28

Bạch San từ phòng hóa trang đi ra, vừa vặn nhìn thấy Hứa Nghị đi tới, giơ tay sờ lên búi tóc vừa được tạo hình xong, nói với trợ lý bên cạnh: "Vừa rồi đạo diễn nói cảnh đầu quay gì?"

"Nói là đầu tiên quay cảnh của người mới cùng Hứa ảnh đế."

Bạch San nghe vậy nở nụ cười, chú ý tới cà phê trên tay cô, vươn tay cầm một cốc: "Mua lúc nào vậy?"

"Đây là do người mới nhờ trợ lý đưa tới."

Động tác của Bạch San ngừng lại, sau đó đáp một tiếng: "Hm, đi thôi, chúng ta ra ngoài xem xem."

Hạ Phương phát hết chỗ cà phê vừa mua, trở về thì thấy Dung Hiểu ngồi ở bên cạnh Phó Duy Trạch, tuy rằng hai người đều không lên tiếng, mỗi người đều nhìn thứ trên tay, một người khí chất trầm ổn, một người khí chất ôn nhuận.

Rõ ràng khí chất bất đồng, nhưng ngồi cùng một chỗ lại đặc biệt hài hòa.

Bởi vì trước đó đã biết được thân phận của Phó Duy Trạch từ chỗ Nhan Thanh, cho nên khi đi tới đây Hạ Phương trước tiên gật đầu chào Phó Duy Trạch một cái, mới đặt hai ly cà phê lên bàn, sau đó yên tĩnh đứng một bên.

Dung Hiểu nhìn kịch bản một lần, ngẩng đầu lên cầm lấy cà phê trên bàn, uống một ngụm, liền nghe thấy bên kia gọi tên cậu.

"Hiểu Hiểu, đạo diễn gọi cậu qua." Hạ Phương lại đây nhắc nhở, Dung Hiểu đứng lên, đưa kịch bản cho cô, "Phó tiên sinh, tôi đi trước."

"Đi đi." Phó Duy Trạch khẽ gật đầu, nhìn cậu rời đi.

Hạ Phương theo sau nghe thấy xưng hô của Dung Hiểu đối với Phó Duy Trạch thì sửng sốt một chút, cảm thấy danh xưng này có chút mới lạ, hoàn toàn không giống như kiểu quan hệ mà Nhan Thanh đã nói, càng giống như là...

Quách Đức Long thấy cậu lại đây: "Sao rồi, có gặp vấn đề gì với cảnh sắp tới không?"

Bởi vì Dung Hiểu tới sau, bỏ lỡ buổi khớp kịch bản, cho nên ông cố ý gọi cậu lại đây hỏi một câu.

Tuy rằng hiệu quả của buổi thử vai rất tốt, nhưng ông cũng không xác định được Dung Hiểu có thể tiếp tục phát huy thực lực như vậy hay không, không kể Dung Hiểu có thiên phú hay không, thì từ đầu đến cuối cậu vẫn là người mới.

Đã gọi là người mới, thì chính là vì độ chắc chắn không quá lớn.

Dung Hiểu lắc đầu: "Hẳn sẽ không, em sẽ tận lực."

Quách Đức Long thấy biểu hiện trên mặt cậu rất nghiêm túc, không giống làm bộ, gật đầu: "Ừm, Hứa Nghị hẳn cũng sắp xong rồi, cậu trước cứ ngồi ở đây, kịch bản có vấn đề gì thì có thể hỏi bất cứ lúc nào."

"Dạ."

Hứa Nghị mặc một bộ y phục màu xanh nhạt đi ra từ phòng hóa trang, trên mặt đã trang điểm, che giấu cảm giác chán chường vì không được nghỉ ngơi tốt, thoạt nhìn cả người anh tuấn phi phàm.

Thấy hắn đi ra, Quách Đức Long trực tiếp hô: "Được rồi, các bộ phận chuẩn bị, diễn viên, quần chúng vào chỗ."

Dung Hiểu lúc này cũng đứng lên đi tới, Hứa Nghị nhìn thấy cậu lại đây, biểu hiện trên mặt không có một chút biến hóa, chỉ là trong mắt lộ ra một chút khác thường, mãi đến tận khi cậu tới gần, mới mở miệng dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: "Cậu chính là Thiều Hoa thượng tiên?"

Dung Hiểu vốn muốn chào hỏi, bị câu hỏi kỳ quái của hắn khiến cho không biết làm sao, khẽ gật đầu, đưa tay ra: "Xin chào, tôi là Dung Hiểu."

Đôi mắt Hứa Nghị đảo qua mặt cậu, không bắt tay, nhìn về phía Quách Đức Long: "Cậu tốt nhất đừng có làm mấy chuyện linh tinh ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim."

Dứt lời đi tới bên cạnh, dùng thân thể biểu đạt rằng không muốn đứng chung một chỗ với cậu.

Cho dù ngốc nghếch đến mấy, lúc này cũng có thể ý thức được rằng Hứa Nghị không thích cậu.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng cậu sẽ không tiếp tục chủ động tới gần.

...

Lạc Thu bị một đòn của Ma tôn đánh bay lên vách tường, lúc rơi xuống đất một ngụm máu phun ra ngoài.

Mọi người nhất thời kinh ngạc thốt lên: "Đại sư huynh!"

Lạc Thu từ dưới đất bò dậy, lau vệt máu trên môi: "Tiếp tục, còn hai chiêu!"

Ma tôn Yến Bắc nghe vậy bỗng nhiên nở nụ cười: "Thật ra, ta ngược lại có chút thưởng thức ngươi, có điều ngươi phải biết rằng, ngươi tiếp được một chiêu của ta đã là miễn cưỡng, nếu lại nhận thêm một chiêu nữa ngươi chắc chắn phải chết, vì mấy người này mà ngươi đồng ý chịu chết, không bằng..."

"Bớt nói nhảm đi!" Lạc Thu nỗ lực áp chế chân khí đang tán loạn trong cơ thể.

Người đứng cạnh hắn không đành lòng nhìn tiếp: "Được rồi Đại sư huynh, ngươi vì chúng ta làm thế đã quá đủ, chúng ta không sợ chết, nếu quá sức sẽ..."

"Im miệng, tiếp tục!" Lạc Thu khẽ quát một tiếng, lao về phía Ma tôn.

Nhưng kết quả đã được quyết định từ lâu, nhìn Lạc Thu lại một lần nữa bị đánh bay, có mấy người không đành lòng nhìn thẳng, nhắm hai mắt lại.

Lạc Thu ho khan một tiếng, máu trong miệng trào ra càng nhiều, hắn tự hỏi mình, chỉ đến đây thôi sao?

Hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng...

Dung Hiểu giơ tay tiếp được Lạc Thu giữa không trung, giao hắn cho người của Thiều Hoa Cung, sau đó từng bước từng bước đi tới trước mặt Ma tôn.

Y đột nhiên xuất hiện, y phục toàn thân thuần trắng, đôi mắt lạnh lẽo sạch sẽ không nhiễm một chút tạp chất.

Không gian rộng lớn lúc này yên tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không có.

Đối mặt với người đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người theo bản năng thở phảo nhẹ nhõm.

Ma tôn Yến Bắc khẽ "a" một tiếng: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là Thiều Hoa thượng tiên."

"Chiêu còn lại, ta sẽ tiếp!"

Ngữ khí của y nhàn nhạt, trong thanh âm lộ ra cảm giác mát mẻ, khí tràng quanh thân phảng phất như thêm một tầng sương lạnh, khiến người khác không dám tới gần.

Hứa Nghị được đồng môn đỡ, khẽ mở mắt, nhìn bóng lưng Dung Hiểu, rõ ràng không tính là cao to, nhưng lúc này lại cho người ta cảm giác thật mạnh mẽ đáng tin cậy.

Người mới này...

"Thật không nghĩ tới, Thiều Hoa thượng tiên trong lời đồn chưa bao giờ để ý chuyện phàm trần, cũng sẽ vì môn hạ đệ tử mà tới đây."

"Ta cũng thật bất ngờ, đường đường một Ma tôn cũng sẽ phí lời nhiều như vậy."

Mọi người: "..."

"Cắt, qua!"

Trương Cung đưa mắt từ trên người Dung Hiểu dời sang Quách Đức Long, khóe miệng nhếch lên, ho khan một tiếng: "Lão Quách, cảnh này cảm giác rất tốt đúng không."

"Có được hay không cậu còn không nhìn thấy à!" Quách Đức Long nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người trên phim trường, "Nhanh đi bổ trang, tiếp tục quay cảnh sau."

Đúng là không gì thoải mái bằng việc quay một lần đã qua.

Khóe miệng Trương Cung nhẹ nhàng co giật một chút, cảm thấy lão quái này đúng là biết giả bộ, rõ ràng thoả mãn vô cùng, còn cố tình làm ra vẻ chuyện này là đương nhiên.

Xí, rõ ràng là hồ ly trong núi, còn bày đặt chơi liêu trai.

Dung Hiểu rời khỏi bối cảnh, tiếp nhận chén nước do Hạ Phương đưa tới, uống một ngụm.

Quay đầu đối diện với tầm mắt của Hứa Nghị, trong ánh mắt người kia có cảm xúc mà cậu không hiểu, không kịp nghĩ nhiều, lại thấy đối phương quay mặt đi, giống như ánh nhìn vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lang Khê mang nước đến đưa cho Hứa Nghị, nói: "Cảnh vừa rồi quay tốt lắm, lúc nãy tôi còn lo người mới quay không được sẽ ảnh hưởng tới cậu, bây giờ ngược lại cũng yên tâm."

"Tôi có thể bị cậu ta ảnh hưởng sao, hừ!" Hứa Nghị nói xong cầm bình nước trong tay dúi vào ngực Lang Khê, xoay người ngồi xuống.

Lang Khê: "..."

Phó Duy Trạch nhìn Dung Hiểu đứng bên đó nói chuyện cùng trợ lý, thấp giọng nói: "Quay được không?"

Đồng Trình đưa điện thoại tới: "Đã quay được."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro