Chương 31
Chương 31 Chương 31
Trong quá trình "quấy rầy" Bạch Quan Ninh học tập, Hạ Lan Hi biết được hai tin tức quan trọng.
Thứ nhất, đệ tử của Đạo viện thứ mười ba không chỉ có Trương Ngộ Ngôn. Trong Thái Hoa Tông rộng lớn, ít nhất còn hơn chục người khác đã bí mật gia nhập đạo viện này. Khi tỉnh táo, những người đó chỉ là học sinh bình thường của Thái Hoa Tông; nhưng một khi chìm vào giấc mơ, họ lại tụ họp trong mơ với khuôn mặt mờ ảo, kính cẩn gọi Quỷ Thập Tam là "Viện trưởng đại nhân".
Thứ hai, giống như mười hai đạo viện khác, đạo viện thứ mười ba cũng có tiêu chuẩn tuyển chọn độc đáo, tức là hãm sâu vào việc cầu mà không được.
Trong cõi đời này, trừ những bậc đại năng tu đạo thành tiên, có mấy ai hoàn toàn không mong cầu gì? Cũng không phải ai Quỷ Thập Tam cũng thu nhận. Dường như mấu chốt để gia nhập đạo viện thứ mười ba nằm ở hai chữ "hãm sâu". Chỉ những người bị kẹt sâu trong bùn lầy, không thể thoát ra, mới có khả năng bị dục vọng ép buộc đến mức tự nguyện hiến tế.
Trên đường từ Tàng Thư Các trở về Tiên Xá, Hạ Lan Hi mãi không yên lòng cúi đầu suy nghĩ: "Như thế nào mới gọi là 'hãm sâu'?"
Chẳng lẽ mong muốn học tốt Cửu Châu Sử của y vẫn chưa đủ mạnh? Tại sao Quỷ Thập Tam không dùng lời dụ dỗ kiểu "Chỉ cần ngươi gia nhập đạo viện, ta sẽ giúp ngươi đạt hạng ưu mỗi kỳ thi Cửu Châu Sử"?
Tống Huyền Cơ: "Nếu còn không nhìn đường, ngươi thật sự sẽ 'hãm sâu' đấy."
Hạ Lan Hi ngẩng đầu nhìn về phía trước, vội vàng nhảy qua cái hố lớn mà đệ tử viênk Vạn Thú Đạo đào để bắt linh thú: "Chắc chắn Quỷ Thập Tam vẫn ẩn nấp ở một góc nào đó trong Thái Hoa Tông, có lẽ hắn đã tìm một kẻ xui xẻo khác để nhập vào. Thay vì chờ hắn tìm cơ hội ra tay với các tượng thần khác, khiến chúng ta lại rơi vào thế bị động, chi bằng chủ động nắm lấy quyền khởi sự."
Tống Huyền Cơ: "Ngươi muốn trà trộn vào đạo viện thứ mười ba."
Giọng điệu Tống Huyền Cơ mang tính khẳng định, rõ ràng đã sớm đoán được suy nghĩ của y.
Hạ Lan Hi gật đầu: "Đúng vậy, Quỷ Thập Tam muốn phá hủy mười hai bức tượng thần, tự nhiên cũng bao gồm tượng thần của viện Vô Tình Đạo và viện Hỗn Thiên Đạo. Trong viện Vô Tình Đạo chỉ có ba người chúng ta nhỏ tuổi nhất, thời gian tu đạo ngắn nhất, cũng là mục tiêu dễ bị hắn ra tay nhất. Trước đây hắn đã chọn Chúc Vân, giằng co trong ảo cảnh với Chúc Vân suốt ba năm, cuối cùng vẫn thất bại. Ngoài những sư huynh thực sự cắt đứt tình dục, Quỷ Thập Tam chỉ còn lại hai lựa chọn: ngươi và ta. Về phía viện Hỗn Thiên Đạo, chúng ta có Trường Tôn Sách."
Tống Huyền Cơ: "Ngươi và ta không có điều gì gọi là 'hãm sâu', Trường Tôn Kinh Lược nhìn qua cũng giống một người bình thường."
Hạ Lan Hi suy nghĩ một lúc: "Nếu chúng ta giả vờ 'hãm sâu' thì sao?"
Tống Huyền Cơ: "Quỷ Thập Tam chưa chắc đã tin."
Hạ Lan Hi: "Tin hay không, phải thử mới biết."
Nói đến đây, hai người đã về đến cửa Tiên Xá.
Hạ Lan Hi nhìn Tống Huyền Cơ mở cửa Tiên Xá, chợt nhớ ra điều gì: "Tống Tầm, hôm nay ngươi còn thiếu ta hai câu nói dài chủ động đó!"
Tống Huyền Cơ liếc nhìn y, nói: "Hôm nay ngươi đã nói nhiều như vậy, còn quan tâm đến một hai câu còn lại sao." Nói xong hắn liền bước vào Tiên Xá, đóng cửa lại: "Ngày mai gặp."
Hạ Lan Hi: "? Được thôi, hôm nay ta không so đo, nhưng khi 'ngày mai gặp', ngươi phải nói với ta năm câu."
Hạ Lan Hi cảm thấy cần thiết phải chia sẻ thông tin vừa mới biết được với Trường Tôn Sách và những người khác. Đúng lúc ngày hôm sau có một buổi học 《Trận Pháp·Trung Cấp》, ba người của viện Vô Tình Đạo sẽ học chung với đệ tử của viện Hỗn Thiên Đạo. Đây là cơ hội tuyệt vời để Hạ Lan Hi hành động.
Trong buổi học, họ được dạy một bộ kiếm trận, cần ít nhất bốn thanh kiếm để tạo thành. Khi thầy tuyên bố chia nhóm bốn người, ánh mắt của Hạ Lan Hi lập tức xuyên qua đám đông, chính xác tìm thấy Trường Tôn Sách.
Hạ Lan Hi: "Đến đây nào, Trường Tôn huynh, mau gia nhập chúng ta!"
Trường Tôn Sách: "???"
Trường Tôn Sách vốn đã có đồng đội cố định, nhưng viện Vô Tình Đạo chỉ có ba người. Nhìn quanh cả giảng đường, ngoài hắn ra, còn ai của viện Hỗn Thiên Đạo sẵn lòng lập nhóm với viện Vô Tình Đạo?
Để giữ được quyền lợi tự do qua lại trong viện Vô Tình Đạo, Trường Tôn Sách quyết định bỏ qua ánh mắt dò xét của đồng môn và những lời châm chọc kiểu "Ngươi rốt cuộc là người của viện Hỗn Thiên Đạo hay viện Vô Tình Đạo?" và "Ngươi lập nhóm cùng với đạo lữ sao?", thản nhiên ngồi chung với ba người kia.
Trận pháp yêu cầu họ hoặc thay phiên hoặc đồng thời niệm kiếm quyết, trong đó xen lẫn vài câu không liên quan đến trận pháp cũng sẽ không bị phát hiện. Vì vậy--
Trường Tôn Sách: "Một kiếm hư thực-Ý của các ngươi là, chỉ cần 'hãm sâu trong điều không thể đạt được' thì sẽ có khả năng bị Đạo Viện Thứ mười ba chọn? Ta thấy bạn cùng phòng của ta rất đáng nghi, hôm qua hắn chơi bài với ta, thua liền mười bảy ván, gần như phát điên."
Hạ Lan Hi: "Thập kiếm phá giáp-Bạn cùng phòng của ngươi có sẵn sàng chết để thắng ngươi không? Nếu không, thì chưa tính là 'hãm sâu'."
Chúc Như Sương: "Bách kiếm đoạn không-Có lẽ chúng ta nên tham khảo kinh nghiệm của Trương Ngộ Ngôn. Những người hãm sâu vào điều không thể đạt được tự nhiên dễ tẩu hỏa nhập ma. Nhưng chúng ta tu Vô Tình Đạo, làm sao có điều gì gọi là không thể đạt được?"
Tống Huyền Cơ: "Vạn kiếm quy tông-Không khó, chỉ cần khiến Trường Tôn Kinh Lược 'không đạt được' ngươi là được."
Chúc Như Sương ngẩn người: "Ta?"
"Cái quái gì!" Trường Tôn Sách như bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất. Nếu không phải Hạ Lan Hi kịp thời giữ hắn lại, hắn có lẽ đã nhảy dựng lên: "Ngươi đừng nói bậy!"
Hạ Lan Hi không nhịn được cảm thán lần nữa về tài ăn nói của Tống Huyền Cơ.
Quá giỏi nói rồi, bạn học Tống, ta thấy ngươi nên đổi tên thành "Tống Biết Nói" mới phải.
Ngẫm kỹ lại, Quỷ Thập Tam từng tận mắt chứng kiến Trường Tôn Sách náo loạn Lâm Phủ ở Tây Châu để cướp dâu, mà Thái Hoa Tông thì luôn đồn đại về chuyện phong lưu của hai người Sách Vân. Cộng thêm ưu thế bẩm sinh vô tình của Chúc Như Sương, việc Trường Tôn Sách đơn phương không đạt được là điều tất yếu.
Yếu tố này thực sự quá đầy đủ, nếu là Quỷ Thập Tam, có lẽ hắn cũng sẽ nghi ngờ rằng Trường Tôn Sách và Chúc Vân là thật.
Hạ Lan Hi dùng lời của mình để giải thích lý do Tống Huyền Cơ đưa ra đề nghị đó. Trường Tôn Sách nghe xong, tỏ vẻ rất hiểu, nhưng dứt khoát từ chối: "Không thể, tuyệt đối không thể! Ta vẫn phải cưới vợ, chuyện này mà truyền ra ngoài, cô nương nào còn chịu gả cho ta?"
Cảm xúc của Trường Tôn Sách quá kích động, đến mức thầy cũng bị thu hút. Cả nhóm đành phải biểu diễn trận pháp một lần trước mặt thầy, cuối cùng vì lỗi của Trường Tôn Sách mà chỉ được hạng hai.
Sau giờ học, Hạ Lan Hi lại xác nhận với Trường Tôn Sách: "Sách ca, ngươi thật sự không muốn sao?"
Trường Tôn Sách cười lạnh: "Ngươi gọi ta là ông nội cũng vô dụng."
"Được thôi." Hạ Lan Hi cũng không ép buộc. Thực ra, thật sự để Trường Tôn Sách làm "mồi câu", y cũng không yên tâm về sự an toàn của đối phương: "Vậy chỉ có thể để ta tự mình diễn một màn cầu mà không được rồi."
Chúc Như Sương ngạc nhiên: "Nhưng, ngươi có thứ gì là cầu mà không được sao?" Hạ Lan Thời Vũ sinh ra trong gia tộc lớn, lại được nuông chiều từ nhỏ, hắn thật sự không nghĩ ra có người hay việc nào khiến đối phương hãm sâu.
Hạ Lan Hi không trả lời, chỉ lặng lẽ thu lại Tải Tinh Nguyệt, sau đó bước đến trước mặt Tống Huyền Cơ, để lộ một biểu cảm quyến luyến nhưng không cam lòng mà cả ba chưa từng thấy.
Trường Tôn Sách: "Chẳng lẽ?"
Chúc Như Sương: "!"
Tống Huyền Cơ liếc qua tay trái của Hạ Lan Hi: "."
Hạ Lan Hi nâng tay, dịu dàng vuốt lên vỏ kiếm sau lưng Tống Huyền Cơ: "【Vong Xuyên Tam Đồ】, ngươi thật đẹp."
Ba người còn lại: "......"
"Thế nào?" Hạ Lan Hi sốt ruột hỏi, "Người ta thường nói, từ xưa kiếm tu đều mê kiếm. Ta không có một thanh thần kiếm như Vong Xuyên Tam Đồ, nên luôn thua kém Tống Huyền một bậc, vì vậy ta cực kỳ khao khát có được Vong Xuyên Tam Đồ-Quan hệ nhân quả này rất hợp lý, đúng không? Ngươi thấy sao, Tống Tầm?"
Tống Huyền Cơ thản nhiên: "Gượng gạo đến mức ta không nỡ nhìn."
Trường Tôn Sách bật cười lớn: "Miệng của Tống Tầm vốn luôn độc như vậy, hay dạo gần đây mới trở nên độc?"
Tống Huyền Cơ: "Ngươi nghĩ đầu óc của Quỷ Thập Tam giống Trường Tôn Kinh Lược sao, cái gì cũng tin."
Trường Tôn Sách lập tức cười không nổi nữa.
Hạ Lan Hi không hài lòng khoanh tay, ngẩng đầu nhìn Tống Huyền Cơ: "Nhưng ta thật sự rất muốn một thanh Vong Xuyên Tam Đồ, ta thấy lý do này rất hợp lý." Nếu không phải nhờ Bạch Quan Ninh nhắc nhở, y còn không nhận ra rằng mình luôn thiếu một thanh kiếm như Vong Xuyên Tam Đồ.
Tống Huyền Cơ khẽ nhíu mày, định nói gì đó thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Nghi Ách chân quân: "Thời Vũ à..."
Bốn người quay lại, cúi đầu chào Nghi Ách chân quân.
Nghi Ách chân quân dùng ánh mắt của một người từng trải nhìn Hạ Lan Hi: "Bản tọa hiểu cảm giác của ngươi. Thử hỏi, có kiếm tu nào lại không muốn sở hữu một thanh tuyệt thế thần binh? Chỉ là Vong Xuyên Tam Đồ quả thực là vật hiếm có khó tìm..." Nghi Ách chân quân suy nghĩ một lát, rồi quyết định: "Thế này đi, bản tọa cho phép các ngươi đến tầng cao của tháp Lãng Phong một lần, xem như phần thưởng cho công lao bảo vệ tượng thần Tàng Ngọc Tiên Quân. Vừa hay, thanh Hoài Tụ Nhẫn của Tri Cẩn lần trước đã bị Vong Xuyên Tam Đồ áp chế đến không dùng được nữa."
Tháp Lãng Phong là nơi cất giữ vô số thần binh lợi khí của Thái Hoa Tông, tổng cộng có bảy tầng. Càng lên cao, uy lực của thần binh càng lớn. Đến tầng thứ sáu, uy lực đã sánh ngang với thanh "Thanh Bình Lạc" trong tay Nghi Ách chân quân.
Đệ tử Thái Hoa Tông sau hai năm nhập môn có thể chọn cho mình một món binh khí bản mệnh, nhưng phạm vi lựa chọn rất hạn chế, chỉ được phép chọn trong ba tầng đầu của tháp Lãng Phong. Còn cái gọi là "tầng cao" mà Nghi Ách chân quân nhắc đến, ít nhất phải từ tầng bốn trở lên.
Đây không nghi ngờ gì chính là phần thưởng tuyệt vời nhất mà các thiếu niên có thể mơ tới. Đặc biệt là Trường Tôn Sách tinh thông trăm loại binh khí, hưng phấn đến mức suýt đấm vào ngực Nghi Ách chân quân. Kết quả là bị Hạ Lan Hi và Chúc Như Sương một trái một phải đập vào lưng, khiến hắn tỉnh táo lại.
"Bản tọa tin rằng sáu người các ngươi đủ khả năng tiến vào tầng bốn tháp Lãng Phong," Nghi Ách chân quân nói. "Nhưng hãy nhớ kỹ, từ xưa đến nay, thần binh lợi khí đều mang ý thức mạnh mẽ. Nếu thực lực của các ngươi không được chúng công nhận, việc xâm nhập tầng cao chẳng những vô ích mà còn có thể khiến bản thân chịu cắn trả."
Nghe đến hai chữ "cắn trả," cánh tay của Chúc Như Sương khẽ run. Hạ Lan Hi đứng bên cạnh nhận ra điều bất thường, khẽ hỏi: "Sao thế?"
Chúc Như Sương cười nhạt: "Không sao."
Vài ngày sau, tại cổng chính Thái Hoa Tông, Hạ Lan Hi cùng năm người khác đã tập trung đông đủ, chuẩn bị xuất phát.
Lần này, Nghi Ách chân quân đích thân chỉ định đại đệ tử yêu quý của mình, Thượng Quan Thận làm đội trưởng. Là người lớn tuổi nhất, Thượng Quan Thận nhận được sự đồng thuận của cả năm người còn lại.
Trước khi khởi hành, Thượng Quan Thận nói: "Để tránh tình trạng hỗn loạn khi vào tháp, ta đề nghị chia thành hai nhóm, mỗi nhóm ba người."
Hạ Lan Hi bất giác nhìn về phía Tống Huyền Cơ: "Vậy ba người Vô Tình Đạo chúng ta cùng nhóm nhé?"
Tống Huyền Cơ đáp gọn: "Được."
Trường Tôn Sách bĩu môi: "Miễn là không phải chung nhóm với Chúc Vân, ta cần tránh điều tiếng."
Bạch Quan Ninh cười khẩy: "Hừ, dựa vào gì? Đường đường là mỹ nhân thứ tư toàn tông như ta, lại phải chung nhóm với kẻ không biết xếp thứ bao nhiêu à?"
Thượng Quan Thận: "Nếu ý kiến mọi người khác nhau, vậy thì rút thăm quyết định."
Thượng Quan Thận nhanh chóng chuẩn bị sáu mảnh giấy, ghi số từ một đến sáu, số lẻ thành một nhóm, số chẵn thành một nhóm. Kết quả như sau:
Nhóm lẻ: Hạ Lan Hi, Trường Tôn Sách, Bạch Quan Ninh
Nhóm chẵn: Tống Huyền Cơ, Chúc Như Sương, Thượng Quan Thận
Bạch Quan Ninh khá hài lòng với kết quả này, ít nhất vì có Hạ Lan Hi cùng nhóm, lỡ có chuyện gì nguy hiểm trong tháp cũng có người đứng thứ hai toàn tông. Nhưng khi quay lại nhìn hai đồng đội của mình, hắn chỉ thấy một gương mặt "A, sao lại thế này" và một gương mặt "Không phải chứ, xui thế sao."
Bạch Quan Ninh cau mày dưới lớp mặt nạ, ngạo nghễ nói: "Ý hai người là gì? Chẳng lẽ các ngươi cảm thấy rất thiệt thòi khi chung nhóm với ta?"
Hạ Lan Hi và Trường Tôn Sách nhìn nhau, đồng thanh lắc đầu: "Không hề!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro