Chương 136

Đời này Chương Nghiêu Thần đã từng gặp rất nhiều sát thủ, bao gồm cả những sát thủ lão bồi dưỡng ra, nhưng kiểu sát thủ như Hứa Hàng là lần đầu mới thấy.

Nhìn thì không có chút sát khí nào, tự nhiên cứ như người bạn đến nhà xin một tách trà vậy, cái ngữ khí nói muốn giết cả nhà lão, cứ như đang nói “tôi đến tìm ông chơi cờ” vậy.

Chương Nghiêu Thần ngẩn ra một lát mới bắt đầu tò mò Hứa Hàng làm sao mà vào đây được, lão nhìn về phía sau Hứa Hàng một cái, súng của Hứa Hàng liền dơ lên: “Tham mưu trưởng nếu muốn gọi người tới, vậy thì chỉ có con đường ngọc nát đá tan thôi.”

Lời uy hiếp này rất có tác dụng, Chương Nghiêu Thần lui về phía sau hai bước, ngồi lại lên vị trí của mình.

Hứa Hàng nâng súng, một khắc cũng không dám buông lỏng, mãi cho đến khi y ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Chương Nghiêu Thần.

Vừa mới ngồi xuống, y liền nhìn thấy tấm ảnh trên bàn, nòng súng trong tay run lên, một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Chương Nghiêu Thần, đáy mắt càng nhiều thêm mấy phần hận ý.

Biến hóa rõ ràng như vậy, Chương Nghiêu Thần nhìn ở trong mắt.

Từ sau buổi nói chuyện trong Thê Yến sơn trang, lão sẽ vô thức nhớ đến lời Hứa Hàng nói, rồi tò mò cái người tên Hứa Hàng này. Trong lòng lão đương nhiên cũng có nghi vấn, thậm chí có những suy đoán lớn gan, hôm nay có lẽ là có cơ hội để được giải đáp rồi.

“Cậu thật sự có bản lĩnh, ra vào nhà họ Chương như chốn không người, bộ quần áo này của cậu... cậu làm gì con trai tôi rồi?” Thân là người làm cha, lão đương nhiên phải quan tâm con trai con gái mình.

“Ban nãy tôi nói rồi, tôi đến để giết cả nhà ông.”

Chương Nghiêu Thần lập tức căng thẳng lên, bàn tay lão nắm chặt: “Cậu giết hai đứa nó rồi?”

Nói thật lòng, động tác này của Chương Nghiêu Thần có hơi hơi quỷ dị, rõ ràng là gấp gáp đến độ muốn đứng lên, nhưng lại gồng mình khắc chế lại, chân đặt ở hai bên, tay nắm chặt cứng tay vịn, không dám buông lỏng phút nào. Nếu việc này lọt vào trong mắt người ngoài, có lẽ họ sẽ cho rằng Chương Nghiêu Thần giả bộ bình tĩnh, nhưng Hứa Hàng biết được dụng ý thật sự của lão.

“Câu nói đó, tôi đã nhịn mười một năm, tôi luôn muốn nói câu đó với ông. Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không phải loại vô sỉ như Tham mưu trưởng, không ác độc được như thế. Cho nên ông yên tâm đi, bọn họ tạm thời vẫn còn sống.”

Một câu nói khiến cho Chương Nghiêu Thần hơi hơi yên tâm, lão lại nhấc mắt lên: “Rất ít có sát thủ nói nhiều như cậu, nếu như muốn giết tôi, một phát súng là kết thúc rồi không phải sao?”

Hứa Hàng nghiêng đầu: “Chính vì những sát thủ khác lơ là như vậy, cho nên mới để cho Tham mưu trưởng sống lâu đến thế. Trong căn phòng này, nhìn thì có vẻ vừa cũ vừa nát, nhưng trên thực tế thì chốn nào cũng có cơ quan cặm bẫy, ẩn tàng sát cơ, nhìn thì có vẻ như người gặp nguy hiểm là ông, chỉ sợ càng có nhiều nòng súng hơn đang hướng vào phía tôi.”

Chương Nghiêu Thần mặc dù vẫn gắng sức giả bộ dáng vẻ nho nhã như ngày thường, nhưng thật ra trong lòng đã chấn kinh đến mức sắp đi tới bến bờ sụp đổ, bí mật mà lão tự nhận là đã giấu rất kỹ, thế mà bị Hứa Hàng vạch trần không chút lưu tình.

Trong căn phòng này, đều là những cơ quan lão chuyên môn thiết kế để bảo toàn mạng sống cho mình, đến ngay cả Chương Tu Minh và Chương Ẩm Khê cũng không biết được huyền diệu bên trong, mà cái tên nhóc vắt mũi chưa sạch chưa từng đến đây một lần nào lại có thể rõ ràng đến thế.

Hứa Hàng mỉm cười nhìn lão: “Tham mưu trưởng chỉ sợ là đến chết cũng không ngờ được, Tùng Lâm sẽ đem tất cả những điều này nói cho tôi biết nhỉ.”

“Thì ra là nó...”, Chương Nghiêu Thần bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lại yên tâm thêm một chút, bởi vì cho dù có là Tùng Lâm thì cũng không phải người hiểu rõ mười phần kết cấu trong đây.

“Quân tử ba ngày chưa gặp phải nhìn bằng con mắt khác, cách lần trước tôi gặp Tham mưu trưởng, trông ông viên lão không ít đấy.”

Lời này nói khiến Chương Nghiêu Thần muốn cười cũng cười không ra, cả miệng toàn là vị đắng. Viên lão? Có thể không lão sao? Con trai cụt một chân, con gái phát tác bệnh cũ, đến bản thân lão cũng bị đám buôn thuốc để mắt đến, Chương gia trước sau đều là kẻ địch, lo bên đông lại bỏ quên bên tây, thật sự là lo lắng không thôi.

“Tất nghĩ cậu cũng biết, nếu tôi chết, cậu cũng không thể bình yên không thương tổn gì mà rời khỏi căn phòng đầy cơ quan này. Nếu đã vậy thì chúng ta cứ nói chuyện trước đi.” Chương Nghiêu Thần có chút buông lỏng, nhìn Hứa Hàng chằm chằm, “Cậu, rốt cuộc là ai?”

Lão ngẩng đầu nhìn Hứa Hàng, Hứa Hàng đang mặc quần áo của Chương Tu Minh, có chút rộng, cứ như treo trên người vậy, trông càng mỏng manh, y chỉ ngồi ở trên một chiếc ghế gỗ bình thường, ánh mắt nhìn thẳng Chương Nghiêu Thần cứ như phủ một lớp bạc, giống như nhìn đám bùn trong bụi đất, khiến người khác xấu hổ không chốn dung thân.

Hứa Hàng cụp mắt nhìn tấm ảnh, thế mà lại có nhiều thêm những quyến luyến: “Tham mưu trưởng không phải đã có đáp án rồi sao?”

Bùm một tiếng, tựa như có thì gì đó nổ tung trong đầu Chương Nghiêu Thần.

Không phải vì sợ, mà là một tiếng chuông lanh lảnh, giống như bản thân lão vẫn đang đợi một thứ, mà đột nhiên thứ đó ập đến trong một khoảnh khắc nào đó. Bên tai văng vẳng tiếng nói – cuối cùng cũng đến rồi.

Mắt lão mở cực lớn, cả người run rẩy nghiêng về phía trước, dường như phải như thế lão mới nhìn rõ được Hứa Hàng, nhìn y một lúc rồi lại cúi đầu nhìn tấm ảnh một lúc, hai gương mặt tựa hồ như dần dần chồng lên nhau, càng nhìn càng không phân biệt được rõ ràng.

“Cậu là con của Yến Thoa... con là... Thiếu Đường?” Lão gọi ra cái tên trong ký ức của mình.

Không ngờ rằng gương mặt của Hứa Hàng lập tức toát lên vẻ ghê tởm, lập tức dơ súng lên: “Đừng để tôi lại nghe thấy cái tên này thốt ra từ miệng ông!”

Một khắc này, khiến Chương Nghiêu Thần nhớ về một cảnh tượng ở Thục thành, nhiều năm về trước.

Nhiều năm trước, lão vẫn còn là một tên lính đào binh mới lên chức quân trưởng, phong quang vô hạn ở Thục thành, chẳng mấy chốc khiến nhiều người ngưỡng mộ, đương nhiên, tất cả những thứ này lão có được đều do Hạc Minh tiên sinh ban cho.

Người người đều nói, Hạc Minh tiên sinh và Chương quân trưởng là bằng hữu chí cốt, có hai người họ ở đây, Thục thành nhất định sẽ luôn yên ổn. Chí ít, Chương Nghiêu Thần cũng từng nghĩ như vậy.

Thế gian này, điều đáng sợ nhất không phải là lòng người hiểm ác, mà là lòng người không biết đủ. Chương Nghiêu Thần thời niên thiếu cũng từng là người lương thiện, mãi cho đến khi lão lần đầu tiên nhìn thấy Kim Yến Thoa.

Đó là thê tử của Hạc Minh tiên sinh, mỹ nhân ngàn năm khó gặp.

Lần đầu tiên Chương Nghiêu Thần gặp Kim Yến Thoa là khi lão còn đang cầm một vò rượu, hăng hái cởi lởi đi vào trong viện của dược đường, từ xa đã trông thấy một người phụ nữ tay bưng lư hương, uyển chuyển từng bước đi đến, khói hương thoang thoảng như ánh mắt đa tình của nàng, góc váy khẽ tung bay, duyên dáng sinh hương sắc, hồ điệp khắc trong ngọc bội treo trên eo như muốn bay ra ngoài. Chỉ một ánh nhìn nhẹ nhàng, lão đã làm đổ cả rượu của mình.

Hạc Minh tiên sinh hái đóa hoa thược dược đẹp nhất xuống, gài lên trên tóc của Kim Yến Thoa, thì thầm nói nhỏ ở bên tai nàng, hoa thược dược song sắc làm sao địch lại được vẻ đẹp cụp mắt ngại ngùng trách mắng của nàng?

Chỉ là nhìn đôi người ngọc kia thôi, gương mặt của Chương Nghiêu Thần cũng đỏ hết lên, lão uống ùng ục mấy bình rượu, hôm đó lão say đến không biết trời trăng, giờ đây nghĩ lại, tiếng cười tựa tiếng chuông bạc của Kim Yến Thoa như còn vang vọng bên tai, ngọt ngào dịu dàng, khiến người say mê.

Lão nghĩ, tại sao bông hoa thược dược đẹp đến như vậy lại không nở rộ trong lòng mình?

Lão đố kỵ đến phát điên, nếu như Hạc Minh tiên sinh không còn nữa, thược dược khắp viện này không phải đều sẽ thuộc về lão sao? Nếu như có thể ôm lấy đóa thược dược đó, lão chết cũng cam lòng.

Vì thế lão liền quên mất, lão quên mất ai đã giúp người mẹ già bệnh nặng của lão thoát khỏi nguy hiểm, lão đã quên ai giúp lão thoát khỏi sự trách phạt của việc đào binh, lão đã quên là ai đã giúp đỡ lão mà không cần hồi đáp điều gì.

Lão chỉ nhớ đến nữ tử đẹp đẽ kia, muốn nhìn nàng cười với mình.

Việc duy nhất lão làm được, đó chính là hủy hoại cả viện hoa thược dược, và cả đóa hoa thược dược mà lão vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đó.

Ban đầu trong ánh lửa dữ dội, khi lão cầu xin Kim Yến Thoa đi cùng mình, ánh mắt của nàng cũng giống như Hứa Hàng bây giờ, ánh nhìn khinh bỉ một con hề đang làm trò nhảy nhót. Nàng nguyện chết theo Hạc Minh tiên sinh, cũng không muốn bị lão chạm vào dù là một giây.

Đến chính bản thân Chương Nghiêu Thần cũng biết, đây là chuyện sai lầm nhất đời này lão đã làm.

Hết chương 136.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro