C97 - Thời cơ tốt nhất
Edit : tradau30duong
Khi bắt đầu xem đoạn video , Chu Gia Ngư cứ ngỡ rằng đây chính là thí nghiệm trên cơ thể người, nhưng vào lúc hình ảnh tiếp tục chạy về sau, Chu Gia Ngư lại hoài nghi đối với suy đoán của chính mình..
Trong đoạn video , vô luận là bác sĩ hay là bệnh nhân, tựa hồ cũng không hề có thiết bị chuyên nghiệp nào khác nữa , ngoại trừ một số thuốc và kim tiêm cùng cuốn sổ ghi chép trên tay thì không thấy có thêm thí nghiệm nào khác. Mà trên mặt những "bác sĩ" này vẫn luôn tỏ ra vẻ thích thú , ngược lại làm người ta cảm thấy bọn họ chỉ là đang hưởng thụ quá trình tra tấn bệnh nhân.
Số 13 , số 14 , số 15, con số trên đồng phục bệnh nhân đang không ngừng tăng lên, rốt cuộc đến lúc hình ảnh lại chuyển lần nữa ,Chu Gia Ngư thấy được một khuôn mặt quen thuộc , chính là Khương Trúc.
Hắn cũng giống những bệnh nhân phía trước bị trói lại ngồi trên ghế, đối mặt với mấy người "bác sĩ" đang cười vặn vẹo kia .
"Cứu mạng, cứu mạng......" Khương Trúc cầu cứu, "Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, cứu mạng....."
Chu Gia Ngư mặt lộ vẻ không đành lòng, lúc này nhìn Khương Trúc cũng còn khá trẻ , có thể nhìn ra tuổi không lớn, chắc là khi vừa đến đây hắn đã bị đưa vào ghi hình.
Nhưng những con quái vật đáng sợ đó cũng không có bởi vì Khương Trúc cầu xin mà mềm lòng, bọn họ như cũ tiêm chất lỏng kỳ quái đó vào cơ thể Khương Trúc, rồi nhìn hắn kêu la thảm thiết.
Mấy người bận đồng phục bác sĩ không còn là bác sĩ nữa, mà bọn họ càng giống những con ác quỷ lấy đau khổ của nhân loại làm niềm vui hơn, vô luận là tiếng cười hay là hành vi cử chỉ đều rất vặn vẹo .
Có vẻ như Khương Trúc bị tra tấn một khoảng thời gian dài sau đó , tuy rằng hình ảnh mỗi lần chỉ ngắn ngủi , nhưng lại có thể nhìn ra tuổi tác biến hóa. Hắn từ thiếu niên, biến thành thanh niên, từ lúc bắt đầu giãy giụa kêu gào thảm thiết, biến thành chết lặng chấp nhận tất cả .
Ngày tháng cứ như vậy kéo dài, thẳng đến khi cơ hội đến .
Cuối đoạn video, tựa hồ có người sử dụng di động để quay lại , hình ảnh không rõ ràng lắm , còn không ngừng lay động, nhưng có thể nghe được tiếng thở dốc hưng phấn của người ghi hình :"Sắp bắt đầu rồi." Có người nói như vậy.
Hình ảnh hướng lên trên, Chu Gia Ngư thấy được một cột khói đen, sau khi cẩn thận quan sát , Chu Gia Ngư mới phát hiện nơi bốc khói đen chính là bệnh viện nơi bọn họ đang đứng . Bệnh viện bốc cháy rồi, cụ thể vị trí nơi bốc cháy là ở lầu 4 văn phòng viện trưởng.
"Bắt đầu rồi." Người nọ lại bắt đầu thở nặng nề , hắn nói : "Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi ,sắp chờ không nổi nữa, sắp chờ không nổi nữa......"
Hình ảnh đột nhiên kịch liệt run rẩy, người cầm di động bắt đầu chạy nhanh, hắn chạy nhanh đến phía trước sân bệnh viện, chờ khi hắn chạy đến , trong sân đã có rất nhiều người bận đồng phục bệnh nhân đứng đó.
Nhóm bệnh nhân biểu tình đều rất hưng phấn, đối với hoả hoạn cũng không cảm thấy sợ hãi một chút nào , bọn họ ngước đầu lên, kích động nhìn lên lầu 4, có người ở đó thét chói tai, có người ở đó cười to, có người thậm chí hưng phấn đến mức dùng chính đầu mình đập vào vách tường.
"Hiện tại là thời gian của chúng ta ..." là giọng nói của Khương Trúc , hình ảnh trong video vừa chuyển, Chu Gia Ngư liền thấy được Khương Trúc đứng trong đám người. Hắn bận đồng phục bệnh nhân, thân thể mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt mang theo nụ cười, hắn nói, "Hiện tại là thời gian của chúng ta ..."
Lại là triệu chứng lặp lại câu nói , Chu Gia Ngư thấy nhóm bệnh nhân sôi nổi hẳn lên , phảng phất như lâm vào sự cuồng nhiệt vô nghĩa.
Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, trong không khí có tro tàn màu đen, Khương Trúc bọn họ đứng ở dưới lầu, giống như một đám cuồng loạn hoan hô nhảy nhót.
Thế lửa lớn như vậy , lại không có bất cứ đồ chữa cháy xung quanh, nếu tiếp tục cháy nữa , vô cùng có khả năng đem toàn bộ bệnh viện đều cháy rụi. Nhưng kỳ lạ chính là, thế lửa cháy lại bị ngăn cách bởi văn phòng của viện trưởng, cũng không có lan ra nơi khác.
Chu Gia Ngư bỗng nhiên nhớ tới căn phòng có cấu tạo kỳ lạ của viện trưởng , còn có vách tường màu xám nữa , xem ra phong cách trang trí kỳ lạ đó có liên quan tới trận hoả hoạn này rồi.
Ngay khi ngọn lửa từ cửa sổ toát ra , Chu Gia Ngư ở trong video nhìn thấy văn phòng viện trưởng có một người bò ra từ cửa sổ , trên người hắn bận đồng phục bác sĩ, chắc là bác sĩ nơi này. "Cứu mạng a, cứu mạng a...." , ngoài cầu cứu , hắn đứng ở cửa sổ hướng tới bên ngoài nhìn xuống nhóm bệnh nhân kia.
Nhóm bệnh nhân đem ánh mắt hướng về phía cửa sổ.
"Cứu mạng a --" tiếng kêu cứu này, nghe như thể rất quen thuộc, vì chính nhóm bệnh nhân này đã từng kêu cứu cho chính mình như thế . Mà giờ này khắc này, đối tượng cầu cứu lại biến thành vị bác sĩ cao cao tại thượng kia.
Không ai muốn cứu hắn cả.
Nhóm bệnh nhân ngẩng đầu lên , trên mặt là biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, ánh mắt bọn họ gắt gao nhìn về phía cửa sổ đang bị ngọn lửa bao quanh , ánh mắt so với so với ngọn lửa đang cháy còn đáng sợ hơn , hận không thể lột mặt trên người nọ xuống để ăn vào bụng.
Edit : tradau30duong
"Cứu mạng......" Nhìn thấy phản ứng của mọi người dưới lầu, hắn rốt cuộc minh bạch tình cảnh của chính mình, cuối cùng, người nọ từ bỏ việc cầu cứu, bắt đầu thử tính bò ra từ cửa sổ. Nhưng lầu 4 bên dưới không có một vật chắn nào, chỉ có nền xi-măng cứng rắn phía dưới , rốt cuộc là muốn ngã chết hay là bị thiêu chết, thật khiến người khó có thể lựa chọn.
Phàm là sinh vật sống thì đều sẽ có bản năng sợ hãi đối với ngọn lửa, hắn đưa ra quyết định cuối cùng, mắt thấy cả căn phòng sắp bị ngọn lửa nuốt chửng , hắn cắn chặt khớp hàm liền nhảy xuống dưới .
Độ cao từ lầu 4 đối với người bình thường đã đủ trí mạng, càng đừng nói tới phía dưới chỉ có nền xi măng cứng rắn, nháy mắt khi người nọ rơi xuống đất, Chu Gia Ngư nhìn thấy hai chân hắn đã trở nên vặn vẹo không ra hình dáng, mà kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết, cũng đủ để chứng minh chân hắn đã chịu tổn thương nghiêm trọng rồi.
"Aaaa......" tiếng kêu thật thảm , hắn nằm trên mặt đất muốn cử động cũng không thể nữa .
Nhưng mà tốt xấu gì cũng bảo vệ được tánh mạng, cảm giác đau đớn qua đi, hắn hình như lại mơ hồ thở phào nhẹ nhõm , đôi tay dùng sức đang muốn bò về phía trước, lại chú ý tới những bệnh nhân vốn đang ngẩng đầu nhìn lên ngọn lửa lại chậm rãi vây quanh hắn.
"Các ngươi nhìn ta làm cái gì, muốn tìm chết sao! Cút ngay! Cút ngay! Các ngươi còn dám nhìn, chờ ta khoẻ rồi , ta giết chết các ngươi..." Chắc là đau đớn làm hắn mất đi lý trí, hắn thậm chí không chú ý thấy đám bệnh nhân có gì khác lạ, ngược lại tiếp tục mở miệng ra uy hiếp.
Khương Trúc chậm rãi đi tới trước mặt hắn, ngồi xổm xuống đối diện , dùng mũi chân chậm rãi đâm thọc vào phần ngực bị thương nặng của hắn.
"Ngươi làm gì vậy ..." hắn rốt cuộc cảm giác không ổn.
"Lộ cả xương ra rồi đây này ." Khương Trúc nói như vậy, chân hắn liền dùng sức trực tiếp dẫm xuống, kèm theo tiếng hét thảm thiết của người nọ.
"Aaaaaa....., ngươi làm cái gì ?? ngươi điên rồi sao..." hắn muốn tránh đi lại phát hiện chính mình căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể gian nan dùng đôi tay cố lết đi trông giống một con giòi bọ đáng thương.
"Đừng sợ." Khương Trúc nói : "Tôi sẽ chữa khỏi cho ông , giống y như ông đã trị liệu cho chúng tôi vậy ."
Người đàn ông lập tức cứng đờ, giờ này khắc này, hắn rốt cuộc ý thức được , ánh mắt hắn nhìn xung quanh , phát hiện toàn bộ lầu một trong bệnh viện, cư nhiên không nhìn thấy một bác sĩ nào cả.
Mấy trăm bệnh nhân tụ tập ở trong sân , bao vây lấy hắn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người đàn ông này.
"Các ngươi định làm cái gì, những bác sĩ khác đâu......" hắn cảm thấy sợ hãi, bắt đầu không tự chủ được lui về phía sau.
"Bác sĩ? Nơi này nào có bác sĩ, rõ ràng tất cả đều là bệnh nhân a..." Khương Trúc nở nụ cười, hắn dùng sức dẫm lên phần xương lòi ra trước ngực người đàn ông này. "À...... Có lẽ ngày mai chúng tôi sẽ nỗ lực một chút, nhìn xem có người nào nguyện ý làm bác sĩ vài ngày để chữa bệnh cho ông ."
Ánh mắt người đàn ông sợ hãi tới đỉnh điểm, nhưng mà tựa hồ hết thảy đều đã quá muộn, camera đã tắt, hình ảnh đến đây kết thúc.
Mọi người nhìn màn hình màu đen lâm vào trầm mặc.
Lâm Giác suy nghĩ, xem xét liếc mắt nhìn ngoài cửa: "Nếu tôi không nhìn lầm, người trong video này có phải chính là người vừa rồi bị cắt cụt tay chân kia không ?"
"Đúng vậy." Chu Gia Ngư nói, "Người này là viện trưởng của bệnh viện này sao ?"
Lâm Giác nói: "90% khả năng rồi ."
Kỳ thật lúc bọn họ vừa nhận ra người này , trong lòng còn tràn ngập đồng tình , cũng thật phẫn nộ đối với hành vi của Khương Trúc lại làm cho một người bình thường biến thành như vậy. Nhưng sau khi xem xong video, tâm tình mọi người đều trở nên phức tạp, nhìn thấy bao nhiêu bệnh nhân vô tội bị tra tấn, đều chần chờ cảm thấy đối với kết cục này của hắn có thoã đáng không.
"Trước báo nguy đi." Lâm Giác nói, "Để cảnh sát tới xử lý , bệnh nhân nhiều như vậy đều cần phải an bài thoã đáng , bệnh viện này hiện tại không thích hợp nữa."
Nơi này cơ hồ đã không còn một người bình thường nào nữa, có lẽ lúc Khương Trúc vừa tới nơi này vẫn còn bình thường, nhưng trãi qua nhiều tra tấn như thế thì hắn hiển nhiên cũng thoát khỏi phạm trù của người bình thường rồi .
"Chúng ta đến sau núi nhìn xem." Từ khi đến nơi này, Lâm Trục Thủy vẫn luôn không nói lời nào, lúc này đột nhiên mở miệng, lại đưa ra một kiến nghị kỳ quái.
Chu Gia Ngư nhớ rõ sau núi là nơi chôn cất mà nhóm bệnh nhân tâm thần đó nói tới. Không biết Lâm Trục Thủy nói đến sau núi là muốn làm gì, bất quá nếu hắn đã nói như vậy, đi xem cũng không sao.
Vì thế mấy người phân công, Từ Nhập Vọng bọn họ giữ người côn kia , mà Chu Gia Ngư cùng Lâm Giác bọn họ đi theo Lâm Trục Thủy đến sau núi xem tình hình.
Núi bên này cũng phi thường hoang vắng, đường nhỏ đi thông trên núi mọc đầy cỏ dại, cũng không biết bao lâu rồi không có người đi qua nơi này . Chu Gia Ngư đi tuốt đằng trước, rất nhanh đã tới được đỉnh núi, cậu vốn tưởng rằng nơi này ít nhất sẽ có bia mộ gì đó, nhưng hiển nhiên hắn đánh giá cao chủ nghĩa nhân đạo của cái bệnh viện tâm thần này , bởi vì trên đỉnh núi chỉ có một ít gò đất nhỏ , cũng không có bất luận bia mộ nào . Mà chỉ có mỗi cái gò đất nhô lên và đều được che phủ với một lớp cỏ dại, đám cỏ dại này ước chừng cũng cao nữa mét , Chu Gia Ngư thậm chí hoài nghi dưới chân mình cũng có thi thể, chỉ là nhìn không thấy thôi.
"Gia Ngư, để Tiểu Chỉ giúp một tay đi." Lâm Trục Thủy nói : "Từ nơi này đào xuống ."
Chu Gia Ngư nghe vậy liền lên tiếng, phân phó Tiểu Chỉ ở ngay vị trí Lâm Trục Thuỷ vừa chỉ đào xuống . Tiểu Chỉ theo thường lệ vén tay áo bắt đầu làm việc. Nó vốn dĩ rất khoẻ, rất nhanh liền đem vị trí Lâm Trục Thủy vừa chỉ đào ra một cái hố to. Ngay lúc Tiểu Chỉ định tiếp tục thì Lâm Trục Thủy đột nhiên bảo ngưng , sau đó từ bên cạnh tùy tay nhặt một cây gậy gỗ dài, đem phần đất còn lại kia đào lên.
Dưới mặt đất là một cái hộp làm bằng gỗ , hộp rất đơn sơ, giống thành phẩm thủ công đến từ tay một đứa trẻ. Mũi của Chu Gia Ngư lại ngửi được một mùi tanh tưởi của xác chết , tuy mùi không rõ ràng, nhưng lại phi thường gay mũi, làm cậu không tự chủ được dùng tay che kín mũi lại.
Thẩm Nhất Cùng không thoải mái lẩm bẩm nói: "Đây là cái gì? Bọn họ đem người chặt thành khúc rồi chôn à ?"
Nơi này cũng không có chỗ để hỏa táng , nếu vậy theo lời Thẩm Nhất Cùng thì rất có thể bọn họ đã thật sư chặt người thành từng khúc rồi bỏ vào cái hộp gỗ nhỏ này để giải quyết vấn đề chôn cất.
Lâm Trục Thủy không nói chuyện, dùng cây gậy trong tay trực tiếp xốc nắp hộp gỗ lên . Cái nắp vừa mở, Chu Gia Ngư cùng Thẩm Nhất Cùng đều ngây ngẩn cả người, bên trong chiếc hộp thế mà lại là thứ chất lỏng màu đen bọn họ đã gặp ở khách sạn hôm kia . Chất lỏng bị đặt ở trong hộp lại không vì thế mà chảy ra ngoài theo những khe hỡ, ngược lại có vẻ như bởi vì độ dày mà bị ép chặt ở bên trong hộp .
Chất lỏng này Chu Gia Ngư quá quen thuộc, còn không phải là buổi tối đó cậu với Thẩm Nhất Cùng đã thấy nó ở trong tủ lạnh sao. Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, cư nhiên ở sau núi còn gặp phải nó.
Thứ này thật sự là quá thối, mọi người đều không tự chủ được lui về phía sau vài bước.
Chu Gia Ngư dùng tay che kín miệng mũi, lại chú ý tới thứ kia bị đặt ở trong hộp lại từ từ mấp máy, tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng chính đích xác là động đậy...
"Thứ này đang động..." Chu Gia Ngư nói.
"Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm chứ ." Lâm Giác nhíu mày, biểu tình thực sự khó coi :"Này rốt cuộc là thứ gì?"
Bên trong chất lỏng màu đen có thể thấy được một ít móng tay tóc còn có một ít xương vụn ,nếu nói đây là người thì lại khiến người ta không thể tưởng tượng ra được đã dùng biện pháp gì mới có thể đem con người biến thành như vậy.
Edit : tradau30duong
"Bên cạnh hộp hình như có cái gì đó..." Chu Gia Ngư bóp mũi, chịu đựng mùi tanh tưởi, nhìn về phía bên cạnh cái hộp dưới đất. Bên trong lớp đất mỏng đó hình như bao trùm lấy thứ gì. Lâm Trục Thủy tay khẽ động, liền đem thứ đồ từ bên cạnh hộp gỗ trực tiếp hất ra.
Chu Gia Ngư khom lưng đem vật đó nhặt lên, phát hiện đây là một túi plastic dùng để đựng tài liệu , cậu nói: "Này là thứ gì đây??"
Cậu cẩn thận nhấc lên một góc, thấy được bên trong vậy mà có rất nhiều giấy chứng nhận, trong đó có một tờ là căn cước công dân , mặt trên viết cái tên xa lạ. Hiển nhiên, cái tờ căn cước công dân này cùng thứ chất lỏng màu đen trong hộp thoát không khỏi có quan hệ với nhau. Mà bên trong cũng không chỉ có căn cước công dân , còn có một ít giấy tờ tương đối quan trọng , Chu Gia Ngư còn ở bên trong tìm ra được giấy tuyển dụng của bệnh viện, một số giấy chứng nhận bác sĩ nữa... Đủ loại giấy tờ đều cho thấy nếu không có gì bất ngờ thì chất lỏng màu đen này chính là bác sĩ của bệnh viện tâm thần này.
"Cái thứ nước đen này thật sự là Khương Trúc làm ra sao......??" Chu Gia Ngư nói : "Từ từ, đây là cái gì......" , Cậu từ trong đống giấy tờ đó lấy ra một tờ giấy nhỏ có vẻ là bị xé nát thành từng mảnh mà ra. Mảnh giấy nhỏ này không dễ nhìn thấy được , nhưng bởi vì tính chất đặc biệt, Chu Gia Ngư vẫn chú ý tới.
Tờ giấy nhỏ có màu vàng, sờ lên có cảm giác dai dai rất quen thuộc , Chu Gia Ngư cầm ở trong tay lập tức nhớ tới tờ giấy mà Từ Kinh Hỏa gửi qua bưu điện cho cậu.
"Này không phải là tờ giấy kia sao?" Chu Gia Ngư nhìn về phía Lâm Trục Thủy :"Tiên sinh......"
Lâm Trục Thủy duỗi tay nhận lấy tờ giấy trong tay Chu Gia Ngư , đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi: "Là cùng một loại."
Chu Gia Ngư mấy mấy môi, cậu hối hận lúc trước không cẩn thận kiểm tra chất lỏng màu đen kia ở tủ lạnh , cậu cứ cảm thấy bản thân đã để mất manh mối quan trọng rồi .
Nhưng Lâm Trục Thủy lại là nói thẳng: "Tiếp tục đào."
Chu Gia Ngư lập tức phân phó Tiểu Chỉ, dựa theo vị trí của Lâm Trục Thủy chỉ mà tiếp tục đào xuống, rất nhanh mười mấy cái hố to xuất hiện ở trước mặt mọi người, mỗi cái trong hố đều có một cái hộp gỗ màu đen, hộp bên cạnh đặt túi plastic đựng giấy tờ . Mà bên trong túi giấy tờ đều có một phần của mảnh giấy nhỏ bị xé ra đó.
Một mớ giấy nhỏ được mọi người góp nhặt lại , Chu Gia Ngư nhìn thấy hình dáng những mảnh giấy nhỏ này cậu liền nhớ tới trò chơi ghép hình, bắt đầu thử tính muốn đem những mảnh giấy nhỏ ghép nối lại, cậu vốn dĩ chỉ là đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này lại không nghĩ tới cậu vậy mà đoán trúng rồi . Trải qua một hồi nỗ lực, những mảnh giấy nhỏ lại thật sự được ghép lại thành một trang giấy, nhưng mà trang giấy chỉ có nửa trên thôi, mặt trên dùng bút chì than đen vẽ một đồ án có hình thù kỳ quái thoạt nhìn có chút giống trận pháp.
Lâm Giác cũng xem không hiểu đồ án này, Chu Gia Ngư đang suy nghĩ nên nói như thế nào cho Lâm Trục Thủy biết thì thấy anh hướng về phía chính mình vươn tay.
"Nơi này." Lâm Trục Thủy đối Chu Gia Ngư nói.
Chu Gia Ngư thầm hiểu, cầm tay Lâm Trục Thủy sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miêu tả đồ án đó trong lòng bàn tay anh , cố gắng đem đồ án truyền đạt lại cho Lâm Trục Thuỷ.
Đồ án chỉ có một nửa, hơn nữa rất là phức tạp, vì để Lâm Trục Thủy có thể hiểu được, Chu Gia Ngư mỗi một nét đều vẽ đặc biệt cẩn thận. Ngay lúc cậu vẽ xong , Lâm Trục Thủy trở tay cầm lấy tay Chu Gia Ngư, nhẹ nhàng nhéo nhéo: " Vẽ không tồi."
Chu Gia Ngư nói: "Ân...... tiên sinh, phù trận chỉ có một nửa, có thể biết được là dùng để làm gì sao?"
Lâm Trục Thủy nói: "Phù trận này tôi cũng là lần đầu tiên gặp được, bất quá ở giữa đồ án có chút quen thuộc."
Chu Gia Ngư nói: "Đồ án?"
Lâm Trục Thuỷ nói : " Đúng, ở giữa đồ án là chỉ vẽ một nửa Tam Túc Kim Ô."
Chu Gia Ngư lập tức nhớ tới đồ án bên góc phải của tờ giấy kia, còn có Sái Bát ở trong đầu cậu nữa.
"Ta hoài nghi nơi phát ra trận pháp này chính là thứ chất lỏng màu đen đó ." Lâm Trục Thủy trong giọng nói cũng mang theo chút chần chờ :"Các ngươi xem mấy thứ này đúng thật là nước sao ?"
Chu Gia Ngư nói: "Đúng vậy, là một bãi nước đen, có chút đặc sệt, bị đặt ở trong một cái hộp."
"Rất kỳ quái." Lâm Trục Thủy nhẹ giọng nói, "Tôi nhìn không thấy, ngược lại cảm giác thứ nước đen trong lời của các ngươi nói lại có hơi thở thuộc về người sống"
Người sống? Cái thứ nước đen này hiển nhiên không có khả năng là người sống, mà nếu cảm giác của Lâm Trục Thủy không sai , thì tờ giấy đó lại thành vấn đề mấu chốt ở đây, vô luận là di chỉ Mạnh gia hay những thi thể cháy đen kia ,còn có thứ nước đen đặc sệt trước mắt đều cùng tờ giấy đó có liên quan.
"Sái Bát." Chu Gia Ngư kêu con chim nhỏ trong đầu mình , "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
"Này hẳn là một loại trận pháp." Sái Bát nói :"Trận pháp này dùng để cải tử hoàn sinh , nhưng lại chỉ có một nửa, cho nên sống lại hiệu quả cũng không trọn vẹn." Nó nhỏ giọng giải thích :"Cái này là Khương Trúc cố ý."
Chu Gia Ngư trầm mặc, cậu hiểu ý của Sái Bát , nếu nói Mạnh Dương Thiên muốn Mạnh thị sống lại là chân tình , như vậy thì Khương Trúc đem nhóm bác sĩ này chôn dưới đất hiển nhiên là mang theo ý khác. Người đã chết thì hết chuyện , hắn hận những người đó , cho nên dùng một nữa trận pháp đem bọn họ biến thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ .
"Thế nhưng cùng ngươi có liên quan gì sao ? Vì sao chính giữa trận pháp là một con Kim Ô ?" Chu Gia Ngư nói.
Sái Bát chậm rãi từ từ nói: " Tôi nào có biết đâu , tôi chỉ là một con chim bé nhỏ mà thôi......"
Chu Gia Ngư nghĩ thầm tôi tin mới lạ, có con chim nhỏ nào tên Sái Bát à... Bất quá Sái Bát không chịu nói thật, Chu Gia Ngư tạm thời cũng không có cách gì .
Lúc Từ Giám báo nguy , vốn dĩ còn cho rằng cảnh sát phải qua ngày hôm sau mới có thể tới đây, không nghĩ tới hiệu suất bọn họ rất cao, buổi chiều báo nguy, buổi tối liền vội vã chạy tới đây.
Lúc ấy mọi người đều ngồi ở trong đại sảnh lầu một nghỉ ngơi, một ngày không ăn cơm đều có chút héo úa, Chu Gia Ngư dựa vào người Lâm Trục Thuỷ , nghe tiểu vương bát đản Thẩm Nhất Cùng ở bên cạnh niệm thực đơn.
Lâm Giác nói: " Chị xin em đấy Thẩm Nhất Cùng, chị đã rất đói bụng rồi ,em có thể đừng niệm thực đơn nữa được không hả ??????."
Thẩm Nhất Cùng nói: "Nhưng mà em đóiiiiii......"
Lâm Giác nói: "Vậy em nhìn Chu Gia Ngư làm gì, em ấy lại không có sữa ."
Thẩm Nhất Cùng yên lặng đem ánh mắt từ trên người Chu Gia Ngư dời đi.
Chu Gia Ngư: "......" Trước ngực chợt lạnh, Thẩm Nhất Cùng, ngươi con mẹ nó vừa rồi suy nghĩ cái gì hả.
Lúc cảnh sát tới ,tầm mắt đầu tiên liền nhìn thấy được cái người bị đặt ở trong lồng sắt, tuy ở trong điện thoại đã nói rất rõ ràng, đến khi tận mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ lại thành nhân côn thì cảm giác vẫn rất khó nói thành lời.
Trong đó có một cảnh sát trẻ mới đi làm không lâu nhìn thấy cảnh này phải chạy ra bên ngoài nôn một một phen.
Edit : tradau30duong
Kế tiếp là bàn giao công tác, nói là muốn bàn giao , kỳ thật chính là đem cuộn băng ghi hình của Khương Trúc đưa bọn họ giao lại cho phía cảnh sát , bên trong có loạt hành động của đám bác sĩ ở bệnh viện này ,bên phía cảnh sát chắc hẳn sẽ đối với bệnh viện tiến hành sắp xếp lại , đem nhóm bệnh nhân đưa đến một bệnh viện tâm thần khác.
Lâm Giác có chút lo lắng nhóm bệnh nhân sẽ gặp phải tình trạng không tốt, liền nói chính mình nguyện ý giúp đỡ kinh phí điều trị cho nhóm bệnh nhân này , cho bọn họ có thể điều trị tốt hơn tại bệnh viện tâm thần chính quy, hy vọng bọn họ có thể khôi phục tốt, trở về cuộc sống bình thường nên có .
Còn đối với cái người viện trưởng đang nằm trong lồng sát đã bị tuốt thành nhân côn kia , tâm tình mọi người càng phức tạp, Khương Trúc không giết chết hắn, chính là một sự tra tấn đối với hắn, hắn không thể động đậy, lại không có biện pháp nói chuyện, e là chỉ có tuyệt thực mới có thể chết. Cũng không biết hắn có đủ dũng khí để tự kết liễu mình không .
Bởi vì xem được đoạn video đó , mọi người đều đối với người này không có một chút thương cảm nào , nhiều bệnh nhân bị hắn tra tấn trong nhiều năm như vậy, dáng vẻ trước mắt này cũng coi như là quả báo của hắn.
Mọi người cuối cùng cũng ngồi xe cảnh sát rời khỏi bệnh viện tâm thần này .
Trên đường về , con hạc giấy mà Lâm Trục Thuỷ thả ra ban nãy đã quay trở lại, khi trở về trên người mang một lớp sương dày màu đen xám , Lâm Trục Thủy nhẹ nhàng chạm vào nó, con hạc giấy lập tức cháy lên.
Sau này Chu Gia Ngư mới biết được, Lâm Trục Thủy vào lúc nãy gieo một mồi lửa lên người Khương Trúc .
Vụ án bệnh viện tâm thần vẫn không thể giấu được , ở trong xã hội đã tranh luận sôi nổi , sau khi Chu Gia Ngư xem tin tức mới biết được, bệnh viện tâm thần này vốn dĩ vào mấy năm trước đã bị đóng cửa vì kinh doanh phi pháp , nhưng bởi vì tình huống nào đó mà lại bí mật ém xuống.
Cuối cùng nhóm bệnh nhân ở đó bị tách ra đưa đến bệnh viên tâm thần khác , có lẽ là sợ bọn họ tụ tập lại nháo xảy ra chuyện gì nữa.
Về đến nhà , mọi người đều tính làm một bữa ăn ngon khao chính mình, Chu Gia Ngư hỏi Lâm Trục Thủy muốn ăn gì , Lâm Trục Thủy nghiêm túc nói: "Cá đù chiên vàng."
Chu Gia Ngư : "Cái gì?????????"
Lâm Trục Thủy nói: " Cái loại mà hai mặt đều chiên vàng ấy."
Câu nói này vốn là một câu nói rất bình thường, nhưng Chu Gia Ngư không thể hiểu được tại sao tai mình lại bắt đầu đỏ lên, cậu đáp lời rồi đeo tạp dề đi vào phòng bếp.
Bên ngoài Lâm Giác đối với Lâm Trục Thủy nhỏ giọng nói: "Trục Thủy, em đây là đang chơi trò lưu manh sao?"
Lâm Trục Thủy giơ tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm không đáp lời.
Lâm Giác nói: "Định khi nào ăn?"
Lâm Trục Thuỷ yên lặng trong chốc lát, đem chén trà trong tay đặt xuống: "Thời điểm thích hợp đã.."
Lâm Giác thở dài: "Em trai, chị trước kia sao lại không phát hiện em kiên nhẫn như vậy nhỉ ???."
Lâm Trục Thủy lại khẽ cười, khóe miệng cong cong : "Em ấy đương nhiên phải xứng đáng với thời điểm tốt nhất ...."
---
Ôi ôi gần hết truyện mới có tí thịt đây , khổ thân tui va phải con truyện chậm nhiệt đành chịu 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro