Chương 13:Song hướng yêu thầm


"Gâu?" Chú chó Teddy ngẩng đầu nhìn hai nhân loại đang ôm nhau.

Trì Nặc thều thào mắng: "Đồ khốn, đồ tồi!"

Tiểu thiếu gia lăn qua lộn lại cũng chỉ có nhiêu từ đó.

"Đừng nhúc nhích." Giọng nói trầm thấp rung đến mức vành tai ngứa ran, Bùi Húc Chi một tay vòng lấy eo cậu, kéo sát vào lòng. Trì Nặc lúc này mới nhận ra cẳng chân mình đang run rẩy, miếng dán cách ly sau gáy đã hơi bong mép, mùi tin tức tố caramel macchiato ngọt ngào nhè nhẹ từng đợt thấm ra bên ngoài.

Yết hầu Bùi Húc Chi chuyển động, tiếng cười khẽ tràn ra từ cổ họng làm lồng ngực rung lên nhè nhẹ: "Cún con đúng là rất thích cậu."

Vành tai Trì Nặc nháy mắt nóng ran, khớp ngón tay nắm chặt vạt áo trắng bệch: "Anh còn cười! Thả tôi xuống!"

"Cậu chắc chắn?" Alpha đột nhiên nới lực tay, thân thể Trì Nặc nháy mắt hẫng xuống nửa tấc, cuống quýt ôm lấy cổ đối phương. Chú chó Teddy hưng phấn vẫy đuôi áp sát, hơi thở ướt nóng phả vào mắt cá chân cậu.

"Đồ Tra Nam!" Trì Nặc cuối cùng cũng nghĩ ra từ mắng chửi mới, tiếng mắng mang theo nức nở của cậu mềm như móng vuốt của mèo con, Trì Nặc vùi mặt vào hõm vai đối phương: "Nó sắp chạm vào giày tôi rồi!"

Bùi Húc Chi cười nhẹ, ném một miếng bánh quy thú cưng về phía chân tường, chú chó Teddy lập tức vui vẻ chạy đi.

Trì Nặc vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn kinh hãi, chết sống không chịu buông Bùi Húc Chi ra.

"Nó đi rồi." Bùi Húc Chi nói.

"Tôi biết."

"Cậu không định xuống sao?"

"Không xuống! Ai bảo anh cười tôi, phạt anh cứ thế ôm tôi về nhà."

Bùi Húc Chi không nói gì nữa, cánh tay rắn chắc của Alpha luồn qua khuỷu chân cậu, bế cậu giống như bế một đứa trẻ trong khuỷu tay, bình tĩnh bước về khu biệt thự.

Trì Nặc vẫn không hài lòng, lầm bầm gây sự: "Anh cấn tôi!"

Bùi Húc Chi điều chỉnh tư thế ôm, bế cậu lên cao hơn một chút.

Trì Nặc cảm thấy tư thế ôm ấp này hơi xấu hổ, nhưng vì là chính mình nhất quyết đòi được ôm, cậu chỉ có thể vùi đầu vào lòng Bùi Húc Chi giả vờ chết.

Bước chân Alpha rất vững, Trì Nặc hầu như không cảm thấy xóc nảy, cậu được voi đòi tiên, ngọn tóc lướt qua yết hầu Alpha làm nũng: "Húc Chi ca ca anh thật tốt ~" Âm cuối kéo dài làm nũng, ngón tay lén lút móc lấy cổ áo Bùi Húc Chi.

Người này từ khu ổ chuột đến chiếc áo của học sinh xuất sắc, khắp người đều chằng chịt vết sẹo hoang dã. Nhưng bề ngoài anh lại luôn ăn mặc rất nghiêm chỉnh, đến cái khóa kéo cũng phải kéo lên tận cổ.

Bùi Húc Chi mặc kệ hành động của cậu, khi đi về phía trước, lại phát hiện cách đó không xa có một nữ sinh đang nhìn chằm chằm bọn họ.

"Ồ."

Ánh mắt nữ sinh mang theo vẻ tò mò và hóng chuyện, cô ôm cánh tay đứng bên hàng rào phủ đầy dây tử đằng, móng tay được sơn đẹp gõ gõ vào khuỷu tay, tầm mắt qua lại đánh giá giữa tứ chi đang quấn quýt của hai người.

Bùi Húc Chi cảm thấy khuôn mặt cô hơi quen, liền nhìn thêm vài lần.

Trì Nặc diễn vai tiểu yêu tinh đã nhập tâm, cảnh giác ngẩng đầu nói: "Anh đang nhìn ai? Không được nhìn Omega khác!"

Nói xong, cậu mới chú ý tới cô gái phía trước là em họ mình, Trì Vũ Tụng—

Chính là người suốt ngày kiểm tra và khủng bố bạn trai bằng tin nhắn rồi bị đá kia.

Trì Vũ Tụng thầm tặc lưỡi trong lòng, cách đây không lâu cô vừa than thở với anh họ về con đường tình yêu bi thảm của mình, sau lưng liền phát hiện anh họ cũng bị bệnh không hề nhẹ.

Đến mc bn trai nhìn Omega khác hai ln cũng phi ghen sao?

"Anh, hai người chơi lớn quá nhỉ!" Trì Vũ Tụng thổi huýt sáo, hai mắt sáng rỡ, "Giữa ban ngày ban mặt, thế mà lại làm ra hành vi ôm ấp cuồng dã như thế này!"

Trì Nặc vô cùng ngượng ngùng, vặn vẹo trong lòng Bùi Húc Chi muốn xuống: "Thả tôi..."

Cậu vừa xoay được hai cái, đã bị người kia siết chặt lại. Bùi Húc Chi một tay nâng mông cậu, tay kia kéo chiếc áo khoác tuột xuống của tiểu thiếu gia lên bọc lại.

"Em họ?" Bùi Húc Chi hỏi.

Rõ ràng trong giọng hắn không nghe ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, nhưng Trì Vũ Tụng vẫn phân biệt được một chút hương vị không giống bình thường.

Cô cười tủm tỉm chủ động giải thích: "Tôi là em họ anh ấy. Anh không thấy tôi và anh ấy trông hơi giống nhau sao?"

Trì Nặc cảm thấy lực kiềm chế của Bùi Húc Chi dường như thả lỏng một chút, nhân cơ hội từ trên người đối phương tụt xuống, tiện thể oán trách mà giẫm lên chân Bùi Húc Chi một cái.

"Sao em lại ở đây?" Trì Nặc ho khan hai tiếng, hỏi.

"Đi ngang qua đây tiện thể ghé thăm anh thôi." Trì Vũ Tụng nhướng mày nói, "Nhưng hình như làm phiền anh và bạn trai đang củi khô lửa bốc rồi."

"Đứa con nít dung loạn thành ngữ gì vậy!" Trì Nặc mặt đỏ bừng quở trách.

Trì Vũ Tụng chẳng sợ cậu chút nào: "Ồ, không phải củi khô lửa bốc à, vậy thì là hoa tiền nguyệt hạ, tình nhân nóng bỏng..."

"A a a!" Trì Nặc hận không thể bịt miệng cô lại.

Trước khi chọc giận anh trai hoàn toàn, Trì Vũ Tụng nhanh chóng tháo lui: "Hì hì, em còn có hẹn với người khác, đi trước đây."

Chân vừa bước đi, cô ta lại thò đầu về: "À đúng rồi, tuần sau sinh nhật em, anh có muốn dẫn bạn trai tới chơi không?"

Mắt Trì Nặc sáng rực lên!

Từ khi cắt đứt quan hệ với đám bạn xấu của Đoàn Khánh, cậu đã lâu lắm rồi không ra ngoài chơi. Lời mời của Trì Vũ Tụng ngay lập tức khiến cậu rung động.

"Đi!"

Lời nói vừa thốt ra, Trì Nặc lại chần chờ nhìn Bùi Húc Chi một cái.

Là "món đồ chơi" bị chế giễu mỗi khi nguyên chủ tụ tập, Bùi Húc Chi hẳn là rất ghét những dịp như thế này.

"Anh ấy sẽ không..."

"Được." Bùi Húc Chi đột nhiên mở lời.

"Sảng khoái!" Trì Vũ Tụng vui vẻ nháy mắt với bọn họ, "Địa điểm tiệc là trên du thuyền, lúc đó em sẽ cho tài xế qua đón hai người."

Cô giống như một chú chim nhỏ vui sướng bay đi xa.

Sắp đi ra khỏi khu biệt thự, Trì Vũ Tụng ma xui quỷ khiến ngoái đầu lại.

Vị Alpha cao lớn kia đang cúi đầu giúp anh trai cô dán lại miếng dán cách ly, chỉ thấy anh dùng lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng ấn lên miếng dán, bắt đầu từ trung tâm, chậm rãi vuốt phẳng ra bốn phía, từng chút một.

Trì Vũ Tụng mím môi, con mắt tinh tường của một người đã đọc đủ loại ngôn tình đột nhiên khám phá ra sự thật đằng sau vẻ ngoài.

Chc chc, nhìn động tác tinh tế dán miếng dán cách ly kia.

Rõ ràng là song hướng yêu thầm !

Trì Nặc không có ý thức giới tính ABO mạnh mẽ, mặc cho lòng bàn tay ấm áp của người phía sau đè lên gáy, chỉ hỏi vấn đề mình quan tâm: "Vì sao anh lại đồng ý đi dự tiệc? Anh không phải rất ghét những trường hợp đó sao?"

"Tùy người." Bùi Húc Chi nói.

Tùy người?

Trì Nặc phân biệt rõ hai từ này, nheo mắt lại: "Anh sẽ không thật sự có ý tứ gì đó với em họ tôi chứ?"

Bằng không vì sao Trì Vũ Tụng vừa gọi là đồng ý ngay?

Bùi Húc Chi mặt không biểu cảm: "Cậu suy nghĩ nhiều."

Không phải vì em họ, vậy còn có thể vì ai?

Ngay lúc Trì Nặc nghiêng đầu gỡ những sợi tơ rối loạn trong đầu, Bùi Húc Chi nhắc nhở: "Cậu sắp giẫm xuống hồ rồi."

"À."

Trì Nặc nhanh chóng nắm lấy tay hắn.

Sau đó mấy ngày đều chỉ loanh quanh giữa trường học và nhà, cuối tuần rất nhanh đã tới.

Ánh trăng vỡ thành vảy bạc trên đầu sóng, Trì Nặc nắm chặt tay Bùi Húc Chi đi vào phòng áp mái trên tầng thượng du thuyền. Tiếng ồn ào náo động bên trong thấm qua cánh cửa gỗ bóng loáng, ánh sáng chiếu qua cửa sổ mạn tàu làm nổi bật chiếc áo sơ mi màu xám trầm của Alpha.

"Tôi đã bảo anh mặc bộ này đẹp nhất mà." Cậu vươn tay cởi hai chiếc cúc áo cao nhất trên cổ Bùi Húc Chi, hài lòng ngắm nghía.

Người phục vụ bưng mâm vừa lúc lúc này mở cửa, đám thiếu niên thiếu nữ bên trong ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ mặt hai người liền kinh ngạc không nói nên lời.

Mọi người đều là con cháu thế gia tuổi tác xấp xỉ, ngày thường thỉnh thoảng cũng gặp mặt ở các yến tiệc, đối với khuôn mặt gây ấn tượng sâu sắc của Trì Nặc không hề xa lạ.

Lập tức có người chạy tới chào hỏi:

"Trì Nặc ca, đây là bạn bè của anh à?"

Trì Nặc thuận thế quấn cà vạt Bùi Húc Chi hai vòng quanh ngón tay, hướng về đám đông đang ngây ra nhếch cằm: "Bạn trai, Bùi Húc Chi."

"Đù! Alpha đẹp trai quả nhiên cuối cùng đều bị Omega xinh đẹp câu mất." Người kia vỗ đùi nuối tiếc kịch liệt.

Trì Vũ Tụng ở một bên cười ha hả: "Đúng không, mặt này của anh tôi, cái eo nhỏ này, cái mông cong này, Alpha bình thường chịu không nổi đâu."

"Khen hay lắm." Trì Nặc vui vẻ sờ sờ mặt, đưa hộp quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn cho cô .

Trì Vũ Tụng nhận lấy dặn dò người cất đi, móng tay gõ gõ lên hộp bài poker, hô to: "Tới tới tới, chơi trò chơi thôi."

"Chơi gì?" Trì Nặc tò mò hỏi.

"Poker Texas Hold'em." Trì Vũ Tụng nói, "Nói rõ luật chơi trước nhé, người thua phải uống rượu."

Nụ cười trên mặt Trì Nặc cứng đờ.

Tiểu thiếu gia cả đời làm con ngoan trò giỏi, làm gì biết chơi bài poker.

Nhưng cậu ngồi ở dưới bàn cùng Bùi Húc Chi, chơi được mấy ván, đột nhiên ngây thơ phát hiện, hình như mình luôn luôn thắng bài.

Chng l mình là Thánh Bài thi nay?

Ngón tay Trì Nặc vụng về cầm bài, cái đuôi vô hình lại càng ngày càng vểnh cao.

Tiểu công tử nhà họ Chu đối diện kêu thảm rót xuống nửa chai bia: "Gặp quỷ! Trì Nặc hôm nay vận bài muốn nghịch thiên à!"

Chỉ có Trì Vũ Tụng nhìn rõ ràng, anh trai cô ta ngu ngốc đến mức cầm bài còn chưa xong, nghịch thiên cái quái gì! Rõ ràng đều là đối tượng của anh tính bài từng ván, chuyền bài rất khéo!

Chơi đến phía sau, tiểu công tử nhà họ Chu cũng nhìn ra vấn đề.

"Không chơi không chơi!" Hắn chán nản đẩy tiền cược đi, rượu màu hổ phách rung lắc tạo thành lốc xoáy nhỏ trong ly: "Rốt cuộc anh nhặt ở đâu được loại bạn trai vừa biết tính bài vừa cưng chiều người lại còn có tám múi cơ bụng như thế?"

"Trình đánh bài của tôi là thiên hạ vô song!" Trì Nặc một chân đạp lên ghế, chống nạnh ngửa mặt cười lớn.

"Ừ, cậu thiên hạ vô song."

Bùi Húc Chi nhận thấy trạng thái cậu hơi không ổn, rũ mắt liếc nhìn, phát hiện người này đã uống sạch chai rượu Khéo Nói mà tưởng là nước ngọt.

Trì Nặc say rượu đột nhiên hướng về phía hắn để lộ nụ cười ngọt lịm, sau đó trong tiếng kinh hô của mọi người, luồn bàn tay nhỏ vào vạt áo sơ mi Bùi Húc Chi: "Dựa vào đâu anh lại có tám múi cơ bụng!"

Bùi Húc Chi nắm lấy tay cậu: "..."

Trì Nặc không vui chu môi, ngẩng đầu yêu cầu: "Cho tôi sờ sờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro