Chương 6: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Sáng hôm sau, Hạ Niên thức dậy với cảm giác nặng nề. Hệ thống không ngừng hiện thông báo về việc độ thiện cảm của các nam chính tăng lên. Cậu khẽ nhíu mày, cố gắng phớt lờ chúng và bước ra khỏi giường.
Dật Phong vẫn còn ngủ say. Nhìn gương mặt bình yên của anh, Hạ Niên chợt thấy lòng mình dịu lại. Dù sao, ít nhất cũng có một người không gây phiền phức cho cậu.
Trên đường đến giảng đường, Hạ Niên gặp Cố Kỳ. Cậu ta dường như đã chờ sẵn, ánh mắt sáng lên khi thấy Hạ Niên.
"Chào buổi sáng! Cậu đi học à?"
Hạ Niên gật đầu, không muốn nói thêm. Nhưng Cố Kỳ vẫn bám theo, giọng điệu vui vẻ:
"Hôm qua cậu chơi đàn rất ấn tượng đấy. Không ngờ người lạnh lùng như cậu lại có năng khiếu như vậy."
"Không cần khen."
Cố Kỳ cười khẽ:
"Cậu thật khó gần. Nhưng tôi lại thấy thú vị."
Đột nhiên, từ phía trước, một giọng nói vang lên:
"Cố Kỳ, cậu đang làm gì?"
Cả hai quay lại, thấy Lý Hàn Phong bước tới, ánh mắt nghiêm nghị:
"Đừng quấy rầy Hạ Niên."
Cố Kỳ nhún vai, cười nhẹ:
"Tôi đâu có làm gì xấu. Chỉ là chào hỏi thôi."
Hàn Phong kéo Hạ Niên lại phía mình, giọng trầm ấm:
"Đi thôi. Đừng để tâm đến cậu ta."
Hạ Niên không phản đối, chỉ lẳng lặng đi theo Hàn Phong. Sau lưng, Cố Kỳ khẽ nhếch môi, ánh mắt trở nên u ám.
Trong lớp học, không khí khá ồn ào vì một tin đồn mới lan truyền. Ngồi bên cạnh, Tĩnh Dao ghé tai Hạ Niên thì thầm:
"Niên, cậu nghe gì chưa? Hình như có người tỏ tình với Lục Triết Hàn và bị từ chối thẳng thừng."
Hạ Niên không tỏ vẻ quan tâm, nhưng Tĩnh Dao vẫn tiếp tục:
"Người đó là đàn chị năm ba, xinh đẹp và nổi tiếng. Thế mà anh ấy chẳng mảy may động lòng."
"Chuyện của họ, không liên quan đến tôi."
Tĩnh Dao hơi bất ngờ trước thái độ dửng dưng của cậu:
"Cậu không thấy tò mò sao? Dù gì anh Hàn cũng rất được yêu thích mà."
Trước khi Hạ Niên kịp đáp, cửa lớp mở ra, và Lục Triết Hàn bước vào. Ánh mắt sắc lạnh của anh lướt qua phòng, dừng lại ở Hạ Niên một chút trước khi đi về chỗ ngồi.
Dật Phong khẽ cười:
"Cậu vừa thoát khỏi một rắc rối, lại gặp ngay rắc rối khác."
"Ý cậu là gì?"
"Triết Hàn hình như có chút hứng thú với cậu."
Hạ Niên nhíu mày, không nói gì.
Giờ nghỉ trưa, khi Hạ Niên đang chuẩn bị đi ăn cùng Dật Phong thì một giọng nói khác vang lên:
"Hạ Niên, đi ăn cùng tôi."
Cậu quay lại, thấy Đàm Tuấn Kiệt đứng đó, nụ cười tự tin trên môi.
"Tôi không đói."
Tuấn Kiệt không chịu bỏ cuộc:
"Không sao, đi cùng tôi một chút thôi."
Dật Phong nhìn Tuấn Kiệt với ánh mắt nghi ngờ:
"Cậu định làm gì?"
Tuấn Kiệt nhún vai:
"Không làm gì cả. Chỉ là muốn mời Hạ Niên đi ăn thôi."
Hạ Niên thở dài, nhận ra mình khó có thể từ chối trong tình huống này.
"Được."
Tại căng-tin, Hạ Niên ngồi đối diện với Tuấn Kiệt, bầu không khí có chút ngượng ngập.
"Cậu thật sự không thích ăn sao?" - Tuấn Kiệt hỏi.
"Không thích ồn ào."
Tuấn Kiệt bật cười:
"Được rồi, lần sau tôi sẽ chọn nơi yên tĩnh hơn."
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Hạ Niên rung lên. Một thông báo từ hệ thống hiện ra:
"Nhiệm vụ: Khiến một trong các nam chính chủ động mời đi ăn. Phần thưởng: +20 điểm kinh nghiệm."
Hạ Niên khẽ nhếch môi. Xem ra, việc này cũng không phải quá tệ.
Đúng lúc đó, từ phía sau, giọng của Cố Kỳ vang lên:
"Ồ, hai người đang hẹn hò sao? Tôi có thể tham gia không?"
Tuấn Kiệt nhíu mày:
"Không phải việc của cậu."
Cố Kỳ mỉm cười:
"Đừng căng thẳng thế. Tôi chỉ muốn ăn cùng thôi."
Bỗng nhiên, một giọng nói khác vang lên từ phía cửa:
"Nếu đã đông đủ, tôi cũng muốn góp mặt."
Hạ Niên ngẩng lên, thấy Lục Triết Hàn và Lý Hàn Phong cùng bước tới. Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết
Bầu không khí trong căng-tin bỗng trở nên nặng nề khi bốn nam chính ngồi xuống cùng bàn với Hạ Niên. Cậu chỉ muốn bữa ăn nhanh chóng kết thúc, nhưng dường như số phận lại không cho phép điều đó.
Cố Kỳ vẫn giữ nụ cười như thường lệ:
"Thật hiếm khi thấy chúng ta tụ tập đầy đủ thế này. Cũng tốt, coi như làm quen nhau thêm chút."
Lý Hàn Phong không nói gì, chỉ tập trung vào phần ăn của mình. Đàm Tuấn Kiệt lại cố tình gắp thức ăn vào bát của Hạ Niên, khiến cậu thoáng cau mày.
"Tôi tự ăn được."
Tuấn Kiệt bật cười:
"Không sao, coi như tôi chăm sóc bạn bè."
Lục Triết Hàn khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh liếc qua Tuấn Kiệt:
"Cậu quá nhiệt tình rồi đấy."
Cố Kỳ vội can thiệp, phá tan bầu không khí căng thẳng:
"À, Hạ Niên, cậu đã quen với lịch học chưa? Nếu cần giúp đỡ, cứ nói tôi."
Hạ Niên không nhìn cậu ta, chỉ khẽ đáp:
"Không cần."
Buổi ăn trưa kết thúc, nhưng không khí căng thẳng giữa bốn người vẫn chưa nguôi. Khi Hạ Niên rời đi trước, Lục Triết Hàn bất ngờ giữ tay cậu lại:
"Tôi đưa cậu về."
Cố Kỳ lập tức phản đối:
"Anh Hàn, để tôi đi cùng cậu ấy."
Đàm Tuấn Kiệt cũng không chịu kém:
"Tôi đã nói từ trước rồi, hôm nay tôi sẽ đi với Hạ Niên."
Lý Hàn Phong, vốn im lặng từ nãy đến giờ, khẽ lên tiếng:
"Nếu cả ba đều muốn, thì để Hạ Niên tự chọn."
Hạ Niên nhìn ba người đang chăm chăm vào mình, cảm giác khó chịu tràn ngập. Cậu không muốn dính dáng đến mấy chuyện vô nghĩa này.
"Tôi tự về."
Triết Hàn có vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn thả tay cậu ra.
"Cẩn thận."
Về đến ký túc xá, Hạ Niên thấy Dật Phong đang ngồi trên giường, vẻ mặt lo lắng.
"Sao lâu thế? Tôi tưởng cậu bị bắt cóc rồi."
"Bị quấy rối."
Dật Phong phì cười:
"Ai đủ can đảm làm vậy với cậu chứ?"
Hạ Niên không đáp, chỉ lẳng lặng cởi áo khoác rồi nằm xuống giường. Hệ thống lại hiện thông báo:
"Độ thiện cảm của Lục Triết Hàn: +10. Hiện tại: 25/100."
"Độ thiện cảm của Đàm Tuấn Kiệt: +5. Hiện tại: 35/100."
"Độ thiện cảm của Cố Kỳ: +5. Hiện tại: 25/100."
"Độ thiện cảm của Lý Hàn Phong: +5. Hiện tại: 25/100."
Hạ Niên nhíu mày, lẩm bẩm:
"Phiền phức."
Dật Phong nghe thấy, tò mò hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
"Không có gì."
Đêm đó, khi cả phòng đã yên tĩnh, Hạ Niên nhận được một thông báo từ hệ thống:
"Nhiệm vụ mới: Đẩy thuyền Lục Triết Hàn và Tĩnh Dao. Phần thưởng: +50 điểm kinh nghiệm."
"Gợi ý: Tạo cơ hội để Triết Hàn và Tĩnh Dao gặp nhau trong tình huống lãng mạn."
Hạ Niên nhíu mày. Cậu chẳng thấy việc này thú vị chút nào, nhưng nếu muốn trở về thế giới cũ, cậu buộc phải hoàn thành nhiệm vụ.
Sáng hôm sau, Hạ Niên tình cờ gặp Tĩnh Dao ở hành lang. Cô mỉm cười chào cậu:
"Hạ Niên, cậu có biết hôm nay có buổi giao lưu của các câu lạc bộ không?"
"Không biết."
Tĩnh Dao hào hứng:
"Nghe nói có cả câu lạc bộ thể thao của anh Triết Hàn tham gia. Tôi muốn đi xem, nhưng hơi ngại."
Hạ Niên khẽ suy nghĩ. Đây có thể là cơ hội để đẩy thuyền.
"Đi cùng tôi."
Tĩnh Dao mở to mắt, ngạc nhiên:
"Thật sao? Cảm ơn cậu!"
Tại sân vận động, Lục Triết Hàn đang hướng dẫn các thành viên tập luyện bóng rổ. Dáng người cao lớn, từng động tác mạnh mẽ khiến không ít sinh viên nữ xung quanh trầm trồ.
Khi thấy Hạ Niên cùng Tĩnh Dao đến, Triết Hàn hơi sững người, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Đến xem à?"
Tĩnh Dao cười ngại ngùng:
"Vâng, nghe nói anh thi đấu giỏi nên muốn xem thử."
Hạ Niên đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Cậu không ngờ rằng khi Tĩnh Dao nói chuyện với Triết Hàn, anh lại liên tục liếc mắt về phía mình.
Sau buổi tập, khi Hạ Niên định quay về, Triết Hàn bất ngờ gọi lại:
"Hạ Niên, đợi đã."
Cậu quay lại, ánh mắt thờ ơ:
"Gì?"
Triết Hàn tiến đến gần, giọng trầm ấm:
"Cậu đang làm gì với Tĩnh Dao?"
"Giúp cô ấy."
Triết Hàn nhìn thẳng vào mắt cậu:
"Đừng đẩy cô ấy về phía tôi. Tôi không thích."
Hạ Niên thoáng ngạc nhiên. Đây không phải là phản ứng mà cậu mong đợi.
"Không liên quan đến tôi."
Triết Hàn khẽ cười, ánh mắt dịu lại:
"Tôi không thích cô ấy... mà là cậu"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro