Chương 23: Tầng hầm
Đổng Chinh và Allen thảo luận ngắn gọn về việc phân chia công việc. Bắt đầu từ chiếc tủ cạnh bức tường bên trái, họ bắt đầu kéo từng chiếc một ra để kiểm tra ngăn tủ.
Bình thường khi kéo ngăn kéo ra, nhờ vào sức nặng sẽ dễ dàng xác định được bên trong có người hay không. Đổng Chinh liên tục kéo ra bảy, tám cái, trong đó chỉ có ba cái chứa thi thể. Các thi thể gần như nguyên vẹn, cái chết của họ dường như không quá khủng khiếp. Chẳng mấy chốc, hai người đã nhanh chóng kiểm tra xong bức tường. Họ vẫn không thu hoạch được gì.
Ngay khi họ bắt đầu lục soát chiếc tủ đựng xác đối diện với cửa ra vào, đột nhiên có tiếng đập chạm và bóp nghẹt bất ngờ từ chiếc tủ ở phía bên phải, nó nghèn nghẹt và nặng nề.
Đổng Chinh đang kéo ngăn kéo dừng lại một lúc, cùng với Allen nhìn nhau. Cả hai đều nhìn thấy sự nặng nề "cái gì phải tới cũng sẽ tới" trong mắt đối phương.
"Tôi biết sẽ xảy ra chuyện như thế này mà." Allen đẩy chiếc tủ trong tay ra sau. Bởi vì trong lòng đang có dao động cực lớn, anh không thể khống chế sức lực của mình, tạo thành một tiếng "Ầm" thật lớn.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, chiếc tủ trước mặt họ phát ra hàng loạt âm thanh khủng khiếp, cửa tủ bắt đầu rung chuyển vì va chạm.
Rầm! Rầm!
Đổng Chinh lùi lại hai bước, hít một hơi thật sâu. Anh cố gắng giữ vững giọng nói với Allen đang đầy sợ hãi. "Cậu đã đánh thức nó dậy."
"Tôi không cố ý." Allen giơ tay lên, nhìn Đổng Chinh bằng đôi mắt xanh ngây thơ. Anh do dự một lúc rồi yếu ớt nói: "Ừm... Chúng ta nên nhanh chóng tìm kiếm. Nếu không tìm được gì đó, e rằng chuyện gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra."
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất kéo các ngăn tủ còn lại ra kiểm tra không gây ra tiếng động. Cuối cùng, họ nhìn vào mười một ngăn kéo còn lại đang phát ra tiếng động ồn ào rồi rơi vào im lặng.
Allen ngập ngừng hỏi: "Thế còn... mỗi người mở năm chiếc thì sao?"
Vẻ mặt Đổng Chinh thờ ơ: "Cậu đánh thức họ dậy, cậu làm đi."
Allen vội vàng nói: "Mỗi người năm cái nhé, với tốc độ này thì sẽ nhanh hơn. Không có gì phải sợ cả. Anh thấy đấy, bên trong là người đã chết, chúng ta cũng đã chết thật rồi. Nếu xét theo một khía cạnh nào đó, chúng ta và đám người bên trong đó đều là đồng loại, đều là người chết có thể cử động. Anh thấy tôi nói có đúng không?"
Đổng Chinh không muốn làm đồng loại cùng với đám thây ma đó: "Tôi không thực sự nghĩ mình giống một người chết trong trạng thái này."
Âm thanh va chạm trong tủ đựng xác bên phải ngày càng lớn, tình hình trở nên xấu đi. Đổng Chinh không thèm lãng phí thời gian tranh cãi với Allen nữa, anh trực tiếp kéo mở tủ đang chứa thi thể vùng vẫy ra.
Anh nhanh chóng kéo ngăn kéo ra, vội vàng nhìn vào ngăn kéo trước khi xác sống bên trong kịp phản ứng. Sau khi xác nhận không có gì ở đó, anh dứt khoát đóng ngăn kéo lại. Thây ma bên trong còn chưa kịp phản ứng đã bị nhốt lại.
"Xin lỗi vì làm phiền."
Tất cả các xác chết đều được đặt trong tư thế đầu hướng vào trong, chân hướng ra ngoài nên họ không phải tiếp xúc đối mặt với khuôn mặt của xác chết. Sau khi nhìn thấy hành động của Đổng Chinh, Allen không còn do dự nữa. Anh cố nén nỗi sợ hãi không muốn mở ngăn kéo xác chết vào trong lòng.
Trong nhà xác chỉ có tiếng đập mạnh và tiếng đóng mở cửa tủ, dường như muốn dồn ép mọi người phát điên.
Đổng Chinh đặt tay lên tay nắm cửa tủ thứ ba, đang định kéo nó ra. Đột nhiên anh cảm thấy một cơn đau nhói đột ngột ở thái dương, nó đau buốt đến nỗi khiến anh cảm thấy buồn nôn, như thể có ai đó dùng kim đâm vào đầu anh rồi khuấy mạnh.
Anh rên rỉ, gần như mất đi lý trí trong trạng thái thôi miên. Cửa tủ đựng xác theo quán tính chậm rãi trượt ra, nhưng Đổng Chinh không kịp phản ứng.
Khi Allen nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã quá muộn. Xác sống đã ngồi dậy, lao thẳng về phía Đổng Chinh với cái miệng há hốc chảy đầy nước bọt đen!
"Cẩn thận!"
Ngay khi Allen hét lên, Đổng Chinh cố nén sự khó chịu, nhanh chóng tóm lấy cổ của xác chết rồi nhét nó trở lại ngăn kéo trước khi nó kịp mở miệng cắn rồi nhanh chóng đóng cửa lại!
Một chân của xác chết vẫn bị kẹt ở bên ngoài, co giật mấy lần. Allen giúp nhấc chân lên rồi nhét nó trở lại ngăn kéo. Cánh cửa tủ đóng lại hoàn toàn.
"Chuyện gì vậy?"
Đổng Chinh cau mày, đưa tay ấn vào thái dương, cảm nhận được cơn đau chợt nảy lên ở đó. Anh hít một hơi thật sâu nói: "Tôi đột nhiên bị đau đầu."
"Anh đau đầu cũng quá đúng lúc, suýt chút nữa thì đi toi cái mạng." Allen vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Chiếc chìa khóa anh vừa tìm thấy treo chắc chắn trên ngón tay, nhưng niềm vui khi tìm thấy nó đã không còn nữa. Allen vội vã đến cửa nhà xác, mở ổ khóa lớn rỉ sét.
Thôi Tả Kinh đã xảy ra chuyện gì?
Khoảng cách quá xa, giữa bọn nọ còn có nhiều không - thời gian giao thoa. Đổng Chinh hoàn toàn không biết tình hình cụ thể của Thôi Tả Kinh, chỉ có cơn đau đầu ngày càng dữ dội cho anh biết Thôi Tả Kinh đã rời xa anh quá lâu.
Nếu cậu không quay lại sớm, Đổng Chinh có lẽ sẽ không trụ nổi.
Đổng Chinh đi theo phía sau Allen bước ra khỏi nhà xác. Trước khi kịp bước ra bước cuối cùng, anh nghe thấy một tiếng động lớn. Những xác chết nằm trong tủ bên phải phá vỡ cửa tủ rồi rơi phịch xuống đất!
Như thể nhận được một mệnh lệnh nào đó, những xác chết trên cáng lần lượt ngồi thẳng dậy. Tấm vải che trắng phủ họ từ từ rơi xuống, để lộ những khuôn mặt trắng bệch và cứng đờ của đàn ông, phụ nữ, người già và trẻ em.
Họ đồng loạt quay đầu lại, mở hốc mắt đen nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng ở cửa. Bóng đèn sợi đốt nhấp nháy hai lần rồi đột ngột tắt ngóm.
"Á!"
Bỗng dưng bị nhấn chìm trong bóng tối, Allen hét lên chói tai như một thiếu nữ, không chút do dự quay người bỏ chạy.
Đổng Chinh bị Allen kéo đi nhưng không lập tức chạy trốn. Anh nhanh chóng đóng cánh cửa hẹp của nhà xác lại, ổ khóa rơi vào đúng vị trí ngay khi cánh cửa bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Allen chạy nhanh hơn một con thỏ, bóng dáng phía trước dần khuất xa. Đổng Chinh vội vàng đuổi theo. Nhưng khi anh mới chạy được hai bước thì cơn đau đầu mà anh đã bỏ qua vì lo lắng và sợ hãi đột nhiên trở nên dữ dội hơn, khiến anh loạng choạng.
Cậu đang làm gì vậy...
Đổng Chính hít một hơi thật sâu, véo thật mạnh vào hai chân mình, cố gắng dùng cơn đau để duy trì ý thức đuổi theo Allen.
Hai người chạy đến thang máy bên kia hành lang rồi dừng lại. Cửa thang máy bị hỏng mở toang, có thể nhìn thấy luồng sáng đỏ mờ trong trục thang máy. Allen liếc nhìn vào bên trong, thang máy đang treo lơ lửng giữa tầng một và tầng hai, giữa đó kẹt lại một nhóm thực vật lớn.
"Đi cầu thang nha?"
Đổng Chinh đồng ý. Hai người quay người đẩy cánh cửa cầu thang đã đóng kín. Đổng Chinh lập tức nín thở giữa làn bụi bay mù mịt nhưng vẫn không nhịn được bịt mũi ho khan hai tiếng.
Trong cầu thang đương nhiên không có nhiều ánh sáng, chỉ có tấm biển ghi "Lối đi an toàn" mơ hồ chỉ hướng.
Những thứ duy nhất có thể mang vào hộp là những vật phẩm lấy được từ những chiếc hộp khác, cũng như một số vật phẩm mặc định như quần áo, thức ăn, nước uống hoặc một số lượng nhỏ vũ khí đặc thù do người buôn bán vũ khí sản xuất.
Đổng Chinh và Allen không lấy được bất cứ công cụ chiếu sáng hay vũ khí nào ở đây nên họ chỉ có thể khám phá tromg bóng tối bằng tay không.
Cửa nhà xác đã khóa nên không cần lo lắng về những vấn đề nguy hiểm có thể xảy ra từ bên dưới. Không khí trong cầu thang cực kỳ ngột ngạt do lâu ngày không được lưu thông, cây cối mọc khắp nơi ở các góc nhà.
Hai người im lặng đi lên lầu, không biết rằng sau khi họ đi qua không lâu, những dây leo vốn quấn quanh lan can cầu thang dần di chuyển về phía họ giống như những con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối.
Ngồi ở góc tường là một nửa thi thể. Người đó mặc quần áo dành cho bệnh nhân, đã khô héo đến mức khó có thể xác định được khuôn mặt hay tuổi tác. Một phần chân của người này đã biến mất, một đám cỏ dại chi chít mọc ra từ những chi bị gãy khiến thi thể giống như một chậu cây kì dị.
"Được rồi, tôi có lẽ đã hiểu được mối liên hệ giữa thực vật với nơi này." Xung quanh quá yên tĩnh, Allen vô thức hạ giọng nói: "Plants vs Zombie? Ký sinh?"
Giống như anh ấy sợ rằng âm thanh lớn hơn một chút sẽ làm phiền điều gì đó.
Đổng Chinh lắc đầu. Manh mối quá ít, mọi ý tưởng cho đến hiện tại chỉ có thể là suy đoán.
Đổng Chinh vòng qua thân thể. Vừa mới đi được mấy bước thì anh đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên tai: "Tôi sẽ xuất viện sau ba ngày nữa."
Giọng nói đó rất nhẹ nhàng, tựa như lời thủ thỉ bên tai của người yêu. Nó cũng rất gần, như dán vào sát khuôn mặt anh. Đổng Chinh bỗng nhiên cứng đờ, da gà trên người đồng loạt nổi lên. Allen ở phía trước dường như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục đi lên trên.
"Sau khi xuất viện, chúng ta hãy dẫn bọn trẻ đi đến công viên ở ngoại ô. Đã lâu rồi em chưa ra ngoài." Giọng nói thì thầm kia lại vang lên. Đổng Chinh cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay gầy gò từ phía sau lưng mình đưa ra. Nó nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay phải của anh, như muốn giữ anh ở lại.
Đổng Chinh nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Không phải là ảo giác.
Cũng không biết làm thế nào để anh có thể nhìn thấy điều này trong một không gian tối đen như mực.
Dù cách một lớp quần áo nhưng nơi bàn tay chạm vào vẫn có cảm giác lạnh buốt. Đổng Chinh hít một hơi thật sâu, không đợi người phụ nữ lên tiếng lần nữa. Anh không chút do dự chạy về phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Allen.
Ngay khi anh vừa dằng ra, những tiếng kêu chói tai ở phía sau trong chớp mắt bùng nổ. Vô số bàn tay từ trong bóng tối vươn ra, cố gắng hết sức chộp lấy thứ gì đó.
Ống quần của Đổng Chinh bị túm chặt lại, nhưng anh hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục lao về phía trước. Những ngón tay khô héo đến mức giòn tan không chịu buông ra bị xé đứt, lăn dần xuống bậc thang.
Allen đã đẩy cửa cầu thang ở tầng một bước vào. Đổng Chinh cuối cùng cũng rời khỏi cầu thang, liếc lại nhìn. Thực vật dưới ánh đèn huỳnh quang không biết từ lúc nào đã lấp kín toàn bộ cầu thang. Bàn tay con người mọc ra từ đầu cành lá, trong lòng bàn tay là một cái miệng kỳ lạ mọc đầy răng sắc. Bông hoa lớn màu đen to như cái chậu rửa mặt đang run rẩy nhẹ nhàng, phát ra âm thanh như người phụ nữ.
Anh nhanh chóng đóng cửa lại.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, Đổng Chinh nhớ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra, ngón tay run rẩy không thể kiểm soát.
Là một người trung thành với chủ nghĩa vô thần, được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật từ khi còn nhỏ, anh chưa bao giờ có những tưởng tượng này trong 26 năm cuộc đời, chứ đừng nói đến nỗi sợ ma. Nhưng chính vì thế, khi thế giới quan của anh hoàn toàn sụp đổ, nỗi sợ hãi mang đến lại càng sâu sắc hơn.
Tầng một không còn tối tăm nữa. Hành lang dài tràn ngập ánh đèn khiến Allen thở phào nhẹ nhõm. Khi quay lại, anh phát hiện môi của Đổng Chinh đang mím chặt, sắc mặt tái nhợt. Trái tim vừa mới buông lỏng lại căng lên, anh thận trọng hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Vừa rồi trong cầu thang có thứ gì đó..." Đổng Chinh thấp giọng nói: "Tất cả thực vật ở đây đều có ý thức. Chúng có thể bắt chước con người, nhất định phải cẩn thận."
"Ừ...tôi biết rồi." Allen nhìn chằm chằm vào không gian sau lưng Đổng Chinh, vừa muốn nói lại thôi. Ánh mắt của anh chậm rãi rời lên trên đỉnh đầu của Đổng Chinh, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán anh.
Allen nuốt nước bọt nhìn Đổng Chinh.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Đổng Chinh lập tức ngã xuống sàn. Một tiếng "Rắc" lớn phát ra cùng lúc đó. Lá hoa lay ơn đâm thẳng vào đầu Đổng Chinh, sức mạnh kinh khủng đánh tan cửa kính!
"Đù mé mày! Đây là cái quái gì vậy?!" Allen hét lên, đỡ Đổng Chinh đứng dậy. Hai người vội vàng lao về phía bên kia hành lang, đẩy cánh cửa đôi ra. Allen còn chưa kịp nhìn rõ thì đã đụng phải thứ gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro