Chương 91: Rời khỏi Mạc Thành

Chương 91: Rời khỏi Mạc Thành

Tác giả: Diệp Ức Lạc

Edit + Beta: Snail

Lần thi đấu này, cao thủ trẻ tuổi của tứ đại gia tộc ngã xuống rất nhiều, khiến người trong Mạc Thành không khỏi thổn thức.

Tin tức Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong tấn cấp Luyện Khí tầng bảy lại khiến Mạc Thành chấn động không thôi.

Mạc Thành chỉ là một tòa thành nhỏ, nhân tài khá ít ỏi, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong vốn không được xem là thanh niên ưu tú nhất Mạc Thành, lại thành người bước sau vượt lên người đi trước, nhất thời làm khắp đầu đường cuối ngõ đều nghị luận sôi nổi.

Tôn Khởi nghe tiếng nghị luận trên phố thì xạm mặt lại: "Trịnh huynh, huynh nói xem lời bọn họ nói là thật ư?"

"Tin tức đã truyền khắp nơi, hiển nhiên không có khả năng là giả." Trịnh Lập Minh nói.

Người Trịnh gia phái ra lần này chỉ còn sống một vị, người tham gia thi đấu quá hung tàn, các gia tộc có thiên tài cỡ như người Trịnh gia phái ra gần như bị diệt toàn quân không tính là ít.

Tiêu gia vốn vì Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ trở về, nghiễm nhiên đã có tư thái đứng đầu trong tứ đại gia tộc, hiện tại lại có thêm hai nhân tài mới xuất hiện là Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong, địa vị lại càng vững chắc.

Tôn Khởi lắc đầu nói: "Không ngờ Tiêu Cảnh Đình lại có thể đi tới một bước này."

Việc này thấy thế nào cũng giống như chuyện cười vậy, Tiêu Cảnh Đình là cái giống gì chứ! Cả ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ biết làm xằng làm bậy, bị người ta dỗ hai câu đã không biết trời trăng mây gió gì, kết quả, bây giờ tên này lại trở thành người trẻ tuổi đứng đầu Mạc Thành, tấm gương cho thanh niên Mạc Thành.

Trịnh Lập Minh gật đầu nói: "Đúng thế!" Thường bảo thế sự vô thường, hắn được lĩnh giáo rồi.

"Tiêu Mộc Hồng đã chết, Miểu Miểu tiểu thư trở về Tôn gia, Tôn trưởng lão nổi danh hỏa nhãn kim tinh, phu quân chọn cho đích nữ thứ nữ ai không phải rồng phượng trong loài người, đáng tiếc lần này lại nhìn nhầm." Tôn Khởi lắc đầu nói.

Nếu Tôn Miểu Miểu gả cho Tiêu Cảnh Đình, vậy hiện tại sẽ nở mày nở mặt cỡ nào chứ!

Đáng tiếc Tôn Miểu Miểu lại gả cho Tiêu Mộc Hồng, sau khi nở mày nở mặt thoáng chốc thì bất ngờ rẽ ngoặt.

Trịnh Lập Minh cau mày, mới qua bao lâu đâu! Kẻ bị hắn ngoài mặt tâng bốc sau lưng khinh miệt đã trở thành tồn tại hắn theo không kịp. Nghe nói lần này Tiêu Cảnh Đình kiếm được rất nhiều đan dược quý giá! Đáng tiếc, Tiêu Cảnh Đình kiếm được nhiều thứ tốt như vậy, hắn lại không chiếm được phần nào, nếu như bọn họ vẫn là bạn bè...

Trịnh Lập Minh lắc đầu, trưởng bối trong gia tộc đã dặn dò hắn nhiều lần, bảo hắn đi tìm Tiêu Cảnh Đình làm thân, nhưng dáng điệu hiện tại kia của Tiêu Cảnh Đình nào có dễ làm thân như vậy chứ!

...

Tiêu gia.

"Tam đệ đến kìa, huynh không ra gặp à?" Trịnh Bội Nhi hỏi Tiêu Thanh Nham.

"Tới thì tới thôi, ra gặp làm gì." Tiêu Thanh Nham lười biếng đáp.

Trịnh Bội Nhi nhìn dáng vẻ nản lòng nhụt chí của Tiêu Thanh Nham, trong lòng chỉ thấy phiền muộn, lần này sau khi trở về, Tiêu Thanh Nham trở nên có chút tự sa ngã, Trịnh Bội Nhi thà rằng Tiêu Thanh Nham vênh váo tự đắc như bình thường cũng không hy vọng hắn không chút ý chí chiến đấu như bây giờ.

Trịnh Bội Nhi chần chờ chốc lát, nói: "Ta nghe nói lần này Tiêu Cảnh Đình đổi được hai viên Băng Tâm đan."

Tiêu Thanh Nham từng dùng đan dược, thân thể đã sinh ra kháng tính, nhưng nếu có Băng Tâm đan, nỗ lực một phen, hẳn là có thể tiến thêm một tầng. Tuy rằng tu vi Luyện Khí tầng sáu đã không tệ, nhưng nếu muốn đứng vững gót chân trong gia tộc thì Luyện Khí tầng bảy vẫn thỏa đáng hơn chút.

Tiêu Thanh Nham cắn răng, từ nhỏ đến lớn, đồ tốt nhất trong nhà vẫn luôn cung cấp cho mình, nếu đổi thành trước kia, không cần mình mở miệng, phụ thân hẳn đã đòi một viên Băng Tâm đan cho mình, đáng tiếc, chỗ phụ thân chẳng hề có động tĩnh gì.

Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đều đã tấn cấp Luyện Khí tầng bảy, Tiêu Cảnh Đình giữ hai viên Băng Tâm đan thì có ích lợi gì chứ. Vốn Tiêu Thanh Nham tưởng rằng hai viên Băng Tâm đan đó, ít nhất có một viên là chuẩn bị cho hắn, nhưng bên chỗ Tiêu Cảnh Đình mãi không có động tĩnh, Tiêu Thanh Nham mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.

Có lẽ đan dược kia của Tiêu Cảnh Đình căn bản là chuẩn bị cho Hứa Mộc An và Mộc Thư Vũ, Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong đã cấu kết chặt chẽ với nhau, sao còn nhớ tới kẻ làm đại ca như hắn chứ!

Trước khi thi đấu, hắn hả hê đắc chí thế nào, không để hai đệ đệ vào mắt như thế nào, vênh vênh váo váo cỡ nào, hiện tại xem ra chẳng khác nào một trò cười.

...

"Con muốn rời đi ư?" Vương Lộ nhìn Tiêu Cảnh Đình, hỏi một cách đầy nghi hoặc.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu đáp: "Đúng vậy."

"Sao lại gấp như thế?" Vương Lộ hỏi.

"Thời gian không đợi người! Lần này ra ngoài dạo một vòng, nhi tử càng hiểu sâu hơn về sự rộng lớn của thế giới này, nên muốn ra ngoài mở mang tầm mắt." Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Cảnh Đình hiểu sâu nguyên nhân vì sao tu vi càng cao lại càng muốn đi ra bên ngoài, thế giới bên ngoài quá lớn, ở yên trong nhà dễ có khi lại thành ếch ngồi đáy giếng, tu luyện một cách ổn định thì an toàn thật đấy, nhưng nếu muốn một bước lên trời thì phải ra ngoài, tìm kiếm cơ duyên.

Tiêu Lâm Phong nhìn Tiêu Cảnh Đình, thở dài nói: "Thôi vậy, tùy con đi."

Thế giới Man Hoang lấy thực lực vi tôn, nếu tu vi của nhi tử vượt qua phụ thân thì lời nói của nhi tử thường sẽ càng có sức nặng hơn phụ thân. Tuy rằng tu vi của Tiêu Cảnh Đình còn kém Tiêu Lâm Phong một chút, nhưng cũng chỉ kém một tầng, bởi vậy thái độ của Tiêu Lâm Phong đối với Tiêu Cảnh Đình cũng lặng lẽ thay đổi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Cảm ơn phụ thân."

Tiêu Lâm Phong lắc đầu: "Giữa phụ tử với nhau còn cảm ơn cái gì."

Một tràng tiếng khóc truyền vào tai Tiêu Cảnh Đình.

"Ai đang khóc vậy?" Tiêu Cảnh Đình nhíu mày hỏi.

"Còn ai vào đây nữa? Đại bá mẫu của con đấy! Tiêu Mộc Hồng chết, Tôn Miểu Miểu trở về Tôn gia, đại bá mẫu của con không có ai nương tựa bèn trở nên khùng khùng điên điên." Vương Lộ nói.

Tiêu Cảnh Đình hít sâu một hơi, năm đó lúc Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ mất tích, Liễu Huyền ngông cuồng tự đại cỡ nào chứ, kết quả, hiện tại lại đến nông nỗi này.

Tiêu Cảnh Đình thu dọn đồ đạc xong, trả lại ruộng đất trong tay cho cha Tiêu mẹ Tiêu, từ biệt Tiêu Kình Phong rời đi.

Ngoài thành, Mộc Thư Vũ lắc đầu nói: "Tam đệ thật sự là làm việc sấm rền gió cuốn, nói đi là đi."

Tiêu Kình Phong cười nói: "Tam đệ không phải vật trong ao, sớm muộn gì cũng một bước lên trời, chờ tam đệ trở về, e rằng tu vi đã theo kịp phụ thân."

Mộc Thư Vũ gật đầu: "Ta cũng cảm thấy thế."

...

Tiêu Tiểu Phàm ngồi trên xe ngựa, tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa: "Phụ thân, nhà mình đi đâu vậy?"

Tiêu Cảnh Đình tùy ý nói: "Thiên hạ to lớn, đi tới đâu thì tới thôi."

"Cha ơi, chúng ta đến địa giới học viện Bích Phong nha." Tiêu Tiểu Phàm đề nghị.

Tiêu Cảnh Đình tò mò hỏi: "Sao lại muốn đến địa giới học viện Bích Phong?"

"Vì tên béo Tiêu Nhạc Vinh kia cứ nói học viện Bích Phong phồn vinh cỡ nào, số lượng cao thủ nhiều cỡ nào, thân phận đệ tử học viện Bích Phong tôn quý cỡ nào, chúng ta đi xem đi cha." Tiêu Tiểu Phàm bất mãn nói.

Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Được!" Dù sao hiện tại hắn cũng không có mục tiêu, đi đâu cũng thế.

Muốn đến học viện Bích Phong phải đi qua ba thành trấn, mỗi khi đến một thành trấn Tiêu Cảnh Đình đều bán đi một ít linh thảo đã trưởng thành bên trong không gian, rồi dẫn Tiêu Tiểu Phàm đi sân đổ thạch lượn một vòng, dựa vào năng lực thần kỳ của Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Cảnh Đình kiếm được không ít ngọc thạch quý giá, thậm chí còn đổ ra mấy khối linh thạch.

Có bạc, Tiêu Cảnh Đình sẽ mua một ít đan dược quý giá.

Chỉ cần chịu tốn bạc thì vẫn có thể mua được đan dược, sợ bị kẻ khác để mắt tới, mỗi lần Tiêu Cảnh Đình đều mua không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ cho người một nhà dùng.

Với tu vi Luyện Khí tầng bảy của Tiêu Cảnh Đình, chỉ cần không đến nơi nguy hiểm thì muốn tự bảo vệ mình cũng không khó.

"Em vẫn ổn chứ?" Tiêu Cảnh Đình hỏi Hứa Mộc An.

Hứa Mộc An đã mang thai còn phải bôn ba khắp nơi cùng mình, Tiêu Cảnh Đình ít nhiều có hơi áy náy.

Hứa Mộc An cười lắc đầu, đáp: "Không sao, huynh thật sự không cần lo lắng, bây giờ ta có đi đánh yêu thú cùng huynh cũng chả sao cả."

Tiêu Cảnh Đình: "..."

"Hẳn là không bao lâu nữa sẽ đến thành trấn kế tiếp nhỉ?" Hứa Mộc An hỏi.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Phải."

"Cha ơi, cha ngốc thật, toàn đi đường vòng nên mới xa thế." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Cảnh Đình đen mặt, thằng nhóc xúi quẩy này chỉ biết nói xằng nói bậy: "Con thì biết cái gì! Cha chủ yếu là vì để các con được ngắm phong cảnh của các thành trấn khác nhau."

Tiêu Tiểu Phàm nghiêng đầu hỏi: "Là vậy ạ?"

Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng thế!"

Tiêu Tiểu Phàm như có điều suy nghĩ nói: "Cha, ba ngày trước cha nói ba ngày nữa sẽ đến Bích Phong thành, hôm nay cha lại nói ba ngày nữa sẽ đến Bích Phong thành, cha à, cha không biết đếm chứ gì?"

Tiêu Cảnh Đình: "..."

"Con biết cái gì! Cha nói ba ngày là con số ảo thôi, tương đương với dăm ba ngày, cho nên ba ngày không phải ba ngày, mà là dăm ba ngày có biết không?" Tiêu Cảnh Đình nghiêm trang nói.

Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Cảnh Đình, phồng má nói: "Cha đừng có thấy con ngốc rồi gạt con!"

Tiêu Cảnh Đình: "..." Con trai nhỏ càng ngày càng không dễ lừa.

Tiêu Cảnh Đình hít sâu một hơi, không thể không lấy ra đòn sát thủ: "Chỗ cha có bánh bao, con muốn ăn không?"

Tiêu Tiểu Phàm vội gật đầu: "Muốn muốn muốn."

Tiêu Tiểu Phàm được cho bánh bao bèn chui vào trong xe ngựa gặm bánh bao, không nói nhiều nữa, Tiêu Cảnh Đình nhịn không được thở phào một hơi, Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ của Tiêu Cảnh Đình, nhịn không được bật cười.

...

Lại qua thêm bốn ngày, cả nhà bọn họ rốt cuộc đến địa giới Bích Phong thành.

Tiêu Tiểu Phàm nhảy xuống xe ngựa, nói: "Cha, bây giờ chúng ta đến tiệm bán đá mua đá à?" Hứng thú lớn nhất hiện tại của Tiêu Tiểu Phàm chính là dạo tiệm bán đá, mua đá.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu: "Trước tiên tìm một chỗ nán lại đã, rồi lại đi tiệm bán đá."

Tiêu Tiểu Phàm gật đầu: "Vâng."

Tiêu Cảnh Đình xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Phàm đã tấn cấp Luyện Khí tầng hai, lúc mình vừa đến đây, đứa bé này còn không biết tu luyện, bây giờ đã là Luyện Khí tầng hai, Tiêu Tiểu Phàm rất mẫn cảm với linh khí, Tiêu Cảnh Đình có chút hoài nghi con trai mình có thể chất đặc thù của winner trong truyền thuyết.

Hứa Mộc An xuống xe ngựa, cùng Tiêu Cảnh Đình đi về phía một khách điếm.

"Hứa Mộc An." Một giọng nói ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ truyền tới.

Hứa Mộc An nhìn về phía phát ra giọng nói, người gọi y là hàng xóm hồi còn bé, tên Trương Linh Vũ.

Trương Linh Vũ diện mạo đẹp, thiên phú cũng không tệ, thiếu niên trong xóm đều thích vây quanh cô. Không biết vì sao, Trương Linh Vũ lại bất hòa với mình, luôn dẫn người chĩa mũi nhọn vào mình, vì Trương Linh Vũ, từ nhỏ y đã bị cô lập.

Lúc Trương Linh Vũ trổ mã, phụ thân cô dẫn cô đến các thành trấn khác thì được một thiếu gia thành trấn khác chọn trúng, cưới về. Sau khi Trương Linh Vũ rời khỏi Mạc Thành, Hứa Mộc An không gặp lại cô ta nữa.

Trương Linh Vũ nhìn Hứa Mộc An, hoảng sợ hét lên: "Hứa Mộc An, ngươi bỏ nhà theo trai."

Hứa Mộc An không khỏi xạm mặt.

Trương Linh Vũ nhìn cái bụng tròn vo của Hứa Mộc An, lần thứ hai hoảng sợ hét lên: "Hứa Mộc An, ngươi chẳng những bỏ nhà theo trai, ngay cả con của gian phu cũng có luôn." Khách điếm có rất nhiều người, nghe thấy tiếng thét chói tai của Trương Linh Vũ, không ít người đều nhìn về phía Hứa Mộc An, trên mặt Hứa Mộc An không khỏi hiện ra vài phần phẫn nộ.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Trương Linh Vũ, ngữ điệu bất thiện cảnh cáo: "Vị phu nhân này ăn nói cẩn thận, Mộc An vẫn luôn là phu nhân của ta, sao lại nói là bỏ trốn?" Lúc Tiêu Cảnh Đình nói chuyện còn xuất ra vài phần uy áp, Trương Linh Vũ bị ép lùi lại vài bước.

Trương Linh Vũ nhìn Tiêu Cảnh Đình, sắc mặt đầy ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ: "Ngươi, ngươi là Tiêu tam thiếu gia."

Chuyện Hứa Mộc An gả cho Tiêu Cảnh Đình, Trương Linh Vũ đã biết từ lâu. Chỉ là theo Trương Linh Vũ biết, Tiêu Cảnh Đình rất không thích Hứa Mộc An, căn bản không xem Hứa Mộc An ra gì, thường xuyên ra ngoài lêu lổng.

Tuy Tiêu Cảnh Đình là thiếu gia Tiêu gia, nhưng lại không thích tu luyện, vậy nên tu vi có hạn. Trương Linh Vũ rời khỏi Mạc Thành từ mấy năm trước nên không biết gì về biến hóa mấy năm nay của Mạc Thành, cũng hoàn toàn không rõ chuyện về Tiêu Cảnh Đình.

Tuy rằng dung mạo Tiêu Cảnh Đình không thay đổi, nhưng khí chất quanh người thay đổi không ít. Trương Linh Vũ không nhận ra, còn tưởng rằng Hứa Mộc An chịu không nổi Tiêu Cảnh Đình, bỏ nhà theo trai.

Trương Linh Vũ nhìn Hứa Mộc An, cười nói: "Mộc An, làm ta sợ muốn chết, nghe nói quan hệ giữa ngươi và Tiêu thiếu gia không tốt lắm, ta còn tưởng ngươi... làm chuyện ngu ngốc gì chứ."

Hứa Mộc An xụ mặt, không nói gì.

=================================

Snail: Mỗi lần vào wattpad là thấy mấy trăm thông báo, mình đều đọc hết các cmt của các bạn nhưng không thể trả lời hết được, mong các bạn thông cảm nha. Nhưng đọc cmt thấy vui lắm í, lại thấy hơi tội lỗi nên tranh thủ lúc công ty rảnh tí ngồi edit tiếp nè. Cảm ơn các bạn vẫn theo bộ này và chịu đựng cái sự lười vô tận của mình nha TT^TT

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro