C94 - Bệnh viện tâm thần

Edit : tradau30duong

Về việc gọi điện thoại, Chu Gia Ngư thật sự có chút dở khóc dở cười, Lâm Trục Thủy tỏ vẻ thờ ơ chất vấn.
Chu Gia Ngư chỉ có thể giải thích :"Tiên sinh mỗi ngày đều ở bên em , còn cần em phải gọi điện thoại nữa sao ạ....."

Lâm Trục Thủy hơi nhướng mày, vẫn chưa trả lời cậu . Chu Gia Ngư lại là một lần nữa bối rối không biết làm sao. Lâm Trục Thủy mới miễn cưỡng ừ một tiếng.

Trong phòng trừ Chu Gia Ngư và Lâm Trục Thủy ra thì tất cả đều là cẩu độc thân , vì thế mọi người liền nhìn hai người rãi cẩu lương mà biểu tình phức tạp vô cùng.

Ngồi bên cạnh là Thẩm Nhất Cùng đang vô cùng sâu sắc mà xoa đầu Tiểu Chỉ , lại dùng cằm cọ cọ Tiểu Chỉ vài cái , cũng không biết rốt cuộc suy nghĩ cái gì...... Đương nhiên 80% khả năng đều là tự hỏi khi nào mình mới yêu đương đây.

Về việc tìm Khương Trúc , Từ Giám bên kia rất nhanh đã điều tra kỹ càng. Tên Khương Trúc là người H thành , từ nhỏ gia cảnh bần hàn, nhưng phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, Khương Trúc vào lúc thanh niên mới trưởng thành thì trong nhà liền gặp phải biến cố đả kích mạnh đến hắn , hắn bị tai nạn xe cộ.

Vào lúc xảy ra tai nạn xe , tài xế bỏ trốn, Khương Trúc trọng thương.

Chu Gia Ngư nghe đến đó, nhớ tới cậu ở trường học đã nhìn thấy người đàn ông đeo khẩu trang đó , người đàn ông này đeo khẩu trang và bịt kín gần như toàn bộ cơ thể , cũng không biết có liên quan đến vụ tai nạn xe này không.

Về sau , trong nhà Khương Trúc vì muốn chữa trị cho hắn , bán hết nhà cửa để gom góp tiền chữa bệnh cho hắn , nhưng dù vậy cũng ko bù nổi số tiền phải chi quá lớn . Ngay lúc vấn đề còn chưa được giải quyết ổn thoã thì ba Khương Trúc lại gặp phải bất hạnh. Ông và Khương Trúc đều giống nhau, cũng gặp tai nạn xe. Lần này còn là tài xế say rượu lái xe,  ba Khương Trúc trên đường đến bệnh viện đã tắt thở, thậm chí cơ hội điều trị cũng không có.

"Quá thảm đi." Lâm Giác nghe chuyện nãy cũng cảm thấy có phần thổn thức :"Người một nhà mà gặp những việc như này......"

"Là rất thảm." Từ Giám nói :"Hơn nữa phía bên tài xế gia cảnh cũng không tốt, căn bản không bồi thường nổi, chỉ có thể vào cục cảnh sát ngồi thôi , phí chữa bệnh của Khương Trúc vẫn không thấy nói tới nữa."

"Sau này thì sao ạ ?" Chu Gia Ngư cảm giác việc này khẳng định không dễ như vậy.

Từ Giám nói: "Sau này hả , sau này thì mẹ Khương Trúc muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cậu mà bắt đầu làm việc thêm ở công trường , nhưng vẫn không thể gom đủ số tiền chữa bệnh đó, Khương Trúc rất nhanh đã bị cho xuất viện vì không đóng đủ viện phí ."

Nếu sự tình kết thúc như vậy , nhưng trời cao lại phảng phất cảm thấy Khương Trúc không đủ thảm , lại thêm lần nữa cho hắn một đả kích.

Bởi vì quá độ mệt nhọc, mẹ Khương Trúc ở công trường xảy ra sự cố. Nhưng sau khi sự cố xảy ra ,phía bên ông chủ công trường lại đi tìm quan hệ giải quyết ,rồi lại khi dễ Khương Trúc không tiền không thế , cũng không bồi thường một xu thì đã đem chuyện này giải quyết xong.

Mọi người nghe xong, trong mắt đều vẻ thương tiếc , chuyện Khương Trúc trãi qua thật khiến người khác thương cảm.

"Sau đó hình như tinh thần hắn không được tốt cho lắm." Từ Giám nói :"Cụ thể như thế nào thì không có tư liệu đề cập tới ,nhưng mà thật sự đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần một đoạn thời gian."

Chu Gia Ngư nói: "trạng thái tinh thần không tốt sao ?" Nhắc tới cái này, hắn đột nhiên nhớ tới thanh niên ở cùng Tiểu Kim Long dạo ấy , thanh niên đó cũng bị hàng xóm xem là người điên. Hiện tại cẩn thận nghĩ tới , có thể Khương Trúc cũng trong tình huống giống vậy."

"Có thể nào sau khi chịu đả kích lớn thì hắn đã đánh thức được thiên phú trong người về huyền học không ?" Chu Gia Ngư hỏi : "Tỷ như có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn vậy..."

Lâm Giác nói: "Cũng có khả năng, trước đây từng có trường hợp như vậy xảy ra , bất quá rất ít, xác suất cũng rất thấp."

Tuy rằng xác suất thấp nhưng không phải không có, hơn nữa nếu Khương Trúc xuất hiện ở bên Mạnh Dương Thiên , vậy chứng tỏ trên người hắn khẳng định là có chỗ hơn người. "Vậy bây giờ còn có tin tức của hắn sao?" Chu Gia Ngư hỏi.

Từ Giám lắc đầu: "Không có, sau này hắn vào bệnh viện tâm thần thì lén trốn thoát, sau đó tin tức về hắn cũng hoàn toàn cắt đứt."

Khương Trúc từ bệnh viện tâm thần trốn ra , hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người , có lẽ hiện tại người nhớ tới Khương Trúc cũng đã không còn bao nhiêu.

Bởi vì trường hợp này quá thảm, năm đó cảnh sát tham gia phá án thật ra đều chút ấn tượng, lúc Từ Giám tra tư liệu của hắn , cảnh sát rất nhanh đem hồ sơ chi tiết ra.

Chu Gia Ngư thấy được tấm hình của Khương Trúc , người này dáng vóc quả nhiên rất cao. Vẻ ngoài hắn coi như thanh tú, ở giấy chứng minh an tĩnh mỉm cười, nhìn không ra một chút cảm xúc tối tăm nào. Cái này làm cho Chu Gia Ngư nghĩ tới người hiện tại ở bên Mạnh Dương Thiên , nếu không phải Từ Kinh Hỏa nói , chỉ sợ mặc cho ai cũng không có cách đem hai người liên hệ ở với nhau.

Hiện tại mọi người đều không biết hướng đi của Khương Trúc, mấy người bàn lại một chút, quyết định đi bệnh viện tâm thần năm xưa Khương Trúc từng ở , nhìn xem có thể phát hiện manh mối mới nào .

Trên thực tế vô luận là trước đây hay là hiện tại, thái độ mọi người đối với bệnh tâm thần đều không được tốt . Trừ phi là gia cảnh giàu có, mướn người đặc biệt chăm sóc , nếu không ở bệnh viện tâm thần, quả thật không phải những ngày tháng tốt đẹp gì.

Nếu Chu Gia Ngư suy đoán đúng,  Khương Trúc khả năng trên tinh thần cũng không có vấn đề gì ,  nói cách khác hắn là một người bình thường bị cưỡng ép vào đây , muốn chạy trốn cũng là chuyện bình thường.
Edit : tradau30duong

Bệnh viện tâm thần này địa chỉ có hơi xa , trước mắt di chuyển chỉ có ô tô, mọi người cứ như vậy bước lên hành trình.

Theo ô tô chỉ đường , Chu Gia Ngư chú ý tới xung quanh cảnh sắc càng ngày càng hoang vắng, hỏi qua Từ Giám sau mới biết được bệnh viện tâm thần cư nhiên ở bên trong núi , trước mắt đã mở cửa hơn ba mươi năm, là chính phủ bỏ vốn làm.

"Có vẻ khó đi." Xung quanh đã nhìn không thấy kiến trúc hiện đại nào nữa , con đường bùn đất lầy lội , xe chạy với tốc độ rất chậm.

Chu Gia Ngư nói, "Người nào vào được đây còn có thể đi ra ngoài sao ?"

"Haizz , bệnh viện tâm thần nơi này, vào rồi thì có mấy ai có thể ra ngoài nữa..." Từ Nhập Vọng nói.

" Nếu người bình thường mà ở trong đó lâu dần cũng thành bất bình thường luôn đấy chứ ..." Chu Gia Ngư than nhẹ.

Vốn dĩ mọi người sau khi nghe xong về chuyện của Khương Trúc tâm trạng cũng không tốt mấy , ngay khi xe chạy tới đích , mọi người thấy rõ ràng hình dáng bệnh viện tâm thần kia thì tâm tình càng thêm tệ .

Bệnh viện tâm thần này tọa lạc ở sâu bên trong rừng bao quanh bởi những cây cối rậm rạp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ cổ xưa cùng vách tường cao ngất , xung quanh vách tường là lưới sắt, gạch tường một mảng xanh thẳm do rêu bám vào theo thời gian.

Nơi này không giống bệnh viện tâm thần, ngược lại càng giống ngục giam.

Bởi vì trước đó Từ Giám đã đánh tiếng với họ, cho nên từ cửa tiến vào cũng không có ai ngăn cản .

Bảo an là hai người đàn ông trung niên tầm 5-60 tuổi , biểu tình hờ hững, nhìn bọn họ mấy lần, một câu cũng chưa nói, chỉ là an tĩnh đem cửa sắt kéo ra.

Nơi này cho người ta cảm giác phi thường không thoải mái, Chu Gia Ngư đứng ở cửa bước chân không tự chủ được lùi một chút.

"Gia Ngư?" Lâm Giác chú ý tới Chu Gia Ngư khác thường.

"Không thoải mái lắm..." Chu Gia Ngư thành thật nói cảm nhận của mình :"Em cảm thấy nơi này rất không ổn......"

Kỳ thật không chỉ mỗi mình Chu Gia Ngư, ngay cả linh cảm không nhạy bén như Thẩm Nhất Cùng cũng cảm thấy không khí nơi này rất áp lực , tuy rằng không có nhìn thấy một người nào , nhưng con người hiển nhiên là có xu lợi tị hại theo bản năng, có những nơi chỉ cần bản thân đứng ở cửa cũng đã nghĩ tới việc không bước vào trong rồi.

Từ Giám nói: "Nơi này chết không ít người." Hắn chỉ một phương hướng ,"Có một số bệnh nhân được người nhà đưa vào không bao lâu thì không tới nữa , sau này khi người bệnh xảy ra chuyện cũng không thấy xuất hiện. Bệnh viện liền đem người bệnh chôn ở sau núi ."

Chu Gia Ngư cau mày.

Bọn họ theo đường lớn từ cửa vào một mạch bên trong , tới nơi có giống khu phòng bệnh .

Nơi này kiến trúc đều sơn màu xám, ven đường cũng là cỏ dại mọc thành cụm, tại đây trên một đoạn đường , Chu Gia Ngư không thấy bất cứ người nào, không có bác sĩ, cũng không có bệnh nhân .

"Hình như ở bên trong." Từ Giám kéo cửa lớn khu bệnh nhân ra, "Đi thôi."

Lâm Trục Thủy tựa hồ phát hiện trong lòng Chu Gia Ngư có chút nôn nóng khó tả , trực tiếp duỗi tay dắt lấy Chu Gia Ngư, lòng bàn tay truyền ra nhiệt độ ấm áp , giảm bớt cảm xúc hỗn loạn trong lòng Chu Gia Ngư.

"Nơi này thật khiến người ta không thoải mái." Chu Gia Ngư lẩm bẩm.

"Đúng vậy." Thẩm Nhất Cùng nói, "So với ngục giam cho người ta cảm giác còn khó chịu hơn......"
Ít nhất ngục giam không có mùi của sự chết chóc .

Khu nằm viện ánh đèn cũng không sáng lắm , rõ ràng là ban ngày , bức màn lại bị kéo kín hết , trên hành lang ánh đèn màu cam phản chiếu vào mặt mọi người.

"Sao lại không có bác sĩ?" Đi vào trong cả một đoạn đường, vậy mà một người cũng không thấy , Chu Gia Ngư đến bên cạnh văn phòng nhìn vài lần, phát hiện trong văn phòng rỗng tuếch, không phát hiện bất luận người nào.

"Giờ này không phải mọi người đều kéo nhau đi ăn cơm hết chứ ?" Lâm Giác nhìn đồng hồ.

"Có khả năng, nhưng nhà ăn ở đâu?" Chu Gia Ngư hỏi, hiện tại vừa vặn qua 12 giờ , đúng lúc là giờ ăn cơm trưa. Bất quá toàn bộ người đều đi ăn cơm trưa thật sự là có chút kỳ quái, hơn nữa cửa văn phòng cũng không đóng cứ như vậy mở rộng ra, là bởi vì bình thường nơi này cũng không có người tới, cho nên hoàn toàn không lo lắng bị trộm sao.

"Lầu hai đi " Thẩm Nhất Cùng chú ý tới hành lang bên cạnh có một bảng hướng dẫn.

"Đi, đi lên nhìn xem." Lâm Giác nói.

Đoàn người đi lên lầu , Chu Gia Ngư thấy cầu thang hai bên đều treo một ít tranh vẽ kỳ kỳ quái quái , những bức họa phi thường hỗn độn, không thể nào nhìn ra được chủ đề, càng như là tùy ý mà vẽ . Màu sắc đại bộ phận đều là màu tối. Từ Nhập Vọng nói giỡn không lẽ là bệnh nhân vẽ rồi được treo lên chứ.

Từ Giám lườm Từ Nhập Vọng một cái không nói chuyện, Từ Nhập Vọng biểu tình cứng đờ: "Thật sự có việc này saooo ..."
Bệnh viện quá không bình thường rồi , nếu có thể Chu Gia Ngư đại khái sẽ lựa chọn lập tức rời đi.

Lầu hai quả nhiên là nhà ăn, mà bọn họ cũng gặp được vị bác sĩ đầu tiên sau khi vào nơi này. Người nọ mặc áo blouse, ngồi xổm trước cửa cầu thang , trong tay cầm một hộp cơm, thấy bọn họ đi tới liền dùng ánh mắt không thiện cảm hỏi : "Các ngươi là ai ? Đến đây làm gì?"

"Xin chào !! ." Từ Nhập Vọng nói :"Bởi vì có một vụ án mạng khả năng liên quan đến bệnh nhân nơi đây , chúng tôi muốn tìm hiểu đôi chút......" Kết quả lời nói còn chưa xong , liền thấy bác sĩ đó đứng lên trực tiếp xoay người đi luôn , từ đầu tới cuối đều tỏ ra không một chút hảo cảm nào .

Từ Giám đẩy Từ Nhập Vọng về phía sau một chút: "Kêu ngươi đừng cạo đầu , hiện tại bị cho là người xấu rồi , ngươi đi ra ngoài với cái kiểu này thì vợ cũng chẵng kiếm được đâu ! Nhìn người ta xem......"

Hắn đại khái là muốn lấy Chu Gia Ngư làm ví dụ, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Chu Gia Ngư cùng Lâm Trục Thủy hai người nắm tay vô sỉ ở đó tiếp tục rải cẩu lương, vì thế tức nghẹn đem lời muốn nói nuốt xuống.

Từ Nhập Vọng: "......"

Từ Nhập Vọng lúc sau thì thất bại , Từ Giám khoát tay áo tính toán. Nhưng hiển nhiên người ở bệnh viện đều không cho bọn họ tí mặt mũi nào , lần này Từ Giám thảm hại hơn, mới vừa đứng đó còn không kịp mở miệng, vị bác sĩ kia liền trực tiếp đi rồi.
Edit : tradau30duong

Mọi người: "......"

Từ Nhập Vọng lẩm bẩm nói xem, xem đi , thật sự không liên quan tới hắn đâu nhó .

Từ Giám biểu tình vặn vẹo, đem ánh mắt nhìn về phía Chu Gia Ngư, nói: "Chu Gia Ngư, vẫn là cậu đến đi." Chu Gia Ngư dở khóc dở cười.

Quả nhiên toàn bộ người của bệnh viện tâm thần đều ở nhà ăn , bọn họ đứng ở cửa nhìn nhóm người bệnh yên lặng ngồi bên bàn ăn cơm . Đồ ăn thoạt nhìn trông có vẻ không được ngon , đại đa số đều là thức ăn chay, chỉ có ít thịt trong đó. Bác sĩ lúc nãy ngồi ở một bên bàn khác , Chu Gia Ngư đi vào nhà ăn một lúc thì cảm thấy không được ổn cho lắm , cậu rất nhanh liền phát hiện không ổn chỗ nào , là quá yên tĩnh rồi.

Nhà ăn thật sự là quá yên tĩnh, không có một ai nói chuyện với nhau, chỉ có thể nghe được âm thanh nhai nuốt khi ăn cơm.

Toàn bộ nơi này như đang diễn ra vở kịch câm ,  mà bác sĩ và bệnh nhân lại là diễn viên trong đó.

Chu Gia Ngư hơi do dự, vẫn là đi về phía nhóm bác sĩ đang ăn cơm kia , tuy rằng nơi này thoạt nhìn rất quái dị, nhưng chống lưng cho cậu chính là Lâm Trục Thủy, cái gì yêu ma quỷ quái cậu đều không sợ nữa.

"Xin chào !!" Chu Gia Ngư nhẹ giọng nói , đánh vỡ sự yên tĩnh ở đây.

Nhóm bác sĩ đang ăn cơm nháy mắt đều dừng lại , trong đó có một người ngồi gần phía Chu Gia Ngư nhất , chậm rãi quay lại nhìn cậu , trong miệng hắn còn đang nhai cơm, hắn chậm rãi nuốt xuống nói : "Xin chào !!"

"Ngại quá , chúng tôi là phía bên cục cảnh sát lại đây......" Chu Gia Ngư nhỏ giọng nói, "Lúc trước có hẹn rồi , chúng tôi muốn tìm hiểu một chút về một bệnh nhân ở đây ."

Vị bác sĩ gật đầu, nói: "Được thôi ." Sau đó lại quay đầu tiếp tục ăn cơm.

Chu Gia Ngư bất động tại chỗ có chút xấu hổ, không biết người này nói câu "được" kia rốt cuộc là có ý gì, bất quá ở ngay lúc người ta đang ăn cơm mà quấy rầy thì cũng không phải phép . Chu Gia Ngư nghĩ nghĩ, trở lại bên mọi người , nói bọn họ vẫn là chờ những người này cơm nước xong lại qua hỏi đi.

Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Vốn dĩ ăn cơm đối với con người mà nói là một điều khá hạnh phúc , nhưng mà nhìn hình ảnh nhà ăn này thì thật sự cảm thấy không ổn chút nào.

Bọn họ ăn cơm phảng phất chỉ là do sinh lý nhu cầu con người thôi , chỉ cần đem đồ ăn nhét vào trong miệng, lại máy móc nhai nuốt , thì cũng coi như xong nhiệm vụ rồi.

Thẩm Nhất Cùng lúc sau đi tới vẫn luôn đứng nhìn cảnh tưởng này, hơn nữa ánh mắt càng ngày càng khủng hoảng.

Chu Gia Ngư hỏi hắn thấy cái gì, Thẩm Nhất Cùng lúc này mới quay đầu, mang theo âm thanh nức nở nói: "Mọi người có chú ý tới không ......"

"Cái gì?" Lâm Giác hỏi.

"Bọn họ mỗi người ăn một ngụm cơm, đều sẽ nhai mười ba lần......" Thẩm Nhất Cùng nói.

Chu Gia Ngư hướng ánh mắt nhìn trong phòng, phát hiện Thẩm Nhất Cùng nói  không sai, trong phòng này người đang ăn mỗi một ngụm cơm đều sẽ nhai mười ba lần, không thiếu cũng không dư một lần nào . Mà làm Chu Gia Ngư cảm thấy khó có thể lý giải chính là  nhóm bác sĩ ngồi bên kia cũng không ngoại lệ.

"Nói thật." Lâm Giác nói, "Nếu không phải bọn họ mặc áo blouse thì tôi cũng không cảm thấy bọn họ là bác sĩ......" Mà là một nhóm bệnh nhân tâm thần.

Từ hành vi của nhóm bác sĩ cho thấy họ là người bình thường ra thì vô luận là thần thái cử chỉ hoặc là ngôn ngữ phản ứng đều giống với những bệnh nhân kia . Nếu không phải trang phục đang bận khác nhau thì thật sự giống nhau như đúc.

Mọi người trầm mặc trong chốc lát, Chu Gia Ngư thở dài nói: "Chờ bọn họ ăn xong rồi ra xem lại tình hình như thế nào đi."

Cũng chỉ có thể như vậy.

Mọi người ở nhà ăn bên ngoài tùy tiện tìm chỗ ngồi sau đó bắt đầu chờ đợi.

Buổi cơm trưa bọn họ ăn đặc biệt lâu , Lâm Giác nhíu mày nhìn bọn họ ăn từ mười hai giờ đến tận hai giờ vẫn chưa xong , mắt thấy đã gần hai giờ rưỡi rồi , mới có người từ trong nhà ăn lục tục đi ra.

Vị bác sĩ Chu Gia Ngư hỏi thăm cũng ra tới. Hắn bận áo ngắn tay bên trong cùng chiếc áo blouse , trước ngực còn có ghi tên chức vụ trưởng khoa , phía dưới còn lại là tên của hắn Lý Nhất Hạo.

"Xin chào !" Chu Gia Ngư lại lần nữa căng da đầu bước tới chào hỏi.

Lý Nhất Hạo vóc dáng không cao, tuổi thoạt nhìn tầm  30 , nếu chỉ nhìn sơ qua tướng mạo, sẽ cảm thấy hắn hào hoa phong nhã. Nhưng nếu hắn làm mặt vô cảm nhìn chằm chằm người khác thì lại có cảm giác như bệnh nhân tâm thần.

"Xin chào ." Hắn trả lời.

Nếu có thể, Chu Gia Ngư cũng không muốn cùng hắn giao tiếp quá nhiều , nhưng nghĩ tới trước đây Từ Giám cùng Từ Nhập Vọng đều bị làm lơ, cậu chỉ có thể căng da đầu nói : "Chúng tôi là cảnh sát được phái đến điều tra , xin hỏi ngài có thời gian phối hợp cùng chúng tôi không ?"

"Cảnh sát điều tra gì?" Lý Nhất Hạo nói :"Xảy ra chuyện gì rồi ?"

Chu Gia Ngư nghe thấy hắn nói vậy vô thức thở phào nhẹ nhõm , tuy rằng người này thoạt nhìn quái quái, nhưng ít nhất thì logic vẫn còn bình thường, cũng không có trực tiếp làm lơ cậu , mà là mở miệng dò hỏi đã xảy ra cái gì.

Chu Gia Ngư nói: "Ở khách sạn đã xảy ra một vụ án mạng, chúng tôi hoài nghi cùng bệnh nhân quý viện có quan hệ, cho nên muốn tìm hiểu một chút về bệnh nhân đó."

Lý Nhất Hạo nói: " bệnh nhân sao , là bệnh nhân nào ??."

Chu Gia Ngư nói: "Khương Trúc."

Nhưng khi nghe đến cái tên này , Lý Nhất Hạo biểu tình nháy mắt vặn vẹo, đó là một loại biểu tình mà Chu Gia Ngư chưa bao giờ gặp qua , ngũ quan cơ hồ đều hoà cùng nhau, trong ánh mắt ngập tràn sợ hãi , thậm chí thân thể không kiềm chế được mà run rẩy.

"Tôi không biết, tôi không quen biết Khương Trúc." Lý Nhất Hạo nói gấp gáp , "Các ngươi đừng hỏi ta, ta cái gì cũng không biết."
Hắn nói xong lời này, xoay người liền chạy đi, lại bị Từ Nhập Vọng bắt lấy, trực tiếp xách lên.

Trước mặt Từ Nhập Vọng to con , cơ thể Lý Nhất Hạo chẵng là gì , cùng chỉ như gà con chíp chíp giãy giụa mà thôi.

"Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Từ Nhập Vọng vén tay áo, đầy mặt hung thần ác sát cộng thêm cái đầu trọc như yangho kia thì thật sự giống hệt những tay đấm hung tàn mới ra tù .
Edit : tradau30duong

Lý Nhất Hạo bị dọa đến cả người phát run, cuối cùng bị doạ sợ tới sắp khóc mới nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết mà......"

Từ Nhập Vọng nói: "Lão tử thật sự muốn ra tay á ." Mắt thấy hắn lập tức sắp ra tay , Lý Nhất Hạo rốt cuộc chịu thua , ánh mắt hắn nhìn ngó xung quanh , không biết đang nhìn cái gì, một lát sau mới nhỏ giọng nói, "Các ngươi đi tìm viện trưởng đi, ta không thể nói, chỉ có viện trưởng mới biết được."

"Hắn ở đâu?" Từ Nhập Vọng hỏi.

Lý Nhất Hạo nói: "Văn phòng......"

Từ Nhập Vọng nói: "Ngươi dẫn chúng ta đi."

Lý Nhất Hạo vốn đang muốn cự tuyệt, nhưng thấy cơ bắp cục cục trên tay Từ Nhập Vọng thì chịu thôi , nói văn phòng ở lầu 4, đem hắn thả xuống trước đã , hắn liền dẫn bọn họ đi.

Từ Nhập Vọng lúc này mới buông Lý Nhất Hạo xuống, mọi người đều dùng ánh mắt bội phục mà nhìn hắn , hắn duỗi tay sờ sờ lên cổ mình , nói giỡn: "Thiếu dây chuyền vàng nhỉ ."

Từ Giám nói: "Sư phụ mua cho ngươi ! Mua cái loại dày bự như cánh tay luôn nhá !"

Từ Nhập Vọng: "......" Sư phụ người nói thiệt hả ...

Dây chuyền vàng tuy rằng rất hấp dẫn , nhưng mà quan trọng trước mắt là  Lý Nhất Hạo. Tuy rằng đáp ứng sẽ dẫn bọn họ đi gặp viện trưởng , nhưng ánh mắt Lý Nhất Hạo lại trông rất mơ hồ, cứ liếc nhìn xung quanh , rõ ràng là nếu tìm được cơ hội tuyệt đối sẽ bỏ chạy ngay  .

Nhưng mà thẳng đến lầu 4, Lý Nhất Hạo cũng không tìm được cơ hội chạy trốn nào , hắn ngừng bước ở một văn phòng phía cuối hành lang , nhỏ giọng nói : "Viện trưởng ở bên trong."

Từ Nhập Vọng nói: "Ngươi đi vô trước."

Lý Nhất Hạo nói: "Tôi không đi  , các ngươi muốn đi thì các ngươi đi, tôi còn có việc, tôi còn có bệnh nhân đang chờ , các ngươi không thể bắt tôi đi vô được." Lúc hắn nói những lời này quả thực giống như đang hồ ngôn loạn ngữ, vô luận là ngữ điệu hay là ánh mắt, đều trông rất hoảng loạn.

Chu Gia Ngư gõ cửa trước mặt, không có người đáp lại, hắn do dự một chút, vẫn là duỗi tay vặn chốt mở cửa ra.

Kẽo kẹt một tiếng, cảnh tượng sau cửa lộ ra , mọi người đang nhìn vô phòng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Phía sau cửa không có văn phòng, mà là một hành lang hẹp dài , hành lang tối tăm vô cùng, chỉ có ở cuối lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt .

"Đây là văn phòng sao ?" Từ Nhập Vọng cố ý lớn tiếng chất vấn Lý Nhất Hạo.

Nào biết Lý Nhất Hạo lại gật đầu như đảo tỏi: "Nơi này chính là văn phòng của viện trưởng , viện trưởng ở ngay phía sau hành lang này...... Tôi không có lừa các ngươi đâu" Hắn nói lời này, cả người đều bắt đầu phát run, lại không biết đang sợ cái gì.

"Vào xem không ?" Chu Gia Ngư nói.

"Đi." Lâm Trục Thủy gật đầu.

Từ Nhập Vọng nói: "Đi thôi, cùng nhau vào xem rốt cuộc là tình huống như thế nào."

Chu Gia Ngư nói được , cũng đi theo Lâm Trục Thủy bước chân vào hành lang hẹp này.

Hành lang này chỉ đủ một người đi , độ cao ước chừng tầm hai mét , ở bên trong xoay người cũng là chuyện khó khăn, không khí cũng rất ít.

Lâm Giác trong miệng lẩm bẩm nói nếu bên trong không có ai, sau khi ra ngoài nhất định sẽ đem Lý Nhất Hạo tẩn cho một trận , Chu Gia Ngư nói : "Sư bá càng ngày càng bạo lực." .

Lâm Giác nói : "Em chẳng lẽ không nghĩ tới sao??"

Chu Gia Ngư liếc nhìn phía trước một cái, nói : "Em vừa rồi không nghĩ tới đâu , nhưng hiện tại thì có."
Cuối  hành lang cư nhiên không có gian phòng nào , mà có một ngã rẽ , bọn họ ở bên ngoài nhìn thấy nguồn sáng là của một bóng đèn thô thật lớn , rất giống loại đèn dùng để hấp dẫn côn trùng vậy .

"Tiếp tục đi hay là quay về?" Lâm Giác cũng cảm thấy nơi này không thoải mái.

Lâm Trục Thủy quyết định nói: "Đi."

Nghe được Lâm Trục Thủy nói như vậy, mọi người cũng không phản bác, liền tiếp tục đi về phía trước, giống như đi trong mê cung không có cuối vậy .

Chu Gia Ngư lúc này đã hiểu tại sao Lý Nhất Hạo không muốn vô đây, con đường hầm nhỏ hẹp tràn ngập áp lực không khí khiến người có tâm lý bình thường cũng chịu không nổi. Đi thêm vài phút bắt đầu cảm giác bực bội, càng không cần phải nói tới bệnh nhân tinh thần có vấn đề.

Cũng may sau khi rẽ qua vài chỗ thì bọn họ rốt cuộc cũng tới điểm cuối, thấy được một tấm bảng treo ghi viện trưởng trước cửa, ít ra Lý Nhất Hạo cũng không dám lừa gạt bọn họ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro