Chương 15

Chương 15

Edit: An Ju

Hạ Tử Thịnh lại chẳng hề để ý tới hắn, mà trực tiếp đi tới trước mặt Hạ Tử Minh, tiện tay cầm lên tấu chương mà Hạ Tử Minh đã viết xong tiện tay để xuống trước mặt, mở ra xem thử.

Nhưng không nhìn thì thôi... Vừa nhìn rõ bên trong tấu chương Hạ Tử Minh sau khi say đã viết cái gì, mặt Hạ Tử Thịnh chợt biến sắc.

"Đại ca, Cố Sâm rốt cuộc có gì tốt? Ngươi vì hắn, vì hắn... Mà muốn làm đến bước này sao?" Hạ Tử Thịnh không dám tin nhìn Hạ Tử Minh, giọng nói như run lên.

Nội dung trên tấu chương không phải gì khác, chính là tấu thư muốn gặp hoàng đế xin thoái vị hoàng thái tử mà tự tay Hạ Tử Minh sau khi say viết ra.

Hạ Tử Minh vì Cố Sâm, mà ngay cả hoàng thái tử cũng không cần sao?

Dựa vào cái gì?

Cố Sâm dựa vào đâu để đáng giá Hạ Tử Minh vì hắn làm như vậy chứ?

Hạ Tử Thịnh cầm lấy tay Hạ Tử Minh, bất giác nắm chặt lại, Hạ Tử Minh đang ngủ say dường như cảm thấy khó chịu, hơi động nhẹ, nhưng chung quy vẫn chưa tỉnh lại.

"Nhưng không sao." Hạ Tử Thịnh giống như ngây dại, bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh đang ngủ say một lúc lâu, mới như hạ quyết tâm nói: "Mặc kệ ngươi tính vì hắn làm đến bước đó cũng được, mặc kệ ngươi muốn vì hắn mà bước một bước kia... Ta cuối cùng, đến cuối cùng đều sẽ phá các ngươi."

Hạ Tử Minh chỉ có thể là của hắn, chỉ có thể là đại ca của một mình hắn.

Hạc Nô cực kỳ ngoan ngoãn đứng ở một bên, giống như một sinh vật đã chết, không nói lời nào.

"Vừa rồi thái tử điện hạ đã gặp qua người nào, đã nói với ngươi những gì?" Hạ Tử Thịnh cũng không biết đã trải qua bao lâu, mới chú ý tới hắn, hỏi.

Hạc Nô nói: " Nửa canh giờ trước, thái tử điện hạ triệu kiến Lưu đại nhân bên Hình bộ."

"Ồ, hắn nói gì với Lưu đại nhân?" Hạ Tử Thịnh hơi nhếch mày.

Hạc Nô nói: "Thái tử điện hạ dặn dò Lưu đại nhân, kêu hắn phải cẩn thận chú ý Cố đại công tử trong tù, không được thất lễ, ăn ngon uống ngọt, không được để hắn chịu ấm ức gì, Cố đại công tử muốn cài gì, chỉ cần có thể thỏa mãn được thì Lưu đại nhân đều phải cung cấp."

Hạ Tử Thịnh nghe Hạc Nô nói, lại cúi đầu nhìn Hạ Tử Minh đang say, cười khổ một tiếng, không nói nữa.

"Sau đó thì sao?" Qua một lúc lâu, hắn mới hỏi tiếp.

Hạc Nô có hỏi ắt đáp: "Lưu đại nhân đi rồi, thái tử điện hạ không nói gì nữa, chi mãi uống rượu sầu."

"Ta biết rồi." Hạ Tử Thịnh gật đầu, lại phất phất tay, phân phó Hạc Nô: "Ngươi đi xuống trước đi."

Hạc Nô thập phần nghe lời, mắt không chớp liền đứng dậy lui ra, trước khi đi còn không quên khép cửa lại vì Hạ Tử Thịnh và Hạ Tử Minh.

Cửa nhẹ nhàng khép lại.

Trong cả căn phòng cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Đại ca." Hạ Tử Thịnh có vẻ mê đắm đỡ Hạ Tử Minh đã say thành một đống bùn nhão lên, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Hạ Tử Minh hiển nhiên đã say hoàn toàn, không hề cho hắn nửa chút phản ứng nào, cả người còn mềm nhũn nằm bò trong lòng Hạ Tử Thịnh.

Hạ Tử Thịnh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt của Hạ Tử Minh, lông mày, dọc theo đó mà đi xuống, tinh tế vuốt ve đường nét toàn bộ ngũ quan trên mặt hắn, dường như đang chơi đùa, thưởng thức hồi ức về khoảng thời gian dịu dàng mình và hắn đã từng trải qua với nhau, cuối cùng đặt ngón tay lên đôi môi khô khốc của Hạ Tử Minh: "Đại ca, Cố Sâm đối với ngươi mà nói thực sự quan trọng như vậy sao?"

"Còn quan trọng hơn ta? Hử?" Hắn gần như tra hỏi.

Hạ Tử Minh không đáp lại câu nào, chỉ theo bản năng nghĩ có hơi ngứa, cọ cọ trong lòng hạ Tử Thịnh.

Hạ Tử Thịnh thả tay xuống, trực tiếp dán môi mình lên môi Hạ Tử Minh, bắt đầu thử thăm dò từng chút liếm liếm, thưởng thức toàn bộ tư vị của hoàng thái tử tôn quý nhất Đại Hưng.

Từ kẽ môi Hạ Tử Minh, Hạ Tử Thịnh nếm được một mùi rượu nồng nặc, gay mũi.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy bị sặc, trái lại thấy có chút nghiện muốn nếm thử một lần nữa, vì vậy hắn cạy môi Hạ Tử Minh, cực kỳ vụng về giống như đang cạy vỏ trai tìm kiếm thịt trai bên trong vậy.

Hạ Tử Minh bị hắn hôn đến hít thở không thông, theo bản năng muốn giãy dụa, lại bị Hạ Tử Thịnh cứng rắn đè lại, không cho kháng cự giữ ót kịch liệt hôn tiếp.

Hạ Tử Minh lúc bắt đầu còn chống cự, nhưng sau đó không biết là cảm giác say tập kích, hay là có chuyện gì xảy ra, mà bắt đầu chậm rãi đáp lại Hạ Tử Thịnh, quấn quýt môi lưỡi với hắn hôn lại mạnh mẽ.

Đợi đến khi nụ hôn hoàn tất, hai người đều có chút thở gấp, hít thở không thông, hạ thể không hẹn mà cùng vì nụ hôn mãnh liệt vô cùng mà đều có phản ứng.

"...Hóa ra tư vị của nam tử là như vậy." Hạ Tử Thịnh nhìn môi Hạ Tử Minh bị mình hôn đến đỏ bừng, hiện lên sợi chỉ bạc trong suốt, vuốt ve mặt hắn nhiều lần, mắt cũng sáng lên.

Hắn chẳng bao giờ nghĩ vị đại hoàng huynh oai hùng bất phàm, anh tư rạng rỡ của mình... lại có vị ngọt như vậy.

'Ta thích ngươi, đại ca, từ nhỏ đã thích rồi. Chỉ là có một khoảng thời gian ngươi đối với ta thực sự quá tệ, khiến ta gần như quên mất... Coi thích thành hận." Hắn ghé vào bên tai Hạ Tử Minh, giọng nói nhẹ nhàng như tình nhân nỉ non, khiến Hạ Tử minh ngứa tai: "Còn ngươi? Ngươi thích ta không?"

"Ngươi vừa đáp lại ta? Ngươi có phải cũng thích ta, giống như ta thích ngươi không?"Hạ Tử Thịnh ôm chặt Hạ Tử Minh, gần như là độc thoại hỏi.

Hạ Tử Minh say đến đầu óc mơ hồ, chỉ theo bản năng tìm kiếm sự ấm áp, hướng vào trong lòng Hạ Tử Thịnh cọ cọ.

Trong lòng Hạ Tử Thịnh tràn đầy vui mừng ôm lấy hắn.

Hạ Tử Minh ôm chặt hắn, cũng nhẹ nhàng nỉ non ra tiếng: "Tử Khanh..."

Cả người Hạ Tử Thịnh chỉ trong nháy mắt liền cứng thành hòn đá, tất cả tâm trạng tốt đều không còn lại gì, ôm chặt Hạ Tử Minh, chỉ hận không thể khảm cả người hắn vào người mình, giọng hắn âm trầm cười khẽ, nói: "Tử Khanh?"

"Hóa ra đại ca vừa đáp lại ta, tất cả cũng là vì tưởng ta là Tử Khanh sao?" Giọng hắn lạnh đến gần như có thể đóng băng một người sống: "Tử Khanh đối với ngươi thực sự quan trọng như vậy sao?"

Nhưng Hạ Tử Minh đối với những chuyện này lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ ôm chặt hắn, tìm một tư thế thoải mái, dựa sát vào người Hạ Tử Thịnh lâm vào giấc ngủ say.

Hạ Tử Thịnh lấy tay lau mồ hôi trên trán Hạ Tử Minh, đưa ra lời thề son sắt: "Không sao cả, dù trong lòng đại ca chỉ có Tử Khanh cũng không sao, ta sẽ thay thế được hắn, ta rất nhanh sẽ thay thế hắn để trở thành người quan trọng duy nhất trong lòng đại ca..."

Trong lúc hắn nói, hắn bắt đầu bắt tay chậm rãi cởi quần áo của Hạ Tử Minh ra, một đường đi từ cổ hắn xuống, bắt đầu lưu lại từng dấu lại từng dấu hôn rải rác trên người Hạ Tử Minh.

Mà Hạ Tử Minh đối với sự việc này lại hoàn toàn không biết gì hết...

——

Hạ Tử Minh sau một đêm say rượu đầu đau như sắp nứt ra, sáng sớm hôm sau tỉnh lại lại là bị một bình rượu lạnh bất thình lình tưới lên đầu làm tỉnh.

"Tên chó má nào dám..." Hắn còn đang buồn ngủ, đầu đau như sắp nứt, đột nhiên bị hất một bình rượu, mở miệng liền muốn chửi.

Ai biết, hắn vừa mở mắt ra lại đối mặt với ánh mắt đỏ như sắp nhỏ máu của Cố Sâm...

Cố Sâm xem chừng như muốn xông lên đánh hắn, lại bị Hạ Tử Thịnh giữ chặt.

Hạ Tử Minh giật mình lập tức tỉnh rượu, lại phát hiện bản thân đang trần truồng, mà trong lòng còn đang nằm một người cũng trần truồng đang dùng tứ chi ôm mình, hiển nhiên là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ... Quả thực là thân mật đến không thể thân mật hơn.

Là Hạc Nô...

Cái tên đào kép mà hắn vì giận dỗi Cố Sâm nên mới nâng đỡ.

Đây là kịch bản say rượu mất lý trí, bị bắt gian tại trận sao?

"Tử Khanh..." Đầu óc Hạ Tử Minh rối bời một mảng, ngay cả nói cũng không biết nói gì, chỉ theo bản năng gọi tên Cố Sâm.

Cố Sâm lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt là sự tĩnh lặng của tuyệt vọng.

"Tử Khanh, ngươi nghe ta giải thích đi, tối hôm qua ta... Ta tôi qua uống nhiều, chúng ta hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì cả." Hạ Tử Minh phản ứng theo bản năng mà ngồi dậy, muốn giải thích với Cố Sâm, nhưng vừa đứng dậy mới giật mình nhận ra trên người mình trần truồng, lại vội vã kéo chăn che thân mình.

Đây gọi là cái gì chứ?

Hạ Tử Minh quả thực cảm giác mình tựa như nam chính ngu dốt lại thiếu quyết đoán nữ phụ ác độc tính kế lên giường, hoàn toàn không biết gì trong những bộ phim truyề hình cũ.

Động tác của Hạ Tử Minh đánh thức Hạc Nô.

Hạc Nô vừa nhìn thấy Cố Sâm và Hạ Tử Thịnh, vội vã, hoảng hốt mặc áo ngủ vào, đi xuống giường, kinh sợ quỳ xuống: "Thái tử điện hạ, tứ điện hạ, Cố đại nhân —"

"Tử Khanh, tối hôm qua ta và hắn không phát sinh chuyện gì hết, không tin... Không tin ngươi hỏi hắn đi!" Hạ Tử Minh choàng áo khoác xuống giường, hoang mang, bối rối chỉ vào Hạc Nô liên thanh biện giải.

Hạc Nô cực kỳ nghe theo, nghe xong lời Hạ Từ Minh nói, vội vã lên tiếng trả lời: "Dạ, đúng vậy, Cố đại nhân, nô và thái tử điện hạ tối hôm qua không xảy ra chuyện gì hết, chỉ là chúng ta đều uống say..."

Bọn họ thanh minh đến thề thốt.

Thế nhưng, Cố Sâm nhìn vết hôn loang lổ hết sức ám muội, ngay cả che giấu cũng không thể che hết trên người cả hai... Dù là một chữ cũng nghe không lọt...

Cố Sâm nhìn Hạ Tử Minh mà tâm như tro tàn: "Hạ Tử Minh, không, thái tử điện hạ, ngươi một chữ cũng không cần giải thích. Chúng ta kết thúc rồi."

Hắn nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

"Tử Khanh..." Hạ Tử Minh nhìn bóng lưng của hắn mà không biết làm sao cả.

Hạ Tử Thịnh thân là đệ đệ thân cận nhất của Hạ Tử Minh lúc này nhận được ánh nhìn của huynh trưởng, liền thay huynh trưởng đuổi theo hảo hữu: "Tử Khanh..."

"Trường An, ngươi không cần khuyên ta nữa. Tất cả những gì đã qua coi như là Cố Tử Khanh mơ một giấc mộng xuân hoang đương, bây giờ tỉnh mộng, tất cả đều là quá khứ rồi." Cố Sâm vừa thấy hắn, liền giành nói trước.

Hắn và Hạ Tử Minh hoàn toàn kết thúc rồi.

Hạ Tử Thịnh lập tức khuyên nhủ: "Tử Khanh, ngươi đừng hành động theo cảm tính."

"Ta không hành động theo cảm tính." Cố Sâm gần như chết lặng trả lời.

Hạ Tử Thịnh nói: "Thế nhưng, Tử Khanh, ngươi với đại hoàng huynh cãi nhau thành như vậy rồi, Cố Văn nên làm sao bây giờ?"

"Đại ca..." Cố Sâm như tỉnh lại từ trong mộng, lúc này mới nhớ ra mục đích bản thân hôm nay đến tìm Hạ Tử Minh, còn có một đại ca đang ở tù vì bị hắn liên lụy đang chờ hắn nghĩ cách cứu viện.

Hạ Tử Thịnh nói: "Hôm qua ta.. ta nghe nói đại ca giận ngươi, tìm đến Lưu đại nhân của Hình bộ muốn hắn chăm sóc Cố Văn ca cho tốt."

"Thân thế Cố Văn ca luôn gầy yếu như thế, sao chịu được sự chăm sóc của Hình bộ đây?" Hắn đổi trắng thay đen.

Cố Sâm hồi lâu không nói gì.

Không bao lâu sau, hắn mới như tìm về chính mình vậy, hạ quyết tâm nói: "Trường An, ngươi còn nhớ biện pháp hôm qua ngươi nói không? Lúc này, trong lòng ta đã có quyết định."

"Thế nhưng..." Hạ Tử Thịnh vẫn muốn khuyên tiếp.

Cố Sâm lại trực tiếp cắt đứt hắn: "Hiện tại chỉ có cứu được đại ca ta ra mới là quan trọng nhất, cứ tiếp tục như thế, Hạ Tử Minh nhất định sẽ giết chết hắn."

"Trường An, ngươi phải giúp ta!" Hắn cầm lấy tay của bạn tốt, như đang tóm lấy cọng rơm cứu mạng, cầu xin.

Hạ Tử Thịnh đâu còn đường cự tuyệt, đành nói: "...Được."

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro