C88 - Người bí ẩn

Edit : tradau30duong

"Nha Nha" . Bị nụ cười kinh dị của con gái dọa hoảng, Giang Húc Đào suýt chút đã buông tay làm ngã cô bé.

"Đây là thứ anh trai đang tìm" , Nha Nha vừa nói vừa giãy giụa muốn baba thả bé xuống, Giang Húc Đào đành phải thả bé xuống. Chân vừa chạm đất cô bé liền chạy tới chỗ rương sắt, đưa tay ra muốn cầm lấy khung ảnh .
Chu Gia Ngư ngay lập tức đứng lên không để cô bé lấy được : "Anh trai ? Nha Nha, anh trai mà em nhắc đến là ai?"

"Là anh trai lớn đó" Tầm mắt của Nha Nha cứ dính chặt vào khung ảnh, cô bé nói : "Nếu không đưa khung ảnh cho anh trai, ngày nào anh ấy cũng sẽ tới tìm em".

Chu Gia Ngư lại hỏi : "Ngày nào anh ta cũng sẽ tới nhà em à?"

Nha Nha lại gật gật đầu.

Nghe con bé nói xong mặt Giang Húc Đào tái xanh, hoảng sợ hỏi lại: "Nha Nha, chuyện này là sao?"

Nha Nha liếc mắt nhìn Giang Húc Đào một cái nhưng lại không trả lời anh ta.

"Chúng ta đến phòng của con bé nhìn thử xem sao" Lâm Giác đề nghị.

Sau đó mọi người đi tới phòng ngủ của Nha Nha, căn phòng cực kì đáng yêu, vách tường có màu hồng nhạt, trên sàn trải thảm lông mềm mại, từ tông màu cho đến cách trang trí đều chứa đựng hương vị ấm áp. Nhưng mà khi Nha Nha vào căn phòng này lại không mấy vui vẻ mà ngồi trong lòng Giang Húc Đào với biểu cảm lạnh nhạt.

"Nha Nha, cháu nói anh trai từ đâu tới tìm em?" Chu Gia Ngư hỏi cô bé.

Nha Nha do dự một lát vẫn trả lời câu hỏi của cậu, cô bé đưa tay chỉ vào một tấm kính toàn thân được đặt gần mép giường: "Chỗ đó ạ".

Gương à? Chu Gia Ngư nghe vậy thì đi tới đứng trước chiếc gương, kiểm tra tỉ mỉ qua lại một hồi nhưng cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Đột nhiên Giang Húc Đào nhớ tới gì đó, giọng run run: "Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra.. trước đây vì để phòng ngừa con bé ban đêm chạy ra ngoài, tối nào tôi cũng khóa cửa phòng con bé nhưng sáng sớm hôm sau con bé vẫn xuất hiện ở đống phế tích".

"Phòng của Nha Nha không lắp camera à?" Chu Gia Ngư nghĩ rằng với khả năng của Giang Húc Đào, khi xuất hiện những chuyện này thì không thể nào không lắp camera ở phòng cô bé .
"Có" Giang Húc Đào nói có chút bất đắc dĩ , "Nhưng mà cứ mỗi lần đến rạng sáng thì hình ảnh của camera sẽ bị mất tín hiệu.. đã thử thay mấy lần đều không có tác dụng".

Trong lúc mọi người nói chuyện thì Lâm Trục Thủy đi tới chỗ cái gương.

Chu Gia Ngư đang đoán xem anh sẽ làm gì thì thấy Lâm Trục Thủy nhặt một vật cứng ném thẳng vào gương. Một tiếng rắc vang lên, gương vỡ tan thành từng mảnh, lúc này Chu Gia Ngư nghe thấy rõ ràng một âm thanh giống như tiếng thịt bị xé, sau đó liền có máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra từ chiếc gương vỡ .
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy mọi người đều cảnh giác lui lại vài bước, Nha Nha lại bật khóc, thút tha thút thít gọi : "Anh ơi, gãy, gãy..."

"Gương này là gương đặc chế, phía sau có dán một lá bùa" Lâm Trục Thủy cau mày, cúi xuống nhặt một mảnh gương đưa cho Chu Gia Ngư , người không hiểu tại sao mảnh gương lại rỉ máu .
Chu Gia Ngư cầm lấy nhìn thử, phát hiện gương thật sự có một lớp chất kết dính, đông đặc như máu.

Sau khi tiếp xúc với không khí chúng liền trở về trạng thái lỏng, liên tục chảy ra khỏi gương .
"Tấm gương này thông với cửa âm phủ" , Lâm Giác ở bên cạnh nói : "Tôi từng thấy người ta dùng để giao tiếp với âm phủ. Nhưng người có thể làm được điều này không nhiều, phần lớn người đi vào đều đi lạc, không thể trở về".

Nha Nha khóc mệt, dựa vào ngực Giang Húc Đào thút thít.

Giang Húc Đào lo lắng hỏi : "Ngài Lâm, có cách nào để tìm được người này không? Vì sao người này lại tìm tới chúng tôi.."

Lâm Trục Thủy : "Có thể là do anh bị mất vận khí khi sống trong căn nhà xương".

Anh ngồi xổm xuống chọn một mảnh kính còn khá hoàn chỉnh, lại nói Lâm Giác đưa chu sa, nến và nhang .

Chu Gia Ngư đứng một bên nhìn anh đặt bức ảnh ban nãy tìm được trong đống đổ nát cạnh mảnh gương, sau đó dùng tay nhúng vào chu sa rồi vẽ một trận pháp lên gương.

Chu Gia Ngư và những người khác yên lặng theo dõi.

Sau khi trận pháp hoàn thành, Chu Gia Ngư thấy rõ ràng ba cái bóng đen mờ nhạt lơ lửng trên bức ảnh, chính là ba người trong ảnh, họ chậm rãi bay tới trên mặt gương, ngay sau đó bị nó hút vào .

" Nhìn kỹ" Lâm Trục Thủy nói.

Mọi người chú ý hơn thì nhìn thấy ba bóng người xuất hiện trong tấm gương vỡ, hai cái bóng đen hai bên và một người đàn ông trưởng thành ở giữa. Hình dáng của người đàn ông này rất đặc biệt, hình như chân anh ta bị gì đó nên phải ngồi xe lăn, một chiếc áo choàng dày che mặt khiến mọi người không thể thấy rõ khuôn mặt.

Ngoại hình của người này đặc biệt đến mức Chu Gia Ngư đột nhiên nhớ ra rằng trước đây mình đã từng nhìn thấy người này. Lúc ấy cậu và Thẩm Nhất Cùng bị Tiểu Mễ kéo vào một thế giới khác, trong lúc cậu đi ra ngoài kiếm Thẩm Nhất Cùng thì lại thấy được người này ở tầng cao nhất của khách sạn.
Edit : tradau30duong

"Là anh ta!!" Chu Gia Ngư buộc miệng thốt ra.

Mặc dù không hiểu rõ lời của cậu nhưng cũng đoán được là cậu biết người đàn ông này, Lâm Giác hỏi lại : "Sao vậy ? Em biết người này hả?"

"Lúc xảy ra chuyện Tiểu Mễ phát sóng trực tiếp, em ở tầng cao nhất gặp được anh ta" Chu Gia Ngư nói : "Tiên sinh , người mà em nhìn thấy lúc đó chính là người đàn ông mặc áo choàng này".

Lâm Trục Thủy không hề tỏ ra ngạc nhiên , chỉ ừ một tiếng.

Hình ảnh của người đàn ông chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất, Lâm Trục Thủy cầm bức ảnh nói : "Hắn ta chính là người trong bức ảnh, còn đôi vợ chồng này đã mất rồi".

Mọi người đều im lặng tập trung suy nghĩ.

Nha Nha khóc mệt thì chuyển chú ý đến bức ảnh trên tay Lâm Trục Thủy, trông cô bé rất mong ngóng được cầm tấm ảnh, nhưng tiếc là không ai có ý định đưa nó cho cô bé hết.

Giang Húc Đào nghe mọi người nói mà cảm thấy hoang mang : "Ngài Lâm, ý ngài là đã gặp người này rồi à?"

Lâm Trục Thủy gật đầu, anh cũng không muốn giải thích thêm gì với anh ta mà xoay người đi tới chỗ Nha Nha. Cô bé có hơi sợ Lâm Trục Thủy nên khi thấy anh tới chỗ mình thì không tự chủ mà núp phía sau ba mình.

Lâm Trục Thủy đưa tay nắm được Nha Nha.

"Aaaaa!!" Đột nhiên cô bé hét lên, cánh tay bị Lâm Trục Thủy nắm lấy cũng ngay lập tức chuyển sang màu đen, như thể có một ngọn lửa đốt lên , ngay chỗ hai người tiếp xúc bắt đầu xuất hiện lấm tấm chấm đen lớn như thể bị cacbon hóa (hay còn gọi là than hóa).

" Nha Nha" Giang Húc Đào giật mình gọi con bé. Phản ứng đầu tiên của anh ta là giật tay con bé khỏi Lâm Trục Thủy, nhưng Chu Gia Ngư đã nhanh chóng bước tới ngăn lại : "Anh Giang xin hãy bình tĩnh, tiên sinh sẽ không làm hại cô bé".

"AAA.." Cô bé vẫn đang gào thét, vết đen trên tay vẫn đang lan rộng ra toàn bộ cánh tay, thậm chí còn lan rộng về phía mặt và cơ thể.

" Đau, đau quá" Cô bé hét lên, cố gắng thoát khỏi tay Lâm Trục Thủy nhưng sức lực của cô bé không thể đọ lại nên sau khi giãy giụa một lúc thì bắt đầu mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn.

Nếu không có Chu Gia Ngư ngăn lại thì Giang Húc Đào đã ngay lập tức xông tới tấn công Lâm Trục Thủy rồi , nhưng Chu Gia Ngư có thể hiểu được suy nghĩ của anh ta, dù sao Nha Nha cũng là con gái cưng của anh ta.

"Ưmm.." Ngay lúc Nha Nha sắp ngất, con bé đột nhiên nôn mửa liên tục mất kiểm soát. Chu Gia Ngư nhìn kỹ cô bé nôn ra và nhận ra những thứ đó chính là những mảnh xương đã bị chặt ra, chúng to bằng nắm tay. Cậu không thể tưởng tượng được làm sao cô bé có thể nuốt chúng vào, rồi nhổ chúng ra hoàn chỉnh.

Khi từng mảnh xương được nôn ra, vết đen trên tay Nha Nha cũng bắt đầu mờ đi, Giang Húc Đào cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi nôn hết mọi thứ ra, vết đen trên tay biến mất, cô bé cả người mất sức ngã ra đất, tuy rằng mắt vẫn còn mở nhưng đã mất tiêu cự.

" Được rồi" Lâm Trục Thủy thả tay ra.

" Nha Nha, Nha Nha.." Giang Húc Đào lao tới ôm cô bé vào lòng.

" Ba ơi" Cô bé khẽ gọi ba mình, vẻ u ám dị thường trên khuôn mặt cũng biến mất, cô bé trở về bộ dáng ngây thơ mềm mại của một đứa trẻ, ôm lấy tay ba mình khóc lớn : " Ba ơi, con sợ lắm"

"Đừng sợ...đừng sợ, không sao rồi" Giang Húc Đào ôm con gái mình, cảm thấy vô cùng đau khổ . Tuy rằng cảnh ba con ôm nhau hết sức cảm động, nhưng mọi chuyện vẫn cần được làm rõ. Đợi sau khi cảm xúc của Nha Nha ổn định lại, mọi người liền hỏi cô bé một vài vấn đề. Thật may là câu nào cô bé cũng trả lời rõ ràng.

Hóa ra lúc trước cô bé bị một con chuột dụ lên tầng gác mái, sau đó mới vô tình nhặt được mảnh xương đó. Sau đó cô bé trở thành khách quen của căn gác mái này, thường trốn cha mẹ chạy lên chơi cho nên Giang Húc Đào và vợ không hề biết chuyện này.

" Con nhìn thấy trên gác mái có rất nhiều đồ ăn ngon.." Nha Nha ngập ngừng giải thích "Tất cả đều là mấy món đồ ăn vặt con thích nhưng ba không cho ăn... cho nên con mới thường xuyên lên đó".

Chu Gia Ngư nghe Nha Nha giải thích mà cảm thấy khó chịu trong lòng, chắc chắn những thứ đồ ăn ngon mà cô bé nhìn thấy chính là những thứ xương cốt dơ bẩn khiến người khác ớn lạnh.

" Ngài Lâm, Nha Nha đã không sao nữa đúng không?" Giang Húc Đào kích động hỏi.

" Tôi viết ra mấy loại thuốc, anh cho cô bé uống đúng giờ là ổn" Lâm Trục Thủy giải thích thêm : "Cơ thể vẫn sẽ chịu một ít ảnh hưởng ở một mức độ nào đó, sẽ yếu hơn trẻ con bình thường".

Nghe thế thì Giang Húc Đào nghiến răng tức tối mắng kẻ chủ mưu, mắng cái bọn khốn khiếp đến cả một đứa trẻ cũng không tha.

Lâm Trục Thủy cầm tấm ảnh, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói : "Không sao, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tới tìm chúng ta" .
Chu Gia Ngư đoán rằng cặp vợ chồng trong ảnh chính là cha mẹ của người đàn ông mặc áo choàng, những người đã xây dựng ngôi nhà xương với hơn hai trăm sinh mạng.

Sau khi giải quyết xong chuyện của Nha Nha, mọi người dự định sẽ rời đi.

Trên đường trở về, Chu Gia Ngư hỏi có khi nào Từ Kinh Hỏa và người áo choàng có quan hệ không, vì lúc ở Xà Sơn thì Từ Kinh Hỏa cũng đã nhắc đến khế ước linh hồn.

" Cũng có thể" Lâm Giác nói : "Chị cảm thấy Từ Kinh Hỏa có thể làm ra những chuyện đó thì chắc hẳn là phía sau hắn có người xúi giục, người đàn ông bí ẩn mà cậu nhắc tới chị chưa từng gặp qua, Trục Thủy, tình trạng của hắn ta hiện tại sao rồi?"
Edit : tradau30duong

Lâm Trục Thủy đáp: " Từ Kinh Hỏa đúng là đang ở cùng hẳn".

Điều này có lẽ đã xác nhận suy đoán của Chu Gia Ngư, sau khi cẩn thận nói thẳng suy nghĩ của mình, cậu lại phát hiện ra một điều khác : "Tại sao em lại cảm thấy tất cả những việc Từ Kinh Hỏa làm đều có liên quan đến sự sống lại..."

Lâm Giác sửng sốt.

"Diễm Hồng Tụ bị biến thành cương thi sống lại, trong trường học chôn xương của người cá, trò chơi của Tiểu Mễ vì sai lầm mà dẫn đến cái chết, nhưng vì kí khế ước với ma quỷ mà còn sống.." Chu Gia Ngư đoán "Chả lẽ người đàn ông kia muốn hồi sinh ai đó".

Nhưng hiện tại vẫn chưa có manh mối để xác minh điều này, chỉ có thể tạm thời giả định như thế.

Sau một ngày bận rộn, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi nên đến khách sạn gần đó nghỉ ngơi . Chu Gia Ngư đứng bên cạnh Lâm Trục Thủy, vốn dĩ lúc đặt phòng Lâm Giác nói đùa bảo cậu và anh nên lấy một phòng đôi có giường lớn, nhưng Chu Gia Ngư chần chờ e thẹn một hồi vẫn không đủ can đảm gật đầu đồng ý chung phòng với Lâm Trục Thuỷ.

Sau khi nhận phòng, Chu Gia Ngư liền đi tắm rồi lên giường nằm, ngáp một cái liền từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

" Thịch thịch thịch" tiếng đập cửa chói tai đánh thức Chu Gia Ngư mơ màng mở mắt, nhìn thấy màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ.

"Ai đó?" Chu Gia Ngư lớn tiếng hỏi, cầm điện thoại lên xem thì phát hiện đã một giờ sáng, đúng lúc nửa đêm.

Nếu là trước đây thì Chu gia Ngư đã đứng lên đi mở cửa, nhưng sau trải qua nhiều lần rút kinh nghiệm,cậu nằm im trên giường không nhúc nhích.

"Thịch thịch thịch" tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, làm người ta khó chịu là người ngoài cửa không lên tiếng, trong lòng Chu Gia Ngư có dự cảm xấu, suy nghĩ một chút rồi vén chăn, đi tới trước cửa.

" Ai ở bên ngoài đó?"

"Xin chào" Âm thanh của một người đàn ông trưởng thành từ ngoài cửa truyền đến.

Chu Gia Ngư hỏi: " Có chuyện gì không?" Nghĩ rồi lại bổ sung thêm , " Tôi không cần dịch vụ đặc biệt đâu, cám ơn".

Không biết có phải lời nói của Chu Gia Ngư khiến anh ta nghẹn lời hay không, người đàn ông im lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: " Cậu là Chu Gia Ngư à ? Tôi tìm cậu có chút chuyện"

"Chuyện gì?"

" Tôi đánh rơi đồ ở chỗ của cậu" giọng người đàn ông vang lên.

Lời thoại này giống y như trong mấy câu chuyện kinh dị kinh điển, Chu Gia Ngư không dám hỏi đó là cái gì, cậu sợ anh ta bảo đó là đầu của anh ta.

Nhanh trí im lặng không đáp mà chạy lại giường lấy điện thoại bấm số.

"Alo " Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Lâm Trục Thùy vang lên từ đầu bên kia "Tiên sinhh!!!" , giọng Chu Gia Ngư có chút hốt hoảng : "Bên ngoài phòng có người tới nói tìm em, em sợ thứ đó không phải người..."

" Chờ tôi".

Trước khi cúp máy, Chu Gia Ngư nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, sau đó là tiếng bước chân, Lâm Trục Thủy hình như đã đi tới cửa phòng cậu, nói trong điện thoại: "Mở cửa."

Chu Gia Ngư sau đó đi tới cửa mở ra, cậu nhìn thấy Lâm Trục Thủy đứng một mình ở hành lang, giọng đàn ông lúc trước đã biến mất.

"Ơ.. không có ai ư?" Chu Gia Ngư hoang mang gãi đầu : "Vừa rồi em còn nói chuyện..."

Lâm Trục Thủy hơi nghiêng đầu nói : "Trong hành lang có người."

Chu Gia Ngư nghe xong nhìn về phía Lâm Trục Thủy nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy một người ở cuối hành lang, một người quen , người đàn ông mặc áo choàng mà bọn họ đã thảo luận trước đó.

Hắn ta vẫn ngồi trên xe lăn với tấm áo choàng che kín mặt và người nên không thể xác định rõ tuổi tác.

" Ngài Lâm" Hắn ta tự đẩy xe lăn tới gần.

Lâm Trục Thủy vẻ mặt lạnh như băng, không nói gì.

" Ngài Lâm, tôi đến đây để lấy thứ thuộc về tôi, anh có thể trả nó cho tôi không?" 

Thứ hắn ta đề cập chắc hẳn là bức ảnh nằm trong chiếc hộp sắt Lâm Trục Thủy đang giữ.

Lâm Trục Thủy ngước nhẹ cầm hỏi : "Muốn bức ảnh thì hãy trả lại những mạng người mà anh đã sát hại".

" Ngài thật biết nói giỡn" người đàn ông nghe vậy thì nở nụ cười, thanh âm rất êm tai, cười rộ lên khiến người ta cảm thấy hấp dẫn , "Mạng người chết hay còn trong tay tôi mà ngài không biết ư?"

Lâm Trục Thủy cười lạnh:" Sao phải tự lừa mình dối người chứ".

"Xem ra ngài không tính trả nó lại cho tôi" giọng người đàn ông mang chút tiếc nuối, thở dài,  " Nếu đã như vậy, thôi thì ngài giữ nó giúp tôi một thời gian vậy" . Nói xong liền quay người giống như muốn rời đi .

Chu Gia Ngư đang muốn đi tới cản hẳn lại thì Lâm Trục Thủy ngăn cậu, anh lắc đầu nói: " Đây không phải cơ thể thật của hắn".

Người đàn ông ngồi đang di chuyển chiếc xe lăn đi tới khúc ngoặc thì bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Chu Gia Ngư đang thắc mắc không biết hắn ta định làm gì thì người đàn ông chậm rãi nói : "Ngài Lâm, ngài có biết đồ đệ của ngài có ý gì với ngài không?" 

Chu Gia Ngư sửng sốt, Lâm Trục Thủy nhướng mày.

" Cậu ta muốn ôm ngài, hôn ngài rồi cùng ngài làm một số chuyện nam nữ" Không biết sự ngơ ngác của Chu Gia Ngư có phải đã đưa ra tín hiệu sai lầm nào đó cho người đàn ông hay không, nhưng hắn ta lại cười, trong lòng mang theo suy nghĩ cay nghiệt : "Ngài nên ngẫm kỹ lại đi, lúc ngài cầm tay dạy dỗ cậu ta, trong lòng cậu ta đã nghĩ cái gì".

Chu Gia Ngư cảm thấy tức giận, cho rằng người này thật ác độc. Nếu Lâm Trục Thủy không có tình cảm với cậu, khi tình cảm của cậu đối với anh mà lộ ra thì e rằng cậu và sư phụ đều sẽ rơi vào tình huống vô cùng xấu hổ và khó xử. Cũng may... Chu Gia Ngư trực tiếp nắm tay Lâm Trục Thủy đang đứng bên cạnh, quay đầu hôn lên cằm bạn trai của cậu, cười nói: "Không cần lo, chúng tôi đã ở bên nhau rồi".
Edit : tradau30duong

Chu Gia Ngư rõ ràng nhìn thấy gân xanh nổi lên trên bàn tay đang bám vào xe lăn của người đàn ông. Chu Gia Ngư cảm thấy còn chưa đủ, liền hôn thêm một cái lên cắm Lâm Trục Thủy, sau đó hôn lên môi anh, cậu còn vòng tay qua eo bạn trai mình nói : "Anh đi thong thả nha, lúc xuống cầu thang nhớ cẩn thận nha, chúng tôi không tiễn. "

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói : "Lâm Trục Thủy, ngài không muốn nói cái gì sao?"

Lâm Trục Thủy vẻ mặt vẫn luôn rất bình tĩnh, bây giờ nghe vậy lại mỉm cười không để ý tới người đàn ông, mà đưa tay sờ sờ đầu Chu Gia Ngư nói : "Chúng ta trở về đi."

Chu Gia Ngư ậm ừ, sau đó hai người nắm tay nhau trở về phòng Lâm Trục Thủy. Trước khi vào phòng, Chu Gia Ngư nhìn về phía cuối hành lang, thấy người đàn ông lẽ ra phải ngồi ở đó đã biến mất.

"Tiên sinh" . Sau khi vào phòng, Chu Gia Ngư liền hỏi: "Ngài nói không phải bản thể của hắn là sao ạ?"

"Đó chỉ là ảo ảnh, em cho rằng hắn dám dùng thân thể thật để xuất hiện trước mặt tôi sao?"

Cũng đúng, nhưng mà Chu Gia Ngư vẫn cảm thấy hơi không vui, cậu cảm thấy người đàn ông đem lại cảm giác rất khó chịu, nếu không phải cậu với tiên sinh đã bày tỏ với nhau, chỉ sợ là cả hai sẽ chấm dứt mọi thứ ngay lúc đó. Hơn nữa, Chu Gia Ngư nhớ tới lần cùng mọi người ăn khuya, cậu từ chối lời tỏ tình giả của Từ Nhập Vọng, cậu nghĩ hẳn là hắn đã biết tâm tư của cậu từ lúc đó.

"Sao thế?" Lâm Trục Thủy phát hiện tâm trạng của cậu không tốt.

"Không có gì, em đang nghĩ, nếu như tiên sinh không có ý với em, lại bị người đàn ông kia vạch trần thì ngài sẽ đuổi em di sao?"

Lâm Trục Thủy nghe vậy lại cười bảo : "Trên đời này làm gì có nhiều cái "nếu như" , em thích tôi, tôi thích em, đây đã là sự thật, cần gì phải vì những thứ không xảy ra mà buồn rầu".

Chu Gia Ngư bừng tỉnh, cảm thấy bản thân thật là có chút lo được lo mất vì chuyện được ở bên cạnh anh cứ như giấc mơ thành sự thật vậy, điều đó khiến cậu cảm thấy không có cảm giác chân thực.
"Buổi tối đừng về phòng, ngủ ở đây với tôi, nếu không có thể hắn ta sẽ quay lại tìm em đấy".

Chu Gia Ngư nghe lời mời của Lâm Trục Thủy liền đồng ý.

Dù trước đây cả hai đã ngủ cùng nhau nhưng đây là lần đầu tiên họ ngủ chung giường sau khi xác nhận mối quan hệ. Cậu cứ tưởng rằng nằm bên cạnh tiên sinh sẽ có chút căng thẳng, khó ngủ, ai dè cậu vừa nằm xuống mấy phút đã nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Chu Gia Ngư đêm nay ngủ rất ngon, mùi  đàn hương yêu thích trên người Lâm Trục Thủy luôn vây quanh cậu, ngủ thẳng một giấc không mộng mị.

Hôm sau tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ngay khuôn mặt Lâm Trục Thủy vẫn đang ngủ, cậu được tiên sinh ôm vào lòng, khuôn mặt áp vào lòng ngực rắn chắc và ấm áp.

Trên thực tế, nếu nhìn vào ngoại hình của tiên sinh, Chu Gia Ngư còn nghĩ rằng thân hình của anh sẽ hơi gầy, nhưng sau khi tiếp xúc lâu, cậu phát hiện Lâm Trục Thủy là điển hình cho kiều người nhìn qua thì gầy nhưng cởi đồ ra lại có thịt, dù là cánh tay hay ngực đều có cơ bắp phân bố đồng đều, Chu Gia Ngư thò ngón tay chọc chọc thử, cảm giác có chút cứng.

Hai người tiếp xúc gần gũi như thể khiến cho Chu Gia Ngư cảm giác hạnh phúc tới nổi muốn ngất, cậu khẽ meo meo lén lút hôn cằm Lâm Trục Thủy, rồi lại hôn lên má anh, tiếp theo là mắt, rồi trán... Chu Gia Ngư hôn tới hăng say quên trời quên đất, không hề phát hiện ra nhịp thở của Lâm Trục Thủy thay đổi.. Khi hôn đến khóe miệng anh, cánh tay đang ôm cậu đột nhiên siết chặt, kéo cậu sát vào lòng. Thân thể hai người dán sát vào nhau không chút khoảng cách.

"Tiên sinh!!" Chu Gia Ngư hoảng sợ " Ngài tỉnh rồi sao ? ."

"Sao không tiếp tục?"

Chu Gia Ngư có chút xấu hổ, lầm bầm mấy câu mơ hồ.

Lâm Trục Thủy đột nhiên nói: " Trước đây tôi không muốn em gọi tôi là tiên sinh".

Chu Gia Ngư hoang mang: "A? Vì sao ạ ?"

"Bởi vì cảm thấy nghe thật xa lạ".

Chu Gia Ngư không hiểu, cậu rất thích gọi anh như vậy.

"Nhưng hiện tại thì không sao rồi" Lâm Trục Thủy cười lớn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi Chu Gia Ngư, thanh âm trầm thấp khàn khàn :"Bởi vì tôi phát hiện, xưng hô tiên sinh còn có ý nghĩa khác."

Chu Gia Ngư lập tức hiểu ra.

"Gọi lại một lần nữa"

Chu Chu Gia Ngư dùng răng nhẹ nhàng cắn ngón tay Lâm Trục Thủy, nhẹ nhàng gọi : "Tiên sinh"

Hơi thở của Lâm Trục Thủy trở nên nặng hơn...

-----
(Tiên sinh nhịn tới khi nào đâyyy)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro