Chương 16


Tôi đứng trước cổng nhà Chu Tử Hạ, hai tay ghì chặt đứa bé trong lồng ngực. Hắn đợi cho tôi chỉnh lại tư thế cho đứa bé, lúc này mới lấy gói thức ăn cùng ít thuốc giắt vào lòng bàn tay tôi. "Đem thuốc này cho đứa bé uống, cẩn thận đừng cho vết thương của nó tiếp xúc với nước. Tôi đã gọi hỏi bác sĩ, tình trạng của con bé rất khá cho nên cậu yên tâm."

Tôi gật đầu, tay nhận lấy thuốc hắn đưa, sau đó mới cười nói vài câu, "Cảm ơn anh, sau này nếu gặp lại, tôi nhất định mời anh một bữa." Vừa nói lúc này mới phát hiện ra bên trong túi còn có một tấm thẻ.

Chu Tử Hạ đợi cho tôi phát giác, hình như cũng đã chuẩn bị trước một số lời định nói. Hai tay hắn vươn ra cản lại hành động trả thẻ của tôi, "Tôi cho cậu mượn, trong này có hơn một vạn, đi tìm tạm một căn chung cư. Sau đó sống thật tốt là được rồi." Nói đoạn hơi cúi đầu, "Vả lại số tiền này không tính là nhiều."

Tôi có chút khó xử. Chuyện tiền bạc bây giờ đem ra nói đúng là rất cần thiết. Tôi hiện tại nuôi thêm một đứa bé, chuyện ăn uống ngủ nghỉ, thậm chí là lo tiền học, nếu nói một vạn chắc chắn không đủ, hiện tại dù Chu Tử Hạ không chủ động, thì tôi cũng sẽ phải tìm cách vay mượn.

Cho nên nói không cần, đúng là rất khó. Tôi không đáp lời hắn, lúc này mới an tĩnh quay người rời đi, bắt một chuyến taxi đi về. Nhìn ánh mắt Chu Tử Hạ vẫn kiên trì dõi theo, lòng tôi có chút áy náy.

Sau này gặp lại quả thật sẽ rất khó xử, cả tôi cũng vậy, hắn cũng vậy.

Sau khi về tới nhà, vừa dọn dẹp sơ qua chuẩn bị nấu nướng, tôi bị một tiếng gọi ở bên ngoài gây chú ý.

Vừa mở cửa đã thấy bà chủ nhà đứng ở ngoài, dáng dấp xem ra vẫn như lúc tôi bắt đầu thuê, chín chắn thành thục.

Bà ấy cười với tôi mấy cái, sau đó bắt đầu lấp lửng nói, "Tôi nghe bảo cậu vừa mang một đứa bé về, xem chừng đứa nhỏ tình hình không khả quan lắm."

Tôi hơi không hiểu ý bà ấy, hỏi lại, "Có chuyện gì ạ?"

Bà ấy lúc này bắt đầu úp mở, hơi do dự đưa cho tôi một phong bì trắng, "Cái này cậu cầm lấy." Tôi nhận lấy mở ra, bên trong là một xấp tiền đỏ. "Đây là tiền nhà nửa tháng còn lại, cậu cứ giữ đi."

Nói tới đây tôi dường như đã hiểu ra.

Khu tôi thuê là một trong những khu kinh doanh phòng trọ, họ đương nhiên không muốn sẽ có những chuyện chướng tai gai mắt, hoặc nói trắng ra là làm cho bản thân hao hụt kinh phí. Chuyện tôi đem một đứa bé không rõ tung tích về không những sẽ gây xôn xao một số người xung quanh mà nếu không cẩn thận, còn bị vạ lây đến cảnh sát.

Tôi thoáng chốc phát giác ra rất nhiều điều, mà trong đó chính là lòng dạ của con người.

Nhớ đến bà ấy còn có hai đứa con, tôi đương nhiên hiểu rất rõ bản năng làm mẹ của bà ấy. Sau đó vội cười, "Không sao thưa bác, khoảng hai ba ngày sau cháu sẽ dọn đồ đi. Bác không cần lo lắng nữa."

"Tiểu Hoa, chuyện này bác thực sự..."

Tôi vội ngắt lời bà, cười lấy lòng, "Không sao, cháu hiểu mà. Hai ngày sau cháu sẽ dọn đi, cũng không có ý làm phiền bác nữa." Nói xong không do dự cúi đầu chào, sau đó đóng cửa lại. Tôi quả thực không muốn tiếp tục nói chuyện với bà ấy, nếu tiếp tục, tôi sợ lại khiến bản thân làm ra loại chuyện phiền phức.

Mà trong phòng lúc này vừa vặn có tiếng động, tôi vội vàng chạy vào trong đã thấy Tiểu Diệp lọ mọ rót nước.

Tôi đi tới muốn giúp bé, nhưng bé có vẻ hơi giận, liền giật tay ra. "Chú là đồ nói dối." Ánh mắt bé lúc này nổi lên hơi nóng. Tôi thoáng chốc hẫng đi một nhịp, vừa vặn thấy Tiểu Diệp nức nở khóc nấc lên, "Chú hứa ở bên cạnh Tiểu Diệp. Chú thấy con bị đánh, cũng không đánh lại."

Trước mắt tôi nhẹ nhàng hồi tưởng lại cảm giác tội lỗi khi bản thân quay đầu bỏ đi. Làm sao tôi lại có thể bỏ mặc một đứa bé không có khả năng bảo hộ chính mình ở tại nơi vắng vẻ đó. Tôi lúc kia hẳn đã bị quỷ ám.

Trước ngực tôi lúc này cảm thấy ướt át, nhìn tới đã thấy bé khóc không dừng được. Tôi vươn tay chạm vào gương mặt đứa nhỏ, tưởng chừng chỉ muốn sống an tĩnh cả đời với nó, từng chút từng chút một an ủi, "Đã không sao rồi, chú ở đây."

Đứa bé vẫn khóc, nhưng động tác đã không còn kịch liệt nữa. Ở trong lòng tôi lớn tiếng gọi hai tiếng "Hàn Hoa". Mà hai tiếng này, dường như mang theo rất nhiều đau khổ bi thương bé đã chịu đựng trước kia, tôi lúc này cười nhẹ nhàng, hơi nghiêng người đáp lại, "Tiểu Diệp rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ thôi."

Tiểu Diệp hai chân nhỏ rúc vào, tay cũng bấu lấy áo sơ mi của tôi, hô "Hàn Hoa." Mà tôi lúc này đã không kìm được thì thầm.

"Cha ở đây, đứa nhỏ của cha."

_________________

Chiều hôm đó tôi sửa soạn một số thứ, sau đó đưa Tiểu Diệp ra ngoài làm một số thủ tục nhận nuôi, cũng may là trước đó đã liên hệ nhờ tới Chu Tử Hạ, xem ra một cửa đã cứ như thế dễ dàng bước qua.

Sau đó tôi dùng phần tiền thuê nhà còn lại mua cho bé vài bộ đồ đông, chuẩn bị trước một số bàn ghế mới cho việc dọn nhà, cuối cùng là sách báo về dạy Tiểu Diệp. Mặc dù trình độ bản thân tôi không cao, nhưng cũng có thể được tính là có học thức.

Sau đó bởi vì thu dọn mà tôi đã bỏ qua một số chuyện, mà chuyện lớn nhất chính là tại sao mẹ của đứa bé lại dễ dàng bỏ nó đi như vậy. Mặc dù trước đó thấy bà ấy còn đánh đập nó, nhưng thời điểm đó xem ra vẫn còn muốn giữ lại. Tôi chỉ thắc mắc rằng tại sao nhanh như vậy lại thay đổi.

Trên đường về tôi bận tâm suy nghĩ, nhoáng một cái đã không thấy tay đứa nhỏ trong lòng bàn tay tôi. Lúc này mới sững người nhìn về phía trước. Bất giác lại thấy ánh mắt trời lấp đi một cái bóng nhỏ.

Tôi đi tới bẹo má đứa nhỏ, vừa vặn nhớ lại rất nhiều chuyện.

    Bạch Phong từng nói với tôi ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt. Tôi của khi ấy thực sự chỉ cảm thấy mặt trời chính là Bạch Phong, vô cùng nóng bỏng, vô cùng đáng sợ nhưng lại ấm áp kì lạ.
    Đã từng nghĩ có thể bển anh cả đời, nhưng hai chữ "cả đời" đối với tôi lẫn Bạch Phong lại vô cùng đắt. Dù tôi có cố gắng tiến tới thế nào, cũng sẽ bị ánh sáng nóng rực ấy thiêu đốt.

Tôi bất giác siết lấy tay bé, cảm nhận được bàn tay mềm mại, trong lòng cũng dần dần trở nên an tĩnh.

Dù sao cũng là chuyện không còn nữa, tôi vốn dĩ cũng nên nhanh chóng quên đi.

Tôi hơi thở ra, cười với đứa nhỏ đang ăn hồ lô. Vừa vặn cảm nhận có chuyện bất an dần ập đến.
_______________

Mon xin lỗi vì đêm hôm lại đi đăng truyện, thôi các nàng đọc đỡ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro