Chương 11: Chia Sẻ và Thấu Hiểu


Buổi tối hôm ấy, sau khi chứng kiến Phong chìm trong khủng hoảng, Lâm không thể rời đi như mọi lần. Có điều gì đó khiến cậu muốn ở lại – không phải vì bản thảo, mà vì con người Phong.

Phong ngồi im trên ghế sofa, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt vẫn phảng phất nét mệt mỏi. Lâm ngồi đối diện, lòng dâng lên cảm giác khó tả. Lần đầu tiên, cậu không chỉ nhìn thấy một nhà văn mà còn là một con người đang loay hoay trong nỗi cô đơn của chính mình.

Sự khởi đầu của chia sẻ.

"Anh Phong," Lâm lên tiếng, phá tan sự im lặng. "Tôi nghĩ đã đến lúc tôi nói với anh một điều."

Phong khẽ nhướng mày, nhưng ánh mắt vẫn giữ sự trống rỗng quen thuộc.

"Tôi không chỉ giúp anh vì đây là công việc của mình," Lâm nói, giọng nhỏ nhưng chắc chắn. "Tôi làm điều này vì tôi tin rằng anh có điều gì đó rất đặc biệt – điều mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ ai."

Phong nhếch môi cười nhạt: "Cậu đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi thậm chí còn không biết mình có gì đặc biệt nữa là."

Lâm lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Anh có. Và điều đó không nằm ở câu trả lời mà anh đang tìm kiếm, mà ở cách anh dám đặt câu hỏi. Anh không trốn tránh sự thật rằng mình không biết, và anh không sợ hãi trước việc phải đối diện với nó."

Phong lặng im, đôi mắt anh bắt đầu ánh lên sự chú ý.

Lâm đối diện với chính mình.

"Anh biết không," Lâm nói tiếp, giọng chùng xuống. "Tôi từng nghĩ rằng mình hiểu bản thân mình rất rõ. Tôi làm việc chăm chỉ, sống một cuộc đời ổn định, và luôn cố gắng để không ai phải lo lắng về mình."

Cậu khẽ cười, nhưng nụ cười ấy mang chút cay đắng. "Nhưng thật ra, tôi cũng chỉ đang chạy trốn. Tôi bận rộn vì tôi sợ phải ngồi yên một mình và tự hỏi mình thực sự muốn gì."

Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt anh như đọc sâu vào Lâm.

"Những gì anh viết khiến tôi phải dừng lại và tự hỏi: Mình sống vì điều gì? Mình thực sự cần gì? Và đó là điều tôi chưa bao giờ dám làm trước đây."

Lâm hít một hơi sâu, giọng anh khẽ run: "Tôi giúp anh không phải vì tôi chắc chắn rằng cuốn sách này sẽ thành công, mà vì nó khiến tôi cảm thấy không còn cô đơn trong nỗi sợ của chính mình."

Phong nhìn Lâm, lần đầu tiên thấy rõ rằng người đối diện cũng đang mang trong mình những nỗi trăn trở tương tự.

"Nhìn cậu lúc nào cũng  rất chắc chắn về những gì mình đang làm," Phong nói khẽ. "Tôi không nghĩ cậu cũng có những suy nghĩ như vậy."

Lâm cười nhẹ: "Tôi giỏi che giấu thôi. Giống như anh vậy."

Phong khẽ nhắm mắt, bàn tay anh từ từ buông lỏng. "Cảm giác thật kỳ lạ... khi biết rằng tôi không phải người duy nhất."

"Không ai là duy nhất," Lâm đáp. "Và đó không phải là điều xấu. Tôi nghĩ, khi chúng ta bắt đầu thừa nhận rằng mình không cô đơn trong những nỗi đau của mình, chúng ta mới thực sự kết nối được với nhau."

Khoảnh khắc chân thật.

Phong ngồi thẳng dậy, ánh mắt anh có chút sáng hơn trước. "Cậu biết không, Hải Lâm, tôi luôn nghĩ mình không cần ai cả. Nhưng cậu làm tôi nhận ra... đôi khi, chỉ cần một người hiểu là đủ để kéo mình ra khỏi bóng tối."

Lâm khẽ cười, cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng. "Anh không phải đối mặt với tất cả một mình nữa, anh Phong. Tôi sẽ ở đây. Không phải vì công việc, mà vì tôi muốn ở đây."

Phong nhìn Lâm thật lâu, rồi khẽ gật đầu. "Cảm ơn, Hải Lâm. Tôi nghĩ... tôi đã bắt đầu tìm lại được lý do mình viết cuốn sách này."

Sự nhẹ nhõm trong lòng.

Khi Lâm rời khỏi căn hộ, cậu nhận ra rằng buổi tối hôm nay không chỉ thay đổi Phong, mà còn thay đổi cả cậu. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình không còn phải giấu nhẹm đi nỗi cô đơn của bản thân.

"Kết nối không phải là hiểu hết về nhau," Lâm tự nhủ. "Mà là chọn ở lại, ngay cả khi cả hai đều đang cố gắng tìm hiểu chính mình."

(Hết chương 11)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro