Chương 95: Bọ ngựa (gộp chương lớn)

Chương 95: Bọ ngựa (gộp chương lớn)

Bao gồm cả người có giác quan nhạy bén như dã thú là Du Tố, cả đám KID không có ai trở tay kịp trước sự xuất hiện bất ngờ của bọ ngựa cấp S. Đùa gì vậy? Chẳng nói chẳng rằng, không hề có bất cứ âm thanh nào cho thấy nó đang tiếp cận bọn họ, nếu không nhờ sự tinh tường của Ứng Trầm Lâm, có khi giờ này cả đám bọn họ đi bán muối luôn cũng nên....

Với tốc độ di chuyển nhanh, nơi bọ ngựa cấp S lướt qua như xuất hiện lưỡi đao gió sắc bén. Cây cối ngã rạp, những cây nhỏ có rơi trúng cơ giáp cũng chẳng sao, nhưng vài ba cây đại thụ cao hàng trăm mét đổ ập xuống thì không phải chuyện đùa. Thấy mấy cây đại thụ to lớn nghiêng ngả, sắp đổ về phía cả bọn, mặc dù không đè chết bọn họ được nhưng chắc chắn sẽ khiến cơ giáp bị hư hại nặng nề, Lộc Khê lớn tiếng hô:

"Không ổn!! Mấy cái cây to kia cũng sắp ngã luôn rồi!!"

Cả đám KID vốn đang nằm rạp, áp sát mặt đất ẩm thấp vội bật người dậy, động cơ đẩy phun khói mù, tạo đà cho mấy cỗ cơ giáp của KID vọt ra khỏi khu vực nguy hiểm, trước khi mấy thân cây khổng lồ ngã đè lên người bọn họ.

Chuông cảnh báo của hệ thống radar vẫn kêu liên hồi, nhưng không ai rảnh tay tắt đi.

Trên màn hình radar, cả sáu người đều thấy rất rõ, chấm đỏ bắt mắt của bọ ngựa cấp S đang đè trên tín hiệu của bọn họ, đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến lúc ló mặt chẳng ai hay.

Ứng Trầm Lâm chăm chú quan sát bọ ngựa cấp S, dáng vẻ của con bọ ngựa khổng lồ này quái dị hơn bọ ngựa bình thường rất nhiều. Cả người có màu xanh lục, vẫn giữ được các đặc điểm hình thái cơ bản của loài bọ ngựa, nhưng hai chi trước đã biến dị, trở nên to và thô hơn hẳn, hai bên phủ đầy răng cưa cứng cáp, sắc bén, trông hệt như hai lưỡi hái mọc đầy gai ngược.

Khi Ứng Trầm Lâm quan sát bọ ngựa cấp S, nó cũng điều chỉnh hướng nhìn, thân hình đồ sộ xoay chuyển vô cùng linh hoạt.

"Chạy!" Ứng Trầm Lâm hét lớn.

Các đồng đội ở bên cạnh không dám chậm trễ, gần như ngay khi cả đám vừa di chuyển, chi trước của bọ ngựa cấp S đã quét tới, với kích thước khổng lồ và tốc độ không thể xem thường, lớp răng cưa mọc tua tủa kia như biến thành vô vàn lưỡi đao gió, xé toạc tất cả những gì dám ngáng đường nó. Mấy khúc cây thô to ngã rạp chắn trước đường bay của KID cũng bị xẻ làm đôi, vô tình tạo thành lối thoát hiểm cho con mồi mà bọ ngựa đang nhắm đến.

"Nó xuất hiện đột ngột quá vậy!?" Quý Thanh Phong nghiêng người né tránh dư chấn của mấy lưỡi đao gió, ngước nhìn con bọ ngựa trên cao: "Bự thế! To còn hơn cả mấy gốc cây cổ thụ trong rừng nữa, tốc độ di chuyển cũng không chậm đâu nha! Mẹ bà nó, tìm nó hết nửa ngày vẫn chẳng thấy bóng dáng, hoá ra nó rình để úp sọt bọn mình à?"

"Nó xuất hiện bất ngờ quá, chúng ta cũng không kịp quan sát, tạm thời chỉ biết chi trước của nó rất sắc bén, lớp răng cưa phủ trên chi trước có thể tạo ra đao gió, khả năng cắt xé cực kỳ hung bạo. Thân hình khổng lồ cũng không ảnh hưởng mấy đến khả năng di chuyển linh hoạt của nó."

Ứng Trầm Lâm hạ thấp đầu né tránh đao gió: "Tạm thời không xáp lá cà được đâu ạ, chúng ta cố gắng đừng giao tranh trực diện với nó!"

Những ai đã trải qua biến cố ở Khưu Tân, về cơ bản đều có thể được xem là dũng sĩ đã đánh trăm trận chiến, cứ đánh rồi nghỉ hồi sức, hồi sức xong lại lao ra đánh, KID cũng không ngoại lệ, từ cấp A đến cấp S, có con nào mà chưa từng đánh, nhưng rất ít khi bọn họ chạm trán vật ô nhiễm hệ côn trùng. Song, đó không phải nguyên nhân chính khiến Ứng Trầm Lâm dặn mọi người phải né tránh chiến đấu trực diện.

Khi bọ ngựa cấp S phô diễn cặp chi trước sắc bén đáng sợ của nó, không cần Ứng Trầm Lâm dặn dò, trước khi biết được điểm yếu của nó, lên kế hoạch tác chiến bài bản, không có ai trong KID muốn mặt đối mặt với nó hết trơn....

"Lần đầu mới thấy vật ô nhiễm dùng chi trước để tạo gió! Cơ giáp mà dính trúng chắc cũng bị nó xẻ đôi mất!"

"Cái gió đó là dị năng của nó hả?! Ể, khoan khoan, vậy là dị năng hệ Phong loại công kích đúng chứ?! Hết xẩy! Cái đó ít gì cũng bán được 80 triệu tinh tệ!"

Đứng trước tinh tệ, tất cả đều sẽ trở nên lu mờ, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu giờ chỉ nhớ được đúng một điều, tinh thể dị năng loại công kích cấp S rất có giá, trong đó tinh thể dị năng loại công kích hệ Phong chính là mặt hàng đắt đỏ nhất, hiếm thấy nhất!

"Đúng là dị năng loại công kích hệ Phong, chắc là dị năng Phong Nhận." Du Tố né tránh đòn tấn công từ phía sau, nói: "Dị năng Phong Nhận rất hiếm thấy, đáng tiền."

(Phong Nhận: Lưỡi đao gió)

Mấy lời bình phẩm như lọt hết vào tai bọ ngựa cấp S, quá phẫn nộ vì mấy con thú hai chân kia đang cân đo đong đếm nó như món hàng, tần suất tấn công của bọ ngựa cấp S lập tức trở nên dữ dội hơn.

Đôi mắt đỏ ngầu của nó quét nhìn xung quanh, bốn chi sau bám vào mấy cành cây khổng lồ trên mặt đất, mỗi lần chi trước của nó cử động, vô số lưỡi đao gió sắc nhọn sẽ xuất hiện, dí sát theo sau lưng nhóm cơ giáp của KID, tốc độ ra đòn của nó cũng cực kỳ nhanh, gần như ngay khi bọ ngựa cấp S giơ chi lên, các xoáy gió đã được hình thành.

Lâm Nghiêu liên tiếp né tránh ba lưỡi đao phóng về phía mình, tranh thủ vỗ ngực: "Cha mẹ ơi, nó không cho người khác thở luôn ấy, con này có vẻ còn nóng tánh hơn con chim pháo ở Khưu Tân mà hôm trước tụi mình đánh nữa!"

Lộc Khê lần nữa chịu trách nhiệm sửa lại mấy câu nói tào lao của Lâm Nghiêu: "Anh ơi, không phải chim pháo, là Cương Dực Điểu."

"Con này không so được với Cương Dực Điểu đâu, Cương Dực Điểu một lần cuộn người húc tới có thể phá hỏng cơ giáp, giết chết người bên trong, Phong Nhận của con bọ ngựa này tuy có khả năng cắt xé rất mạnh, nhưng mục tiêu nó công phá được vẫn hạn chế, mấy lưỡi đao gió mà nó phóng về phía chúng ta, nếu bị cây cối chặn lại, uy lực lập tức trở nên yếu hơn thấy rõ." Hoắc Diễm vừa dùng lá chắn Thôn Phệ hấp thụ vài đòn tấn công, tiện thể quan sát xung quanh, cho ra phán đoán sơ bộ về lực công kích của bọ ngựa cấp S: "À, anh nói nó không bằng Cương Dực Điểu thôi chứ nó vẫn mạnh vãi linh hồn nha, mấy đứa đừng có chủ quan!!!"

Cái đó còn cần nói sao?! Cây cối xung quanh bị nó băm nát hết rồi kìa!

Những loài thực vật có thể sinh trưởng trong môi trường khắc nghiệt của khu ô nhiễm đều có sức sống rất phi thường, dù không tiến hóa thành vật ô nhiễm, trên người chúng cũng sẽ tiến hoá ra vài đặc tính nào đó khác với các loài thực vật bình thường, giúp tăng khả năng sinh tồn. Mấy cái cây khổng lồ ở rừng đầm lầy, nếu xét riêng về độ cứng, ít nhất cũng ngang ngửa với lớp vỏ ngoài của các vật ô nhiễm cấp B hoặc C.

Nhưng trước mặt bọ ngựa cấp S, nó chẳng khác nào đậu hũ mềm nhũn, chi trước giơ lên, đao gió phóng tới, cây lập tức bị xẻ làm đôi.

Nói quá lên chút thì bọ ngựa cấp S bổ một đường là đi đời một vật ô nhiễm cấp B.

"Má! Lại phi đao gió tới kìa!" Lâm Nghiêu kêu lớn.

Hoắc Diễm vội bay lùi về sau cả đám, lá chắn Thôn Phệ mở rộng.

"Ầm" một tiếng, lá chắn Thôn Phệ lần nữa hấp thụ cả đống lưỡi đao gió, dư chấn mạnh mẽ khiến cây cối xung quanh phải dạt sang hai hướng nhưng cơ giáp của Hoắc Diễm vẫn vững như bàn thạch, tay cầm lá chắn còn không hề dao động mảy may. Anh ta dừng cơ giáp lại, quyết đoán hô lớn: "Đừng chạy nữa, cứ chạy mãi cũng không phải cách, nấp hết sau lưng anh đi!! Chúng ta nghĩ cách xử lý nó!"

"Xử nó kiểu gì giờ lão Hoắc?" Quý Thanh Phong thu người nấp sau tấm lưng bự chảng của đội trưởng nhà mình: "Đâu có ai đến gần nó được."

Ứng Trầm Lâm đứng cạnh Quý Thanh Phong, nhìn bóng lưng Hoắc Diễm: "Anh Hoắc, lá chắn của anh còn chịu được bao lâu nữa?"

"Yên tâm đi, anh vẫn còn trụ được khá lâu đấy." Hoắc Diễm nhìn bảng điều khiển trong cơ giáp đang hiển thị mức năng lượng tiêu hao: "Mấy lưỡi đao gió kia nhìn qua thì thấy giống đòn tấn công vật lý, nhưng hạt nhân của chúng vẫn được hình thành từ dị năng của con bọ kia thôi. Chỉ cần không phải súng thật đạn thật, nó đừng lao tới dùng thân hình đồ sộ kia húc anh, lá chắn của anh vẫn còn dùng được ngon chán."

Ứng Trầm Lâm nhận được câu trả lời khẳng định của Hoắc Diễm, lên tiếng nói: "Vậy chúng ta cứ nấp sau lưng anh Hoắc đã, đợi thêm chút nữa xem sao."

Đợi? Cả đám ngạc nhiên quay sang nhìn nhau, nhưng rất nhanh đã hiểu được ý của Ứng Trầm Lâm!

Lúc trước, nhờ Du Tố và Lộc Khê dùng hai phát pháo mở đường nên bọn họ có chạy trốn cũng rất dễ dàng. Nưng quãng đường trước mắt đã là phạm vi không bị vụ nổ kia ảnh hưởng, việc di chuyển của cả đám bắt đầu bị hạn chế dần, đó cũng là một trong những nguyên nhân mà Hoắc Diễm bảo mọi người dừng lại.

Con bọ ngựa cấp S kia nóng tánh như kem, chẳng thèm ừ hử hay gào rú gì sất, liên tiếp phóng đao gió về phía bọn họ, hết đợt này đến đợt khác, không có lấy một động tác thừa.

Rừng đầm lầy có diện tích rất lớn nhưng vì cây cối um tùm, dưới chân lại có hố bẫy thiên nhiên nên sẽ tạo cảm giác vô cùng chật hẹp, càng vào sâu bên trọng, cơ giáp di chuyển càng khó. Sự xuất hiện của bọ ngựa cấp S còn khiến hoàn cảnh xung quanh rối tung thêm, bị nó quét vài cái, cây cối đổ rạp, đường đi càng thêm phức tạp, không biết lúc nào sẽ có cây ngã đè lên người, khiến việc tiếp cận nó hay chạy trốn đều trở nên khó khăn.

Nhưng mà... có thể xem là trong cái rủi có cái may....

Đao gió của bọ ngựa cấp S này có sức phá hoại cực mạnh, chỉ trong chốc lát, những cái cây đã đổ rạp lại bị đao gió của nó xé toạc thành vụn gỗ.

Không gian hành động trong rừng đầm lầy vốn hạn chế, nhưng với sức phá hoại khủng bố của bọ ngựa cấp S, cho dù trước mặt bọn họ là núi xanh, không có đường, nó cũng đủ sức bổ đôi núi, mở đường cho bọn họ đi ấy chứ....

Hiểu được ý đồ của Ứng Trầm Lâm, Du Tố xoa cằm đề nghị: "Cũng không cần đứng yên một chỗ, di chuyển sang hai bên cũng được, mấy cái cây to bên đó chắn tầm bắn."

Quý Thanh Phong gật gù: "Hiểu hiểu, chỗ nào nhiều cây thì ta dạt qua chỗ đó."

Lâm Nghiêu cười hề hề: "Ý này hay nha, bọn mình cũng tiết kiệm được năng lượng, không cần đi chặt cây!"

Hoắc Diễm nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, nói: "Vậy đợi nó giúp chúng ta càn quét hết bên này xong chúng ta dạt qua chỗ khác."

Cả đám KID đều thấy chuyện này rất khả thi, đợi bọ ngựa cấp S san bằng nơi này thành bình địa rồi có tấn công hay bỏ chạy gì cũng tiện hơn. Nghĩ vậy, ai nấy đều thả lỏng, ló đầu ra từ sau lưng Hoắc Diễm, cẩn thận quan sát boss cấp S.

Phải nói, đây là vật ô nhiễm cấp S có ngoại hình xúc phạm mắt người nhìn nhất mà bọn họ từng chạm trán, hai chi trước rất ngầu lòi, nhưng phối với bản mặt của bọ ngựa cấp S thì một chút cũng không tương xứng.

Ứng Trầm Lâm cũng đang quan sát.

Lúc còn ở Khưu Tân, cậu đã lấy được một tinh thể dị năng hệ Phong, nhưng viên tinh thể đó đã được cậu nhường cho Theo của Du Tố, hiện đang nằm trong kho vũ khí dự phòng của KID, đợi Ứng Trầm Lâm đưa vào bản thiết kế vũ khí mới cho Theo.

Nay trên Koria lại xuất hiện thêm một vật ô nhiễm cấp S sử dụng dị năng hệ phong, Ứng Trầm Lâm theo thói quen, đánh giá trước các giá trị mà boss cấp S bọ ngựa mang lại.

Việc Liên minh Rạng Đông tạm hoãn giải đấu cơ giáp đã tạo cơ hội cho rất nhiều Chiến Đội có thời gian để nghỉ xả hơi cũng như nâng cấp cơ giáp, nâng cao thực chiến, KID cũng không ngoại lệ. Ứng Trầm Lâm, Thẩm Tinh Đường và ông Cốc là những người bận rộn nhất KID dạo vừa rồi. Thẩm Tinh Đường họp hành, ngoại giao liên miên, chỉ có đêm khuya mới bắt gặp được bóng dáng cô ở căn cứ, ban ngày hầu như đều biệt tăm biệt tích. Ông Cốc và nhóm nghiên cứu của Kiến Hành lo phần cải tiến linh kiện, ngày nào cũng tất bật ngược xuôi, chân không chạm đất. Ứng Trầm Lâm khá hơn hai người trước chút đỉnh vì giờ nghỉ ngơi của cậu bị mọi người giám sát rất chặt chẽ, lúc cần ăn phải ăn, cần ngủ phải ngủ, cần đi khám phải đến gặp Eric, có muốn bận rộn quên cả giờ giấc cũng không thể.

Sau trận chiến ở Khưu Tân, KID đúng là thu hoạch được kha khá tinh thể dị năng, nhưng số tinh thể thực sự dùng để chế tạo vũ khí phù hợp với mọi người lại không nhiều. Vừa biết được dị năng của bọ ngựa cấp S, thứ đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ của Ứng Trầm Lâm chính là vũ khí của Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu.

Trong thiết kế ban đầu, để phù hợp với liềm khoá trói buộc của Quý Thanh Phong, ngoài tinh thể dị năng của nhện độc biến dị cấp A ra thì không có lựa chọn khác, dù đã bỏ công tìm kiếm nhưng bọn họ vẫn chưa tìm được tinh thể dị năng cấp S phù hợp để thay thế. Tinh thể dị năng của nhện độc cấp A chỉ có thể dùng tạm, nếu xét về lâu dài, vũ khí của Quý Thanh Phong nói riêng và của tất cả mọi người nói chung đều phải sử dụng tinh thể dị năng cấp S mới cho ra được hiệu suất cao nhất. Hơn nữa, Ứng Trầm Lâm có thói quen làm ra nhiều phương án dự phòng để mọi người có thể tự do lựa chọn vũ khí phù hợp với hoàn cảnh, tinh thể dị năng đối với cậu không bao giờ là đủ.

Trường đao của Lâm Nghiêu chơi theo lối đánh thường, đang dùng tinh thể dị năng Tái sinh. Trường đao này tuy phù hợp với Lâm Nghiêu, nhưng một khi bị hạn chế khoảng cách, nó sẽ trở nên vô dụng.

Lần đối đầu với Từ Nghiêu Quân, sở dĩ Lâm Nghiêu bón hành cho hắn ta được là vì cậu ấy đã quá quen với lối đánh của Từ Nghiêu Quân, kỹ thuật lái cơ giáp của Lâm Nghiêu cũng bỏ xa Từ Nghiêu Quân mấy con phố. Song, nếu đối thủ của cậu ấy là Du Tố, thì nó lại là câu chuyện khác.

Du Tố vốn đã là hệ tay dài, không cần áp sát cận chiến, kể cả khi Lâm Nghiêu dùng mọi cách tiếp cận anh, vẫn có thể bị anh dễ dàng né tránh, kéo giãn khoảng cách. Pháo thủ có kỹ thuật tốt còn như vậy, nói gì đến khống chế cũng tay dài, chỉ cần chạm trán một trong hai, trường đao của Lâm Nghiêu hoàn toàn không có đất dụng võ.

Khi thấy hai chi trước lợi hại của bọ ngựa cấp S, trong đầu Ứng Trầm Lâm đã nảy ra ý tưởng mới.

"Chi trước của bọ ngựa có cấu trúc giống lưỡi liềm, có thể phán đoán khả năng cận chiến của nó rất mạnh. Nếu bị nó áp sát, có thể sẽ bị hai chi trước của nó ghim chặt cho đến chết." Ứng Trầm Lâm nhìn con bọ ngựa trước mặt, chậm rãi phân tích: "Hơn nữa, nó còn có dị năng Phong Nhận tầm xa. Chưa nói đến việc dị năng này có tương thích với vũ khí của cơ giáp bên chúng ta hay không, chỉ xét riêng hai chi trước kia thôi cũng là cả mớ tinh tệ rồi."

Không gian để cải tạo rất lớn, tha hồ cho bọn họ thử nghiệm, chỉ cần lấy được hai chi trước thôi là có ngay cặp lưỡi liềm siêu sắc bén, một nhát chém đứt thân cây.

Hơn nữa, nếu may mắn, ý tưởng của Ứng Trầm Lâm thật sự khả thi, cậu có thể dùng cặp chi trước đó cải tiến liềm khoá trói buộc của Quý Thanh Phong thành song liềm, tăng cường sức tấn công của vũ khí lên gấp bội. Tinh thể dị năng hệ Phong cũng có thể tháo ra cho Lâm Nghiêu sử dụng. Lâm Nghiêu là dân chuyên cận chiến, khả năng sử dụng vũ khí dạng súng pháo vô cùng thê thảm, nhưng có thể tham khảo cách con bọ ngựa này sử dụng gió tấn công, từ đó cải tiến trường đao của cậu ấy.

Lộc Khê nghe xong đã hiểu ý Ứng Trầm Lâm muốn nói: "Ý em là phải tháo cặp chi trước của nó ra nguyên vẹn, tiện thể moi luôn tinh thể  dị năng nó đi đúng không?"

Hoắc Diễm bật cười: "Túm cái quần thì vẫn phải thịt nó trước đã."

"Vâng." Ứng Trầm Lâm tiếp tục quan sát: "Chi sau của nó.....khả năng bật nhảy tốt phết, lấy về cường hoá cho cơ giáp được đấy ạ. Cả mắt của nó nữa, thị lực của nó có vẻ rất nhạy bén, hên xui biết đâu lại nâng cấp được khả năng quét nhiệt cho hệ thống hình ảnh của cơ giáp...."

"Phần thân giữa khổng lồ của nó, em vẫn chưa nhìn ra được tiềm năng, nhưng nói gì nói, vật ô nhiễm hệ Phong như nó hiếm lắm, không xài được chúng ta cứ bán đi cũng được giá."

Tóm gọn lại ý của Ứng Trầm Lâm chính là, từ trên xuống dưới con bọ ngựa đều đang phát ra mùi tinh tệ, tóm được nó tức là lãi to!!

Bọ ngựa cấp S nằm mơ chắc cũng không ngờ, mấy con mồi hai chân trước mặt đột nhiên không bỏ chạy nữa, đồng loạt dừng bước, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm nó như đang muốn nhắn nhủ: Mày chết chắc với bố rồi con ạ!

Không nhịn được!!

Tuyệt đối không thể nhịn!!

Thân là vật ô nhiễm cấp S, bị coi thường như vậy, mặt mũi đâu? Tôn nghiêm đâu??

Bọ ngựa cấp S nhìn chằm chằm vào lớp lá chắn năng lượng sáng rực, càng ra sức vung chi trước, vô số lưỡi đao gió sắc bén cứ thế vun vút lao tới.

Sau khi được Ứng Trầm Lâm định giá, bọ ngựa cấp S đã thành thứ không chỉ phải thịt, mà phải thịt cho thật nguyên vẹn, không được làm cho nó nổ tan xác pháo!! Ánh mắt cả đám KID nhìn bọ ngựa cấp S cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, như đang suy tính xem mình nên tấn công vào đâu mới bảo toàn được giá trị của cải mà nó mang lại.

Càng nhìn boss bọ ngựa đang hăng hay vung tới vung lui cặp chi trước, suy nghĩ trong đầu cả đám cũng dần có xu hướng lệch lạc, kiểu như: "Cặp chi trước đó đúng là ngon nghẻ hết nước chấm! Phải chôm cho bằng được!"

Trong lúc cả đám đang bàn tán xôn xao về bọ ngựa cấp S, Lộc Khê chợt lên tiếng: "Không biết sao mà đột nhiên em có linh cảm chẳng lành."

Hoắc Diễm vẫn đang giữ chắc lá chắn phòng thủ gật nhẹ: "Ừm, không chỉ mình em, anh cũng vậy, cứ có cảm giác lạnh sống lưng thế nào ấy."

Nghe hai người nói chuyện, Ứng Trầm Lâm cau mày, đột nhiên nhớ ra nơi bọn họ đang đứng..... là rừng đầm lầy của khu ô nhiễm Koria.

Đây cũng chính là khu vực giàu tài nguyên nhất trên hành tinh chính Koria.

"Lạnh sống lưng là chuyện bình thường." Du Tố nãy giờ không tham gia thảo luận đột nhiên lên tiếng: "Nhìn vào rìa tín hiệu radar đi."

Sau khi được Ứng Trầm Lâm cải tạo, diện tích lá chắn năng lượng của Hoắc Diễm đã được mở rộng gấp ba, gần như bao phủ cả sáu cỗ cơ giáp của KID, mức năng lượng đầu ra lúc này đã lên tới 60%. Lá chắn của Hoắc Diễm như cái đèn pha sáng chói giữa rừng, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của các vật ô nhiễm khác.

Một khi vật ô nhiễm ở rừng đầm lầy phát hiện ra sóng năng lượng này thì...

Ban đầu chỉ có một vài chấm đỏ xuất hiện rải rác, nhưng thời gian lá chắn mở càng lâu, mức năng lượng đầu ra cũng theo đó dần tăng lên, các chấm đỏ trên radar càng lúc càng nhiều, đang không ngừng lao về phía bọn họ với tốc độ chóng mặt.

Ứng Trầm Lâm hét lớn: "Chúng ta thành bia ngắm rồi, không có thời gian đợi nữa đâu!! Anh Du!!"

Cả đám KID: "!!!"

Du Tố bên cạnh gật đầu ra hiệu đã hiểu ý, nòng pháo lập tức được kề lên vai.

Tình hình khẩn cấp, Ứng Trầm Lâm không kịp nói nhiều, nhanh tay đổi vũ khí của cơ giáp sang pháo công kích nhanh.

Lần này, khi nhận nhiệm vụ ở Koria, Ứng Trầm Lâm không dùng cơ giáp thuần cận chiến hay pháo thủ, cỗ cơ giáp cậu đang lái là khống chế, được trang bị hai loại vũ khí: một khẩu pháo công kích nhanh tầm xa và một khẩu pháo điện từ - vũ khí mà Ứng Trầm Lâm dùng quen tay nhất.

"Anh Hoắc, mở đường cho bọn em!" Ứng Trầm Lâm hô to.

Hoắc Diễm lập tức điều khiển lá chắn năng lượng mở ra một khe hở nhỏ, ngay khi khe hở vừa xuất hiện, pháo của Du Tố và Ứng Trầm Lâm đồng loạt khai hỏa. Một phát bị lưỡi đao gió của bọ ngựa cấp S chém làm đôi, phát còn lại găm thẳng vào người nó.

Bị tấn công bất ngờ, bọ ngựa cấp S dường như không ngờ con mồi hai chân nhỏ bé kia lại dám phản kháng, nổi giận phát ra vài tiếng rít gào ghê tai.

Thân trước nâng lên cao, hai chi trước dao động lên xuống với tốc độ gần như gấp đôi khi nãy, tốc độ và số lượng đao gió phóng ra tăng lên đáng kể, khiến cả đám chiến sĩ cơ giáp của KID nhìn mà líu lưỡi.

Lâm Nghiêu an toàn đứng sau lưng Hoắc Diễm, khó hiểu hỏi: "Nó định làm gì vậy? Tuy tốc độ tăng, đao gió cũng nhiều hơn, nhìn cũng rén đấy nhưng lão Hoắc còn đứng vững thì đao gió của nó cũng có xơ múi được gì bọn mình đâu? Cấp S có trí thông minh mà, chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện đó?"

Ứng Trầm Lâm đáp: "Dù có nghĩ đến thì bản năng khát máu, hiếu chiến vẫn sẽ khiến nó ngu đi thôi anh, chúng ta làm như này là đang chọc giận nó, nó giận quá mất khôn đấy. Phải tiếp tục khiêu khích nó hơn nữa!"

Quý Thanh Phong: "?"

"Phải chơi liều đến mức đó hả Trầm Lâm? Anh nói cậu nghe, vài bộ phim kinh dị đang hot trên Star Net cũng có mấy tình tiết giống vậy á! Giang cư mận hay gọi là tự tìm đường chết đó!!!"

Lời vừa dứt, lưỡi đao gió phiên bản nâng cấp x2 sức mạnh lập tức lao đến, bổ lên lá chắn của Hoắc Diễm, uy lực của đợt tấn công này mạnh hơn trước rất nhiều, tường đồng vách sắt Hoắc Diễm cuối cùng cũng bị boss cấp S ép phải lùi lại vài bước.

Trong lúc bọ ngựa cấp S phát rồ tấn công mạnh mẽ, vật ô nhiễm từ xa bị năng lượng của lá chắn thu hút cũng ập đến.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hoắc Diễm mở rộng hai chân, giẫm mạnh xuống nền đất, hét lớn: "Nghiêu Bảo!!"

Gắn bó với nhau đã lâu, không cần nói quá nhiều, chỉ cần gọi tên, bọn họ đã biết đồng đội muốn truyền đạt điều gì.

"Em đến đây lão Hoắc!!" Vừa dứt lời, cơ giáp của Lâm Nghiêu lập tức ngã về phía sau, khuỷu tay chống đất, động cơ đẩy phun khói, như súng lên nòng bắn cả cơ giáp của Lâm Nghiêu về phía trước, thuận lợi chui tọt qua khoảng trống giữa hai chân của Hoắc Diễm.

Cùng lúc đó, Hoắc Diễm đưa tay ra phía trước, chuẩn xác tóm được cánh tay máy của cơ giáp Lâm Nghiêu, làm điểm tựa kéo cơ giáp đứng thẳng.

Hai chân vừa chạm đất, lá chắn năng lượng của Lâm Nghiêu lập tức bung rộng, đao gió của bọ cạp cấp S khi va chạm vào lá chắn năng lượng của Lâm Nghiêu sẽ không được hấp thụ như lá chắn Thôn Phệ của Hoắc Diễm mà trượt dài trên lá chắn, cho đến khi hạt nhân hệ Phong bên trong đao gió tiêu biến. Hai bên đối đầu, tiếng ma sát bén nhọn cùng với tia lửa văng tung toé khiến cho trận chiến ở sâu trong rừng đầm lầy chợt trở nên hoành tráng hơn hẳn.

Bên phía Hoắc Diễm, sau khi Lâm Nghiêu tiếp nhận vị trí của mình, Hoắc Diễm lập tức quay đầu, lao ra phía sau, lá chắn Thôn Phệ to vật vã bao bọc đồng đội bên trong, thuận lợi chặn hết tất cả vật ô nhiễm đang định tập kích sau lưng bọn họ.

Tanker chuyên nghiệp Hoắc Diễm và tanker nửa mùa Lâm Nghiêu phân chia hành động vô cùng mượt mà, đảm bảo không để cho bất cứ đòn công kích nào lọt lưới, đánh trúng lên người đồng đội.

Lâm Nghiêu nhếch môi: "Mẹ kiếp! Mấy cái đao gió này đánh kinh thế! Như này mà lão Hoắc vẫn trụ vững được nãy giờ, lão Hoắc đỉnh lắm anh ơi!!"

Hoắc Diễm cất giọng cười sang sảng: "Há há, chuyện, anh đây là ai chứ!"

Miệng cười nhưng trong lòng Hoắc Diễm lại là nước mắt mặn chát. Hai lá chắn mở cùng lúc, khỏi nói cũng biết, giờ trong mắt vật ô nhiễm, bọn họ hấp dẫn như nào. Số lượng vật ô nhiễm ập tới ngày càng nhiều, điên cuồng húc đầu vào lá chắn Thôn Phệ, muốn đục ra một lỗ thủng để nhào vào trong giao lưu với đội trưởng Hoắc.

Đây là lý do mà Hoắc Diễm đổi chỗ với Lâm Nghiêu, bên phía kia nhìn có vẻ nguy hiểm hơn nhưng dù sao vẫn là solo 1-1, còn bên này là đánh hội đồng, chưa nói đến việc lá chắn của Lâm Nghiêu có trụ được không, riêng lực phản chấn khi vật ô nhiễm đâm sầm vào lá chắn cũng đủ khiến Lâm Nghiêu thấp bé nhẹ cân văng xa mấy chục thước.

Hoắc Diễm nghiến răng, thao tác tay nhanh đến mức chỉ còn thấy được bóng mờ, vừa giữ vững lá chắn, vừa phân tán lực tác động lên cơ giáp vào bộ điều chuyển, còn phải liên tiếp mở ra mấy khe hở cho Lộc Khê, Du Tố và Ứng Trầm Lâm bắn pháo, xử lý bớt vài vật ô nhiễm đang đập lên lá chắn.

Mồ hôi trên trán Lâm Nghiêu túa ra, tay bắt đầu có cảm giác tê rần, vừa liếc mắt nhìn tình hình phía sau, đã cảm thấy việc tê tay gì đó chỉ là muỗi, chẳng đáng nhắc đến....

Lâm Nghiêu líu lưỡi: "Cha mẹ ơi, đông quá vậy, sao ở phía sau đông dữ vậy...."

Ứng Trầm Lâm hô lớn: "Càng đông càng tốt!!! Anh Hoắc, Nghiêu Bảo, đổi chỗ đi ạ!!"

Hoắc Diễm và Lâm Nghiêu nghe vậy, lập tức hành động, tay giữ chắc lá chắn, cả hai đồng thời quay người, đổi chỗ, chuyển động mượt mà như bơ, không chút kẽ hở.

Vật ô nhiễm bám trên lá chắn của Hoắc Diễm cũng bị anh ta lôi đi theo, trông Hoắc Diễm xoay người mướt rượt như vậy nhưng nếu đổi lại người khác, chắc chỉ có vài người cùng chơi hệ tanker với anh ta mới làm được, còn lại chỉ có nước chịu chết. Số lượng vật ô nhiễm đang bám trên lá chắn không hề ít, có vài con sở hữu hình thể ngang ngửa cơ giáp, từng đó trọng lượng đè lên, lá chắn có thể nhích được vài phân đã xem như tài ba lắm rồi, huống chi là xoay cả nửa vòng lớn.

Hoắc Diễm là dạng cơ bắp dẻo dai, sức bền tốt chứ không phải kiểu bùng nổ, bành trướng, cơ bắp vượt mặt. Nếu lấy tanker số một Rạng Đông là Triệu Lạc Kiệt làm chuẩn, thân hình hộ pháp của Hoắc Diễm còn nhỏ hơn hẳn một vòng.

Chuột bắp tay của Hoắc Diễm, Quý Thanh Phong còn dùng hai bàn tay ôm trọn được chứ Triệu Lạc Kiệt thì không. Nhưng, nhỏ người hơn không có nghĩa là sức mạnh cũng kém hơn, dù thiên về sức bền, song khi cần, lực bùng nổ của Hoắc Diễm cũng phải ngang ngửa với Triệu Lạc Kiệt.

Thêm vào đó, Hoắc Diễm có phong cách chiến đấu hơi quái dị, càng bị dồn vào hoàn cảnh éo le, khả năng phản ứng cũng như tố chất cơ thể của anh ta sẽ được adrenalin trong cơ thể kích thích mạnh mẽ, trở nên cứng cáp hơn.

Dù số lượng vật ô nhiễm bám trên lá chắn của Hoắc Diễm rất đông nhưng Ứng Trầm Lâm nói riêng và cả KID nói chung đều chưa từng hoài nghi năng lực của Hoắc Diễm, đừng nói xoay nửa vòng, nếu cần, Hoắc Diễm còn đủ sức lôi cả đống vật ô nhiễm đó, xoay hẳn một vòng.

Lần nữa đối mặt với bọ ngựa cấp S, Hoắc Diễm còn chưa kịp chào hỏi thì cả đợt đao gió đã ập đến, tất cả vật ô nhiễm bám trên lá chắn cứ vậy bị đao gió bổ ngang, bổ dọc như chém hoa quả, vô số đao gió biến thành bùa đòi mạng, băm vật ô nhiễm bám trên lá chắn thành mấy khúc thịt vụn, máu tươi bắn ra tứ phương tám hướng, khung cảnh hoành tráng, không có điểm nào để chê.

Cả đống vật ô nhiễm bị bọ ngựa cấp S tàn sát, chết không kịp ngáp.

Cả đám chiến sĩ cơ giáp KID trừ Ứng Trầm Lâm: "?"

"!!!"

Trong phòng nghỉ của Cục quản lý Khu ô nhiễm Koria, khi KID chạm trán với bọ ngựa cấp S, hệ thống đo chỉ số ô nhiễm cũng phát ra tiếng cảnh báo ầm ĩ, không ai bảo ai, tất cả mọi người đều hiểu, KID đã đụng độ mục tiêu của nhiệm vụ - vật ô nhiễm cấp S. Không có hệ thống hình ảnh hỗ trợ, bọn họ cũng không rõ nó là vật ô nhiễm cấp S loại nào, tròn méo ra sao, dễ đánh hay khó xơi? Chỉ có thể dựa vào chỉ số ô nhiễm để phán đoán sơ bộ.

Nhìn sang vài màn hình khác, các đội kia vẫn chưa có động tĩnh gì, không ai ngờ KID lại là đội đầu tiên đụng độ vật ô nhiễm cấp S.

Ai đó kinh ngạc hô: "Chỉ số ô nhiễm lên tới 8800 lận hả?!"

Anh Trương nhìn con số hiển thị trên hệ thống, chân mày giật giật: "Không biết nên nói KID may mắn hay xui xẻo nữa.... Vật ô nhiễm nào mà chỉ số chấn động dữ vậy không biết, có cách nào trích xuất được thông tin trên hệ thống cơ giáp của KID không ta.....

Thẩm Tinh Đường đột nhiên lên tiếng: "... Con số cũng... đẹp phết đấy, nghe là thấy may mắn."

Những người khác: "..."

Giờ là lúc bàn luận hên xui may rủi hả?!

"Khoan đã, chỉ số ô nhiễm này có hơi sai rồi đó? Nếu nó thật sự cao như vậy, bên Cục quản lý sẽ cảnh báo trước để chúng ta đưa nó vào trọng điểm chú ý, chứ đâu thể nào chỉ phỏng đoán toạ độ khơi khơi xong bắt tự đi kiếm được...."

"Có lý, khả năng cao, con cấp S này có tài ngụy trang, nên nó mới có thể đè được chỉ số ô nhiễm của mình xuống, nên Cục quản lý mới không khoá trọng tâm vào nó."

"Ngụy trang à? Vậy có khi là loài bò sát hoặc côn trùng gì đó."

Chỉ số ô nhiễm trên 8000 cho thấy vật ô nhiễm cấp S đang đối đầu với KID không phải dạng dễ xơi.

Trên bản đồ radar, mấy chấm màu vốn đang chơi đuổi bắt đột nhiên bất động, mọi người đợi hẳn vài giây, các chấm màu vẫn đứng yên không nhúc nhích, có người đã bắt đầu toát mồ hôi hột.

"Sao...... tự nhiên đứng im luôn vậy?!" Một huấn luyện viên nhìn về phía Giang Tư Miểu, lo lắng hỏi: "Mấy đứa nó hết năng lượng hay sao vậy huấn luyện viên Giang? Có cách nào trích xuất dữ liệu từ cơ giáp của mấy đứa nó để xem tình hình không?"

"Không nói trước được, mấy đứa nó ở sâu trong rừng đầm lầy, khu vực đó vốn là điểm mù, tín hiệu rất kém, ngay cả liên lạc bộ đàm cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thôi." Giang Tư Miểu vừa nói vừa thao tác, lấy ra được vài con số rời rạc từ hệ thống cơ giáp của KID: "Đường truyền đang hạn chế lắm nên không lấy hết thông tin về được đâu, truyền đi nửa chừng chắc đứt tín hiệu luôn, tôi chỉ có thể moi được một ít, xem tạm rồi phân tích đi vậy."

Sau khi Giang Tư Miểu lấy được vài chỉ số, cả đám người cùng nhau chụm đầu phân tích, trên bảng thống kê cho thấy các cơ giáp của KID, ngoại trừ tanker Hoắc Diễm, còn lại đều không tiêu hao quá nhiều năng lượng.

Giang Tư Miểu nhanh chóng cho ra kết luận: "Hoắc Diễm mở lá chắn rồi, có thể....."

Giang Tư Miểu còn chưa nói xong, người bên Hắc Nha đã tái mặt hét lớn, ngắt lời anh ta:

"Không ổn rồi! Chúng tôi phát hiện một lượng lớn vật ô nhiễm đang lao về phía KID!"

Mọi người trong phòng nghỉ đồng loạt nhìn về phía bản đồ, thấy mấy chấm màu của boss cấp S và KID vẫn đứng yên như cũ.

Chỉ là lúc này, ở rìa bản đồ radar, xuất hiện thêm các chấm đỏ đại diện cho vật ô nhiễm.

"Sao tự dưng lại xuất hiện nhiều vật ô nhiễm thế kia!"

"Còn tại sao nữa?! Do mở lá chắn đấy! Đèn pha di động mà!!"

Không mở lá chắn thì không thể tự bảo vệ mình, nhưng mở trong thời gian dài sẽ thu hút một lượng lớn vật ô nhiễm. Môi trường ở rừng đầm lầy quá khắc nghiệt, dù phần lớn vật ô nhiễm hệ phi hành đã bị nhóm người của Tinh vực Thứ Hai dụ đi, nhưng trong rừng đầm lầy vẫn còn cả mớ vật ô nhiễm trên cạn, dưới đầm lầy, ẩn sâu dưới lòng đất, vân vân.

Vị trí hiện tại của KID gần như đã nằm ngay trung tâm rừng, năng lượng rò rỉ khi giao chiến với boss cấp S đương nhiên sẽ thu hút vật ô nhiễm xung quanh.

"Nếu không cố ý phát ra mức năng lượng cao thì lá chắn của Hoắc Diễm cũng chỉ thu hút được mấy vật ô nhiễm cực nhạy với năng lượng thôi, chứ lần nào mở lá chắn cũng kéo đến cả đống thế kia, còn ai dám lái tanker vào khu ô nhiễm nữa.... Phần lớn vật ô nhiễm đang kéo đến, tôi nghi là do con cấp S kia điều khiển." Một huấn luyện viên nhanh chóng phân tích: "Số lượng đang tăng lên thấy rõ luôn, mấy đứa nó sắp bị kẹp ở giữa như nhân bánh mì rồi...."

Thẩm Tinh Đường cau mày: "Liên lạc cho mấy đứa nó đi Tam Thuỷ!"

"Vật ô nhiễm tăng lên nhanh quá, đường truyền chắc sẽ bị nhiễu nặng hơn, tôi cũng không chắc có thể kết nối được đâu nhé......" Giang Tư Miểu liên tục điều chỉnh đầu nối tín hiệu, song các chỉ số trong rừng đầm lầy liên tục dao động, khiến đường truyền do anh ta vừa thiết lập đã lập tức bị cắt ngang, lặp đi lặp lại vài lần, Giang Tư Miểu bất lực đề xuất: "Tinh Đường, dùng quyền hạn của cô can thiệp vào hệ thống cơ giáp của mấy đứa nó đi, đẩy dòng tín hiệu về cùng đầu ra với tôi thì còn khả năng kết nối liên lạc được, chứ như này thì chịu chết rồi."

Thân là sếp lớn của KID, Thẩm Tinh Đường có quyền hạn cao nhất với tất cả các cơ giáp của Chiến Đội, trừ những cơ giáp thuộc về cá nhân từ trước như Theo của Du Tố hay Uyên của Ứng Trầm Lâm. Trong hệ thống của cơ giáp thuộc Chiến Đội, bao giờ cũng sẽ tồn tại một phần ẩn chứa lệnh ngầm, vì nhận diện bằng hệ thống sinh trắc học nên chỉ có sếp lớn của các Chiến Đội mới có thể sử dụng được nguồn ẩn này, dù ở ngoài khu ô nhiễm, chỉ cần có thiết bị trung gian, Thẩm Tinh Đường vẫn có thể thao tác được.

Thông thường, trừ những trường hợp bất khả kháng, hầu như không ai muốn động đến hệ thống ẩn đó, khiến các chiến sĩ cơ giáp đang bận rộn trên chiến trường bị phân tâm.

Nhưng lúc này thì đúng là trường hợp bất khả kháng thật, hệ thống hình ảnh không có, tất cả các thông tin thu được chỉ là mấy con số và biểu đồ mã hoá, nếu không liên lạc được với các chiến sĩ cơ giáp bên trong thì không cách nào biết được chính xác chuyện gì đang diễn ra.

Thẩm Tinh Đường nhận thiết bị trung gian do Giang Tư Miểu đưa sang, tiến hành nhận dạng sinh trắc học, nhanh chóng thao tác chuyển đầu ra của các kênh liên lạc trong cơ giáp về cùng một đường dây với Giang Tư Miểu.

Sau khi làm xong, cả Thẩm Tinh Đường và những người khác cũng không dám đặt hy vọng quá nhiều, bọn họ biết KID đang phải chiến đấu rất căng thẳng, có nối đường truyền cũng không đảm bảo bọn họ sẽ nhận liên lạc, nào ngờ bộ đàm mới bật lên, đầu dây bên kia đã lập tức có người ấn kết nối.

Tiếng rè rè của tín hiệu nhiễu vang lên trong bộ đàm.

Ngoài tiếng rè rè khó chịu, bọn họ còn nghe được cả tiếng nói chuyện thì thầm, dù rất nhỏ.

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu: "?"

Tín hiệu đường truyền ổn hơn dự kiến mà ha?

Thẩm Tinh Đường thử hỏi: "Tam Thuỷ, anh xem có thể giảm nhiễu thêm được không?"

Giang Tư Miểu vốn có chuyên môn phân tích dữ liệu, mà để có dữ liệu tiến hành phân tích, bước đầu tiên chính là lọc và trích xuất dữ liệu, ba cái lọc tạp âm gì đó chính là một trong những yêu cầu cơ bản nhất.

Giang Tư Miểu đẩy gọng kính, trong thời khắc nguy cấp, ngón nghề học tập bao năm đã có đất dụng võ, đột nhiên thấy hoài niệm quá đỗi: "Giảm hết thì không thể, nhưng vẫn lọc được ít tạp âm đấy, để tôi thử xem."

Sau một hồi loay hoay, tiếng rè đã được Giang Tư Miểu dùng kỹ thuật thần sầu làm cho bé đi, cũng khiến cho âm thanh đỡ chói hơn, mấy giọng nói đang thì thầm kia cũng rõ ràng hơn.

Thẩm Tinh Đường bật ngón cái khen tặng huấn luyện viên nhà mình, định lên tiếng hỏi cả đám KID tình hình cụ thể trong rừng đầm lầy thì nghe được nội dung kỳ quặc của cuộc thảo luận.

"Con này không được à? Nhìn cũng ngon lành mà."

"Vô dụng lắm anh, bán cũng chẳng được bao nhiêu tinh tệ đâu, chiếm chỗ nữa."

Cả đám người lại ngơ ngác nhìn nhau: "....?"

Âm thanh rõ hơn thật đấy, nghe còn phân biệt được ai với ai cơ mà, nhưng sao vẫn chẳng hiểu gì hết vậy???

"Sếp.... sếp Thẩm.... cô chỉnh nhầm đầu ra, bắt nhầm kênh rồi hả!?" Anh Trương quay sang nhìn Thẩm Tinh Đường, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Giang Tư Miểu thay sếp mình phản bác: "Làm gì có, tôi kiểm tra lại rồi, Tinh Đường không có bắt nhầm kênh! Anh có thể nghi ngờ khả năng lọc tạp âm của tôi, nhưng không được phủ nhận năng lực chuyên môn và con mắt tinh tường của tôi à! Nhầm là nhầm thế nào, chính mắt tôi kiểm tra kỹ hết cơ mà, anh nói vậy là sỉ nhục tôi đấy nhá!"

Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục vọng ra từ bộ đàm.

"Thế con kia thì sao? To vãi luôn ý, hay anh cắt nhỏ nó ra nhé? Cho dễ bỏ vào khoang chứa."

"Vậy ném phần giữa đi nhé? Dòm thấy hơi vô dụng á! Hở? Sao? To như quả núi thế kia mà thứ xài được trên người nó là bộ lông thôi á? Thôi dẹp, chiếm chỗ! Nghiêu Bảo vứt nó đi! Vứt ngay!"

Giữa cuộc thảo luận ồn ào, một giọng nói có phần bình thản hơn chen vào: "Trầm Lâm, bên này cũng không cần cắt nhỏ hết tứ chi đâu đúng không? Bộ khung này nhìn vẫn còn vắt kiệt được đấy."

Số lượng từ ngữ nghe được nhiều đến mức chấn động, nhưng chấn động hơn là nghe một hồi vẫn chẳng hiểu mô tê gì, số lượng chấm hỏi trên đầu anh Trương ngày càng nhiều: "Mấy đứa nó không phải đang đánh nhau với vật ô nhiễm cấp S à!? Đang nói cái quỷ gì vậy?"

Thẩm Tinh Đường và Giang Tư Miểu – những người ăn chung, ngủ chung, sinh hoạt chung với đám chiến sĩ cơ giáp kia chỉ cần nghe vài câu là hiểu chuyện gì đang xảy ra, đều im lặng trầm ngâm, suy nghĩ xem nên nói như nào cho đỡ nhục, cuối cùng quyết định thành thật luôn cho nhanh: "Mấy đứa nó... đang bàn xem nên xử lý xác của vật ô nhiễm như thế nào ấy mà....."

Cả đám người ồ à nhưng vẫn còn rất mông lung, bọn họ không hề nghĩ sâu xa như xác chết của vật ô nhiễm nào, từ đâu mà ra, chỉ thắc mắc sao đang đánh nhau mà KID lại đột nhiên túm tụm lại để bàn luận chuyện đó.....

Một huấn luyện viên nghệt mặt hỏi: "Mấy cái đó tôi cũng có nghiên cứu nhưng nghe đám nhà anh nói chuyện.... nó lạ lắm.... Cái gì mà bộ khung này vẫn còn xài được..... là ý gì vậy huấn luyện viên Giang?"

"À, ý là..." Giang Tư Miểu đương nhiên hiểu, lên tiếng giải thích: "Để cái xác nguyên vẹn thì có giá trị cao hơn chặt nhỏ, đừng có động dao động kéo, bẻ hết khớp xương, gập cơ thể nó lại, nhét vô khoang chứa của cơ giáp là được."

Những người khác: "..."

Xem trên bản đồ radar thì thấy chấm đỏ vẫn còn, chứng tỏ vật ô nhiễm ở đó chưa được dọn dẹp sạch, mà đám KID đã gấp đến mức đi bàn luận về việc xử lý chiến lợi phẩm rồi sao??

Hơn nữa, huấn luyện viên Giang à, anh có biết cách giải thích vừa rồi của mình sặc mùi kinh dị không vậy?

Quay trở lại rừng đầm lầy, lá chắn bảo vệ màu xanh của Hoắc Diễm và Lâm Nghiêu vẫn tỏa sáng rực rỡ. Khác biệt ở chỗ, bên ngoài lá chắn của Hoắc Diễm, xác chết của vật ô nhiễm đã chất thành ngọn núi nhỏ. Sau khi ngọn núi hình thành, Lâm Nghiêu cũng không cần làm tanker nửa mùa nữa, có ngọn núi đó che chắn, Hoắc Diễm lập tức phê duyệt cho Lâm Nghiêu được phép nghỉ xả hơi.

Cả đám lúc này đang ngồi xổm sau ngọn núi, mấy tay đấm tầm xa đang bận rộn khiêu khích bọ ngựa khổng lồ. Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu lại lôi thêm vài vật ô nhiễm đã chết cứng ở bên ngoài ra phía sau lá chắn, xử lý nhanh gọn rồi nhét vào khoang chứa, dưới chân cả hai giờ đã la liệt toàn mảnh vụn của vật ô nhiễm.

"Xử lý xong rồi anh em ơi." Quý Thanh Phong hô: "Lão Hoắc à, anh quay lại tiếp được rồi."

"Lần này lão Hoắc lật mặt xong thì chúng ta phải đổi vị trí, xác chết chất đống thế này, vướng đường tấn công lắm." Lâm Nghiêu đá một cái xác ra xa: "Chỗ này sắp quá tải rồi."

Cả đám ở phòng nghỉ lại được phen ngơ ngác: "???"

Bọn họ đang nói cái gì vậy? Lật mặt? Nướng thịt à? Đổi chỗ ngồi xổm??

"Lạ lắm mọi người ơi." Người của Hắc Nha lúc nãy phát hiện ra chấm đỏ của vật ô nhiễm lại lên tiếng: "Vật ô nhiễm ào đến chỗ KID rất đông, nhưng mà... biến mất cũng siêu nhanh luôn....."

Trên bản đồ radar, vô số chấm đỏ gần như đã chồng lên tín hiệu của KID. Nhưng vật ô nhiễm đến càng đông thì tốc độ giảm càng nhanh, số lượng vật ô nhiễm đang lao về phía KID cũng ngày càng ít đi.

Mỗi một chấm đỏ lao vào KID đều giống như thiêu thân lao vào lửa, vừa chạm vào đã biến mất.

KID gần như không di chuyển, nhưng hiện tượng lạ đó lại cứ liên tục xảy ra, phản ứng ô nhiễm giảm mạnh, thanh âm vọng ra từ bộ đàm cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.

"Hết rồi hả lão Hoắc?" Lâm Nghiêu có vẻ chưa thỏa mãn: "Sao không còn con nào nữa vậy?"

"Phạm vi thu hút có hạn đó anh, chỉ được từng này thôi." Ứng Trầm Lâm quan sát xung quanh. Nhờ chiến thuật di chuyển hiệu quả của họn họ, bọ ngựa cấp S đã vô tri san phẳng cả vùng đất xung quanh thành bình địa: "Loại côn trùng này không thông minh lắm, dù nó là cấp S có trí tuệ thì cũng chỉ như học sinh mẫu giáo thôi ấy mà, khiêu khích chút là nóng đầu, xử sạch quân mình. Ông bà ngày xưa hay nói, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ nấp sau lưng, sở dĩ chim sẻ nấp sau lưng vì đồng tử của bọ ngựa được cấu tạo chỉ nhìn được đường thẳng, đến lúc cho nó lên thớt rồi!"

Khi các chướng ngại vật xung quanh bị dọn sạch, với cấu tạo đồng tử đặc thù, dù phản xạ của bọ ngựa có nhanh nhạy đến đâu, nó cũng khó mà quan sát hết bốn phương tám hướng được. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lưỡi đao gió tạm ngưng, Ứng Trầm Lâm lập tức ra hiệu cho Hoắc Diễm tắt lá chắn. Mấy cỗ cơ giáp nãy giờ ngồi xổm đến mỏi nhừ đồng loạt lao ra ngoài.

Trong phòng nghỉ của Khu ô nhiễm Koria, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì KID đã giao chiến trực diện với vật ô nhiễm cấp S.

Bọ ngựa cấp S phát hiện con mồi có động tĩnh, lần này nó chả thèm dùng dị năng, lập tức phóng người đuổi theo cơ giáp của Quý Thanh Phong.

Quý Thanh Phong thấy thế giật mình suýt vấp té: "Ặc! Sao mày chỉ nhắm mỗi tao thế hả con trời đánh!!"

Thấy bọ ngựa cấp S dí theo Quý Thanh Phong, tất cả những người khác nhanh chóng đổi hướng, dàn ra thành hình vòng cung, bao vây nó. Không còn cây cối cản trở, các cơ giáp có thể bay lượn tự do hoàn toàn chẳng ngán gì con bọ ngựa khổng lồ này. Đánh tay đôi với nó đúng là rất bất lợi, nhưng bọn họ có tận sáu cơ giáp, một khi bọ ngựa cấp S mất đi sự che chắn của môi trường, nơi đây lập tức biến thành sân nhà của KID.

Khi lưỡi đao gió của bọ ngựa nhắm vào Quý Thanh Phong, nó cũng phải đồng thời hứng chịu đòn tấn công từ phía sau.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã hoàn toàn bị cơ giáp của KID bao vây.

Ứng Trầm Lâm giữ khoảng cách, dùng pháo điện từ hỗ trợ mọi người tấn công, mắt lại liếc sang hệ thống đo lường của cơ giáp.

Dị năng của con bọ ngựa này khá đơn giản, chỉ số IQ có khi còn nát bét hơn cả vật ô nhiễm cấp A, nhưng tại sao chỉ số ô nhiễm của nó lại cao như vậy? Hơn nữa, chỉ số này..., rất ổn định, từ đầu đến giờ vẫn là 8800, không hề thay đổi.

Cá kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu Ứng Trầm Lâm, đối đầu với vật ô nhiễm cấp S hệ côn trùng, nhất thời chưa rõ đặc tính sinh học của giống này như nào hay do con bọ ngựa kia còn ẩn giấu dị năng khác mà bọn họ chưa khám phá ra?

Nghĩ đến đây, Ứng Trầm Lâm chăm chú quan sát chấm đỏ đại diện cho vật ô nhiễm cấp S còn lại, mày khẽ nhíu, cậu cứ có linh cảm bất an, rất khó hiểu.

Sau một hồi ngồi xổm mệt mỏi, KID đã nắm rõ cấu trúc cơ thể của vật ô nhiễm cấp S bọ ngựa, nên đánh vào đâu, chém chỗ nào, trong lòng bọn họ đều đã có phương án hành động cụ thể. Pháo nước của Lộc Khê trở thành vũ khí khống chế tốt nhất, con bọ ngựa bị làm chậm, không kịp phản ứng với công kích của bọn họ, thêm vào đó, bọn họ còn cố tình di chuyển loạn xạ, khiến nó chẳng cố định được tầm mắt, lưỡi đao gió phóng ra cũng loạn xà ngầu cả lên.

Trên người dần xuất hiện mấy vết rách và cháy xém, tốc độ phóng lưỡi đao gió của bọ ngựa cũng chậm đi thấy rõ.

Đúng lúc này, lấy bọ ngựa làm tâm, mặt đất xung quanh nó đột nhiên sáng lên, nhanh chóng lan rộng, bao trùm hết tất cả các cơ giáp của KID bên trong.

Quý Thanh Phong ngẩn người: "Cái quái gì thế!? Con bọ ngựa này còn có dị năng khác nữa à?"

Chỉ số ô nhiễm đột nhiên nhấp nhô uốn lượn theo một biên độ rất khủng khiếp, đường truyền của kênh liên lạc cũng bị cắt đứt.

Ứng Trầm Lâm đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sự biến động đột ngột của chỉ số ô nhiễm và không gian xung quanh bỗng vặn vẹo không rõ nguyên nhân, khiến cả bọn đều cảm thấy khó thở như đang bị thứ gì đó đè ép. Giây tiếp theo, trước mắt chợt tối sầm, hoàn toàn không kịp đề phòng, vài tiếng nôn oẹ vang lên, cơn đau đầu chóng mặt và cuộn trào dạ dày ập đến tập kích cả sáu chiến sĩ cơ giáp của KID.

Khi tầm nhìn quay trở lại, Ứng Trầm Lâm may mắn nhịn được cơn buồn nôn đứng thẳng người, thở ra một hơi nặng nhọc, ngẩng đầu nhìn cảnh xung quanh, dự cảm bất an lại lần nữa trỗi dậy.

Cảnh vật trước đó vốn sáng sủa, nay đã phủ lên lớp màu u tối, mờ ảo, nhoè nhoẹt đến mức chẳng phân biệt được hình dạng.

Ứng Trầm Lâm cố gắng chịu đựng cảm giác chóng mặt, tự vỗ vào đầu mình, mắt chớp chớp mấy lần, đợi đến khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, lập tức ngẩn người chết lặng.

"Trầm Lâm này, cái câu bọ ngựa bắt ve vừa nãy ấy, hình như... chúng ta mới là con bọ ngựa..."

Bóng cây rải rác lốm đốm, bồn phía vắng lặng, vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt so với cảnh lúc bọn họ và bọ ngựa khổng lồ lao vào đánh chém đối phương.

Trên bầu trời cao vời vợi, Một sinh vật khổng lồ khác đang bay lơ lửng, đôi mắt cú vọ chẳng khác nào kính viễn vọng của nó đang nhắm thẳng vào mấy cỗ cơ giáp KID bên dưới.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro