Chương 48: Túi chườm nóng
Edit: Dã Kiến
Buổi tối đêm đó Dung Kiến nghĩ mình sẽ mất ngủ nhưng thực tế, cậu mất máu quá nhiều, cũng quá mệt mỏi nên vừa về phòng liền nặng nề ngủ ngay.
Ngủ một giấc say nồng một đêm không mộng mị, đến sáng cũng chưa tỉnh.
Dung Kiến ốm nặng rồi.
Trận bệnh còn nghiêm trọng hơn so với mấy lần trước, ý thức của Dung Kiến mơ hồ, cậu cảm giác được có người nói chuyện bên cạnh, hình như có một bác sĩ điều dưỡng đang giúp cậu truyền nước, Hàn Vân gắt gao cầm chặt tay của cậu, nước mắt rơi trên da, Dung Kiến chỉ muốn nói với bà là mình không sao, bảo bà đừng khóc nhưng lại không nói nên lời.
Khi cậu đang nửa tỉnh nửa mê trong não đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, phần lớn là chuyện ở chung với Minh Dã sau khi xuyên qua. Giữa vườn hoa hồng nở rộ lần đầu tiên gặp được nam chính, hắn quay người nhìn Dung Kiến, lông mi rũ xuống, đôi con ngươi đen kịt, ngữ điệu lạnh nhạt.
Khi đó Dung Kiến chỉ có một ý nghĩ là làm sao cách Minh Dã xa một chút.
Cuối cùng, vẫn là Dung Kiến cậu cố tìm mọi cách để tiếp cận Minh Dã, nhưng một người lạnh nhạt u ám, hơn 10 năm trong 《 Ác Chủng 》cũng chưa từng động lòng với ai, thế mà người này lại đứng trước mặt cậu nói lên một từ "Thích" hay theo đuổi một người cùng cái thứ gọi là vận may.
Bây giờ nghĩ lại, khoảng khắc rung động thật sự có rất nhiều, nhưng Dung Kiến lại không nghĩ đến nó là sự rung động của tình yêu.
Dung Kiến ngủ rất lâu trong mộng, lúc tỉnh lại thì đã đến lúc giao ban của ánh sáng và bóng tối.
Thời tiết hôm nay đẹp khó tả, tuyết trắng không đến, vạt nắng ngang trời, thậm chí lúc nắng tắt nhường chỗ cho chiều tà cũng có vẻ muộn hơn. Đáng tiếc Dung Kiến không thấy được mặt trời ló rạng, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã muốn đổi ca.
Cậu mở mắt ra, dường như nhìn thấy một thân ảnh cao lớn mơ hồ ở đầu giường, dù không nhìn rõ nhưng vẫn có thể biết được đó là Minh Dã.
Minh Dã không có động tác gì chỉ trầm mặc nhìn cậu, sắc mặt như thường nhưng từ trong ánh mắt của hắn cậu lại có thể nhìn ra được tia vui mừng, cậu thậm chí còn cảm thấy tròng mắt của hắn như biến thành màu hổ phách bởi ánh sáng mờ ảo lúc hoàng hôn.
Dung Kiến vất vả chống đỡ cơ thể, kéo chăn lên rồi dựa vào đầu giường, cổ họng cậu khô khốc dùng ngụy âm cũng không dễ dàng nên chỉ đành nhỏ giọng hỏi: "Mấy giờ rồi...?"
"5 giờ." Minh Dã cúi xuống giúp cậu chỉnh lại chăn, rồi liếc nhìn điện thoại mới trả lời cả quá trình không có động tác vượt quá giới hạn nào.
Dung Kiến"Ừm." một tiếng. Đầu óc cậu vẫn rất loạn, cũng không ý thức được tại sao 5 giờ mà trường đã tan học.
Minh Dã nói tiếp: "Em ngủ hơn hai ngày rồi, hôm nay được nghỉ..."
Lời còn chưa hết đã bị một giọng nói khác đáng gãy.
"Cuối cùng thì cậu cũng chịu tỉnh lại rồi, muốn doạ chết người ta hay gì!!"
Trần Nghiên Nghiên lao từ trên ghế xuống, chạy đến cạnh giường, dưới ánh mắt của Minh Dã cô cũng không dám lớn tiếng.
"Không sao, mình hình như có nghe được bác sĩ nói là không nghiêm trọng, chỉ là quá mệt mỏi lại mất sức..."
Trần Nghiên Nghiên dường như muốn nói nữa nhưng nhìn ánh mắt không có ý tốt của Minh Dã giọng của cô nàng nhỏ đi rất nhiều chỉ sợ tiếng của bản thân quấy rầy đến đại tiểu thư Dung Kiến, cậu thấy vậy thì ngẩng đầu khẽ nói với Minh Dã đang đứng ở một bên: "Cậu có thể xuống mang chút đồ ăn lên đây không? Ừm, tôi thấy hơi đói..."
Nhìn Minh Dã ra ngoài Trần Nghiên Nghiên liền vuốt ngực: "Cậu không biết đâu, hai ngày này khí tràng của vị kia càng ngày càng đáng sợ, đúng là hù người mà!" Giọng cô lại trở nên buồn bã: " Đáng lẽ ra tất cả những chuyện này đều phải do mình phải chịu..."
Có lẽ vì không muốn Dung Kiến lại phải an ủi mình nên cảm xúc của Trần Nghiên Nghiên đến nhanh mà đi cũng nhanh: " Ba mình có bảo rằng sáng nay ổng đã tìm được mấy bọn Chương Vũ trong viện rồi, hình như còn bị đám đòi nợ đánh gãy chân. Chỗ của họ ngư long hỗn tạp, bây giờ căn bản là không tìm được người."
Vừa nhắc đến đám người kia , Trần Nghiên Nghiên lại bày ra sắc mặt chán ghét: "Dù sao thì cũng vì bọn nó xứng đáng, bị đánh chết cũng chả sao!"
Dung Kiến hơi sửng sốt, trong truyện Trần Nghiên Nghiên chỉ được miêu tả có một câu, còn kết cục của Chương Vũ như nào thì không được nhắc tới.
Hai người cũng không nói được mấy cáu thì Minh Dã đã đẩy cửa ra, trên tay hắn còn bê một đĩa đồ ăn.
"Cậu ấy đã tỉnh, cô cũng thấy rồi thì nên về để tránh cho ba cô lại lo lắng, hơn nữa nói cũng nhiều vậy Dung Kiến cũng sẽ mệt." Minh Dã bước đến bên cạnh Trần Nghiên Nghiên dường như đang nói đạo lý nhưng dăm ba câu đã có ý đồ đuổi người.
Sự kiện lần là Trần Nghiên Nghiên đuối lý, cũng tự nhận rằng mình rất có lỗi với Dung Kiến cho nên cũng cảm thấy mình thấp hơn bạn trai của Dung Kiến một đầu, cô cũng không thể ở lại làm bóng đèn được trước khi đi còn không quên bỏ xuống một câu: "Kiến Kiến, chờ khi cậu khỏi hẳn rồi, ba mình sẽ mời cậu ăn cơm, thế nhá."
Sắc trời dần tối, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ở cùng Minh Dã như thế này khiến Dung Kiến có chút sợ sệt, từ chối lần đầu là rất khó khăn, cậu cảm thấy mình không thể từ chối được hắn lần hai.
Minh Dã nhẹ nhàng đặt cháo gan heo nóng hổi cùng một ít thức ăn nhẹ lên trước tủ đầu giường, rồi bê bát cháo lên cho Dung Kiến.
Thật ra Dung Kiến rất ghét phải ăn nội tạng của động vật, nhưng trước đây nhà cậu không có điều kiện nên cũng hết cách, bà nội có nấu liền ăn, sau này thì cậu chưa từng ăn lại.
"Tôi thấy ăn cháo gan heo cũng không có tác dụng gì lớn đâu, chỉ cần uống thuốc do bác sĩ kê là được." Dung Kiến nhẹ nâng đáy bát lên rồi nói ý của mình, bây giờ cậu thật sự không muốn ăn bát cháo này, cậu bị bệnh, cái tính túy chứ hứng so với trước đây chỉ tăng chứ không giảm.
Minh Dã cúi đầu nhìn Dung Kiến, mày cũng thoáng cau lại. Một khi hắn lộ ra vẻ mặt này mang một nghĩa khó xử nhưng nhất định phải hoàn thành.
Dung Kiến cắn môi nghiêng đầu không muốn nhìn thẳng hắn, đang chuẩn bị thuyết phục thì chợt nghe được tiếng cười khẽ đầy bất đắc dĩ của Minh Dã, hắn giở giọng dỗ dành:"Tôi biết em không thích, ăn hay không cũng không quan trọng. Nhưng từ khi em hôn mê dì Hàn liền chuẩn bị sẵn cháo 24/24, có lúc đầu bếp không xuống bếp được thì dì ấy đều tự mình làm, bận đến bây giờ chỉ vì muốn em ăn một hớp..."
Dung Kiến mấp máy môi.
Minh Dã lấy bát cháo từ tay Dung Kiến ra như có ý từ bỏ ý định.
"Đừng lấy đi, tôi ăn mà!"
Minh Dã dường như chỉ chờ có vậy, hắn lấy muỗng để lên tay Dung Kiến: "Tay trái em bị thương, tôi giúp em bưng bát."
Hắn không đút cho cậu, mà là lựa chọn một phương thức khắc chế.
Ăn hết bát cháo một cách khó khăn, cuối cùng Dung Kiến cũng có thể vui vẻ ăn những thứ còn lại, nhưng vừa nghĩ tới cái gì cậu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cái túi chườm nóng kia đâu?"
"Dính máu không dùng được nên vứt đi rồi." Minh Dã rũ mắt, giọng nói thản nhiên.
Động tác của Dung Kiến hơi dừng, cậu khẽ ngập ngừng nói: "Là như thế à..."
Thật ra ở nơi mà Dung Kiến không biết, cái túi chườm nóng, một nửa điếu thuốc mà cậu hút dở, một đôi khuyên tai phỉ thúy, nửa lọ sơn móng tay, đều được đặt trong ngăn kéo của Minh Dã.
Minh Dã như một thiếu niên rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, chỉ muốn lưu lại tất cả những gì của đối phương, và cũng sẽ mắc phải sai lầm.
Tâm trạng hai ngày nay của hắn không tốt chút nào, giải quyết xong mấy người Chương Vũ cũng không thấy tốt lên, khi phải chụp ảnh gửi vào trong một nhóm trong trường thì không cẩn thận chèn thêm một ảnh.
Đập vào mắt hắn là bối cảnh hút thuốc của Dung Kiến.
Cũng vì vậy, trong nhóm đó từ chủ đề công việc chuyển sang vấn đề bạn gái của Minh Dã.
Minh Dã thu hồi tấm hình kia rất nhanh, nhưng khi nghe họ thảo luận một hồi về tình yêu của người trẻ tuổi, hắn cũng chậm rãi lên tiếng: "Không phải bạn gái, người thì vẫn đang theo đuổi."
Hắn không muốn ai hiểu rõ hoặc biết về một mặt của Dung Kiến, nhưng cũng muốn mọi người biết được Dung Kiến đã được dấu ấn của hắn khắc lên.
Chuyện mà Dung Kiến lo lắng cũng không xảy ra, từ hoàng hôn tiến vào đêm đen Minh Dã không hề đề cập đến nửa chữ yêu hoặc thích.
Sẽ rất phù phiếm nếu như nói thích một người dễ dàng.
Minh Dã không muốn để bản thân rơi vào tình trạng như vậy.
--~--
Tác giả có lời muốn nói:
【 từ đầu đã nói Kiến Kiến và anh Minh cũng đã 18 tuổi, sau một sinh nhật thì anh Minh là 19, Kiến Kiến cũng là 18+, vừa mới bắt đầu đã viết vậy, thật sự QAQ 】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro