Thấy ta có điểm mất hứng, hắn nhỏ giọng nói: "Ta đây xuống lầu là được rồi. Tiểu Phong ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."
Hắn kia một bộ dáng cẩn thận thật khiến người ta nhìn không nôi. Ta liền nằm vào phía bên trong giường, đối hắn nói: "Đừng rắc rối như vậy, ngủ thôi!"
Vì thế hắn vui sướng hài lòng cởi quần áo tiến vào ổ chăn.
"Hắc hắc, còn nhớ không? Trước kia lúc còn ở nhà trẻ, chúng ta đều là cùng nhau ngủ."
"A." Lòng ta không yên mà trả lời, dường như là có điểm kì quái.
"Khi đó ta đã thích cùng Tiểu Phong cùng một chỗ ...... càng muốn cùng Tiểu Phong ngủ, Tiểu Phong không ở bên ta liền ngủ không được."
A, nhớ lại, có hôm trong nhà có việc nên ta không đi nhà trẻ, buổi tối về nhà mới nghe dì Trương nói ngày đó hắn khóc náo loạn một buổi trưa không ngủ, làm cho a di trong nhà trẻ thúc thủ vô sách (botay.com =))), lúc ấy ta cười nhạo hắn trong lòng đâu, nhưng mà hiện tại nhớ đến, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào cảm giác.
"Bởi vì ngươi là tên ngu ngốc a!"
"Không phải...... Bởi vì, ta khi đó đã thích Tiểu Phong ......" Hắn gắt gao ôm ta, nhỏ giọng nói.
Ta vốn muốn đẩy ra hắn, nhưng không biết vì sao lại không làm nữa, để cho hắn ôm ta, cứ coi như là ta đã quen đi, nhờ thế mà ta ngủ rất ngon.
Thời tiết đầu thu có điểm lạnh, kỳ quái là thân thể hắn cũng rất ấm áp. "Đông ấm hạ lạnh" cái cụm từ này dùng cho hắn quả thật là hợp lí a!
Bất quá ở nông thôn đối với ta quả thật chẳng vui tí nào. Hắn mỗi ngày liền cùng bọn trẻ con cùng nhau lên núi hái rau dại, bắt cá trạch, đây giống việc làm của học sinh cấp 3 sao? Mà cũng chỉ bởi vì đi cùng với hắn, mà tự dưng ta phải chiếu cố đến hai đứa trẻ con.
Ta ngồi trên tảng đá nhìn hắn cũng lũ trẻ chơi đùa, không biết vì sao nhìn hắn như vậy quả thật đáng yêu, vô tâm vô tư không nghi kị, tươi cười sáng lạn mười phần.
"Hắn dường như, cũng không có thật sự ngốc?" Ta lầm bầm lầu bầu.
Bất quá sự thật chứng minh hắn vẫn là ngu ngốc, ở trong quán điện tử chơi PS, bên người vây quanh một đám trẻ con nhìn hắn chơi. Hắn quả nhiên là thân thủ bất phàm, nhưng trò chơi dù gì cũng đều là hướng dẫn bằng tiếng anh, hắn cơ hồ cũng đều không hiểu, ta lại bị bức ngồi ở băng ghế bên cạnh mà phiên dịch cho hắn, giống như là quân sư vậy. Bọn trẻ con dường như vô cùng kinh ngạc và bái phục nhìn ta– bởi vì ta cư nhiên đối với hắn— lão đại của bọn chúng — vừa đánh vừa mắng, không lưu tình chút nào, mà hắn cũng là ngây ngô cười nhận đánh chửi của ta. Cuối cùng ngược lại là ta quá ngượng ngùng mà thu lại một chút.
Thật sự một đống ngày nghỉ vô nghĩa. Bất quá, hắn chăm sóc bọn trẻ con tốt lắm, tương lai nhất định sẽ là một người cha tốt đi?
Ta nghĩ đến Giang Thu Lệ đã bỏ cái thai đi. Có lẽ có người sẽ nói đứa nhỏ là vô tội, chúng ta không có quyền cướp đi mạng sống của nó..... Nhưng mà, trong tình cảnh như vậy, đứa nhỏ sau khi sinh nhất định sẽ không hạnh phúc, cha mẹ đều không có năng lực nuôi nấng nó, cho nên, nó không thể oán hận hắn và Giang Thu Lệ đã cùng nhau quyết định như vậy — tự nhiên cũng không thể oán hận kẻ đưa ra chủ ý là ta.
Đối với đại đa số người mà nói, muốn thi vào một trường cao đẳng tốt ở ngay thành phố này chỉ cần cấp ba cố gắng học một năm cuối cấp là xong, nhưng kẻ luôn luôn nghiêm khắc với bản thân, lại yêu cầu cực cao như ta, lại hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy. Bởi vì ta không những phải học bài của mình, bảo trì thành tích ở những năm học trước, còn phải ôn lại cả vật lý lẫn hóa học, để dạy cho cái tên ngốc kia!
Trời ạ! Vì cái gì ta muốn quen biết hắn? Vì cái gì? Vì cái gì chúng ta lại sinh ra trong hai gia đình hữu hảo với nhau chứ? Vì cái gì cha mẹ ta lại thiên vị hắn như vậy?
Chẳng lẽ là ta đời trước là tạo nghiệt nặng lắm hay sao? Cho dù là vậy thì kiếp sau ta trả là được mà, vì cái gì kiếp này cứ phải dây dưa với hắn!
Ta thử giúp hắn tìm thầy học bổ túc, nhưng hắn căn bản là chẳng đi học buổi nào, ta lại tìm một bạn học kết quả tốt một chút, lại không yêu cầu cao giúp hắn học, kết quả người đến còn chưa dậy được mười phút đã đầu hàng, còn rưng rưng nói với ta: "Chúng ta không thù không oán, hơn nữa cũng không có tranh vị trí nhất nhì gì, ngươi vì cái gì muốn hại ta như vậy?"
Hắn, hắn, cái đồ ngu ngốc ấy nhất định chỉ muốn ta dạy, chết cũng không để người khác dạy.
Ta nhớ rõ trong trong truyện nói kẻ chết đuối ở sông nhất định sau này sẽ tìm một kẻ chết cùng mình, sau đó nắm chặt người ta không buông, mà ta, thật đáng buồn, lại là kẻ chết chung cùng hắn.
Ta rốt cuộc cũng không vùng vẫy nữa. Cho nên, lúc hắn không hiểu vì cái gì lại dẫn thêm hai bạn học nữa đến tìm ta, hy vọng ta cũng bổ túc luôn cho cả bọn họ, ta đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
"Tiểu Phong, ta biết như vậy sẽ phiền ngươi đến chết, nhưng bọn họ là bằng hữu tốt nhất của ta, ta cũng hy vọng bọn họ có thể thi đỗ đại học a...... Giúp ta được không?"
Bằng hữu tốt nhất, thế còn ta? Ta đây thì là cái gì của ngươi? Trong lòng ta có điểm không biết là làm sao. Bất quá rất nhanh ta lại bị ý nghĩ của mình làm cho mơ hồ, ta không phải vẫn không muốn thừa nhận hắn là bằng hữu của ta sao?
"Không quan hệ, dù sao dạy một ngu ngốc với dạy ba ngu ngốc cũng chẳng có gì khác biệt." Ta thuận miệng nói, cũng là an ủi chính mình.
"Bọn họ không có ngu ngốc nga! Thành tích của bọn học cấp 3 cũng tốt lắm a !" Hắn quả quyết nói. Ta nghe xong thầm nghĩ muốn dùng dép lê đánh đầu của hắn — hắn cư nhiên nhất thống khoái tự nhận mình là đồ ngốc !—đúng thật là ngu ngốc a!
Bất quá, ta cũng không tin bọn hắn có thể là bạn tốt với nhau, bởi vì khí chất bất tương đồng. Cái loại cảm giác khi tiếp xúc này quả thật rất khác nhau.
Nam sinh cao hơn một chút tên là Bạch Kiệt, đại khái so với Triệu Tân thấp hơn 3 phần gì đấy, tóc dài đến vai tùy tiện buộc thành túm sau đầu, rất tuấn tú, hắn không thích nói chuyện, có điểm âm trầm. Bất quá hắn có một đôi mắt rất được, mắt phượng nhỏ dài, hơi hơi xếch lên, lúc cười thật sự trông rất đẹp, nhưng lại tạo cho ta có một chút cảm giác âm hiểm. Thấp hơn một chút là Cao Tường, tóc ngắn được cắt tỉa tỉ mỉ nhuộm thành màu rám nắng, giống với Vương Băng đều là loại hình đáng yêu, hai mắt to tròn ướt như mắt nai con, thích cười, cũng thích nói chuyện, mỗi lần đến đều mang một đống đồ ăn vặt thật to, lúc học trong việc trong miệng không ngừng nhai nhóp nhép cái gì đó.
Nói thật, ta lớn như vậy cơ hồ không có bằng hữu, đối với bạn học cùng lớp thì cũng chỉ là cùng lớp mà thôi, thật ra quan hệ đối với Vương Bằng cũng coi như tốt một chút, nhưng mà hắn hiện tại cũng đã xuất ngoại. Tuy rằng luôn luôn cảm thấy bằng hữu có đôi khi chỉ là một cái danh từ trói buộc đầy phiền toái, kỳ thật, ta vẫn thực hâm mộ Triệu Tân bên người có rất nhiều bằng hữu. Cái loại có thể vì huynh đệ mà nhận lấy một phát dao đâm tới kia, ta nghĩ ta có khi cả đời cũng chẳng tìm được một người đi?
Có thể nói Bạch Kiệt cùng Cao Tường đều là loại bằng hữu ta thực thích, cho nên ta cũng thật thoải mái mà dạy bổ túc cho bọn họ, hơn nữa, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, bọn họ thực thông minh, căn bản cũng rất vững, không giống cái tên ngốc ấy, cái gì cũng đều không hiểu. Ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao mà bọn họ lại chọn trường trung học như vậy mà vào học chứ.
Sau lại Triệu Tân cũng kể cho ta, Bạch Kiệt năm lớp 5 phụ thân vì phạm pháp nên phải vào tù, mẹ thì bỏ hắn không biết trốn đến đâu, đến nay cũng chẳng có lấy một chút tin tức, cho nên Bạch Kiệt ở cùng với ông bà. Hắn trước nay vẫn học rất giỏi, nhưng từ khi lên cấp hai hắn hiểu được rằng dù mình có học giỏi đến thế nào thì ông bà cũng không có tiền cho hắn đến trường, cho nên liền sa đọa. Ba năm sau thì hắn mới quen Cao Tường, bố mẹ vừa ly dị xong, hai người lúc này trở thành bạn tốt. Hắn vốn muốn sau khi tốt nghiệp cấp 3 thì liền đi làm, nhưng sau đó cả ông bà lẫn Cao Tường đều khuyên hắn nên học tiếp, nhưng mà do hoàn cảnh hắn cũng chỉ có thể chọn trường học như vậy.
Cao Tường trong nhà rất có tiền, lúc trước cha mẹ ly hôn do mẹ hắn phát hiện ra cha hắn ở bên ngoài còn có người đàn bà khác. Ly hôn xong bố dượng của hắn liền chuyển sự nghiệp sang nước ngoài, mà mẫu thân cũng rời quê hương đi theo, một năm khó có thể trở về một lần. Cao Tường không có người quản lại thêm bạn bè xúi giục dần dần ăn chơi trác táng trở thành một thanh niên xấu. Sau khi quen biết Bạch Kiệt, hắn mới quay đầu trở về. Tuy rằng cha mẹ hắn nguyện ý cho hắn vào một trường học tốt, nhưng mà bởi vì Bạch Kiệt học ở Tứ Trung, hắn cũng không chút do dự lựa chọn Tứ Trung.
"Kia, tại sao bây giờ bọn họ lại muốn thi đại học?" Cao Tường ta còn có thể giải thích là do áp lực của cha mẹ, nhưng mà Bạch Kiệt, hắn có thể chịu được gánh nặng của học phí đại học sao?
"Bởi vì mẹ Cao Tường nói thế nào cũng muốn Cao Tường học đại học, hơn nữa còn đưa ra điều kiện, chỉ cần Cao Tường thi đỗ đại học, nàng nguyện ý trả luôn tiền học phí cho Bạch Kiệt, hơn nữa Bạch Kiệt tốt nghiệp xong cũng hứa sẽ nhận hắn vào công ty làm việc"
"Như vậy a." Ta gật gật đầu, tự dưng cảm thấy có điều không thích hợp, nhưng rốt cuộc nói không ra không thích hợp ở chỗ nào.
Mỗi ngày trôi qua, kì thi cũng càng ngày càng gần, dưới sự giúp đỡ của ta, thành tích ba người bọn họ cũng nhanh chóng tiến bộ, ta bắt đầu hoài nghi có phải bẩm sinh ta có năng khiếu dạy học không nữa?
Hiệu trưởng Tứ Trung sau khi nhìn thấy kết quả thi thử của bọn họ phải thay đổi cách nhìn, cũng thay đổi cách đối đãi với bọn họ, lại còn treo giải thưởng kếch xù, chờ mong bọn họ có thể phá vỡ kỉ lục 15 năm không ai đỗ đại học của Tứ Trung.
Nhưng mà ta cảm thấy, giải thưởng của hiệu trưởng Tứ Trung đáng ra phải trao cho ta mới phải.
Ngày cứ như vậy bình thản mà trôi. Nghỉ đông có vài ngày nhưng ta lại ở cùng với bọn họ, nhưng ta lần đầu tiên cảm thấy, có bằng hữu thật tốt, lần đầu tiên cảm thấy so với học tập còn có chuyện thú vị hơn .
Kỳ cuối cùng của cấp 3 bao giờ cũng là thời kì ra sức học tập, thời gian nghỉ ngơi vốn không nhiều nhưng cũng dành hết cả cho bọn họ. Bạch Kiệt thường xin lỗi ta, hắn cũng hiểu tại thời điểm mấu chốt thế này mà vẫn muốn ta bổ túc cho bọn họ thì đối với ta cũng có ảnh hưởng không tốt — nghe đi, đây mới là phản ứng của người bình thường chứ? Chẳng giống như tên ngốc kia, lúc nào cũng một bộ dáng thật đương nhiên ta phải giúp hắn.
"Nếu còn coi ta là bạn, đừng bao giờ nói những lời này nữa. ngươi nói xem , chúng ta có phải bạn bè không?" Ta cả giận nói.
Hắn nở nụ cười, sau đó vỗ vai ta nói: "Cả đời đều là hảo bằng hữu!"
Trung tuần tháng tư trước khi thi đại học là thời gian kiểm tra sức khỏe, đây cũng là kì nghỉ hiếm có trước đợt thi. Ta đã sớm giao cho bọn họ kế hoạch tự ôn tập, cho nên đến lúc chen chúc nhau ở bệnh viện làm kiểm tra, ta còn có thời gian thảnh thơi mà mở sách ra xem.
Vừa vặn là trường ta cũng Tứ Trung cùng kiểm tra một ngày, bọn họ từ sớm đã đứng ở cửa bệnh viện chờ ta, khi bạn học nhìn thấy ta dường như có quan hệ rất tốt với bọn hắn xong, trong mắt khinh miệt cùng khinh bỉ cũng không thèm che dấu, nhưng đệ tử Tứ Trung cũng ở đấy, bọn họ cũng không đánh lại bọn lưu manh này, đành thôi. Cái này gọi là học sinh ngoan đúng không? Thế còn ta? Ta thành tích cũng là không tồi đi, nhưng mà bằng hữu của ta đều là "học sinh ngoan" của Tứ Trung. Nói như vậy, ta có lẽ cũng không giống với bọn hắn đi?
Kiểm tra sức khỏe kết quả cả bốn người đều rất mạnh khỏe — hắn hắc hắc ngây ngô cười nói đó là đương nhiên.
Triệu Tân cao 182cm, Bạch Kiệt là 178cm, ta cũng khá, có 173cm, thấp nhất là Cao Tường, chỉ có 167cm.
Hắn thở phì phì tức mình vung quyền nói rõ ràng tên mình là "Cao cao phi tường", vì cái gì trong bốn người mình lại là thấp nhất chứ?
Bạch Kiệt cưng chiều sờ sờ đầu của hắn: "Như vậy mới đáng yêu mà."
Cao Tường bỉu môi đánh bay tay của Bạch Kiệt, đến khi Bạch Kiệt ghé vào tai hắn nói cái gì đó hắn mới chuyển giận sang cười.
Không biết vì cái gì, ta cảm thấy bọn họ có một cái bí mật gì đó mà ta không biết, hơn nữa trong bốn người hình như chỉ có mình ta là không hay biết gì cả.
Nhận ra điều đó làm ta thực mất hứng, Triệu Tân biết, bởi vì ba bọn họ là bạn bè tốt. Nhưng mà vì cái gì không nói cho ta biết? Chẳng lẽ cũng không coi ta là bằng hữu? Còn có, Triệu Tân vì cái gì cũng không nói cho ta biết? Vì cái gì ngay cả hắn cũng muốn gạt ta?
Lúc điền nguyện vọng, ta chỉ là lúc ăn cơm thuận tiện nói với bố mẹ ta muốn thi đại học T.
Từ nhỏ đến lớn cha mẹ chưa bao giờ quản chuyện học tập của ta, hoàn toàn quán triệt chủ nghĩa tự lực cánh sinh, học tập ta cứ quyết định là được, cho nên ta nghĩ, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhưng, cha mẹ kiên quyết không đồng ý, chết sống không cho ta thi đại học T, kiên trì muốn ta thi đại học C.
"Vì cái gì? Đại học T là trường học trọng điểm của cả nước, chất lượng dạy học rất tốt, hơn nữa cũng không quá xa, mà quan trọng nhất, tốt nghiệp ra sau này rất dễ tìm được việc làm. Các ngươi không thể nào phản đối a! Chẳng lẽ là lo lắng thành tích của ta không đủ sao?" Cha mẹ phản đối ta, đây là lần đầu tiên, ta cũng thật bất mãn.
"Nhưng mà, nếu ngươi thi đại học T sẽ không thể học cùng Tiểu Tân a! Chúng ta cũng đại học T điểm rất cao, Tiểu Tân không có khả năng thi vào được trường ấy."
Cái gì? Ta còn nghĩ bọn họ không cho ta thi đại học T vì lo ta không thể tự chăm lo được cho bản thân, không ngờ được là lại vì một cái nguyên nhân trời ơi này! Ta vì cái gì nhất định phải cùng tên ngu ngốc ấy học một trường? Bởi vì hắn không thi được đại học T, cho nên sẽ ta phải vì hắn mà từ bỏ ước nguyện của ta sao? Vì cái gì ta muốn vì một tên ngu ngốc mà từ bỏ cả tiền đồ sáng lạng của mình, mà cha mẹ ta còn nhiệt liệt áp lực ta từ bỏ nữa chứ? đây là đạo lí gì vậy?
Đáng tiếc cha mẹ ta là người một khi đã quyết định thì có chết cũng không thay đổi, bọn họ muốn ta thi đại học C, cho dù ta nói rách cả miệng cũng vô ích.
Ta biết nhất định đều là Triệu Tân giở trò quỷ, cha mẹ ta luôn luôn thương hắn, coi hắn như là đứa con thứ hai, chỉ cần là hắn muốn, cha mẹ ta đơn giản đều đáp ứng hắn .
Cho nên ta nổi giận đùng đùng tìm hắn nói cho rõ, ta đã giúp ngươi học bổ túc, lại còn giúp cả bạn bè của ngươi nữa, ngươi còn muốn gì mà bắt ta phải cùng thi với ngươi vào đại học C nữa?
Nghe ta nói xong hắn cũng thật bất ngờ, lại còn nói chỉ ở trước mặt cha mẹ ta nói qua một lần, căn bản không nghĩ tới cha mẹ ta lại nhớ mà bắt ép ta.
"Bất quá, nếu Tiểu Phong ngươi không muốn, thì quên đi đi! Không sao đâu mà, ta, ân, không sao đâu. Đương nhiên là ta rất muốn cùng Tiểu Phong thi vào một đại học, tuy rằng không muốn tách ra khỏi Tiểu Phong, nhưng mà, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi, Tiểu Phong ngươi sẽ không vui ...... Cho nên, cái kia, Tiểu Phong, ngươi quyết như thế nào thì là như thế ấy! Ta sẽ đi tìm Hiệp thúc thúc nói chuyện với bọn họ một chút ......"
Đáng giận!
Ta dám thề, hắn, cái tên ngu ngốc này, tuyệt đối là cố ý !
Tuyệt đối là cố ý làm cho ta nhìn thấy đôi mắt hồng hồng như sắp chảy nước mắt của hắn, tuyệt đối là cố ý ở trước mặt ta bày ra bộ mặt vì tình yêu mà hy sinh của nam diễn viên chính.
Một thằng con trai cao đến 1 mét 82 mà lại dùng nước mắt đế gây áp lực với ta, kết quả là như thế nào? Đáp án là, hắn thành công ! Ta hoàn toàn từ bỏ, tiền đồ sáng lạng của ta, tương lai tốt đẹp của ta, tạm biệt a!
Kỳ thật, kẻ ngu ngốc hóa ra cũng không phải chỉ có một mình hắn...... Ta cũng ngu ngốc, rõ ràng biết hắn cố ý, nhưng vẫn không có cách nào nhẫn tâm mà giữ ý kiến của mình.
Ta bấm bụng điền ở nguyện vọng thứ nhất là đại học C, sau đó đưa cho lão sư. Nhìn đến ô nguyện vọng là tên đại học C, trong đầu của ta hoàn toàn trống rỗng.
Đương nhiên, cũng như ta đoán trước, chủ nhiệm của ta nhìn thấy lập tức gọi điện muốn nói chuyện với cha mẹ ta.
Ta không tin lão sư có thể thuyết phục người cha so với trâu còn cứng đầu hơn của ta — ngay cả ta, con đẻ của hắn còn không có làm được, liệu ông ấy có thể làm được không?
Cho nên ta cũng không kiên trì muốn thi đại học T nữa. Dù sao đều là trường đại học, có gì quan trọng đâu? Ta càng ngày càng dùng nhiều thời gian hơn để dạy cho ba người bọn họ. Triệu Tân đăng kí vào khoa máy tính của đại học C, Bạch Kiệt là khoa thương mại, Cao Tường bị cha ép thi vào đại học D. Nếu chúng ta đều thi đỗ vào nguyện vọng một, kia Cao Tường cũng sẽ đi với chúng ta.
Đảo mắt, tháng bảy cuối cùng cũng đã tới. Một buổi tối thứ sau hắn hẹn ta ra ngoài, nói là muốn cùng ta tâm sự một chút.
Ta với hắn đi học theo con sông nhỏ trong núi. Hắn một tiếng động cũng không có, ta cũng không nói chuyện, chính là cứ chậm rãi mà bước theo sau hắn.
Từng trải qua cảm giác này khiến cho ta cảm thấy không thoải mái, ta cứ tưởng chính mình đã quên được rồi chứ.
Cho nên ta có gắng đánh vỡ sự tĩnh lặng: "Kỳ thật, thi vào đại học cũng không có gì đâu. Không cần khẩn trương như vậy. Ba năm trung học cũng trôi qua nhanh như thế. Mấy năm nữa là chúng ta sẽ lại được ở bên nhau rồi"
Hắn chần chờ một chút rồi gật đầu, vẻ mặt dại ra.
Ta nghĩ hắn là lo lắng thi không đậu, liền an ủi hắn nói: "Thoải mái một chút. Thành tích thi thử của ngươi cũng không tệ lắm, thi vào trường bình thường cũng không có gì là khó đâu."
Hắn lắc đầu, vẻ mặt thành khẩn nói với ta: "Tiểu Phong, ta biết làm như vậy không tốt, nhưng mà, ngươi cũng không thể hôn ta một lần sao?"
Ta nghe xong da lưng lập tức run lên, "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó! Ta muốn đi về." Nói xong xoay người bước đi.
"Tiểu Phong, thật sự, ta hiện tại trong lòng loạn lắm, sợ ngày mai sẽ nhầm lẫn mất. Cũng không cần nhiều lắm mà, chỉ một chút là được rồi!" Hắn cầm lấy tay của ta không buông, vẻ mặt thành khẩn nói.
"Ta hôn ngươi ngươi sẽ không hồi hộp nữa?" Ta cau mày hỏi.
"Đúng vậy!"
Nghe ta nói khuôn mặt hắn lập tức lộ vẻ vui mừng. Ta lại còn nhìn lại hắn, sớm nên biết điều hắn ước tuyệt đối là chồn chúc tết gà — không có hảo tâm. Ta ngốc như vậy chắc!
Thấy ta không trả lời, hắn vừa vội hỏi:
"Không thể sao?"
"Đương nhiên, ta là con trai, ngươi cũng thế. Làm như vậy là không đúng ."
Ta nghĩ, một năm cấp ba hắn đều không có bạn gái, áp lực nhất định là lâu lắm. Cho nên chờ cuộc thi qua đi tốt nhất là phải bảo hắn sớm một chút đi tìm bạn gái! Không thể cứ như vậy, đem ta làm nữ sinh, thế này là sao a?
"Tiểu Phong, một chút thôi ! Một tí là được mà!"
"Không được!" Ta kiên quyết cự tuyệt.
Hắn dùng ánh mắt bị thương tràn ngập ủy khuất mà nhìn ta – làm ta toàn thân sợ hãi – sau, mới chậm rãi nói:
"Kia, coi như hết. Trời cũng sắp tối rồi, chúng ta đi thôi."
Hắn đưa lưng quay lại ta bước đi về, bóng dáng nhìn thật cô đơn, ta thiếu chút nữa mềm lòng...... Hoàn hảo đúng lúc ấy lí trí lại nhắc nhở ta ta, đó là không đúng, cho nên, ta cũng không có nói với hắn ta đồng ý.
Buổi tối lúc chuẩn bị ngủ, cứ nhắm mắt là lại thấy ánh mắt bi thương của hắn, như thế nào cũng ngủ không được.
Ta liều mạng đếm cừu, muốn dỗ cho mình đi vào giấc ngủ, vẫn là không được, đành phải vụng trộm mà uống thuốc ngủ.
Bởi vì là lần đầu tiên uống, cho nên hiệu quả tốt lắm, ta vừa đặt lưng xuống là ngủ thẳng đến tận hừng đông, may mà còn đặt đồng hồ báo thức, nếu không ta khẳng định sẽ muộn. Nhìn trong gương, ta nói với bản thân, đừng có mà dao động, những lời hôm qua tên ấy nói là muốn làm lung lay ngươi thôi, ngươi làm thế mà đúng rồi.
Nhưng khi nhìn hắn đứng đợi ta ở dưới lầu, mắt thâm lại như con gấu mèo, ta lại dao động .
Chẳng phải chỉ là một cái hôn thôi sao, ta vì hắn ngay cả nguyện vọng còn sửa được cơ mà. Hơn nữa, trước kia cũng không phải chưa từng hôn qua – những hai lần, thậm chí lần đầu tiên lại còn là ta chủ động [ tuy rằng hắn không biết ], cho nên thêm một lần cũng chẳng sao, nếu thật sự bởi vì thế mà hắn không thể phát huy được hết bản thân, ta đây không phải thật có lỗi với Triệu thúc và dì Trương sao? Hơn nữa cũng không uổng công mình dạy hắn vất vả như vậy.
Đến trường thi [ tuy rằng chúng ta không học cùng trường nhưng thật may lại thi cùng một chỗ], ta gọi hắn đến WC — tuy rằng địa phương thật sự bất nhã, nhưng do không muốn cho người khác thấy, cái này là bất đắc dĩ thôi.
"Tiểu Phong, ngươi làm sao vậy? Không phải tiêu chảy chứ? Có muốn ta đi mua thuốc cho ngươi không?"
Ta phi, ta bị tiêu chảy lại gọi ngươi đến WC sao?
"Lại đây." Ta đối hắn ngoắc ngoắc ngón tay, hắn liền vẻ mặt si ngốc mà đi tới.
"Không có việc gì đi? Thật sự không phải đau bụng?"
Ta rất nhanh ở trên mặt hắn chạm vào một chút — đương nhiên là dùng miệng lướt qua một chút.
Hắn sửng sốt nửa ngày không nói được câu nào.
Ta có điểm mất hứng nói: "Như vậy còn không được sao?"
Đây chính là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi, nếu hắn là muốn hơn nữa...... Hôn môi hắn..... Ta nhất định sẽ giết hắn!
Hắn thế này mới có phản ứng — đầu tiên là vẫn như cũ si ngốc mà vuốt vuốt mặt mình, cúi xuống nhìn ta, sau đó khóe miệng chậm rãi giơ lên — dường như pha quay chậm vậy.
Chỉ thấy cái miệng của hắn cười càng lúc càng lớn, trước khi ta kịp phản ứng chạy trốn, liền một phen ôm ta, cao hứng lớn tiếng nói:
"Cám ơn ngươi! Tiểu Phong! Ta nhất định sẽ thi đỗ !"
Lúc này vừa vặn có người đi vào WC, ta ngượng ngùng đẩy hắn ra:
"Hiện tại có thể thi rồi chứ?"
"Ân!" Hắn cười gật đầu hứa hẹn.
Hừ hừ, nếu đã bắt ta làm đến tận nước này mà ngươi vẫn không đỗ, ta nhất định hội cả đời không để ý tới ngươi nữa! Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!
Kết quả, ta còn chưa kịp hối hận. Bởi vì nghe nói hắn trong lúc thi một bên vừa làm bài một bên còn ngây ngô cười, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng, lão giám thị còn tưởng hắn bị bệnh thần kinh phát tác còn muốn mời hắn dừng cuộc thi mà vào viện nữa.
Sau này lão sư của hắn còn đặc biệt hỏi qua cha mẹ hắn, trong nhà thật sự không có bệnh thần kinh di truyền chứ?
Tên ngu ngốc này, ngu ngốc đến mức này trên trời dưới đất cũng chỉ có hắn!!!
Sớm biết thế ta đã không làm!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro