C101 - Di chỉ Mạnh Gia

Edit : tradau30duong

Chu Gia Ngư nghe được lời của Mạnh Dương Thiên, phản ứng đầu tiên chính là hắn lừa mình. Không nghĩ tới là Mạnh Dương Thiên lại đoán được suy nghĩ trong lòng Chu Gia Ngư , nói hắn đã gửi cho Chu Gia Ngư một đoạn video , để Chu Gia Ngư xem qua rồi lại cùng hắn nói tiếp.

Chu Gia Ngư còn muốn nói cái gì, Mạnh Dương Thiên đã cúp máy .

Ngay sau đó, điện thoại phát ra một tiếng ting giòn vang, Mạnh Dương Thiên thật sự gửi qua cho Chu Gia Ngư một địa chỉ trang web. Chu Gia Ngư nhìn chằm chằm địa chỉ trang web kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn từ trên giường bò dậy, mở máy tính ra .

Dùng ngón tay đã lạnh cứng gian nan gõ lên bàn phím, Chu Gia Ngư đem địa chỉ trang web nhập vào khung trình duyệt , sau đó hít sâu một hơi, ấn xuống phím Enter.

Trên màn hình hình ảnh vừa chuyển, lại thật sự xuất hiện một đoạn video.

Chu Gia Ngư ở trong lòng cầu nguyện, cũng đã ẩn ẩn có dự cảm bất thường, cậu thong thả di con chuột tới , bấm vào nút play.

Màn hình bắt đầu phát, bởi vì ánh sáng không đủ, hình ảnh cũng không quá rõ ràng, nhưng Chu Gia Ngư vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Trục Thủy. Lâm Trục Thủy tựa hồ đang đứng ở trong một cái động nhỏ . "Lâm Trục Thủy." Người nói chuyện thế nhưng lại là Khương Trúc, hắn hung tợn nói, "Ngươi điên rồi sao, ngươi có biết chính mình đang làm cái gì không ??"
Chu Gia Ngư không thấy rõ biểu tình của Lâm Trục Thủy, nhưng có thể cảm nhận được lạnh nhạt từ trong giọng nói của anh, Lâm Trục Thủy nói: "Giao ra đây."

Khương Trúc phẫn nộ nói: "Ta đã nói là không có, ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi? Ngươi muốn tìm thứ đó ,nên đi hỏi Mạnh Dương Thiên......"

Lâm Trục Thủy lạnh nhạt nói: "Ngươi thật không có?" Khương Trúc nói đúng vậy.

Giọng nói Lâm Trục Thủy lại lần nữa vang lên, lần này giọng nói lạnh như băng, mang theo hơi lạnh thấu xương: "Vậy ngươi có thể đi chết rồi."

Tiếp theo đó là một tiếng kêu thê thảm, Chu Gia Ngư nhìn thấy trong huyệt động tối đen bỗng nhiên cháy lên một ngọn lửa lóa mắt, ngọn lửa lại bám vào người Khương Trúc, ngay lập tức đem hắn nuốt chửng thành tro.

Trên tay Khương Trúc và Mạnh Dương Thiên đều dính rất nhiều mạng người, chỉ riêng ở trường học việc bộ xương giao nhân cùng sự kiện phát sóng trực tiếp đã bị bọn họ hại chết mấy chục mạng người trẻ tuổi rồi. Hắn có kết cục như vậy cũng không làm cho người ta cảm thấy thương hại, nhưng Chu Gia Ngư vẫn ngừng lại rồi thở gấp , bởi vì cậu chưa bao giờ thấy qua Lâm Trục Thủy giết người.

Edit : tradau30duong

Chỉ nói mấy câu liền giơ tay chém xuống, không hề có dự tính tiếp tục cùng Khương Trúc dây dưa.

Nếu video đến đây kết thúc, Chu Gia Ngư cũng sẽ không lo lắng cho Lâm Trục Thủy, nhưng hình ảnh bên trong tuy rằng không có ánh sáng, lại có thể nghe được tiếng bước chân thong thả, tựa hồ là Lâm Trục Thủy đang đi phía trước.

Chu Gia Ngư ngưng thần nín thở, cẩn thận nhìn, sợ mình sẽ bỏ xót một chi tiết nào đó.

Ngay lúc cậu cho rằng hình ảnh sẽ vẫn luôn trong bóng tối, thì lại có ánh sáng chiếu vào tầm nhìn, chỉ là lần này nơi phát ra ánh sáng lại là một con sông màu đỏ rất đặc biệt. Chu Gia Ngư thấy được một con sông ...

Con sông nằm sâu ở dưới vách đá, bên trong là dung nham đang lưu động , Lâm Trục Thủy đi ở phía bên trên vách dung nham , sắc mặt của anh tối tăm được ánh sáng rọi ra một loại trắng ảm đạm, cũng không biết có phải ảo giác của Chu Gia Ngư hay không, cậu nhìn thấy trên môi Lâm Trục Thủy không có một chút huyết sắc.

"Tiên sinh!" Chu Gia Ngư xem đến đây, trái tim giống như bị người bóp chặt, cậu thậm chí không tự chủ được vươn tay, muốn đụng vào Lâm Trục Thủy trên màn hình. Lúc này bọn họ đã sắp ba tháng chưa gặp mặt, nhưng Chu Gia Ngư một khắc cũng chưa từng quên hình dáng Lâm Trục Thủy .

Ở trong video vốn dĩ là quay về hướng Lâm Trục Thủy đang đi đằng trước, hình như là nghe được tiếng động, anh chợt quay đầu nhìn về phía sau.

Mà một màn kế tiếp, làm Chu Gia Ngư lâm vào khủng hoảng cực độ, cậu nghe được trong video truyền đến một tiếng vang lớn, tiếp theo hình ảnh kịch liệt run rẩy , vốn dĩ Lâm Trục Thủy đứng ở bên cạnh vách núi, nham thạch dưới chân bắt đầu từng mảnh sụp đổ, tuy rằng hình ảnh rất tối , nhưng Chu Gia Ngư lại tận mắt nhìn thấy Lâm Trục Thủy tựa hồ từ trên cao rơi xuống....

Chu Gia Ngư xem mà cả người rét run, thậm chí tay bắt đầu không ngừng run, cậu nuốt nước miếng thật mạnh , cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh lại, đem video xem lại mấy lần.

"video này có thể làm giả không ???." Chu Gia Ngư cùng Sái Bát thảo luận, "Thấy thế nào...... cũng không giống giả." Sái Bát cũng tán đồng cách nói của Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư nói: "Mạnh Dương Thiên nói chính là thật sự, tiên sinh thật sự xảy ra chuyện." Cậu từ trên ghế đứng dậy, ở trong phòng nôn nóng đi lại, tay không tự chủ được lại duỗi vào túi quần của mình lấy tờ giấy ra , "Mạnh Dương Thiên rốt cuộc muốn làm cái gì."

Không ai có thể cho Chu Gia Ngư đáp án, chỉ có người bên kia điện thoại.

Cuối cùng, Chu Gia Ngư vẫn là gọi lại cho Mạnh Dương Thiên , cậu nhìn màn hình máy tính, nghe được giọng nói của Mạnh Dương Thiên qua điện thoại.

"Chu Gia Ngư." Mạnh Dương Thiên mỉm cười nói, "Rất vui lại lần nữa nhận được điện thoại của ngươi."

"video kia rốt cuộc là như thế nào?" Chu Gia Ngư có chút nôn nóng, ngữ khí cũng không kiềm chế được mà ác liệt hơn , "Mạnh Dương Thiên, anh rốt cuộc muốn thế nào hả ??."

Edit : tradau30duong

"Tôi ? Kỳ thật tôi cũng là bất đắc dĩ nha." Mạnh Dương Thiên không ngại Chu Gia Ngư phẫn nộ, hắn thở dài, phảng phất lại giống người bị hại, "Cho nên cậu muốn cứu Lâm Trục Thủy sao? Tình trạng hiện tại của hắn không ổn lắm......"

"Anh muốn tôi làm gì?" Chu Gia Ngư nghiến răng nghiến lợi.

Mạnh Dương Thiên nói: "Chu Gia Ngư, cậu không cần đối với tôi có địch ý, tôi từ trước đến nay đều không phải kẻ thù của cậu ." Hắn cười ha hả, giọng cười tràn ngập điên cuồng, hắn nói, : "Không phải tôi muốn cậu làm cái gì, là chính cậu có muốn làm hay không...... tôi có thể nói cho cậu biết vị trí hiện tại của Lâm Trục Thuỷ , nhưng cậu cũng phải bảo đảm, cậu chỉ có thể đến một mình."

Chu Gia Ngư nắm chặt điện thoại mình , nếu Mạnh Dương Thiên ở trước mặt cậu , cậu phỏng chừng sẽ tự tay đấm một quyền vô mặt hắn , nhưng lúc này cậu chỉ có thể nhịn khiêu khích của Mạnh Dương Thiên: "Nói."

Mạnh Dương Thiên nói: "Cậu còn nhớ rõ lần trước đi tới di chỉ Mạnh thị không ?"

Chu Gia Ngư nói: "Nhớ rõ."

Một tràng đất đá đem di chỉ Mạnh thị toàn bộ vùi lắp , Chu Gia Ngư cũng xem qua ảnh chụp sạc lở đất sau một tháng, những kiến trúc ở đó đều không thấy nữa , khe núi bị bùn đất cơ hồ lấp phẳng , mặt ngoài bắt đầu sinh ra một ít cỏ dại, thoạt nhìn rất hoang vắng.

"Lâm Trục Thủy hiện tại đang ở đó." Mạnh Dương Thiên nói.

Chu Gia Ngư không nghĩ tới Mạnh Dương Thiên sẽ cho ra một đáp án này , cậu đang muốn tiếp tục đặt câu hỏi, Mạnh Dương Thiên liền nói: "Đương nhiên, nơi hắn đi tương đối đặc biệt, người bình thường cũng không vào được , đó là nơi chôn cất của Mạnh gia , cậu một mình đi tới đó , chờ tôi xác nhận vị trí của cậu , lại nói cho cậu biết địa điểm chính xác."

Chu Gia Ngư nói: "Tôi làm sao tin được anh , nếu anh lừa tôi thì sao "

"Lừa cậu làm gì ?" Mạnh Dương Thiên giọng nói lạnh nhạt, "Cậu có thể không tin tôi, thử đánh cược một phen tôi rốt cuộc có phải đang lừa cậu hay không , còn có, nếu cậu một hai phải lén dẫn người theo , phát sinh chuyện gì tôi không cam đoan đâu , nếu bọn họ chết ở chỗ đó, cậu chính là hung thủ hại chết bọn họ"

"Được ." Chu Gia Ngư nói, "Tôi đáp ứng anh, tôi lập tức xuất phát."

Mạnh Dương Thiên vui sướng nở nụ cười :"Không hổ là đệ tử Lâm tiên sinh, có quyết đoán, vậy ngày mai gặp lại." Hắn nói xong lời này, không chút do dự cúp máy.

Sau khi cùng Mạnh Dương Thiên kết thúc cuộc trò chuyện, Chu Gia Ngư gọi ngay cho Lâm Giác và Lâm Trục Thuỷ , cũng như trước trong điện thoại chủ vang lên tiếng báo ngoài vùng phủ sóng, có vẻ chứng minh lời nói của Mạnh Dương Thiên không sai.

Nếu Lâm Trục Thủy còn an toàn, anh nhất định sẽ báo tin vào đêm 30 giao thừa để cậu yên tâm chứ không phải mất liên lạc từ đó, chỉ có thể là không cách nào thoát thân được thì Lâm Trục Thủy mới không liên lạc với cậu

"Cậu thật sự muốn đi sao?" Sái Bát có chút lo lắng, "Vạn nhất Mạnh Dương Thiên lừa cậu thì sao ?"

Chu Gia Ngư đã lấy balo ra bắt đầu thu thập hành lý, đối mặt với câu hỏi của Sái Bát , cậu nói thẳng một câu: "Tôi đánh cược không nổi."

Sái Bát trầm mặc.

Tiểu Chỉ vốn dĩ ở trong phòng ngủ, bị Chu Gia Ngư động tĩnh làm cho thức giấc , nó mơ mơ màng màng xoa đôi mắt, nhỏ giọng hỏi ba ba người muốn đi đâu a.

Chu Gia Ngư vốn dĩ có chút do dự không biết có nên đem theo Tiểu Chỉ đi không , nhưng cậu lập tức nhớ tới, Mạnh gia chính là chết vì hoả hoạn, mà Tiểu Chỉ rốt cuộc vẫn là làm từ giấy, có thể cũng sẽ chịu ảnh hưởng...... Huống hồ, Tiểu Chỉ là người giấy cuối cùng , Chu Gia Ngư thật sự không dám mạo hiểm như vậy.

"Tiểu Chỉ ngoan." Chu Gia Ngư bế Tiểu Chỉ lên , "Ba ba có chuyện muốn đi ra ngoài một chuyến, con ngày mai sáng sớm đem tờ giấy này đưa cho...... Thẩm Nhất Cùng."

Tiểu Chỉ không biết chữ, cầm tờ giấy ngó trái ngó phải cũng xem không hiểu , nhưng nó mơ hồ cảm giác được cái gì, nhút nhát sợ sệt lôi kéo góc áo Chu Gia Ngư, nói ba ba người muốn đi đâu nha, có thể mang thro Tiểu Chỉ cùng đi không.

"Không được nha...." Chu Gia Ngư vuốt đầu Tiểu Giấy, "Nơi đó rất nguy hiểm, ba ba không thể mang theo Tiểu Chỉ, hơn nữa Tiểu Chỉ còn phải bảo vệ Tổ Thụ ở sân sau nữa , về sau Tiểu Chỉ còn phải dựa vào Tổ Thụ cưới vợ nữa nha ." Cậu nói lời này, chính mình lộ ra nụ cười ôn nhu.

Tiểu Chỉ vẫn không muốn buông tay, cứ như vậy mắt trông mong nhìn Chu Gia Ngư.

Edit : tradau30duong

Chu Gia Ngư lại trấn an nó thêm chút nữa , mới làm nó từ bỏ ý định đi theo, Tiểu Chỉ nói: "Vậy ba ba đáp ứng Tiểu Chỉ, nhất định phải trở về nha."

"Ừh , sẽ trở về." Chu Gia Ngư cười, "Sẽ cùng ba ba lớn trở về."

Tiểu Chỉ cầm tờ giấy Chu Gia Ngư để lại cho nó, nhìn Chu Gia Ngư đeo balo ra cửa.

Vé xe đã ở trên mạng đặt xong , vạn hạnh chính là hiện tại là đêm 30 giao thừa , cơ hồ không có người ra ngoài , hơn nữa Mạnh gia ở Đông Bắc cũng không phải là khu du lịch, cho nên sau khu Chu Gia Ngư quyết định một mình xuất phát , rất nhanh đã tới nơi. Cậu đeo một cái balo chuồn khỏi nhà, đương nhiên là trước khi cậu đi ra ngoài , cậu đã lén đi tới tủ lạnh đựng máu của Lâm Trục Thủy , lấy toàn bộ máu đem theo .

Ra cửa gọi xe, Chu Gia Ngư thẳng đến ga tàu cao tốc. Vốn dĩ cậu suy xét có nên ngồi máy bay không , nhưng tuyết quá lớn, Chu Gia Ngư sợ chuyến bay đến bị hoãn làm chậm trễ thời gian của cậu , vì thế liền quyết định đặt vé xe lúc 10 giờ tối , đến bên kia hẳn là mặt trời vừa lên.

Ở trên xe taxi, Chu Gia Ngư thật sự là lạnh đến lợi hại, liền mở một túi máu chậm rãi uống. Máu khi vào miệng lạnh băng, nhưng đi qua yết hầu tiến vào dạ dày một lúc sau, lại biến thành dòng nước ấm. Chu Gia Ngư lại có chút mệt , cậu sợ mình ngủ quên , dùng sức nhéo vào đùi. Tài xế ngồi ở phía trước là một đại thúc chú ý tới động tác của cậu , an ủi nói "Tiểu tử, ngươi ngủ đi, chờ tới nơi rồi ta kêu ngươi dậy ."

Chu Gia Ngư cảm kích nói: "Cảm ơn bác tài ."

"Ai nha, này có cái gì mà cám ơn , Tết nhất mà đi đâu." Tài xế nói, "Nhìn ngươi còn trẻ như vậy, hay là giận dỗi với người trong nhà?"

Chu Gia Ngư cười nói không có đâu.

"Vậy thì về nhà sao?" Tài xế lại hỏi.

"Không phải." Chu Gia Ngư ôn thanh nói, "Tôi muốn đi tìm một người."

"À...,chẵng trách." Tài xế cũng cười, "Là người mình thích đi? Ôi, tuổi trẻ thật tốt, gặp được người mình thích , dũng cảm một chút là chuyện tốt......"

Đúng vậy, có thể gặp được người mình thích thật tốt...... trong lúc bác tài lải nhải, Chu Gia Ngư nhắm mắt lại mơ mơ màng màng vậy mà ngủ mất. Nửa giờ sau, Chu Gia Ngư được tài xế trên xe kêu dậy , nói là đến trạm rồi.

Chu Gia Ngư dụi dụi mắt, đối với tài xế nói cám ơn , đeo balo rời đi , lúc sau đi qua cổng an kiểm đã rất nhanh lên tàu .

Đoàn tàu chậm rãi khởi động , nhanh chóng rời sân ga, Chu Gia Ngư nhìn ánh đèn quanh mình , hết thảy đều trở nên u ám .

Ở trên xe, Chu Gia Ngư đem video Mạnh Dương Thiên gửi cho cậu xem lại vài lần , cậu ở trong lòng thầm cầu nguyện, hy vọng hết thảy đều còn kịp.

Xe lửa chạy mười tám tiếng đồng hồ, trên đường Chu Gia Ngư ăn hai hộp cơm. Bởi vì gần đây có thể cậu vô duyên cớ đặc biệt mệt , Thẩm Nhất Cùng bọn họ sáng sớm cũng sẽ không tới kêu Chu Gia Ngư ăn sáng , mà là sẽ chờ cậu tự tỉnh rồi tự mình đi xuống ăn . Chu Gia Ngư nói cho Tiểu Chỉ là giữa trưa 12 giờ để nó đem tờ giấy đưa cho Thẩm Nhất Cùng bọn họ xem.

Tiểu Chỉ hiển nhiên là rất nghe lời Chu Gia Ngư, 12 giờ vừa đến, điện thoại Chu Gia Ngư liền vang lên, xem dãy số là Thẩm Nhất Cùng gọi tới .

Chu Gia Ngư bắt máy liền nghe được giọng Thẩm Nhất Cùng tức tới muốn hộc, "Chu Gia Ngư, cậu ở đâu, cậu làm gì vậy hả..???????"

Chu Gia Ngư nói: "Cậu bình tĩnh một chút."

"Tôi không bình tĩnh được, cậu mau quay về cho tôiiiii .....! Cậu rốt cuộc đi đâu vậy hả , cậu muốn làm cái gì ????? !" Thẩm Nhất Cùng nói năng lộn xộn, hắn tức điên lên được , miệng liên thanh hỏi một chuỗi vấn đề.

Chu Gia Ngư nghe được có chút đau đầu, nói cậu nói chậm một chút, tôi nghe không rõ lắm.

Bất quá ngay sau đó, điện thoại của Thẩm Nhất Cùng đã bị đoạt đi, lần này truyền đến chính là giọng của Thẩm Mộ Tứ , hỏi vẫn là những vấn đề đó , nhưng mà ngữ khí lại bình tĩnh hơn nhiều: "Chu Gia Ngư, cậu đi đâu vậy ?"

"Tôi có chút việc." Chu Gia Ngư nói, "Các cậu không cần lo lắng cho tôi đâu ."

Thẩm Mộ Tứ cả giận nói: "Không lo lắng , sao có thể không lo lắng, Chu Gia Ngư, cậu làm sao có thể như vậy, cậu nếu là xảy ra chuyện gì , chúng tôi làm sao ăn nói với tiên sinh đây hả ?!"

Edit : tradau30duong

Chu Gia Ngư nghe lời này, lại trầm mặc một hồi lâu, mới từ trong cổ họng nói nhỏ một câu: "Tôi nếu là xảy ra chuyện gì , tiên sinh sẽ không cần rút máu nữa ."

Những lời này vừa nói ra, điện thoại bên kia một mảnh yên tĩnh.

"Cám ơn các anh ." Chu Gia Ngư nói, "những ngày cùng các cậu ở chung thật sự rất vui, cám ơn các cậu."

Thẩm Nhất Cùng lại bắt đầu mắng, mắng hồi lại khóc nức nở, tiếng nức nở của Tiểu Chỉ cũng truyền tới, nói ba ba người muốn đi đâu nha, người không cần Tiểu Chỉ nữa sao.

Chu Gia Ngư nghe xong , thật sự là chịu không nổi, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cậu biết lần này đi ra ngoài là mạo hiểm, nhưng cậu không muốn đợi nữa , cậu sợ Lâm Trục Thủy bởi vì chính mình mà xảy ra chuyện, sợ chính mình trở thành kiếp nạn trong mệnh của Lâm Trục Thuỷ .

Hắn vốn chính là một ngươig đã chết, nếu thật sự có chuyện gì, cũng bất quá là trả nợ mà thôi.

Chu Gia Ngư nghĩ như vậy, nằm đó mơ mơ màng màng ngủ, cậu ngủ cũng không an ổn, cảnh trong mơ tất cả đều là một ít hình ảnh vụn vặt. Cậu mơ thấy được những hình ảnh trước lúc trọng sinh , còn cả sau khi trọng sinh, cùng Lâm Trục Thủy bắt đầu ở chung...

Đây giống như đèn kéo quân trong mơ , chờ đến khi Chu Gia Ngư tỉnh lại, lại phát hiện chính mình đầy mặt đều là nước mắt. Cậu từ trên giường bò dậy, lau mặt một phen, lau khô những giọt nước mắt đó ...

Bởi vì là giao thừa 30, trong xe trống rỗng, cơ hồ cũng chỉ có mình Chu Gia Ngư, cậu châm điếu thuốc, chậm rãi hút, nói: "Sái Bát a, bên ngoài ánh trăng cũng thật đẹp."

Sái Bát nói: "Đúng vậy..."

"Cong cong." Chu Gia Ngư cũng cong lên khóe mắt cười, : "Còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy tiên sinh ở trong sân uống rượu, khi đó ánh trăng cũng là dáng vẻ này."

Sái Bát không biết nên nói cái gì, nó rõ ràng chỉ là một con chim , nhưng lại có thể từ trên mặt nó nhìn ra bi thương.

"Tôi thật sự rất nhớ anh ấy ." Chu Gia Ngư nói một câu cuối cùng trong đêm nay , "Rất rất nhớ...."

Xe lửa rốt cuộc đến trạm, trong lúc đó lại trãi qua một lần hừng đông trời tối.

Lúc Chu Gia Ngư xuống xe đem điện thoại mở lên , nhìn thấy điện thoại của mình một trận khủng bố , bốn người kia ở nhà điên cuồng gọi điện thoại cho cậu , gần nhất một tin nhắn đến từ nửa giờ trước.

Chu Gia Ngư trong lòng có chút cảm động, nhưng cũng không gọi lại cuộc nào, mà chỉ gửi một tin nhắn báo bình an , lại đem điện thoại tắt máy .

Cậu tới nơi này rồi , đã không biện pháp trở về, chỉ có thể đi về phía trước , đi một bước tính một bước.

Lúc này trùng điệp núi non đã bị tuyết lớn bao phủ , liếc mắt một cái nhìn chỉ thấy cây cỏ bạc trắng, trên mặt đất tuyết cũng đọng một lớp dày , đạp lên cũng nhấn chìm đến cẳng chân.

Chu Gia Ngư ở phụ cận trấn nhỏ mua một ít trang bị, liền một mình một người vào núi, hướng tới di chỉ Mạnh thị mà đi .

Lúc trước đi di chỉ Mạnh thị có Từ Giám dẫn đường, hiện tại cậu một mình đi thì có chút cố sức. Bất quá may mắn chính là con đường đi di chỉ Mạnh thị chỉ có một , theo con đường kia đi về phía trước, chính là đích đến của Chu Gia Ngư .

Chu Gia Ngư lên núi trước, lại uống tiếp một túi máu của Lâm Trục Thủy. Cậu sợ máu kết băng, vẫn luôn đem bên người dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm . Lúc này uống vào trong miệng, cảm giác cơ thể ấm áp vô cùng, cơ thể lại lần nữa tràn ngập lực lượng, giống như có Lâm Trục Thủy ở bên cạnh cậu.

"Cảm giác khá hơn nhiều." Chu Gia Ngư nói với Sái Bát nói, cơ thể cậu rất mỏi mệt, chậm rãi ngáp một cái, duỗi tay xoa mặt thật mạnh làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, "Còn bao lâu mới có thể đến nơi đây ...."

Edit : tradau30duong

"Nhanh thôi ." Sái Bát nói, :"Ta nhớ rõ di chỉ Mạnh thị không tính là quá ха."

Chính xác không quá xa, nhưng đó là lộ trình l ngày thường, lúc này sắc trời dần tối, trên mặt đường đều là tuyết dày, bước đi đương nhiên không dễ dàng. Chu Gia Ngư dùng hết toàn lực để đi , cũng không thể để trước khi đến nơi mà trời tối lại còn rơi tuyết , như vậy quá lạnh. Chu Gia Ngư cũng không dám nửa đường nghỉ ngơi, cậu lại lần nữa lấy điện thoại ra khởi động máy , lần này không phải vì nhận cuộc gọi từ phía Thẩm Nhất Cùng bọn họ , mà là sợ bỏ lỡ tin tức từ Mạnh Dương Thiên.

Màn đêm buông xuống, màu trắng của tuyết phản xạ ra ánh quang mang, Chu Gia Ngư ở trên tuyết dẫm ra tiếng sột soạt, trong miệng thở hổn hển ra khói trắng, gian nan đi từng bước một về phía trước.

Rốt cuộc, vào lúc sắp 12 giờ đêm , Chu Gia Ngư cũng đã tới được di chỉ Mạnh gia. Cậu từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy trấn nhỏ bên trong khe núi đã bị đất đá san bằng. Hiện tại đã hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết kiến trúc nào nữa , chỉ có thể nhìn thấy đất đá trôi chảy qua đường nhỏ, phía trên tuyết bao phủ toàn bộ ,cảnh tượng thật khiến người thổn thức.

Chu Gia Ngư há miệng thở hổn hển, móc điện thoại ra gọi cho Mạnh Dương Thiên , điện thoại vang lên ba tiếng liền có người nghe, Chu Gia Ngư nói: "Tôi tới rồi."

"Tôi biết." Mạnh Dương Thiên nhàn nhạt nói, "Tôi nhìn thấy cậu , cậu một mình tới, rất tốt....."

Chu Gia Ngư nói: "Làm thế nào để đi vào?"

Mạnh Dương Thiên nói: "Đi theo bọn họ."

Chu Gia Ngư đang suy nghĩ đi theo bọn họ là có ý gì, liền nghe được bên trong rừng cây, truyền đến tiếng sột soạt , như có dã thú đang đi. Trong lòng cậu căng thẳng, đem đèn pin rọi qua đó , lại nhìn thấy trong bóng tối có một đám tiêu thi quỷ dị đang chậm rãi đi trên nền tuyết trắng xoá.

Tuy rằng là hình dáng con người, nhưng kỳ thật thứ này đã hoàn toàn không được coi là người nữa, bọn họ vẫn duy trì tư thế lúc bị thiêu chết , đi từng bước vặn vẹo thân hình về phía Chu Gia Ngư.

Chu Gia Ngư tuy rằng lúc trước tới đây đã gặp qua một lần , nhưng lại lần nữa nhìn thấy mấy thứ này gần như vậy, cậu vẫn bị hoảng sợ. Cậu ngừng thở, bước chân hơi lui về sau, muốn cùng mấy thứ này kéo ra khoảng cách.

Cũng may những tiêu thi đó cũng không có ý định đến gần bên người Chu Gia Ngư, bọn họ chậm rãi xoay người, hướng tới một phương hướng khác bắt đầu đi. Chu Gia Ngư cầm chặt điện thoại chạy nhanh theo.

"Mau một chút a." Mạnh Dương Thiên nói : "Chu Gia Ngư, thời gian còn lại cho cậu không nhiều lắm đâu. " Hắn nói xong câu đó, trực tiếp cúp máy , để lại cho Chu Gia Ngư vô hạn gấp gáp .

Chu Gia Ngư lại lần nữa cảm thấy Mạnh Dương Thiên người này thật đúng là đủ khốn nạn.

Edit : tradau30duong

Tiêu thi tuy rằng từng bước đi đặc biệt kỳ quái, nhưng tốc độ lại không chậm, từng bước mang theo Chu Gia Ngư hướng tới sâu bên trong khe núi.

Chu Gia Ngư sắp cạn kiệt sức lực, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, đồng thời cậu cũng quan sát tiêu thi trước mặt. Tiêu thi tổng cộng có bốn người , thoạt nhìn đều là nam , cùng bọn họ lần trước đến đây gặp được cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng Chu Gia Ngư nhìn thi thể, lại mạc danh nghĩ tới Khương Trúc làm ra những chất lỏng đen đó, cậu tổng cảm thấy những chất lỏng màu đen cùng với đám tiêu thi này không thoát khỏi có liên quan , cậu suy đoán, nếu làm cho những chất lỏng đen đó hoàn toàn sống lại, khả năng sẽ ra hình dáng như đám tiêu thi trước mắt này......

Chu Gia Ngư vừa nghĩ, một bên đi theo phía trước thêm một đoạn đường, lại vòng qua một ít nham thạch hỗn độn , trước mắt cảnh sắc chợt rộng mở thông suốt, cậu tựa hồ đi tới một con đường được nham thạch cấu tạo thành, nơi này không có một cọng cỏ dại nào, toàn bộ phủ kín tro bụi thật dày.

Tiêu thi đột nhiên dừng bước chân, Chu Gia Ngư cẩn thận nhìn về nơi bọn họ hướng tới, lại phát hiện một nơi bí ẩn, nơi đó xuất hiện một khe hở đủ để cho một người đi qua .

Chẳng lẽ chính là nơi này sao? Chu Gia Ngư đang nghi hoặc, liền nhìn thấy đám tiêu thi chậm rãi đi vào theo khe hở.

"Cậu thật sự muốn đi sao?" Thấy một màn này , Sái Bát lo lắng nói .

"Ừh ...." Chu Gia Ngư nói, :"Nếu Mạnh Dương Thiên thật sự muốn giết tôi , hiện tại đã có thể động thủ, hà tất phải làm chuyện phiền toái như vậy?"

Nói vậy cũng có lý , nhưng Sái Bát như cũ rất lo lắng, nó biết chính mình khuyên không được Chu Gia Ngư, đành phải yên tĩnh ngậm miệng.

Chu Gia Ngư cắn chặt răng, bỏ đi balo trên người, bắt đầu tiến vào trong khe hở .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro