Chương 74: Bóng đèn


Khi ra khỏi khách sạn, Tống Diên lên xe của Hạ gia. Lúc đi về người của Hạ gia chia thành hai nhóm. Xe của chú Đặng chở Hạ lão thái thái và cha Hạ, còn xe của Chu Sóc chở hai anh em Hạ gia và Tống Diên.

Trên đường đi, bầu không khí trong xe có chút nặng nề. Tống Diên như ngồi trên đống lửa, không dám thở mạnh. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý Hạ Lâm sẽ lạnh mặt với mình rồi. Nhưng tại sao vị đại thiếu gia nhà họ Hạ này lại luôn ném cái nhìn sắc lẹm về phía hắn, hắn nhớ khi còn bé vẫn thường chạy tới nhà họ Hạ chơi, tuy rằng thái độ của Hạ Lương đối với hắn không nhiệt tình, nhưng hẳn cũng không đến mức thù địch như vậy.

Đột nhiên Hạ Lương nói: "Chu Sóc."

“Dạ, đại thiếu gia.” Chu Sóc vừa lái xe vừa đáp.

"Đêm nay cậu đừng ngủ ở phòng của cậu nữa, ôm chăn đến phòng tiểu Lâm tạm thời ngủ một đêm đi."

“Hả?” Chu Sóc có chút ngây ngốc

Hạ Lâm ngơ ngác, vẫn chưa kịp phản ứng thì Tống Diên đã phản đối: "Tại sao chứ? Lương ca? Em với Hạ Lâm hai người ngủ một giường là vừa đủ, tại sao lại phải chen thêm một Chu Sóc chứ?"

“Giường của Tiểu Lâm đủ lớn, thêm nó cũng không nhiều.” Hạ Lương nhàn nhạt liếc nhìn Tống Diên, “Chủ yếu chính là sợ tiểu tử mày tuổi trẻ khí thịnh, buổi tối ngủ bên cạnh Tiểu Lâm không cẩn thận lau súng cướp cò thì không ổn chút nào."

Hạ Lâm không biết nên cảm ơn sự giúp đỡ của anh mình hay trách anh gây thêm loạn.

Chu Sóc cũng thật sự cạn lời, đại thiếu gia là đang biến cậu ta thành bóng đèn sống đây mà, ba đại nhân nam nhân ngủ cùng một cái giường, nghĩ đến cảnh đó thật là xấu hổ.

Sau đó, Hạ Lương chậm rãi nói: "Hay là, Tống Diên, mày đổi phòng với Chu Sóc, một mình mày ngủ một giường. Không phải tốt hơn sao?"

“Không!” Tống Diên chỉ vào Chu Sóc nói, “Thằng nhóc này tuổi trẻ khí thịnh hơn em. Sao anh không lo lắng nó sẽ lau súng cướp cò với Hạ Lâm?”.

Hạ Lương nhìn chằm chằm Chu Sóc, cảnh giác hỏi: "Cậu thích đàn ông?"

Chu Sóc vội vàng lắc đầu.

Hạ Lương thờ phào nói. "Nghe thấy không, người ta là trai thẳng đấy."

Anh cố ý nhấn mạnh từ "thẳng". nghe xong Hạ Lâm liền trầm mặc, cậu liếc nhìn Hạ Lương khó hiểu, tự hỏi anh trai mình chắc là không biết chuyện gì đâu đúng không?

Tống Diên nghe xong không dám nói gì nữa, hắn có chút chột dạ. Dù sao thì hắn thực sự đã làm ra cái chuyện kia với em trai nhà người ta rồi. Nếu để vị đại thiếu gia mặt lạnh này biết được. Chắc chắn sẽ không nói một lời mà phế hắn luôn quá.

Buổi tối, Chu Sóc thực sự ôm chăn đến phòng Hạ Lâm, kiên trì tận tụy sắm vai một một bóng đèn mấy nghìn kilowatt.

Tuy nhiên, nửa giờ sau, Hạ Lương đi ngang qua cửa phòng, thì lại thấy một ổ chăn bông ngoài cửa. Anh bước lại gần nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là Chu Sóc cuốn chăn bông đang dựa vào cửa ngủ.

Hạ Lương nhẹ nhàng đá vào đầu gối đang đang nghiêng ngửa của Chu Sóc, Chu Sóc lập tức cảnh giác mở mắt ra.

“Đại...đại Thiếu gia.” Cậu ta nhìn lên, phát hiện là Hạ Lương, vội vàng ôm chăn bông đứng dậy.

“Cậu ngủ ngoài cửa làm cái gì?” Hạ Lương hỏi

"Đại thiếu gia, cái bóng đèn này. Em thật sự không làm không nổi." Chu Sóc gãi gãi đầu. "Cứ có cảm giác tội lỗi khi chia rẽ uyên ương."

Hạ Lương híp mắt: "Chia rẽ uyên ương"
Chu Sóc giật mình nhận ra mình lỡ miệng, lập tức ngậm miệng lắc đầu: "Không, không, em chưa nói cái gì hết."

Nhưng đã quá muộn rồi, ánh mắt Hạ Lương thâm trầm: "Bây giờ tình hình bên trong như thế nào?"

"Trước khi em ra ngoài, Tống Diên đã bị Lâm ca đá xuống sàn ngủ rồi. Bây giờ Lâm ca chắc là ngủ một mình trên giường. Em không yên tâm, nên mới định ngồi xổm ở cửa một đêm, để đề phòng bất cứ lúc nào bên trong có động tĩnh gì có thể lao vào ngay lập tức."

Hạ Lương im lặng một lúc, khoát khoát tay với Chu Sóc. "Đi vào thư phòng với tôi."

Chu Sóc do dự một lát, ném chăn bông vào phòng của mình, theo Hạ Lương đi vào phòng thư phòng.

Hạ Lương chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, giọng điệu như ra lệnh: "Ngồi."

Chu Sóc trực giác cảm thấy sắp xảy ra chuyện chẳng lành, nhưng trước ánh mắt của Hạ Lương, cậu ta chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh.

Hạ Lương bảo Chu Sóc ngồi xuống, còn anh dựa vào bàn làm việc, trịch thượng nhìn cậu: "Nói đi, chuyện của tiểu Lâm và Tống Diên, cậu rốt cuộc còn giấu tôi bao nhiêu."

Chu Sóc một mặt đau khổ: "Thật sự không có."

"Tiểu Lâm cũng thích Tống Diên?"

"Có... có lẽ vậy."

" Cậu khẳng định nó thích đàn ông?"

"Điều này chắc chắn không sai được."

"Phát hiện ra khi nào?"

"Học kỳ 2 năm 3 cao trung."

Hạ Lương cười lạnh: "Cũng ra gì và này nọ đấy, giấu được tôi lâu như vậy."

Chu Thiến vội giải thích: "Em không phải cố ý giấu diếm đâu, là vì Lâm ca nói đợi thời điểm thích hợp sẽ nói cho ngài, cho nên em mới..."

Hạ Lương giơ tay ngắt lời cậu ta: "Cho nên, bây giờ hai đứa kia là lưỡng tình tương duyệt?"

"Cũng ... cũng không giống lắm."

"Tôi cũng thấy không giống." Hạ Lương sờ sờ cằm lẩm bẩm một mình. "Tiểu Lâm nếu thật sự muốn ở bên cạnh Tống Diên, vậy tại sao tối nay luôn trưng cái vẻ mặt thâm thù đại hận cả một buổi."

Một lúc sau, anh xua tay nói: "Được rồi, về phòng của cậu nghỉ ngơi đi. Đừng có ngồi xổm ngoài cửa nữa.  Dù sao đây cũng là nhà họ Hạ. Tống Diên cũng sẽ không ngốc đến mức dám ở trong nhà họ Hạ chúng ta làm ra chuyện gì. Nếu hắn dám làm chuyện gì bất thường, tôi sẽ khiến hắn đi vào thẳng, đi ra bò "

Chu Sóc đi được hai bước tới cửa, sau đó xoay người có chút lo lắng nói: "Đại thiếu gia, chuyện của Lâm ca, ngài có thể..."

"Yên tâm, miệng cuả tôi ngậm chặt hơn nhiều so với cậu đó."

Chu Sóc tạm thời không nói nên lời, lại hỏi: "Đại thiếu gia, ngài ... không ghét đồng tính luyến chứ?"

Hạ Lương cười, vươn hai tay: "Tôi nhìn giống người cổ hủ* vậy à?"

*Nguyên văn: 食古不化:  thực cổ bất hóa.

“Vậy tốt quá rồi .” Chu Sóc thực sự an tâm thay Hạ Lâm.

Chỉ nghe Hạ Lương lẩm bẩm: "Chỉ là,  chuyện nối dõi của nhà họ Hạ, sau này  không phải sẽ rơi xuống đầu một mình tôi hay sao, haizzz, phiền phức."

Chu Sóc khẽ giật mình, trong lòng chợt hiện lên một tia mất mát không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro