Chương 5
Cái di chứng của nụ hôn kia vẫn còn tiếp tục, chỉ cần ở cùng hắn một chỗ, hắn liền hôn trộm ta, thậm chí lúc có cả ba mẹ lẫn Triệu thúc dì Trương, hắn cũng sẽ thừa dịp bọn họ không chú ý mà hôn trộm ta.
Lúc đầu ta còn chống cự lại, lúc hắn vụng trộm thành công thì trừng hắn, hắn lại như không có việc gì mà ngây ngô cười, hoàn toàn không xem tức giận của ta ra kí lô nào. Cho dù ta đá hắn đánh hắn, hắn cũng cười hì hì mà chịu - hắn khẳng định là da quá dày, nếu không tại sao lại không thấy đau chứ? Sau ta quyết định tránh hắn, nhưng mà không có biện pháp a, hai nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, một lần hai lần còn được, sau đó Triệu thúc cùng dì Trương liền tức giận, hỏi ta sao lại trốn tránh bọn họ– trời ạ, người ta trốn là con bọn họ cơ!
Nhưng ta làm sao mà nói cho bọn họ được? Bọn họ chắc chắn sẽ hỏi ta tại sao– có lẽ cha mẹ còn chưa thèm hỏi trắng đen rõ ràng đã mắng ta rồi — ta có thể nói là do cái tên ngu ngốc kia cứ thích hôn trộm ta sao?
Nếu nói rồi, bọn họ sẽ có phản ứng gì? Ta không dám tưởng tượng, đành phải từ bỏ biện pháp trốn tránh.
Đến cuối cùng, ta bắt đầu quen với nụ hôn của hắn — ta lại còn thấy quen thuộc nữa chứ ! Trời ạ!
Ta biết thói quen là đáng sợ nhất, mà hắn so với thói quen càng đáng sợ hơn!
Ta biết hắn sau khi chia tay với Giang Thu Lệ cũng không có kết giao thêm bạn gái nào khác, cũng không thể nói sau khi kì thi kết thúc, lại còn được nghỉ hè, có lẽ hắn sẽ tìm một bạn gái mới đi!
Hắn trừng mắt nhìn ta một cái — so với cái trừng mắt của ta với hắn còn hung ác hơn — sau đó lại không nói không rằng mà hôn ta thêm một cái.
Hôn lúc đầu cũng chỉ là chạm nhẹ vào mặt một chút, dần dần phát triển lên chạm vào môi đến cuối cùng hắn cự nhiên quang minh chính đại mà dùng lưỡi vói vào trong miệng ta, khiến ta vựng vựng hồ hồ, đến lúc tỉnh táo lại cự nhiên còn thấy mình đang ôm chặt hắn!
Ta xấu hổ đến chết, hắn lại một bộ biểu tình dương dương tự đắc – như con mèo nhỏ trộm được thành công món gì đó mà ngồi rung đuôi.
Ta nghĩ mình nhất định là điên rồi, chẳng những không chán ghét nụ hôn của hắn, còn có thể cảm thấy thỏa mãn cũng thích thú...... Còn tiếp tục như vậy, ta sẽ biến thành đồng tính luyến ái sao?
Không, không có khả năng, ta không có khả năng thích nam nhân — càng không thể có thể thích cái tên ngu ngốc ấy!
Toàn bộ kì nghỉ hè đều dùng để chờ đợi — chờ đợi kết quả cuộc thi, chờ đợi điểm chuẩn, chờ đợi thư báo trúng tuyển... Cả cuộc đời có lẽ cũng là một lần chờ đợi đi?
Bất quá ta coi như cũng có một kì nghỉ tương đối thú vị. Ví như, ta có thể đọc rất nhiều sách mà trước đây vì bận ôn thi mà không có thời gian xem, cũng có thể cùng Triệu Tân còn có Bạch Kiệt, Cao Tường bọn họ đi chơi.
Tại cái thành phố này sinh ra lớn lên, sinh hoạt đã 18 năm, ta lần đầu tiên mới biết thành thị này có nhiều chỗ chơi đến như vậy!
Lúc thi vào trường cao đẳng, ta cơ hồ cũng không có thời gian ôn tập của chính mình, thế nhưng lại có thể đứng thứ hai toàn thành phố.
Ta xem phiếu điểm, nói thật, không có khả năng tuyệt không hận hắn. Xem thành tích này của ta học đại học C thật là lãng phí, cho dù là cho dù là đại học T thì cũng dư dả a!
Hắn điểm không cao, bất quá cũng miễn cưỡng mà qua điểm sàn của khoa, hơn nữa đại học C luôn đặc biệt chiếu cố cho những đệ tử thi nguyện vọng 1 và đệ tử ở trong cùng một thành phố, cho nên hắn vào đại học C là có thể nắm chắc. Triệu thúc cùng dì Trương cơ hồ còn nắm chặt tay ta mà nói ta đã cứu vớt "con sơn dương lạc đường " của họ– hãn, ta cũng không phải Thượng Đế.
Bạch Kiệt thi đỗ vào khoa chính quy, đây là thành tích tốt nhất của trường Tứ Trung năm nay. Tứ Trung thưởng riêng cho hắn 1000 nguyên, cái tên ngu ngốc kia còn tức đỏ mắt mà nói nếu không nhờ hắn năn nỉ bổ túc cho tên kia, Bạch Kiệt cũng không thể có thành tích tốt như vậy. Mà Cao Tường khi thi cũng chẳng cần điểm cao, dù sao cha hắn ở đại học D đã dọn đường trước hết rồi, chỉ cần hắn thi thì đương nhiên sẽ đỗ đại học. Xem ra, chúng ta phải nói tạm biệt với Cao Tường rồi .
Nhưng mà thư thông báo của ta tự nhiên là là đại học quốc tế của đại học T. Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nguyện vọng 1 của ta là đại học C cơ mà! Hơn nữa nguyện vọng này ta cũng không có điền. Ta cũng không tin là đại học T gửi nhầm, có lẽ nhìn thấy thành tích của ta tốt nên đại học T mới gửi đến chăng?.
Cha tuyệt không giật mình. Ông chậm rãi nói cho ta biết, lần đó khi lão sư của ta đến tìm ông nói chuyện ông đã sửa lại nguyện vọng của ta.
Ta rất kỳ quái, tính tình ông quật cường như vậy sao tự dưng lại thay đổi ý kiến, chẳng lẽ chủ nhiệm lớp của ta thực sự lợi hại đến mức có thể khiến ba ta hồi tâm chuyển ý sao?
"Bởi vì Tiểu Tân nói không muốn làm ngươi buồn, cho nên đã xin ta đem nguyện vọng của ngươi đổi thành đại học T.... Ngươi xem hắn toàn là suy nghĩ vì ngươi!"
Suy nghĩ vì ta? Cái này mà gọi là suy nghĩ vì ta? Nếu không phải tại hắn nguyện vọng của ta ngay từ đầu có cần phải sửa lại sao? Hơn nữa nguyện vọng của ta sửa lại cũng không nói cho ta biết, nếu lần này thi mà ta không phát huy được hết thực lực thì làm sao bây giờ? Hơn nữa hắn cũng biết đại học T khoa chính quy khó vào đến thế nào, hàng năm cạnh tranh kịch liệt như vậy hắn vẫn còn muốn ta bổ túc Lý cho ba người bọn hắn nữa! Vẫn lừa gạt ta, còn, còn, còn hôn trộm ta! Như vậy mà nói là suy nghĩ cho ta sao?
Nghe được ta đã nhận được thư trúng tuyển, hắn mang theo vẻ mặt sáng lạn tới tìm ta, lại còn ôm ta một cái coi như chúc mừng: "Hôm nay buổi tối Cao Tường mời khách, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm!"
"Ngươi vì sao muốn lừa gạt ta?" Ta lạnh lùng đẩy hắn ra.
Hình như là bị bộ dạng lạnh lùng của ta dọa sợ, hắn liền chuyển sang bộ dạng cô dâu nhỏ đáng thương nói: "Người ta là muốn cho ngươi ngạc nhiên mà!"
"Ngạc nhiên? Ngươi cũng biết cái gọi là bất ngờ sao? Ngươi có biết năm nay đại học T điểm sàn cao bao nhiêu không? Nếu ta thi không đỗ thì làm sao bây giờ?"
"Nhưng không phải ngươi cũng đỗ rồi sao? Điểm lại còn cao như vậy!"
"Nếu không thi đỗ thì sao? Ngươi không biết ta trước cuộc thi đều là ôn tập cho các người sao?" Ta không định tha thứ cho hắn — ta không có biện pháp thuyết phục bản thân tha thứ cho hắn.
"Bởi vì...... Ta đối Tiểu Phong rất tin tưởng a......" Hắn lại muốn ôm ta, ta né tránh .
"Ngươi đối ta có tin tưởng, nhưng mà...... Ta đối chính mình không có tin tưởng......" Ta đi vào phòng, vô lực ngồi trên ghế.
Việc này nhớ tới đến liền thấy sợ.
Không có người biết, ta lúc vào trường thi còn có ý định làm bài tùy tiện rồi nộp, dù sao đại học C cũng chẳng lấy điểm cao lắm.
Nếu thật sự là như vậy, ta đây có thể trường nào cũng không đỗ.
Hắn đi theo ta đi vào phòng, nửa quỳ ở trước mặt ta, nhìn ta, dùng ngữ khí nghiêm túc khó có được mà nói với ta:
"Nếu không phải không muốn nhìn thấy ngươi đau lòng, nếu không phải hy vọng ngươi có thể vui vẻ, ta tuyệt đối, tuyệt đối không muốn ngươi rời xa ta."
"Ngươi đang nói cái gì a? Chúng ta là bằng hữu, cái gì rời xa với ly khai." Ta quay đầu đi không nhìn tới hắn — sợ mình giận hắn chẳng được bao lâu liền tiêu thất.
"Tiểu Phong, vì cái gì ngươi không muốn thừa nhận tình cảm của chúng ta?" Hai tay của hắn ôm lấy gương mặt ta.
"Cảm tình? Cái gì cảm tình? Chúng ta chỉ là bằng hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ thôi. Không được ăn nói mập mờ như vậy." Ta đánh bay tay hắn ra.
"Chỉ là cùng nhau từ nhỏ lớn lên?" Hắn kỳ quái nở nụ cười, "Nếu chính là như vậy, chúng ta vì cái gì mà còn hôn nhau?"
"Đó là......" Ta đột nhiên cảm thấy hai má nóng lên,"Đó là chơi đùa một chút thôi. Ngươi là bởi vì gần đây cũng không có bạn gái, lấy ta làm thế thân thôi. Nhanh đi tìm bạn gái đi, giống trước kia ấy."
Đúng vậy, cứ giống như trước kia, cùng những người con gái kia một chỗ, không cần luôn vây quanh ta, cũng đừng hôn trộm ta — như vậy mới là bình thường.
"Chỉ là chơi đùa thôi sao? Ta đây cho ngươi biết cái gì là vui đùa cái gì là không vui đùa."
Ngẩng đầu liền nhìn thấy hai tròng mắt nóng rực của hắn, bản năng nói cho ta biết nam nhân này hiện tại rất nguy hiểm, cho nên ta vội vàng đứng dậy định rời đi, tránh xa hắn, tránh thật xa — hiện tại trong nhà chỉ có ta và hắn, cha mẹ đều đi làm.
Nhưng hắn không tốn chút sức nào đã nắm lấy tay ta, lôi một chút, ta liền cả người ngã vào trong lòng hắn.
"Buông!" Ta kêu to.
Tay của ta bị hắn nắm thật sự đau, tư thế của chúng ta hiện tại rất kỳ quái, tim của ta lại đập thật sự nhanh, so với sau khi chạy 100m còn nhanh hơn.
Hắn nghe lời buông tay , nhưng lại lập tức ném ta lên giường, tiếp theo, cái chiều cao 1m 82 của hắn liền chèn lên trên.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm cái gì Tiểu Phong ngươi không biết sao? Tiểu Phong là người thông minh mà!" Hắn cười hì hì nhìn ta, hoàn toàn không có biểu hiện nghiêm túc vừa rồi.
Đúng, ta thực thông minh, ta đương nhiên có thể đoán được hắn muốn làm cái gì, hơn nữa tuy rằng ta vẫn là một xử nam ngây thơ, cái tư thế ai muội bây giờ đến tên ngốc cũng có thể nói tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.
Nhưng mà, thân là nam nhân lại bị nam nhân đặt ở dưới thân, tôn nghiêm của ta không hề cho phép điều đó .
"Buông! Ngươi cái tên ngu ngốc này, hỗn đản, ngu ngốc, ngươi buông tay a!" Quyền của ta hung hăng cứ ngực của hắn mà nhắm vào, thậm chí là vào cả mặt, hắn cũng chỉ là hơi hơi nhíu mày đem hai tay ta cố định ở trên đầu
"Miệng của ngươi thực sự ồn chết đi!" Sau đó, mang theo nụ cười tà mị, khuôn mặt càng dựa vào càng gần, cuối cùng che lại đôi môi của ta...... bằng môi của hắn.
Ta không có ngừng kháng cự, hắn chỉ cần dùng một bàn tay đã chế trụ được hai tay của ta, tay kia thì vói vào trong quần áo, ở trước ngực ta mà vuốt ve.
Ta định dùng chân đá hắn, nhưng hắn đã sớm phát hiện, dùng thân thể của chính mình áp chế hành động của ta.
Lúc này ta mới nhớ ra từ nhỏ đến lớn hắn đánh nhau đã rất lợi hại, quyền cước của ta đối với hắn hoàn toàn không có tác dụng.
Thật vất vả đánh vỡ kỷ lục hôn xong, ta từng ngụm từng ngụm hấp khí. Hắn rốt cục buông tay, xoa xoa mặt của ta, "Ngu ngốc, hôn nhiều như vậy mà vẫn không biết dùng mũi để hô hấp sao? May mà dung lượng không khí của ngươi cũng không nhỏ.."
Ta một bên điều chỉnh hô hấp một bên hồng mắt mà nhìn hắn. Cũng không nghĩ lại xem là ai làm hại, ta đang muốn nói chuyện, hắn lại lộ ra biểu tình ưu thương chưa từng thấy, nhỏ giọng nói:"Ngươi biết không? Tiểu Phong, ta thật sự, thật sự yêu ngươi! Ta không nghĩ buông tay, ta sợ ngươi hội vĩnh viễn rời ta đi. Nhưng mà ta lại không muốn ngươi thương tâm, Phong, ngươi hiểu không?"
Ta ngơ ngác nhìn nhìn khuôn mặt đã nhìn đến 18 năm này, lần đầu tiên cảm thấy là xa lạ như vậy, đến khi, hai giọt nước nóng hổi rơi trên mặt ta, từng giọt tiến vào trong lòng ta.
Ta biết hắn không phải là người dễ dàng rơi lệ, giờ cho dù Triệu thúc có đánh hắn đau đến thế nào, hắn cũng là cắn chặt răng nhịn xuống, không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng mà, hiện tại, hắn lại ở trước mặt ta khóc.
Xin người, hắn khóc cái gì a? Người muốn khóc phải là ta đang bị hắn đặt ở dưới chứ?!
"Ta là nam nhân."
Ta không biết vì sao thanh âm của ta lại khàn như vậy, chính là nhắc nhở hắn, có thể hắn đã quên mất vấn đề này đi.
"Ta biết. Nhưng mà, cái này có quan hệ gì sao?"
Bàn tay to lớn của hắn đặt ở trên cái đang đứng thẳng trong quần ta, ta cả người nóng lên, bản thân lại vì nụ hôn cùng những vuốt ve của hắn mà có phản ứng, nam nhân thật đúng là một động vật đáng buồn.
"Ngươi có biết, ta không quan tâm. Ngươi là nam sinh cũng tốt, là nữ sinh cũng tốt, ngươi chính là ngươi, người ta yêu, người duy nhất cả đời này ta yêu."
"Là vì chán nữ nhân mà muốn đổi khẩu vị sao?"
"Nữ nhân nào có thể so sánh với ngươi chứ!?" Hắn có điểm tức giận.
Nhưng một tên mới có 18 tuổi mà đã quen đến 17 bạn gái nói ra những lời như vậy thật không có sức thuyết phục ta.
Hắn hình như nhìn thấu tâm tư của ta, gắt gao ôm lấy: "Ta là nói thật. Tiểu Phong, ta thật sự yêu ngươi."
"Hảo, ta đã biết, ngươi yêu ta. Hiện tại ngươi có thể buông ra không?" Ta nóng lòng muốn thoát khỏi quẫn cảnh trước mắt, hắn nằm ở trên người ta mà thổ lộ, mà phân thân của ta nhờ vào âu yếm của hắn mà đã vận sức chờ phát động rồi.
"Thả ra? Ta làm cho ngươi nhiều như vậy, hôm nay tuyệt đối không buông tay!"
Làm nhiều cho ta? Hắn đã từng làm gì cho ta sao? Sao ta lại không nhớ gì hết?
Suy nghĩ nhưng lại bị nụ hôn của hắn mà gián đoạn. Cùng với nụ hôn ngày trước cũng hoàn toàn bất đồng, nụ hôn này tràn ngập.... dục vọng!? Tay hắn lại còn ma sát ở giữa hai chân ta, khiến toàn thân ta run run.
Hắn rời môi ra, nhưng tay vẫn chung quy không rời khỏi nơi mẫn cảm của ta.
"Muốn sao?"
"Ta......" Ta thật sự không biết nên như thế nào trả lời. Đây là bi ai của nam nhân nha, dục vọng bị khơi mào xong liền không thể dễ dàng biến mất, nhưng mà, cái từ "muốn" đó làm thế nào ta có thể nói ra lại còn ở trước mặt hắn đây!
Cuối cùng, bản năng nam tính rốt cuộc chiến thắng lí trí, ta bất chấp xấu hổ nhỏ giọng nói: "Ta không biết nên làm như thế nào......"
Nếu bây giờ hắn buông ta ra, ta có thể chính mình giải quyết, nhưng mà ta biết hắn tuyệt đối sẽ không thả ta ra.
"Không quan hệ, ta dạy cho ngươi. Ngươi chỉ cần giao chính mình cho ta là được rồi ."
Tay hắn linh hoạt cởi bỏ dây lưng, cởi quần xuống, thoát luôn cả quần lót. Lý trí còn sót lại cùng với thẹn thùng làm ta theo bản năng mà lấy tay che lại.
"Tiểu Phong, ngươi thật đẹp..."
"Ta cũng không phải nữ nhân... A.........."
Lời của ta bị hành động lớn mật của hắn ngăn cản, hắn thế nhưng lại ngồi xuống, ngậm vào dục vọng của ta.
"Không!!!" Cảm thụ được khoang miệng của hắn ấm áp bao bọc, ta kháng cự cố gắng đẩy đầu của hắn ra, muốn hắn xa ra một chút — trời ạ, đây là cảm giác gì?
"Còn tiếp tục nắm thế ta sẽ hói mất đấy ." Hắn hàm hồ nói.
"Bẩn...." Khoái cảm lần đầu tiên cảm nhận thật nhanh bao trùm lấy ta.
"Không.... Tiểu Phong hết thảy đều là đẹp nhất ......" Hắn động tác không có ngừng, ngược lại càng thêm ra sức, thẳng cho đến khi ta phóng thích trong miệng hắn.
"Ngươi, ngươi lại còn nuốt vào a! Nhổ ra a!" Nhìn hắn nét mặt thỏa mãn mà liếm đi chất lỏng trắng đục bên mép, ta đỏ bừng mặt.
"Ta nói rồi, Tiểu Phong hết thảy đều là tốt nhất...." Hắn cười đến thực gian trá, sau đó đem tay của ta đặt lên dục vọng cương cứng của hắn. Trời ạ, còn cách một lớp quần mà còn khoa trương, lớn đến từng này... Nhưng mà, hiện tại cái này cũng phải là vấn đề đáng lo lắng, hắn là muốn ta, muốn ta cũng làm như vậy cho hắn sao....
Không thể nào? Chuyện tình như vậy ta không thể làm được.... Tuy rằng ta biết lễ thượng vãng lai (kiểu như người ta tặng mình thì mình cũng phải đáp lễ ấy) nhưng ta hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý a!
Đúng lúc này dồn dập tiếng chuông điện thoại như cứu sống ta. Ta chạy như trốn ra phòng khách .
Cầm lấy điện thoại xong ta mới nhớ chính mình còn không có mặc quần, cả nửa người dưới một mảnh lạnh lẽo — khụ khụ, đời này ta chưa từng mất mặt như thế!
"Tiểu Phong sao? Các ngươi như thế nào còn ở nha a? Ta bảo Triệu Tân đi đón ngươi rồi mà! Mấy giờ rồi, các ngươi còn không đi sao!?"
"Ách, Cao Tường, ta, chúng ta..."
Lúc này hắn từ trong phòng đi ra, trên tay cầm quần của ta. Hắn ngồi trên sô pha, đem ta kéo đến bên cạnh, giúp ta mặc quần. Ta bị hành động của hắn làm cho đầu óc trống rỗng.
"Tiểu Phong, các ngươi làm sao vậy? Khi nào thì đến?"
Chính mình giống như là đứa trẻ bị hắn ôm vào lòng mà mặc quần áo cho, Cao Tường lại còn ở trong điện thoại thúc giục, ta không biết làm thế nào cho phải, chính hướng về hắn đưa mắt cầu cứu, hắn dùng khẩu hình nói cho ta "nửa giờ." Ta liền nói cho Cao Tường chúng ta ba mươi phút sau sẽ đến.
"Ok, các ngươi mau một chút." Cao Tường vừa lòng treo điện thoại.
"Ta vào nhà vệ sinh." Hắn đem ta đặt lại trên ghế sô pha, sau đó đi vào buồng vệ sinh.
Ta một mình ngồi ngây ngốc trên sô pha, nhưng mà qua thật lâu cũng không thấy hắn đi ra, ta chạy tới gõ cửa.
"Ngươi gì a? Đại tiện sao?"
"Xin ngươi, Tiểu Phong, ngươi thì thỏa mãn rồi, ta còn đang phải tự lực cánh sinh a!" Đến khi hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì, mặt ta oanh một cái liền đỏ bừng.
"Ân, ân, vậy ngươi... Ân..... Ân...." Cái này bắt ta phải nói thế nào a?!
"Tiểu Phong, ngươi thật đúng là tuyệt tình a, không giúp ta sao?"
"Ta, ta, ngươi, tự mình mau một chút đi!" Ném những lời này, ta thật muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, không bao giờ muốn gặp ngươi nữa.
Không nghĩ tới Cao Tường cư nhiên mời chúng ta ăn ở nhà hàng tốt nhất — nhà hàng Sư Vũ ăn cơm, nhưng lại bao ở nhã gian. Đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, nhưng nhìn ba người bọn hắn, bộ dáng vô cùng thuần thục, ai, kẻ có tiền chính là bất đồng a, nhưng, cũng không cần phải khoa trương đến mức ấy chư?! Tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm là tốt rồi. Nhìn menu là có thể thấy, chỉ đơn giản một bữa cơm ở đây cũng có thể ngốn mất cả tháng lương của ba ta rồi.
"Bởi vì này là tiệc tạ ơn lão sư a! Tiểu Phong ngươi không cần cảm thấy ngại ngùng đâu." Cao Tường cười dài nói,"Cám ơn ngươi ở thời kì gấp rút như vậy còn giúp chúng ta bổ túc, nếu không phải ngươi, chúng ta nhất định thi không đỗ. Hơn nữa bữa cơm này cũng thuận tiện chúc mừng ngươi đỗ vào đại học T mà."
Ta chỉ yên lặng nhận hảo ý của bọn họ.
Nơi này chất lượng đồ ăn với giá thành quả thật có quan hệ trực tiếp, đúng là không thể đem khách sạn bình thường ra so sánh, đại đa số tên món ăn ta cũng chưa từng nghe qua. Đáng tiếc đồ ăn mĩ vị như vậy lại chỉ có một mình ta cố gắng thưởng thức, bởi vì ba người kia không ngừng uống rượu — quả thực là khiến người ta giậm chân giận dữ mà!
Nhất là Cao Tường, một ngụm thức ăn cũng chưa từng ăn, một ly lại một ly bia dốc vào — ta lần đầu tiên nhìn thấy có người uống bia như uống nước lã như vậy. Khuyên như thế nào hắn hắn cũng không nghe, đến cuối cùng hắn cả người ngồi phịch ở trong lòng Bạch Kiệt, vẻ mặt khóc toàn là lệ, "Ta không muốn đi đại học T, Kiệt... Ta không muốn đi...." Bạch Kiệt cũng gắt gao ôm lấy hắn, qua một hồi lâu hắn mới hướng chúng ta nói: "Thật sự là ngại quá, hắn uống thành như vậy. Ngươi xem, không thể để các ngươi hảo hảo ăn cái gì... Tiểu Tân, hay ngươi mang Tiểu Phong về trước đi!"
Ta cùng Triệu Tân nói linh tinh vài câu bảo Kiệt chiếu cố hắn rồi ly khai.
Dọc theo bờ sông trở về nhà, ta nghĩ thật lâu mới góp đủ dũng khí, quyết định hỏi hắn: "Cái kia, Cao Tường cùng Bạch Kiệt, bọn họ cũng thế sao?"
Hắn nghe xong cười ha ha: "Ngươi hôm nay mới phát hiện a? Không phải quá muộn sao?"
"Không phải ta trì độn...... Ta chỉ là không nghĩ tới trừ ngươi ra còn có người như vậy...."
"Uy, Tiểu Phong, ngươi nói như vậy rất tuyệt tình đi, cái gì mà kêu trừ bỏ ta, chẳng lẽ ngươi không phải sao?" Hắn có điểm mất hứng nói.
"Ta...." Ta không biết nên nói sao.
"Ra bờ sông ngồi một chút đi!" Hắn chỉa chỉa chiếc ghế dựa ở bờ sông, năm nay thị trưởng thành phố muốn kiến thiết lại bộ mặt đô thị, cho nên dọc theo bờ sông đều đặt rất nhiều ghế dựa, vừa tăng thêm cảnh đẹp thuận lợi cũng giúp người đi đường có thể nghỉ ngơi. Mùa hè bờ sông mát mẻ, cho nên rất nhiều người đều ở đều ra đây tản bộ....
"Tốt." Nói những chuyện này ở nhà rất khó, bên ngoài dù sao cũng chẳng ai chú ý tới mình.
Hắn săn sóc dùng khăn ở nhà hàng kia lau sạch ghế dựa, rồi mới cho ta ngồi xuống.
"Tiểu Phong, ngươi biết không, ta hôm nay thật vui mừng."
"Nga?" Tầm mắt của ta vẫn đang nhìn mấy hài tử đang tắm ở dưới sông, mới trước đây ta cùng hắn được ba với thúc thúc đưa ra đây cũng bơi lội như vậy , nhưng, bắt đầu từ lúc nào, ta đã không còn đi đến nơi này nữa? Chỉ một lòng đem toàn bộ tâm sức đặt ở học tập, còn hắn thì cái gì cũng không cần, như vậy có thật sự ổn không?
"Bởi vì ngươi rốt cục đã giao bản thân mình cho ta ."
Ta sửng sốt một chút, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn cẩn thận sờ một chút tay của ta, thấy ta không có phản ứng mới lớn mật nắm lấy. Ta định rút tay ra, lại bị hắn càng nhanh nắm chặt vào. Khí lực của ta cũng không lớn bằng hắn, đành phải mặc hắn tiếp tục nắm. Dù sao bị hắn nắm tay cũng không mất miếng thịt nào.
Thấy ta dừng rút ra, hắn mới tiếp tục nói:
"Ta vẫn đều cảm tạ lão thiên gia, để cho ta biết ngươi, để cho chúng ta ở gần nhau như vậy. Từ khi sinh ra đã nhận biết ngươi, vẫn như thế đều cùng một chỗ. Từ tiểu học, có lẽ sớm hơn, ta đã biết ngươi đối với ta là một sự tồn tại độc nhất vô nhị, ta quả thực không thể chịu đựng được ngươi không ở bên người ta. Lên cấp hai ta mới dần dần phát hiện cảm tình của ta đối với ngươi rất kỳ quái, nói là bạn tốt hay bằng hữu của ta đều không ít, nhưng cảm giác của ta đối với bọn họ cũng hoàn toàn không giống cảm giác đối với ngươi. Sau lại ta ngẫu nhiên nhìn thấy mấy chữ "đồng tính luyến ái", dường như đột nhiên tỉnh ngộ, như vậy ta là người cùng tính luyến, cũng chính là 'biến thái' mà mọi người hay nói."
Hắn tiếp tục thao thao:
"Ta thực sợ hãi, ta muốn chứng minh bản thân là người bình thường, không phải biến thái, cho nên ta bắt đầu tìm bạn gái. Nhưng mà cho dù ở cùng một chỗ với nữ nhân, ta trong đầu nghĩ cũng đều là ngươi. Ta có thể cùng các nàng làm tình, nhưng lúc cùng các nàng trên giường, từ đáy lòng ta vẫn hy vọng người ta đang ôm là ngươi... Còn nhớ rõ Giang Thu Lệ không? Lúc ấy ta rất muốn nàng sinh hạ tiểu hài tử, kia dù sao cũng là cốt ngục của ta! Nhưng mà, ngươi lại nói cho ta biết chúng ta còn nhỏ, không có biện pháp chịu trách nhiệm... Cho dù là như vậy, ta cũng không nguyện ý buông tha — bởi vì ta sợ hãi, về sau ta sẽ không bao giờ có tiểu hài tử nữa."
"Nhưng nàng cũng hỏi ta, ta có thể dùng cái gì để nuôi đứa nhỏ và nàng, hỏi ta về sau có nguyện ý hay không lấy nàng. Vì đứa nhỏ, ta nói ta sẽ. Nhưng nàng nói nàng biết lòng ta vẫn còn yêu một người, mà người ấy cũng không phải nàng.
Ta không nghĩ tới nàng cư nhiên nhìn thấu tâm tư của ta — cùng với các bạn gái khác, nàng mới là người chân chính yêu ta , bởi vì yêu ta, cho nên mới hiểu ta, cũng bởi vì yêu ta, cho nên không muốn dùng đứa nhỏ trói buộc ta. Phẫu thuật xong chúng ta thực bình tĩnh mà chia tay, nàng nói nàng sẽ đi tìm kiếm hạnh phúc chân chính thuộc về nàng, cũng hy vọng ta có thể sớm một chút hạnh phúc. Đối với ta, hạnh phúc chính là Tiểu Phong ngươi a! Chỉ cần nhìn ngươi, đứng ở bên cạnh ngươi ta liền thỏa mãn. Sau ta liền quyết định đời này ta chỉ cùng ngươi mãi mãi ở một chỗ."
Không nghĩ tới lại nghe được lời thổ lộ của hắn – khi ta chán ghét hắn, oán hận lên trời thời điểm quen biết hắn, hắn lại đều đau khổ mà yêu ta. Tuy rằng ta vẫn mắng hắn ngu ngốc a ngu ngốc, nhưng mà hắn tuyệt không ngốc. Hắn rất tốt với ta, hắn nhường nhịn ta, đều là bởi vì hắn yêu ta. Mà ta, không chỉ có nghĩ không muốn, ngược lại cảm thấy hắn thật phiền. Qua một lúc lâu, đến khi ta có thể hoàn toàn tiêu hóa thông báo của hắn, ta mới hỏi:
"Vậy ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không?"
"Có a, như thế nào lại không có...... Ta sợ ta thổ lộ với ngươi xong lại khiến ngươi chịu đựng không nổi, ta biết chính mình không bình thường, biết chính mình là biến thái, cho nên vẫn che dấu cảm tình đối với ngươi. Ta không dám nói cho ngươi biết, nhưng mà ta thật sự nhịn không được, mới hôn ngươi. Buối tối ngày đó ta liền......" Hắn ngừng một chút, dường như suy nghĩ cái gì đó, sau đó còn nói, "Ta còn nghĩ ngươi nhất định sẽ không thèm để ý đến ta nữa , ta biết Tiểu Phong ngươi vẫn không thích ta, ta làm ra chuyện tình quá phận như vậy ngươi nhất định sẽ không tha thứ cho ta...... Nhưng, ngươi không hề. Ngươi vẫn tới tìm ta, nói muốn cùng ta tiếp tục làm bằng hữu.... Cho nên ta nghĩ, như vậy cũng tốt...... Bằng hữu liền bằng hữu đi, ít nhất ngươi không có chán ghét ta, cũng không không hề để ý ta. Ta chỉ cố gắng tiếp tục đem tình yêu đối với ngươi chôn ở đáy lòng. Nhưng, ta thật không mơ tới trước khi thi vào trường cao đẳng ngày đó ngươi thật sự hôn ta. Cho nên ta nghĩ, ngươi cũng có thể hơi thích ta đi."
"Mới không phải." Vì cái gì mà câu trả lời của ta lại hữu khí vô lực như vậy?
"Nếu không phải, ngươi như thế nào lại hôn ta? Nếu không phải, ngươi vì cái gì lại để cho ta hôn ngươi?"
"Ta....." Ta lại á khẩu không trả lời được.
Một lát sau, ta hỏi hắn:
"Nếu, nếu lúc ấy ta không để ý tới ngươi nữa thì sao?"
"Nếu là như vậy, ta đây sẽ trái lương tâm mình nói đó chỉ là vui đùa,sẽ hướng ngươi giải thích, sau đó tiếp tục đứng ở bên cạnh ngươi."
"Ngươi về sau sẽ không kết hôn sao?"
"Trừ phi là cùng ngươi!"
"Nói giỡn! Chúng ta đều là nam nhân a...... Ta nhất định sẽ kết hôn ."
"Vấn đề này về sau hẵng nói. Ít nhất, hiện tại ta có ngươi là được rồi."
Ta không nói nữa, hắn vẫn như cũ nắm tay của ta, hai bàn tay nắm chặt, cho dù nóng đến đổ mồ hôi cũng không có tách ra.
Hắn yêu ta, chuyện này ta không hề hoài nghi.
Nhưng mà, ta có yêu hắn sao? Ta thích hắn sao?
Đến bây giờ rồi còn hỏi ra chuyện này không phải là hơi quá muộn rồi sao?
Ta nhìn thẳng vào tâm tư của mình, cảm tình đối với hắn có thật là tình yêu không, ta thật sự không biết, nhưng ta biết hắn là ta người có sinh mệnh trọng yếu đối với ta, không thể phủ nhận.
Có lẽ chờ ta vào đại học, tiếp xúc thêm nhiều người biết thêm nhiều chuyện, trở nên thành thục ta liền có lẽ sẽ hiểu được ra chăng?
Về phần hôn nhân, ta nghĩ ta nhất định sẽ kết hôn. Cho dù ta thích hắn, ta cũng cần một nữ nhân làm thê tử của ta. Nối dõi tông đường là nghĩa vụ cùng trách nhiệm của nam nhân Trung Quốc, ta cùng hắn ở cùng với nhau chắc chắn không có khả năng sinh hài tử.
Hơn nữa, nếu cha mẹ ta mà biết chuyện này, còn không tức chết? Còn có Triệu thúc cùng dì Trương, tuyệt đối không thể để bọn họ biết...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro