Chương 130

Trong trạch viện nhà họ Chương, giờ phút này hỗn loạn chẳng khác gì khay gia vị bị lật tung.

Sau khi Chương Nghiêu Thần vội vã chạy về trang viên, lão phát hiện tất cả các bác sĩ đang lên lên xuống xuống bê hết chậu máu này đến chậu máu kia, trong căn phòng của Chương Tu Minh trên lầu hai vang lên từng tiếng kêu gào thảm thiết.

“A!”

Khắp căn phòng đều là mùi máu.

Hứa Hàng và Đoạn Diệp Lâm cùng đoàn người vừa rời khỏi bến cảng, người của Chương Tu Minh chân sau đã đuổi đến. Chỉ là lúc đó ở bến cảng trừ thi thể và đống đổ nát thì không còn ai khác, gã tìm rất lâu, không tìm được xác của Hứa Hàng và Đoạn Diệp Lâm, gã tức đến thất khiếu bốc khói.

Gã sai phân ra hai nhóm người, một nhóm đuổi theo, một nhóm đi Thê Yến sơn trang bảo vệ Chương Nghiêu Thần. Chính vào lúc gã muốn tìm tiếp ở bến cảng thì bị vấp phải một sợi dây thừng màu đen. Sợi dây thừng đó được thấm đẫm dầu đen, cho nên không thể nhìn rõ được, vấp phải một phát như vậy, trực tiếp châm lửa lên ngòi nổ ở đầu bên kia dây thừng.

Chương Tu Minh cứ trân trân nhìn ngồi nổ cháy hết, rồi bừng lên cả một bãi dầu, ngọn lửa cứ như là mọc chân, lách tách vài tiếng rồi hỏa tốc bén ra một chỗ khác.

Sau đó, nổ tung!

Những binh sĩ khác đứng ở xa chỉ bị thương nhẹ, ngược lại Chương Tu Minh đứng gần nhất, lúc đó bị nổ bắn người ra, bất tỉnh nhân sự. Khi binh sĩ kéo gã ra, một nửa bên người gã đều là máu, còn một nửa còn lại đều là bụi đen, tóc trên đầu bị đốt trụi không ít, nhận ra được chắc chỉ còn một thân quần áo chất liệu tốt.

Cách gậy ông đập lưng ông này đương nhiên là đòn đánh trả của Hứa Hàng. Bị cạm bẫy của chính mình tạo ra kéo chân sau, tư vị này chắc chắn là không dễ chịu rồi, thậm chí còn tồi tệ hơn rất nhiều so với việc rơi vào cái bẫy của người khác.

Chương Nghiêu Thần đợi ở bên ngoài nóng ruột vô cùng, qua một lúc, bác sĩ đẩy cửa đi ra, lời còn chưa kịp nói, Chương Nghiêu Thần đã suýt chút nộ khí công tâm mà chết.

Bởi vì bác sĩ bưng một chiếc chân ra ngoài.

Con trai của lão, đứa con trai tâm cao khí ngạo, vậy mà lại bị hại đến mức đứt một chân?

Bác sĩ lắc đầu, tin tức xấu kéo đến đâu chỉ có tin này: “Tham mưu trưởng, đây là chân phải của cậu nhà, còn về tay trái của cậu ấy, bởi vì bị bỏng quá nghiêm trọng, có thể sau này sẽ không tiện dùng nữa.”

Chương Nghiêu Thần đứng bật dậy, bởi vì đầu nặng chân nhẹ, lão còn hơi hơi loạng choạng, kéo tay bác sĩ hỏi: “Cái… cái gì gọi là không tiện dùng nữa? Nó mới có bao nhiêu tuổi, sao lại có thể cắt mất chân của nó!”

“Tham mưu trưởng, không phải là chúng tôi cắt, đây… đây là bị nổ đứt ngay tại chỗ mà!”

Đợi đến khi lão xông vào trong phòng, nhìn Chương Tu Minh đã được tiêm xong ngủ như hôn mê, trong lòng lão lại cuộn trào một phen, suýt chút đã ngất đi.

Bác sĩ còn nói với lão: “Tham mưu trưởng, cậu ấy phải truyền máu gấp, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!”

“Dùng máu của tôi! Dùng của tôi!” Chương Nghiêu Thần vội vạch tay áo lên, hoảng loạn bắt bác sĩ mau lấy máu.

Bên ngoài cửa, Chương Ẩm Khê nhìn cái nhà chưa từng phải chịu kiếp nạn nào lớn này, thân thể yếu bệnh đứng ở đó, muốn giúp mà chẳng giúp được gì.

Nàng kéo một quan binh lại, hỏi: “Rốt cuộc là vì sao, lại loạn thành như vậy?”

Tên lính kính lễ chào Chương Ẩm Khê, có gì nói nấy: “Vốn thì không có gì cả, chỉ là Diêm bang ra tay, cứu người đi khỏi Thê Yến sơn trang, lại lập bẫy ở bến cảng, mới hại Chương thiếu gia… ôi!”

Diêm bang? Sắc mặt Chương Ẩm Khê tái nhợt, đầu nàng hỗn loạn, lại không nhịn được nghĩ tiếp, luôn có cảm giác có một sự thật nào muốn chen vào trong não nàng, nhưng nàng lại chưa nắm bắt được rõ ràng.

Đôi môi run rẩy của nàng hỏi tiếp: “Sao có thể như vậy được? Diêm ca ca, Diêm ca ca không thân quen với họ, sao lại ra tay giúp đỡ?”

Binh sĩ thấy sắc mặt nàng ốm yếu, lại gặp phải việc huynh trưởng xảy ra chuyện, trong lòng nhất định đang rất lo lắng, cho nên anh ta cũng không đành lòng, giọng nói theo đó cũng mềm dịu lại hơn: “Vậy thì cũng không rõ, nhưng lính đi Thê Yến sơn trang chính miệng báo lại, nhìn thấy Liệu Cần, đó là cánh tay phải đắc lực của Quỷ gia, việc này chắc chắn có liên quan đến họ.”

Nếu là Liệu Cần, vậy nhất định… nhất định là được Tiêu Diêm cho phép.

Thế nhưng, thế nhưng anh trai rõ ràng đã bố trí thiên la địa võng, hắn làm sao mà giết khỏi vòng vây được? Kết quả hôm nay xem ra dường như anh trai đã bị trúng kế, tất cả những điều này rốt cuộc là sai ở bước nào? Còn có Diêm ca ca, anh ấy giúp đỡ bọn họ như vậy, lẽ nào là vị Thẩm Kinh Mặc ư?

Nhưng mà mấy hôm trước, anh ấy rõ ràng đã lộ ra hảo cảm với mình kia mà.

Nàng ta còn cho rằng, còn cho rằng hắn đã nghĩ thông suốt, sự đồng tình với Thẩm Kinh Mặc nên dừng lại ở đó, và nên biết minh châu thật sự rốt cuộc là ai.

Những ấm áp ngày trước như còn phảng phất bên tai, nhưng vết máu hôm nay, sao lại chói mắt đến lạ.

Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?

“Khụ khụ… khụ khụ khụ!” Chương Ẩm Khê lấy khăn tay che miệng, sau đó ho ra một búng máu, đau đến mức gập eo lại. Binh sĩ kia bị nàng doạ sợ, vội đỡ nàng: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Bác sĩ, bác…”

“Đừng gọi!” Chương Ẩm Khê kéo áo binh sĩ lại, lau vội vết máu bên môi, sau đó nhét khăn tay vào trong túi áo binh sĩ, “Giờ đây trong nhà đang loạn, tôi không muốn gây thêm phiền. Bệnh cũ mà thôi, ho hai cái… khụ khụ… là không sao, để bác sĩ cứu anh trai trước. Anh đừng làm lớn chuyện, cầm khăn tay lén vứt hộ tôi, đừng để ai nhìn thấy.”

Binh sĩ này đến đi ở trang viên nhà họ Chương đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Chương Ẩm Khê yếu ớt và biết nhìn đại cục như vậy, anh ta gật gật đầu rồi rời đi.

Binh sĩ vừa đi thì quản gia bưng một thứ đi vào, đi đến trước mặt Chương Ẩm Khê.

“Bên ngoài có một thủ hạ của Quỷ gia đưa chiếc túi thơm này đến, nói là phải giao tận tay tiểu thư.”

Túi thơm đó, chính là chiếc túi thơm Tiêu Diêm mượn hôm trước, chỉ là không giống với lúc được mượn, hóp lại nhiều, đồ bên trong đã được móc ra hết.

Mắt Chương Ẩm Khê sáng lên, nàng xông lên cướp lấy, mở túi thơm ra, bên trong chỉ còn lại một tờ giấy mỏng.

Trên tờ giấy chỉ có một câu: Đa tạ ơn cô Chương lén lút báo tin, Hứa mỗ cảm kích không thôi.

Tim Chương Ẩm Khê đập mạnh, ngây người tại chỗ, nàng đọc đi đọc lại câu đó mấy lần, trừng mắt lên như muốn nhìn thủng tờ giấy, sau đó nàng cười lớn, cười đến dữ tợn, doạ quản gia đứng bên cạnh sợ phát khiếp.

Trong giây lát nàng ta đã hiểu rõ mọi việc, hiểu rõ bản thân ngốc như thế nào, ngốc như một con heo, bị tình yêu làm mê mẩn đầu óc, bị Hứa Hàng nắm lấy trong tay, thoả thích lợi dụng.

Rõ ràng là thiên quân vạn mã trấn thủ ở trang viên Chương gia, điều sơ hở duy nhất, thì ra là chính nàng!

Cho nên, sự dịu dàng của Tiêu Diêm hôm đó cũng chỉ là một vỏ bọc mà thôi!

Tay của nàng run không ngừng được, tờ giấy kia đã bị bóp đến nhàu nát. Quản gia sống đến tận tuổi này, cũng chưa từng thấy trong nhà gặp phải chuyện tồi tệ đến thế, đành khuyên thẳng: “Tiểu thư, tiểu thư… cô bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, cô đừng tức giận mà hại thân mình!”

“Ha ha ha… lợi dụng tôi… anh ấy lợi dụng tôi! Là tôi… là tôi hại anh trai mình! Ha ha ha… ha ha ha!”

Sắc mặt Chương Ẩm Khê thay đổi, chỉ chớp mắt đã như hoa lê ngậm mưa, dường như cú sốc vừa rồi đã đánh gục nàng triệt để, đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ sụp trên nền đất, nàng nhìn về hướng cửa phòng Chương Tu Minh, xấu hổ cúi đầu nỉ non: “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy…”

Bầu trời trên đỉnh trang viên nhà họ Chương u ám mịt mù mây đen.

Người hầu đi đi lại lại ai nấy sắc mặt đều nặng nề, không dám nói to không dám nói cười, miễn cho chọc phải cơn giận của chủ nhân.

Chỉ là trong lòng bọn họ đều có chút hiểu rõ được, khí số hưng thịnh của nhà họ Chương này, sợ là sắp suy tàn rồi.

Hết chương 130.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro