Chương 16 Đối phó kẻ tâm cơ phải tăng liều làm nũng!
Trì Nặc bị lòng bàn tay ấm nóng của Alpha làm cho giật mình, bàn chân đang mang tất lướt qua ngón tay khớp xương rõ ràng của Bùi Húc Chi.
Cậu rũ mi mắt không nói gì, cánh tay dưới cổ tay áo căng cứng, bóng dáng nửa quỳ trên mặt đất bao trùm lấy Trì Nặc.
Mãi đến khi mang xong chiếc tất bên kia cho Trì Nặc, Bùi Húc Chi mới giải thích đơn giản và ngắn gọn: "Vết thương đang nóng lên."
"Bị nhiễm trùng sao? Cho tôi xem." Trì Nặc cảm thấy hơi khó xử.
Vết thương của đối phương đã nhiễm trùng, còn phải bị cậu làm nũng đòi mang tất, cậu có phải hơi quá đáng rồi không?
"Không cần." Bùi Húc Chi lại nhàn nhạt nói, "Cái chân còn lại." Giọng hắn thẳng băng như máy móc, nhưng lực nắm mắt cá chân Trì Nặc lại nhẹ như nâng lông vũ.
Mép tất vướng ở gót chân, kẽ ngón tay cái và ngón trỏ của Bùi Húc Chi đặt vào vòm chân cậu, ngón trỏ tay phải móc lấy đầu tất chậm rãi kéo lên. Đầu ngón tay ấm áp cách lớp vải vuốt ve mu bàn chân, ngón tay Trì Nặc đột nhiên siết chặt, làm chiếc áo khoác bị vò ra vài nếp nhăn.
"Anh..."
Trì Nặc mơ hồ nhìn anh mang tất xong cho mình, nghi ngờ Bùi Húc Chi có phải đã bị cậu làm cho có kháng thể rồi không.
Kỳ lạ quá!
Cậu rõ ràng đã tung ra chiêu cuối như mang tất hộ, mà đối phương vẫn bình tĩnh như vậy, mặc cho cậu gây sự, anh vẫn vững vàng không lay chuyển.
Không khỏi quá nhịn nhục rồi.
Trì Nặc thầm mắng một câu "đồ tâm cơ", lập tức quyết định tăng liều lượng làm nũng.
Cậu nhìn chằm chằm mi mắt đang cúi xuống của Alpha, khi Bùi Húc Chi đứng thẳng dậy, cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy eo anh.
"Đỡ tôi một chút." Trì Nặc cố ý giả vờ đứng không vững, nghiêng qua ngả lại mượn lực để xỏ giày.
Cơ bắp dưới lòng bàn tay nháy mắt căng như thép tấm, nhưng không hề có ý định né tránh.
Không nhận được phản ứng mà mình muốn, Trì Nặc hơi thất vọng.
Cậu cắn lớp da mềm trong khoang miệng, chậm rãi mang giày xong. Tắt điều hòa và đèn trong phòng tập nhảy xong, cậu thẫn thờ giục Bùi Húc Chi đi rửa tay.
Ngón tay Alpha giấu trong túi khẽ nắn bóp, sau đó mới đưa tay đặt dưới vòi nước cảm ứng.
Một kế không thành, khi Trì Nặc lên xe, cậu lại sinh ra một kế khác.
Ghế sau chiếc siêu xe bản kéo dài rõ ràng rộng rãi đến mức có thể nằm hai người, nhưng cậu càng muốn ngồi sát Bùi Húc Chi.
Vách ngăn đã được nâng lên từ lâu, ngăn cách không gian riêng tư giữa tài xế và ghế sau. Trì Nặc giả vờ điều chỉnh tư thế ngồi, khuỷu tay như vô tình cọ qua cánh tay Bùi Húc Chi.
Alpha dường như hơi quay đầu về phía này, yết hầu im lặng chuyển động: "..."
Trì Nặc vô tội chớp chớp mắt: "Chỗ ngồi không thoải mái."
"Tôi có thể đưa áo khoác cho cậu." Bùi Húc Chi nói.
Trì Nặc nhìn động tác tháo áo khoác bình tĩnh của hắn mà phát cáu, thậm chí thoáng phân tán suy nghĩ, thầm nghĩ cái áo khoác này thật sự quá đa năng.
Nó vừa giữ ấm, vừa thời trang, vừa che đi lưng trần và vòng eo, thậm chí còn có thể làm đệm.
Lúc Trì Nặc nhận áo khoác, nhân cơ hội trộm ngắm mặt Bùi Húc Chi— người kia vẫn đoan trang như tượng điêu khắc thời trung cổ, ngay cả độ cong của sợi tóc cũng không hề xê dịch.
Bình tĩnh đến mức làm người ta nản chí.
Trì Nặc phồng quai hàm, dứt khoát không diễn nữa, khi chiếc ghế da hơi nghiêng theo khúc cua, cậu thuận thế áp đầu gối lên đùi Alpha. Chất liệu quần phẳng phiu và chắc chắn, nhưng cơ bắp đang ẩn bên dưới lại cứng đến mức cấn người.
Gân xanh trên mu bàn tay Bùi Húc Chi nổi lên, nhưng tư thế ngồi vẫn thẳng tắp và thong dong, ngay cả tần suất hô hấp cũng không thay đổi.
Trì Nặc rên rỉ cọ cọ sát thêm chút nữa, lại sát thêm chút nữa, cả người sắp chui vào lòng Bùi Húc Chi.
"Kéttt—"
Siêu xe khẽ dừng lại trước đèn giao thông, ổn định không hề rung lắc.
Chỉ có Trì Nặc chăm chú gây sự không kịp đề phòng, đầu va vào vai cứng rắn của Bùi Húc Chi.
"Ui!"
Trì Nặc ôm đầu, thái dương bị chạm đỏ một mảng nhỏ.
"...Không sao chứ?" Bùi Húc Chi hỏi.
"Anh thấy tôi giống không sao sao?" Trì Nặc thẹn quá hóa giận mà lườm anh.
Bàn tay ấm áp liền áp lên trán cậu, xoa xoa khu vực bị đâm đỏ.
Trì Nặc không cam lòng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy góc nghiêng lạnh nhạt của Bùi Húc Chi, cùng với sợi tóc bị gió thổi rối.
Cửa sổ bên cạnh đối phương mở một khe hở mười centimet, gió phả vào trong xe không ngừng, thổi vào mắt Trì Nặc khiến cậu mê man.
Cửa sổ mở từ bao giờ? Không chê gió lớn sao?
Trì Nặc thầm rủa, ôm đầu ngồi thẳng người.
Nơi họ ăn tối hôm nay là một nhà hàng được đánh giá rất cao, nghe nói thái độ phục vụ của nhân viên còn chu đáo hơn cả việc vớt kim dưới đáy sông, cứ như muốn đút từng muỗng cơm vào miệng khách hàng.
Trì Nặc vừa bước vào nhà hàng liền cảm nhận được sự nhiệt tình của nhân viên phục vụ.
Hai bên đứng thẳng một hàng người mặc đồng phục màu đỏ rực, "Bụp" một tiếng liền cúi gập người 180° chào cậu, sau đó có chuyên viên dẫn họ vào chỗ ngồi.
Trong lòng Trì Nặc vẫn còn hờn dỗi, căng mặt ra lệnh cho Bùi Húc Chi làm việc.
Điều chỉnh ghế, gắp đũa, rót nước, bưng thức ăn, không hề để cho nhân viên phục vụ bên cạnh có đường sống can thiệp.
Trì Nặc tốt bụng bảo cô đi tiếp đón khách khác, vừa quay đầu lại, khuôn mặt lại căng cứng như chết, giọng nói lại kẹp ra một chất giọng làm nũng tê dại có thể làm mềm cả thép nghe rất nhỏ:
"Bùi Húc Chi, canh nóng quá."
"Dùng chén nhỏ múc ra để nguội." Bùi Húc Chi đưa ra phương án giải quyết.
Nhưng Trì Nặc ngồi im không nhúc nhích, cầm đũa rụt rè liếc hắn một cái.
Bùi Húc Chi đã hiểu, ngón tay đặt trên mặt bàn khẽ cuộn, dường như đang cân nhắc có nên dung túng yêu cầu của bạn trai nhỏ hay không.
Trì Nặc cắn cắn môi dưới, giọng nói ngọt ngào: "Bùi Húc Chi?"
Alpha hẳn là không chịu nổi sự tấn công làm đỏm và giả tạo này của cậu, đứng bật dậy, giúp cậu lấy một chiếc chén nhỏ đựng canh.
Canh vừa mới múc xong, tiếng oán trách kiêu căng lại vang lên: "Thịt thăn to quá, cắn mỏi miệng."
Bùi Húc Chi liền dùng muỗng giúp cậu cắt thịt thăn thành miếng nhỏ.
Trì Nặc lại làm nũng: "Cá này nhiều xương quá, anh giúp tôi gỡ xương nha ~"
Bùi Húc Chi cầm đôi đũa công cộng giúp cậu lấy hết xương ra.
Ăn xong cả bữa cơm, Trì Nặc không ngừng nghỉ làm nũng. Còn Bùi Húc Chi suốt quá trình bận rộn hết việc này đến việc khác mặt không biểu cảm.
Đôi tình nhân bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Cô gái nhìn Bùi Húc Chi chiều chuộng yêu cầu của bạn đời kiêu căng, rồi nhìn lại bạn trai đang ngây ra như phỗng , hận sắt không thành thép : "Nhìn người ta kia kìa!"
Bạn trai nghẹn khuất nhìn chằm chằm lưng Bùi Húc Chi, ánh mắt như thể đang nói: Không phải chứ huynh đệ, anh đừng quá cố gắng !
Ăn xong bữa cơm, Trì Nặc cũng hết giận, kéo tay bạn trai đi mua quần áo tập luyện.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie có mũ liền màu xanh bạc hà, trên vành mũ đính hai cái tai thỏ lông xù, rung rinh theo bước chân.
"Hoan nghênh quý khách." Vừa bước vào cửa hàng, cô nhân viên hướng dẫn mua hàng liền chào đón với nụ cười chuyên nghiệp.
"Hai vị mời đi lối này." Sau khi nghe rõ nhu cầu của Trì Nặc, cô dẫn hai người đến khu vực bên trái, "Nếu dùng để tập luyện, có thể thử mẫu mới về, với khí chất của tiểu thiếu gia đây, mặc vào chắc chắn rất đẹp đấy!"
Trì Nặc được khen đến mặt mày hớn hở, vươn tay định sờ bộ đồ liền thân màu nhạt trên giá trưng bày. Bùi Húc Chi đột nhiên đè lại cổ tay cậu, ngón tay khớp xương rõ ràng miết nhẹ lên vải vóc: "Quá mỏng."
Cô nhân viên liền tiếp lời: "Vị tiên sinh này có mắt nhìn thật! Mẫu này sử dụng sợi thông khí mới nhất, đừng thấy mỏng..."
"Lấy bộ kia." Bùi Húc Chi ngắt lời cô, ánh mắt lướt qua những món đồ màu sắc rực rỡ trong cửa hàng, cuối cùng dừng lại ở góc.
Trì Nặc nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện Bùi Húc Chi chấm một bộ đồ tập màu đen tuyền, mặc trên ma nơ canh, bao bọc kín mít tất cả từ đùi, cẳng chân, vòng eo, đến cả vai.
"Nhưng mà..." Trì Nặc nhăn mũi, "Cái này trông buồn quá!"
Bùi Húc Chi rũ mắt nhìn cậu, phân tích rõ ràng có hệ thống: "Màu đen sẽ tôn da cậu trắng hơn, thiết kế cổ áo thu nhỏ còn có thể chỉnh sửa khuôn mặt."
Trì Nặc nửa hiểu nửa không: "Nhưng có vẻ quá đơn giản không?"
"Không đâu." Giọng Bùi Húc Chi thẳng thắn nghe rất chuyên nghiệp và đáng tin, "Quần áo không nên lấn át người mặc, bộ này trông có vẻ kín đáo nhưng công phu nằm ở chi tiết, vừa tạo cảm giác thon gọn lại vừa khiến người mặc trông cao ráo hơn."
Cô nhân viên không thể chen lời: "..."
Trì Nặc bị thuyết phục, ôm quần áo vào phòng thử đồ.
Bên trong sột soạt một lát, sau đó rèm phòng thử đồ "xoạt" một tiếng kéo ra. Trì Nặc từ từ thò đầu ra, không quá chắc chắn xoay một vòng tại chỗ.
"Đẹp không?"
Cô nhân viên hướng dẫn mua hàng phát ra một tiếng kinh hô nhỏ.
Mặc dù lớp vải ôm sát che chắn từng tấc da thịt từ xương quai xanh đến mắt cá chân, nhưng đường rãnh uốn lượn của cột sống được phác họa qua lớp vải đen hoàn toàn ăn vào eo, khi chuyển động cánh tay sẽ kéo theo bóng đổ hình giọt nước gợi cảm đến kinh người.
Kiểu dáng bảo thủ ngược lại trở thành cái bẫy tinh xảo nhất, tất cả vẻ xuân sắc bị vải vóc che lấp đều gào thét muốn phá kén mà ra trong từng nhịp hô hấp phập phồng.
Bùi Húc Chi tựa vào khung cửa phòng thử đồ khẽ nhíu mày, bất động thanh sắc chặn tầm mắt của những người khác đang vọng lại.
"Đằng sau có cái gì đó." Trì Nặc quay lưng lại, tay mò mẫm lộn xộn trên lưng.
"Là thẻ treo." Bùi Húc Chi nhìn chằm chằm vào chỗ hình chữ nhật gồ lên trên lưng cậu.
Trì Nặc giọng mềm mại nói: "Giúp tôi lấy ra được không?"
Đầu ngón tay Bùi Húc Chi cách thẻ treo ba centimet, bỗng nhiên rụt tay lại như bị bỏng, giọng khàn khàn: "Tự cậu lấy đi."
"Nhưng tôi không với tới!" Trì Nặc bực bội vì người này chẳng có tinh thần giúp đỡ lẫn nhau, "Tôi cảm giác sắp bị hằn đỏ rồi!"
Vị cô nhân viên Beta kia xuất hiện đúng lúc: "Tiên sinh cần giúp đỡ không ạ?"
Trì Nặc vội vàng gật đầu: "Cần, cần, cần."
Cậu nghiêng nghiêng liếc Bùi Húc Chi một cái, đuôi lông mày hơi nhếch, mang theo vài phần nghịch ngợm, như thể đang nói "Tiểu thiếu gia tôi có rất nhiều người giúp", kiêu căng và ngạo mạn.
Ngay khi đầu ngón tay cô nhân viên sắp chạm vào vòng eo cậu, Bùi Húc Chi đột nhiên tiến lên nửa bước: "Để tôi."
Cô nhân viên hiểu ý lập tức rút lui về một bên.
Trì Nặc trơ mắt nhìn cô nhân viên cười tươi rút lui, thay vào đó là Bùi Húc Chi mặt đen đứng chắn trước mặt.
Cằm Alpha căng cứng, khớp ngón tay tránh vị trí tuyến thể, lấy thẻ treo ra.
"Cái này cũng xấu." Hắn khàn giọng nói.
Trì Nặc muốn phát điên—
Cái này xấu, cái kia xấu, đồ đàn ông tồi anh nói thẳng rốt cuộc bộ nào đẹp đi:)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro