Chương 151

Hứa Hàng tuỳ ý vứt súng sang một bên: “Không hổ là Tham mưu trưởng, nhìn lòng người nhìn thấu thật.”

Y nghiêng người về phía trước: “Ông nói không sai, tôi có thể bảo đảm nhà họ Chương không đổ, nhưng tất cả phải xem ông có xứng đáng hay không.”

Cho dù biết Chương Ẩm Khê và Chương Tu Minh chết cũng không đáng tiếc nhưng đối với Hứa Hàng mà nói, họ không nợ y, y không có lý do gì đòi nợ họ cả.

Y giống như con sâu trong bụng Chương Nghiêu Thần, đoán được hết tất cả những gì lão nghĩ trong đầu, rồi nói chúng ra từng câu: “Chỉ cần Chương Nghiêu Thần ông không đổ vì thông đồng với địch bán nước, thì nhà họ Chương của ông không tính là thực sự đổ, cho dù ông có chết, chí ít có thể giữ lại gia tài vạn kim, như vậy con ông cũng coi là một nhà quý tộc rồi, nếu như con ông an phận thủ thường, êm đềm trải qua hết kiếp này thì không thành vấn đề.”

Lời thì nói như vậy, nhưng hai đứa con của lão đã sớm quen sống những ngày tháng vung tiền như rác, bọn chúng sao có thể biết tiếc tiền, cho dù có núi vàng biển bạc thì muốn hao tốn cũng chỉ cần thời gian một sớm một chiều.

Chương Nghiêu Thần cười khổ: “Ta còn có quyền từ chối sao?”

Không chỉ không có, mà còn bắt buộc phải cúi đầu nghe theo.

“Đương nhiên có, nếu các ông một nhà đồng lòng, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, thì tôi cũng đành hết cách.” Hứa Hàng cố ý nói những lời kích thích lão.

Chương Nghiêu Thần không nỡ cốt nhục của mình, bèn nói: “Ta thân là cha của bọn chúng, đương nhiên nên là người hi sinh.”

“Ha ha…”, Hứa Hàng khuấy thìa cà phê, nhìn gương mặt mình ánh lên trong làn nước cà phê, thì ra mình lại là dáng vẻ khắc bạc đến thế, “Cha mẹ thương con sẽ trù tính tương lai cho con cái. Tham mưu trưởng ông chỉ nhớ đến đôi trai gái hiện tại của ông, vậy ông có từng nhớ đến đứa con Thẩm Kinh Mặc mà người vợ Tào Khang từng sinh cho ông hay không? Hổ dữ không ăn thịt con, ông còn độc hơn hổ. Nhưng trong ba đứa con của ông, chỉ có đứa con không được yêu thương kia, giờ đây lại sống một cuộc sống tốt nhất, đây gọi là báo ứng.”

Nghĩ đến đôi mắt không có cách nào khôi phục ánh sáng đó của Thẩm Kinh Mặc, Hứa Hàng liền muốn móc đôi mắt của Chương Nghiêu Thần ra, vứt ở trước mắt lão, cho lão niếm thử mùi vị không nhìn thấy điều gì là như thế nào.

Bất luận ra sao, bị một tiểu bối chỉ trích tại chỗ như vậy, cái mặt già của lão cũng không vui nổi, lão nuốt cơn giận: “Rốt cuộc là cậu muốn làm chuyện gì? Đừng phí thời gian nữa!”

Đến lúc này rồi, Hứa Hàng cũng chẳng cần kìm mình, y cũng không muốn nói thêm với lão điều gì nữa, liền trực tiếp nói: “Tôi nhớ là còn có một vị trí Đặc phái viên, chuyên chức về quân nhu đồ dùng, dựa vào thân phận của Tham mưu trưởng ông đây, lấy cho tôi một vị trí này có lẽ không khó.”

“Đúng là có một vị trí này, chỉ cần tôi viết thư đóng dấu ký tên, giao lên cho Nội các, không quá thời gian ba bốn hôm là được, nhưng cậu muốn vị trí này làm gì?”

Chức vị này rất đặc biệt, có thể trực tiếp liên hệ với nguồn cung cấp thời chiến, vì đề phòng có gian tế trà trộn nên trong công việc họ sẽ làm việc trực tiếp với Nội các, trong một số trường hợp đặc biệt, thân phận của họ có quyền hạn lớn hơn cả chức Tư lệnh.

Hứa Hàng chỉ nói đến đó liền dừng: “Chuyện này ông không cần biết, chỉ cần làm là được.” Y móc trong ngực ra giấy bút, “Có lẽ đây là chút giá trị cuối cùng trước khi chết của ông!”

Nhìn chiếc bút kia, hầu kết của lão nghẹn lại. Tuy đã chuẩn bị cho việc phải chết, nhưng tới khi cái chết gần kề, lão vẫn lại sợ hãi.

Lão mở giấy ra, viết theo cách thức viết công văn, viết từng chữ lên tờ giấy, sao đó đóng lạc khoản, mang con dấu tuỳ thân ra chiện lên, đưa cho Hứa Hàng.

Chỉ là một tờ giấy mỏng như vậy, chỉ có mình Hứa Hàng biết, cảm xúc khi mình nhận tờ giấy đó là ra sao.

Nhẹ đến như thế, sao gánh nổi nặng nề bốn năm đây?

Lông mày y nhảy lên, Hứa Hàng lén cắn lưỡi, đưa tay đón lấy, gấp gọn, lại gấp gọn, sau đó nhét vào ống tay áo.

Sau đó y quay người tựa như muốn rời đi, Chương Nghiêu Thần có chút kinh ngạc: “Cậu không giết tôi?”

Hỏi xong câu này lão lại hối hận, đây cứ như là lão đang xin chết vậy, đôi môi Chương Nghiêu Thần đóng đóng mở mở mấy bận, đột nhiên cảm thấy hơi túng quẫn.

Hứa Hàng thật sự dừng bước, cười như không cười nhìn lão: “Mười một năm qua, mỗi khi tôi thấy đau khổ, tôi liền nghĩ, nên để mấy người chết như thế nào mới tốt. Thiêu sống thì sao, để các người nếm thử nỗi tuyệt vọng của Thục thành? Hay là nói, thiên đao vạn quả, để mỗi một dao hạ xuống các người phải hối hận vì những tội lỗi đã qua?”

Y như một vị phán quan, vẻ bề ngoài vô tội đến thế, nhưng lời nói thì lại tàn nhẫn vô cùng: “Sau đó tôi phát hiện, không đủ, các người cho dù chết thế nào cũng không đủ. Cách chết càng thảm hơn, máu của càng người cũng không đủ để rửa hết những lỗi lầm phạm phải, chỉ càng khiến tôi phát tởm thêm hơn mà thôi.”

Sau chuyện của Viên Sâm và Uông Vinh Hoả, mỗi lần xong việc Hứa Hàng đều dữ dằn kỵ cọ cho mình rất lâu, nhưng cho dù có tắm sạch sẽ y vẫn thấy mùi máu tanh tưởi đó thấm vào trong xương cốt.

“Cho nên, lần này, xin ông hãy yên yên tĩnh tĩnh mà chết, đừng làm bẩn mắt tôi.”

Chương Nghiêu Thần cau mày: “Cậu muốn tôi… tự sát sao?”

“Nếu ông không chịu được, cũng được thôi.” Hứa Hàng đọt nhiên nói một câu không đâu, làm Chương Nghiêu Thần nghe đến mức hồ đồ.

“Không chịu được gì?”

Hứa Hàng quay bước trở lại, y liếc viền cốc cà phê của Chương Nghiêu Thần, chỉ vào đó hỏi: “Cà phê uống ngon không?”

Trong cà phê có độc!

Chương Nghiêu Thần tức khắc hiểu ra, lão hung hăng ôm lấy cổ mình, dường như thứ ban nãy lão uống không phải cà phê mà là a xít vậy, giờ đây đã ngấm ra khắp ngũ tạng lục phủ, sắc mặt lão vàng như đất.

Đối diện với sự hoảng loạn của Chương Nghiêu Thần, Hứa Hàng ban lòng từ bi giải thích cho lão: “Là do ông vạch ra một mẫu đất, để đám người Nhật có thể bất chấp tất cả làm thí nghiệm người sống ở Kim Lăng, vậy thì để ông nếm thử một chút thành quả của cuộc thí nghiệm đó, không phải vừa khéo sao? Chương Nghiêu Thần, tự ăn quả đắng của mình là mùi vị thế nào, ông còn thời gian những ba ngày để từ từ hưởng thụ.”

Không biết vì sao, lần này, Hứa Hàng không hề nếm được bao nhiêu khoái cảm của việc phục thù. Có lẽ là do tất cả đều nằm trong kế hoạch của y, không hề có sai sót, cho nên mới lãnh đạm như vậy.

Còn nán lại trong căn phòng này, hít chung một bầu không khí với Chương Nghiêu Thần, y chỉ sợ mình sẽ nôn luôn ra đây.

Y đi từng bước đến bên cửa, tay đặt lên nắm vặn cửa.

“Tất cả những điều cậu làm đều vì Đoạn Diệp Lâm sao?” Chương Nghiêu Thần đột nhiên ở sau lưng y cất tiếng, ngăn lại động tác ra ngoài của Hứa Hàng, “Cậu thật sự cảm thấy, sau khi tôi chết, kết cục của hai người sẽ được bình yên sao?”

Chương Nghiêu Thần một đời thuận buồm xuôi gió, khi còn trẻ hô phong hoán vũ, lăn lộn ở bến Thượng Hải đến tận hôm nay, lão đã đánh bại vô số kẻ địch, nhưng cuối cùng lại bại trên tay một đứa trẻ, nói cam lòng, đều là giả.

Lão rất mâu thuẫn, một mặt biết mình nên chịu báo ứng, tự làm tự chịu, một bên khác thì lại ác độc quấy phá, lòng tham không đáy.

Có lẽ con người lúc ở thế tuyệt vọng nhất, luôn muốn kéo người khác chết cùng.

“Mười một năm trước, trận cháy lớn ở Thục thành, là tôi chơi lửa tự thiêu mình, tôi nhận. Nhưng cậu thật sự cảm thấy, kẻ thù của cậu đều đã báo thù xong hết rồi sao?” Lão tựa hồ như muốn nôn ra một câu chuyện ghê người nào.

Trong lòng Hứa Hàng khẽ động, nhưng trên mặt y thì lại không có cảm xúc gì, ngược lại Chương Nghiêu Thần như đang kể lại một câu chuyện thú vị lắm, lão nói: “Tôi, Viên Sâm, Uông Vinh Hỏa, là bọn tôi hại các cậu, nhưng Đoạn Diệp Lâm thì vô tội sao? Tôi nhớ rất rõ ràng, năm đó cậu ta vẫn chỉ là một tiểu đội trưởng, trong các quân nhân phóng hỏa Thục thành, cậu ta cũng có mặt! Cậu mở miệng là muốn báo thù, vậy cậu có từng nghĩ tới, Đoạn Diệp Lâm cũng nằm trong đó?”

Độ ấm trong căn phòng, giống hệt như cốc cà phê, giảm xuống từng độ từng độ một.

Hứa Hàng không hề có một phản ứng nào, phảng phất như y chưa hề nghe thấy điều gì, rất tùy ý quay người: “Ông tưởng rằng, ông nói những lời này, cũng coi như cắn trả được tôi một miếng trước khi chết, để trái tim xấu tởm đó của ông được bình yên hơn sao?”

“Cậu… lẽ nào cậu không tin?” Phản ứng như vậy vượt quá sức tưởng tượng của Chương Nghiêu Thần, “Chỉ cần đi điều tra là có thể biết được Đoạn…”

“Tôi biết.”

Hứa Hàng lạnh nhạt trả lời, một kích đánh nát móng vuốt cuối cùng của Chương Nghiêu Thần, khiến móng vuốt ranh năng của lão trông càng nực cười.

Đến lúc này, Chương Nghiêu Thần cuối cùng đã hiệu, dựa vào đâu một đứa bé yếu ớt như Hứa Hàng lại có thể ép lão đi vào đường cùng, chỉ bởi vì y đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả rồi mới ra tay, không ai nhìn thấu y, cũng không ai biết điểm yếu của y ở đâu.

Không sợ kẻ thù mạnh mẽ, chỉ sợ bản thân mình không thể gây ra chút sát thương nào cho đối thủ. Chỉ có như vậy.

Y nhìn Chương Nghiêu Thần tựa hồ như con kiến đang vùng vẫy trong chảo dầu, nhìn lão lần cuối, mở cửa ra, đi ra ngoài. Góc áo nâu trường sam phảng phất qua bậc cửa, phiêu dật tựa như một trận gió mát, khiến người ta không nắm được, càng giống như y chưa từng đến: “Tham mưu trưởng, lên đường bình an, thứ không tiễn xa.”

“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại. Cuộc giao dịch quyết biệt này kết thúc ở đây.

Bên trong cửa, những tiếng bất lực và thở dài không cam lòng ra sao, cũng không cần quan tâm nữa.

Chỉ là bên ngoài cửa, Hứa Hàng mang sắc mặt trắng bệch đi vài bước, sau đó cơ thể y mềm xuống ngả sang một bên, dựa vào tường, y xiết chặt cánh tay của mình.

Hết chương 151.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro