Chương 55
Chương 55
Kim Lăng và Cô Tô cách nhau không xa, dù cả hai đều mang vẻ đẹp đặc trưng của Giang Nam, nhưng mỗi nơi lại có phong cảnh riêng biệt, rất đáng để thưởng ngoạn.
Hạ Lan Hi đã ở Thái Hoa Tông một thời gian dài, đôi khi cũng muốn trải nghiệm chút hương khói nhân gian. Còn ba ngày nữa kỳ nghỉ mới kết thúc, nên y quyết định rời khỏi Tống Viên sớm ba ngày, vừa du ngoạn sơn thủy, vừa thư giãn. Đến ngày cuối cùng, y sẽ ngự kiếm bay về Thái Hoa Tông.
Tống phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho họ một chiếc xe tiên, do bốn con Linh Thủy Phượng Hoàng kéo. Linh Thủy Phượng Hoàng có bộ lông trắng tinh, dáng vẻ tao nhã, có thể đi, có thể bay, lại có thể bơi, vô cùng thích hợp để du sơn ngoạn thủy.
Tống phu nhân đích thân tiễn hai đứa trẻ lên đường. Ngoài cổng Tống Viên, thiếu niên áo hồng nhạt đứng dưới làn gió nhẹ mùa hè, tà áo khẽ lay động, mái tóc dài chỉ được cột lên bằng một cây trâm ngọc đơn giản, trông tựa một đóa đào nở rộ đón gió.
Biết Hạ Lan Hi thích mặc y phục màu hồng, Tống phu nhân lại tặng thêm cho y không ít bộ mới. Hạ Lan Hi vui vẻ nhận lấy, tuy rằng không thể mặc lúc học tập và tu luyện ở Thái Hoa Tông, nhưng khi trở về tiên xá y vẫn có thể bí mật mặc cho Tống Huyền Cơ xem.
"Ở đây có toàn bộ điểm tâm mà Tầm nhi thích ăn, các con mang theo trên đường mà dùng." Tống phu nhân đưa cho Hạ Lan Hi một hộp thức ăn lớn rồi hỏi, "Nói mới nhớ, Tầm nhi đâu rồi?"
Hạ Lan Hi bị hộp thức ăn che khuất nửa người, đáp: "Hắn bảo có chút việc cần xử lý, lát nữa sẽ hội ngộ với con."
Tống phu nhân chợt hiểu ra: "Thảo nào nó đến đây sớm để từ biệt."
Hạ Lan Hi cố nhét hộp thức ăn vào túi linh, sau đó nhún người nhảy lên xe tiên: "Làm phiền Tống phu nhân đã chăm sóc suốt những ngày qua, vãn bối cáo từ.”
Tống phu nhân mỉm cười: "Đi đường cẩn thận, mọi chuyện bình an."
Hạ Lan Hi quay lưng lại, khóe miệng không kiềm chế được độ cong. Y đẩy cửa xe ra—không ngờ phải không, Tống Huyền Cơ đã bị ta giấu trong này rồi!
Tống Huyền Cơ vận áo hồng nhạt, lặng lẽ ngồi tựa cửa sổ trong xe, khuôn mặt thanh lãnh trầm tĩnh. Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Hạ Lan Hi, tựa như một trận tuyết màu hồng nhạt phủ xuống trong xe tiên.
Hạ Lan Hi ngồi đối diện Tống Huyền Cơ, biết rõ còn hỏi: "Đến cả Tống phu nhân cũng không thể thấy ngươi mặc áo hồng sao?”
Tống Huyền Cơ: "Không thể.”
Ánh mắt và nụ cười của Hạ Lan Hi đều dịu dàng: "Ngươi đã nói vậy, vậy ta càng phải giấu ngươi kỹ hơn rồi."
Người ta là kim ốc tàng kiều, còn y thì giấu mỹ nhân trong xe tiên—lại còn là một mỹ nhân băng tuyết mặc áo hồng nhạt—quả thật y có phúc khí hơn người!
"Ơ?" Hạ Lan Hi chợt nhận ra thứ gì đó trên tay Tống Huyền Cơ đã biến mất, liền hỏi: "Tống Tầm? Hôm nay ngươi không đeo Lưu Tự Vi Mộng sao?"
Tống Huyền Cơ: "Quên mất."
Hạ Lan Hi ngạc nhiên: "Chuyện đó cũng có thể quên? Nhưng tại sao ngươi lại tháo nó ra?"
Tống Huyền Cơ: "Lâu năm không tu sửa.”
Hạ Lan Hi nhìn chiếc Lưu Tự Vi Mộng trên tay mình, vẫn còn mới nguyên: "Hay là ta tặng ngươi cái của ta? Dù sao nó cũng không có tác dụng với ta."
Tống Huyền Cơ: "Không cần."
Xe tiên chở hai người chậm rãi tiến về phía trước, Hạ Lan Hi ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn Tống Viên dần thu nhỏ lại trong tầm mắt. Những chuyện đã trải qua tại Thái Hoa Tông lại ùa về trong đầu y.
Mấy ngày nghỉ này, Chúc Như Sương vẫn thường xuyên cập nhật tin tức từ Thái Hoa Tông cho họ. Thượng Quan Thận và Cố Anh Chiêu vẫn biệt tăm, không rõ hai vị viện trưởng đó có tìm được tung tích Quỷ Thập Tam hay chưa.
Thượng Quan Tri Cẩn… Thượng Quan sư huynh… Mỗi lần nghĩ đến hắn, tâm trạng Hạ Lan Hi lại bị ảnh hưởng.
Y không hiểu tại sao trong ba người tu Vô Tình Đạo, Quỷ Thập Tam lại nhất định chọn Tống Huyền Cơ làm vật hiến tế, cũng không hiểu vì lý do gì mà Thượng Quan Thận lại gia nhập đạo viện thứ mười ba.
Theo y biết, Thượng Quan Thận xuất thân từ một đại tộc tu tiên giống như y và Tống Huyền Cơ. Sau khi vào Thái Hoa Tông, Thượng Quan Thận rất được sư tôn coi trọng, được đồng môn kính nể, phẩm hạnh đoan chính, tài đức vẹn toàn. Rốt cuộc, điều gì đã khiến hắn tình nguyện hoặc bị ép buộc mà gia nhập đạo viện thứ mười ba?
Sau khi trở lại Thái Hoa Tông, bọn họ có thể nhận được đáp án của những câu đố này không?
Tiếng mưa tí tách kéo suy nghĩ Hạ Lan Hi trở về hiện thực. Lúc y đến Cô Tô, trời cũng mưa; giờ rời đi, trời lại đổ mưa.
Mưa đến bất ngờ, những người đi đường vội vã tìm chỗ trú, chỉ trong chớp mắt, con phố trở nên vắng lặng, dường như chỉ còn lại một chiếc xe tiên và hai thiếu niên bên trong.
Hạ Lan Hi nhìn khung cảnh Giang Nam tựa tranh thủy mặc ngoài cửa xe, bỗng cảm thán: "Tống Tầm, nếu Quỷ Thập Tam vẫn chưa bị bắt, có phải khi chúng ta trở về Thái Hoa Tông, sẽ phải tạm biệt những ngày tháng yên bình không?"
Tống Huyền Cơ: "Có lẽ."
Hạ Lan Hi lầm bầm: "Thật phiền phức.”
Tống Huyền Cơ: "Không đáng.”
Nghe cũng có lý, y không muốn vì một kẻ không đáng mà ảnh hưởng tâm tình. Hạ Lan Hi nói: "Nếu Giang viện trưởng hoặc Hoán Trần Chân Quân ở đây thì tốt rồi."
Nếu hai vị viện trưởng của viện Vô Tình đạo có ở đó, chắc chắn Quỷ Thập Tam không chết cũng phế, đâu đến nỗi giày vò lâu như vậy.
Tống Huyền Cơ trầm tư: "Nếu viện trưởng có mặt…"
Hắn không nói tiếp. Hạ Lan Hi dường như cảm nhận được gì đó, bỗng nghiêm túc hỏi: "Bất kể tương lai thế nào, Tống Tầm, ngươi sẽ luôn ở bên ta, đúng không?”
Tống Huyền Cơ "Ừ" một tiếng: "Trừ phi ngươi chuyển sang Hợp Hoan đạo.”
Hạ Lan Hi: "Nếu ta chuyển viện, ngươi sẽ không chơi với ta nữa sao?”
Tống Huyền Cơ: "Ta không thể đi học cùng ngươi.”
Hạ Lan Hi: "Cái này đúng là......”
“Nhưng ta có thể đón ngươi tan học, "Tống Huyền Cơ ám chỉ,"Không phải ngươi rất thích sao.”
Hạ Lan Hi thỏa mãn cười nhạt: “Ta không thích, ta muốn đi học cùng ngươi.”
Tống Huyền Cơ im lặng một lát: "Lần trước ngươi không nói vậy, ngươi biết ngươi rất hay thay đổi không?"
Hạ Lan Hi: "Mặc kệ, ta chỉ cần được ở bên ngươi."
Dù họ đều tu Vô Tình Đạo, định sẵn không vướng chuyện tình ái phong nguyệt, nhưng chỉ cần có thể ở bên Tống Huyền Cơ mỗi ngày, y đã rất thỏa mãn rồi.
Dù tương lai có ra sao, y cũng sẽ cùng Tống Huyền Cơ đối mặt. Đến khi tất cả trở lại bình yên, họ sẽ tiếp tục tu hành ở Thái Hoa Tông.
Khi tu thành Vô Tình Đạo, họ hoặc trở về Kim Lăng, hoặc trở về Cô Tô, hoặc tiếp tục ở lại Thái Hoa Tông thu nhận đệ tử, dạy học trò, làm trưởng lão.
Dù làm gì, chỉ cần ở bên cạnh Tống Huyền Cơ là được rồi.
Dù cho Tống Huyền Cơ không muốn ngày nào cũng gọi y là cục cưng, cũng không muốn cài trâm tua rua vàng lắc lư trước mặt y xem;Dù cho Tống Huyền Cơ không thích nói chuyện, y nói cả tràng dài mà chỉ nhận được vài chữ đáp lại từ hắn.Dù cho Tống Huyền Cơ thường xuyên nói những câu khiến y á khẩu, lần nào cũng làm y nghẹn lời, nhưng y vẫn thích ở bên cạnh Tống Huyền Cơ nhất.
Vô Tình Đạo không thể nói chuyện yêu đương, không thể động tâm, không thể hôn môi, nhưng nào có quy định rằng hai người tu vô tình đạo không thể bên nhau trọn đời chứ?
Hạ Lan Hi: "Tống Tầm."
Tống Huyền Cơ: "Ừm?"
Hạ Lan Hi nhìn mưa: "Kim Lăng cũng rất đẹp, khi nào chúng ta cùng đi xem thử?"
Tống Huyền Cơ nhìn y: "Được."
Sau khi rời khỏi thành Cô Tô , hai người từ đi đường bộ chuyển sang đi đường thủy. Linh thủy phượng hoàng di chuyển duyên dáng trên mặt nước, xe tiên biến thành thuyền tiên, từ từ trôi về hướng Thái Hoa Tông.
Sống trong Tống Viên quá vui vẻ, hậu quả là nợ một đống bài vở phải bổ sung. Hạ Lan Hi bận rộn vẽ bản thảo Cơ Quan Học, còn Tống Huyền Cơ thì đã vẽ xong từ lâu, vậy mà vào lúc này lại bất ngờ xoa đầu y, mặt không biểu cảm mà hỏi y có muốn chơi với trâm tua rua vàng không—thật quá đáng.
Vẽ được một nửa, Hạ Lan Hi đột nhiên nghe thấy từ mặt sông xa xa vọng đến tiếng ca hát nhảy múa rộn ràng.
Con đường thủy này thông đến mấy tòa đại thành, thường có thuyền bè qua lại, nhưng có thể nghe hát xem múa trên sông thì hiển nhiên không phải thuyền nhỏ. Hạ Lan Hi đẩy cửa sổ, tò mò nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một chiếc thuyền hoa ba tầng.
Thuyền hoa được chạm trổ cầu kỳ, mái hiên cong vút, tiếng nhạc du dương không dứt, chẳng khác gì chốn phong nguyệt trên đất liền. So với thuyền tiên nhỏ gọn của họ, thì chẳng khác nào so sánh đom đóm với trăng sáng.
Thuyền hoa lớn nhất của Hạ Lan gia cũng chỉ tầm cỡ chiếc này, có thể thấy người họ tình cờ gặp trên sông rất có khả năng đến từ danh môn vọng tộc.
Hạ Lan Hi: "Thuyền này đến từ hướng nào?"
Tống Huyền Cơ: "Lâm An."
Hai người nhìn nhau, đều nghĩ đến cùng một khả năng—Lâm An có đại tộc đứng đầu, Thượng Quan thị.
Hạ Lan Hi: "Đây là thuyền của nhà Thượng Quan Thận?"
Tống Huyền Cơ: "Có thể."
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạ Lan Hi. Nếu như Thượng Quan Thận thực sự không có sơ hở gì trong Thái Hoa Tông, thì nguyên nhân hắn làm việc cho Quỷ Thập Tam có thể xuất phát từ gia tộc của hắn không?
Hạ Lan Hi: "Muốn lên thuyền xem thử không? Biết đâu có thể tìm được manh mối về Thượng Quan Thận."
Tống Huyền Cơ: "Không còn thổi khói lửa nhân gian nữa à?”
"Để sau đi, chuyện quan trọng hơn." Hạ Lan Hi triệu hồi Tải Tinh Nguyệt, sẵn sàng xuất phát: "Mau thay quần áo đi, thay xong chúng ta lên thuyền.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro