Chương 68
Đồng Hỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
“Nhưng mà…” Cậu ta vẫn lo lắng, lần này lại nhìn sang Giang Tức, “Giang Tức không phải là người. Dù bây giờ cậu ấy trông giống chúng ta, nhưng ở nhiều khía cạnh vẫn rất khác. Nhìn cái mặt trắng bệch như ma của cậu ấy kìa, làm sao cậu có thể ở bên cậu ấy được?”
“Cậu ấy không thể tự bước ra khỏi cửa này, phải dựa vào cậu đưa đi. Vậy cậu định giới thiệu cậu ấy với cô thế nào? Thậm chí cậu ấy còn không có thân phận gì, điều tra ra chỉ thấy giấy chứng tử. Thôi được, giả sử chúng ta làm giả một thân phận cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không xuất hiện trên camera giám sát! Nếu lộ ra, với cậu ấy là tai ương ngập đầu, còn với cậu, e là cũng chẳng yên ổn.”
Đồng Hỉ thực sự rất rất rất lo lắng, nói đến mức phun cả nước bọt. Giang Tức kéo Thưởng Nam lùi về phía mình, Đồng Hỉ: “Có đang nghe tôi nói không hả?”
“Đang nghe, đang nghe,” Thưởng Nam đáp, do dự một lúc, “Tôi đang nghĩ xem có cách nào lấy lại thứ mà Giang Lâm đã lấy từ Giang Tức hay không.”
“Lấy lại kiểu gì? Thò tay móc à?”
“Lúc chúng ta mới chuyển đến đây, Giang Tức còn chưa có cơ thể. Nhưng gần đây cậu ấy đã có, mà cậu cũng thấy đấy, Giang Lâm thì ngày càng tệ đi.” Thưởng Nam chậm rãi nói. Lúc cậu nói, ngón tay Giang Tức đặt lên đốt xương nhô ra sau gáy cậu, cảm giác lành lạnh len lỏi qua xương, lan đến tận đầu ngón tay: “Vậy nên tôi nghĩ, có lẽ những thứ Giang Tức đã mất có thể quay về.”
“À… hiểu rồi,” Đồng Hỉ bừng tỉnh, “Chỉ cần Giang Lâm trở về dáng vẻ ban đầu, thì Giang Tức cũng có khả năng trở thành người như chúng ta.”
Giang Tức an ủi Đồng Hỉ, “Không phải người cũng không sao.”
“Cút.” Đồng Hỉ bò dậy khỏi mặt đất, kéo lại quần ngủ, “Chuyện này lớn đấy, cẳng lẽ anh em tôi phải theo cậu chịu cảnh góa bụa à?”
“Tôi ra ngoài nấu ăn. Hai người, biết đủ đi nhé”
Sợ Giang Lâm tình cờ đi ngang thấy, Đồng Hỉ chỉ kéo cửa đủ rộng để lách mình ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng lại.
Khi cậu ta đi rồi, căn phòng trở nên yên tĩnh. Một lúc sau, Giang Tức từ trên giường trượt xuống đất ngồi xếp bằng cạnh Thưởng Nam.
“Đồng Hỉ rất yêu quý cậu.”
“Tôi với cậu ấy cùng lớn lên, lúc bốc đồ chơi đoán tương lai cũng bốc chung một lượt.”
Hồi nhỏ sức khỏe Thưởng Nam không tốt, dáng người nhỏ hơn Đồng Hỉ, khuôn mặt lại thanh tú, thường bị bắt nạt. Còn Đồng Hỉ từ bé đã cao to hơn bạn đồng trang lứa, luôn bảo vệ cậu đến mức trước khi phân lớp, phụ huynh hai nhà cũng xin nhà trường cho hai đứa học chung.
Nghe Thưởng Nam kể, Giang Tức khẽ gật đầu, “Ừm” một tiếng, đôi mắt cụp xuống. Mí mắt xanh trắng của cậu giống như ánh trăng mờ ảo trong đêm tối.
“Vậy, cậu thích cậu ấy hơn hay thích tôi hơn?”
“……”
“Hai loại tình cảm này khác nhau.” Nhưng Giang Tức quan trọng hơn, đối với thế giới này, cậu ấy quan trọng hơn. Chỉ khi Giang Tức sống tốt, Đồng Hỉ và những người khác mới có thể sống tốt.
May mà Giang Tức không phải kiểu người vô lý, cậu ta chống tay trên ga trải giường, ghé sát bên mặt Thưởng Nam. Ánh mắt cậu ta lúc này trong trẻo hơn nhiều, vẻ âm u cũng nhạt đi không ít.
Cậu dùng răng khẽ cắn lấy dái tai Thưởng Nam, hàm răng của ác linh có thể dễ dàng xé nát cơ thể người, nhưng giờ đây lại dịu dàng như mưa xuân, khiến dái tai như hóa thành viên ngọc nhỏ trong miệng Giang Tức.
Thưởng Nam muốn đẩy đối phương ra, lại bị đối phương ôm eo, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Đồng Hỉ đang nấu mì, cậu ta lấy từ tủ lạnh hai nắm rau cải và vài quả trứng gà, còn mang ra hai quả cà chua.
Cà chua được xào nhuyễn trong chảo, gần giống sốt cà chua. Trong lúc chờ nước sôi, Đồng Hỉ bắt đầu chiên trứng. Sợ bị dầu bắn, cậu ta còn đeo thêm mặt nạ.
Lúc này cửa bếp bị mở ra, nghe thấy có người gọi tên mình, Đồng Hỉ mới biết có người vào bếp.
Là Giang Lâm.
Giang Lâm cười ngại ngùng, thấy nụ cười này, Đồng Hỉ bất giác nhíu mày. Cậu ta quay đi không nói gì, chờ đối phương tự mở lời nói rõ mục đích.
“À… Có thể nấu thêm cho tôi một bát không? Tôi không biết nấu ăn, cũng ngán đồ ăn ngoài rồi,” Giang Lâm nhẹ giọng nói, “Tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”
Đồng Hỉ càng nhíu chặt mày hơn, cậu ta không giỏi từ chối người khác.
Nhưng từ sau khi biết những gì Giang Tức đã phải chịu, cậu ta thực sự rất ghét Giang Lâm, nhất là khi đối diện với khuôn mặt và biểu cảm giống hệt Giang Tức của hắn.
“Không còn nhiều mì đâu, vừa đủ cho tôi và Thưởng Nam… hai người thôi.”
Giang Lâm nhìn vỏ trứng và năm quả trứng chiên trên đĩa: “Nhiều trứng thế này cơ mà?”
“Tôi ăn ba quả, Thưởng Nam ăn hai quả.” Thực ra là cậu ta ăn ba, Thưởng Nam một, Giang Tức một.
May mà Giang Lâm không tiếp tục nài nỉ, chỉ hơi thất vọng, “Được rồi, vậy tôi đặt đồ ăn ngoài. Hay để tôi mua ít mì, lần sau cậu nấu thì tiện thể nấu thêm cho tôi một bát, được không?”
Đồng Hỉ: “…”
Ngay cả khi không có sự tồn tại của Giang Tức, cậu ta cũng không thích con người Giang Lâm này. Cậu đâu phải bảo mẫu, mà Giang Lâm sai khiến người khác một cách tự nhiên như vậy.
“Tôi không có nhiều thời gian lắm,” Đồng Hỉ lạnh nhạt đáp. Mấy tháng qua cậu ta gầy đi trông thấy, nụ cười vẫn ngô nghê, nhưng khi không cười lại toát lên vẻ lạnh lùng. Hàng chân mày và sống mũi cao như núi, đường viền môi và quai hàm sắc lẹm: “Tôi còn phải làm bài, anh có thể tự nấu.”
Giang Lâm nhìn Đồng Hỉ một lúc, “Được thôi.” Hắn đáp lại đầy bất lực rồi bước ra ngoài.
Khi mì chín, Đồng Hỉ thầm cảm ơn vì túi áo ngủ của mình rất lớn. Cậu ta nhét một bát canh vào túi, rồi bưng hai bát mì chạy vào phòng ngủ phụ.
Đóng cửa lại cậu ta liền la lên: “Nóng, nóng, nóng!” Sau đó đặt mì lên chiếc bàn nhỏ, rồi lôi bát canh từ túi áo ra. “Nào, chia đi.”
Thưởng Nam ăn không nhiều, phần lớn được chia cho Giang Tức. Dù Giang Tức thích ăn thịt sống hơn, nhưng lúc này ăn cũng chỉ để vui vẻ, cậu ta chăm chú lắng nghe Đồng Hỉ nói.
“Anh họ cậu không biết xấu hổ à, cứ bắt tôi nấu mì cho anh ta.”
Giang Tức gắp trứng trong bát mình cho Thưởng Nam, bình thản đáp: “Dì rất cưng chiều anh ta, không nỡ để anh ta làm việc nhà, nên anh họ chẳng biết làm gì cả, quen thói sai bảo người khác phục vụ rồi.”
Đồng Hỉ cười hì hì: “Cậu vẫn tốt hơn.”
Đồng Hỉ ăn rất nhanh, xong bát, cậu ta đẩy sang trước mặt Giang Tức: “Tôi chưa no, cậu chia tôi chút đi.”
Giang Tức: “Không.”
“…”
Thưởng Nam cười, “Tôi chia cho cậu.”
-
Thưởng Nam không biết bài phát biểu của Giang Lâm cuối cùng có viết xong hay không, nhưng rõ ràng mấy ngày nay hắn cực kỳ cáu kỉnh.
Đồng Hỉ thì chẳng còn chút ngưỡng mộ nào đối với Giang Lâm, nhưng vì sống chung dưới một mái nhà, thỉnh thoảng cậu ta vẫn đáp lại lời chào hỏi của hắn.
Tối trước buổi giải đáp thắc mắc, Thưởng Nam và Đồng Hỉ đứng trong thang máy. Đồng Hỉ phấn khích kể cho Thưởng Nam nghe về những trái dâu to mà cô gửi đến, tối nay có thể vừa ăn vừa làm bài tập cùng Giang Tức.
Về đến nhà, Giang Lâm đang vừa viết bài phát biểu vừa xem TV. Thấy hai người bước vào, hắn mỉm cười: “Về rồi à?”
Thưởng Nam giữ nguyên vẻ lạnh lùng như thường lệ, còn Đồng Hỉ thì miễn cưỡng đáp lại một tiếng: “Ừ.” Xong liền chạy thẳng vào bếp.
Mở tủ lạnh, khuôn mặt Đồng Hỉ lập tức đông cứng.
Lần này, thứ biến mất là dâu tây mà mẹ Thưởng Nam nhờ bạn gửi đến. Ba khay, mỗi khay mười quả, đều là những quả lớn nhất được chọn kỹ từ vườn, giá thị trường mỗi quả hơn ba mươi tệ.
Cả ba khay đã bị mở, ăn dở, phần còn lại có lẽ là những quả nhỏ hơn, kém đẹp hơn.
Một cơn giận từ bàn chân bùng lên đến đỉnh đầu, Đồng Hỉ cảm thấy đầu mình như một ấm nước vừa sôi, không kìm được mà gào lên.
Thưởng Nam nhìn biểu cảm của Đồng Hỉ liền biết có chuyện không ổn. Cậu định hỏi thì Đồng Hỉ đã “rầm” một tiếng đóng sập cửa tủ lạnh, rồi “ruỳnh” mở toang cửa bếp, lao thẳng ra phòng khách, nơi Giang Lâm đang xem TV.
Dưới tình huống Giang Lâm hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị tâm lý nào, Đồng Hỉ đạp đổ thùng rác bên chân Giang Lâm
“Mẹ nó! Tôi nhịn anh lâu lắm rồi. Muốn ăn thì tự đi mà mua, anh ăn dâu trong tủ lạnh phải không?”
“Mẹ nó anh đi mua lại cho tôi! Tôi không cần tiền, mua đúng loại như cũ cho tôi!” Biểu cảm của Đồng Hỉ như muốn giết người đến nơi.
Thưởng Nam đứng bên cạnh, kéo kéo Đồng Hỉ rồi hỏi Giang Lâm: “Là anh đụng vào à?”
“Tôi chuyển tiền cho các cậu, được không?” Giang Lâm mặt đầy áy náy, nhưng giọng lại thản nhiên.
Chưa nói đến chuyện chuyển tiền thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt của Đồng Hỉ không những càng đen mà đến cả Thưởng Nam cũng thấy tức giận.
Đồng Hỉ phản ứng rất dữ dội: “Trông tôi giống người thiếu tiền à? Anh có cần tôi nói doanh thu hàng năm của nhà tôi là bao nhiêu không? Anh mau bù đồ trong tủ lạnh lại ngay, không thì đừng trách tôi không nể mặt. Tôi không ngại bỏ tiền khiến anh mất mặt trong trường đại học đâu.”
“Còn dám con mẹ nó nói tiền tiền tiền với ông đây nữa, tôi lấy tiền đập chết anh, chó má.” Đồng Hỉ giận đến phát điên, quay người bỏ đi còn tung một cú đá vào không khí, rồi đấm hai cú vào khoảng không.
Thưởng Nam lo phần dọn dẹp, cậu cúi người dựng lại thùng rác, nói với Giang Lâm: “Tôi gửi anh số của cửa hàng nhé.” Cậu lục cặp lấy bút, tìm ảnh chụp màn hình mẹ gửi trong điện thoại, rồi viết một dãy số lên giấy, đẩy về phía Giang Lâm: “Quả đợt đầu đã hết rồi, chắc phải đợi vài ngày mới có lô mới.”
Kinh tế nhà dì Giang Tức… Thưởng Nam nghĩ chắc chỉ mức trung bình khá. Hai vợ chồng đều làm việc tốt, nên mới chuyển lên thủ đô được. Trái cây quả thực không đắt, nhưng gia đình bình thường chắc sẽ không tiêu vài triệu mỗi tháng để mua trái cây. Cũng giống như việc họ có thể mua một chiếc xe vài trăm triệu, nhưng sẽ không bỏ từng ấy tiền mua một chiếc khăn lụa.
Trong khoảng thời gian này Giang Lâm vẫn luôn ăn đồ trong tủ lạnh, Đồng Hỉ rất để ý phương diện ăn uống, toàn là mua đồ tốt nhất, Thưởng Nam không biết Giang Lâm có thể gánh vác nổi khoản chi trả này hay không.
Mà dù có đủ khả năng chi trả hay không, chuyện này cũng chẳng liên quan đến Thưởng Nam.
---
Giang Tức đang an ủi Đồng Hỉ trong phòng ngủ phụ: “Sau này tôi sẽ trông chừng giúp cậu.”
Đồng Hỉ lau nước mắt, ngay sau đó Thưởng Nam mang một rổ dâu tây còn sót lại vào phòng: “Thôi nào, sao lại khóc nữa? Tất cả đều cho cậu ăn.”
Đồng Hỉ không nói gì, bật dậy chạy ra bếp lôi hết trái cây còn lại trong tủ lạnh ra, đổ tất cả vào chậu rửa sạch, rồi ôm vào phòng ngủ: “Tối nay ăn hết luôn!” Cậu ta cắm đầu nhét từng miếng vào miệng.
Thưởng Nam đẩy rổ dâu tây về phía Giang Tức: “Dạo này cậu thấy sao?”
Giang Tức đưa tay áp lên má Thưởng Nam. Ban đầu Thưởng Nam ngơ ngác, rồi đoán có lẽ Giang Tức muốn mình cảm nhận điều gì đó.
Từ chính giữa lòng bàn tay của Giang Tức, Thưởng Nam cảm nhận được một hơi ấm mà trước đây chưa từng có. Dù nhiệt độ ấy vẫn chưa bằng được với thân nhiệt của con người, nhưng nó thực sự tỏa ra từ cơ thể của Giang Tức. Thưởng Nam nhìn Giang Tức, vẻ mặt đầy vui mừng.
Đồng Hỉ đứng nhìn cả hai, hỏi:"Chuyện gì thế?"
Thưởng Nam đáp: "Giang Tức có nhiệt độ cơ thể rồi."
"Thật sao?" Đồng Hỉ tròn xoe mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:"Có phải vì Giang Lâm ăn vụng không?”
Ừm... cũng có thể nói vậy, Thưởng Nam thầm nghĩ. Giang Lâm càng tiến gần hơn đến bản thân thật sự của mình, những khiếm khuyết bộc lộ càng nhiều, và những gì quay lại với Giang Tức cũng ngày một nhiều hơn.
Đồng Hỉ đề nghị: "Thế thì để tôi đặt mấy loại trái cây này vào lại nhé?"
Thưởng Nam ngăn lại: "…Cậu còn định đánh người nữa. Tôi nghĩ lần này chắc anh ta không dám đụng vào đồ trong tủ lạnh nữa đâu.”
Mặc dù cơ thể Giang Tức đã hồi phục một phần nhiệt độ, nhưng vẫn còn rất xa so với thân nhiệt con người.
Đêm đến khi đi ngủ, Giang Tức tự giác ôm Thưởng Nam qua một lớp chăn. Đợi khi Thưởng Nam chìm vào giấc ngủ, cậu ta đột nhiên biến mất.
Trong căn nhà yên tĩnh, thời gian đã gần đến 3 giờ sáng.
Bài phát biểu của Giang Lâm vừa được hoàn thành cách đây vài giờ, hắn viết đi viết lại rất nhiều lần, tra cứu không ít tài liệu, thậm chí còn lật lại những bài phát biểu trước đây của mình để tham khảo.
Đặt ở trên bàn trà, là bản thảo phát biểu đã hoàn thành.
Giang Tức cúi xuống nhặt chúng lên, chậm rãi xé đôi bài phát biểu thành hai nửa, rồi chia nhỏ thành bốn phần. Rất nhanh, bài phát biểu mà Giang Lâm phải khó khăn lắm mới viết được giờ đã thành một đống mảnh vụn, giống như tuyết rơi đầy trên mặt đất.
Lúc này Giang Lâm vẫn đang ở trong phòng nhìn chằm chằm vào điện thoại, không tài nào ngủ được. Hắn bị cuốn vào những cảm xúc hỗn loạn: lo lắng, sợ hãi, tức giận, bất mãn, nhục nhã và hổ thẹn, tất cả như xoáy sâu vào lòng hắn.
Đã lâu rồi hắn không bị ai chỉ thẳng mặt mắng, nhất là bởi một cậu con trai nhỏ tuổi hơn mình. Thêm vào đó, ánh mắt khinh miệt của Thưởng Nam khi nói rằng hắn thậm chí còn không bằng một học sinh học lại.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn như bị kéo ngược trở về vạch xuất phát. Hắn không thể chấp nhận mình trở lại nơi đó.
Trên màn hình điện thoại là đoạn hội thoại giữa hắn và Lý Lan:
[Giang Lâm: Mẹ, con đã trở về lâu như vậy rồi mà trạng thái của con vẫn không tốt lên chút nào. Giáo sư tải tài liệu bài giảng lên nhóm, nhưng… con không hiểu nổi. Mẹ ơi, con phải làm sao đây?]
[Giang Lâm: Có phải vì Giang Tức đã chết rồi, nên tất cả mọi thứ của nó cũng dần biến mất không?]
Giang Lâm tự nhủ, chắc chắn là như thế.
Lý Lan đáp lại: [Nếu thực sự không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể tìm một mục tiêu mới. Cục cưng, con có ai muốn đề xuất không?]
Giang Lâm đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này. Ngay giây đầu tiên đọc được, khuôn mặt của Thưởng Nam liền hiện lên trong đầu hắn.
Một người thông minh nhưng không khoe mẽ, kiêu ngạo nhưng không gây phản cảm. Ngay cả khí chất và gương mặt của cậu ấy, Giang Lâm còn thấy ưa nhìn hơn Giang Tức rất nhiều. Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình của Thưởng Nam cũng đáng để hắn ngưỡng mộ.
Tuy gia đình Giang Lâm có điều kiện tốt ở thành phố Đạt Nhĩ, nhưng thủ đô lại là nơi tập trung những người xuất chúng, và nhà hắn chỉ có thể sống ở ngoại ô.
Hắn từng quan tâm đến vài thương hiệu quốc tế, tiết kiệm mãi mới mua nổi, mua về lại trân quý đến mức không dám mặc hay giặt. Nhưng Thưởng Nam, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, thậm chí có món Giang Lâm còn không biết tên. Hắn nghe bạn học nói, đó là hàng đặt riêng cho hội viên, không có mẫu tương tự.
Nếu có thể lấy đi tất cả của Thưởng Nam, hắn sẽ không cần phải tự ti hay bất mãn vì thua kém bạn bè nữa. Điều đó tuyệt đối tốt hơn một kẻ nghèo khó như Giang Tức không có đầu óc kia.
Hắn bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tươi đẹp khi trở thành Thưởng Nam, nhưng trong đầu lại vang lên một tiếng nói: không, không thể giết Thưởng Nam được...
Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cậu, hắn đã nảy sinh thiện cảm. Cuộc gặp gỡ ở cửa thang máy buổi sáng, đôi mắt đào hoa lơ đễnh đầy mê hoặc của Thưởng Nam, cùng đôi môi tái lạnh vì giá rét...
Nhưng rất nhanh, cảm xúc ấy bị hắn đè nén xuống. Làm sao hắn có thể dễ dàng thích một người như vậy? Chẳng qua là vì cậu ấy có ngoại hình ưa nhìn mà thôi.
Giang Lâm không hiểu nổi tại sao mình lại không nỡ làm tổn thương Thưởng Nam, thậm chí không thể nói nổi một lời ác ý.
Đầu óc của hắn bị hai loại cảm xúc cực đoan chiếm cứ, xé rách lẫn nhau, hắn đau đầu đến sắp nổ tung.
-
Khi chuông báo thức của Đồng Hỉ vang lên, cậu ta chỉ với tay tắt đi rồi trở mình ngủ tiếp. Một đôi chân xanh xao, trắng bệch dừng lại bên cạnh giường cậu. Giang Tức ngồi xuống, vung tay tát Đồng Hỉ một cái.
Đồng Hỉ choáng váng, mở mắt ra nhìn gương mặt ma phía trên mình, giấc ngủ bay sạch. Cậu ta hét lên hoảng hốt, cuống cuồng bò dậy: "Tôi dậy, tôi dậy, tôi dậy ngay đây!"
Đánh thức người này xong, Giang Tức lại đi đánh thức người khác. Đây là công việc mỗi sáng của cậu ta, vì trời càng lạnh việc dậy sớm càng khó khăn.
Giang Tức ngồi xổm bên mép giường, chạm vào mặt Thưởng Nam. Cậu lập tức tỉnh giấc nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt mơ màng nhìn bóng người trước mặt, mí mắt nặng trĩu sắp khép lại.
Không cần suy nghĩ, Giang Tức ghé tới hôn cậu một cái. Thưởng Nam lập tức mở bừng mắt, nhưng ngay lúc đó Giang Tức đã nhân cơ hội đưa đầu lưỡi quét qua trong miệng cậu một lượt.
"Dậy đi."
Bên ngoài vang lên tiếng "ầm" rất lớn.
Kèm theo đó là tiếng mắng chửi om sòm.
Thưởng Nam nhíu mày, vén chăn bước xuống:"Để tôi ra xem sao.”
Đồng Hỉ và Giang Lâm đang lao vào đánh nhau, những mảnh giấy rách bay đầy phòng khách, chiếc bàn trà cũng bị va đập xô lệch.
Đồng Hỉ cao hơn, khỏe hơn Giang Lâm, nhưng cả hai vẫn ngang tài ngang sức. Cúc áo ngủ của Đồng Hỉ bật tung, trong khi Giang Lâm cũng chẳng khá hơn.
Giang Tức đột ngột xuất hiện sau lưng Giang Lâm, cửa sổ kính phía trước không hề phản chiếu hình bóng cậu ta. Giang Tức vòng tay qua cổ Giang Lâm, siết nhẹ, khiến khuôn mặt hắn lập tức tím tái. Bàn tay đang bóp cổ Đồng Hỉ cũng buông lỏng.
Rồi Giang Tức biến mất.
Thưởng Nam vội chạy đến đỡ Đồng Hỉ dậy. Đồng Hỉ ho vài tiếng rồi chửi bới:
"Ai xé bài phát biểu của anh? Con mẹ nó tôi bị điên chắc mà nửa đêm dậy xé nó?!"
Giang Lâm và Đồng Hỉ dậy gần như cùng lúc. Vừa bước ra khỏi phòng, Giang Lâm đã nhìn thấy những mảnh giấy vương vãi khắp sàn. Bài phát biểu hắn cẩn thận đặt trên bàn trà trước khi đi ngủ đã biến mất.
Ai làm chuyện này? Ngoài Đồng Hỉ, người vừa xung đột với mình, hắn không nghĩ ra được ai khác.
Đồng Hỉ đang đánh răng thì bị Giang Lâm đánh lén từ phía sau túm lấy cổ áo đặt lên cửa rồi lãnh trọn một cú đấm.
Thưởng Nam nhìn những mảnh giấy vụn dưới đất, thầm nghĩ, chắc chắn là do Giang Tức làm.
Thực ra, Đồng Hỉ cũng đoán ra được. Là Giang Tức làm đấy mà, làm tốt lắm.
Khoé miệng Giang Lâm bầm tím không nói gì, mãi sau mới thở được, cúi xuống nhặt từng mảnh giấy vụn, vừa nhặt vừa nói với Đồng Hỉ: "Biết là các cậu ghét tôi, sau kỳ nghỉ đông tôi sẽ về trường, các cậu yên tâm."
"Phát biểu tôi có bản sao rồi, tôi chỉ thấy rằng nếu các cậu không thích tôi, cứ nói thẳng. Không cần làm những chuyện nhỏ nhặt đáng xấu hổ thế này. Dù gì thì chúng ta đều đã qua chín năm giáo dục bắt buộc, đúng không?”
Đồng Hỉ nhất thời không tìm được lời nào để đáp trả, bị nghẹn họng. Thưởng Nam ngẩng lên nở một nụ cười giả tạo, nói: "Anh được giáo dục rồi thì giỏi quá nhỉ, còn biết trộm đồ của chúng tôi."
Mặt Giang Lâm lập tức tái xanh.
Cho đến khi ra khỏi nhà, Đồng Hỉ vẫn còn lẩm bẩm chửi rủa. Thưởng Nam kéo cậu ta: "Nhanh lên, sắp muộn rồi."
Thưởng Nam chẳng buồn quan tâm đến Giang Lâm nữa. Dù sao chỉ cần Giang Tức càng lúc càng bình thường, tình cảnh của Giang Lâm sẽ càng lúc càng tồi tệ. Cậu dựa vào thang máy, nhìn Đồng Hỉ.
Đồng Hỉ xoa quai hàm ê ẩm: "Anh ta thấp hơn tôi nhưng sao đánh nhau lại mạnh hơn tôi?"
"Chắc là Giang Tức mạnh hơn chứ không phải Giang Lâm."
Đồng Hỉ nghĩ ngợi:"Cũng đúng. Nhưng mà Giang Tức còn chẳng cao bằng tôi."
Nhưng Giang Tức đã trải qua nhiều khó khăn, từng sống ở nông thôn với bà ngoại, đi học về còn phải làm việc đồng áng. Sau khi lên thành phố, cuộc sống cũng chẳng khấm khá gì hơn. Có lẽ, một phần ngưỡng chịu đựng của cậu ấy cao hơn nhiều so với Đồng Hỉ và Thưởng Nam.
Ra khỏi thang máy, họ phải đi vòng qua đình giữa hồ. Mặt hồ phủ một tầng sương mờ trắng xóa, trời còn chưa sáng hẳn, xa xa là những ngọn cây và bãi cỏ đều phủ lớp sương giá, như ánh trăng còn vương lại.
"Tuần sau tôi phải mua cái khóa cho tủ lạnh…" Đồng Hỉ vừa đi vừa càu nhàu, tay xoa mặt.
Cửa sổ ban công tầng một trên đỉnh đầu mở ra, một chiếc chậu hoa lớn bằng quả bóng rổ được ai đó đưa ra ngoài ban công. Sau khung cửa, gương mặt của Giang Lâm hiện lên. Trong ánh sáng mờ mờ của buổi sáng sớm, khuôn mặt hắn đen kịt như đáy nồi, nhưng đôi tay lại run rẩy.
Chỉ cần rơi trúng Thưởng Nam, mọi chuyện sau đó sẽ do Lý Lan giải quyết. Hắn không thể đợi thêm nữa, đã để lộ quá nhiều rồi.
Thưởng Nam xuất sắc ở mọi mặt, là đối tượng hoàn hảo để hắn lợi dụng.
Thưởng Nam đang cúi đầu tìm dầu xoa bóp trong cặp cho Đồng Hỉ, vì mặt cậu ta bầm tím nhiều chỗ.
Có lẽ linh tính mách bảo, Đồng Hỉ ngẩng đầu lên. Nhưng khi cậu ta ngẩng lên, chỉ kịp thấy đôi tay vừa rụt lại sau ban công, còn chiếc chậu hoa thì như sao băng lao thẳng về phía Thưởng Nam.
Đồng Hỉ bất giác xô mạnh Thưởng Nam, khiến cậu ngã vào bồn hoa bên đường. Nhưng chính cậu ta lại không kịp tránh, chiếc chậu từ tầng thấp lao xuống với tốc độ như thiên thạch.
Giây phút cuối, Đồng Hỉ chỉ nghĩ đến Nghê Đình và món dâu tây mà Giang Lâm còn nợ cậu.
Kiếp sau nhất định phải yêu hoa khôi lớp!
Cậu ta còn chưa kịp nhắm mắt thì chiếc chậu hoa đã sắp chạm đầu, nhưng đau đớn tưởng chừng như bị vỡ sọ lại không xảy ra. Ngược lại là nghiêng người, tiếp theo nước lạnh lẽo rót vào lỗ tai và mũi cậu ta.
Đồng Hỉ mở to mắt, gạt đám rong rêu ra, dùng hết sức lực bám vào bờ. Bộ đồ mùa đông ngấm nước kéo cậu ta xuống, khiến cậu phải bám chặt trụ bê tông cạnh hồ, nhưng tạm thời không đủ sức trèo lên.
Thưởng Nam hoàn toàn hoang mang.
Hai giây trước khi bị Đồng Hỉ đẩy đi, hệ thống 14 bất ngờ cảnh báo rằng có vật thể từ trên cao rơi xuống. Chưa kịp phản ứng, một lực mạnh đã đẩy cậu ngã vào bồn hoa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tim Thưởng Nam như muốn ngừng đập. Cậu thà bị rơi trúng còn hơn để Đồng Hỉ bị thương. Dù sao, cậu có hệ thống, còn Đồng Hỉ thì không.
Nhưng khi hoàn hồn, Đồng Hỉ đã vùng vẫy dưới nước, nước bắn tung tóe.
Còn vị trí mà cậu và Đồng Hỉ vừa đứng, Giang Tức đang ở đó. Chiếc chậu hoa lẽ ra sẽ đập vào đầu họ thì giờ đang nằm trong vòng tay Giang Tức.
Ngón tay tái nhợt của Giang Tức ôm lấy chiếc chậu, đôi mắt lấp lánh nhìn Thưởng Nam, rồi cong môi mỉm cười.
Sau đó, khóe miệng Giang Tức chậm rãi thu lại, khuôn mặt không hề huyết sắc ngẩng lên nhìn về phía tầng lầu nơi chậu hoa rơi xuống, xuyên qua lớp sương mù mờ mịt, chạm mắt với Giang Lâm đang thò đầu ra kiểm tra tình hình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro