Chương 71
Thưởng Nam tiếp tục lùi lại, lưng dán chặt vào bức tranh treo ở lối vào: “Cậu không thấy là cậu đang chơi xấu sao?” Hơn nữa còn chơi xấu một cách rất hùng hồn.
“Nhưng luật đâu có nói hành động nào là chơi xấu.” Giang Tức từng bước áp sát:“Bình thường cậu chưa từng chơi xấu à?”
“...”
Giang Tức cúi người, khẽ hôn lên gương mặt bất lực của Thưởng Nam: “Được rồi, đợi anh họ rời đi đã rồi chúng ta nói tiếp.” Cậu ta nghĩ, giờ đây Đồng Hỉ cũng đang ở trong phòng ngủ phụ,dù hai người muốn làm gì cũng thật không tiện.
Cậu ta thì không ngại, nhưng chắc chắn Thưởng Nam sẽ ngại ngùng.
Sự nghiêm túc thảo luận của Giang Tức khiến Thưởng Nam nhất thời không tìm được lời phản bác, đành phải hỏi: “Cậu biết Giang Lâm sẽ rời đi sao?”
“Đoán thôi,” Giang Tức đáp. Nói xong cậu ta dùng mu bàn tay chạm vào mặt Thưởng Nam, “Cậu xem, có phải nhiệt độ cao hơn trước chút không?”
Mắt Thưởng Nam sáng lên.
Dù vẫn còn cách xa nhiệt độ của con người, nhưng với một ác linh mà nói, việc có nhiệt độ đã là một điều vô cùng khó rồi.
“Biết đâu sau khi Giang Lâm hoàn toàn bất thường, Giang Tức, cậu cũng sẽ khôi phục bình thường.” Thưởng Nam bật đèn, nhìn thấy sắc mặt của Giang Tức đã dịu đi nhiều so với lúc đầu, chỉ là vẫn trắng bệch, trắng như màu trắng và sơn dầu trắng, “Sau khi bình thường lại, cậu muốn làm gì?”
“Muốn cùng cậu vào đại học.”
Giang Tức đi đến bên cạnh bình nước, rót cho Thưởng Nam một cốc nước: “Tôi chỉ muốn được ở bên cậu.”
Quái vật mà, chỉ cần yêu là trọn vẹn.
Tiếng chìa khóa tra vào ổ rồi xoay nhẹ vang lên ở cửa, không cần nhìn cũng biết, người về là Đồng Hỉ đã bị bỏ lại phía sau.
Đồng Hỉ đóng cửa lại, run rẩy vì lạnh, “Hai người về trước mà không bật điều hòa, còn đứng ở cửa làm gì?” Cậu ta đặt chìa khóa xuống, bật điều hòa rồi tiếp tục càu nhàu: “Tôi gọi lẩu giao tận nơi, thời tiết này không thể gọi đồ nướng, đến lúc giao tới chắc nguội ngắt rồi.”
Giang Tức liếc Đồng Hỉ. “Tôi chưa từng ăn lẩu.”
“Lần này cậu có lộc ăn rồi, tôi rất giỏi pha nước chấm,” Đồng Hỉ không tỏ ra ngạc nhiên, nghĩ rằng lúc Giang Tức còn sống chắc hẳn đã trải qua rất nhiều khổ cực:“Cậu thích vị chua hay cay?”
Giang Tức trả lời: “Vị ngọt.”
Thưởng Nam: “?”
Đồng Hỉ: “?”
Không khí lặng đi vài giây, Đồng Hỉ phản ứng mạnh mẽ hét lên: “Lẩu mà ăn với nước chấm ngọt, tôi phải kéo cậu ra chém đầu thị chúng!”
Giang Tức bật cười.
Thưởng Nam đặt cặp sách xuống: “Tôi đi tắm trước. Giang Tức, cậu có muốn giúp Đồng Hỉ làm bài tập không?”
Đồng Hỉ lộ vẻ đau khổ, Giang Tức dạy người ta làm bài tập luôn kèm theo việc ra tay, thật quá đáng sợ, nhưng đối với một người hay lơ đãng như Đồng Hỉ, phương pháp này thực sự lại rất hiệu quả.
“Không, cậu ấy quá ngốc.” Chưa đợi Đồng Hỉ đồng ý, Giang Tức đã thẳng thừng từ chối.
“?” Đồng Hỉ không thể tin nổi, “Không thông minh như cậu là ngốc, vậy thì chẳng phải trên đời này người ngốc nhiều quá rồi sao?”
Hai người bắt đầu tranh cãi, trong khi đó Thưởng Nam đã lục được bộ đồ ngủ trong phòng ngủ phụ và chạy vào phòng tắm. Phòng tắm cần bật quạt sưởi trước, nếu không khi tắm thì ngay cả nước nóng cũng cảm giác lạnh.
Thưởng Nam mở vòi nước nóng đợi nhiệt độ tăng lên, rồi mới bắt đầu cởi quần áo. Nhưng cho dù chuẩn bị kỹ đến đâu thì khi cơ thể tiếp xúc với không khí, da gà và lông tơ vẫn đồng loạt dựng đứng.
Khi Thưởng Nam vừa thích nghi được một chút, cơ thể cậu đột nhiên khựng lại. Ý thức của cậu bị xâm nhập rồi đẩy ra khỏi cơ thể. Ngoài Giang Tức, chắc chắn không ai khác có thể làm chuyện này.
Nhìn thấy Giang Tức đang dùng cơ thể mình thành thục bóp sữa tắm, Thưởng Nam im lặng một lúc rồi hỏi 14: “Cậu ta định làm gì vậy?”
[14: Chuyện không liên quan tới tôi, ai mà biết được.]
Hương hoa chuông gió từ sữa tắm lan tỏa, trong tay Giang Tức ngày càng nhiều bọt. Cậu ta chà xát rất nghiêm túc, khi xoa đều lên cơ thể, sự tiếp xúc này khiến cơ thể Thưởng Nam không khỏi run rẩy.
Làn da của Thưởng Nam vốn trắng mịn, trắng một cách khỏe khoắn trong trẻo. Bọt sữa tắm giống như kem tươi phủ đều khắp cơ thể cậu.
Giang Tức dùng sự tỉ mỉ vốn có, dồn tất cả sự nghiêm túc vào việc tắm rửa cho Thưởng Nam, lau chùi từng chỗ một.
Thưởng Nam cảm thấy đầu óc mình ong ong: “Sau này nếu Giang Tức trở lại bình thường, cậu ta vẫn sẽ thế này sao?”
[14: Cậu ta là ác linh, đương nhiên rồi.]
Hơi nước nóng làm mờ căn phòng tắm, công việc tắm rửa của Thưởng Nam bị Giang Tức "cướp" mất. Cậu đành ngồi nói chuyện với 14: “Bình thường mi nhìn thế giới bên ngoài, cảnh vật có giống như ta thấy không?”
[14: Cũng gần giống vậy. Nhưng nếu có người khác giúp tôi tắm, tôi sẽ không có phản ứng gì đâu.]
“...”
“14, tại sao mi làm công việc hệ thống này? Khi không làm nhiệm vụ, mi là người hay là gì?” Thưởng Nam tò mò hỏi.
[14: Làm sao tôi biết được, một khi nhận nhiệm vụ, chúng tôi trở thành hệ thống giống như robot. Còn khi không làm việc, tôi chẳng rõ mình là cái gì. Nhưng tôi nghĩ, chắc tôi giàu lắm. Nhiệm vụ càng khó, nguy hiểm càng cao thì điểm thưởng càng nhiều. Nhưng dù vậy cũng không bằng ký chủ, vì chúng tôi không trực tiếp đối mặt với nguy hiểm.]
“Mi đã hỗ trợ bao nhiêu ký chủ rồi?” Thưởng Nam hỏi.
[14: Hơn hai mươi người, một nửa đã chết. Có hai người ở thế giới hỏa táng tràng bị moi tim, gan, phổi, thận. Tình yêu quả là hại người.]
[14: Nhưng Nam Nam, cậu may mắn thật. Quái vật mà không giết cậu thì đúng là kỳ tích. Tôi nghe đồng nghiệp bảo, phi nhân loại là thứ khó đoán và khó chinh phục nhất, thích làm những điều bất ngờ.]
Thưởng Nam không biểu cảm: “Nhìn ra rồi, chẳng phải Giang Tức chính là ví dụ sao?”
Bọt xà phòng được nước nóng trong vòi hoa sen cuốn trôi, Giang Tức cúi đầu, mái tóc hơi ướt, ngón tay vuốt ve bụng bằng phẳng của mình.
Những giọt nước từ cổ chảy xuống, qua vùng ngực trắng khỏe mạnh rồi theo đường nét nhân ngư không rõ ràng mà trượt xuống. Dưới ánh nước mờ mịt cơ thể cậu như phát sáng.
Giang Tức nghiêm túc quan sát nửa ngày, sau đó ngón tay tiếp tục trượt xuống. Cậu ta dùng tay kia lau lớp hơi nước mờ trên gương, liếc nhanh vào gương mặt diễm lệ như ráng chiều trong gương.
Mười phút sau Giang Tức rời khỏi phòng tắm, để lại Thưởng Nam đứng đó.
Cơ thể Thưởng Nam mềm nhũn như mất hết xương, suýt ngã xuống đất, may mà kịp vịn vào cửa mới đứng vững. Nhìn những dấu tay đỏ trên người mình, cậu biết chúng sẽ không biến mất ngay được, chỉ có thể vừa măch quần áo vừa thầm mắng Giang Tức không biết xấu hổ.
Vừa mới bàn với mình chờ Giang Lâm đi rồi tính, bây giờ đã nhập vào thân thể mình, không ngờ là cậu ta chờ sẵn đây rồi!
Thưởng Nam tự thấy mình vốn là người thanh tâm quả dục, cũng không mấy quan tâm những chuyện này. Nhưng cả cơ thể lẫn tinh thần của cậu lại không nghĩ như vậy, tất cả đều là lỗi của cái mặt dày của Giang Tức.
Thưởng Nam vừa cài nút áo ngủ vừa mở cửa phòng tắm, một chiếc khăn khô đột ngột trùm lên đầu cậu, giọng nói của Giang Tức vang lên trước mặt: “Để tôi giúp cậu lau tóc.”
Chỉ có vài lọn tóc mái bị ướt, lau qua loa là khô nhưng Giang Tức lại dùng khăn chà liên tục lên tóc Thưởng Nam.
“Cậu định tạo điện hay gì...” Câu hỏi nghi ngờ chưa nói hết, môi cậu đã bị Giang Tức hôn lên, đầu lưỡi hơi lạnh liếm liếm đôi môi mềm mại ướt át của Thưởng Nam. Xét đến việc Đồng Hỉ vẫn đang ở phòng ăn, Giang Tức chỉ dán môi mình vào môi cậu.
“Tôi thấy, cảm giác này tốt hơn việc chiếm cơ thể cậu.” Mặt đối mặt như thế này mới có sự tương tác, tuy rằng chiếm cơ thể Thưởng Nam rồi mặc cho cậu ta làm gì thì làm cũng không tệ.
Thưởng Nam giật khăn ném vào Giang Tức, rồi gọi Đồng Hỉ: “ Tắm xong rồi.”
“Được!” Đồng Hỉ không thể chờ thêm nữa.
Khi Đồng Hỉ tắm xong thì đồ ăn vừa hay giao, nghe nói có người muốn ăn nước chấm ngọt, cửa hàng đã tặng thêm kem và mật ong. Thưởng Nam nhìn Giang Tức trút cả chén mật ong vào bát, nhắc nhở:“Ăn đồ ngọt nhiều sẽ hỏng răng.”
“Tôi không phải người.” Giang Tức trả lời, cậu ta nhúng một miếng thịt bò sống vào mật ong, lớp mật vàng óng kéo thành sợi dài:“Các cậu ăn không?”
Thưởng Nam và Đồng Hỉ đồng thanh:“Không, cậu tự ăn đi.”
Cả hai đều là tín đồ của vị cay, ăn lẩu mà chấm mật ong là hành vi không thể chấp nhận được, đặc biệt là khi Giang Tức chủ yếu ăn thịt sống.
“Sẽ có ký sinh trùng đó.” Đồng Hỉ vừa ăn vừa nhễ nhại mồ hôi.
Thưởng Nam lại mở một hộp thịt bò tươi, đẩy về phía Giang Tức: “Cậu ấy là ma, lo gì ký sinh trùng.”
“Bây giờ vẫn là ma sao?” Đồng Hỉ ngạc nhiên.
Giang Tức đổ mật ong vào cả hộp thịt bò, trộn đều, nói: “Dù có lấy lại mọi thứ, tôi vẫn là ma.” Cậu ta dừng một lúc lâu rồi cười nhẹ: “Nhưng ít ra, giờ tôi đã trọn vẹn.”
Đồng Hỉ: “Không sao, không sao. Dù gì thì giờ cậu cũng tự do, đừng làm trò gì lộ liễu trước mặt người khác, chắc không ai phát hiện đâu. Lúc đó, chúng tôi sẽ tìm cách làm lại danh phận cho cậu.”
Thưởng Nam khẽ gật đầu: “Cậu ta nói đúng, không cần phải là người thật, chỉ cần trông giống là được rồi.”
“Vậy Giang Lâm sẽ chết à?” Tâm trạng Đồng Hỉ hơi phức tạp, nếu nói về mối quan hệ, chắc chắn cậu ta thân với Giang Tức hơn, mà Giang Tức còn là nạn nhân. Đáng lẽ cậu ta không nên cảm thấy thương hại Giang Lâm, nhưng việc một con người sống sờ sờ mà lại chết đi thế này... có chút gì đó khiến cậu ta cảm khái.
“Không rõ, có thể anh ta sẽ trở về với bản chất thật của mình.” Thưởng Nam đáp.
“Vậy chẳng phải thà chết còn hơn sống sao?” Đồng Hỉ đặt đũa xuống, âm trầm nói, “Từ tiết kiệm vào xa xỉ dễ, từ xa xỉ vào tiết kiệm khó. Từ thiên tài mà biến thành kẻ ngốc, chắc chắn anh ta không chịu nổi.”
Giang Tức thong thả ăn thịt bò sống, “Không biết bây giờ anh họ ra sao rồi?”
“Chắc chắn đang ở bệnh viện.” Đồng Hỉ nói.
Lẩu cần thời gian để đồ ăn chín, chẳng mấy chốc đã đến nửa đêm. Nghĩ đến cuối tuần có thể ngủ nướng, họ ăn xong liền nhanh chóng dọn bàn, súc miệng rồi vội vàng lao lên giường.
Nhưng khi Giang Tức bất ngờ xuất hiện phía sau và ôm lấy Thưởng Nam, cậu vẫn bị giật mình.
Giang Tức vùi mặt vào sau gáy Thưởng Nam: “Ngủ thôi.”
Cơ thể của Giang Tức không còn lạnh lẽo như trước nữa, cộng với không khí mát mẻ từ điều hòa trong phòng, Thưởng Nam miễn cưỡng chấp nhận sự gần gũi này. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
-
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn nhưng phòng khách đã vang lên những tiếng thì thầm không ngớt.
Kèm theo đó là tiếng kéo ghế, tiếng quát nhỏ, khiến căn nhà vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào.
Thưởng Nam ngủ không sâu, khi có người đẩy cửa vào nhà vệ sinh rồi xả nước, cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến. Cậu ngơ ngác nhìn về phía cửa phòng ngủ phụ, đoán rằng có lẽ Giang Lâm và ba mẹ hắn đã về.
Dù không cãi cọ to tiếng, nhưng những lời xì xào kia cũng đủ phiền phức.
Thưởng Nam xoay người, kéo chăn trùm kín đầu. Giang Tức cũng nằm dưới chăn, nhưng cậu không nhìn rõ khuôn mặt của người đối diện. Trái tim Thưởng Nam chợt đập lỡ một nhịp vì sợ: “ Chào buổi sáng?”
“Chưa đến năm giờ đâu, cậu ngủ thêm đi.” Ngón tay cái của Giang Tức khẽ lướt qua môi Thưởng Nam, giọng nói gần đến mức chạm vào môi cậu.
“Không ngủ được, dì của cậu về rồi.” Thưởng Nam lật chăn, dưới ánh sáng của đèn đường nhận ra sắc mặt và ánh mắt của Giang Tức đã khác hẳn tối qua. Lại là khuôn mặt xanh xao đầy ma mị đó, đôi mắt lạnh lùng nửa cười nửa không, ngay cả giọng nói cũng mang vẻ giả tạo thấu hiểu.
Thưởng Nam hiểu rằng, Giang Tức không nhắm vào cậu mà là người bên ngoài.
Có vẻ Giang Tức đã mất kiểm soát.
“Họ về rồi, tôi đã gặp họ. Dì vẫn xinh đẹp như vậy, dượng thì vẫn ít nói.” Giang Tức mỉm cười khẽ nói, “Họ đang trách mắng anh họ, anh ấy thật đáng thương.”
Thưởng Nam: “…” Đừng giả bộ, nghe giọng cậu có vẻ thích thú lắm thì có.
“Tôi ra ngoài xem thử, tiện thể chào họ một tiếng.” Đối với người có thể làm ra chuyện như vậy với cháu mình, Thưởng Nam thực sự tò mò.
Giang Tức không ngăn cản Thưởng Nam, chỉ lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Đồng Hỉ cuộn chăn ngủ say như heo chết, một khi đã ngủ, những tiếng động bình thường khó mà đánh thức được cậu ta. Tiếng động ngoài kia không hề nhỏ, nhưng Đồng Hỉ còn chẳng nhướn mí mắt.
Thưởng Nam tránh Đồng Hỉ, mở cửa phòng ngủ bước ra.
Đèn trong phòng khách đã bật sáng, đột ngột bước vào môi trường sáng chói như vậy khiến Thưởng Nam hơi khó chịu. Đến khi mắt quen với ánh sáng, cậu dần thấy rõ khung cảnh trước mặt.
Người phụ nữ xinh đẹp nhưng không phô trương, ngồi tao nhã trên sofa da màu kem, thoa son hồng nhạt. Đôi mắt giống hệt Giang Tức khiến bà trông có vẻ ngây thơ, bà mặc váy len trắng dài, tóc xõa sau lưng trông như một nhành lan thanh nhã.
Người đàn ông bên cạnh bà hẳn là dượng của Giang Tức, cũng là ba của Giang Lâm. Ngoại hình của ông ta kém xa vợ mình, không có điểm nào để khen ngợi, thậm chí còn có vẻ hơi thật thà.
“Là bà chủ nhà phải không?” Thưởng Nam khép cửa lại, hỏi.
Lý Lan lập tức đứng lên nở nụ cười dịu dàng, kéo Thưởng Nam ngồi xuống sofa. Nếu không biết trước bộ mặt thật của bà, chắc chắn Thưởng Nam sẽ có ấn tượng tốt.
“Cô và ba của A Lâm nhận được cuộc gọi từ trường, nghe nói A Lâm gặp chuyện, bọn cô vội vàng về ngay, quên mất chưa báo trước cho các cháu.” Lý Lan nhìn về phía phòng ngủ phụ, “Có làm ồn các cháu không? Thật xin lỗi nhé.”
Thưởng Nam gật đầu: “Không sao, cháu ngủ không sâu, chỉ cần có người đi lại là sẽ tỉnh thôi.” Cậu mỉm cười giống như Lý Lan, “Cô à, khi nào cô đi ạ?”
Nụ cười khéo léo của Lý Lan thoáng cứng lại, rõ ràng A Lâm nói không sai. Cậu thiếu niên đẹp không tì vết trước mặt là một người sắc sảo, thành tích giỏi nhưng chẳng hề tôn trọng ai.
Chẳng trách dạo gần đây A Lâm bất thường như vậy. Bà còn nghi ngờ, chính cậu ta là người đã kích động A Lâm—bởi vì miệng cậu chỉ toàn nói lời khó nghe.
Thấy Lý Lan lộ vẻ khó xử, Thưởng Nam cũng giả bộ ngại ngùng: “Lúc thuê nhà cháu đã nói với bạn cháu rồi, rằng bọn cháu không thích sống cùng quá nhiều người. Giờ mọi người về đột ngột thế này, thật ra bọn cháu...”
“Nhà đã cho thuê rồi, dùng sao là quyền của các cháu.” Dù Lý Lan có hơi tức giận nhưng vẫn giữ được nụ cười đúng mực. “Cô và ba của A Lâm định ra khách sạn, để A Lâm ở đây cho đỡ tốn tiền.”
Giọng điệu của bà đã rất ôn hòa, chắc chắn những người khác sẽ gật đầu, thậm chí còn quan tâm hỏi thăm Giang Lâm. Nhưng Thưởng Nam tiếp tục làm khó: “Nhưng chiều nay Giang Lâm bất ngờ phát điên hét cứu mạng trên sân khấu, cháu sợ anh ấy sẽ gây hại cho cháu và bạn cháu.”
Giang Lâm ngồi trên ghế ở bàn ăn, cúi gằm mặt từ nãy giờ. Dù biết Thưởng Nam ra khỏi phòng, hắn cũng không hề ngẩng lên, không có chút phản ứng nào.
Chỉ đến khi Thưởng Nam nói hắn phát điên, Giang Lâm mới ngẩng đầu, dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm Thưởng Nam.
Thưởng Nam chỉ liếc nhìn Giang Lâm một cái, liền thấy dấu vết bàn tay đỏ rực trên mặt hắn, nửa bên mặt sưng vù.
Hẳn là vừa bị đánh, nhưng không rõ là do Lý Lan hay ba Giang Lâm ra tay.
[14: Tôi vừa phát hiện ra một chuyện, ba của Giang Lâm không mang họ Giang, mà họ Quốc. Ba của Giang Tức mới là người mang họ Giang. Họ thậm chí đổi cả họ để thực hiện nghi thức đổi mạng.]
Thưởng Nam không lấy làm kỳ lạ, mặc dù trước đây không biết, nhưng giờ biết rồi cậu cũng chẳng cảm thấy khiếp sợ. Có thể đó cũng là một yêu cầu cần thiết để đổi mạng thành công.
Những lời của Thưởng Nam khiến nụ cười trên mặt Lý Lan hoàn toàn biến mất. Bất kỳ người mẹ nào cũng không thể chịu nổi khi con mình bị gọi là kẻ điên. Bà nói: "Bạn học, dù sao A Lâm cũng là đàn anh của các cháu, tâm lý nó không ổn nên mới mất kiểm soát trong buổi giải đáp thắc mắc. Cháu nói nó phát điên làm hại người khác, như vậy có phải hơi quá rồi không?"
"Cháu và Giang Lâm có quen biết gì nhau đâu." Thưởng Nam đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cặp vợ chồng trước mặt. "Con người ai cũng sợ chết, đó là lẽ thường mà.”
"Nhưng nếu cô đã trả lại một nửa tiền thuê nhà, thì đương nhiên Giang Lâm vẫn có thể ở đây. Cháu chỉ đang nói về sự lo ngại của mình thôi." Thưởng Nam lịch sự mỉm cười:"Cô ơi, chúng ta ký một văn bản được không? Nếu Giang Lâm làm tổn thương cháu và bạn cháu, các người phải bồi thường gấp mười lần chi phí chữa trị."
Hiển nhiên cậu đang cố tình gây chuyện, khiến người khác cảm thấy khó chịu. Lý Lan hít sâu một hơi dài, cảm thấy những đứa trẻ bây giờ thực sự thiếu giáo dục tối thiểu.
Lý Lan còn chịu được, nhưng Quốc Bính – ba của Giang Lâm thì không. Ông ta đập mạnh lên bàn trà, chỉ tay vào mũi Thưởng Nam quát lớn: "Ba mẹ mày dạy mày nói chuyện với người lớn như vậy sao?!"
Cuối cùng Thưởng Nam cũng hiểu vì sao Giang Lâm vừa ngốc vừa nóng nảy, hoàn toàn là do di truyền từ ba hắn.
"Cháu về ngủ đây." Thưởng Nam ngáp một cái, "Hy vọng khi cháu tỉnh dậy, cô và chú đã đi rồi. Các người ở đây, cháu thực sự không ngủ được."
Nói xong, cậu không thèm để ý đến gương mặt tức giận đến tím tái như màu gan heo của Quốc Bính, lê dép trở về phòng ngủ.
Sau khi Thưởng Nam rời đi, không khí trong phòng khách trở nên vô cùng vi diệu. Lý Lan nhấp một ngụm nước, còn Quốc Bính thì không kiềm được cơn tức, chạy thẳng đến bàn ăn tát Giang Lâm thêm một cái.
Giang Lâm nghiêng đầu, không nói một lời.
"Nhìn xem mày làm được chuyện tốt gì!" Ông ta đè thấp giọng, trừng mắt nhìn Giang Lâm:"Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm xong, còn mất mặt ở trường! Nhìn mày xem có chỗ nào giống Giang Tức không? Nếu là Giang Tức, buổi giải đáp thắc mắc đó chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Vậy mà mày lại phát điên ngay tại đó?" Quốc Bính giận điên lên.
Họ đã xem qua video giám sát trong trường, nhìn cảnh Giang Lâm cầm micro rồi hoảng sợ bỏ chạy, Quốc Bính chỉ cảm thấy mất hết mặt mũi.
Lý Lan lặng lẽ nhìn Giang Lâm, không nói lời nào.
Hai bàn tay đặt trên đầu gối của Giang Lâm từ từ nắm chặt lại, giọng hắn nghẹn ngào, đầy đau khổ: "Con đã nói con nhìn thấy Giang Tức, sao mọi người không tin con?”
"Giang Tức đã chết ba năm rồi." Quốc Bính nhắc nhở hắn, cảm thấy lý do của con trai mình thật nực cười. "Nếu nó thực sự xuất hiện thì sao tao và mẹ mày vẫn yên ổn? Sao mày vẫn yên ổn? Camera giám sát cũng không ghi lại bóng dáng của Giang Tức. A Lâm, tao mong mày đừng tìm lý do bao biện cho sai lầm của mình nữa."
"Con như thế này mà là yên ổn sao?!" Giang Lâm so với lúc mới trở về tiều tụy gấp mấy lần, bởi vì mỗi đêm đều gặp ác mộng, cho nên hắn cũng ngủ không ngon, hai vành mắt thâm quầng treo ở dưới mắt.
Sau khi hắn gầm nhẹ xong, Quốc Bính không nói thêm gì, chỉ quay lại nhìn Lý Lan.
Lý Lan đặt cốc nước xuống, chậm rãi bước đến ngồi đối diện Giang Lâm. Bà dịu dàng hơn nhiều so với Quốc Bính, Giang Lâm cũng sẵn lòng trò chuyện với bà hơn.
"Lát nữa mẹ và ba con sẽ đi siêu thị mua chút đồ, chuẩn bị bữa sáng. Con hãy rủ Thưởng Nam và Đồng Hỉ cùng ăn nhé." Lý Lan dịu dàng nói, không đề cập đến chuyện của Giang Tức: "Thực ra Thưởng Nam là một đứa trẻ tốt, đúng không?"
Bà nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Giang Lâm, mỉm cười ôn hòa:"Họ 'Thưởng' nghe cũng hay, A Lâm, con cảm thấy thế nào?"
Cơ thể Giang Lâm cứng đờ, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn mẹ, qua hồi lâu hắn gật đầu, "Rất hay." Không chỉ thành tích và ngoại hình, gia cảnh...... Gia cảnh là điều khiến Giang Lâm thích nhất.
Lý Lan từng dò hỏi giáo viên ở trường và thu thập một số thông tin về Thưởng Nam. Cộng thêm những điều Giang Lâm hay kể, bà còn thích Thưởng Nam hơn cả Giang Tức.
Nếu kế hoạch thành công, không chỉ thành tích và đầu óc của Giang Lâm có thể trở lại đỉnh cao, mà gia đình họ cũng có cơ hội sống trong cảnh giàu sang mơ ước.
Nhớ lại số tiền của chị gái, Lý Lan thấy thật sự quá ít ỏi. Còn Giang Tức, có lẽ vì đã mất quá lâu, những gì thuộc về cậu ấy cũng không còn hữu dụng nữa.
Nghĩ đến đây, lòng Lý Lan dâng lên nỗi hối hận. Biết trước thế này, lẽ ra bà nên sớm tính toán cho Giang Lâm.
Khi trời sáng, Lý Lan và Quốc Bính lái xe đến siêu thị. Trước khi đi, Lý Lan cẩn thận viết sẵn một thực đơn.
Không còn cách nào khác, mối quan hệ căng thẳng giữa Giang Lâm và Thưởng Nam không phải là thứ dễ dàng hàn gắn. Bà và Quốc Bính không thể ở lại lâu, mọi chuyện đều phải để Giang Lâm tự giải quyết.
Nếu là trước đây, Lý Lan hoàn toàn yên tâm. Giang Tức là đứa trẻ khéo léo, tỉ mỉ, muốn lấy lòng ai đó thật sự dễ như chơi.
Nhưng Giang Lâm bây giờ… Lý Lan không khỏi đau đầu. Hắn giờ đây, bóng dáng của Giang Tức trên người đã phai nhạt nhiều. Hắn giống như hồi cấp một, nóng nảy, bốc đồng, đầu óc như bị rỉ sét. Bây giờ Giang Lâm chỉ còn khuôn mặt giống Giang Tức, nhưng nếu nhìn kỹ, hai gương mặt ấy đã không còn trùng khớp hoàn toàn nữa.
Lý Lan không chắc liệu Giang Lâm có thể xử lý tốt mối quan hệ với Thưởng Nam hay không. Thưởng Nam, đứa trẻ này, bà thật sự không thể nhìn thấu.
Lý Lan và Quốc Bính bất ngờ quay về, những người hàng xóm cũ ở hoa viên dưới lầu đều đến chào hỏi họ, trong mắt không thiếu sự ngưỡng mộ.
Họ vẫn chưa biết chuyện Giang Lâm phát điên ở trường. Nếu biết, có lẽ phần lớn ánh mắt ngưỡng mộ kia sẽ biến thành trò cười mất thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Lan khẽ cười lạnh trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ thân thiện, nhiệt tình chào hỏi những người hàng xóm cũ.
---
Sau khi tranh cãi với Lý Lan và Quốc Bính, Thưởng Nam quay trở lại phòng. Đồng Hỉ đã tỉnh dậy, đang ngồi dưới đất.
"Boss đứng sau màn xuất hiện rồi!" Đồng Hỉ xoa tay.
"..."
"Boss gì mà boss, chẳng qua là lợi dụng lúc Giang Tức còn nhỏ, ngây thơ tin tưởng bọn họ, nên mới thành công được."
Thưởng Nam nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Lý Lan và Quốc Bính, cảm thấy buồn nôn, lại càng thương xót Giang Tức hơn.
Giang Tức không ở trong phòng ngủ, không biết cậu ta đã đi đâu.
"Giang Tức đâu rồi?"
Đồng Hỉ quấn chăn: "Không biết nữa, lúc tôi tỉnh thì đã không thấy cậu ấy ở đây rồi."
[14: Giang Tức đi siêu thị cùng dì và dượng cậu ấy rồi.]
Thưởng Nam: "..."
[14: Còn nữa, Lý Lan và Quốc Bính đã quyết định biến cậu thành "Giang Tức phiên bản mới." Họ còn hài lòng với cậu hơn cả Giang Tức trước đây.]
"Tôi nên cảm thấy vinh dự sao?" Thưởng Nam nằm dài xuống giường, giọng nói đầy bất lực.
[14: Yên tâm, có tôi và Giang Tức ở đây, họ sẽ không đạt được mục đích.]
Thưởng Nam ngủ không ngon, nói chuyện với 14 xong lại lơ mơ thiếp đi.
Hai tiếng sau, Lý Lan và Quốc Bính trở về, làm Thưởng Nam bị đánh thức lần nữa, đành kéo chăn trùm kín đầu.
Nhưng Giang Tức vẫn không xuất hiện, khiến Thưởng Nam cảm thấy bất lực. Giang Tức không phải người, khi cậu ta không muốn lộ diện, gần như không có cách nào tìm được, cậu quá bị động.
---
Lý Lan đang ngồi trong bếp bóc đậu để chuẩn bị món đậu xào tôm.
“Xoạt…”
Cửa phòng bếp bị kéo ra, Giang Lâm mặc áo len màu trắng đi vào, lặng lẽ đứng bên cạnh Lý Lan.
Lý Lan liếc nhìn hắn, “Sao lại thay đồ? Trước giờ chưa thấy con mặc áo len kiểu này, nhìn có vẻ đắt tiền đấy.” Bà lau tay, rồi khẽ chạm vào tay áo của Giang Lâm, “Bao nhiêu tiền thế?”
Giang Lâm lắc đầu, “Con không biết.”
Lý Lan đang định trách hắn mua đồ mà không xem giá, thì thấy Giang Lâm bật cười. Nụ cười ấy kéo dài, méo mó đến mức gần như chạm đến tai. Hắn nhẹ nhàng hỏi bà: “Dì à, con nhớ dì lắm. Dì có nhớ con không?”
Tiếng dì à quen thuộc này làm cho Lý Lan hoàn toàn ngây dại, đậu xanh trong tay bà lột xong lại chưa kịp bỏ vào rổ rơi đầy đất.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro