Chương 53
Chương 53 Chương 53
Một khắc trước còn đang run rẩy không ngớt, thiếu niên làm nũng chơi xấu bỗng dưng ngây ngẩn cả người.
Y vừa nghe thấy gì?
Tống Huyền Cơ gọi y là "cục cưng"?
Tống Huyền Cơ thật sự gọi y là "cục cưng"!
Y đoán được Tống Huyền Cơ sẽ mở miệng, nhưng trong tưởng tượng của y thì phải dây dưa làm nũng rất lâu, lâu đến mức Tống Huyền Cơ không chịu nổi nữa, buộc phải thỏa hiệp.
Không ngờ Tống Huyền Cơ lại thỏa hiệp nhanh như vậy, nhanh đến mức y không kịp trở tay, nhất thời không biết... phải làm gì nữa.
Giọng Tống Huyền Cơ trong trẻo lạnh lùng, chẳng bao giờ mang theo bất kỳ cảm xúc nào, giống như băng nguyên vĩnh hằng trong viện Vô Tình Đạo, xa xôi mà hờ hững.
Thế mà Tống Huyền Cơ lại dùng giọng điệu ấy gọi y là "cục cưng".
Sự đối lập mạnh mẽ khiến tim Hạ Lan Hi run lên, gương mặt cuối cùng cũng phản ứng chậm một nhịp, đỏ bừng như hòa làm một với bụi hoa tường vi.
Tống Huyền Cơ gọi rất tự nhiên, như thể chỉ đang gọi tên y trong sinh hoạt hằng ngày, ngay cả nét mặt cũng bình thản không gợn sóng như thường, chẳng có lấy một chút ngượng ngùng, thật đúng là vững vàng như núi Thái Hoa.
Hai người một trên một dưới, nhìn nhau hồi lâu. Hơi thở quấn quýt, mặt Hạ Lan Hi càng lúc càng nóng, ngay cả yết hầu khô khốc cũng khẽ trượt lên xuống.
Thế nhưng ngay lúc y không chịu nổi định quay đi, Tống Huyền Cơ lại đi trước một bước, nhìn về phía kính Lưu Ảnh bị lạnh nhạt nãy giờ, hỏi:"Không phát điên nữa?"
"...Không phát điên nữa."
Ngón tay chống trên ngực Tống Huyền Cơ của Hạ Lan Hi lặng lẽ cuộn tròn, giọng nhỏ đi:"Ngươi đã gọi 'cục cưng' rồi, ta không phát điên nữa.”
Tống Huyền Cơ từ đó rút ra kết luận:"Vậy gọi 'cục cưng' có thể ngăn ngươi phát điên."
Đầu óc Hạ Lan Hi mơ hồ, nói năng lộn xộn:"Là vậy sao? Ta, ta không biết. Nếu không thì lần sau ta phát điên, ngươi lại gọi thử xem?"
Tống Huyền Cơ: "Được."
Hạ Lan Hi không ngờ lần này Tống Huyền Cơ lại đồng ý nhanh như vậy, kinh ngạc thốt lên:"Ơ, ngươi đồng ý ngay à?”
Tống Huyền Cơ: "Ừm, ta thấy hai chữ này có uy lực lớn với ngươi, vừa nghe xong là không làm loạn nữa.”
Hạ Lan Hi lập tức cảm thấy xấu hổ, khó khăn nói từng chữ"Ta không phải... Ta còn có thể tiếp tục quậy nữa."
Tống Huyền Cơ: "Còn quậy? Ngươi không đi học nữa?"
Chủ đề chuyển hướng quá hợp ý Hạ Lan Hi:"Đi, tất nhiên đi!”
Bốn chi Hạ Lan Hi cứng ngắc trèo xuống khỏi người Tống Huyền Cơ, ngồi nghiêm chỉnh giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tống Huyền Cơ còn bình tĩnh hơn cả y, chỉnh lại kính Lưu Ảnh, trong kính trưởng lão đã bắt đầu giảng bài.
Trận Pháp Họclà môn Hạ Lan Hi khá thích, hôm nay trưởng lão giảng về Lục Đạo Luân Hồi Trận cũng là một trận pháp y vô cùng hứng thú. Y đã rất cố gắng tập trung nghe giảng, nhưng càng nghe càng không thể khống chế mà thất thần.
Tống Huyền Cơ gọi y là cục cưng.
Tống Huyền Cơ rất bình tĩnh gọi y là cục cưng, mà y lại chẳng bình tĩnh chút nào.
Y đỏ mặt, nhưng Tống Huyền Cơ thì không.
Hạ Lan Hi không nhịn được liếc mắt nhìn chiếc Lưu Tự Vi Mộng trên tay Tống Huyền Cơ.
Lưu Tự Vi Mộng không có tác dụng với y, y không biết bị nó trừng phạt có cảm giác gì, nhưng trước đây từng thấy Nghi Ách chân quân đeo vào liền bị điện giật kêu lên một tiếng, có lẽ cảm giác không hề nhỏ.
Chả trách Tống Huyền Cơ có thể làm đệ nhất Vô Tình Đạo Viện, đạo tâm của hắn, y tự thấy không sánh bằng.
Không biết lại có đệ tử nào chọc giận trưởng lão trong giảng đường, kính Lưu Ảnh vang lên tiếng quát giận dữ của trưởng lão.
Ý thức được mình đang thất thần, Hạ Lan Hi vội kéo suy nghĩ trở lại, dùng đầu bút chọc chọc Tống Huyền Cơ bên cạnh:"Tống Tầm, trưởng lão giảng đến đâu rồi?"
Tống Huyền Cơ: "?”
Hạ Lan Hi: "Vừa nãy ta không nghe rõ, trưởng lão có giảng đến điều phối linh lực của Lục Đạo Luân Hồi Trận không?"
Tống Huyền Cơ: "Không biết."
Hạ Lan Hi: "???"
Không biết? Tống Huyền Cơ không biết??
Hạ Lan Hi: "Vừa rồi ngươi không nghe giảng à?"
Tống Huyền Cơ: "Không cần thiết, ta biết Lục Đạo Luân Hồi Trận rồi.”
Nhưng trọng điểm có vẻ không phải là Tống Huyền Cơ có biết hay không, mà là nếu hắn không nghe giảng, vậy thì vừa rồi hắn đang nghĩ gì?
Hạ Lan Hi bỗng có một suy đoán quá đáng, nhưng lại có chút đáng tin:Chẳng lẽ, người vì hai chữ đó mà tâm loạn như ma, đến mức không thể nghe giảng đàng hoàng... không chỉ có mỗi mình y?
Cuối cùng cũng qua một tiết trận pháp, Tống phu nhân lại sai người mang đồ đến cho bọn họ.
Có bánh ngọt mà Tống Huyền Cơ thích ăn, trà giải ngấy, còn có mấy bộ áo gấm thêu tay tinh xảo. Một nửa theo kích cỡ của Tống Huyền Cơ, một nửa là cỡ của Hạ Lan Hi.
Tống phu nhân biết con trai mình chỉ mặc đồ trắng, lại thấy Hạ Lan Hi mấy ngày nay cũng mặc đồ trắng, liền hiểu lầm rằng y thích màu trắng, thế nên y phục gửi đến toàn bộ đều là màu trắng.
Hạ Lan Hi chẳng những không thất vọng, mà còn thích mê.
Tống phu nhân cho y đồ, y chỉ có thể vui vẻ, làm sao có thể chê áo không phải màu hồng chứ?
Tống Huyền Cơ nhìn Hạ Lan Hi so thử từng chiếc một lên người: "Không muốn mặc màu hồng sao?"
Hạ Lan Hi đem nỗi khổ tâm của mình kể cho Tống Huyền Cơ nghe: "Muốn thì muốn, nhưng ta sợ trước mặt mẫu thân ngươi mặc hồng không nghiêm túc lắm."
Tống Huyền Cơ bình thản nêu rõ sự thật: "Người nghiêm túc sẽ không để ta gọi là cục cưng."
Hạ Lan Hi lập tức nghẹn lời, cứ tưởng chuyện này đã tạm trôi qua rồi.
"Nhưng ta đâu có đặt kiếm lên cổ ép ngươi gọi ta là cục cưng," Hạ Lan Hi có chút không phục, "Giờ ngươi lại nhắc tới còn trách ta.”
Tống Huyền Cơ: "Không trách ngươi, ngươi cũng chưa từng ép ta."
"Ngươi biết là được rồi." Hạ Lan Hi hiên ngang nói, "Mà nhắc lại chuyện này, ta hỏi ngươi, vừa rồi lúc học Trận Pháp, ngươi có nghĩ đến ta không?"
Tống Huyền Cơ: "… Ta chỉ muốn nói, hiếm khi rời tông môn, ngươi thích mặc gì thì mặc."
Hạ Lan Hi bị thuyết phục. Một năm chẳng được mấy ngày mặc màu khác, bây giờ không mặc thì quá phí.
Hạ Lan Hi: "Nhưng ta không mang theo quần áo màu hồng."
Tống Huyền Cơ: "Mua.”
Hạ Lan Hi: "Không có tiền, ta còn nợ Phi Nguyệt chân quân một khoản lớn."
Tống Huyền Cơ: "Ta có."
Công tử nhà họ Tống ở Cô Tô đương nhiên không thiếu tiền. Túi tiền Hạ Lan Hi nhận được từ Tống Huyền Cơ còn nặng hơn túi Phi Nguyệt Chân Quân đưa hôm trước mấy lần.
Tống Huyền Cơ: "Đủ không?"
Hạ Lan Hi cân nhắc trọng lượng túi tiền, vui vẻ nói: "Dư sức! Mua được rất nhiều, còn dư tiền ta có thể mua cho ngươi nữa."
Tống Huyền Cơ: "Mua cho ta?”
Hạ Lan Hi: "Quần áo màu hồng nhạt.”
Tống Huyền Cơ: "..."
Hạ Lan Hi: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, y phục nam tử Trung Nguyên dù màu sắc thế nào thì kiểu dáng vẫn giống nhau, Tây Châu và Lâu Lan mới có phong cách đặc biệt. Một bên hở ngực, một bên lộ eo, nam tử cũng có thể mặc rất phong độ—Tống Tầm, ta muốn xem ngươi mặc!"
Tống Huyền Cơ trầm mặc giây lát, chìa tay ra trước mặt Hạ Lan Hi: "Trả tiền lại."
"Không trả!" Hạ Lan Hi ôm túi tiền của Tống Huyền Cơ, cười khanh khách chạy mất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro