Chương 14

Từ sau khi danh tiếng Lâm Lang Các được truyền ra, không ít hiệu cầm đồ và hiệu trang sức cũng đều bắt chước theo, thêm vào không ít mánh khóe đấu giá, đáng tiếc bàn về tiền muôn bạc biển, chỉ chút ít cũng không bằng Lâm Lang Các, hằng năm chỉ cần Lâm Lang Các phát thiệp mời, chắc chắn là ngàn vàng khó cầu, rất nhiều người cho đây là tượng trưng cho thân phận, ai cũng lấy làm vinh dự khi nhận thiệp mời.

Phượng Tiêu muốn một tấm thiệp mời, không cần chứng tỏ thân phận cũng có thể nhận được, nhưng người khác chưa chắc có được dễ dàng như vậy, hôm nay không thiếu những người lần đầu tham dự, vừa thấy người trung niên này xuất hiện, nhất thời đều an tĩnh lại.

"Hôm nay là ngày đấu giá cuối cùng, đa tạ các vị dù bận rộn vẫn thu xếp để tới đây, trên dưới Lâm Lang Các không khỏi thấy vinh hạnh, không nói chuyện phiếm nữa, các vị chắn hẳn đã sớm nóng lòng chờ đợi, bây giờ sẽ dâng lên món đồ đấu giá thứ nhất, xin chư vị khách quý chờ một chút."

Người trung niên không gân giọng hét lớn, thanh âm vẫn tự nhiên truyền đi khắp nơi, trừ việc sân vườn của nơi này được thiết kế đặc biệt ra, người này hẳn phải là một cao thủ Nội gia*. Có điều như đã nói qua, Lâm Lang Các nhà to nghiệp lớn, đương nhiên sẽ dẫn đến không ít người đỏ mắt ham muốn, việc mời đủ kiểu cao thủ tới trấn giữ, thì cũng không kì quái.

[*Nội gia: tên một loại quyền thuật]

Đối phương dứt lời, thị nữ xinh đẹp cầm khay tiến lên phía trước, hai người hầu trẻ tuổi một trái một phải, sẽ tiết lộ vật phẩm được lụa vàng che đậy, một chén rượu quý tộc* bằng đồng đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

[*Đây là chén rượu ba chân hoặc gọi là chén Càn Long]

"Đây là chén uống rượu Tề Hoàn Công sử dụng thời Xuân Thu, dưới chén có khắc ba chữ, có thể chứng minh thân phận, vật này do Đông Dương tiên sinh Lâm Lang Các phía đông giám định là chính phẩm, giá khởi đầu là mười quan, tăng giá ba lần, chư vị bắt đầu thôi."

Thị nữ kéo dây thừng ở giữa bên dưới, tiếng chuông vang lên, tức khắc có người nói: "Mười một quan!"

"Mười hai quan!"

"Mười ba quan!"

Sau khi bắt đầu kêu giá, khung cảnh lại lần nữa náo nhiệt lên, chỉ chốc lát sau có người kêu giá cao tới ba mươi quan.

Những người này chưa chắc có quá nhiều hứng thú với chén rượu quý tộc bằng đồng đen này, chủ yếu là vật quý từ Lâm Lang Các lưu truyền ra ngoài, thông thường giá trị có thể gấp bội, dù bản thân không giữ lại, mang đi biếu quà, chỉ cần nói một tiếng được Dương tiên sinh Lâm Lang Các phía đông giám định, người nhận quà tự nhiên sẽ dụi mắt mà nhìn.

"Ra giá ba mươi quan là ai vậy?" Phượng Tiêu rất hào hứng hỏi Thôi Bất Khứ.

Hắn không tham gia kêu giá, so với chén rượu quý tộc kia, Phượng Tiêu cảm thấy hứng thú với người đấu giá hơn, hắn biết rằng Thôi Bất Khứ nhất định sẽ biết.

Đúng như dự đoán, Thôi Bất Khứ nói: "Đối phương tên là Lãnh Đô, là nghĩa tử của tổng đà chủ Cửu Bang thủy vận, gần đây tổng đà chủ Ninh Xá Ngã tặng một vị mỹ nhân cho hoàng đế Nam triều Trần Thúc Bảo, mỹ nhân này được Trần Thúc Bảo coi trọng, cưng chiều có thừa, Trần Thúc Bảo có lẽ vì vậy nên mặt rồng rất vui, chia lợi lộc thủy vận phía nam cho Ninh Xá Ngã, Lãnh Đô chộp lấy chén rượu này, hẳn là mang đi biếu quà, có điều thiên tử uy nghiêm như Trần Thúc Bảo, sẽ khinh thường cái này, món lễ vật này có thể là tặng cho nội thị* bên cạnh Trần Thúc Bảo. Nếu không ngoài suy đoán, đối với đồ vật này hắn nhất định sẽ đoạt được, người khác cũng sẽ không vì món đồ đầu tiên mà cùng hắn tranh giành không nghỉ."

[*Nội thị: cách gọi khác của thái giám]

Cửu Bang thủy vận không phải có một bang phái, mà là chín bang phái hợp thành, bọn họ bởi vì nước mà sống, dựa vào nước kiếm cơm, là một phần võ lâm phương Nam thế lực không thể khinh thường, vì trong Cửu Bang thế lực Kim Hoàn Bang lớn nhất, vì vậy bang chủ Ninh Xá Ngã của Kim Hoàn Bang đã được bầu là tổng đà chủ.

Ninh Xá Ngã quả thực cũng là một nhân vật kiêu hùng, dưới sự cai quản của hắn, Cửu Bang thủy vận nổi lên nhanh chóng, từ một liên minh quy mô chỉ ở tầm trung, nhảy một bước liền trở thành đệ nhất võ lâm Giang Nam, khí thế vô tận một thời.

Giải Kiếm Phủ muốn tra người nào, mặc dù vẫn dễ như trở bàn tay, nhưng chung quy không bằng mang theo một Thôi Bất Khứ ở bên người thì càng dễ dàng hơn, chuyện cũ võ lâm, nhân vật giang hồ toàn bộ từ lâu đều đã ở trong lòng, thuận miệng nói một chút là có thể nói ra lai lịch đối phương, bối cảnh mục đích, phần bản lĩnh này ngay cả Bùi Kinh Chập cũng than thở bản thân mình không sánh bằng, thầm nói Tả Nguyệt Cục nhân tài xuất hiện lớp lớp.

Đợi Thôi Bất Khứ nói xong, ba lần tăng giá cũng đã kêu xong, cuối cùng Lãnh Đô đã mua được chén rượu quý tộc bằng đồng đen, hoàn toàn khớp với dự liệu của Thôi Bất Khứ.

Sắc mặt người này vốn dĩ tái nhợt, bệnh trạng suy nhược, chiếc áo choàng gần như che hết nửa gương mặt, ngồi một góc ở đó cũng có thể khiến người ta cảm nhận được vẻ mệt mỏi đập vào mặt, nhưng lúc y mở miệng nói chuyện, thì rõ ràng có một loại tự tin trong việc bày mưu lập kế, khiến người ta không tự chủ được mà tín phục cực kỳ.

Phượng Tiêu vỗ tay khen: "A Thôi thật quá lợi hại, dõi mắt cả căn phòng đầy khách, chỉ có ngươi là được ba phần phong lưu!"

Thôi Bất Khứ ngậm chặt miệng, không phải là không nghe thấy lời nói của hắn.

Phượng Tiêu vẫn cố ý không chịu ngừng: "Ngươi không định hỏi ta bảy phần còn lại ở đâu sao?"

Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: "Không cần hỏi cũng biết."

Phượng Tiêu cười nói: "Xem ra ngươi cũng nghĩ như vậy, anh hùng quan điểm giống nhau*, thiên hạ phong lưu, ta đã chiếm bảy phần, còn lại ba phần, thì chia cho ngươi đó!"

[*Anh hùng quan điểm giống nhau (英雄所见略同): thành ngữ, là một lời khen khi hai bên có cùng quan điểm với nhau]

Thôi Bất Khứ liếc mắt coi như trả lời.

Bùi Kinh Chập hiếu kỳ nói: "Nhưng Ninh Xá Ngã đó có con ruột không?"

Thôi Bất Khứ lắc đầu: "Ninh Xá Ngã cùng vợ thành thân mười chín năm, không sinh được con, chỉ thu nhận một nghĩa tử là Lãnh Đô, coi như là người thân cận. Ninh Xá Ngã đã truyền ra tin tức, sang năm muốn rửa tay gác kiếm, nếu không ngoài dự đoán, chức bang chủ của Kim Hoàn Bang, hẳn là sẽ truyền cho Lãnh Đô, nhưng Lãnh Đô trẻ tuổi, ngay cả nội bộ Kim Hoàn Bang cũng không áp phục được, cho nên cụ thể như thế nào, còn cần phải xem xét."

Bùi Kinh Chập chỉ xem như nghe chút giai thoại phố phường, cười một tiếng rồi thôi, bởi vì hắn cảm thấy những chuyện ân oán giang hồ này xa tận phương Nam, còn là chuyện vụn vặt nội bộ của bang phái, không có liên quan gì với phương Bắc cũng như Đại Tùy.

Thôi Bất Khứ tựa hồ nhìn ra được ý nghĩ của hắn, nhàn nhạt nói: "Thiên tử nếu muốn đánh dẹp Trần triều, cần phải vượt qua sông phía Nam, thì thủy vận cực kỳ quan trọng, nếu như có thể chia rẽ và biến đổi từ bên trong, gây ra hỗn loạn, dù sao vẫn tốt hơn so với đến lúc đó Cửu Bang thủy vận trợ giúp Nam Triều đối phó với Đại Tùy."

Phượng Tiêu cười không nói, hắn đã nghĩ tới điều này trước một bước.

Nhưng Bùi Kinh Chập chưa chắc có được kiến thức này, nghe vậy lập tức ngẩn ra, chắp tay nói: "Được lĩnh giáo rồi."

Mới đầu thấy Thôi Bất Khứ mở miệng không nói được hai câu thì ho khan mấy tiếng, Bùi Kinh Chập ngoài miệng không nói, nhưng trong bụng khó tránh khỏi có chút xem thường, chung quy Giải Kiếm Phủ và Tả Nguyệt Cục không giống với Tam tỉnh Lục bộ, hai nơi này thường xuyên phải du tẩu* ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, vừa muốn tiến lên cao trong triều đình, vừa muốn tung hoành xa trong giang hồ, võ công không nhất thiết phải có, nhưng nếu không có sự nhanh nhẹn, trong chốn võ lâm kẻ mạnh làm vua gần như nửa tấc cũng khó đi, mà Thôi Bất Khứ chính là một trường hợp không thể ngờ, người này xuất thân Lưu Ly Cung, đối với chuyện nhân sĩ giang hồ hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng lại hoàn toàn không biết một chút võ công, mặc dù bây giờ bị Phượng Tiêu khống chế, trong lời nói cũng không có chút nào rơi xuống thế hạ phong, chẳng hề ra vẻ nịnh bợ cầu xin khoan dung.

[*du tẩu: đi khắp nơi, không ở cố định tại một địa điểm]

Bùi Kinh Chập cảm thấy, hạng nhân vật này, cho dù không biết võ công cũng không xem là khuyết điểm gì cả, nếu có thể giành được sự ủng hộ của lang quân, vậy Giải Kiếm Phủ như là hổ mọc thêm cánh.

Tiếp theo là đấu giá hai món đồ cổ, một món là cổ cầm Lục Ỷ*, một món chính là danh kiếm Bạch Hồng.

[*Lục Ỷ là một trong "tứ đại cổ cầm", Lục Ỷ cầm là cây đàn cổ của Tư Mã Tương Như, văn nhân nổi tiếng thời nhà Hán]

Đàn là đàn nổi danh, kiếm cũng là kiếm tốt, đương nhiên thu hút vô số người đấu giá tranh đoạt, Phượng Tiêu dường như có chút hứng thú với cổ cầm Lục Ỷ kia, tham gia đấu giá mấy lần, cuối cùng có người ra giá đến ba mươi lượng bạc, sắp giành được cổ cầm, Phượng Tiêu cũng không có tâm tư phải có mới được, trực tiếp bỏ cuộc giữa chừng.

Thôi Bất Khứ thấy hắn rõ ràng muốn có được cổ cầm kia, nhưng lại bỏ cuộc giữa chùng, không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần.

Phượng Tiêu lập tức chú ý tới, mỉm cười với y: "Ta không cần Lục Ỷ, bởi vì ta có bảo bối to hơn tốt hơn, ngươi có muốn xem thử không?"

Thôi Bất Khứ: ...

Thôi Bất Khứ tuyệt đối không phải một người có tài ăn nói kém, nếu như y sẵn lòng, có thể nói đến khi đối phương thấy xấu hổ, đầu xám mặt tro, trước kia đối với kiểu vô lại như Phượng Tiêu, không cần y phải mở miệng, bên cạnh sẽ tự có người xử lí sạch sẽ cho y, bây giờ hổ xuống đồng bằng, nhất thời gặp khó khăn, đành phải đích thân ra trận, cùng với đối phương bốn mắt nhìn nhau, khẩu chiến kịch liệt.

Dù sao đi nữa, Thôi Bất Khứ cũng không phải đại cô nương, đương nhiên khỏi phải trông mong vào việc khi y nghe những lời này sẽ có phản ứng ngây ngốc mờ mịt hay đỏ mặt tía tai, trái lại y chỉ trầm mặc một lúc, lập tức vô cùng bình tĩnh hỏi ngược lại: "Mỏi mắt mong chờ, mời ngài lôi ra."

Phượng Tiêu chậc chậc hai tiếng: "A Khứ, ngươi cũng quá khinh thường nó rồi, vạn vật có linh, sao có thể dùng cái từ lôi ra đó chứ? Phải là dâng ra mới đúng."

Thôi Bất Khứ: "Chỉ sợ bảo bối của ngươi vừa dâng ra, chỉ trong chốc lát thì thu nhỏ lại bằng ngón tay, như thế thì ta thất vọng lắm."

Phượng Tiêu ngạc nhiên nói: "Ta nói đến là đàn cầm, chẳng lẽ không phải là cái ngươi nói?"

Thôi Bất Khứ cười nhạt: "Ta nói đến cũng là đàn cầm, làm sao ngươi biết không phải cái ta nói đến?"

Bùi Kinh Chập: ...

Thật sự là đối với cuộc đối thoại của hai người hắn không tiếp tục nghe nỗi nữa, chỉ có thể nhờ vào động tác nâng ly trà lên uống che đi khoé miệng giật giật.

Phượng Tiêu dùng vẻ mặt "ngươi bịa ra thì có" nhìn Thôi Bất Khứ: "Vậy ngươi nói thử xem, trên đời này có cây đàn nào, có thể thu nhỏ biến lớn?"

Thôi Bất Khứ nói: "Lý Tuyền Cơ của Thiên Công Lâu, gần đây chế tạo một chiếc đàn gấp, lúc gấp lại nhỏ bằng bàn tay, nếu mở ra thì như đàn tì bà, Phượng lang quân xuất thân từ Giải Kiếm Phủ, theo lý nên biết chuyện thiên hạ, thế mà ngay cả chuyện này cũng không biết sao?"

Phượng Tiêu cười nói: "Dĩ nhiên là Lý Tuyền Cơ trời ban tay nghề tinh xảo, nhưng đàn của ta, so với cái của hắn chắc chắn là tốt hơn, còn tốt hơn cả Lục Ỷ, nhưng dù sao thì Lục Ỷ cũng là một cây đàn nổi danh, đời này hiếm khi gặp được, nếu như có thể mượn về chơi đùa vài hôm, vậy thì tốt biết mấy."

Thôi Bất Khứ nói: "Người lấy được Lục Ỷ tên Thôi Hạo, là cháu trai của nhị phu nhân Bác Lăng Thôi thị, mùng tám tháng sau, là sinh thần của ông hắn Thôi Vịnh, Thôi Vịnh yêu đàn như sinh mạng, thêm nữa là xưa nay rất quý trọng Thôi Hạo."

Ý nói, chiếc cổ cầm này, là Thôi Hạo mua để tặng cho ông nội.

Tiếp theo lại có thêm mấy món trân bảo được bưng ra, từng cái một được đấu giá rất nhanh.

Người có thể đến được Lâm Lang Các đương nhiên là người không hề thiếu tiền, đôi khi ở trước mặt mọi người mua một món đồ, càng có thể chứng tỏ thân phận địa vị, mang lại cho người ta cảm giác hư vinh, cho nên dù giá trị có đắc, đều sẽ có người tranh mua, nhưng thân phận người mua, Phượng Tiêu và Bùi Kinh Chập chưa chắc biết hết, Thôi Bất Khứ lại có thể thuận miệng nói ra, Phượng Tiêu từ những gì mà y giới thiệu, đã có thể đại khái đoán ra những người này có liên quan gì đến vụ án hay không.

Gần đến trưa, đã đấu giá được một nửa, Lâm Lang Các lần lượt dâng đồ ăn nóng điểm tâm lên bàn, có những thứ này lót dạ, mọi người không cảm thấy đói bụng, ngược lại càng cảm thấy mong chờ vào món đồ quý giá kế tiếp hơn.

Bùi Kinh Chập có chút ngồi không yên, hắn hoài nghi Thiên Trì Ngọc Đảm căn bản sẽ không xuất hiện ở chỗ này, nhưng nhìn Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ vẫn thản nhiên như thường, đành phải kiềm nén lo âu, tiếp tục ngồi yên.

Nhưng vào lúc này, hắn nghe người trung niên kia nói: "Món đồ tiếp theo đây là ngọc thạch, không có lai lịch, cũng không có tên tuổi, vừa mới được đưa đến Lâm Lang Các ngày hôm qua, cũng chưa được Đông Dương tiên sinh giám định qua, nếu như có khách nhân nào sau khi mua đổi ý, toàn thể Lâm Lang Các chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm, mong chư vị thứ lỗi."

Quy tắc này, trước đó người trung niên đã từng nói qua, bây giờ nhấn mạnh lại một lần nữa, không ít người ý chí không kiên định nghe xong lập tức chùn bước.

Đợi đến khi đồ vật đựng trong chiếc hộp điêu khắc được mang ra, khi xoay vòng dưới ánh nắng tràn vào của sổ Trung Hoa, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau há hốc mồm.

Bùi Kinh Chập thì tiếp tục ngồi không yên, tại chổ bật người dậy, nhìn chăm chú vào vật trong tay thị nữ.

Thiên Trì Ngọc Đảm!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro