Chương 7

Hai tuần quân sự rốt cục chấm dứt, chúng ta lại ôm chăn, ngồi trên thùng xe tải xóc nảy, giống như lợn được mang đi thịt trở về trường. Chào đón ta không ngờ lại là cái ôm đến hít thở không thông cùng bộ mặt tươi cười rạng rỡ của hắn.

"Phóng, buông tay! Ngươi, ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Bởi vì giật mình mà ta có điểm mạnh tay đẩy hắn ra.

"Hắc, chúng ta quân sự kết thúc sớm hơn các ngươi, ta biết ngươi hôm nay sẽ về, cho nên lập tức liền chạy đến.... Tiểu Phong, ta rất nhớ ngươi."

"Hảo, hảo" Ta luống cuống tay chân thoát ly khỏi cái ôm ấp như bạch tuộc của hắn, không dám nhìn thẳng ánh mắt nghiền ngẫm của Chu Thiên Du. Vẫn đều cảm thấy Chu Thiên Du có một đôi mắt lợi hại cực kỳ, thực có khả năng đã nhìn ra quan hệ không chỉ là bạn bè của ta và hắn.

"Tiểu Phong, ta muốn về nhà, Triệu Tân nằm ở giường ta là được rồi ." Chu Thiên Du mang theo một túi to quần áo bẩn liền ly khai, Hàn Hiểu Phong cũng về nhà, phòng ngủ chỉ còn lại hai người chúng ta.

"Ngươi tới làm cái gì?" Ta nhìn bóng dáng bận rộn của hắn hỏi — hắn giúp ta đổi lại trải giường, giống như một bà mẹ vậy.

"Đương nhiên là vì nhớ ngươi a!...... Chẳng lẽ Tiểu Phong ngươi cũng không nhớ ta sao?"

Ta không có trả lời, bởi vì ta không có cách nào trả lời hắn, cho nên cứ để hắn một người tự tưởng tượng đi.

"Bất quá đừng lo lắng, ta mỗi cuối tuần sẽ đến đây."

"Cái gì? Ngươi mỗi tuần đều đến? Không phải nói giỡn chứ?"

"Đúng vậy" Hắn vẻ mặt còn nghiêm trọng mà nhìn ta, thật sự không giống như là bộ dáng đang nói đùa.

"Chờ, chờ một chút, ngươi có biết tiền xe hết bao nhiêu không?"

"68 đồng, hơn nữa đi xe taxi vào đây nữa là 70 đồng."

"Ngươi mỗi tháng sinh hoạt phí được bao nhiêu?"

"Ách? Chỉ có 400 đồng. Cha mẹ ta nói ta mỗi ngày đều về nhà ăn uống cho nên cũng không cho ta nhiều tiền lắm..."

"Ngươi nói mỗi tuần đều đến, tiền xe ai chi?"

"A?" Nhìn hắn bộ dạng ngu ngốc ta không nhịn được mắng to:

"Ngươi định mỗi tuần đều đến, vậy mỗi tháng là 280 đồng ở vé xe rồi, còn 120 đồng thì làm được gì chứ? Ngươi định ăn uống thế nào?"

"Này, ta mỗi ngày đều về nhà ăn là được." Hắn cười đến rất gian trá, ta chỉ cảm thấy đau đầu.

"Ngươi đừng tới nơi này tìm ta."

"Nhưng, ta rất nhớ ngươi a!"

"Nghỉ đông không phải ta sẽ về sao?"

"Phải chờ vài tháng nữa...... Ta không muốn." Hắn đem trải giường bẩn vào trong nhà giặt, sau đó gắt gao ôm ta.

"Ta mặc kệ! Ngươi nếu dám mỗi tuần tới tìm ta, ta nhất định sẽ không gặp ngươi." Ta một bên đánh bay tay hắn đi một bên hung tợn uy hiếp.

"Kia...... Hai tuần một lần được không?

""Không được!"

"Một tháng?"

"Không! Ngoài nghỉ Quốc Khánh cũng không được đến, nghỉ đông nghỉ hè ta tự mình sẽ về nhà." Ta kiên định lập trường, quyết không dao động.

"Kia, ta gọi điện thoại cho ngươi...... Nếu không nhìn thấy ngươi, nghe giọng của ngươi cũng được chứ?" Hắn ánh mắt dán chặt vào điện thoại mới trang bị trong phòng ngủ kia.

"Mỗi tuần một lần, mỗi lần không thể vượt qua 10 phút!" Suy nghĩ cho tiền điện thoại của Triệu thúc, ta không thể không hạn chế hắn.

"Không......" Hắn vẻ mặt như ăn phải mướp đắng, "Tiểu Phong, thời gian quá ngắn, thêm một chút được không?"

"Nếu không muốn thì đừng gọi nữa!"

"Ô...... Tiểu Phong ngươi thật là ác......"

"Tùy ngươi, ta muốn ngủ trưa, đừng có làm ồn ta." Nhắm mắt làm ngơ, ta sợ mình nhìn biểu tình ủy khuất như con chó nhỏ của hắn sẽ mềm lòng, cứ thế lên giường ngủ.

Vừa tỉnh dậy, hắn đã thay ga giường cho ta thành một cái mới sạch sẽ — hắn về sau nhất định là một ông chồng tốt, ta nghĩ.

Vẫn còn mấy ngày nghỉ Quốc Khánh thế là hắn lôi ta đi khắp nơi dạo phố, nhưng hắn đặc biệt chỉ có hứng thú với trung tâm khoa học công nghệ ở thành phố ta, gần mười cái màn hình siêu máy tính cỡ lớn làm cho hắn mê mẩn, còn lập chí ba năm sau cũng sẽ làm được như vậy. Từ khi còn học trung học hắn đối với máy tính đã rất đam mê, ta tin tưởng chỉ cần hắn cố gắng sau này nhất định thành công – nhưng chuyện đó với ta cũng chẳng có quan hệ gì.

Ngày cuối cùng của Quốc khánh, hắn rốt cục trở về, cái người bạn học thần bí của ta cuối cùng cũng xuất hiện. Nhìn bộ dạng của cậu ta liền biết sao cậu ta lại để đến bây giờ mới đi báo danh, quần áo màu lam đã bị giặt đến trắng bệch, quần màu xanh lá cây điệp với giày thể thao, một cái ba lô to như còn cóc trong toàn là sách, ta, Chu Thiên Du, Hàn Hiểu Phong đều nhìn ra được Trần Hồng Bình này gia đình ở trên núi chắc chắn điều kiện không được tốt, nhưng chúng ta cũng không thương hại hắn, chúng ta biết, bởi vì nghèo khó, cậu ta so với người khác nhất định lòng tự trọng còn cao hơn.

Cuộc sống đại học quả thật là muôn màu muôn vẻ, vừa mới khai giảng đã thấy có vài chục câu lạc bộ. Vườn trong trường trở thành nơi các câu lạc bộ tuyển người hoạt động, các chị các đàn anh năm hai năm ba vây xung quanh các em năm nhất mời gọi, càng giống như thị trường bán thuốc.

Ta không tham gia một câu lạc bộ nào bởi vì đối với các loại câu lạc bộ này ta cũng không có hứng thú, ta tình nguyện trầm mình trong các hiệu sách đọc những quyển trước đây trung học không có thời gian đọc còn hơn.

Cuộc sống đại học cũng không có chán như trong tưởng tượng, mọi người đều là tinh thần phấn chấn bồng bột, hơn nữa trải qua mười hai (thậm chí mười ba mười bốn) năm học hành, vào đại học đều là bắt đầu thả lỏng.

Chúng ta phòng 407 bốn người liền chia thành hai phái: phái học tập và phái ăn chơi. Có lẽ là đã chịu áp lực lâu lắm, có lẽ là năm nhất đại học học tập cũng thật nhàn, ta cùng Chu Thiên Du trở thành đội ăn chơi, mà Hàn Hiểu Phong một lòng muốn lấy học bổng Trần Hồng Bình muốn xin miễn giảm học phí đương nhiên là trở thành đội học tập.

Tuy rằng không để tâm tư ở học tâp, nhưng mà ta cũng không giống như những bạn học khác lập tức đi tìm người yêu dưới trăng mà khanh khanh ta ta. Trừ bỏ đi đến hiệu sách, ta cơ hồ đều cùng Chu Thiên Du đi với nhau.

Đi theo y cuộc sống của ta cũng dần phong phú lên.

Bởi vì có tiền, hắn giống như hướng dẫn viên du lịch, mà lên lịch ăn chơi đủ loại.

Giống như đến sân vận động xem bóng đá, đi bơi, đi nghe nhạc, đến phòng tập thể hình, hoặc đi xem hòa nhạc, trước kia vốn rất ít nghe ca nhạc này nọ từ ngày chịu ảnh hưởng của y ta bắt đầu cũng nghe, cảm giác cũng không tồi. Còn có, internet lên mạng nữa.

Từng nghĩ internet rất khó kỳ thật đơn giản vô cùng. Chu Thiên Du giúp ta xin oicq, có điều cũng rất ít khi dùng, bởi vì hầu như không có ai để tán gẫu, hơn nữa ta đối với những người bạn ảo chẳng quen biết trên mạng hoàn toàn không có hứng thú. Tận đến khi Triệu Tân gọi điện thoại nói cho ta biết hắn cũng có oicq, Bạch Kiệt, Cao Tường cũng đều đã xin, chúng ta mới bắt đầu ở trên mạng nói chuyện phiếm.

Năm ấy tiền mạng cũng thật đắt, nhưng so với điện thoại đường dài vẫn rẻ hơn nhiều, hơn nữa từ lúc hắn khuyên, ta cũng dần dần cũng những người xa lạ trên ấy nói chuyện phiếm.

Đến học kỳ sau, một cô gái xinh đẹp tên là Phùng Tĩnh bất chợt xông vào cuộc sống của ta.

Người cũng như tên, nàng là một cô gái ít nói, có vẻ ngoài mê người – mái tóc đen dài thẳng, đôi mắt vô cùng đẹp, cái mũi nhỏ nhắn cao cao, đôi môi tao nhã ít khi nhếch lên cười, nhưng đến lúc cười lại thật ôn nhu, thật đẹp. Nói năng nhẹ nhàng, thanh âm rất êm tai, rất mềm, giống như xuân phong lưu thủy. Tuy rằng bề ngoài của nàng có vẻ yếu đuối, nhưng nếu đã quyết tâm thì lại rất mạnh mẽ, vừa mới vào lớp đã được làm lớp trưởng, cũng do đó mà dù không học cùng lớp chúng ta lại có thể tiếp xúc với nhau — bởi vì khi thi vào thành tích quá cao, ta bị lão sư chỉ tên lên làm ủy viên học tập (chắc như kiểu lớp phó học tập của mình)

Bởi vì nàng thực xuất sắc, nam sinh theo đuổi nàng cũng rất nhiều, trong trường có, trường khác có, sinh viên năm nhất đến các đàn anh năm hai năm ba năm bốn đều có, nhưng dù đối phương có theo đuổi cỡ nào, nàng một mực lạnh lùng cự tuyệt, cho nên được đặt tên là "băng sơn mỹ nhân". Nam sinh còn đồn nhau nếu muốn làm nàng động tâm, đối phương nhất định phải có lòng nhiệt tình như nham thạch mới có thể.

Ta vốn cũng không nghĩ tới nàng thế nhưng......

Ngày đó bởi vì việc trong lớp nên ta với nàng phải ở lại thảo luận rất lâu, lúc rời đi phòng họp thì sao đã sáng đầy trời rồi. Căn tin đã sớm đóng cửa, ta cùng nàng dành phải đi mua mấy cái bánh bao, vừa ăn một bên tiếp tục thảo luận.

Ngay tại khi đi đến hồ nước, nàng đột nhiên nói thích ta.

Thật mất mặt, ta nhất thời bị dọa làm rơi luôn cả cái bánh bao đang cắn dở trên tay.

Như thế nào có thể, Phùng Tĩnh thích ta?

Nhìn nàng so còn đẹp hơn cả ánh trăng dưới nước, ta mê hoặc .

Nàng hoàn mỹ như thế, tựa như nữ thần trong lòng ta, lúc họp ta cũng thường xuyên nhìn lén nàng, bình thường đi ở trong vườn trường, cũng sẽ nhịn không được mà truy tìm thân ảnh của nàng. Ta từng tưởng tượng, nếu nàng là ta bạn gái nên tốt biết bao nhiêu– bất quá bởi vì lời đồn kia, còn có ta thiên tính vốn lãnh đạm, ta không có khả năng chủ động theo đuổi nàng.

Nhưng mà hiện tại, nàng cư nhiên hướng ta thổ lộ! Mà ta, lại có điểm lùi bước.

Bởi vì hắn, đều là bởi vì Triệu Tân!

Dưới lòng ta có thanh âm kháng cự, cái nam nhân kia, hắn yêu ngươi như thế, để ý ngươi như thế a! Nhưng một thanh âm khác lại nhắc nhở ta, ngươi với hắn là đồng tính, tình cảm của các ngươi xã hội tuyệt đối không dung thứ — nam nhân thủy chung là hẳn phải cùng nữ nhân một chỗ.

Trong lúc lòng ta còn đang hoảng loạn, nàng còn nói: "Kỳ thật, vừa mới vào trường học ta liền chú ý ngươi, cũng là bởi vì thích ngươi, ta mới cự tuyệt tất cả những người theo đuổi. Trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi cũng thích ta. Cho nên ta luôn chờ ngươi thổ lộ với ta...... Nhưng, ngươi lại không có làm. Chẳng lẽ ta cảm nhận sai rồi sao?"

Ta nhìn nàng, nàng ngẩng đầu, nhắm mắt lại, đẹp như tranh vẽ.

Tim đập gia tốc, máu dường như đều tụ tập lên đỉnh đầu — ta cảm thấy mặt mình thật nóng

Cuối cùng, ta hôn nàng, nhẹ nhàng ôn nhu, giống như ở kỳ nghỉ hè kia trong lúc ngủ vụng trộm mà hôn hắn.

Tuy rằng ta cũng không nói câu "Ta yêu ngươi", nhưng mà hành động của ta đã chứng minh cho tâm ý của ta;

Chúng ta thường xuyên cùng một chỗ, nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân trong mắt mọi người.

Ta không biết các nam sinh từng theo đuổi nàng có ghen tị hay không, bất quá ta cũng không để ý.

Sau đó, cuộc sống của ta có thay đổi rất lớn. So với thời trung học quen Lưu Nhã thì hoàn toàn không giống, ta giành ra thời gian thật nhiều mà đi với nàng, đi ven hồ, ra sau núi, rạp chiếu phim, vườn bách thú...... Phàm là nơi mà tình nhân hay đi đều có dấu chân của chúng ta.

Nhưng ta cảm thấy chúng ta vẫn còn chưa chính thức kết giao, quan hệ của chúng ta vẫn chưa hoàn toàn được xác định.

Sau đó, ta bắt đầu trốn Triệu Tân, giảm bớt thời gian lên mạng, nhận được điện thoại của hắn cũng chỉ vô thưởng vô phạt nói mấy câu rồi treo máy.

Ta ở giữa hai người bọn họ cũng thật khó xử, ta không dám nói cho Triệu Tân về nữ sinh ta thích, ta sợ hắn sẽ tức giận, cũng sợ hắn sẽ đau lòng — tuy rằng đó là điều không thể tránh. Ta cũng không thể nói cho Phùng Tĩnh về Triệu Tân...... Ta biết xã hội đối với tình yêu của hai nam nhân đều là khinh bỉ, ta sợ nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của nàng.

Ta không thể để bản thân lựa chọn ai, vứt bỏ ai, cũng không có ai có thể nghe ta giãi bảy, giúp ta quyết định, đỡ áp lực cho ta. Trí não nói cho ta biết, Phùng Tĩnh là lựa chọn chính xác, nhưng ta không thể cứ thế mà nói với Triệu Tân rằng chúng ta chỉ là bằng hữu thôi.

Ngoài Triệu Tân, ta cũng không rất dám đối mặt với Chu Thiên Du. Trước kia ta đã từng cảm thấy hắn biết quan hệ của ta và Triệu Tân. Đến lúc ta cùng Phùng Tĩnh thành một đôi, tất cả bạn học đều chúc mừng ta, chỉ có y lạnh lùng nói một câu: "Như vậy có được không?" Hoàn hảo là gần đây y thường xuyên về nhà, thời gian ta nhìn thấy y cũng không nhiều...... Kỳ quái, ta cũng không làm cái gì sai, vì sao phải sợ chứ?

Cuối tuần vào một ngày tháng tư, ta cùng Phùng Tĩnh đi xem phim, xem xong cũng đã hơn 10 rưỡi, mưa phùn từ chiều biến thành mưa to, cũng may nàng có chuẩn bị trước, chúng ta vẫn mang theo dù, không đến nối ướt hết.

Ta đưa nàng về kí túc xá trước sau đó mới về phòng mình, còn chưa đến nơi ta đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, đứng ở dưới tầng ký túc xá.

Ta vội vàng chạy tới kéo hắn vào kí túc xá.

"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?" Nhìn tóc hắn ướt đẫm, quần áo bị ướt nước mưa áp sát vào da thịt ta không nhịn được quát hắn một câu.

"Hắc, chú Lâm lên đây nhập hàng, bảo ta đến giúp ông ấy, sáng mai sẽ đi rồi.... Ta chỉ muốn nhìn thấy ngươi một chút." Vẫn là nụ cười ngu ngốc như vậy.

"Ngu ngốc, ngươi tại sao không vào phòng mà chờ?"

"Phòng của ngươi không có ai, ta lại vào không được. Cho nên đứng dưới lầu chờ ngươi...... Mưa to như vậy thật lo hôm nay ngươi không trở về ."

Bởi vì cuối tuần, Chu Thiên Du cùng Hàn Hiểu Phong đã về nhà, Trần Hồng Bình thì đi tìm đồng hương, ta lại cùng Phùng Tĩnh đi xem phim, cho nên phòng ngủ hẳn nhiên không có ai, hắn cứ như vậy để mặc quần áo ướt đứng cả tối ngoài này sao?!

"Mau vào thôi!" Ta giải thích với quản lí kí túc xá xong nhất quyết kéo hắn đi lên.

"Quần áo của ta ngươi mặc nhất định sẽ hơi chật một chút, nhưng có mặc là tốt rồi ...... Ngươi, ngươi nhìn ta làm cái gì?" Hắn im lặng nhìn ta dùng khăn mặt lau tóc cho hắn, nhìn ta miệng nhếch lên ngây ngô cười.

"Bởi vì lâu lắm không được nhìn Tiểu Phong, cho nên muốn nhìn ngươi nhiều hơn một chút." Trực tiếp thổ lộ như vậy làm mặt ta nóng lên, còn có điểm áy náy.

"Được rồi! Mau thay quần áo đi."

"Tiểu Phong......" Hắn mặc quần áo ướt sũng từ phía sau ôm ta, đem đầu gục trên vai ta, cảm nhận được cánh tay hữu lực cùng với nhịp tim vững vàng của hắn làm ta nhất thời rối loan

"Làm gì a...... Mau thay quần áo, không khéo cảm mất......"

"Tiểu Phong...... Tiểu Phong...... Ngươi sẽ không không cần ta chứ?"

"Nói cái gì vậy?" Ta định thoát ra, nhưng không cách nào giãy ra khỏi ôm ấp của hắn.

"Lâu như vậy ngươi cũng chưa lên mạng...... Gọi điện thoại cũng là nói vài câu liền treo, còn thường xuyên tìm không thấy người...... Ta biết ngươi thích học, nhưng là lâu lắm cũng không có tin tức của ngươi, ta hảo lo lắng......"

"Lo lắng, lo lắng cái gì a?" Trong lòng ta la hoảng lên.

Hắn đột nhiên đem ta quay lại, rồi hôn ta, ta vốn định chống cự, nhưng hai tay lại tự nhiên lại ôm lấy hắn, đây là ta nợ hắn đi? Nghĩ như vậy, ta liền hoàn toàn không chống cự nữa, vẫn kệ hắn giở trò.

"Ta thật sự lo lắng, lo lắng Tiểu Phong ngươi không cần ta......"

"Ta......"

Ta định nói không, nhưng ta nói không ra. Nếu nói ra rồi, đây chính là nói dối.

Ta bị hắn đặt ở trên giường, cảm thụ được ngón tay thon dài linh hoạt của hắn ở trên người ta sờ soạng, cởi ra quần áo của ta và hắn, giống như những lần gần gũi trước, hắn cố gắng lấy lòng ta.

Lúc về nhà nghỉ đông ta từng vài lần phát sinh quan hệ với hắn, hơn nữa cũng theo hướng dẫn của hắn mà giúp hắn giải quyết bằng tay mấy lần. Dù sao mỗi lần đều chỉ có mình ta hưởng thụ cũng là không hay lắm. Tuy rằng trong lòng vẫn là có điểm ngại ngần — dù sao chúng ta cùng là nam nhân, vuốt ve cái khí quan kia thì có gì mà thích thú chứ? Nhưng mà nghĩ đến mỗi lần hắn làm cho ta, ta đều cảm thấy thực khoái hoạt, ta liền không thể cự tuyệt.

Ta nghĩ lần này cũng giống như trước đây, nhưng đến lúc hắn đem chất lỏng mà ta phun ra đưa đến nơi kia, ta mới giật mình, nghĩ đến chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, ta lắc đầu cự tuyệt.

"Không...... Không cần...... Ta không cần......"

"Ngoan, thả lỏng, không có việc gì , Tiểu Phong......"

"Không cần, ta không cần......" Kháng cự của ta căn bản không phải là uy hiếp với hắn, ngón trỏ của hắn tham tiến vào trong cơ thể ta, đau đớn bị xé rách mãnh liệt khiến ta nhịn không được chảy xuống nước mắt. Hắn cũng bày ra một bộ dáng khó chịu — nếu chúng ta đều khó chịu thì sao không dừng đi chứ? Dù ngu ngốc thế nào cũng biết hành vi này trái với luân lý nhân sinh a!

"Không cần... Không..." Ta cả người run run, nhưng hắn cũng không để ý đến cảm thụ của ta mà tiếp tục tiến tới, sau đó lại duỗi thêm ngón tay thứ hai chui vào. Trước kia hắn cũng từng muốn làm đến bước cuối cùng, nhưng ta vẫn đều "giữ vững trận địa", chỉ cần hắn hơi chút khác thường ta sẽ toàn lực phản kháng. Mỗi lần chỉ cần ta phản kháng, hắn sẽ lập tức đình chỉ, nhưng tại sao lần này, ta thậm chí đau đến nước mắt đều rớt cả ra mà hắn cũng không dừng lại, một mực làm tiếp? (khổ thân tiểu Tân của ta, anh bất an sao?)

"Đau a... Đau quá......"

Thân thể kháng cự mãnh liệt mà co rút lại, đến lúc ta cảm thấy bản thân sắp hôn mê thì hắn đột ngột rời đi.

Ngay lúc ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, một cái gì đó thô hơn bắt đầu đi vào trong cơ thể ta, tiếng kêu do kịch liệt đau đớn mà không thể phát ra. Vì sao, vì sao hắn lại đối xử với ta như vậy?

Hắn cắn răng, thống khổ nói: "Tiểu Phong, ngươi không thể thả lỏng một chút sao, ngươi chặt như vậy, ta cũng rất đau a!"

"Đau......Liền đi ra ngoài a..." Ta hảo muốn cắn hắn một phát.

Mồ hôi của hắn cũng với nước mưa chưa lau khô rơi trên mặt ta, ta lại nghĩ tới khi ta với Phùng Tĩnh đang xem điện ảnh hắn lại một mực đứng ở dưới lầu trong cơn mưa mà chờ ta — một trận đau lòng, dường như so với thân thể còn đau hơn.

"Thả lỏng a... Hít sâu......"

Đầu óc của ta chỉ cò một mảnh hỗn loạn, chỉ dựa theo lời hắn nói hít sâu, tận lực thả lỏng chính mình... Chờ ta thật vất vả mà bắt đầu quen dần, hắn thẳng tiến đâm mạnh vào, ta nhất thời đau đến ngay cả hô hấp đều ngưng trệ.

Khi hắn bắt đầu luật động, ta chỉ có thể nắm chặt lấy sàng đan mà chịu đựng. Chẳng lẽ đây là trừng phạt của ta tội không chung thủy sao?

Ta không biết ông trời trừng phạt ta bao lâu, bởi vì, ta đã đau đến hôn mê rồi.

Khi ta tỉnh lại, hắn vẻ mặt áy náy lau hạ thân cho ta, thấy ta mở mắt, ta vừa há mồm định nói gì đó, thân thể đau đớn giống như bị xe nghiền qua làm ta không nói thành lời.

Ta nhắm mắt lại không nhìn hắn, bởi vì đau đớn cũng mệt mỏi mà ta thiếp đi. Lần thứ hai tỉnh lại, hắn đã đi mất, ta nghĩ lại hôm qua hắn nói đến đây giúp người ta chở hàng, sáng sớm sẽ trở về, có thể là đi rồi đi. Hắn cư nhiên để ta cả người đau đớn ở đây mà đi, được rồi, tốt lắm, ngươi đối với ta như vậy, ta nhớ kỹ...... Nghĩ lại nghĩ rồi ngủ quên mất.

Lần thứ ba tỉnh lại đã là gần trưa, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hắn ta ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi không phải đi rồi sao?"

"Ta làm sao có thể đi được?" Hắn cúi đầu xuống, lại sờ sờ mặt của ta, "Ngươi vẫn không tỉnh."

"Cũng không nghĩ lại là ai làm hại" Ta định rời giường, nhưng hạ thể đau đớn làm cho ta nhíu mày.

"Ngươi đừng đứng lên a! Muốn làm cái gì? Ta giúp ngươi."

"Đều tại ngươi......" Ta miễn cưỡng tựa vào đầu giường, thế này cũng tốt, ta và hắn không ai nợ ai, chúng ta huề nhau.

"Muốn uống nước không? Hay là ăn cái gì đó?"

"Không cần."

Hoàn hảo bạn cùng phòng vẫn chưa về... Bất quá, nếu tối hôm qua có người ngoài, hắn cũng sẽ không...... Quên đi, cái gì xảy ra thì đã xảy ra, có nói cũng vô dụng.

"Tiểu Phong...... Thực xin lỗi... Ta không phải cố ý , ta không nghĩ tới ...... Ta chỉ là sợ ngươi, sợ ngươi bị người khác cướp đi... Tiểu Phong, tha thứ ta được không?"

Tha thứ hay không tha thứ, có cái gì khác nhau? Dù sao ngươi đã làm, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng. Ta dưới đáy lòng thầm mắng.

Thấy ta không có trả lời, hắn lại tiếp tục nói: "Ngày hôm qua ta thật sự là nhịn không được, lâu như vậy không gặp ngươi, ngươi gần đây lại lạnh nhạt với ta như vậy...... Ta thật sự sợ a! Ngươi không cần giận được không? Về sau không có sự cho phép của ngươi ta sẽ không bao giờ làm nữa!"

Không có ta cho phép sẽ không làm sao? Tốt lắm, ta cả đời này cũng sẽ không cho phép !

"Được rồi, đủ rồi! Ngươi đừng nói nữa, ta muốn uống nước"

"Được... Đúng rồi, Tiểu Phong, ngươi mấy ngày nghỉ tới định như thế nào?"

"Làm gì?" Ta một hơi uống hết cốc nước, cảm thấy chưa đủ muốn uống nữa.

"Là Cao Tường, cậu ấy muốn gọi chúng ta đến nhà chơi. Bao ăn, bao ở, bao chơi!"

"Đến lúc đó rồi nói sau......" Ta quả thật cũng không biết kỳ nghỉ này trường có sắp xếp cái gì không.

Hắn vẫn ở lại với ta đến tận 5 giờ, tận đến lúc không đi sẽ không có xe mà về hắn mời nhìn ta luyến tiếc không rời mà đi.

Nhìn bóng dáng của hắn, ta biết nếu tiếp tục như vậy thì không được, nhất định phải lựa chọn, nhưng mà, muốn ta lựa chọn giữa hắn và Phùng Tĩnh, thật là rất khó khăn ......

***

Một tuần tiếp theo là tuần ta siêu cấp mất mặt, bởi vì đằng sau đau nhức đến mức ta không thể đi đứng bình thường được, chỉ có thể dùng bệnh "trĩ" để làm cái cớ, thật rất mất mặt .

Lúc trước còn nghĩ không sao cả mà tha thứ cho hắn, hiện tại lại phát giác bản thân mình làm không được. Bất quá sau khi hắn về nhà mỗi ngày đều gọi điện thoại tới hỏi thăm ta. Cũng bởi vì thân thể không thoải mái khiến ta ít khi ra ngoài, hẹn hò cùng Phùng Tĩnh cũng bỏ không ít.

Phùng Tĩnh hẹn ta nghỉ này đến nhà nàng chơi, ta cẩn thận suy nghĩ vẫn là uyển chuyển cự tuyệt. Đầu tiên, quan hệ của ta với nàng cũng chưa thân thiết đến mức đi gặp lão nhân gia nhà nàng, hơn nữa, ta lâu lắm cũng chưa gặp Cao Tường và Bạch Kiệt, rất nhớ bọn họ — được rồi, ta thừa nhận, đây là lấy cớ, ta muốn nhìn thấy hắn, ta muốn gặp cái người làm ta mất mặt đến chết kia, ta muốn nhìn thấy hắn sau đó hung hăng đánh hắn một trận để tiết hận!

Nhưng chúng ta không thể tượng tượng được, lần đi nghỉ này, sẽ phát sinh một chuyện làm chúng ta cả đời cũng không thể nào quên...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: