Chương 51
Bữa tiệc uống rượu vui đùa quá nửa, đã có không ít thương nhân say bí tỉ.
Hứa Hàng còn đang đề phòng, không uống nhiều rượu, chỉ động động đũa tượng trưng, thậm chí còn không ăn bất cứ đồ ăn nào. Bất quá thứ nên đến thì tránh cũng không được.
Y chú ý đến Quân thống đưa ánh mắt với một tên đã uống say đến mức mặt đỏ bừng bừng, người đó nhấc bình rượu đi về hướng Hứa Hàng, ngồi ở cạnh y: “Vị tiên sinh này sao không uống vậy? Nào, tôi kính cậu một ly.”
Hứa Hàng từ chối: “Gần đây sức khỏe không tốt, đang trong lúc uống thuốc cải thiện, không thể uống rượu.”
Viên Sâm cười âm trầm, nói với kẻ đó: “Haiz, Vương Kích à, Hứa thiếu gia không phải người thường, chút rượu đó của cậu nhẹ quá, sao kính nổi hồng nhân bên cạnh Đoạn Tư lệnh đây.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa.
Hứa Hàng lúc này coi như đã nghe rõ ràng, Viên Sâm đây là muốn sỉ nhục y, chỉ là mục đích sau khi sỉ nhục là gì, y còn chưa đoán ra được.
Hứa Hàng tuy rất bình tĩnh, nhưng Viên Dã lại có chút ngồi không yên: “Người đâu, Vương tiên sinh uống say rồi, dẫn ngài ấy ra sảnh sau cho tỉnh rượu đi.”
“Tiểu Dã.” Viên Sâm trừng anh, “Mọi người đang uống rượu rất vui, chỉ là đùa bỡn, con thật làm mất hứng.’
Vương Kích bắt được thâm ý của Viên Sâm, càng hỗn xược hơn, thậm chí còn đưa tay đặt lên vai Hứa Hàng: “Đúng thế mà, vui lên vui lên. Nào, cậu Hứa, tôi đích thân đút ngài uống ly rượu này, không biết ngài có cho mặt mũi không đây?”
Hứa Hàng không khách khí hất tay Vương Kích ra, giữa mi tâm hiện lên vẻ chính khí không thể xâm phạm, ánh mắt hung dữ nhìn lên, lạnh lùng nói: “Thứ lỗi, hôm này là tiệc của Quân thống, tửu lượng tôi kém, phẩm rượu cũng tệ, nhưng tôi kính trọng Quân thống, cho nên không giống như vị tiên sinh này uống rượu phát bệnh điên không phân hoàn cảnh.”
Lời dưới ý là, tát ngược lại cho Vương Kích một bặt tai, thậm chí đến Quân thống cũng không tiện khuyên rượu nữa.
“Bộp” một tiếng ly rượu đặt xuống, Vương Kích kế này không được lại nghĩ kế khác, gã lần này trực tiếp không cần mặt mũi, giả vờ ghé sát vào bên tai Hứa Hàng, nhưng lời nói lại lớn tiếng vô cùng.
“Cậu Hứa, cậu nói thật với tôi đi! Có phải cậu có tư tình với Đoạn Tư lệnh không?”
“Cậu đừng có mà qua loa tôi cái gì mà “tình anh em”, tôi không tin những lời quỷ quái đó đâu. Có ai trong thành Hạ Châu này không ai không biết cửa sau nhà Tư lệnh khó vào đến mức nào, thế mà cậu cứ thế dễ dàng vào ra là sao?”
“Thật ra đây cũng chẳng có gì, bất quá nhân vật tàn nhẫn như Tư lệnh Đoạn, có phải cậu rất dễ bị thương không?”
“Ôi, cậu bị ngài ấy làm cái đó rồi nhỉ? Cậu nói cho tôi nghe xem! Ôi! Cậu ghét bị đàn ông chạm vào sao? Có phải là cậu không hứng được với đàn bà không?”
Càng nói càng hạ lưu, càng nói càng vô liêm sỉ. Viên Sâm vẫn luôn đợi Hứa Hàng phẫn nộ, nhưng ai biết được Hứa Hàng lại cứ im lìm, giống như một cục bông, đấm mạnh đấm nhẹ cũng chẳng ăn thua.
Vương Kích gấp gáp rồi, lấy ly rượu khí thế như muốn ép Hứa Hàng uống, nhưng ly rượu vừa mới được nhấc lên, huyệt vị trên eo đã bị Hứa Hàng lén ấn, ây dô mọt tiếng lệch cả người, ngã chổng vó.
Hứa Hàng phủi phủi vai mình, dường như bị thứ gì bẩn lắm dính phải: “Vương tiên sinh xem ra uống say lắm rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt thôi.”
Vương Kích nhất thời khí rượu ngập đầu, lại thêm nhìn thấy dáng vẻ vuốt râu của Viên Sâm, ám thị gã thêm mắm thêm muối, gã liền giả như say khướt, la lối om sòm: “Rác rưởi! Còn ra vẻ thiếu gia tiên sinh gì nữa? Ai, có ai không biết mày bán cái gì, vừa nãy dưới bàn tay chân không an phận, giờ ở trên mặt bàn lại không cho động vào, sao hả? Đầu cơ kiếm lợi? Muốn treo biển tên ra giá hả?”
Trong sảnh vốn không có ai biết quan hệ giữa Hứa Hàng và Đoạn Diệp Lâm, hôm nay Viên Sâm sắp xếp một màn này, tựa hồ nhất định phải chọc thủng mối quan hệ này ra. Cho dù chỉ là lời nói linh tinh của kẻ say, nhưng những năm nay, lời đồn truyền đi nhiều, sẽ sớm ngày thành thật thôi.
Quả nhiên ánh mắt của những người ngồi đây nhìn Hứa Hàng đều bắt đầu không thiện ý nữa.
Viên Dã thật sự không nghe nổi nữa, trực tiếp túm cổ áo gã lôi đi, quát: “Mù hết rồi hả? Say thành cái đức hạnh thế này, còn không bịt chặt miệng đuổi cút đi cho tôi.”
Nhìn thấy Viên Dã phát hỏa nổi giận, mấy kẻ người hầu vội vã làm theo ý anh.
Ai mà biết Hứa Hàng nhìn thấy Vương Kích bị bịt kín miệng rồi, ngược lại y lãnh đạm đi đến bên cạnh, nhìn thẳng vẻ cố ý giả say bán ngốc của Vương Kích mà thở dài, rất tiếc nuối nói: “Vương tiên sinh, tôi biết anh hôm nay là mượn rượu giải sầu, tâm ý của anh đối với Tư lệnh… thôi vậy, không nói nữa. Chỉ là anh hãy yên tâm, tôi không so đo với anh. Vật vô giá khó cầu, tình lang âu khó có được, sự hiểu lầm và giận chó đánh mèo của anh, nếu có thể khiến anh cảm thấy thoải mái hơn trong lòng, vậy tôi nhận là được.”
Cả đám người há hốc miệng, phảng phất như được xem một vở kịch lớn. Thì ra náo loạn cả ngày trời, kẻ đoạn tụ thật sự chính là tên Vương Kích này.
Lại nhìn Vương Kích, ánh mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng ưm ưm, giống như tức giận sau khi bị người ta nói trúng tim đen. Chỉ tiếc gã nói chẳng được nửa câu đã bị lôi ra ngoài, lúc đi qua còn ác độc trừng Hứa Hàng một cái, Hứa Hàng chỉ cười lạnh đáp lại gã.
Người tức giận nhất bữa tiệc là Viên Dã, anh nắm lấy cánh tay Hứa Hàng, nói với mọi người còn đang ngồi: “Hôm nay ngài Hứa đã phải chịu sự thất lễ, tôi đích thân tiễn cậu ấy về nhà, các vị xin cứ tiếp tục tự nhiên.”
“Tiểu Dã.” Quân thống trầm giọng gọi anh.
Viên Dã không nhân nhượng: “Phụ thân, đừng khiến người ta nói nhà họ Viên không hiểu phép tắc.”
Bỏ lại tiệc người, Viên Dã đích thân tiễn Hứa Hàng lên xe, anh đứng bên ngoài, mặt mày đầy vẻ có lỗi, lại xấu hổ không dám mở lời, hoặc là, không biết nên mở lời từ đâu.
Hứa Hàng nói: “Anh không cần phải áy náy, đây không phải lỗi của anh.”
Trong lòng Viên Dã rất loạn, anh nhìn ra được phụ thân mình là cố ý, nhưng anh không hiểu cha mình vì sao lại chĩa mũi dùi vào Hứa Hàng, cho nên chỉ đành đáp: “Đợi tôi làm cho rõ việc này, sẽ đến cửa bồi tội với cậu.”
Hứa Hàng gật đầu, xe liền rời đi.
Y ngồi ở phía sau xe, vẫn là nghĩ không ra, mục đích thật sự của bữa Hồng Môn yến hôm nay là gì.
Chỉ vì sỉ nhục? Vậy cũng quá chuyện bé làm to rồi.
Hay vì để thăm dò Đoạn Diệp Lâm? Vậy cũng quá như trò chơi trẻ con rồi.
Mí mắt phải không ngừng nảy lên, Hứa Hàng càng nghĩ càng thấy không đúng.
Đột nhiên, chiếc xe nảy lên trên mặt đất bằng phẳng. Lốp sau bên phải nổ lên một tiếng bốp trầm thấp, sau đó chiếc xe lao đao loạng choạng xông về phía bên kia đường.
Hết chương 51.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro