Chạm mặt nhau 1

Vào tối hôm trước ngày đi học nó một mình co ro thu mình lại trong chiếc chăn mỏng nằm trong góc phòng trọ. Trời se se lạnh khiến lòng nó bồi hồi. Một mình trong căn phòng trống Toàn dần cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo và trong nó bỗng ùa về hình ảnh của bố mẹ. Nó bây giờ rất nhớ gia đình, bạn bè, ánh mắt vô định với những ước ao. Nó ước được ăn món ăn mẹ nấu, nhớ những lời trách mắng của bố, nó bây giờ chỉ muốn vậy vì chỉ có như thế mới có thể vơi đi nỗi nhớ, nỗi cô đơn, để căn phòng bớt lạnh lẽo. Nhưng sao xa vời quá, cuối cùng nó lại khóc, tiếng khóc nấc lên từng hồi xen lẫn tiếng mưa nhạt nhòa.

Nó nhớ cả tiếng cười, nhớ gương mặt của từng đứa bạn thân, nhớ cả những giờ phút chia tay lớp. Vậy mà nay không còn đi chung trên con đường tới trường nữa, đúng là thứ gì mất đi rồi mới cảm thấy hối tiếc.
Một lúc sau tâm trạng của nó cũng khá hơn đôi chút, nó đặt báo thức 5h để dậy chuẩn bị đi học, vì là buổi học đầu tiên nên chưa quen đường xá phải dậy sớm hơn cho chắc ăn.

Nhưng đến sáng sáng hôm sau sức mạnh của tiếng chuông báo thức cũng không thể nào vật nó dậy được. Nó đá văng cái thứ ồn ào kia xuống đất, nó thoi thóp phát ra mấy tiếng kêu yếu ớt cuối cùng của cuộc đời rồi im bặt đi. Phải nói là đến tận bảy bảy bốn chín ngày sau Toàn mới thức dậy được.

....6h30...

Nó mơ màng tỉnh dậy, nhìn ra cửa sổ thấy trời sáng trưng, tiếng chim ríu rít trên cây sấu gần đó, nó thất kinh ngồi phắt dậy vớ vội cái điện thoại xem mấy giờ rồi. Đồng hồ điểm 6h32, nó hốt hoảng lao như con thiêu thân vào phòng vệ sinh. Vừa đánh răng vừa trách móc:

"Hừ!!! Bực mình quá không hiểu ăn ở kiểu gì mà mua ngay phải cái đồng hồ dởm này. Hẹn 5h mà không chịu kêu lần sau tốt nhất không ham đồ rẻ nữa, ông bà nói cấm có sai đâu mà, của rẻ là của ôi."

Chuẩn bị xong xuôi, nó chạy ra khỏi nhà thật nhanh để kịp chuyến xe buýt, trên vai là chiếc balo lỉnh kỉnh với đủ loại giấy tờ, sách vở. Vừa đến trạm chờ thì xe cũng đang tiến gần tới. Nó vừa thở hồng hộc vừa nói:

"May quá vẫn còn kịp."

Sau khi đút tiền vô hộp đựng và bấm vé nó chọn cho mình một chỗ ngồi khuất ánh mặt trời vì nay đi vội quá chưa kịp thoa kem chống nắng, nó sợ hỏng mất làn da ngọc ngà.
Đi đến cổng trường, nó choáng ngợp vì nơi đây quá rộng lớn, khômg giống như trường ở dưới quê. Nó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu cảm nhận những cơn gió mát rượi ùa qua từng hàng ghế đá yên bình. Những cây bàng và bằng lămg rợp bóng mát như thể reo vui cùng. Toàn đảo mắt nhìn từng dãy lớp học, vừa cao vừa rộng, nó nhủ thầm: "Đúng là một thế giới khác rồi, kể từ nay, tôi chính thức trở thành sinh viên".
Vừa đặt chân vào sâu trong sân trường nó đã nghe thấy tiếng bàn tán và những tiếng la ó inh tai. Bản tính tò mò dẫn dụ nó đến chỗ đám đông kia xem xem có chuyện gì. Trước mặt nó là một một chiếc xe hơi hạng sang, ai nấy cũng tò mò xem người trong xe là thiếu gia nhà ai, đẹp trai không, đại loại là như vậy.
Còn riêng Toàn, nó chỉ quan tâm đến chiếc xe hơi kia, từ xưa nó đã là một đứa ham tiền, ước mơ thuở bé là được trúng 10 tờ vé số độc đắc, chả phải lo nghĩ về miếng cơm manh áo nữa mà thỏa thích ăn chơi và đi du lịch, sống một cuộc đời nhàn hạ. Nó cứ đứng ngây ngốc ra đấy, tưởng tượng bản thân là chủ chiếc xe đấy và cảnh trở thành một đại gia sẽ ra sao.

.......Bắt đầu tưởng tượng......

"Ai da!! Minh Toàn thiếu gia đây mà, nghe tin lâu rồi giờ mới được gặp, không ngờ lại đẹp trai thế này."

Rồi cả tiếng thì thầm của mấy cô gái cùng trường:

"Người gì đâu mà đẹp thế kia, làm sao mà tao chống đỡ nổi với anh ấy đây."

Nó cứ đứng cười tủm tỉm như một thằng điên mà không biết rằng có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn nó. Cánh cửa xe dần dần mở ra, phá tan sự ảo tưởng của nó. Người trong xe bước ra, đối diện với nó lúc này chính là hắn, một nam nhân có nhan quá đỗi nổi bật. Điều này càng khiến cho mấy đứa con gái càng phấn khích. Nó nghĩ thầm:

"Ừm! Nhìn cũng đẹp trai đó nhưng căn bản thì vẫn thua kém bản cung ta đây. Vậy mà mấy con bánh bèo kia không nhìn mình lấy một lần, haizz quả là có mắt như mù."

Ở góc xa xa có một nhóm người đang thì thầm to nhỏ chuyện gì đó nghe có vẻ nguy hiểm, nó trơ trẽn tiến gần gần lại, vểnh tai lên nghe trộm.

"Thằng này nghe nói là con của một tổng giám đốc công ty lớn trong Sài thành đó."

"Ừm! Tao còn nghe nói nhà này có mấy căn nhà bên Mĩ nữa cơ."

Nó chăm chú nghe đến mức không biết mình đã bị phát hiện. Chỉ khi họ im bặt đi nó mới nhíu mày thắc mắc:

"Ủa, sao đang nói lại im rồi"

Nó ngước mắt lên thì thấy cả đám đang nhìn nó đầy khó chịu. Một đứa trong đó quát:

"Ê thằng điên kia mày dám nghe lỏm tụi tao nói chuyện hả?"

Nó giật mình cãi lại:

"Ơ!! Đâu... đâu... có"

"Đồ nhiều chuyện."

Chửi nó xong đám người đó cũng tản đi chỗ khác để lại mình nó đứng quê xệ trước bàn dân thiện hạ. Vụ cãi nhau này cũng gây ra sự chú ý của hắn đến nó. Hắn lướt qua nó một cách nhẹ nhàng với khuôn mặt không biến sắc, đến gần nó hắn nhếch mép cười một cái rồi bước đi. Điều này khiến nó vô cùng khó chịu:

"Ơ cái tên điên này dám cười đểu mình."

.....................

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro