C100 - Tết Âm Lịch

Edit : tradau30duong

Chỉ chớp mắt,đã là tháng mười hai giá rét.

Lâm Trục Thủy vẫn là không có dấu hiệu sẽ trở về nhà. Chu Gia Ngư lặng lẽ đi nhìn xem tủ ướp lạnh máu, phát hiện bên trong cư nhiên lại nhiều thêm mấy túi, lại không biết Lâm Trục Thủy gửi về khi nào.

Những túi máu kia lộ ra một loại màu đỏ thâm trầm , đựng trong chiếc túi trong suốt , tản mát ra hơi thở lạnh băng , một chút đều nhìn không ra có ăn nhập gì tới cảm giác nóng rực.

Chu Gia Ngư chậm rãi lấy ra một túi, cầm trong tay, cười khổ nói với Sái Bát cảm giác như cậu là con ký sinh trùng bám trên người Lâm Trục Thủy , hút máu cùng sinh mệnh của Lâm Trục Thuỷ.

Sái Bát khuyên Chu Gia Ngư không cần nghĩ nhiều, nói lượng máu đó không tính quá lớn, đối với Lâm Trục Thủy mà nói hẳn là không có vấn đề gì.

Chu Gia Ngư nói: "Cứ vậy tiếp tục rút máu sẽ không có vấn đề sao ?"

Sái Bát lâm vào trầm mặc, nó gần đây đều ngồi xổm trên mai rùa, lúc này đem cái miệng nhỏ màu vàng nhạt cắm vào phía bên phải lông chim, phảng phất đà điểu gặp nguy hiểm, chỉ có thể trốn tránh, không thể cho Chu Gia Ngư một cái đáp án cậu muốn .

Chu Gia Ngư thở dài, đem túi máu thả trở về, xoay người rời đi.

Lúc tối, Chu Gia Ngư tìm Thẩm Mộ Tứ muốn cùng hắn nói chuyện. Thẩm Mộ Tứ gật đầu đồng ý, vì thế hai người tới ngồi bên cửa sổ.

Bên ngoài đang rơi tuyết lớn, tầm nhìn cực thấp, gió lạnh quát vào mặt có loại cảm giác đau đớn. Thẩm Mộ Tứ lo lắng Chu Gia Ngư lạnh, liền đề nghị vào nhà nói, lại bị Chu Gia Ngư cự tuyệt.

"ở bên ngoài đi." Chu Gia Ngư nói, " tôi sợ đi vào nhà liền thấy mệt." Cậu gần đây cơ thể càng ngày càng mỏi mệt, mỗi ngày ngủ mười mấy giờ lại như cũ cả người mệt mỏi.

"Được thôi ." Thẩm Mộ Tứ chỉ có thể đồng ý.

Hai người đều châm điếu thuốc, bắt đầu chậm rãi hút, Chu Gia Ngư nói: "Tiên sinh đây là lần thứ mấy đưa máu về vậy ?" Thẩm Mộ Tứ phun ra hơi thuốc: "Lần đầu tiên mà thôi, cậu không cần nghĩ quá nhiều, tiên sinh có chừng mực."

Trong phòng này Thẩm Mộ Tứ làm đại sư huynh, từ trước đến nay tương đối đáng tin cậy, khi Lâm Giác không ở đây. Chu Gia Ngư suy đoán Lâm Trục Thủy khẳng định sẽ đem những việc này giao cho hắn làm, hiện tại xem phản ứng của Thẩm Mộ Tứ, Chu Gia Ngư hiển nhiên là đoán đúng rồi.

"Những cái túi đó một túi đựng bao nhiêu máu vậy?" Chu Gia Ngư hỏi.

"Không biết." Thẩm Mộ Tứ dời ánh mắt, "Không phải quá nhiều...... Chu Gia Ngư......" Hắn tựa hồ muốn khuyên Chu Gia Ngư không cần lo lắng, mà khi hắn nhìn đến ánh mắt của Chu Gia Ngư, lời tới bên miệng lại nói không ra.

Ánh mắt Chu Gia Ngư từ trước đến nay đều là bình tĩnh cùng ôn hòa, mặc dù là cậu vừa đến nơi đây, khi đối mặt một phòng toàn người ác ý, cũng chưa từng biểu lộ bi quan. Nhưng lúc này trong mắt tràn ngập bi thương , phảng phất bị trời đông giá rét phá hủy thịnh xuân, làm người vô pháp nói ra lời lừa gạt cậu.

"Thẩm Mộ Tứ, ta không phải đồ ngốc." Chu Gia Ngư cầm điếu thuốc trên tay run run, "Các ngươi có thể đừng xem tôi như tiểu hài tử mà gạt không?"

Thẩm Mộ Tứ duỗi tay lau mặt, hắn có chút không biết nên nói cái gì, có một số việc hắn không thể nói cho Chu Gia Ngư, đây là Lâm Trục Thủy dặn dò, sợ làm Chu Gia Ngư tổn thương, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.

"Tiên sinh khi nào có thể trở về đây ." Chu Gia Ngư nói, "Tôi muốn nhìn tiên sinh một chút, liếc mắt một cái cũng được ."

Thẩm Mộ Tứ cắn răng, nghiêng thân đi , ánh mắt không hề tiếp xúc cùng Chu Gia Ngư, hắn đè thấp thanh âm, phảng phất cảm xúc sắp mất khống chế: "Chu Gia Ngư, cậu tin tiên sinh một lần."

Chu Gia Ngư biết Thẩm Mộ Tứ sẽ không nói thêm cái gì nữa, cậu có chút thất vọng, con ngươi lộ ra một chút mờ mịt, đối với Thẩm Mộ Tứ nói cám ơn, rồi đem thuốc dập tắt, xoay người trở về phòng .

Edit : tradau30duong

Thẩm Mộ Tứ nhìn bóng dáng cậu muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì đều không nói, duỗi tay đập thật mạnh một quyền vào vách tường.

Bởi vì Chu Gia Ngư sợ lạnh, trong phòng rất sớm đã mở máy sưởi, vách tường cũng nóng hẳn lên, người bình thường ở trong phòng bận áo ngắn tay khả năng sẽ cảm thấy nóng , nhưng Chu Gia Ngư như cũ bận áo lông vũ, ngồi ở mép giường bị hàn khí trong cơ thể kích thích đến run bần bật.

Tiểu Chỉ bồi ở bên cạnh Chu Gia Ngư, có chút lo lắng nhìn cậu , hỏi ba ba ngươi lạnh không, Tiểu Chỉ lấy cho người ly sữa bò uống được không.

Chu Gia Ngư sờ sờ đầu nó, nói không được, ba ba không muốn uống sữa bò.

Cậu mới vừa nói như vậy xong, cửa liền vang lên tiếng gõ , Chu Gia Ngư nói mời vào, liền thấy Thẩm Nhất Cùng thật cẩn thận ló cái đầu vào, nói bình nhỏ a, cậu đói bụng không, tôi hâm ly sữa bò cho cậu nhé.

Chu Gia Ngư môi run run, không hé răng.

Thẩm Nhất Cùng liền thuận thế từ khe cửa tiến vào, trong tay bưng ly sữa bò nóng hổi , nói: "Cậu uống chút đi, bình nhỏ, tôi mới vừa mới hâm nóng cho cậu đó......"

Chu Gia Ngư nhìn Thẩm Nhất Cùng, ngày thường tùy tiện Hắc Tử lúc này lại chậm rãi dời ánh mắt, hắn tựa hồ không dám đối diện cùng Chu Gia Ngư, nhỏ giọng ngập ngừng: "Cái gì cũng chưa cho vào đâu, thật sự đó "

Chu Gia Ngư nơi nào sẽ tin hắn, hắn sao có thể không rõ sữa bò đại biểu cái gì , hoặc là nói trong phòng này, chỉ cần bưng tới chất lỏng cho cậu uống, bên trong đều sẽ có thêm chút máu của Lâm Trục Thủy.

"Tôi đã biết." Chu Gia Ngư nói, "Cậu đặt ở đó đi."

Thẩm Nhất Cùng chậm rãi đi tới, đem sữa bò đặt ở đầu giường Chu Gia Ngư, cậu tựa hồ sợ Chu Gia Ngư không uống, còn lặp lại dặn dò vài lần rồi mới rời đi.

Thẩm Nhất Cùng đi rồi, Chu Gia Ngư ở mép giường ngồi thật lâu, trong phòng thực an tĩnh, chỉ có thể nghe được ân thanh bông tuyết rào rạt rơi xuống. Kỳ thật nếu không phải vấn đề thể chất, Chu Gia Ngư kỳ thật cũng không chán ghét mùa đông,cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ một màu đen kịt .

Hết thảy đều là yên tĩnh,cho người ta cảm giác ngay sau đó toàn bộ thế giới đều lâm vào hôn mê.

Cơ thể Chu Gia Ngư sinh ra cảm giác mệt mỏi buồn ngủ, cậu đứng lên, đi tới mép giường, bưng ly sữa bò lên.

Sữa bò đích xác đã được hâm nóng , còn mang theo nhiệt độ âm ấm, cầm trong lòng bàn tay rất thoải mái, Chu Gia Ngư nhìn chăm chú ly pha lê trong suốt , nhìn chất lỏng màu trắng này, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Cậu không muốn uống nữa, mỗi một ngụm, cậu đều cảm thấy chính mình đang hút đi sinh mệnh của Lâm Trục Thủy.

"Sái Bát, tôi không muốn như vậy nữa..." Chu Gia Ngư đối với chim nhỏ trong đầu nói, "tôi không muôn uống nữa......"

"Không lẽ cậu muốn lãng phí bao nhiêu đó máu của Lâm Trục Thủy sao?" Sái Bát nói, "Cậu muốn đem đổ? Hay là muốn nhìn chúng nó biến chất? Lâm Trục Thủy không có nhiều máu như vậy cho cậu lãng phí......"

Sái Bát là nói thật, nhưng có đôi khi lời nói thật lại để cho người nghe cảm thấy khổ sở.

Cuối cùng, Chu Gia Ngư vẫn là cứng đờ giơ ly pha lê lên , đem ly để bên môi, một ngụm một ngụm uống xuống, cậu từng ngụm từng ngụm nuốt, không dám có chút tạm dừng, sợ dừng lại sẽ đem sữa vừa uống vào toàn bộ lại nôn ra .

Sữa bò bên trong cất giấu mùi máu tanh, cho Chu Gia Ngư cảm giác một loại choáng váng, cậu nỗ lực đem sữa bò uống, thẳng đến ly thấy đáy mới dừng lại động tác.

"Oẹ......" Khó có thể ức chế cảm giác buồn nôn, Chu Gia Ngư gắt gao che miệng lại, cưỡng bách chính mình bình phục loại cảm giác này.

Hành động này hao phí sức lực chả cậu quá nhiều ,cậu bắt đầu sinh ra một loại mệt mỏi khó có thể miêu tả, thân thể chậm rãi ngã xuống giường, trong ánh mắt cũng lộ ra tia trống trãi.

Edit : tradau30duong

Trong thân thể dâng lên nhiệt độ ấm áp, xua đuổi hàn ý đang tra tấn Chu Gia Ngư thân thể, vốn nên là cảm giác phi thường thoải mái, nhưng Chu Gia Ngư lại nhìn trần nhà chết lặng , không muốn uống nữa, cậu không muốn uống nữa...... Ngày hôm sau, như cũ là tuyết lớn.

Bữa sáng rất phong phú, màn thầu bánh bao với cháo, bánh mì trứng gà sữa bò, các loại cái gì cần có đều có. Đương nhiên này không phải mọi người làm, mà là Thẩm Nhất Cùng bọn họ đặt giao, ước chừng là lo lắng Chu Gia Ngư ăn uống không tốt, bọn họ mỗi ngày đồ ăn đều rất phong phú, đều là những món Chu Gia Ngư thích.

Chu Gia Ngư 10 giờ hơn mới xuống lầu, cậu bận một chiếc áo lông đen thật dày , càng tôn lên sắc mặt trắng bệch của cậu , bất quá một hai tháng nay, cả người cậu cơ hồ đã gầy đi một vòng, khuôn mặt nho nhỏ càng hiện ra vài phần chọc người thương yêu . Nếu Lâm Trục Thủy thấy bộ dáng này của cậu, ước chừng sẽ phi thường đau lòng đi.

Này nếu là ở năm trước, Lâm Trục Thủy không ở nhà, mọi người hẳn là đã sớm bày bàn mạt chược ra bắt đầu chơi mạt chược. Nhưng là năm nay không khí trầm trọng, ngay cả Thẩm Nhất Cùng cũng nói ít đi rất nhiều.

Chu Gia Ngư ăn xong bữa sáng, ngồi ở trên sô pha vuốt lông chồn .

Thẩm Nhất Cùng ở bên cạnh cùng hắn nói chuyện phiếm, nói cậu biết không, Từ Nhập Vọng lại bị sư phụ hắn làm cho một trận .

Chu Gia Ngư hỏi hắn sao lại thế này?

Thẩm Nhất Cùng nói: "Ai nha, hắn ở trang web kia cái acc tên Vong Nữ bị sư phụ hắn thấy, người trên trang web kia không phải đều kêu hắn là nữ thần sao, sư phụ hắn tức giận đến mắng hắn một trận, nói nhìn xem ngươi, nhìn lại cậu xem.

Chu Gia Ngư dở khóc dở cười, nói nhìn tôi cái gì.

Thẩm Nhất Cùng tự hào nói: " Cậu so với Từ Nhập Vọng lợi hại hơn nhiều, cậu cùng tiên sinh đang yêu đương, Từ Nhập Vọng có bản lĩnh thì cùng sư phụ hắn yêu đương a."

Chu Gia Ngư nghĩ đến hình ảnh , Từ Nhập Vọng cạo đầu trọc mang theo dây xích vàng, thân hình cường tráng cùng Từ Giám hai người ở bên nhau , cảm thấy thật sự là quá cay mắt, vẫn là không nên tiếp tục liên tưởng.

Sau đó Thẩm Nhất Cùng lại nói chút tin tức, hỏi Chu Gia Ngư còn nhớ rõ lúc trước thi đấu tìm búp bê có một người tên Lư Như An không.

Chu Gia Ngư suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ ra, nói nhớ rõ, làm sao vậy.

"Hắn cũng tìm được sư phụ , bắt đầu xem phong thuỷ cho người ta rồi ." Thẩm Nhất Cùng nói, "Chậc chậc chậc, nhưng kỹ thuật không tốt lắm a, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, hình như còn gặp phải người bên Lâm gia......"

Chu Gia Ngư nghe nghe, lại ngủ mất , chờ đến khi cậu tỉnh lại đã là buổi chiều, cậu nằm trên sô pha ở phòng khách, trên người đang đắp cái chăn thật dày , trong phòng đã trống rỗng không còn ai.

Chu Gia Ngư ngốc ngốc ngồi trong chốc lát, nhớ lại đã cùng Thẩm Nhất Cùng vừa rồi nói cái gì, lại chợt nhớ tới một sự kiện. Cậu mặc quần áo, vội vàng chạy tới nơi ở của Lâm Trục Thủy, sau đó vào thư phòng.

Lâm Trục Thủy thư phòng rất sạch sẽ, bên cạnh để mấy cái giá sách, trong một góc bày mấy món đồ sứ xinh đẹp. Thấy đồ sứ, Chu Gia Ngư lại nở nụ cười, cậu nhớ tới khi đó Lâm Trục Thủy xảy ra chuyện , cậu vì cắt cổ tay mà làm bể một cái bình sứ Thanh Hoa , cũng không biết cái bình sứ kia được sửa đến đâu rồi......

Chu Gia Ngư nhìn cổ tay mình, mặt trên như cũ có vết sẹo nhàn nhạt . Bất quá cậu không phải tới để nhớ tới việc này, cậu mở giá sách của Lâm Trục Thủy ra, bắt đầu tìm kiếm.

Chỉ trong chốc lát, đồ cậu muốn đã tìm được rồi, hai hộp gỗ xinh đẹp dài 1 mét hơn được bày biện ở bên một góc của giá sách, Chu Gia Ngư duỗi tay đem một hộp gỗ lấy mở ra , thấy một con búp bê cùng chính mình giống nhau như đúc.

Búp bê này là quà Tiểu Đậu lúc ấy đưa cho Chu Gia Ngư , cơ hồ cùng Chu Gia Ngư giống nhau như đúc, nơi cậu ở bảo quản không tốt lắm,nên vẫn luôn đặt ở bên phòng của Lâm Trục Thủy.

Chu Gia Ngư vuốt ve mặt búp bê, lại đem ánh mắt dời tới một hộp khác.

Cái hộp này là mới , cậu lúc trước chưa từng thấy qua, nhưng mà xem quy cách lớn nhỏ, có vẻ là một con búp bê khác.

Chu Gia Ngư hơi do dự, vẫn là vươn tay đem cái hộp kia ra. Cậu nhẹ nhàng đem hộp mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, hô hấp chợt ngưng.

Edit : tradau30duong

Bên trong hộp để một con búp bê cùng Lâm Trục Thủy giống nhau như đúc, quần áo kiểu tóc thậm chí thần thái đều cùng Lâm Trục Thuỷ y hệt, quả thực rất giống một Lâm Trục Thủy thu nhỏ.

Chu Gia Ngư trong mắt toàn kinh ngạc , duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt búp bê.

"Giống thiệt a." Chu Gia Ngư nhỏ giọng nói, "Quả thực cùng tiên sinh giống nhau như đúc."

Sái Bát nói: "WOW , này chỉ là một con búp bê thôi , cậu định làm gì bậy bạ với nó hả ?"

Chu Gia Ngư : "Ngươi đang muốn nhắc nhở ta cái gì." Cậu tuy rằng cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng rốt cuộc trong phòng cũng không có người, vì thế Chu Gia Ngư liền không biết xấu hổ cởi quần áo con búp bê ra , muốn nhìn xem cấu tạo bên trong như thế nào. Từng nút áo nho nhỏ được cởi ra , lộ ra làn da trắng nõn, vành tai Chu Gia Ngư lại bắt đầu đỏ lên, cậu ra vẻ bình tĩnh, cởi quần búp bê ra, "Ủa......phẳng á ??."

Sái Bát: "Cậu đang chờ mong cái gì??."

Chu Gia Ngư nói: "Tôi không phải, tôi không có!"

Cậu đang định bận quần áo lại cho búo bê , lại chú ý tới túi quần có thứ gì đó bên trong , Chu Gia Ngư duỗi tay sờ , móc ra được một tờ giấy nhỏ , vậy là tờ giấy dai kia.

Khoảnh khắc nhìn thấy tờ giấy , biểu tình Chu Gia Ngư lập tức cứng đờ.

Tính chất tờ giấy dai này Chu Gia Ngư quá quen thuộc, cùng lúc trước Từ Kinh Hỏa gửi cho cậu, với một tờ Khương Trúc xé ra , đều giống y hệt . Sâu trong nội tâm Chu Gia Ngư vẫn còn ôm một tia hy vọng, nhưng khi cậu mở tờ giấy ra, cậu đã hoàn toàn sụp đổ.

Tờ giấy dai này độ lớn nhỏ như cuốn notebook , góc trên bên phải đã xuất hiện một đồ án hình Kim Ô , Chu Gia Ngư nhìn tờ giấy ngây ngốc tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Tại sao Lâm Trục Thủy cũng có tờ giấy này , mà anh cũng chưa từng nói với cậu , hơn nữa trên giấy cũng hiện ra một đồ án hình Kim Ô, này có phải đã chứng minh..... Lâm Trục Thuỷ cũng đã nhìn thấy tương lai.

Chu Gia Ngư cầm tờ giấy , cảm thấy cơ thể lại bắt đầu rét run, cậu nói: "Sái Bát, tiên sinh......có được cái này từ khi nào vậy ???" Sái Bát chỉ có thể trả lời không biết.

Chu Gia Ngư nhớ rõ trước khi đi tới nơi ở của Khương Trúc, Lâm Trục Thủy biến mất một đoạn thời gian, khi đó cậu đơn thuần cho rằng Lâm Trục Thủy có việc riêng phải đi, hiện tại nghĩ lại......lúc đó rời đi đều ẩn ẩn ám chỉ đáp án mà Chu Gia Ngư không dám nghĩ tới

Chu Gia Ngư ở trong phòng ngồi rất lâu, cuối cùng vẫn là móc di động ra,tìm một dãy số.

Điện thoại không gọi được, giọng nói máy móc nói với Chu Gia Ngư, cuộc gọi của ngài hiện đang ngoài vùng phủ sóng...

Chu Gia Ngư cúp máy, đem quần áo búp bê bận lại một lần nữa rồi mới bỏ vào hộp, sau đó đem hai con búp bê để lại chỗ cũ . Lúc cậu trở về bên ký túc xá , Thẩm Nhất Cùng bọn họ cũng vừa trở về, trong tay cầm theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cao hứng đối với Chu Gia Ngư nói buổi tối bọn họ mời đầu bếp lại đây, không cần phải ăn cơm hộp, có thể ăn những món hợp khẩu vị.

Trên mặt đều mang vẻ cẩn thận, nhìn Chu Gia Ngư như là sợ một bình hoa dễ vỡ vậy. Chu Gia Ngư có chút bất đắc dĩ, rất muốn nói tuy rằng cậu hiện tại thân thể suy yếu, nhưng cũng không phải pha lê hay bình hoa, không cần đối với cậu cẩn thận như vậy.

"Làm sao vậy Bình Nhỏ ." Thẩm Nhất Cùng lo lắng nhìn Chu Gia Ngư, " Cậu cảm thấy không thoải mái sao?"

Chu Gia Ngư nghĩ nghĩ, gật đầu.

Thẩm Nhất Cùng khẩn trương nói: "Cậu không thoải mái chỗ nào ?"

Chu Gia Ngư nói: "Cậu đem ánh sáng trước mắt của tôi hút hết nên cảm thấy có chút đen.."

Thẩm Nhất Cùng: "..DM..." đem một hơi thở ra , mắng lão tử không có , Chu Gia Ngư cậu là vương bát đản căn bản không quan tâm đến cảm xúc của người ta.

Chu Gia Ngư nói à thế xin lỗi nhaaa , có muốn cho cậu ôm một cái rồi đem cậu nâng lên cao xong lại cho cậu cái hôn hôn hở .

Thẩm Nhất Cùng nói cậu con mẹ nó có bản lĩnh tới a.

Chu Gia Ngư kêu Tiểu Chỉ một tiếng: "Tiểu Chỉ, đi nâng anh con lên đi ."

Tiểu Chỉ lập tức xông tới nâng Thẩm Nhất Cùng lên trong tiếng kêu thảm thiết , lúc sau nâng Thẩm Nhất Cùng xong lại nghĩ nghĩ, nói: "Chu Gia Ngư hình như không đúng lắm , như thế nào mà tôi lại là anh của Tiểu Chỉ a,cậu là ba ba của nó, tôi là anh nó , vậy cậu chẳng phải là ......"

Edit : tradau30duong

Chu Gia Ngư vô tình nói: "Tôi không có đứa con đen thui như cậu."

Thẩm Nhất Cùng: "......"

Hai người nói nói cười cười, trong phòng không khí lại náo nhiệt lên, trong lòng Chu Gia Ngư nhẹ nhàng thở ra, yên lặng nắm tờ giấy trong túi.

Buổi tối, lúc cơm nước xong , Chu Gia Ngư lại gọi cho Lâm Trục Thủy mấy lần , nhưng đều ngoài vùng phủ sóng , cũng không biết Lâm Trục Thủy rốt cuộc ở nơi nào.

Chu Gia Ngư đem tờ giấy kia mở ra để trên bàn tỉ mỉ so sánh với tờ giấy của chính mình , xác định hai tờ giấy này đều là từ cùng một cuốn sổ xé ra ,chất liệu màu sắc cùng với góc bên phải có đồ án Kim Ô đều hoàn toàn giống nhau.

Cho nên Lâm Trục Thủy rốt cuộc nhìn thấy cái gì? Chu Gia Ngư lòng tràn đầy hoài nghi, rồi lại mơ hồ đối với vấn đề này có đáp án.

Mấy ngày đều không liên hệ được với Lâm Trục Thủy, ngay lúc Chu Gia Ngư sắp từ bỏ , vào lúc chạng vạng, Lâm Trục Thủy rốt cuộc gọi lại cho Chu Gia Ngư.

"Gia Ngư." Trong điện thoại, Lâm Trục Thủy kêu tên cậu , thanh âm như cũ ôn nhu, làm Chu Gia Ngư không tự chủ được lại bắt đầu nhớ anh .

"Tiên sinh." Chu Gia Ngư nói, "Anh đang ở đâu? Sao em không liên lạc được với anh vậy ??.........."

"Mấy ngày trước vào núi một chuyến." Lâm Trục Thủy lời nói ngắn gọn, "Di động không có tín hiệu." Anh lại nói, "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Chu Gia Ngư vốn dĩ muốn hỏi Lâm Trục Thủy về việc tờ giấy , mà khi điện thoại thật sự gọi được rồi , cậu lại không biết phải mở miệng như thế. Vì thế Chu Gia Ngư liền lải nhải kể về những chuyên xảy ra hằng ngày, oán trách Thẩm Nhất Cùng mỗi ngày dạy Tiểu Chỉ cái gì đâu không, như vậy tiếp tục thì Tiểu Chỉ sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn liên lụy thành sau này không có vợ luôn.

Lâm Trục Thủy nghe, lại nở nụ cười, tuy rằng không cười ra tiếng, nhưng trong lời nói mang theo ý cười vẫn rất rõ ràng, anh chợt hỏi: "Gần đây có ngoan ngoãn uống sữa bò không ?"

Chu Gia Ngư biểu im lặng, cầm điện thoại trong tay thật chặt: "Tiên sinh......"

"Hửh ?" Lâm Trục Thủy nói.

Chu Gia Ngư rốt cuộc lấy hết dũng khí, cậu chậm rãi nói: "Em không muốn tiếp tục uống máu của anh nữa ...."

Lâm Trục Thủy tan đi ý cười , hai người bọn họ lâm vào trầm mặc , nội tâm Chu Gia Ngư có một loại khủng hoảng không nói nên lời , cậu che mặt, có chút bất lực: "Em thật sự không muốn uống nữa, tiên sinh......"

"Nhẫn nại thêm một chút được chứ?" trầm mặc một lúc lâu sau, Lâm Trục Thủy cũng nhẹ nhàng nói , "Sẽ rất nhanh kết thúc thôi , Gia Ngư, nhẫn nại một chút được không ??."

Chu Gia Ngư nghe giọng Lâm Trục Thủy dường như đang dỗ trẻ con vậy , lại là nhớ tới lỗ kim chói mắt trên cánh tay Lâm Trục Thuỷ , cậu cảm thấy đầu óc một trận choáng váng, cảnh tượng trước mắt trở nên vặn vẹo vô cùng, hoãn một hồi lâu, mới miễn miễn cưỡng cưỡng hoãn lại nói : "Tiên sinh...... Còn bao lâu nữa ạ ?"

Lâm Trục Thủy nói: "Chờ đến mùa xuân ......"

Chu Gia Ngư tuyệt vọng nói: "Chính là muốn em đợi tới mùa xuân anh cũng sẽ không về ."

Lâm Trục Thủy nói: "Gia Ngư, em đừng lo lắng, tôi có biện pháp khác."

Chu Gia Ngư nói: "biện pháp gì? Anh nói cho em biết đi ."

Lâm Trục Thủy nói: "Tôi có thể gửi máu về."

Chu Gia Ngư vẫn luôn tín nhiệm Lâm Trục Thủy, vô luận anh nói cái gì, cậu đều tôn sùng là chân lý. Nhưng khi nghe được những lời này của Lâm Trục Thuỷ , trực giác Chu Gia Ngư lại nói Lâm Trục Thủy đang nói dối.

"Tôi không có việc gì, em không cần lo lắng." Lâm Trục Thủy chậm rãi nói, "Chờ xử lý xong chuyện này, tôi liền sẽ trở lại."

Chu Gia Ngư không tin, lại nói không ra lời phản bác nào , cậu lần đầu tiên cảm thấy chính mình là cái đồ vô dụng , nếu không có cậu, Lâm Trục Thủy sẽ không phai rút ra nhiều máu như vậy, cũng sẽ không một mình lao vào nguy hiểm , sinh tử không biết.

"Nơi đó nguy hiểm sao?" Chu Gia Ngư lại hỏi.

"Có một chút." Lâm Trục Thủy trả lời.

"Tháng sau phải ăn tết, đến lúc đó tiên sinh anh sẽ trở về sao?" Chu Gia Ngư hỏi một vấn đề cuối cùng.

Lâm Trục Thủy than nhẹ một tiếng, nói anh sẽ tận lực trở về.

Chu Gia Ngư dựa vào vách tường, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp tục nói cái gì.

Tuy rằng Lâm Trục Thủy nói hắn sẽ về, nhưng giao thừa gần đến, Chu Gia Ngư vẫn là không nhìn thấy bóng dáng anh đâu, lần này điện thoại của Lâm Trục Thủy lại lần nữa mất liên lạc , cũng là ngoài vùng phủ sóng , hẳn là lại lần nữa đi tới nơi cực kỳ hẻo lánh.

Mấy ngày trước tết , trong nhà theo thường lệ dán câu đối , treo đèn lồng, cũng đặt mua không ít hàng tết.

Nhưng người nên trở về, vẫn không thấy về.

Buổi tối hôm giao thừa, mọi ngươig đều ngồi ở phòng khách cùng nhau xem xuân vãn, Chu Gia Ngư lại ngủ trên sô pha , mơ về giấc mơ đã từng mơ thấy trước đây , trong mơ Lâm Trục Thủy đứng ở bên trong ngọn lửa, thân thể bị lửa bao quanh, cuối cùng biến thành tro tàn. Chu Gia Ngư không ngừng chạy về phía anh, màu đen của tro tàn bay về phía mặt và người cậu, mang theo một cỗ mùi đàn hương riêng biệt của Lâm Trục Thủy.

Chu Gia Ngư bị Sái Bát đánh thức, cuối cùng là từ trong ác mộng thoát ra, lúc này đã là đêm khuya, xung quanh rất yên tĩnh, Chu Gia Ngư nghe được tiếng chuông điện thoại của mình đang reo .

Cậu tưởng là Lâm Trục Thuỷ gọi tới , hưng phấn lấy điện thoại ra bắt máy.

"Alo , là tiên sinh sao?" Chu Gia Ngư nói.

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại, lại truyền đến giọng nói của người đàn ông khác, giọng nói này Chu Gia Ngư rất quen thuộc, đã nghe qua rất nhiều lần.

Mạnh Dương Thiên nói: "Chu Gia Ngư, tiên sinh của ngươi, sắp chết rồi ." Chu Gia Ngư sửng sốt.

Mạnh Dương Thiên nói: "Ngươi muốn cứu hắn sao?" Hắn nở nụ cười, "Vậy thì dùng mạng ngươi tới đổi đi.."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro