Chương 17: Nữ chính thích nữ phụ?
Một tuần sau, đã có bảng thi lên Đại học. Vương Liên Nhật và Nhất Hàn Hùng cùng cha mẹ nóng lòng xem kết quả. Những cái tên lần lượt lướt qua. Một dòng chữ cuối cùng cũng đã hiện lên.
"Số báo danh: 209. Vương Liên Nhật"
Cậu vui mừng khôn xiết, cảm giác như được quay lại lúc đó vậy, khi lần đầu tiên thi vào được ngôi trường mình mong muốn.
Nhất Hàn Hùng ngồi bên cạnh thấy vậy liền chúc mừng cậu. Ba mẹ cậu cũng biết con mình đã đỗ nên cũng chúc mừng.
Nhất Tạ Nhàn bỗng nói: "À mà con vẫn chưa nói cho bố mẹ biết con thi vào trường nào đâu đấy."
Vương Liên Nhật cười nói: "Con thi vào trường Sân Khấu – Điện Ảnh ạ, con vào ngành diễn viên."
Nghe vậy, Vương Minh vẻ mặt có hơi lo, nói: "Ngành đấy nhiều rủi ro lắm đấy, con đã chắc chắn rồi ư?"
Vương Liên Nhật khẳng định: "Con chắc rồi ạ!"
Nhất Tạ Nhàn vỗ vai cậu, song nói với Vương Minh: "Anh lo làm gì chứ? Nếu đó là ước mơ của con nó thì phận làm cha mẹ chúng ta cũng nên chấp thuận chứ đúng không? Dù sao Nhật cũng đã thi được vào rồi."
Vương Minh đành thở dài, nói: "Ừm. Anh cũng chỉ lo cho nó không chịu được áp lực và cực khổ của giới giải trí thôi."
Nhất Tạ Nhàn cười nói: "Không có gì phải lo cả." Rồi cô quay sang nói vói Vương Liên Nhật: "Con yên tâm đi, dù có như thế nào thì vẫn có bố mẹ đứng đằng sau bảo vệ và giúp đỡ hết mình. Hãy cứ thỏa thích làm những điều mình muốn và thực hiện ước mơ của mình đi nhé!"
Vương Liên Nhật nghe vậy liền cảm động mà rưng rưng, cậu thầm nghĩ: "Có bố mẹ đúng là một cảm giác tuyệt với mà."
Thấy thế, Nhất Hàn Hùng giơ tay lên, lau đi những giọt nước đang đọng lại trên mi của cậu, cười nhẹ nói: "Em cũng sẽ giúp đỡ anh hết mình."
Vương Liên Nhật cười rạng rỡ đáp: "Ừm!"
Cứ như vậy, Vương Liên Nhật sau khi biểu diễn một đoạn trong bộ phim "Đất Mẹ" đã được tuyển vào học chính thức.
Vì cậu và ba người bạn đều chọn cùng một nghề là diễn viên nên mọi người học cùng nhau. Lê Minh Kỳ được bố mẹ mua một căn nhà gần trường nên cho các bạn mình ở cùng. Vương Liên Nhật và Lê Minh Kỳ ở chung một phòng còn Thanh Vân Linh và Nguyễn Quỳnh Ngân ở một phòng. Vậy là việc nhà cửa đã không còn lo.
Bốn người tìm được một công việc làm thêm tại một quán cà phê để kiếm tiền cho sinh hoạt bình thường cũng như để thực hiện tiếp tình tiết nữ chính xinh đẹp, nhút nhát bị khách làm phiền trong quán cà phê và được nam chính giúp.
Sau khi Vương Liên Nhật diễn xong thì cậu bắt đầu tập diễn xuất trước cho quen trước khi vào năm học. Đúng lúc đó, cậu nhận được cuộc gọi video từ Nhất Hàn Hùng. Từ khi lên Đại học, hễ khi nào có thời gian là Nhất Hàn Hùng lại gọi cho cậu.
Nhấn nghe máy, Vương Liên Nhật nói: "Chào nhóc nha, nhà ăn cơm chưa?"
Nhất Hàn Hùng đang ngồi ở bàn học, cậu để điện thoại dựa vào tường rồi trả lời: "Nhà ăn rồi ạ. Còn anh?"
Vương Liên Nhật ngồi xuống giường, nói: "Anh ăn rồi."
Nhất Hàn Hùng hỏi: "Anh vẫn đang diễn tập à?"
Vương Liên Nhật cười đáp: "Ừm, anh diễn một mình trước, tí nữa ba anh chị kia sẽ diễn cùng."
Nhất Hàn Hùng nói: "Vậy anh diễn đi, em tắt mic để không làm phiền anh."
Vương Liên Nhật nói: "Không cần thế đâu, đoạn của anh cũng ngắn, luyện tập một lúc là xong ý mà. Hôm nay ở trường có gì vui không?"
Nhất Hàn Hùng đáp: "Có ạ, hôm nay có con rắn độc núp ở phần để chổi lớp em."
Vương Liên Nhật hỏi: "Ồ, có ai bị cắn không?"
Nhất Hàn Hùng đáp: "Không ạ, em bắt nó rồi mang cho phòng sinh học rồi."
Vương Liên Nhật bất ngờ, hỏi: "Nhóc bắt nó bằng tay không à?"
Nhất Hàn Hùng bình thản đáp: "Vâng."
Vương Liên Nhật có mặt lo lắng hỏi: "Vậy nhóc có bị nó cắn không?"
Nhất Hàn Hùng nhìn vào camera, đáp: "Không ạ, em đến gần thì thấy nó nắm im nên bắt ạ."
Vương Liên Nhật nói: "Nằm im á? Thế là nó chết rồi à?"
Nhất Hàn Hùng nói: "Nó vẫn sống, nhưng không biết tại sao nó lại nằm im nữa."
Vương Liên Nhật cười trêu đùa, nói: "Có khi nó bị khí thế của em làm cho sợ hãi đấy."
Nhất Hàn Hùng cũng hùa theo, cười nhẹ nói: "Chắc vậy rồi ạ."
Lúc này bỗng Lê Minh Kỳ đẩy cửa bước vào, thấy Vương Liên Nhật đang nói chuyện thì hỏi: "Ông đang nói chuyện với Hùng à?"
Vương Liên Nhật đáp: "Ừm."
Lê Minh Kỳ ngó vào camera, nói: "Chào em nha."
Nhất Hàn Hùng gật đầu tỏ vẻ chào lại.
Lê Minh Kỳ hỏi: "Sắp đến ngày Quốc khánh rồi đấy, đã có sự định đi đâu chơi chưa?"
Nhất Hàn Hùng lắc đầu.
Thấy thế, Vương Liên Nhật nói: "Hay lên đây chơi với bọn anh đi. Bọn anh vẫn còn một phòng thừa cho khách nè."
Lê Minh Kỳ cũng đồng ý: "Ừm, nghe anh em nói em ở đấy không có bạn, vậy lên đây chơi cho giải tỏa đầu óc chứ học mãi cùng chán."
Nghe vậy, Nhất Hàn Hùng nói: "Vậy làm phiền anh chị rồi."
Vương Liên Nhật cười: "Có gì đâu mà phiền. Vậy chốt như vậy nhé, có cần anh đón không?"
Nhất Hàn Hùng nói: "Không cần đâu ạ, em bắt xe lên được."
Vương Liên Nhật hỏi: "Vậy có ổn không? Hay anh đón em ở trạm xe nhé."
Nhất Hàn Hùng đáp: "Vậy cũng được ạ."
Dưới nhà, tiếng Nguyễn Quỳnh Ngân nói vọng lên: "Nhật, Kỳ, xuống diễn tập cho nhanh rồi đi ngủ nào."
Lê Minh Kỳ nói: "Rồi, chờ tí."
Hai người đi xuống. Nguyễn Quỳnh Ngân thấy Vương Liên Nhật đang gọi cho Nhất Hàn Hùng thì cười hỏi: "Hôm nay em cũng đến làm khán giả à?"
Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng, làm phiền anh chị rồi."
Nguyễn Quỳnh Ngân nói: "Có gì đâu mà phiền, có người làm khán giả cho là tốt rồi."
Mọi người diễn tập đến 11 giờ 30 thì xong.
Vương Liên Nhật nằm trên giường, hỏi: "Nhóc vẫn chưa xong à?"
Nhất Hàn Hùng nói: "Vâng, còn vài bài nữa là xong."
Vương Liên Nhật cười nói: "Ha ha, vài bài của nhóc chắc có thể quấn quanh nhà mấy vòng ấy."
Nhất Hàn Hùng nói: "Không đến thế đâu ạ." Rồi cậu hỏi: "Anh chưa ngủ à?"
Vương Liên Nhật đáp: "Ừm, anh vẫn chưa. Mà nhóc cứ làm bài đi, anh tắt mic cho dễ tập trung."
Nhất Hàn Hùng nói: "Anh cứ nói chuyện đi, em vẫn làm được."
Vương Liên Nhật cười nhìn cậu qua màn hình rồi lại quay sang nhìn trời qua cửa sổ. Lê Minh Kỳ lúc này cũng đã ngủ từ khi nào.
Vương Liên Nhật thầm nghĩ: "Đêm nay là một đêm trăng tròn và sáng. Lại mất ngủ rồi.
Hay là ra ngoài ngắm trăng, hít thở không khí rồi vào ngủ nhỉ?
Ừm, cứ vậy đi.
Vương Liên Nhật bước xuống giường, cậu mở cửa phòng định đi ra ban công thì thấy một bóng người đang đừng ở đấy.
Thanh Vân Linh đang chống tay vào ban công rồi tựa cằm lên bỗng thấy Vương Liên Nhật đi đến bên cạnh.
Cô hỏi: "Cậu chưa ngủ à?"
Vương Liên Nhật đáp: "Ừm, không ngủ được."
Không gian lại chìm vào im lặng chỉ có tiếng xe đi bên dưới.
Vương Liên Nhật bỗng hỏi: "Sao cậu không làm nữ chính mà lại chuyển thân phận cho Hùng thế?"
Đúng vậy, câu hỏi này cậu đã thắc mắc từ khi nghe Thanh Vân Linh và Nhất Hàn Hùng giải thích.
Thanh Vân Linh đáp: "Vì tôi thích Ngân."
Vương Liên Nhật nói: "Ừm."
...
Khoan đã! Hình như có gì đó sai sai.
Cậu hỏi lại cho chắc với khuôn mặt đầy bất ngờ như không tin được: "Cái gì? Cậu thích nữ phụ à?"
Thanh Vân Linh vẫn thản nhiên đáp: "Ừm."
Vương Liên Nhật sốc, nói: "Vậy vì để không cho Ngân hiểu lầm nên cậu mới làm thế?"
Thanh Vân Linh nói: "Ừm." Rồi cô hỏi: "Tôi tưởng cậu biết rồi chứ?"
Vương Liên Nhật đáp: "Xin lỗi, tôi quá chậm hiểu nên không biết."
Thanh Vân Linh nói với vẻ mật mờ: "Ừm, cậu cứ từ từ thích ứng đi, cậu cũng sắp nhận được tin còn bất ngờ hơn nữa đấy."
Vương Liên Nhật hỏi: "Hửm? Còn có cái bất ngờ hơn việc nữ chính thích nữ phụ á?"
Thanh Vân Linh đáp: "Ừm."
"Mà, tôi hỏi cậu cái này nhé."
Vương Liên Nhật nói: "Ừm, cứ tự nhiên."
Thanh Vân Linh hói: "Cậu... có thích con trai không?"
Nghe vậy, Vương Liên Nhật hóa đá. Một lúc sau cậu mới định thần lại, hỏi: "Sao cậu hỏi thế?"
Thanh Vân Linh đáp: "Tò mò nên hỏi thôi, có khi cũng thích Nhất Hàn Hùng thích cậu thì sao? Thấy nhóc đó dính cậu hoài mà."
Vương Liên Nhật nói: "Không có đâu nhé, bọn tôi là anh em đó."
Thanh Vân Linh nói: "Nhưng lỡ là thật thì sao? Lúc đó... cậu định trả lời như thế nào?"
Vương Liên Nhật im lặng.
Nhóc con đó thích mình sao?
Lúc đó nếu mình từ chối thì chắc chắn sẽ làm tổn thương tới nhóc ấy, lúc đó cũng sẽ khiến quan hệ của bọn mình ngại ngùng hơn, không được như trước nữa.
Nhưng nếu đồng ý thì... lúc mình rời đi, nhóc đó sẽ...
A a a a a!
Sao mình lại nghiêm túc suy nghĩ đến việc không thể nào diễn ra chứ?
Được rồi, bình tĩnh lại nào.
Vương Liên Nhật nói: "Tôi không biết."
Thanh Vân Linh nhìn cậu rồi lại quay đi.
Lúc này, Nhất Hàn Hùng lên tiếng: "Anh, anh đang làm gì đấy?"
Vương Liên Nhật giật mình, quên mất vẫn đang gọi cho Nhất Hàn Hùng.
Cậu lấy điện thoại ra, cười gượng nói: "Ha ha, anh đang hít thở không khí cho dễ ngủ."
Thấy vậy, Thanh Vân Linh nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi ngủ đây."
Vương Liên Nhật nói: "Ò."
Thấy Nhất Hàn Hùng cất sách vở, cậu hỏi: "Nhóc học xong rồi à?"
Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."
Vương Liên Nhật nói: "Vậy nhóc ngủ sớm đi để mai còn đi học. Anh cũng chuẩn bị đi ngủ đây để mai đi làm thêm."
Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."
Cậu im lặng một lúc rồi gọi: "Anh."
Vương Liên Nhật trả lời: "Hửm? Sao thế?"
Nhất Hàn Hùng hỏi: "Câu hỏi lúc đấy của chị ấy, nếu em thích anh thì... anh có đồng ý không?"
Nghe vậy, Vương Liên Nhật hỏi: "Em nghe thấy hết rồi à?"
Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng."
Vương Liên Nhật im lặng không nói gì.
Dù không biết tại sao Hùng lại hỏi vậy.
Nhưng mà... không hiểu sao cơ thể mình lạ quá.
Vừa muốn trả lời lại vừa không muốn.
Nhất Hàn Hùng quan sát khuôn mặt khó xử của cậu rồi nói: "Em đùa thôi, anh không cần băn khoăn đâu ạ."
Vương Liên Nhật tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ, cậu nói: "Ồ, ừm."
Vương Liên Nhật đi vào giường rồi nằm xuống. Cậu thấy Nhất Hàn Hùng lôi một quyển sách dưới gối ra thì hỏi: "Em đọc sách à?"
Nhất Hàn Hùng đáp: "Vâng, em đọc một lúc rồi đi ngủ sau."
Vương Liên Nhật để điện thoại tựa vào gối ôm đối diện rồi ngáp ngủ nói: "Oáp. Muộn lắm rồi đó, đi ngủ đi, có gì mai đọc sau."
Nhất Hàn Hùng nhìn cậu nói: "Nếu anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi ạ."
Vương Liên Nhật lim dim mắt: "Không sao, anh vẫn thức được."
Cậu lúc này đang suy nghĩ về tình tiết chuyện, cũng đã qua hơn nửa cốt truyện rồi. Không biết sao nữ chính lại thích nữ phụ, có khi nào là tình tiết ẩn không? Có khi nào là thực ra nữ chính đã thích nữ phụ từ trước nhưng nam chính xuất hiện chen chân vào hai người họ nên vừa khiến họ không thể làm bạn được nữa, lại vừa nắm được tình yêu nữ chính?
Trời, mình lại đang nghĩ cái tình tiết cẩu huyết gì thế nào. Có phải dạo này xem nhiều phim của Ngân quá nên suy đoán lung tung không?
Vương Liên Nhật thở dài.
Thôi kệ, sao cũng được, miễn hoàn thành nhiệm vụ.
Nghe nói tiếp theo tình tiết sẽ bắt đầu vào ngày Quốc khánh, lúc đó nam chính và nữ chính đi chơi không may gặp một cơn mưa to mãi không tạnh nên đành chạy bộ về. Dù chỉ còn một đoạn ngắn là về tới nhà và dù nam chính đã lấy áo mình che cho nữ chính nhưng nữ chính vẫn bị sốt. Nam chính lúc này đã ở lại bên cạnh chăm sóc nữ chính cả đêm, vì vậy mà tình cảm của hai người lại được tăng lên.
Ừm... coi như ổn đi. Mai đi mua sẵn thuốc hạ sốt mới được...
Mãi suy nghĩ quá mà Vương Liên Nhật không biết đã chìm vào giấc ngủ lúc nào.
Nhất Hàn Hùng thấy vậy cũng cất sách đi để đi ngủ.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Vương Liên Nhật rồi nhẹ nhàng hôn lên qua màn hình điện thoại.
"Chúc anh ngủ ngon."
Đến ngày Quốc khánh.
Vương Liên Nhật lúc này đang đứng ở gốc cây gần trạm xe đón em trai. Xe tới, Nhất Hàn Hùng cùng đoàn người từ xe bước xuống.
Thấy cậu, Vương Liên Nhật giơ tay lên ra hiệu cho cậu là mình đang ở đây, nói: "Nhóc con, anh ở đây."
Nhất Hàn Hùng đi qua dòng người, một mạch đến chỗ cậu rồi bất ngờ ôm lấy cậu, nói: "Em nhớ anh lắm."
Vương Liên Nhật vỗ vỗ lưng Nhất Hàn Hùng, cười nói: "Gì chứ? Anh mới đi còn chưa được một tháng đâu đấy."
Vì để làm quen với không khí trên đây và để tìm sẵn việc làm nên nhóm bạn đã lên trước ngày đi học một tháng.
Nhất Hàn Hùng lấy trong túi mình mang theo ra một cây sen, nói: "Khi anh đi, em có về thăm bà một chuyền rồi tiện lấy một bông sen và một đài sen nhỏ về. Bà bảo cứ cắm nó trong nước là nó sẽ sống. Em nhớ anh thích sen nên mang cây đã trồng lên cho anh."
Vương Liên Nhật nhận lấy, vui vẻ nói: "Ui, cảm ơn nhóc nha. Lâu rồi mới được ngửi thấy mùi hương này. Lúc về anh phải cắm nó trong phòng ngủ mới được!"
Rồi cậu nói tiếp: "Được rồi, giờ ta đi thôi."
Ánh nắng vàng chiếu lên hai người. Nhất Hàn Hùng nắm lấy tay Vương Liên Nhật rồi vui vẻ cùng cậu đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro