Chương 2: Những Dòng Email Đầu Tiên



Trần Hải Lâm ngồi trước màn hình laptop, ngón tay nhịp nhẹ trên mặt bàn. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn chiếu xuống đống tài liệu dày cộm và cốc cà phê đã nguội lạnh bên cạnh.

Lâm vừa hoàn thành phần đọc đầu tiên của bản thảo "Thế Giới Trong Tôi" – tác phẩm mới nhất của Vũ An Phong. Nhưng thay vì sự nhẹ nhõm sau khi hoàn thành công việc, cậu cảm thấy một nỗi bức bối mơ hồ trong lòng.

Bản thảo này... khác biệt hoàn toàn so với những gì cậu từng đọc trước đây.

Những ghi chú rối rắm.

Trên màn hình, file Word hiện lên đầy những dòng ghi chú màu đỏ do chính tay Lâm viết:
"Ngôn ngữ trừu tượng, cần cụ thể hóa hơn."
"Đoạn này mang tính cá nhân, độc giả khó đồng cảm."
"Ý tưởng thú vị nhưng cách diễn đạt khó hiểu."

Lâm thở dài, tựa lưng vào ghế. Cậu đã cố hết sức để nắm bắt nội dung mà Phong muốn truyền tải, nhưng càng đọc, cậu càng cảm thấy bản thân đang lạc vào một mê cung.

    "Nếu mọi thứ chúng ta nhìn thấy chỉ là một sản phẩm của tâm trí, vậy điều gì chứng minh rằng người khác thực sự tồn tại?"

Lâm lặp lại câu này trong đầu, nhưng cảm giác như nó đang xoắn lấy từng tế bào não của cậu. "Độc giả sẽ tiếp nhận được thứ này sao?"

Email gửi đi.

Lâm hít một hơi sâu, cố xua đi cảm giác bất mãn, và gõ một email chuyên nghiệp nhưng thẳng thắn:

    Tiêu đề: Về bản thảo "Thế Giới Trong Tôi"

    Chào anh Phong,

    Tôi đã đọc qua bản thảo mới nhất của anh và muốn chia sẻ một vài góp ý:
        •    Nội dung rất độc đáo, nhưng có phần trừu tượng và khó tiếp cận.
    •    Độc giả đại chúng có thể sẽ cảm thấy bối rối với cách diễn đạt hiện tại.
    •    Tôi đề xuất chúng ta có một buổi trao đổi trực tiếp để thảo luận về cách phát triển tác phẩm này, nhằm giúp nó dễ tiếp nhận hơn.

    Hy vọng nhận được phản hồi từ anh.

Cậu nhấn nút Send, tự nhủ rằng mình đã làm đúng bổn phận. Công việc của cậu là giúp các tác giả điều chỉnh tác phẩm để phù hợp với thị hiếu, không phải chỉ đơn thuần phê bình.

Nhưng trong lòng, Lâm không khỏi cảm thấy lấn cấn.

"Liệu anh ta sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ? Người ta bảo Vũ An Phong khó tính lắm."

Phản hồi đến.

Sáng hôm sau, khi Lâm mở email, cậu thấy tên Phong trong danh sách thư mới. Tim cậu đập hơi nhanh một chút – một cảm giác kỳ lạ, pha lẫn tò mò và lo lắng.

Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng:

    Chào Hải Lâm,

    Cảm ơn cậu đã đọc. Tuy nhiên, tôi không viết sách để dễ tiếp cận hay làm hài lòng thị hiếu thị trường. Nếu cậu muốn một thứ đơn giản hơn, có lẽ tôi không phải tác giả phù hợp để hợp tác.

    Trân trọng,
Vũ An Phong

Phản ứng của Lâm.

Lâm đọc đi đọc lại những dòng chữ ấy, rồi khẽ nhíu mày. Phản hồi của Phong quá thẳng thừng, đến mức khiến cậu cảm thấy mình như bị... gạt phăng.

"Ý anh ta là sao? Mình có nói tác phẩm của anh ấy dở đâu, mình chỉ muốn giúp thôi mà."

Sự bất mãn dần len lỏi trong lòng Lâm. Tuy nhiên, ẩn sâu bên dưới là một cảm giác kỳ lạ – như thể Phong vừa thách thức cậu.

Cậu không thể giải thích được lý do, nhưng một phần nào đó trong Lâm không muốn từ bỏ. Nếu Phong muốn bảo vệ ý tưởng của mình, thì cậu cũng muốn thử xem liệu mình có thể "bước vào" được thế giới của anh ta hay không.

Lâm mở laptop, bắt đầu đọc lại bản thảo lần nữa. Lần này, cậu quyết tâm không chỉ là một người góp ý, mà còn phải hiểu sâu hơn về con người phía sau những dòng chữ này.

(Hết chương 2)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro