Chương 8
4 giờ ngồi xe lửa hại ta cả người đau nhức, Bạch Kiệt và hắn đều không che dấu được vui sướng — Bạch Kiệt cao hứng là đương nhiên, nhưng hắn cái tên ngu ngốc này vui cái gì a? Chúng ta cười, nháo, nói toàn những chuyện không đâu, vui đùa – bỏ lại Phùng Tĩnh ta không những không áy náy, mà còn tâm tình khoái trá, cũng chờ mong nhìn thấy Cao Tường.
Vốn cứ tưởng Cao Tường đã sớm đứng ở nhà ga tiếp chúng ta, nhưng chờ trái chờ phải cũng không thấy người đâu. Qua lâu lắm, chúng ta mới quyết định gọi điện thoại đến nhà cho cậu ấy.
Trọng trách gọi điện thoại đương nhiên giao cho Bạch Kiệt, ngay cả lúc ấn số thôi mà mặt cậu ta cũng đỏ cả lên làm cho chúng ta cười sảng khoái một trận. Nhưng nhìn sắc mặt Bạch Kiệt trắng bệch treo điện thoại, ta chỉ biết có chuyện không ổn rồi, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy
"Là ba cậu ấy tiếp điện thoại... Ông ấy nói cậu ấy sáng nay trên đường ra nhà ga gặp tai nạn, khi đưa đến bệnh viện liền... cứu không được... Cậu ấy... Cậu ấy đã chết......"
Không chỉ có là Bạch Kiệt, ngay cả ta cùng Triệu Tân cũng không tin chuyện này là thật... Rõ ràng hôm qua mới vừa nói chuyện, như thế nào mới có một ngày đã nói chết là chết?
Đến khi chúng ta đến bệnh viện, Cao Tường đã được đưa vào nhà xác. Chúng ta nói với hộ sĩ muốn nhìn mặt Cao Tường lần cuối, nhưng lại bị cự tuyệt. Lý do chúng ta không phải người nhà của cậu ấy. Vừa lúc ấy thì ba Cao Tường đến.
Đây là ta lần đầu tiên ta gặp cha Cao Tường, nỗi đau mất con làm cho ông nhìn càng có vẻ bi thống. Nhìn thấy chúng ta ông cũng không nói một lời, vô luận Bạch Kiệt cầu xin như thế nào ông cũng nhất định không cho Bạch Kiệt gặp Cao Tường.
"Cháu biết bác hận cháu, nhưng Tường đã mất rồi, chẳng lẽ ngay cả gặp mặt lần cuối bác cũng không cho cháu nhìn cậu ấy sao? Xin bác, bá phụ..."
Ông ấy đẩy tay Bạch Kiệt ra.
"Nếu không phải vì đi đón ngươi, nó sẽ chết sao? Ta thật không hiểu.... Các ngươi.... Các ngươi là hai thằng con trai mà! Nếu không phải vì ngươi, nếu không phải vì ngươi nó cũng sẽ không chết!"
Ta chấn động, nghe ông ấy nói vậy, chẳng lẽ ông biết quan hệ giữa Cao Tường và Bạch Kiệt?
Triệu Tân bên tai ta nhỏ giọng nói: "Cao Tường muốn dọn ra ngoài, cha cậu ấy đương nhiên là không đồng ý, cho nên mới nhất định bắt cậu ấy phải học ở trường này......"
"Bá phụ, cháu xin bác! Xin bác cho cháu thấy mặt cậu ấy lần cuối!"
"Có cái gì cần nhìn nữa? Nó đã chết rồi, gặp rồi thì có ích lợi gì?"
Nhìn thấy ông ấy nhất định cự tuyệt, Triệu Tân kích động xông lên nắm lấy cổ áo ông, giơ lên tay lên định đấm người ta. Ta vội vàng xông lên ngăn hắn lại, trong lúc dây dưa nắm tay của hắn giáng ngay vào mũi ta, ta chỉ cảm thấy mũi một trận đau xót, sau đó máu liền trào ra. Triệu Tân thấy thế mới buông ông ấy ra, đỡ lấy ta không ngừng xin lỗi. Trước mắt một mảnh hỗn loạn, ngay cả hộ sĩ đều ra mặt ngăn cản.
Không nghĩ tới một Bạch Kiệt lòng tự trong luôn cao hơn trời, "đông" một tiếng quỳ gối trước mặt cha Cao Tường, muốn dập đầu xuống.
"Xin người, bá phụ, cho cháu thấy cậu ấy lần cuối cùng, xin người ..." Trán của hắn đập vào nền nhà, một tiếng lại một tiếng, rất nhanh trán liền trầy ra chảy máu. Vô luận ta cùng Triệu Tân khuyên như thế nào hắn cũng không dừng lại.
"Các ngươi đang làm cái gì?"
Một giọng nữ lạnh băng vang lên, ta ngẩng đầu, một nữ nhân mặc quần áo công sở, trang điểm khéo léo khiến người khác khó nhìn ra tuổi thật của nàng, khuôn mặt cùng Cao Tường có mấy phần tương tự.
"Là mẹ của Cao Tường?" Ta hỏi. Triệu Tân gật gật đầu.
Nàng nhìn Bạch Kiệt còn đang quỳ trên mặt đất liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Ta không nhìn ra cậu lại là người không có tôn nghiêm như vậy."
"Vì gặp Cao Tường... tôn nghiêm có gì quan trọng?"
"Nó đã chết rồi."
"Cho dù đã chết cũng là người cháu yêu nhất." Bạch Kiệt trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nữ nhân gật gật đầu: "Ta đưa cậu đi."
"Bà điên rồi?" Ba Cao Tường tiến lên ngăn cản.
"Tiểu Tường cũng là con ta, ta có quyền lợi cho bằng hữu nó nhìn nó một lần cuối."
"Bằng hữu...... Tiểu tử này là bằng hữu của nó sao? Làm gì có chuyện như vậy?" Nam nhân mắng một câu thô tục liền nổi giận đùng đùng rời đi, vì thế chúng ta đi theo mẹ của Cao Tường, cùng đi đi xuống nhà xác.
Bạch Kiệt vừa nhìn thấy thi thể liền không kìm được nữa liền khóc như mưa, Triệu Tân ở một bên an ủi hắn, ta cũng rất khó chịu. Trong lúc vô ý nhìn đến mẹ của Cao Tường đôi mắt cũng đã phiếm hồng, thân thể cũng hơi run run. Vừa rồi biểu hiện của bà vô cùng bình tĩnh, nhưng dù sao con mình đã mất, bà đương nhiên sẽ rất buồn, vừa rồi đã cố nén bi thương.
"Bá mẫu, bác có khỏe không?" Ta cẩn thận đỡ lấy nàng.
"Cháu cũng là bằng hữu của tiểu Tường sao?"
"Ân, tên ta là Hiệp Phong."
"Nga, chính cháu giúp bọn hắn học bổ túc sao...... Thật sự là cám ơn cháu......"
"Không cần, cháu là bạn của cậu ấy mà......" Sau đó, ta hỏi bác ấy nguyên nhân xảy ra tai nạn.
Không giống như trong các tiểu thuyết văn học, cái gì lái xe say rượu, hoặc là cái gì khác...... Trách nhiệm hoàn toàn là lỗi của Cao Tường — vì muốn tới nhà ga sớm một chút, cậu ấy đi ngang qua đường cái, mới tạo thành cái bi kịch này.
Nếu không phải chúng ta đến, cậu ấy có lẽ sẽ không phải chết...... Biết rõ không phải là lỗi của chúng ta, nhưng cũng không thể cảm thấy nhẹ nhàng.
Một bàn tay to đặt trên đầu ta vỗ về, không cần quay đầu ta cũng biết chủ nhân là ai. Ta đưa đầu dựa vào trong ngực hắn, không tiếng động khóc.
Cao Tường ba ngày sau mới hạ táng, chúng ta định chờ cậu ấy an táng xong mới rời đi.
"Mấy ngày này, cứ đến nhà ta ở đi." Mẹ cậu ấy đề nghị.
"Nhưng mà...... thế này có phải rất phiền bác rồi không?" Ta uyển chuyển cự tuyệt.
"Nếu không các cháu định ở đâu? Vốn nên là tiểu Tường đón tiếp các cháu, hiện tại để ta mẫu thân của nó thay thế đi! Ta nghĩ, tiểu Tường hẳn là cũng hy vọng như thế ."
Ngày hôm sau, là ngày khó chịu nhất mà ta từng trải qua trong đời. Mỗi người đều thực bi ai, nhưng lại lo lắng nỗi đau của mình có thể khiến người khác đau lòng hơn, nên chỉ còn cách cố gắng cười.
Ba ngày sau, Cao Tường hạ táng. Bạch Kiệt không khóc, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ấy, ta thà nhìn thấy cậu ấy khóc ra còn hơn.
Đêm đó, ta như thế nào cũng không ngủ được, nhẹ nhàng xuống giường. Đi vào trong phòng khách lại nhìn thấy Bạch Kiệt đang ngồi một mình uống bia, ta hiểu trong tâm cậu ấy rất buồn khổ, thế mà biểu hiện mấy ngày này của cậu ấy lại bình tĩnh như vậy.
"Ngươi cũng ngủ không được?"
"Đúng vậy......"
"Muốn uống gì không?"
"Ân, uống một chút đi."
Ta ngồi ở bên cạnh cậu ấy, đang muốn nói cái gì đó, thì dì Lí cũng từ trong phòng ngủ đi ra, đôi mắt nàng đỏ đến đáng sợ.
"Làm sao vậy, giường không quen sao?"
"Không... Chỉ là ngủ không được"
"Bạch Kiệt... Có thể cùng dì tâm sự một chút không?"
"Dạ..."
"Cháu vào phòng đây." Ta định đi, lại bị ngăn trở.
"Tiểu Phong cũng xuống tán gẫu đi.."
Ta đành phải ngồi xuống.
"Lúc trước lúc biết tiểu Tường thích cháu, ta sợ tới ngây người..." Bà đi thẳng vào vấn đề làm cho ta chân tay trở nên luống cuống, Bạch Kiệt cũng chỉ cười nhẹ.
"Cháu cũng hiểu, cho nên hai bác muốn cậu ấy học ở trường này."
"Đứa nhỏ này, từ bé đã bị ta cùng cha nó vứt cho ông bà nội nuôi lớn, sau khi ly hôn lại càng ít quan tâm đến nó. Ta lúc nghe nó nói thích cháu còn đi tìm bác sĩ tư vấn, bác sĩ nói, những đứa nhỏ như nó từ bé đã thiếu đi tình thương của cha nên đặc biệt dễ trở thành đồng tính luyến ái."
Ta trong lòng ói ra một chút, ta với Triệu Tân chưa từng có khuyết thiếu tình thương của cha nha.
"Cho nên ta nghĩ, nếu để cho nó đến chỗ của cha nó may ra có thể tốt hơn một chút không? Còn cha nó lại cảm thấy tình cảm các ngươi như vậy thực không bình thường nên mới muốn nó rời khỏi cháu, hy vọng nó sau khi tách ra khỏi cháu có thể trở lại bình thường. Nhưng ta chỉ muốn bồi thường cho nó, cho nên mới kiên trì muốn nó học ở đây....... Ai biết được......" Thanh âm của bà dần nghẹn ngào, "Tuy rằng giờ mới nói thì đã quá muộn, nhưng nếu sớm biết thế này, ta thà không bao giờ để nó đến đây...... Dù sao được sống cùng với người mình yêu mới là hạnh phúc đúng không?"
"Có lẽ vậy......" Bạch Kiệt thì thào tự nói.
"Bạch Kiệt, cháu thích Tường nhi của ta sao?"
"Đương nhiên... cháu rất thương cậu ấy..."
"Nó, đứa nhỏ ấy, đừng quên nó được không? Ta biết cháu không thể nào mãi mãi yêu nó, về sau, nhất định sẽ có những người khác xuất hiện trong đời cháu, cũng có lẽ sẽ chiếm lấy vị trí của nó trong lòng cháu — nhưng mà, vô luận như thế nào cũng xin đừng quên nó, được không?"
"Cháu vẫn sẽ thương cậu ấy." Bạch Kiệt bình tĩnh nói, "Chuyện về sau thế nào cháu không biết, nhưng chuyện cháu yêu cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi."
"Vậy là tốt rồi...... Ba nó đã tái hôn, còn có đứa con khác, mà ta chỉ có tiểu Tường... Nếu, ngoài ta ra không còn ai nhớ đến nó, tiểu Tường không phải rất đáng thương sao ?"
"Chúng cháu đều sẽ nhớ cậu ấy mà ..." Ta cũng mở miệng, "Chúng cháu cũng sẽ không quên cậu ấy ."
"Ân, cám ơn...... Ta đi ngủ đây. Cũng không còn sớm, các cháu ngày mai không phải còn đi tàu sao? Đi ngủ sớm một chút đi!"
"Dì à, ngủ ngon."
"Bạch Kiệt, nếu Cao Tường không chết, ngươi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy sao?" Ta uống một ngụm bia. Hương vị thật chua xót. Ta quả nhiên vẫn không thích vị đồ uống có cồn.
"Sẽ chứ, đương nhiên sẽ......"
"Nhưng mà các ngươi đều là con trai mà!"
"Có quan hệ gì sao?" Hắn kỳ quái nhìn ta, "Ngươi với Triệu Tân không phải cũng thế sao?"
"Ta...... Ta hiện tại đã có bạn gái." Ta thật sự muốn tìm một người kể hết tất cả, ta hy vọng có thể có người chia sẻ nỗi thống khổ với ta, "Nàng tốt lắm, thực yêu ta, mà ta, cũng thực thích nàng."
"Tiểu Tân biết không?"
"Không biết...... Ta làm sao có thể nói cho hắn biết?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Thế nào? Ta cũng không biết a — ta cùng hắn đều là nam, đồng tính luyến ái là vi phạm luân lý xã hội, sẽ không được dung thứ! Cô gái kia, nàng rất được, lại thực ôn nhu...... Nếu có thể, ta muốn tiếp tục với nàng...... Nhưng nghĩ đến Triệu Tân, ta lại...... Ta không biết nên làm cái gì bây giờ......" Ta có điểm hoảng, ta sợ Bạch Kiệt sẽ trách ta, sợ hắn sẽ khinh bỉ ta.
"Ngươi vì sao muốn nói cho ta biết?"
"Ta muốn tìm một người chia sẻ cùng ta...... Ở cùng cô gái kia, ta cảm thấy rất áy náy...... Ta cũng không có biện pháp lựa chọn Triệu Tân, dù sao ta sau này nhất định sẽ cùng nữ nhân kết hôn, mà cô gái kia là lựa chọn tốt nhất."
"Hừ." Bạch Kiệt cười lạnh một tiếng, "Ta cảm thấy ngươi rất tàn nhẫn, Tiểu Phong......"
"Ta......" Tim của ta đột nhiên đập mạnh một cái.
"Tiểu Tân yêu ngươi như vậy, ngươi lại cùng nữ nhân khác cùng một chỗ...... Ta vừa mất đi người yêu, ngươi lại nói cho ta ngươi vì có hai người yêu mình mà cảm thấy khó xử."
"Ta...... Chúng ta không phải là bằng hữu sao? Ta cũng biết ta không đúng, nhưng mà ta thật sự không có biện pháp lựa chọn. Ta nói cho ngươi biết, là hy vọng ngươi có thể giúp ta, có thể cho ta một lời khuyên......"
"Lời khuyên? Ngươi muốn ta khuyên ngươi làm cái gì đây? Quyết định của ngươi lại muốn ta đến làm giúp sao?"
"Ta............"
"Không cần hỏi cũng biết lời khuyên của ta là gì. Ngươi là bằng hữu của ta, hắn cũng là...... Nhưng mà lời khuyên của ta có ích sao? Người lựa chọn cuối cùng không phải vẫn là ngươi sao?"
"............"
"Ngươi hảo hảo mà suy nghĩ đi. Ta đi ngủ."
"Ân." Ta nhìn theo Bạch Kiệt rời đi.
Uống xong ngụm bia cuối cùng, ta cũng trở lại phòng của ta và Triệu Tân, chui vào trong chăn. Ta nhìn gương mặt hắn lúc ngủ, không khỏi một trận đau lòng. Ta biết hắn yêu ta đến mức nào, nếu hắn là nữ nhân ta nhất định sẽ không có chút do dự mà chọn hắn. Nhưng, hắn là nam nhân a! Xã hội này, nam nhân có thể sống với nam nhân sao? Ta nghĩ đến khuôn mặt của ba Cao Tường khi nhìn thấy Bạch Kiệt, nếu cha mẹ ta và cha mẹ của Triệu Tân biết quan hệ của ta với hắn thì sao, bọn họ cũng sẽ tức giận như thế sao? Ta lại nghĩ tới Phùng Tĩnh, một cô gái hoàn mỹ như thế, nếu không phải bởi Triệu Tân, ta nhất định sẽ cũng nàng mà tiêu dao tiếp tục đi?
Ta cuộn tròn thân thể, cảm thấy thật bất lực, ta hy vọng hắn có thể ôm ta, làm cho ta an tâm. Nhưng hắn ngủ say như thế làm sao biết được nguyện vọng của ta? (tiểu Phong à, tiểu Phong, anh đã phạm sai lầm rất lớn, rất lớn rồi đó. sẽ hối hận không kịp đâu.)
Trở lại thành phố T, Triệu Tân cùng Bạch Kiệt liền rời đi. Vốn ngày nghỉ còn đến một hai ngày, ta tưởng Triệu Tân nhất định sẽ lưu lại cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc, không nghĩ tới hắn lại nói là lo lắng cho Bạch Kiệt nên phải đi trước. Có lẽ là Cao Tường trong lòng hắn cũng đã tạo thành một cái bóng, sắc mặt hắn vẫn thực âm trầm. Qua đi một thời gian chắc sẽ không sao đâu. Ta đã nghĩ thế.
Lúc hắn đi mua vé xe, Bạch Kiệt nhỏ giọng hỏi ta: "Ngươi đã quyết định được chưa?"
"Ta..."
"Người ta yêu bây giờ đã mất, ngươi lại phiền não mà không biết phải lựa chọn ai... Ta đây hỏi ngươi một câu, nếu Tiểu Tân bị tai nạn xe cộ, ngươi làm sao bây giờ?"
"Không!" Ta thốt ra.... Nếu hắn rời khỏi ta mà đi, nếu hắn chết, nếu.... Ta không dám tưởng tượng, cho tới tận bây giờ, hắn đều luôn luôn ở bên cạnh ta, yêu ta, sủng ta, bao dung ta, hắn đã là cuộc sống của ta, một bộ phận của ta, ta không có cách nào sống mà không có hắn.
"Hảo hảo ngẫm lại đi, Tiểu Phong, ai mới là người nên chọn?"
"...... Bạch Kiệt, cám ơn!" Một lát sau, ta mới tỉnh ngộ nói: "Bạch Kiệt, ngươi trăm ngàn lần đừng nói cho hắn!"
"Đương nhiên." Bạch Kiệt nở nụ cười, "Đây là bí mật của chúng ta."
"Vé xe đây." Hắn đi tới. Ta nhìn hắn, đột nhiên thật muốn ôm chặt lấy hắn... Có điều lý trí nhắc nhở ta hiện tại chúng ta còn đang đứng ở sân ga người qua kẻ lại, ta cũng không có giống hắn trời sinh đã có da mặt dày.
Đến tận khi lên xe hắn cũng không nói với ta câu nào... Hắn lãnh đạm với ta như thế, ta có điểm ngoài ý muốn, bất quá cũng không để ở trong lòng.
Sau đó ta cùng Phùng Tĩnh chia tay .
May mà nàng cũng không có hỏi nguyên nhân — ta không có cách nào nói cho nàng biết ta chia tay với nàng là vì một người con trai. Nàng cũng chưa nói cái gì, chỉ bình tĩnh ngoài dự đoán của ta, mỉm cười hỏi ta:
"Vẫn là bằng hữu sao?"
"Cả đời là bằng hữu!"
Nhưng ta biết, chúng ta không có khả năng trở thành bằng hữu... Ta cảm thấy thực có lỗi với nàng, nhưng mà không có biện pháp, ta đã hiểu được ai mới là người quan trọng nhất với ta.
Phùng Tĩnh, thực xin lỗi.
_______
Quả thực có điểm kỳ lạ.
Sau ngày nghỉ là đến tuần lễ bận rộn, bị một đống lớn việc bủa vây, đầu óc ta choáng váng hoàn toàn không có phát giác ra. Tận đến khi tất cả mọi việc đều xong, ta thở dài một hơi, mới phát hiện sự tình có điểm không thích hợp.
Gần nửa tháng hắn không có gửi thư cho ta, cũng không có gọi điện lần nào. Bởi vì bận, ta cũng không có thời gian lên mạng, nhưng mà khi ta mở ra oicq ngay cả một cái tin nhắn của hắn cũng không hề có. Càng miễn bàn đến chuyện gặp ta .
Đây là chuyện chưa bao giờ có. Chẳng lẽ là hắn dạo này cũng bận rộn nhiều việc sao? Ta nghĩ tới lần trước gặp mắt hắn nói đang muốn viết một cái phần mềm thật phức tạp. Suy nghĩ một lúc, ta rốt cục...... mua cái thẻ điện thoại đầu tiên, chuẩn bị gọi điện thoại cho hắn.
Từ lúc nhận ra hắn quan trọng đối với ta thế nào, ta liền cảm thấy bản thân càng ngày càng thích hắn...... Buổi tối sẽ đem thư từ mà trước đây hắn đã viết cho ta ra chậm rãi xem một lượt, cũng sẽ nhớ tới từng chuyện to nhỏ trước đây của chúng ta, sau đó ngọt ngào nở nụ cười — Chu Thiên Du còn cười nhạo ta thật giống mẫu miêu động dục. Bất quá sau khi ta cùng Phùng Tĩnh chia tay, thái độ của hắn đối với ta cũng ôn hòa trở lại — chẳng lẽ hắn thích Phùng Tĩnh?
Trước kia đều là hắn hay cha mẹ gọi điện thoại cho ta, ta chưa từng có chủ động gọi về nhà hay gọi cho hắn...... Nghĩ đến hắn lúc nhận được cuộc gọi của ta sẽ mừng đến cỡ nào ta không khỏi hưng phấn. Trước kia ta đối xử với hắn quả thật không tốt lắm, về sau, về sau ta nhất định sẽ sửa.
"Alo?" Tiếp điện thoại là dì Trương.
"Dì Trương sao? Ta là Tiểu Phong."
"Là Tiểu Phong a! Ngươi thật là, nghỉ cũng không về nhà, ngươi có biết chúng ta nhớ ngươi nhiều đến thế nào không? Lúc nào có thời gian thì về đi, ta và Triệu thúc, còn có cha mẹ ngươi đều rất nhớ ngươi a......"
Sợ dì Trương tiếp tục lải nhải, ta thực không lễ phép ngắt lời nàng: "Dì Trương, Triệu Tân có ở nhà không?"
"Ngươi tìm Tiểu Tân a? Hắn... Hắn không có, có chuyện gì sao? Ta sẽ nói lại cho hắn."
"A, không có gì.... Cái kia, hắn khi nào thì trở về?"
"Này a, ta cũng không biết đâu......"
Làm cái gì a? Hiện tại đã 10 giờ tối rồi, hắn như thế nào còn không có ở nhà? Đi đâu vậy?
"Kia, khi nào hắn về dì Trương gọi điện cho ta được không?"
"Tốt."
"Ân, dì Trương tạm biệt."
"Tiểu Phong tạm biệt, phải bảo trọng thân thể nga!"
"Đã biết. Dì Trương mọi người cũng thế nha."
Thật vất vả hàn huyên xong, treo điện thoại xuống tâm tình của ta hoàn toàn không tốt. Hắn gần đây rốt cuộc là bận cái gì a? Sau đó ta lại gọi điện thoại về nhà, nhưng trong nhà không có ai, không biết ba mẹ đi đâu chơi rồi. Chẳng lẽ khi ta không có ở nhà bọn họ ngày nào cũng đi trăng mật chắc?
Ta nằm ở trên giường, chờ hắn gọi điện thoại cho ta, nhưng thời gian cứ thế trôi qua, sắp 11 giờ cũng không thấy điện của hắn.
Ngay lúc ta đã muốn bỏ cuộc, điện thoại đột nhiên vang lên . Ta vèo một cái nhảy xuống khỏi giường, thẳng hướng điện thoại. Dọc theo đường đi đánh đổ hai cái ghế dựa, làm rơi một cái chén.
"Uy, Triệu Tân sao?"
"......" Điện thoại bên kia một mảnh yên tĩnh, một lát sau truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ của một cô gái, "Xin hỏi, Chu Thiên Du có ở đó không?"
"Ách? A, có. Ngươi giữ máy nha." Ta vẻ mặt không hờn giận đem điện thoại đưa cho Chu Thiên Du đang cười mỉm cười mỉm đằng sau, "Điện thoại của ngươi."
"Hắc hắc, cám ơn."
Không biết là Chu Thiên Du được người nào gọi điện thoại đến, một lần nói chuyện chính là nói đến nửa giờ. Trong lòng ta sốt ruột không thôi, nhưng Chu Thiên Du không hề có ý định ngừng máy. Ngay lúc mắt ta sắp đốt thành một cái động thật to sau lưng hắn, hắn rốt cục buông điện thoại.
"Di? Tiểu Phong, ngươi đang đợi điện thoại a? Như thế nào không nói cho ta biết? Sớm nói ta sẽ không cùng nàng tán gẫu lâu như vậy ."
"Hắc hắc......"
Nụ cười của ta khiến hắn ớn lạnh vội vàng đem điện thoại đưa cho ta, "Ngươi gọi đi."
Nhưng 11 giờ hơn rồi, dì Trương chắc đã đi ngủ rồi? Ta không dám lại gọi điện qua nữa. Trong lòng vô cùng oán hận Chu Thiên Du, đều là hắn, hại ta không nhận được điện thoại của Triệu Tân.
Buổi tối hôm sau ta lại gọi điện thoại cho hắn. Nhưng lần này tiếp điện thoại lại là Triệu thúc thúc.
"Tiểu Phong a? Ngươi tìm Tiểu Tân a? A, hắn không ở nhà a, có việc sao?"
"A, không, cũng không có chuyện gì...... Hắn đại khái khi nào thì trở về?"
"Này a, ta cũng không biết...... Hắn gần đây có khi về nhà rất muộn. Có chuyện gì ta sẽ chuyển lời cho."
"A, không cần......" Mất mát treo điện thoại, ta lập tức gọi điện thoại về nhà.
Hoàn hảo hôm nay bọn họ không có đi chơi.
"Mẹ? Ta là Tiểu Phong."
"Nha, con ngoan, ngươi tự dưng sao lại gọi điện thoại trở về? Có có chuyện gì a hay không? Ngươi không có việc gì chứ?"
Hãn, này, không có việc gì thì không thể gọi điện về nhà sao?
"Không có việc gì, chính là nhớ mọi người nên gọi điện thoại về. Cha mẹ vẫn khỏe chứ?"
"Tốt lắm a, chúng ta đều tốt lắm. Đúng rồi, ngươi có biết nhà Lâm thúc trước cửa không? Con hoàng cẩu ông ấy nuôi đẻ con nha! Chúng ta tưởng nó là chó đực, không nghĩ tới nó là chó mẹ nha......"
Ai, không có biện pháp, mẹ ta chính là thích nói chuyện tào lao như vậy. Ta có lệ đáp lại, nghe nàng kể cho ta những chuyện mới nhất xảy ra trong khu nhà.
"A, đúng rồi, mẹ ngươi gần đây có nhìn thấy Triệu Tân không?" Ta rốt cục nhịn không được hỏi về hắn.
"......" Mẹ ngừng một chút mới nói,"Có a, buổi chiều hôm nay còn thấy hắn mà, hắn đi cùng với bạn gái của hắn, nghe nói là vừa mới quen nhau."
Bạn gái? Cái gì? Sao có thể như vậy? Ta nghe lầm hay mẹ nhìn lầm rồi?
"Mẹ, ngươi đang nói cái gì a? Hắn có bạn gái ?"
"Đúng vậy, một cô gái thật là xinh đẹp nha...... Tiểu Phong a, ngươi chừng nào thì mang cái bạn gái trở về a? Đừng bại bởi Tiểu Tân nha!"
Ta trong đầu một mảnh hỗn loạn, ta không biết mẹ còn đang tiếp tục nói cái gì, cũng không biết ta như thế nào treo được điện thoại — thẳng đến khi Trần Hồng Bình hỏi Hiệp Phong ngươi không sao chứ? Làm sao lại khóc? Ta mới đột nhiên nhận ra mình cư nhiên đang khóc.
"Không có việc gì, có điểm đau đầu thôi....."
Ta bụm mặt, lung tung lau đi nước mắt, sau đó trốn vào trong chăn.
Không có khả năng, như thế nào có khả năng...... Hắn có bạn gái ? Sẽ không đâu ...... người hắn thích, không, người hắn yêu rõ ràng là ta mà! Hắn như thế nào lại có thể đi tìm bạn gái? Hắn như thế nào cùng người khác một chỗ? Hắn yêu ta, yêu ta nhiều năm như vậy...... Không có khả năng ...... Không có khả năng ......
Nhưng mà, vì sao hắn không viết thư cho ta ? Vì sao hắn không gọi điện cho ta ? Vì sao hắn không thèm liên hệ với ta nữa ?
Bởi vì hắn có bạn gái sao?
Vì sao đến lúc ta vất vả hiểu được tâm tư của mình hắn lại có thể ở cũng với người con gái khác?
Triệu Tân! Ngươi đồ ...!
Không biết qua bao lâu, chăn bị người vạch ra. Là Chu Thiên Du.
"Bọn họ nói ngươi đau đầu, không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì." Ta kéo chăn lại, lại đem chính mình vùi thật sâu.
"Muốn uống thuốc không?"
"Không......"
"Uống nước không?"
"Không......"
"Ăn cái gì sao?"
"Ngươi làm sao lại phiền như vậy?" Tâm trạng không tốt, nhịn không được hướng y phát hỏa.
"Ta có cách nào sao, là Tiểu Tân bảo ta hảo hảo chiếu cố của ngươi; Ngươi nếu có xảy ra cái gì, hắn không đem ta giết mới là lạ."
Nghe được tên Triệu Tân, ta không khống chế được nước mắt lại bắt đầu chảy ra.
"Làm sao vậy? Ngươi hôm nay thật là kỳ quái."
"Không có việc gì............ Ta ngày mai phải về nhà, đi học nếu có điểm danh thì ứng phó với lão sư hộ ta."
"Làm sao vậy? Bệnh nặng lắm sao? Muốn đi bệnh viện không."
"Không cần...... Ta không có sinh bệnh...... Ta chỉ là rất muốn về nhà......"
Ta muốn về nhà, ta muốn tìm hắn, giáp mặt hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Khi vừa bước đến nơi quen thuộc này, ta lại hối hận . Ta sợ mình không thể chấp nhận được sự thật...... Nhưng mà, ta không thể trốn tránh. Ta tự cổ vũ mình, nếu là nam nhân, nên dũng cảm đối mặt.
Ta không nói cho cha mẹ biết ta về nhà, hơn nữa hôm nay không phải cuối tuần, cha mẹ mà biết ta về nhà nhất định biết ta trốn học, cho nên xuống xe ta liền trực tiếp đi tới đại học C. Tuy rằng không phải sinh viên của trường, nhưng từ nhỏ đã mượn sách ở trong thư viện trường, nên ta cũng coi như hiểu biết địa hình. Nhưng dù sao đại học C cũng là một trường đại học, cả ngàn học sinh, ta làm thế nào tìm được hắn a?
Vòng vòng một hồi , ta cảm thấy chính mình thật sự ngu ngốc...... Cư nhiên trốn học về nhà, muốn nghe hắn giải thích. Ta lần đầu tiên trốn học là giúp hắn đưa bạn gái đi phẫu thuật, lần thứ hai trốn học cũng là vì hắn...... Chẳng lẽ ta đời này thật sự chỉ có thể nằm trong lòng bàn tay hắn? Nếu hắn dám thay lòng đổi dạ, ta, ta...... Ta cũng không biết bản thân sẽ thế nào.
Đi cả nửa ngày, ta cũng mệt mỏi . Ta căn bản là không nên đến đây, ai biết hắn hôm nay có đi học hay không, ai biết hắn hiện tại có ở trường hay không...... Ta ngồi ở sân thể dục, nhàm chán nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy hình bóng của hắn. Sân bóng rổ, không có; Sân bóng đá, không có; sân bóng chuyền, không có; lách cách thai (ta hoàn toàn bó tay với cái môn này, có ai biết không?) , không...... Có!
Hắn ngồi với một người nữa ở lách cách thai, từ xa đã nhìn thấy mái tóc dài của người kia...... Chẳng lẽ thật là bạn gái của hắn? A, cũng không nhất định, hiện tại con trai để tóc dài cũng không ít, có lẽ là người bạn nào của hắn chăng! Đến gần một chút, mặc váy, thật là con gái rồi...... Chẳng lẽ thật là bạn gái sao? A, cũng không hẳn, bạn bè của hắn có rất nhiều, có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi! Lại đi gần một chút, ta rốt cục thấy rõ ràng — là con gái, là một người con gái xinh đẹp, dáng người tốt lắm, bộ dáng đoan chính, hơn nữa, nàng nhất định là bạn gái của hắn......
Bởi vì hai người bọn họ đang hôn môi.
Ta đứng tại chỗ, không thể tiếp tục tiến lên. Hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của nàng, hôn mặt của nàng, sau đó là môi......
Thật muốn khóc...... Nhưng mà ta không thể...... Ta cố giữ dũng khí đi đến, mọi việc quả thật đã rõ ràng , nhưng ta vẫn muốn hắn giải thích — ta muốn nghe hắn sẽ nói với ta cái gì...... Cho dù đã tận mắt chứng kiến ta vẫn muốn hắn nói với ta tất cả chỉ là hiểu lầm ......
"...... Triệu Tân......" Ta nuốt một ngụm nước miếng mới mở miệng.
"...... Tiểu Phong?...... Sao ngươi lại tới đây? Không đi học sao?" Nhìn thấy ta khuôn mặt hắn liền trở nên khiếp sợ, bất quá nháy mắt lại khôi phục vẻ bình thường.
"Tiểu Tân, là bạn của anh sao?" Người con gái kia cười hỏi.
Tiện nữ nhân, dám ở trước thanh thiên bạch nhật thế này mà cùng nam nhân hôn môi. Ta khinh thường nhìn nàng...... Nhưng mà ta hiểu được trong lòng mình chính là đang nghen tị với nàng.
"Nga, hắn là bạn từ nhỏ của ta, Hiệp Phong."
Bạn? Ngươi không phải nói yêu ta sao? Khi nào thì ta biến thành bạn của ngươi?
"Tiểu Phong, nàng là bạn gái ta......"
Không đợi hắn nói xong ta liền cho hắn một cái tát. Nữ nhân kia sợ đến mức hét chói tai, ta xoay người bước đi.
"Ngươi đang làm cái gì?" Hắn chặt chẽ cầm lấy tay của ta, ngữ khí cực kì phẫn nộ.
"Mặc kệ ta! Ngươi buông tay ra!"
"Ngươi vì sao lại đánh ta?"
"Ngươi...... Chính ngươi tự hiểu được!"
"Ta hiểu được, ta hiểu được cái gì?" Ánh mắt hắn trở nên hung tợn , đây là ta lần đầu tiên nhìn thấy biểu tình hắn như vậy.
"Chính ngươi nói ta.. của ngươi...... nhưng ngươi hiện tại lại...... Ngươi...... Ngươi còn nói ngươi không rõ?" Có tức giận đến thế nào ta cũng không có khả năng ở nơi này mà nói cái gì "yêu", cái gì "tình nhân" .
"Chúng ta đều là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân không nên cùng một chỗ ...... Điều này không phải là ngươi nói sao?"
Ta không nói gì, không thể tin được hắn lại nhớ rõ lời ta nói đến thế, ta bị chính câu mình nói trước đây bật lại đến không thốt nên lời.
"Như thế nào lại không nói? Ta tìm bạn gái không phải là hợp ý ngươi sao? Ngươi không phải cố gắng tìm một cái cớ để chia tay với ta nữa đúng không?"
"Ngươi...... Ngươi như thế nào lại biết?" Là Bạch Kiệt nói cho hắn? Không, sẽ không, Bạch Kiệt đã đáp ứng ta sẽ không nói cho hắn .
"Là ta nghe được. Buổi tối ngày đó ngươi cùng Bạch Kiệt nói chuyện ta toàn bộ đều nghe thấy......"
Ta chấn động toàn thân, nhớ ra hắn bắt đầu không bình thường là từ ngày đó. Hắn hoàn toàn đã biết...... Nhưng mà...... Hắn không biết, hắn không biết tâm ý hiện tại của ta a!
"Cái kia ta có thể giải thích cho ngươi, ta đã chia tay với nàng, cho nên......"
"Cho nên thế nào? Bị nàng quăng sẽ trở lại tìm ta? Dù sao ta vĩnh viễn là người dự trữ của ngươi, đúng không? Hiệp Phong, ngươi thật sự thực tàn nhẫn."
"Không có, ta, ta thích ngươi!" Ta bất chấp, mặc kệ chúng ta có phải đồng tính hay không, cũng không quản xung quanh có người hay không nữa.
"Đủ rồi, ngươi muốn lợi dụng ta chứ gì? Đợi đến lúc tìm được bạn gái khác ngươi lại đem ta đá văng chứ gì? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng ngươi sao?"
Đủ, ta cũng chịu đủ rồi! Ta nâng chân đá vào hạ bộ của hắn, sau đó xoay người bỏ chạy.
Là ta tự mình lừa mình, cư nhiên tin tưởng lời hắn nói, cư nhiên cho rằng hắn thật sự yêu ta — hắn nếu thật sự yêu ta sẽ không cùng nữ nhân kia ở một chỗ!
Ra cổng ta liền gọi taxi, sau đó đi thẳng ra nhà ga.
Lái xe không ngừng nhìn gương chiếu hậu soi ta, ta biết như vậy rất mất mặt, nhưng vẫn không kìm được nước mắt.
Tâm thật đau... Đau quá.... Hắn không thương ta .... Tất cả đều là báo ứng của ta sao? Ai kêu ta từng một chân đạp hai thuyền, lại còn do dự giữa hắn và Phùng Tĩnh.
Ta xoa đôi mắt sưng đỏ đi đến cửa bán vé.
"Thành phố T, cho cháu một vé." Ta đem tiền đưa đến.
Người bán vé vừa nhận tiền của ta thì từ đằng sau lại có một giọng khác nói:
"Thực xin lỗi, hắn không mua nữa."
Nghe thanh âm liền biết là ai. Ta đem tiền người bán vé vừa đút trở ra đẩy trở về: "Cháu mua."
"Đừng bán cho hắn!"
"Uy, bọn trẻ các ngươi đang làm cái gì a? Rốt cuộc mua không mua? Không cần đẩy qua đẩy lại mất thời gian của ta!"
"Ta..." Ta đang định nói, hắn một tay giựt phắt luôn tiền người bán vé vừa đút trở ra, một tay tóm chặt lấy tay ta kéo ra phía cửa.
"Buông tay ra!"
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Hắn lần đầu tiên hung hăng như vậy mà quát ta, ta bị dọa sợ, ngoan ngoãn ngậm miệng đi theo hắn.
Đi khỏi nhà ga, ta đột nhiên cảm thấy chính mình thật đáng thương, nhịn không được lại khóc ... Nhưng hắn đi trước mặt ta căn bản cũng không hề phát hiện ta ở đằng sau hắn khóc thê thảm đến thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro